Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia
Chương 236: Mơ ước
Phong Bàn Nhược
31/03/2015
“Vương gia, chúng ta vào phòng đi!” Lẳng lặng ôm nhau, Thiên Tình nhẹ giọng cười, ôm lấy thân mình của Âu Dương Thanh Minh “Vương gia, từ nay về sau chúng ta đều là thường dân rồi, nhưng ta lại không biết nấu cơm, làm sao bây giờ?”
” Ta đây nấu cho nàng ăn!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng cười, hai người nhanh chóng đi vào phòng “Nha đầu ngốc, giang sơn còn có thể đoạt lại, nhưng ta muốn sống những ngày tự do tự tại này, đợi đến khi giành lại giang sơn cho Tiếu gia kế từ, loại trừ bọn Bạch Mai Nhi, chúng ta ẩn cư ở tiểu viện trên núi này, được không?”
“Được!” Thiên Tình cười cười “Dẫn theo Liên nhi đến, nàng ấy nấu cơm rất ngon a, ta cùng nàng ấy học nấu cơm!”
“Được!” Âu Dương Thanh Minh sẵn sàng đáp ứng, nhưng hắn sẽ không để cho nàng nấu cơm, hắn sẽ tìm người khác nấu cơm
Âu Dương Thanh Minh 1 tay vuốt ve mái tóc nàng, 1 tay nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào thật gần trong ngực mình, hơn nữa cúi đầu tựa vằm vào trán nàng “Thiên Tình?”
” Vương gia, vạn nhất bọn họ bắt chàng làm hoàng đế thì làm sao?” Thiên Tình có chút lo lắng, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới cười phóng túng như thế, làm nũng như thể, bởi vì trong lòng không kiêng dè, cảm thấy hạnh phúc vô cùng
Nhìn thấy Thiên Tình cong đôi môi đỏ mọng lên, Âu Dương Thanh Minh bật cười, sủng nịch vuốt ve đôi môi nàng “Yên tâm, sẽ không đâu, ta sẽ không làm hoàng đế! Đã dây dưa cả nửa đời rồi, nửa đời còn lại, ta muốn sống những ngày tháng của chính mình, tin tưởng ta!”
” Ân!” Nhẹ nhàng cười, hạnh phúc rúc vào vòng ôm của Âu Dương Thanh Minh, hiện giờ hết thảy đều đã được giải quyết, nàng có thể yên tâm rồi
” Suy nghĩ cái gì?” Âu Dương Thanh Minh lẳng lặng nhìn thân thể mềm mại trong lòng, rung động hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, lâu như vậy, hắn đã quên nàng lâu như vậy, nhưng may mắn thay, sau khi mất đi, lại 1 lần nữa tìm được nàng, có thể bất chấp tất cả ôm nàng cả 1 đời
Nụ hôn ôn nhu dần ần chuyển thành mãnh liệt nồng ý, Âu Dương Thanh Minh cuồng nhiệt hôn nàng, nhiệt tình đè nén lập tức bùng nổ, đầu lưỡi vội vàng hoạt động trong miệng nàng, không ngừng hút lấy thật nhiều mật ngọt
Sự ngọt ngào của nàng làm cho hắn không thể không hôn càng sâu thêm, phiên giảo tứ phía trong miệng nàng, khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương của nàng, tận tình uống lấy mật ngọt của nàng. Hơi thở của nàng dồn dập, phả vào chop mũi hắn, làm cho toàn thân hắn căng cứng mà run rẩy
“Vương gia, không cần, chàng còn đang bị thương!” Thiên Tình né tránh nụ hôn của hắn “Vương gia, chờ chàng khỏe lại đã!”
Âu Dương Thanh Minh thở hỗn hển, có chút thất vọng “Ta nhớ nàng!”
“Ta cũng nhớ chàng!” Thiên Tình ôm lại hắn “Vương gia, ta muốn nói chuyện với chàng 1 chút, chúng ta đã lâu rồi chưa trò chuyện! Ta nghĩ chúng ta phải biết rõ mọi chuyện,chàng nói cho ta nghe được không?”
