Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia
Chương 215: Buông tay
Phong Bàn Nhược
23/01/2015
Ánh mắt Sở Nghi Hiên u ám như nước mắt, trong mắt bán ra tia đau lòng khắc cốt, cả người hắn cứng ngắc lại, hai nắm đấm nắm chặt, hắn cắn
chặt răn, nặn ra nụ cười cứng ngắc “Được! Trẫm nên sớm đoán ra sẽ có kết cục ngày hôm nay, Thảo nhi, nàng lần này đi cũng không cần trở lại nữa, trẫm hiểu rõ rồi, cho dù có được thể xác của nàng nhưng lại không thể
nắm bắt được linh hồn của nàng! Được rồi! trẫm để nàng đi!”
Hắn xoay người đi, trong lòng dâng lên 1 cảm giác cô đơn khó hiểu,
nói với tất cả thị vệ “Bất cứ kẻ nào cũng không được ngăn cản bọn họ, để bọn họ an toàn rời đi!”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, Thiên Tình ngây ra nhìn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng biết đời này công tử sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng! Thôi! Nàng nên xuống địa ngục mới phải!
“Tỷ tỷ!” Tần Nhiễm Nhi tiến lên cầm lấy tay nàng “Tỷ thật sự phải đi sao?”
Thiên Tình thần sắc bi thống, kiên định gật đầu “Đúng vậy, ta thiếu công tử, chỉ có thể đợi đến kiếp sau trả lại!”
Tần Nhiễm Nhi thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt dị thường, trên mặt cơ hồ trắng bệch hệt y bạch y trên người nàng. Đôi mắt âm u vô thần như đã chết, không có lấy chút ánh sáng. Trong lòng không khỏi khó hiểu “Tỷ tỷ, đúng là tỷ vẫn lựa chọn người mình yêu! Vậy thì đừng tự trách sự lựa chọn của mình nữa, yêu là quyền của mỗi người mà!”
Thiên Tình buồn bả không nói gì, bị nàng kéo đến ngoài cửa cung, đến bên Lạc Đình Nam, lại thì thào lặp lại câu nói kia “Lựa chọn người mình yêu!”
Ngự thư phòng.
Sở Nghi Hiên lẳng lặng ngồi trong phòng, toàn thân tản ra 1 cỗ áp lực làm cho người ta khó thở
Mi tâm [chỗ giữa hai lông mày] của hắn khóa chặt, biểu cảm lạnh lùng như băng, trong mắt tràn đầy cô đơn và đau đớn, từ trong cốt tỏa ra 1 cỗ cô tịch và bi thương
Lúc này 3 vị sư phụ tiến vào, tiểu sư phụ chắp tay bẩm báo, nói “Khởi bẩm hoàng thượng, Thiên Tình công chúa đã đi rồi!”
Đôi mắt sắc bén của Sở Nghi Hien xẹt qua 1 tia âm u, chậm rãi gật đầu nhìn chằm chằm đối phương, bạc thần nhẹ nhàng phun ra 1 câu “Điều tra tin tức của Âu Dương Thanh Minh, trừ khử Triệu thừa tướng, Trẫm muốn đi đại Sở!”
“Hoàng thượng?” Tiểu sư phụ ngẩn ra “Trừ khử Triệu thừa tướng!”
Sở Nghi Hiên gật đầu “Trẫm có biện pháp điều tra tin tức của Âu Dương Thanh Minh, tập hợp quân đôi nhanh đi, trẫm muốn đích thân dẫn binh đi thảo phạt đại Sở!”
Thiên Tình ngồi trên lưng ngựa chạy vội đi, Tần Nhiễm Nhi thì không biết cưỡi ngựa nên đành phải cưỡi chung 1 con với Lạc Đình Nam, giờ phút này Thiên Tình thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn hiểu ra giờ đây trong lòng nàng dày vò hơn bất cứ ai hết, hai nam nhân, 1 người nàng yêu, 1 người yêu nàng, nàng vẫn là có lỗi với người yêu nàng kia!
