Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia
Chương 105: Huynh muội đoàn tụ
Phong Bàn Nhược
23/01/2015
Hoàng huynh!
Thiên Tình thầm gọi trong lòng, nhưng ở đây nhiều thái giám như vậy, nàng không thể gọi hắn như vậy “Thần đắc tội, thỉnh hoàng thượng bảo các thái giám lui ra, tiểu nữ có chuyện muốn nói riêng với Hoàng thượng về công chúa!”
Tiếu Vân Thiên đi tới, cúi người nhìn nữ tử trước mặt, giống như có 1 hơi thở quen thuộc, chỉ là, nàng không phải Thiên Tình “ Ngẩng mặt!”
Thiên Tình nâng mắt lên, nhìn sâu vào mắt Tiếu Vân Thiên, làm cho lòng hắn hơi chấn động. Ánh mắt kia thật giống Thiên Tình. Thân mình hắn chấn động, cúi người xuống, nắm lấy cằm nàng “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Làm cho bọn họ lui ra được không?” Trong ngữ khí của Thiên Tình có chút cầu xin
Tiếu Vân Thiên phất tay, tất cả mọi người lui xuống.
Thiên Tình nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trên gương mặt tuấn mỹ dị thường là vẻ tái nhợt cực độ, hắn nhất định không nghỉ ngơi tốt, nghe nói hắn còn trở bệnh nặng, là vì nàng sao? Hơi thở của hắn phả lên trên mặt nàng, hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, khí lực quanh thân cũng như bị rút cạn, nàng mỏng manh ngập ngừng “ Hoàng, hoàng huynh…… Ta là Thiên Tình a!”
” Như thế nào có thể?” Tiếu Vân Thiên kinh hãi.” Ngươi dám lừa trẫm!”
” Hoàng huynh, ta thật sự là Thiên Tình a!”
” Không có khả năng!” Tiếu Vân Thiên không thể tin, nữ tử trước mắt tuy có vài phần giống Thiên Tình, nhưng Tiếu Vân Thiên không có chút quen thuộc nào đối với khuôn mặt nhỏ nhắn đó, nàng không phải Thiên Tình
“Hoàng huynh, ta có thể nói ra những chuyện giữa chúng ta lúc trước, nếu không tin thì huynh cứ hỏi!”
Tiếu Vân Thiên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng thẳng dậy “Ngươi cùng trẫm tiến vào đi!”
Thiên Tình đứng lên, cùng hắn đi vào cửa điện. Nữ tử ngày cho tới bây giờ vẫn chưa hề tới Kiêu Dương điện, hắn phải thử nàng 1 chút “Ngươi lấy 1 quyển sách trẫm yêu thích nhất ra đây!”
Thiên Tình xoay người tiến đến giá sách trong nội thật, phi thường quen thuộc ở tầng thứ hai, quyển sách thứ 4, rút ra binh pháp tôn tử đưa cho hắn. Tiếu Vân Thiên tròn mắt kinh ngạc, không dám tin, nàng như thế nào có thể giống như ở trong nhà mình
” Ngươi chờ một chút!” Nghi hoặc trong lòng Tiếu Vân Thiên tăng lớn, nhưng hắn biết Thiên Tình sợ nhất là cái gì, trước đây mỗi lần nàng nhìn thấy cái đồ đều sẽ khóc không ngừng, 1 đêm không dám ngủ, ra sức cui rúc vào trong lòng hắn không buông
Tiếu Vân Thiên đi ra ngoài, sai người đem mấy con gián lại
Thiên Tình cố trấn tĩnh đứng thật lâu trước Kiêu Dương điện, nước mắt không khỏi đảo quanh, rốt cục cũng gặp lại hoàng huynh mà hắn lại không nhận ra mình. Điều này làm cho nàng thật sự thực đau!
