Chương 189: Cái chết của Y Lam – Phần 3
Phong Bàn Nhược
14/06/2014
” Tề Phi, ngươi đừng ngất, ta trước hết giúp ngươi xử lý vết thương!” Nàng biết rõ cứu Tề Phi chính là chống đối với Bạch Mai Nhi, nhưng nàng không bận tâm nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến thương thế trên người Tề Phi
” Tề Phi, ta nói cho ngươi, ngươi phải nghe cho kỹ, Vương gia đang ở trong đại lao, Hoàng thượng này là giả! Ngươi phải nghĩ cách cứu Vương gia, Vương gia có được cứu ra hay không là tùy thuộc vào ngươi! Ta che chắn quan binh cho ngươi, ngươi lên trên giường đi!”
” Cái gì?” Tề Phi cả kinh, chỉ cảm thấy trong đầu lùng bùng “Phu nhân, ngươi nói cái gì?”
“Hoàng thượng này là giả, không phải là Vương gia, hắn đeo mặt nạ da người, ta chỉ biết có nhiêu đây, Bạch Mai Nhi là đồng mưu với hắn, ngươi mau nghĩ cách tìm Khê Khê, hoặc tìm cứu binh, có lẽ, có lẽ ta và Khê Khê sẽ phải bỏ mạng rất sớm. Nhưng ngươi thì còn cơ hội! Mau, trước hết trốn lên giường đi!”
“Là giả? Chả trách hắn đả thương ta, ta cứ nghĩ Vương gia sẽ không ngoan độc như vậy, đặc biệt là những người đã theo hắn nhiều năm, nguyên lai là ta nghi oan cho Vưong gia!” Trên mặt Tề Phi xuất hiện 1 mạt áy náy “Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vương gia!”
Biết thương thế của mình nghiêm trọng, Tề Phi cũng không cự tuyệt, chỉ đồng ý cho nàng dìu mình lên giường. Bên ngoài lại vang lên “Bắt thích khách! Bắt thích khách!”
Cho đến khi nằm xuống, Y Lam mới phát hiện trước ngực hắn huyết sắc mơ hồ “Trời ạ, sao lại thế này? Tề Phi, ta phải làm thế nào? Làm thế nào mới được?”
Y Lam nhất thời hoảng loạn, sau đó lập tức ổn định tâm trạng vững vàng “Nơi này của ta không nên ở lâu, ta xử lý vết thương cho ngươi trước, ngươi nghĩ cách thoát thân, Tề Phi, sinh tử của Vương gia nằm trong tay ngươi! Ta sẽ nghĩ cách dụ bọn họ đi nơi khác, ngươi nhất định phải cứu Vương gia!”
” Lam phu nhân!” Tề phi cảm thấy thực kinh ngạc, nữ tử thanh lâu này bọn hắn vốn không coi trọng, không ngờ trong thời khắc khó khăn, nữ nhân này còn nhớ đến sinh tử của Vương gia, hắn rất cảm động
Khó khăn nở nụ cười, Tề Phi nói “Trong ngực áo ta có thuốc, trước hết phải bôi thuốc, cầm máu là được!” Nói quá nhiều làm cho trán hắn không ngừng toát mồ hôi lạnh
“Ừ, được!” Khi hắn nói chuyện, mọi việc của Y Lam đã lu bù lên
Y Lam nhanh chóng băng bó vết thương cho hắn, lại lấy quần áo của mình “ Tề Phi, ngươi theo cửa sau kia đi ra đi, đó là cửa bí mật, ta ở cửa trước đánh lạc hướng bọn họ, ngươi nhớ lời ta nói! Mặc y phục này vào, để quần áo của ngươi lại đây!”
” Phu nhân, ta nhớ rồi!” Tề Phi nghiêm túc gật đầu “Mặc quần áo của phu nhân?”
Y Lam liếc mắt nhìn Tề Phi 1 cái, nở 1 nụ cười tuyệt mĩ “Nhớ rõ, nhất định phải cứu Vương gia! Để quần áo của ngươi lại cho ta! Nhanh đi đi!”
Tề Phi gật đầu, cũng không giải thích nhiều, cởi hắc y của mình, mặc nữ sam của Y Lam vào “Phu nhân, bảo trọng!”
