Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia
Chương 114: Dây dưa không ngớt
Phong Bàn Nhược
23/01/2015
Ads
Chỉ là, chết ở trong lòng hắn cũng thực hạnh phúc, nàng nhắm mắt lại, mặc kệ giờ phút này bọn họ nằm trên mặt đất có bao nhiêu mệt mỏi, cũng
không muốn quan tâm đến tôn nghiêm, thầm nghĩ nằm ở trong lòng hắn, 1
lần cuối cùng tham lam ngửi lấy hương vị trên người hắn
Nhìn thấy cảnh tượng ngày, Âu Dương Thanh Minh thần sắc biến đổi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, cũng có lo lắng và khủng hoảng “Mạc cô nương, cô bị nội thương?”
Thiên Tình yếu ớt cười cười, không nói. Sắc mặt tái nhợt ẩn nhẫn thống khổ, khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi “Vương gia, ta không sao! Không cần lo lắng!”
“Đến mức hộc máu mà còn bảo không sao, mau đứng lên!” Âu Dương Thanh Minh muốn ôm nàng đứng lên, chỉ là bản thân hảo suy yếu, hắn đã vài ngày không ăn gì “Cô có thể đứng lên không?”
Thiên Tình gật gật đầu,” Ta thử xem!”
Nàng cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trước mắt tối sầm, lại nôn ra máu
” Mạc cô nương? Mạc cô nương?” Âu Dương Thanh Minh trong lòng máy động, vội vàng nói:” Cô làm sao vậy?”
Nghe thấy thanh âm tha thiết như thế của hắn, trong lòng hắn cũng thấy an ủi, yếu ớt cười “Vương gia, ta không sao, chỉ là có chút không thoải mái!”
Nàng yếu ớt cười, vẻ mặt này thật giống với Thiên Tình, Âu Dương Thanh Minh bỗng nhiên toàn thân chấn động, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thiên Tình 1 cái, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, có hoài nghi, có khiếp sợ, còn có 1 mạt cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, nàng không phải Thiên Tình. Vì sao hắn luôn nhận nhầm nàng?
Thiên Tình đều nhìn thấy hết vẻ mặt phức tạp của Âu Dương Thanh Minh, nàng liếc mắt nhìn hắn 1 cái, khóe miệng bỗng nở 1 nụ cười thản nhiên, khóe miệng lại chảy ra máu
” Cô nương!” Âu Dương Thanh Minh cho dù cả ngày không ăn gì, thân thể rất suy yếu nhưng vẫn dùng hết sức lực ôm nàng lên, đặt lên giường mình “Cô sao lại hộc máu?”
Lúc này mới phát hiện, máu nàng nôn ra đều là màu đen, sắc mặt Âu Dương Thanh Minh nhất thời trắng bệch “Là máu đen, cô trúng độc có phải không? Là ai hạ? Là ai hạ?”
“Ta không sao?” Thiên Tình bị hắn làm cảm động
“Cô…” Âu Dương Thanh Minh mở miệng, nàng như vậy, hắn sao có thể yên tâm “Nói cho ta, rốt cuộc làm sao vậy?”
” Ta……” Nàng nói không nên lời, đối mặt với đôi hắc mâu [mắt đen] thâm u [tối đen] của hắn, giống như ngã vào 1 hang động sâu không thấy đáy, có thế nào cũng không thể thoát thân
” Mạc cô nương, rốt cuộc sao lại thế này?” Âu Dương Thanh Minh ngữ khí vội vàng, tuy suy yếu, nhưng vẫn cường ngạnh
“Ta thật sự không sao, đây là bệnh từ trước kia, ta chỉ là đến thăm ngươi…” Thiên Tình không muốn giải thích, cũng không muốn nói cái gì
“Là ai muốn hại cô?” Âu Dương Thanh Minh không tin sự việc lại đơn giản như vậy, Lạc Đình Nam mang nàng đến, nhất định là có chuyện lớn, nếu không, nữ nhân không thể tiến vào trong quân, trừ quân kỹ “Nói cho ta, ta đi giúp cô báo thù!”