Tiếu Vân Thiên đứng ở ngoài điện, 1 con gián phòng vào. Thiên Tình không chú ý, lo lắng ngóng chờ Tiếu Vân Thiên trở về
Ở chỗ cửa vang lên 1 thanh âm dị thường, không muốn tin, loài vật nàng sợ hãi nhất đang phi về phía nàng
Thiên Tình hoảng sợ nhìn thấy trước mắt bay tới thật nhiều gián, thấy hơi lạnh theo tứ chi tràn lên cả người, nỗi sợ hãi lại 1 lần nữa dâng lên. Gián a! Nàng thật sợ, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ ôm hoàng huynh khóc lớn không ngừng, trước mắt như hiện lên hình ảnh hoàng huynh ôm mình tránh né bọn gián tập kích
” A!” Một tiếng hét bén nhọn vang lên, Thiên Tình không ngừng chạy về phía trước, gián càng ngày càng nhiều, nàng muốn ra khỏi cửa, chỉ là, cửa lại bị khóa
Tiếng kêu hoảng sợ kia, vẻ mặt đó, động tác đó, Tiếu Vân Thiên ngẩn người ra, thân ảnh trước mắt và thân ảnh trong đầu cứ chống chéo lên nhau, khiếp sợ nhìn 1 màn trước mắt, trong nháy mắt, cõi lòng trở nên kịch liệt đau đớn, tựa hồ có cái gì muốn bứt phá ra
” A, không cần lại đây không cần lại đây.” Bị vấp phải cái ghế, Thiên Tình “bịch” 1 tiếng ngã trên mặt đất, tay chân run rẩy, hoảng sợ nhìn bọn gián đang bay tới, tứ chi cứng ngắc, nàng trừ tiếng thét chói tai thì không phát ra được bất cứ thanh âm nào khác
” Đừng sợ.” Nghe tiếng động nàng ngã thật lớn, Tiếu Vân Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố kiềm chế cơn đau đầu, rất nhanh bay vọt lại, 1 chưởng sắc bén đánh ra, bọn gián liền rơi xuống đất, Thiên Tình nào vào lòng hắn, hai chân quặp lấy thắt lưng hắn
” Hoàng huynh!” Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc mênh mông, Thiên Tình oa 1 tiếng khóc rống lên, run rẩy, gắt gao ôm lấy thân người hắn
Nhớ lại bức họa hắn xem lúc trước, lại nhớ tới bộ dáng hoảng sợ của nàng. Sau đó là bộ dáng thuần thục của nàng khi lấy sách, căn bản chính là ở trong nhà mình
Sửng sốt mãnh liệt, giống như bị sét đánh trúng, đầu óc hỗn độn của Tiếu Vân Thiên trong nháy mắt trở nên rõ ràng “Thật sự là muội sao? Thiên Tình?”
” Rời khỏi nơi này, hoàng huynh, rời khỏi nơi này, đi Kiền Khôn điện, ta không ở trong này!”
Tiếu Vân Thiên ôm lấy Thiên Tình đang run rẩy, mãnh liệt gắt gao ôm lấy người trong lòng, nhiệt lệ theo hốc mắt chảy ra “Thiên Tình, muội thật sự không chết sao? Thật sao?”
” Hoàng huynh, là ta, ta không chết, không cần ở trong này, không cần!” Nàng khóc thét chói tai.
Tiếu Vân Thiên dùng sức ôm chặt lấy nàng, giống như đang ôm 1 bảo vật quý báu nhất, tiếng nói đầy từ tính uyển chuyển bên tai nàng “Hảo! Ta mang muội tới Kiền Khôn điện!”
“Thiên Tình, muội cũng thật vô tâm, ca ca nhớ muội muốn chết!” Ôm nàng rời khỏi Kiêu Dương điện, thanh âm của Tiếu Vân Thiên không kiềm được mà run rẩy, khàn khàn giọng mở miệng
” Hoàng huynh, là huynh không nhận ra ta, ta vừa rồi nói ta là Thiên Tình mà huynh cũng không tin, còn nói ta lừa huynh, huynh căn bản không nhận ra a, Đình Nam nhìn ta 1 cái là nhận ra rồi đấy, mà huynh thì không có!” Thiên Tình chu chu miệng, nâng đôi mắt đỏ hồng, vẻ mặt kích động nhìn Tiếu Vân Thiên, bất mãn nói “Không ngờ hoàng huyng còn muốn dùng gián để thử ta, thật sự làm cho người ta rất thương tâm a!”
“Nha đầu ngốc!” Nghe nàng bất mãn oán trách, Tiếu Vân Thiên dở khóc dở cười lắc lắc đầu, thiên ngôn vạn ngữ đều tắc nghẹn ở yết hầu, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy nàng. Nàng thật sự không chết, thật sự không chết.
” Hoàng huynh, ta đến là có chuyện gấp! Huynh có thể ngăn Âu Dương Thanh Minh xuất binh không? Nhanh rút binh đi! Sở công tử là người đã cứu ta!”