1 đường chạy như điên suốt 3 ngày, 3 người ngồi bên bàn ăn trong khách điếm . Thiên Tình hiểu được hết thảy mọi chua xót trong lòng đều do mình gây nên, hết thảy đều bị mình làm cho hỗn loạn
Tần Nhiễm Nhi đang đói sắp chết, cứ 1 mực chạy suốt quãng đường, ngay cả cơm cũng chưa ăn, mới vừa hớp 1 ngụm trà, thanh âm “cô lỗ lỗ cô lỗ lỗ” quen thuộc lại theo quy luật từ trong bụng Tần Nhiễm Nhi vang lên, ông trời của ta ơi, cuối cùng cũng được ăn rồi
“Nhiễm Nhi, thực xin lỗi, hại muội phải nhịn đói theo ta!” Thiên Tình biết mình đang vội cho nên mới 1 mực lên đường mà không ăn cái gì
Tần Nhiễm Nhi lắc đầu, ha ha cười nói “Tỷ tỷ! Đa tình là ngốc, vô tình là khốc, si tình là ngốc, tuyệt tình là hiểu được thế sự! Ta thấy tỷ vẫn nên tuyệt tình thì hơn!”
Thiên Tình nhìn nàng, cười sủng nịch. Nếu có thể như thế cũng thật tốt
Lạc Đình Nam nhíu mi, quét mắt qua Tần Nhiễm N hi, nàng nhẹ nhàng cười “Đình Nam ca ca, nhìn ngươi thật khốc [“khốc” trong “tàn khốc”]!”
Lạc Đình Nam nhíu mi không nói gì. Nàng đang nói hắn vô tinh sao? Đã nhiều ngày bọn họ cũng cưỡi 1 con ngựa, nha đầu kia luôn tựa vào trong lòng hắn, không ngừng tìm đề tài nói chuyện, chỉ là hắn không có tim tâm tình cùng nàng nói chuyện, cho nên suốt quãng đường đều rất trầm mặc
“Thật đói!” Nàng vỗ vỗ cái bụng, thở dài. Ánh mắt ai oán nhìn Lạc Đình Nam, thấy hắn không nói, nàng tiếp tục “Tỷ tỷ, Đình Nam ca ca thật khốc!”
Thiên Tình nhìn Lạc Đình Nam, lắc đầu “Đình Nam ca ca có tâm sự!”
“Ta biết, vì quốc gia đại sự, có phải không?” Tần Nhiễm Nhi nói “Đình Nam ca ca thương nước thương dân, thật là có tấm lòng lòng lương thiện, thật đáng khen ngới”
Lạc Đình Nam cũng không tranh cãi, chỉ uống ngụm trà, chờ tiểu nhị mang thức ăn lên
Tần Nhiễm Nhi lại mở miệng uống hết 1 ly nước, nàng bây giờ đã nói đến sắp xỉu, dạ dày sắp dính sát vào lưng mà thức ăn còn chưa được mang lên
“Ca ca, ngươi nói, rốt cuộc là ai cứu Vương gia đi?”
“Không biết, trước mắt chỉ có thể đi gặp Tề Phi, 15 ngày này chắc cũng đã phát sinh không ít chuyện, chỉ mong có thể có tin tức! Nếu được người khác cứu đi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ che giấu chứ không làm chuyện mạo muội!” Lạc Đình Nam lại nói “Đừng lo lắng, đêm nay chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại đi!”
Thức ăn từng dĩa được mang lên, trên mặt Tần Nhiễm Nhi lộ ra nụ cười tươi rói “Thật tốt quá, Đình Nam ca ca, tỷ tỷ, các ngươi mau ăn đi!”
“Các vị, thức ăn này đều là các món hảo hạng của Trúc Diệp Thanh!” chưởng quầy đi tới, chỉ huy tiểu nhị bày đồ ăn xong, lúc này mới lui xuống
Nhìn thầy Tần Nhiễm Nhi không chờ nổi mà đã giơ đũa lên, Thiên Tình bất lực cười, không quên nhắc nhở “Cẩn thận nóng!”
“Không sao, nóng thì mới có hương vị!” Tần Nhiễm Nhi híp mắt cười “Tỷ tỷ, các ngươi mau ăn đi!”
Nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của nàng, ánh mắt Lạc Đình Nam lưu chuyển, tao nhã rót 1 ly rượu, tao nhã uống. Tần Nhiễm Nhi gắp 1 khối thức ăn cho Lạc Đình Nam “Đình Nam ca ca, cảm ơn huynh mấy ngày nay đã che chở cho ta!”
Vô phương! Lạc Đình Nam hơi hơi nhíu mi, hắn cho tới bây giờ đều không ăn thức ăn người khác gắp, nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt đầy chờ mong của Tần Nhiễm Nhi, hắn không nói gì, gắp lên cho vào miệng
Tần Nhiễm Nhi lúc này mới hài lúc, bắt đầu ăn, nhìn thấy bộ dáng ăn uống hồn nhiên của Tần Nhiễm Nhi, Lạc Đình Nam bất giác lộ ra ý cười nhàn nhàn như thu cúc, khuôn mặt ôn nhu lại 1 lần nữa làm cho Tần Nhiễm Nhi thất thần, tâm trí đột nhiên chạy đi mất, thật lâu sau nàng mới bình thường trở lại
Nhìn thấy Tần Nhiễm Nhi thất thần, Thiên Tình lúc này mới phát hiện ánh mắt mê đắm nàng nhìn Đình Nam ca ca, chẳng lẽ nàng…?