Máu tươi lại phun ra “ Khụ khụ……”
Tựa hồ có 1 dòng khí cuồn cuộn không ngừng, Thiên Tình bi thán, nàng còn có thể cầm cự trong 20 ngày kế tiếp.Yếu ớt mở miệng “Ta không sao…”
“Đã đến vậy mà còn nói không sao!” Âu Dương Thanh Minh đau lòng giúp nàng lau đi vết máu bên khóe miệng, động tác mềm nhẹ giống như đối với trẻ con, nước mắt của Thiên Tình lại không khống chế được mà rơi xuống, trong trẻo, xuyên thấu, nước mắt kia làm cho trái tim Âu Dương Thanh Minh phát run “Có đau không?”
“Ta không sao?” Nàng vẫn nói câu kia, lại cười, nụ cười hư vô mờ mịt, giuống như lập tức sẽ tiêu tán vào hư vô. Trong lòng nhói đau, vì sao đã từ cõi chết sống lại mà còn phải chết? Nàng vẫn luôn tham luyêt ôn nhu của hắn
“Đình Nam sẽ cứu cô, đừng sợ!” Giọng nói hắn tràn đầy quan tâm “Ta sẽ không để cho cô chết!”
Lời hứa hẹn đầy kiên quyết, nhưng trong lòng nàng lại càng đau khổ
Bi thống từ dưới đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, thân mình gầy yếu run rẩy, rốt cuộc không chịu đựng được mà lên tiếng khóc rống lên, vì sao lúc trước không để nàng chết đi, nàng chết rồi thì sẽ không còn cảm thấy thống khổ
Âu Dương Thanh Minh thấy nàng khóc thật thương tâm, ngồi trên mép giường, đem nàng ôm vào trong lòng. Giờ phút này, nhìn thấy nàng giống như 1 đứa nhỏ đau khổ dựa vào trên người mình, nhìn thấy thân thể lạnh như băng của nàng không ngừng run rẩy, Âu Dương Thanh Minh chỉ cảm thấy thiên ti vạn lũ cảm xúc dây dưa trong lòng, lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể để nàng ôm mình mà khóc rống
Khóc 1 lúc lâu, Thiên Tình rốt cục cũng khôi phục lại lý trí, chậm rãi rời khỏi vòng ôm của Âu Dương Thanh Minh “ Vương gia, ta thất lễ.”
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu, cảm giác mê muội đánh úp lại, hắn cũng không thoải mái, nhưng vẫn cố nén, ôn nhu mở miệng nói “Đừng sợ, nhất định là rất đau phải không?”
Nếu ngay từ đầu hắn cũng ôn nhu như vậy, nàng sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không chết, đứa nhỏ cũng sẽ không, không, trong lòng nhói đau, vì sao vận mệnh lại tra tấn con người như thế. Cụp mắt, trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi hiểu hết những mặt của con người hắn, nàng cũng không hận hắn, mọi khi dễ hắn đối với nàng, nàng cũng đã buông bỏ. Sinh mệnh cũng đã sắp đi đến điểm tận cùng
” Khụ khụ……” Lại nôn ra, rốt cuộc 1 ngụm nôn này làm cho nàng hôn mê. Máu tươi của nàng nhiễm đỏ sam quần
” Mạc cô nương tỉnh tỉnh a?” Âu Dương Thanh Minh khẩn trương gầm nhẹ
Máu tươi rất nhanh biến thành màu đen, nở rộ trên y phục của nàng, giống như 1 đóa hoa sen mặc hắc [ý là hoa sen đen]
Hắn lay lay Thiên Tình “Tỉnh tỉnh, ta còn phải thay y phục cho cô!”
Mà khi đụng tay đến da thịt nàng, Âu Dương Thanh Minh lúc này mới phát hiện thân thể nàng lạnh như băng, rất đáng sợ. Không hề do dự, nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của Thiên Tình, khi tầm mắt dừng ở vết sẽo dữ tợn trước ngực nàng, bàn tay Âu Dương Thanh Minh cứng ngắc giữa không trung
Nửa ngày sau, một đôi mắt âm u phát ra ánh lửa, vết sẹo kia tựa hồ như ngọn đuốc, làm cho cả người hắn trong nháy mắt bị 1 cảm giác khó hiểu bao phủ lấy, có bi thống, có đau khổ, có phẫn hận, có nghi hoặc. Đó là nàng vì cứu mình mà chịu trọng thương, tầm mắt gắt gao dừng lại trên vết sẹo của nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng ma xát lên vết sẹo xấu xí như con rết, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc trước khi 1 kiếm đâm xuống, nàng có bao nhiêu đau đớn, 1 kiếm này sâu như vậy, căn bản là muốn đoạt đi sinh mệnh của nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng ngày, Âu Dương Thanh Minh thần sắc biến đổi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, cũng có lo lắng và khủng hoảng “Mạc cô nương, cô bị nội thương?”