Sau đó thả người, nhảy ra cửa sau
Đem mọi thứ trong phòng thu thập thóa đáng, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Y Lam nhanh chóng thay quần áo, lấy 1 mảnh vải đen che mặt
” Phu nhân, ngươi mở cửa a, có thích khách, ngươi không có việc gì chứ?” Thị nữ khẩn trương nói
Một lát lúc sau, chỉ nghe một loạt bước chân dừng lại ngoài cửa
“Y Lam, ngươi mở cửa!” Là thanh âm của Bạch Mai Nhi, mang theo vài tia phức tạp truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm
Nhìn cửa sau, Y Lam nhanh chóng chạy tới đóng cửa, sau đó quay đầu khẩn trương nhìn cửa chính khẽ run run, mờ mịt không biết làm sao.
Tiếng đập cửa không ngừng truyền tới, ngắt quãng mọi suy nghĩ, cho đến khi nàng hít 1 hơi thật sâu “Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
Lúc này mới kích động, khẩn trương kéo màn xuống, sau đó chạy đến dưới giường
“Phanh” 1 tiếng, cửa được mở ra. Mấy người tiến vào, Y Lam núp dưới giường cẩn thận nín thở, Bạch Mai Nhi nhíu nhíu mày “Các ngươi ở bên ngoài canh gác, ta đi vào!”
“Y Lam?” Bạch Mai Nhi kêu lên “Ngươi ở nơi nào?”
Y Lam nín thở
” Bên trong không có ai, các ngươi xem bên ngoài có hay không. Người đâu, đến hậu viện tìm xem!”
Bạch Mai Nhi nói xong đi rồi đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài kêu “Hoàng hậu nương nương, có 1 thân ảnh xuất hận ở sau phòng, thuộc hạ đi đuổi theo!”
Bạch Mai Nhi nhảy dựng lên, tất cả mọi người đều theo đuổi, Y Lam hoảng loạn, bò ra từ dưới giường, cầm 1 thanh đao, chợt chạy ra sân, Trong lúc bối rối, để thu hút sự chú ý của bọn họ, nàng nâng tay đập vỡ bình hoa ngoài ngoại viện, “Phanh” 1 tiếng. Đem tất cả sự chú ý của mọi người kéo về, bọn người Bạch Mai Nhi trở lại sân, trong chốc lát, đám ngươi đã vây quanh Y Lam
“Bắt hắn cho bổn cung!”
Y Lam lui về sau từng bước, phía sau nàng là hòn giả sơn, Bạch Mai Nhi lại cười “Ngươi đã không còn chỗ để đi!”
Y Lam tự biết đã không còn đường trốn, cũng may nàng tranh thủ được chút thời gian cho Tề Phi, chỉ mong hắn đã chạy thoát, có thể cứu được Âu Dương Thanh Minh, như vậy cho dù có chết, nàng cũng thấy sự hi sinh của mình có chút ý nghĩa
“Bạch Mai Nhi, ngươi sẽ bị trời phạt!” Y Lam thấp giọng, phẫn nộ quát “Ngươi đoạt lấy giang sơn của Tiếu gia, bất nghĩa bắt giam Vương gia, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”
” Ngươi là ai?” Bạch Mai Nhi nhíu mày, trong lòng căng thẳng “Ngươi là Tả Tâm Lam?”
Y Lam hừ một tiếng, rút thanh đao ra, mạnh mẽ đâm vào ngực mình, máu tươi trào ra, nàng kéo khăn che mặt ra, cười nói với Bạch Mai Nhi “Vương gia sẽ không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ mà xem!”
Nói xong, nàng chậm rãi ngã xuống.
Bạch Mai Nhi thấy người đó là Y Lam,” Chết rồi, trúng kế! Mau đuổi theo!”
Nàng nhìn Y Lam, máu tươi đã nhiễm đỏ tảng đá bên cạnh nàng, Y Lam run lên hai cái, thở ra 1 hơi cuối cùng, chết không nhắm mắt. Cặp mắt to kia trừng trừng nhìn Bạch Mai Nhi làm cho lòng ả cũng run rẩy theo, lảo đảo lùi về sau từng bước, ả nheo mắt lại “Thu dọn nữ nhân này, không được truyền ra bất cứ tin tức gì!”
Đại lao âm u
Bạch Mai Nhi lại đi vào. Âu Dương Thanh Minh bị xích, mái tóc bết vào trên cổ, trên mặt phủ đầy vết máu, da thịt đã sắp thối rữa, cả người bẩn thỉu, quần áo rách nát cũng đầy vết máu, nghe tiếng bước chân, hai mắt hắn phát ra tia sáng làm người ta sợ hãi, ánh mắt đó nhìn Bạch Mai Nhi, làm ả run sợ 1 chút “Vương gia, ngươi tốt nhất nên nói món đồ kia ở chỗ nào đi!”