Nói xong, hắn xoay người bước đi, Thiên Tình ngây ra nhìn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng biết đời này công tử sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng! Thôi! Nàng nên xuống địa ngục mới phải!
“Tỷ tỷ!” Tần Nhiễm Nhi tiến lên cầm lấy tay nàng “Tỷ thật sự phải đi sao?”
Thiên Tình thần sắc bi thống, kiên định gật đầu “Đúng vậy, ta thiếu công tử, chỉ có thể đợi đến kiếp sau trả lại!”
Tần Nhiễm Nhi thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt dị thường, trên mặt cơ hồ trắng bệch hệt y bạch y trên người nàng. Đôi mắt âm u vô thần như đã chết, không có lấy chút ánh sáng. Trong lòng không khỏi khó hiểu “Tỷ tỷ, đúng là tỷ vẫn lựa chọn người mình yêu! Vậy thì đừng tự trách sự lựa chọn của mình nữa, yêu là quyền của mỗi người mà!”
Thiên Tình buồn bả không nói gì, bị nàng kéo đến ngoài cửa cung, đến bên Lạc Đình Nam, lại thì thào lặp lại câu nói kia “Lựa chọn người mình yêu!”
Ngự thư phòng.
Sở Nghi Hiên lẳng lặng ngồi trong phòng, toàn thân tản ra 1 cỗ áp lực làm cho người ta khó thở
Mi tâm [chỗ giữa hai lông mày] của hắn khóa chặt, biểu cảm lạnh lùng như băng, trong mắt tràn đầy cô đơn và đau đớn, từ trong cốt tỏa ra 1 cỗ cô tịch và bi thương
Lúc này 3 vị sư phụ tiến vào, tiểu sư phụ chắp tay bẩm báo, nói “Khởi bẩm hoàng thượng, Thiên Tình công chúa đã đi rồi!”
Đôi mắt sắc bén của Sở Nghi Hien xẹt qua 1 tia âm u, chậm rãi gật đầu nhìn chằm chằm đối phương, bạc thần nhẹ nhàng phun ra 1 câu “Điều tra tin tức của Âu Dương Thanh Minh, trừ khử Triệu thừa tướng, Trẫm muốn đi đại Sở!”
“Hoàng thượng?” Tiểu sư phụ ngẩn ra “Trừ khử Triệu thừa tướng!”
Sở Nghi Hiên gật đầu “Trẫm có biện pháp điều tra tin tức của Âu Dương Thanh Minh, tập hợp quân đôi nhanh đi, trẫm muốn đích thân dẫn binh đi thảo phạt đại Sở!”
Thiên Tình ngồi trên lưng ngựa chạy vội đi, Tần Nhiễm Nhi thì không biết cưỡi ngựa nên đành phải cưỡi chung 1 con với Lạc Đình Nam, giờ phút này Thiên Tình thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn hiểu ra giờ đây trong lòng nàng dày vò hơn bất cứ ai hết, hai nam nhân, 1 người nàng yêu, 1 người yêu nàng, nàng vẫn là có lỗi với người yêu nàng kia!
1 đường chạy như điên suốt 3 ngày, 3 người ngồi bên bàn ăn trong khách điếm . Thiên Tình hiểu được hết thảy mọi chua xót trong lòng đều do mình gây nên, hết thảy đều bị mình làm cho hỗn loạn
Tần Nhiễm Nhi đang đói sắp chết, cứ 1 mực chạy suốt quãng đường, ngay cả cơm cũng chưa ăn, mới vừa hớp 1 ngụm trà, thanh âm “cô lỗ lỗ cô lỗ lỗ” quen thuộc lại theo quy luật từ trong bụng Tần Nhiễm Nhi vang lên, ông trời của ta ơi, cuối cùng cũng được ăn rồi
“Nhiễm Nhi, thực xin lỗi, hại muội phải nhịn đói theo ta!” Thiên Tình biết mình đang vội cho nên mới 1 mực lên đường mà không ăn cái gì
Tần Nhiễm Nhi lắc đầu, ha ha cười nói “Tỷ tỷ! Đa tình là ngốc, vô tình là khốc, si tình là ngốc, tuyệt tình là hiểu được thế sự! Ta thấy tỷ vẫn nên tuyệt tình thì hơn!”