Thiên Tình thầm gọi trong lòng, nhưng ở đây nhiều thái giám như vậy, nàng không thể gọi hắn như vậy “Thần đắc tội, thỉnh hoàng thượng bảo các thái giám lui ra, tiểu nữ có chuyện muốn nói riêng với Hoàng thượng về công chúa!”
Tiếu Vân Thiên đi tới, cúi người nhìn nữ tử trước mặt, giống như có 1 hơi thở quen thuộc, chỉ là, nàng không phải Thiên Tình “ Ngẩng mặt!”
Thiên Tình nâng mắt lên, nhìn sâu vào mắt Tiếu Vân Thiên, làm cho lòng hắn hơi chấn động. Ánh mắt kia thật giống Thiên Tình. Thân mình hắn chấn động, cúi người xuống, nắm lấy cằm nàng “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Làm cho bọn họ lui ra được không?” Trong ngữ khí của Thiên Tình có chút cầu xin
Tiếu Vân Thiên phất tay, tất cả mọi người lui xuống.
Thiên Tình nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trên gương mặt tuấn mỹ dị thường là vẻ tái nhợt cực độ, hắn nhất định không nghỉ ngơi tốt, nghe nói hắn còn trở bệnh nặng, là vì nàng sao? Hơi thở của hắn phả lên trên mặt nàng, hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, khí lực quanh thân cũng như bị rút cạn, nàng mỏng manh ngập ngừng “ Hoàng, hoàng huynh…… Ta là Thiên Tình a!”
” Như thế nào có thể?” Tiếu Vân Thiên kinh hãi.” Ngươi dám lừa trẫm!”
” Hoàng huynh, ta thật sự là Thiên Tình a!”
” Không có khả năng!” Tiếu Vân Thiên không thể tin, nữ tử trước mắt tuy có vài phần giống Thiên Tình, nhưng Tiếu Vân Thiên không có chút quen thuộc nào đối với khuôn mặt nhỏ nhắn đó, nàng không phải Thiên Tình
“Hoàng huynh, ta có thể nói ra những chuyện giữa chúng ta lúc trước, nếu không tin thì huynh cứ hỏi!”
Tiếu Vân Thiên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng thẳng dậy “Ngươi cùng trẫm tiến vào đi!”
Thiên Tình đứng lên, cùng hắn đi vào cửa điện. Nữ tử ngày cho tới bây giờ vẫn chưa hề tới Kiêu Dương điện, hắn phải thử nàng 1 chút “Ngươi lấy 1 quyển sách trẫm yêu thích nhất ra đây!”
Thiên Tình xoay người tiến đến giá sách trong nội thật, phi thường quen thuộc ở tầng thứ hai, quyển sách thứ 4, rút ra binh pháp tôn tử đưa cho hắn. Tiếu Vân Thiên tròn mắt kinh ngạc, không dám tin, nàng như thế nào có thể giống như ở trong nhà mình
” Ngươi chờ một chút!” Nghi hoặc trong lòng Tiếu Vân Thiên tăng lớn, nhưng hắn biết Thiên Tình sợ nhất là cái gì, trước đây mỗi lần nàng nhìn thấy cái đồ đều sẽ khóc không ngừng, 1 đêm không dám ngủ, ra sức cui rúc vào trong lòng hắn không buông
Tiếu Vân Thiên đi ra ngoài, sai người đem mấy con gián lại
Thiên Tình cố trấn tĩnh đứng thật lâu trước Kiêu Dương điện, nước mắt không khỏi đảo quanh, rốt cục cũng gặp lại hoàng huynh mà hắn lại không nhận ra mình. Điều này làm cho nàng thật sự thực đau!