Âu Dương Thanh Minh ôm nàng, hai người tựa vào trên giường, hắn ôm nàng, kể lại những chuyện đã phát sinh, đương nhiên hắn không có đem chuyện mình bị hủy dung nói ra, bởi vì hắn lo rằng nàng sẽ đau lòng
1 tầng nước mắt bịt kín ánh mắt Thiên Tình, nàng phải hảo hảo nhìn rõ nam nhân này, nàng rốt cuộc cũng chờ đợi được nam nhân này, trong mắt nàng, cho dù hắn có bị hủy dng, nàng vẫn cảm thấy hắn vẫn là bộ dáng năm đó, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, đặc biệt là đôi mắt thâm sâu kia, nàng chìm đắm trong ánh mắt hắn, nhìn thấy trong mắt hắn lắng đọng vài phần u buồn, vài phần tang thương. Nước mắt của nàng rơi xuống “Vương gia, chàng chịu khổ rồi! Chàng gầy đi thật nhiều!”
Trong lòng nàng dâng lên 1 trận chau xót, không tự chủ được mà duỗi tay ta vuốt ve hình dáng gầy yếu kia, ánh mắt u buồn, đôi mắt u ám ….
“Nàng cũng vậy!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng “Sở Nghi Hiên không có cho nàng ăn không?”
Thiên Tình ngẩng đầu, dừng lại ở ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ có tình ý nồng đậm. Hắn dùng ống tay áo lau đi nước mắt bên khóe mắt nàng, ôm nàng trong lòng ngực, ở bên tai nàng ôn nhu nỉ nơn “Nàng gầy đi làm ta rất đau lòng! Về sau hảo hảo ăn cơm, bồi dưỡng chính mình, sinh cho ta 1 nữ nhi xinh đẹp giông như nàng, được không?”
Nàng tựa vào lòng hắn, gật đầu, nước mắt dình ướt quần áo hắn. Cảm giác ấm áp ngọt ngào lại ùa tới, vẫn nhu tình như nước, vẫn ái tình nồng nồng. Nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh sáng hạnh phúc chân thật, vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không thể chạm đến hạnh phúc “Được! sinh thật nhiều hài tử, hài tử của chúng ta, được không?”
“Quả thật vẫn là đứa trẻ chưa lớn!” [ý ảnh kêu chị này to xác mà y như con nít ấy :v] Âu Dương Thanh Minh sủng nịch cười “Thích trẻ con như vậy!”
Tiếng cười mang theo vẻ nghẹn ngào vang ra, Thiên Tình hạnh phúc rúc vào vòng ôm rộng lớn của Âu Dương Thanh Minh, hai má mịn màng cũng dán vào trước ngực hắn, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn “Ta thích có thật nhiều hài tử, thích cảm giác có người thân, thích 1 nhà khoái nhạc ở cùng nhau, được không?”
“Được!” Âu Dương Thanh Minh cười thỏa mãn, hắn có thể nói gì đây, hắn cũng đang hướng tới 1 cuộc sống như vậy
“Thật sao? Chàng đáp ứng rồi!” Thiên Tình vui sướng như đứa trẻ nhận được món quà mình thích, hung phấn kêu to, mái tóc mềm mượt của nàng dán vào mặt hắn
Hắn nói giọng rất nhẹ “Thiên Tình, ta yêu nàng!”
Thiên Tình vừa khóc vừa cười, ánh mắt không di chuyển, bên trong đầu thâm tình, khoái hoạt
“Thiên Tình, Thiên Tình của ta….” Âu Dương Thanh Minh ghi nhớ tên nàng thật kỷ, nhẹ nhàng buông nàng ra, tinh tế hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó là đôi môi nàng
Nụ hôn của hắn đầy ôn nhu, đầy triền miên, đôi môi ôn nhuận ấm áp của hắn mang theo 1 chút vị mặn, đó là hương vị của nước mắt. Là nước mắt của nàng, hay là của hắn? Đã không còn quan trọng, nàng chỉ biết là, trong nụ hôn hắn, nàng có cả thế giới
Hai người còn đang thâm tình hôn sau, không ngờ bên ngoài đột nhiên bị ai đập cửa rầm rầm, sau đó truyền đến thanh âm gấp gáp của người nào đó nghe như Mai Sơn đạo nhân “Vương gia, đi ra đây đi, đi ra đây, ngươi thật sự nhớ lại rồi sao? Đi ra cho ta nhìn xem, ta không tin đây là thật sự!”