Thiên Tình yếu ớt cười cười, không nói. Sắc mặt tái nhợt ẩn nhẫn thống khổ, khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi “Vương gia, ta không sao! Không cần lo lắng!”
“Đến mức hộc máu mà còn bảo không sao, mau đứng lên!” Âu Dương Thanh Minh muốn ôm nàng đứng lên, chỉ là bản thân hảo suy yếu, hắn đã vài ngày không ăn gì “Cô có thể đứng lên không?”
Thiên Tình gật gật đầu,” Ta thử xem!”
Nàng cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trước mắt tối sầm, lại nôn ra máu
” Mạc cô nương? Mạc cô nương?” Âu Dương Thanh Minh trong lòng máy động, vội vàng nói:” Cô làm sao vậy?”
Nghe thấy thanh âm tha thiết như thế của hắn, trong lòng hắn cũng thấy an ủi, yếu ớt cười “Vương gia, ta không sao, chỉ là có chút không thoải mái!”
Nàng yếu ớt cười, vẻ mặt này thật giống với Thiên Tình, Âu Dương Thanh Minh bỗng nhiên toàn thân chấn động, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thiên Tình 1 cái, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, có hoài nghi, có khiếp sợ, còn có 1 mạt cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, nàng không phải Thiên Tình. Vì sao hắn luôn nhận nhầm nàng?
Thiên Tình đều nhìn thấy hết vẻ mặt phức tạp của Âu Dương Thanh Minh, nàng liếc mắt nhìn hắn 1 cái, khóe miệng bỗng nở 1 nụ cười thản nhiên, khóe miệng lại chảy ra máu
” Cô nương!” Âu Dương Thanh Minh cho dù cả ngày không ăn gì, thân thể rất suy yếu nhưng vẫn dùng hết sức lực ôm nàng lên, đặt lên giường mình “Cô sao lại hộc máu?”
Lúc này mới phát hiện, máu nàng nôn ra đều là màu đen, sắc mặt Âu Dương Thanh Minh nhất thời trắng bệch “Là máu đen, cô trúng độc có phải không? Là ai hạ? Là ai hạ?”
“Ta không sao?” Thiên Tình bị hắn làm cảm động
“Cô…” Âu Dương Thanh Minh mở miệng, nàng như vậy, hắn sao có thể yên tâm “Nói cho ta, rốt cuộc làm sao vậy?”
” Ta……” Nàng nói không nên lời, đối mặt với đôi hắc mâu [mắt đen] thâm u [tối đen] của hắn, giống như ngã vào 1 hang động sâu không thấy đáy, có thế nào cũng không thể thoát thân
” Mạc cô nương, rốt cuộc sao lại thế này?” Âu Dương Thanh Minh ngữ khí vội vàng, tuy suy yếu, nhưng vẫn cường ngạnh
“Ta thật sự không sao, đây là bệnh từ trước kia, ta chỉ là đến thăm ngươi…” Thiên Tình không muốn giải thích, cũng không muốn nói cái gì
“Là ai muốn hại cô?” Âu Dương Thanh Minh không tin sự việc lại đơn giản như vậy, Lạc Đình Nam mang nàng đến, nhất định là có chuyện lớn, nếu không, nữ nhân không thể tiến vào trong quân, trừ quân kỹ “Nói cho ta, ta đi giúp cô báo thù!”
Máu tươi lại phun ra “ Khụ khụ……”
Tựa hồ có 1 dòng khí cuồn cuộn không ngừng, Thiên Tình bi thán, nàng còn có thể cầm cự trong 20 ngày kế tiếp.Yếu ớt mở miệng “Ta không sao…”
“Đã đến vậy mà còn nói không sao!” Âu Dương Thanh Minh đau lòng giúp nàng lau đi vết máu bên khóe miệng, động tác mềm nhẹ giống như đối với trẻ con, nước mắt của Thiên Tình lại không khống chế được mà rơi xuống, trong trẻo, xuyên thấu, nước mắt kia làm cho trái tim Âu Dương Thanh Minh phát run “Có đau không?”