Tiếu Vân Thiên đứng ở ngoài điện, 1 con gián phòng vào. Thiên Tình không chú ý, lo lắng ngóng chờ Tiếu Vân Thiên trở về
Ở chỗ cửa vang lên 1 thanh âm dị thường, không muốn tin, loài vật nàng sợ hãi nhất đang phi về phía nàng
Thiên Tình hoảng sợ nhìn thấy trước mắt bay tới thật nhiều gián, thấy hơi lạnh theo tứ chi tràn lên cả người, nỗi sợ hãi lại 1 lần nữa dâng lên. Gián a! Nàng thật sợ, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ ôm hoàng huynh khóc lớn không ngừng, trước mắt như hiện lên hình ảnh hoàng huynh ôm mình tránh né bọn gián tập kích
” A!” Một tiếng hét bén nhọn vang lên, Thiên Tình không ngừng chạy về phía trước, gián càng ngày càng nhiều, nàng muốn ra khỏi cửa, chỉ là, cửa lại bị khóa
Tiếng kêu hoảng sợ kia, vẻ mặt đó, động tác đó, Tiếu Vân Thiên ngẩn người ra, thân ảnh trước mắt và thân ảnh trong đầu cứ chống chéo lên nhau, khiếp sợ nhìn 1 màn trước mắt, trong nháy mắt, cõi lòng trở nên kịch liệt đau đớn, tựa hồ có cái gì muốn bứt phá ra
” A, không cần lại đây không cần lại đây.” Bị vấp phải cái ghế, Thiên Tình “bịch” 1 tiếng ngã trên mặt đất, tay chân run rẩy, hoảng sợ nhìn bọn gián đang bay tới, tứ chi cứng ngắc, nàng trừ tiếng thét chói tai thì không phát ra được bất cứ thanh âm nào khác
” Đừng sợ.” Nghe tiếng động nàng ngã thật lớn, Tiếu Vân Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố kiềm chế cơn đau đầu, rất nhanh bay vọt lại, 1 chưởng sắc bén đánh ra, bọn gián liền rơi xuống đất, Thiên Tình nào vào lòng hắn, hai chân quặp lấy thắt lưng hắn
” Hoàng huynh!” Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc mênh mông, Thiên Tình oa 1 tiếng khóc rống lên, run rẩy, gắt gao ôm lấy thân người hắn
Nhớ lại bức họa hắn xem lúc trước, lại nhớ tới bộ dáng hoảng sợ của nàng. Sau đó là bộ dáng thuần thục của nàng khi lấy sách, căn bản chính là ở trong nhà mình
Sửng sốt mãnh liệt, giống như bị sét đánh trúng, đầu óc hỗn độn của Tiếu Vân Thiên trong nháy mắt trở nên rõ ràng “Thật sự là muội sao? Thiên Tình?”
” Rời khỏi nơi này, hoàng huynh, rời khỏi nơi này, đi Kiền Khôn điện, ta không ở trong này!”
Tiếu Vân Thiên ôm lấy Thiên Tình đang run rẩy, mãnh liệt gắt gao ôm lấy người trong lòng, nhiệt lệ theo hốc mắt chảy ra “Thiên Tình, muội thật sự không chết sao? Thật sao?”
” Hoàng huynh, là ta, ta không chết, không cần ở trong này, không cần!” Nàng khóc thét chói tai.
Tiếu Vân Thiên dùng sức ôm chặt lấy nàng, giống như đang ôm 1 bảo vật quý báu nhất, tiếng nói đầy từ tính uyển chuyển bên tai nàng “Hảo! Ta mang muội tới Kiền Khôn điện!”
“Thiên Tình, muội cũng thật vô tâm, ca ca nhớ muội muốn chết!” Ôm nàng rời khỏi Kiêu Dương điện, thanh âm của Tiếu Vân Thiên không kiềm được mà run rẩy, khàn khàn giọng mở miệng
” Hoàng huynh, là huynh không nhận ra ta, ta vừa rồi nói ta là Thiên Tình mà huynh cũng không tin, còn nói ta lừa huynh, huynh căn bản không nhận ra a, Đình Nam nhìn ta 1 cái là nhận ra rồi đấy, mà huynh thì không có!” Thiên Tình chu chu miệng, nâng đôi mắt đỏ hồng, vẻ mặt kích động nhìn Tiếu Vân Thiên, bất mãn nói “Không ngờ hoàng huyng còn muốn dùng gián để thử ta, thật sự làm cho người ta rất thương tâm a!”
“Nha đầu ngốc!” Nghe nàng bất mãn oán trách, Tiếu Vân Thiên dở khóc dở cười lắc lắc đầu, thiên ngôn vạn ngữ đều tắc nghẹn ở yết hầu, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy nàng. Nàng thật sự không chết, thật sự không chết.
” Hoàng huynh, ta đến là có chuyện gấp! Huynh có thể ngăn Âu Dương Thanh Minh xuất binh không? Nhanh rút binh đi! Sở công tử là người đã cứu ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.