Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia
Chương 218: Yêu dị
Phong Bàn Nhược
23/01/2015
Nàng lại 1 ngày không ăn gì, 1 mực lên đường, giờ này cũng không biết Đình Nam ca ca và Nhiễm Nhi đã thoát hiểm chưa, nàng chỉ biết 1 đường chạy đi tìm Âu Dương Thanh Minh chứ không nghĩ rằng mình và Tần Nhiễm Nhi đều không biết võ công, chỉ sợ, nếu mình chết thì không sao, nhưng Nhiễm Nhi phải làm sao bây giờ? Nàng ấy là vô tội
“Nếu ngươi không chịu đi thì chỉ có thể ở lại đây đêm nay, còn phải đi lâu lắm mới có thể ra khỏi rừng!” Nam tử khàn khàn giọng nói, nói xong liền đi về phía trước
Thiên Tình sửng sốt, cũng đi theo lên phía trước. Toàn thân mệt mỏi, 1 chút khí lực cũng không có. Hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào? Mặc kệ, nàng phải đi, phải sống sót để còn xác định xem Âu Dương Thanh Minh có còn sống hay không, nhất định phải kiên trì!
Chỉ là, quá mệt mỏi rồi. Đi tới khi nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không còn biết nữa
Khi tỉnh lại thì thấy bên người có ánh lửa, hắc y nam nhân kia ngồi ở 1 bên, cho thêm củi vào đống lửa « Tỉnh rồi ? »
Thiên Tình sửng sốt « Đây là đâu ? »
« Trong rừng ! » Nam tử lên tiếng nói « Ngươi hôn mê, đêm nay chỉ có thể nghỉ tạm ở đây ! »
« Cảm ơn ! » Hắn cư nhiên không bỏ rơi mình, Thiên Tình có chút cảm kích. Nhưng nghĩ đến đêm nay phải nghỉ lại ở trong rừng, lòng nàng vẫn thập phần không yên, đầy bụng phức tạp, âm thầm đánh gía thân ảnh đang bận rộn trước mắt. Trải qua 1 đêm ở nơi hoang sơn dã lâm, cùng với hắn, có an toàn không ? Tuy hắn không hề bỏ lại mình nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, bất quá thoạt nhìn hắn như không thích nói chuyện, những người có nội tâm trầm ổn thường không giống người xấu, nhưng hắn lại đeo mặt nạ, không muốn người khác nhận ra hay là không muốn người khác nhìn thấy phải sợ hãi ?
Nam tử đưa cái gì đó qua đây, Thiên Tình cúi đầu, thấy trong tay hắn là 1 quả dại
« Cảm ơn ! » Quả thật có chút khát, không tiện khách khí mà cầm lấy
Trong mắt nam tử hiện lên 1 tia sáng dị thường, tầm mắt 1 lần nữa trở lại trên đống lửa, không nhìn Thiên Tình nữa
Sau khi ăn xong, Thiên Tình mới cảm thấy có chút khí lực, cả 1 nơi hoang dã tĩnh lặng, trừ tiếng lách tách phát ra từ đống lửa, còn có tiếng gió thổi qua những gốc cây
« Nơi này không có người chứ ? » Thiên Tình hỏi, chậm rãi đi qua, ngồi xuống đối diện hắn
« Không biết! » Nam tử thêm đốt lửa. « Ngươi không cần lo lắng, sẽ không có ai giết ngươi ! »
Hắn vốn không muốn lo chuyện bao đồng, như đám sát thủ kia lại đến từ hoàng cung, hắn không thể không quản
« Cảm ơn ! » Thiên Tình cảm tạ theo bản năng « Ngươi sẽ bảo vệ ta sao ? »
Thiên Tình đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của dã thú, sợ tới mức rụt cổ, nam tử vẫn không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn đống lửa, đột nhiên hỏi « Sát thủ đó, vì cái gì mà muốn giết ngươi ? »
Thiên Tình sửng sốt « Ta không biết ! »
Nàng không thể nói, nói sẽ bại lộ thân phận
Nam tử đột nhiên ngẩng mặt nhìn vào mắt nàng, trong mắt bắn ra tia sáng thâm sâu, giống như muốn nhìn xuyên thấu nàng,trong lòng Thiên Tình đột nhiên căng thẳng, nuốt nước miếng, chuyển tầm mắt đi, tránh ánh mắt bức người của hắn. Hắn cũng không mở miệng, trên chiếc mặt nạ màu nạc để lộ đôi môi gắt gao mim vào nhau, hắc mâu [mắt đen] cũng lòe lòe tỏa sáng
Bốn phía lại bắt đầu im lặng, nhìn đống lửa đang cháy, Thiên Tình không biết sau mà tâm hoảng ý loạn. Tuy nàng cũng không phải là người hoạt bát gì nhưng cũng không quen với cục diện im lặng như thế nào, thế thế bèn tìm đề tài để tán gẫu « Ta còn chưa biết tên của đại hiệp ! »
Nam tử trầm mặc, không trả lời câu hỏi của nàng, sau đó ánh mắt hắn lưu chuyển « Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm chút thức ăn ! »
« Ngươi phải rời đi ? » Thiên Tình nhanh chóng đứng lên, vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng sói tru, nếu hắn rời đi, chẳng phải nàng sẽ bị sói ăn thịt sao ?