“Ta không sao?” Nàng vẫn nói câu kia, lại cười, nụ cười hư vô mờ mịt, giuống như lập tức sẽ tiêu tán vào hư vô. Trong lòng nhói đau, vì sao đã từ cõi chết sống lại mà còn phải chết? Nàng vẫn luôn tham luyêt ôn nhu của hắn
“Đình Nam sẽ cứu cô, đừng sợ!” Giọng nói hắn tràn đầy quan tâm “Ta sẽ không để cho cô chết!”
Lời hứa hẹn đầy kiên quyết, nhưng trong lòng nàng lại càng đau khổ
Bi thống từ dưới đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, thân mình gầy yếu run rẩy, rốt cuộc không chịu đựng được mà lên tiếng khóc rống lên, vì sao lúc trước không để nàng chết đi, nàng chết rồi thì sẽ không còn cảm thấy thống khổ
Âu Dương Thanh Minh thấy nàng khóc thật thương tâm, ngồi trên mép giường, đem nàng ôm vào trong lòng. Giờ phút này, nhìn thấy nàng giống như 1 đứa nhỏ đau khổ dựa vào trên người mình, nhìn thấy thân thể lạnh như băng của nàng không ngừng run rẩy, Âu Dương Thanh Minh chỉ cảm thấy thiên ti vạn lũ cảm xúc dây dưa trong lòng, lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể để nàng ôm mình mà khóc rống
Khóc 1 lúc lâu, Thiên Tình rốt cục cũng khôi phục lại lý trí, chậm rãi rời khỏi vòng ôm của Âu Dương Thanh Minh “ Vương gia, ta thất lễ.”
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu, cảm giác mê muội đánh úp lại, hắn cũng không thoải mái, nhưng vẫn cố nén, ôn nhu mở miệng nói “Đừng sợ, nhất định là rất đau phải không?”
Nếu ngay từ đầu hắn cũng ôn nhu như vậy, nàng sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không chết, đứa nhỏ cũng sẽ không, không, trong lòng nhói đau, vì sao vận mệnh lại tra tấn con người như thế. Cụp mắt, trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi hiểu hết những mặt của con người hắn, nàng cũng không hận hắn, mọi khi dễ hắn đối với nàng, nàng cũng đã buông bỏ. Sinh mệnh cũng đã sắp đi đến điểm tận cùng
” Khụ khụ……” Lại nôn ra, rốt cuộc 1 ngụm nôn này làm cho nàng hôn mê. Máu tươi của nàng nhiễm đỏ sam quần
” Mạc cô nương tỉnh tỉnh a?” Âu Dương Thanh Minh khẩn trương gầm nhẹ
Máu tươi rất nhanh biến thành màu đen, nở rộ trên y phục của nàng, giống như 1 đóa hoa sen mặc hắc [ý là hoa sen đen]
Hắn lay lay Thiên Tình “Tỉnh tỉnh, ta còn phải thay y phục cho cô!”
Mà khi đụng tay đến da thịt nàng, Âu Dương Thanh Minh lúc này mới phát hiện thân thể nàng lạnh như băng, rất đáng sợ. Không hề do dự, nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của Thiên Tình, khi tầm mắt dừng ở vết sẽo dữ tợn trước ngực nàng, bàn tay Âu Dương Thanh Minh cứng ngắc giữa không trung
Nửa ngày sau, một đôi mắt âm u phát ra ánh lửa, vết sẹo kia tựa hồ như ngọn đuốc, làm cho cả người hắn trong nháy mắt bị 1 cảm giác khó hiểu bao phủ lấy, có bi thống, có đau khổ, có phẫn hận, có nghi hoặc. Đó là nàng vì cứu mình mà chịu trọng thương, tầm mắt gắt gao dừng lại trên vết sẹo của nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng ma xát lên vết sẹo xấu xí như con rết, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc trước khi 1 kiếm đâm xuống, nàng có bao nhiêu đau đớn, 1 kiếm này sâu như vậy, căn bản là muốn đoạt đi sinh mệnh của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.