Thiên Tình nhìn nàng, cười sủng nịch. Nếu có thể như thế cũng thật tốt
Lạc Đình Nam nhíu mi, quét mắt qua Tần Nhiễm N hi, nàng nhẹ nhàng cười “Đình Nam ca ca, nhìn ngươi thật khốc [“khốc” trong “tàn khốc”]!”
Lạc Đình Nam nhíu mi không nói gì. Nàng đang nói hắn vô tinh sao? Đã nhiều ngày bọn họ cũng cưỡi 1 con ngựa, nha đầu kia luôn tựa vào trong lòng hắn, không ngừng tìm đề tài nói chuyện, chỉ là hắn không có tim tâm tình cùng nàng nói chuyện, cho nên suốt quãng đường đều rất trầm mặc
“Thật đói!” Nàng vỗ vỗ cái bụng, thở dài. Ánh mắt ai oán nhìn Lạc Đình Nam, thấy hắn không nói, nàng tiếp tục “Tỷ tỷ, Đình Nam ca ca thật khốc!”
Thiên Tình nhìn Lạc Đình Nam, lắc đầu “Đình Nam ca ca có tâm sự!”
“Ta biết, vì quốc gia đại sự, có phải không?” Tần Nhiễm Nhi nói “Đình Nam ca ca thương nước thương dân, thật là có tấm lòng lòng lương thiện, thật đáng khen ngới”
Lạc Đình Nam cũng không tranh cãi, chỉ uống ngụm trà, chờ tiểu nhị mang thức ăn lên
Tần Nhiễm Nhi lại mở miệng uống hết 1 ly nước, nàng bây giờ đã nói đến sắp xỉu, dạ dày sắp dính sát vào lưng mà thức ăn còn chưa được mang lên
“Ca ca, ngươi nói, rốt cuộc là ai cứu Vương gia đi?”
“Không biết, trước mắt chỉ có thể đi gặp Tề Phi, 15 ngày này chắc cũng đã phát sinh không ít chuyện, chỉ mong có thể có tin tức! Nếu được người khác cứu đi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ che giấu chứ không làm chuyện mạo muội!” Lạc Đình Nam lại nói “Đừng lo lắng, đêm nay chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại đi!”
Thức ăn từng dĩa được mang lên, trên mặt Tần Nhiễm Nhi lộ ra nụ cười tươi rói “Thật tốt quá, Đình Nam ca ca, tỷ tỷ, các ngươi mau ăn đi!”
“Các vị, thức ăn này đều là các món hảo hạng của Trúc Diệp Thanh!” chưởng quầy đi tới, chỉ huy tiểu nhị bày đồ ăn xong, lúc này mới lui xuống
Nhìn thầy Tần Nhiễm Nhi không chờ nổi mà đã giơ đũa lên, Thiên Tình bất lực cười, không quên nhắc nhở “Cẩn thận nóng!”
“Không sao, nóng thì mới có hương vị!” Tần Nhiễm Nhi híp mắt cười “Tỷ tỷ, các ngươi mau ăn đi!”
Nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của nàng, ánh mắt Lạc Đình Nam lưu chuyển, tao nhã rót 1 ly rượu, tao nhã uống. Tần Nhiễm Nhi gắp 1 khối thức ăn cho Lạc Đình Nam “Đình Nam ca ca, cảm ơn huynh mấy ngày nay đã che chở cho ta!”
Vô phương! Lạc Đình Nam hơi hơi nhíu mi, hắn cho tới bây giờ đều không ăn thức ăn người khác gắp, nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt đầy chờ mong của Tần Nhiễm Nhi, hắn không nói gì, gắp lên cho vào miệng
Tần Nhiễm Nhi lúc này mới hài lúc, bắt đầu ăn, nhìn thấy bộ dáng ăn uống hồn nhiên của Tần Nhiễm Nhi, Lạc Đình Nam bất giác lộ ra ý cười nhàn nhàn như thu cúc, khuôn mặt ôn nhu lại 1 lần nữa làm cho Tần Nhiễm Nhi thất thần, tâm trí đột nhiên chạy đi mất, thật lâu sau nàng mới bình thường trở lại
Nhìn thấy Tần Nhiễm Nhi thất thần, Thiên Tình lúc này mới phát hiện ánh mắt mê đắm nàng nhìn Đình Nam ca ca, chẳng lẽ nàng…?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.