” Ta đây nấu cho nàng ăn!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng cười, hai người nhanh chóng đi vào phòng “Nha đầu ngốc, giang sơn còn có thể đoạt lại, nhưng ta muốn sống những ngày tự do tự tại này, đợi đến khi giành lại giang sơn cho Tiếu gia kế từ, loại trừ bọn Bạch Mai Nhi, chúng ta ẩn cư ở tiểu viện trên núi này, được không?”
“Được!” Thiên Tình cười cười “Dẫn theo Liên nhi đến, nàng ấy nấu cơm rất ngon a, ta cùng nàng ấy học nấu cơm!”
“Được!” Âu Dương Thanh Minh sẵn sàng đáp ứng, nhưng hắn sẽ không để cho nàng nấu cơm, hắn sẽ tìm người khác nấu cơm
Âu Dương Thanh Minh 1 tay vuốt ve mái tóc nàng, 1 tay nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào thật gần trong ngực mình, hơn nữa cúi đầu tựa vằm vào trán nàng “Thiên Tình?”
” Vương gia, vạn nhất bọn họ bắt chàng làm hoàng đế thì làm sao?” Thiên Tình có chút lo lắng, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới cười phóng túng như thế, làm nũng như thể, bởi vì trong lòng không kiêng dè, cảm thấy hạnh phúc vô cùng
Nhìn thấy Thiên Tình cong đôi môi đỏ mọng lên, Âu Dương Thanh Minh bật cười, sủng nịch vuốt ve đôi môi nàng “Yên tâm, sẽ không đâu, ta sẽ không làm hoàng đế! Đã dây dưa cả nửa đời rồi, nửa đời còn lại, ta muốn sống những ngày tháng của chính mình, tin tưởng ta!”
” Ân!” Nhẹ nhàng cười, hạnh phúc rúc vào vòng ôm của Âu Dương Thanh Minh, hiện giờ hết thảy đều đã được giải quyết, nàng có thể yên tâm rồi
” Suy nghĩ cái gì?” Âu Dương Thanh Minh lẳng lặng nhìn thân thể mềm mại trong lòng, rung động hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, lâu như vậy, hắn đã quên nàng lâu như vậy, nhưng may mắn thay, sau khi mất đi, lại 1 lần nữa tìm được nàng, có thể bất chấp tất cả ôm nàng cả 1 đời
Nụ hôn ôn nhu dần ần chuyển thành mãnh liệt nồng ý, Âu Dương Thanh Minh cuồng nhiệt hôn nàng, nhiệt tình đè nén lập tức bùng nổ, đầu lưỡi vội vàng hoạt động trong miệng nàng, không ngừng hút lấy thật nhiều mật ngọt
Sự ngọt ngào của nàng làm cho hắn không thể không hôn càng sâu thêm, phiên giảo tứ phía trong miệng nàng, khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương của nàng, tận tình uống lấy mật ngọt của nàng. Hơi thở của nàng dồn dập, phả vào chop mũi hắn, làm cho toàn thân hắn căng cứng mà run rẩy
“Vương gia, không cần, chàng còn đang bị thương!” Thiên Tình né tránh nụ hôn của hắn “Vương gia, chờ chàng khỏe lại đã!”
Âu Dương Thanh Minh thở hỗn hển, có chút thất vọng “Ta nhớ nàng!”
“Ta cũng nhớ chàng!” Thiên Tình ôm lại hắn “Vương gia, ta muốn nói chuyện với chàng 1 chút, chúng ta đã lâu rồi chưa trò chuyện! Ta nghĩ chúng ta phải biết rõ mọi chuyện,chàng nói cho ta nghe được không?”