« Ta sẽ quay lại ! » Nam tử tựa hồ nhìn ra vẻ băn khoăn của nàng, lại nói giống như hứa hẹn, thanh âm của hắn làm, cho nàng có 1 loại cảm giác khó hiểu, cảm thấy từ đáy lòng trào lên 1 dòng khí ôn nhu, nhẹ nhàng lưu chuyển khắp toàn thân
Nàng gật đầu « Được ! ta chờ ngươi ! »
Mày kiếm của nam tử nhíu mi, dừng lại 1 lúc rồi xoay người rời đi
Nam tử mày kiếm nhíu lại dừng ở nàng xoay người rời đi.
Trên người hắn tỏa ra hơi thở cô độc, lạnh lùng và lạnh nhạt làm cho nàng cảm thấy thân thiết và quen thuộc khó hiểu, nàng cư nhiên không nhịn được mà muốn đến gần, thân cận với hắn, không tự chủ được mà bật thốt lên « Cẩn thận một chút! »
Bóng đen ngẩn ra trong nháy mắt rồi biến mất vào bóng tối, Thiên Tình 1 mình ngồi canh đống lửa, thêm vào vài thanh củi, giống như lửa càng to thì càng có thể tiêu trừ được nguy hiểm
Không lâu sau, trên trời cư nhiên rơi xuống vào hạt mưa, đập vào mặt nàng, sau đó những hạt mưa hỗn loạn rơi xuống. Nước mưa tí tách rơi lên ngọn ngựa, rất nhanh sau lửa đã bị dập tắt, nam nhân kia còn chưa quay lại. Thiên Tình có chút bất an, trời mưa, nếu hắn còn không trở về, chỉ sợ đêm nay nàng phải chết ở chốn rừng rậm này, cũng không biết Đình Nam ca ca và Nhiễm Nhi ra sao rồi. Trầm ngâm nhắm mắt lại, xung quanh toàn bóng tối
« Trời mưa! » thanh anh nhợt nhạt, ấm áp, trầm thấp, khàn khàn mà lại ôn nhu truyền tới từ trên đỉnh đầu nàng
« Ngươi đã trở lại! » Hoàn toàn không biết thanh âm của mình có bao nhiêu chờ mong, nàng mở mắt ra thì thấy đôi mắt đen của hắn phiếm lên ánh sáng
« Đi tránh mưa » Nam tử đột nhiên vươn tay nắm lấy eo nàng, thân mình nhẹ nhàng phi thân lên, hướng trong rừng rậm hắc ám mà chạy vội mà đi.
Thiên Tình chợt bị hắn ôm vào trong lòng, 1 cỗ hơi thở quen thuộc đập vào mặt, nàng mất khống chế mà lẩm bẩm nói « Vương gia! »
Giọt mưa rơi trên táng cây phát ra tiếng vang trong trẻo có quy luật. Khóe mắt nàng lại rỉ ra vào giọt nước mắt, không biết tại sao trên người nam nhân này lại có hương vị thật quen thuộc, thật giống với vương gia, không biết hắn giờ phút này đã chết hay còn sống, lòng nàng thật bất an. Hoàn toàn không biết 1 tiếng kêu nhỏ đó làm cho nam tử nghe xong, trong lòng hắn run lên, tựa hồ như có cái gì đó phá tan chính mình, đại não cư nhiên trở lên hỗn loạn
Nam tử cúi mắt, trong mắt hiện lên 1 tia phức tạp, trong đồng tử dần dần hiện lên màu đỏ sẫm, hắn đột nhiên dừng lại, đem nàng đặt trên mặt đất, hắn gầm nhẹ « Ngươi là ai?”
Thiên Tình hơi hơi sửng sốt “đại hiệp? »
Nàng thấy hắn đứng đối hiện, thân hình trở nên có chút quái dị, nàng sợ hãi, kinh ngạc gọi 1 tiếng “ đại hiệp!”