” Tề Phi, ta nói cho ngươi, ngươi phải nghe cho kỹ, Vương gia đang ở trong đại lao, Hoàng thượng này là giả! Ngươi phải nghĩ cách cứu Vương gia, Vương gia có được cứu ra hay không là tùy thuộc vào ngươi! Ta che chắn quan binh cho ngươi, ngươi lên trên giường đi!”
” Cái gì?” Tề Phi cả kinh, chỉ cảm thấy trong đầu lùng bùng “Phu nhân, ngươi nói cái gì?”
“Hoàng thượng này là giả, không phải là Vương gia, hắn đeo mặt nạ da người, ta chỉ biết có nhiêu đây, Bạch Mai Nhi là đồng mưu với hắn, ngươi mau nghĩ cách tìm Khê Khê, hoặc tìm cứu binh, có lẽ, có lẽ ta và Khê Khê sẽ phải bỏ mạng rất sớm. Nhưng ngươi thì còn cơ hội! Mau, trước hết trốn lên giường đi!”
“Là giả? Chả trách hắn đả thương ta, ta cứ nghĩ Vương gia sẽ không ngoan độc như vậy, đặc biệt là những người đã theo hắn nhiều năm, nguyên lai là ta nghi oan cho Vưong gia!” Trên mặt Tề Phi xuất hiện 1 mạt áy náy “Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vương gia!”
Biết thương thế của mình nghiêm trọng, Tề Phi cũng không cự tuyệt, chỉ đồng ý cho nàng dìu mình lên giường. Bên ngoài lại vang lên “Bắt thích khách! Bắt thích khách!”
Cho đến khi nằm xuống, Y Lam mới phát hiện trước ngực hắn huyết sắc mơ hồ “Trời ạ, sao lại thế này? Tề Phi, ta phải làm thế nào? Làm thế nào mới được?”
Y Lam nhất thời hoảng loạn, sau đó lập tức ổn định tâm trạng vững vàng “Nơi này của ta không nên ở lâu, ta xử lý vết thương cho ngươi trước, ngươi nghĩ cách thoát thân, Tề Phi, sinh tử của Vương gia nằm trong tay ngươi! Ta sẽ nghĩ cách dụ bọn họ đi nơi khác, ngươi nhất định phải cứu Vương gia!”
” Lam phu nhân!” Tề phi cảm thấy thực kinh ngạc, nữ tử thanh lâu này bọn hắn vốn không coi trọng, không ngờ trong thời khắc khó khăn, nữ nhân này còn nhớ đến sinh tử của Vương gia, hắn rất cảm động
Khó khăn nở nụ cười, Tề Phi nói “Trong ngực áo ta có thuốc, trước hết phải bôi thuốc, cầm máu là được!” Nói quá nhiều làm cho trán hắn không ngừng toát mồ hôi lạnh
“Ừ, được!” Khi hắn nói chuyện, mọi việc của Y Lam đã lu bù lên
Y Lam nhanh chóng băng bó vết thương cho hắn, lại lấy quần áo của mình “ Tề Phi, ngươi theo cửa sau kia đi ra đi, đó là cửa bí mật, ta ở cửa trước đánh lạc hướng bọn họ, ngươi nhớ lời ta nói! Mặc y phục này vào, để quần áo của ngươi lại đây!”
” Phu nhân, ta nhớ rồi!” Tề Phi nghiêm túc gật đầu “Mặc quần áo của phu nhân?”
Y Lam liếc mắt nhìn Tề Phi 1 cái, nở 1 nụ cười tuyệt mĩ “Nhớ rõ, nhất định phải cứu Vương gia! Để quần áo của ngươi lại cho ta! Nhanh đi đi!”
Tề Phi gật đầu, cũng không giải thích nhiều, cởi hắc y của mình, mặc nữ sam của Y Lam vào “Phu nhân, bảo trọng!”
Sau đó thả người, nhảy ra cửa sau
Đem mọi thứ trong phòng thu thập thóa đáng, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Y Lam nhanh chóng thay quần áo, lấy 1 mảnh vải đen che mặt
” Phu nhân, ngươi mở cửa a, có thích khách, ngươi không có việc gì chứ?” Thị nữ khẩn trương nói
Một lát lúc sau, chỉ nghe một loạt bước chân dừng lại ngoài cửa
“Y Lam, ngươi mở cửa!” Là thanh âm của Bạch Mai Nhi, mang theo vài tia phức tạp truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm
Nhìn cửa sau, Y Lam nhanh chóng chạy tới đóng cửa, sau đó quay đầu khẩn trương nhìn cửa chính khẽ run run, mờ mịt không biết làm sao.