Âu Dương Thanh Minh ôm nàng, hai người tựa vào trên giường, hắn ôm nàng, kể lại những chuyện đã phát sinh, đương nhiên hắn không có đem chuyện mình bị hủy dung nói ra, bởi vì hắn lo rằng nàng sẽ đau lòng
1 tầng nước mắt bịt kín ánh mắt Thiên Tình, nàng phải hảo hảo nhìn rõ nam nhân này, nàng rốt cuộc cũng chờ đợi được nam nhân này, trong mắt nàng, cho dù hắn có bị hủy dng, nàng vẫn cảm thấy hắn vẫn là bộ dáng năm đó, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, đặc biệt là đôi mắt thâm sâu kia, nàng chìm đắm trong ánh mắt hắn, nhìn thấy trong mắt hắn lắng đọng vài phần u buồn, vài phần tang thương. Nước mắt của nàng rơi xuống “Vương gia, chàng chịu khổ rồi! Chàng gầy đi thật nhiều!”
Trong lòng nàng dâng lên 1 trận chau xót, không tự chủ được mà duỗi tay ta vuốt ve hình dáng gầy yếu kia, ánh mắt u buồn, đôi mắt u ám ….
“Nàng cũng vậy!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng “Sở Nghi Hiên không có cho nàng ăn không?”
Thiên Tình ngẩng đầu, dừng lại ở ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ có tình ý nồng đậm. Hắn dùng ống tay áo lau đi nước mắt bên khóe mắt nàng, ôm nàng trong lòng ngực, ở bên tai nàng ôn nhu nỉ nơn “Nàng gầy đi làm ta rất đau lòng! Về sau hảo hảo ăn cơm, bồi dưỡng chính mình, sinh cho ta 1 nữ nhi xinh đẹp giông như nàng, được không?”
Nàng tựa vào lòng hắn, gật đầu, nước mắt dình ướt quần áo hắn. Cảm giác ấm áp ngọt ngào lại ùa tới, vẫn nhu tình như nước, vẫn ái tình nồng nồng. Nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh sáng hạnh phúc chân thật, vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không thể chạm đến hạnh phúc “Được! sinh thật nhiều hài tử, hài tử của chúng ta, được không?”
“Quả thật vẫn là đứa trẻ chưa lớn!” [ý ảnh kêu chị này to xác mà y như con nít ấy :v] Âu Dương Thanh Minh sủng nịch cười “Thích trẻ con như vậy!”
Tiếng cười mang theo vẻ nghẹn ngào vang ra, Thiên Tình hạnh phúc rúc vào vòng ôm rộng lớn của Âu Dương Thanh Minh, hai má mịn màng cũng dán vào trước ngực hắn, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn “Ta thích có thật nhiều hài tử, thích cảm giác có người thân, thích 1 nhà khoái nhạc ở cùng nhau, được không?”
“Được!” Âu Dương Thanh Minh cười thỏa mãn, hắn có thể nói gì đây, hắn cũng đang hướng tới 1 cuộc sống như vậy
“Thật sao? Chàng đáp ứng rồi!” Thiên Tình vui sướng như đứa trẻ nhận được món quà mình thích, hung phấn kêu to, mái tóc mềm mượt của nàng dán vào mặt hắn
Hắn nói giọng rất nhẹ “Thiên Tình, ta yêu nàng!”
Thiên Tình vừa khóc vừa cười, ánh mắt không di chuyển, bên trong đầu thâm tình, khoái hoạt
“Thiên Tình, Thiên Tình của ta….” Âu Dương Thanh Minh ghi nhớ tên nàng thật kỷ, nhẹ nhàng buông nàng ra, tinh tế hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó là đôi môi nàng
Nụ hôn của hắn đầy ôn nhu, đầy triền miên, đôi môi ôn nhuận ấm áp của hắn mang theo 1 chút vị mặn, đó là hương vị của nước mắt. Là nước mắt của nàng, hay là của hắn? Đã không còn quan trọng, nàng chỉ biết là, trong nụ hôn hắn, nàng có cả thế giới
Hai người còn đang thâm tình hôn sau, không ngờ bên ngoài đột nhiên bị ai đập cửa rầm rầm, sau đó truyền đến thanh âm gấp gáp của người nào đó nghe như Mai Sơn đạo nhân “Vương gia, đi ra đây đi, đi ra đây, ngươi thật sự nhớ lại rồi sao? Đi ra cho ta nhìn xem, ta không tin đây là thật sự!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.