Nam tử hoảng hốt đích nhìn nàng ,đôi mắt màu đen đỏ lên giống như tẩm máu, lại lóe ra tia sáng yêu dị, tối tăm, kinh khủng làm cho người ta sợ hãi « Ngươi là ai?”
“Nếu ngươi không chịu đi thì chỉ có thể ở lại đây đêm nay, còn phải đi lâu lắm mới có thể ra khỏi rừng!” Nam tử khàn khàn giọng nói, nói xong liền đi về phía trước
Thiên Tình sửng sốt, cũng đi theo lên phía trước. Toàn thân mệt mỏi, 1 chút khí lực cũng không có. Hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào? Mặc kệ, nàng phải đi, phải sống sót để còn xác định xem Âu Dương Thanh Minh có còn sống hay không, nhất định phải kiên trì!
Chỉ là, quá mệt mỏi rồi. Đi tới khi nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không còn biết nữa
Khi tỉnh lại thì thấy bên người có ánh lửa, hắc y nam nhân kia ngồi ở 1 bên, cho thêm củi vào đống lửa « Tỉnh rồi ? »
Thiên Tình sửng sốt « Đây là đâu ? »
« Trong rừng ! » Nam tử lên tiếng nói « Ngươi hôn mê, đêm nay chỉ có thể nghỉ tạm ở đây ! »
« Cảm ơn ! » Hắn cư nhiên không bỏ rơi mình, Thiên Tình có chút cảm kích. Nhưng nghĩ đến đêm nay phải nghỉ lại ở trong rừng, lòng nàng vẫn thập phần không yên, đầy bụng phức tạp, âm thầm đánh gía thân ảnh đang bận rộn trước mắt. Trải qua 1 đêm ở nơi hoang sơn dã lâm, cùng với hắn, có an toàn không ? Tuy hắn không hề bỏ lại mình nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, bất quá thoạt nhìn hắn như không thích nói chuyện, những người có nội tâm trầm ổn thường không giống người xấu, nhưng hắn lại đeo mặt nạ, không muốn người khác nhận ra hay là không muốn người khác nhìn thấy phải sợ hãi ?
Nam tử đưa cái gì đó qua đây, Thiên Tình cúi đầu, thấy trong tay hắn là 1 quả dại
« Cảm ơn ! » Quả thật có chút khát, không tiện khách khí mà cầm lấy
Trong mắt nam tử hiện lên 1 tia sáng dị thường, tầm mắt 1 lần nữa trở lại trên đống lửa, không nhìn Thiên Tình nữa
Sau khi ăn xong, Thiên Tình mới cảm thấy có chút khí lực, cả 1 nơi hoang dã tĩnh lặng, trừ tiếng lách tách phát ra từ đống lửa, còn có tiếng gió thổi qua những gốc cây
« Nơi này không có người chứ ? » Thiên Tình hỏi, chậm rãi đi qua, ngồi xuống đối diện hắn
« Không biết! » Nam tử thêm đốt lửa. « Ngươi không cần lo lắng, sẽ không có ai giết ngươi ! »
Hắn vốn không muốn lo chuyện bao đồng, như đám sát thủ kia lại đến từ hoàng cung, hắn không thể không quản
« Cảm ơn ! » Thiên Tình cảm tạ theo bản năng « Ngươi sẽ bảo vệ ta sao ? »
Thiên Tình đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của dã thú, sợ tới mức rụt cổ, nam tử vẫn không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn đống lửa, đột nhiên hỏi « Sát thủ đó, vì cái gì mà muốn giết ngươi ? »
Thiên Tình sửng sốt « Ta không biết ! »
Nàng không thể nói, nói sẽ bại lộ thân phận
Nam tử đột nhiên ngẩng mặt nhìn vào mắt nàng, trong mắt bắn ra tia sáng thâm sâu, giống như muốn nhìn xuyên thấu nàng,trong lòng Thiên Tình đột nhiên căng thẳng, nuốt nước miếng, chuyển tầm mắt đi, tránh ánh mắt bức người của hắn. Hắn cũng không mở miệng, trên chiếc mặt nạ màu nạc để lộ đôi môi gắt gao mim vào nhau, hắc mâu [mắt đen] cũng lòe lòe tỏa sáng
Bốn phía lại bắt đầu im lặng, nhìn đống lửa đang cháy, Thiên Tình không biết sau mà tâm hoảng ý loạn. Tuy nàng cũng không phải là người hoạt bát gì nhưng cũng không quen với cục diện im lặng như thế nào, thế thế bèn tìm đề tài để tán gẫu « Ta còn chưa biết tên của đại hiệp ! »
Nam tử trầm mặc, không trả lời câu hỏi của nàng, sau đó ánh mắt hắn lưu chuyển « Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm chút thức ăn ! »
« Ngươi phải rời đi ? » Thiên Tình nhanh chóng đứng lên, vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng sói tru, nếu hắn rời đi, chẳng phải nàng sẽ bị sói ăn thịt sao ?