Tiếng đập cửa không ngừng truyền tới, ngắt quãng mọi suy nghĩ, cho đến khi nàng hít 1 hơi thật sâu “Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
Lúc này mới kích động, khẩn trương kéo màn xuống, sau đó chạy đến dưới giường
“Phanh” 1 tiếng, cửa được mở ra. Mấy người tiến vào, Y Lam núp dưới giường cẩn thận nín thở, Bạch Mai Nhi nhíu nhíu mày “Các ngươi ở bên ngoài canh gác, ta đi vào!”
“Y Lam?” Bạch Mai Nhi kêu lên “Ngươi ở nơi nào?”
Y Lam nín thở
” Bên trong không có ai, các ngươi xem bên ngoài có hay không. Người đâu, đến hậu viện tìm xem!”
Bạch Mai Nhi nói xong đi rồi đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài kêu “Hoàng hậu nương nương, có 1 thân ảnh xuất hận ở sau phòng, thuộc hạ đi đuổi theo!”
Bạch Mai Nhi nhảy dựng lên, tất cả mọi người đều theo đuổi, Y Lam hoảng loạn, bò ra từ dưới giường, cầm 1 thanh đao, chợt chạy ra sân, Trong lúc bối rối, để thu hút sự chú ý của bọn họ, nàng nâng tay đập vỡ bình hoa ngoài ngoại viện, “Phanh” 1 tiếng. Đem tất cả sự chú ý của mọi người kéo về, bọn người Bạch Mai Nhi trở lại sân, trong chốc lát, đám ngươi đã vây quanh Y Lam
“Bắt hắn cho bổn cung!”
Y Lam lui về sau từng bước, phía sau nàng là hòn giả sơn, Bạch Mai Nhi lại cười “Ngươi đã không còn chỗ để đi!”
Y Lam tự biết đã không còn đường trốn, cũng may nàng tranh thủ được chút thời gian cho Tề Phi, chỉ mong hắn đã chạy thoát, có thể cứu được Âu Dương Thanh Minh, như vậy cho dù có chết, nàng cũng thấy sự hi sinh của mình có chút ý nghĩa
“Bạch Mai Nhi, ngươi sẽ bị trời phạt!” Y Lam thấp giọng, phẫn nộ quát “Ngươi đoạt lấy giang sơn của Tiếu gia, bất nghĩa bắt giam Vương gia, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”
” Ngươi là ai?” Bạch Mai Nhi nhíu mày, trong lòng căng thẳng “Ngươi là Tả Tâm Lam?”
Y Lam hừ một tiếng, rút thanh đao ra, mạnh mẽ đâm vào ngực mình, máu tươi trào ra, nàng kéo khăn che mặt ra, cười nói với Bạch Mai Nhi “Vương gia sẽ không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ mà xem!”
Nói xong, nàng chậm rãi ngã xuống.
Bạch Mai Nhi thấy người đó là Y Lam,” Chết rồi, trúng kế! Mau đuổi theo!”
Nàng nhìn Y Lam, máu tươi đã nhiễm đỏ tảng đá bên cạnh nàng, Y Lam run lên hai cái, thở ra 1 hơi cuối cùng, chết không nhắm mắt. Cặp mắt to kia trừng trừng nhìn Bạch Mai Nhi làm cho lòng ả cũng run rẩy theo, lảo đảo lùi về sau từng bước, ả nheo mắt lại “Thu dọn nữ nhân này, không được truyền ra bất cứ tin tức gì!”
Đại lao âm u
Bạch Mai Nhi lại đi vào. Âu Dương Thanh Minh bị xích, mái tóc bết vào trên cổ, trên mặt phủ đầy vết máu, da thịt đã sắp thối rữa, cả người bẩn thỉu, quần áo rách nát cũng đầy vết máu, nghe tiếng bước chân, hai mắt hắn phát ra tia sáng làm người ta sợ hãi, ánh mắt đó nhìn Bạch Mai Nhi, làm ả run sợ 1 chút “Vương gia, ngươi tốt nhất nên nói món đồ kia ở chỗ nào đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.