« Ta sẽ quay lại ! » Nam tử tựa hồ nhìn ra vẻ băn khoăn của nàng, lại nói giống như hứa hẹn, thanh âm của hắn làm, cho nàng có 1 loại cảm giác khó hiểu, cảm thấy từ đáy lòng trào lên 1 dòng khí ôn nhu, nhẹ nhàng lưu chuyển khắp toàn thân
Nàng gật đầu « Được ! ta chờ ngươi ! »
Mày kiếm của nam tử nhíu mi, dừng lại 1 lúc rồi xoay người rời đi
Nam tử mày kiếm nhíu lại dừng ở nàng xoay người rời đi.
Trên người hắn tỏa ra hơi thở cô độc, lạnh lùng và lạnh nhạt làm cho nàng cảm thấy thân thiết và quen thuộc khó hiểu, nàng cư nhiên không nhịn được mà muốn đến gần, thân cận với hắn, không tự chủ được mà bật thốt lên « Cẩn thận một chút! »
Bóng đen ngẩn ra trong nháy mắt rồi biến mất vào bóng tối, Thiên Tình 1 mình ngồi canh đống lửa, thêm vào vài thanh củi, giống như lửa càng to thì càng có thể tiêu trừ được nguy hiểm
Không lâu sau, trên trời cư nhiên rơi xuống vào hạt mưa, đập vào mặt nàng, sau đó những hạt mưa hỗn loạn rơi xuống. Nước mưa tí tách rơi lên ngọn ngựa, rất nhanh sau lửa đã bị dập tắt, nam nhân kia còn chưa quay lại. Thiên Tình có chút bất an, trời mưa, nếu hắn còn không trở về, chỉ sợ đêm nay nàng phải chết ở chốn rừng rậm này, cũng không biết Đình Nam ca ca và Nhiễm Nhi ra sao rồi. Trầm ngâm nhắm mắt lại, xung quanh toàn bóng tối
« Trời mưa! » thanh anh nhợt nhạt, ấm áp, trầm thấp, khàn khàn mà lại ôn nhu truyền tới từ trên đỉnh đầu nàng
« Ngươi đã trở lại! » Hoàn toàn không biết thanh âm của mình có bao nhiêu chờ mong, nàng mở mắt ra thì thấy đôi mắt đen của hắn phiếm lên ánh sáng
« Đi tránh mưa » Nam tử đột nhiên vươn tay nắm lấy eo nàng, thân mình nhẹ nhàng phi thân lên, hướng trong rừng rậm hắc ám mà chạy vội mà đi.
Thiên Tình chợt bị hắn ôm vào trong lòng, 1 cỗ hơi thở quen thuộc đập vào mặt, nàng mất khống chế mà lẩm bẩm nói « Vương gia! »
Giọt mưa rơi trên táng cây phát ra tiếng vang trong trẻo có quy luật. Khóe mắt nàng lại rỉ ra vào giọt nước mắt, không biết tại sao trên người nam nhân này lại có hương vị thật quen thuộc, thật giống với vương gia, không biết hắn giờ phút này đã chết hay còn sống, lòng nàng thật bất an. Hoàn toàn không biết 1 tiếng kêu nhỏ đó làm cho nam tử nghe xong, trong lòng hắn run lên, tựa hồ như có cái gì đó phá tan chính mình, đại não cư nhiên trở lên hỗn loạn
Nam tử cúi mắt, trong mắt hiện lên 1 tia phức tạp, trong đồng tử dần dần hiện lên màu đỏ sẫm, hắn đột nhiên dừng lại, đem nàng đặt trên mặt đất, hắn gầm nhẹ « Ngươi là ai?”
Thiên Tình hơi hơi sửng sốt “đại hiệp? »
Nàng thấy hắn đứng đối hiện, thân hình trở nên có chút quái dị, nàng sợ hãi, kinh ngạc gọi 1 tiếng “ đại hiệp!”
Nam tử hoảng hốt đích nhìn nàng ,đôi mắt màu đen đỏ lên giống như tẩm máu, lại lóe ra tia sáng yêu dị, tối tăm, kinh khủng làm cho người ta sợ hãi « Ngươi là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.