Chương 263: Con kêu ca ca
Phong Bàn Nhược
04/11/2014
Bị Tần Nhiễm Nhi nhận ra, Giải Ngữ lập tức nhìn nàng, trong mắt có
chút khần trương nhưng rất nhanh nàng đã chu cái miệng nhỏ nhắn, khóc
lên
Tần Nhiễm Nhi cơ hồ nghĩ rằng nàng cố ý khóc đáng thương như vậy “Giải Ngữ, cữu mẫu sai rồi, đừng khóc, cữu mẫu không có nói con!”
Giải Ngữ nghe xong lập tức mỉm cười, nheo mắt lại, lướt qua bả vai của Sở Nghi Hiên nhìn vẻ mặt ngây người của Tần Nhiễm Nhi, nở 1 nụ cười đắc ý, an ổn tựa vào trong lòng Sở Nghi Hiên, tìm kiếm 1 vị trí an ổn, đôi mắt to tràn ngập ý cười, tay nhỏ bé cũng duỗi ra, ôm lấy cổ Sở Nghi Hiên
“Trời ạ! Ta nhất định là gặp quỷ rồi!” Tần Nhiễm Nhi thét choi tai, chạy vào trong phòng, nàng đi tìm Đình Nam, nàng thật sự không dám tin Giải Ngữ mới 1 tuổi mà đã có nụ cười gian trá như vậy, đứa nhỏ này thật thông minh
Sở Nghi Hiên cũng không hiểu thế nào, Giải Ngữ đã hơn 1 năm nay ngoại trừ khi tắm rửa, thời gian còn lại đều ở bên cạnh hắn. có vài lần Sở Nghi Hiên muốn tắm rửa cho nàng nhưng tiểu nha đầu gắt gao giữ lấy quần áo, lúc ấy hắn đều cảm thấy kỳ quái
Lúc này Âu Dương Thanh Minh thỏa mãn ôm Thiên Tình từ trong phòng đi ra, Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, ánh nhìn đã không còn si mê như một năm trước, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thời gian có thể thay đổi tất cả sao?
“Nương” Tử Mặc nhìn thấy Thiên Tình lập tức đi tới, Âu dương Thanh Minh lập tức ôm chặt lấy Thiên Tình “Tiểu quỷ này lại tới giành nàng với ta!”
Thiên Tình thấy buồn cười “Vương gia, chàng thật đáng yêu!”
Nói xong, liền ôm lấy Tử Mặc “Nào, cùng muội muội chơi!”
Thiên Tình ôm hắn đến trước mặt Sở Nghi Hiên, nhìn Giải Ngữ có chút áy náy trong lòng, giao Tử Mặc cho Âu Dương Thanh Minh “Giải Ngữ, nương ôm 1 cái, được không?”
Ngữ khí khẩn cầu nhưng Giải Ngữ 1 chút cũng không chịu, chỉ một mực tựa vào trong lòng Sở Nghi Hiên
“Thảo nhi, nha đầu này thật làm cho ta mất hết mặt mũi, cư nhiên cứ gọi ta ca ca!” Sở Nghi Hiên bất lực nhìn Thiên Tình nói
Âu Dương Thanh Minh vốn cảm thấy mất mác trong lòng, lúc này lại cười lên, nụ cười vô cùng đắc ý “Kêu ca ca là đúng rồi, nữ nhi ngoan của phụ thân, ha ha!”
Âu Dương Thanh Minh vốn đang ai oán, lúc này lại cảm thấy hạnh phúc “Sở Nghi Hiên, về sau ngươi chính là con cháu của bổn vương, ha ha!”
“Đi tìm chết!” Sở Nghi Hiên muốn cho hắn 1 trận, định đem Giải Ngữ buông ra, nào biết nàng ôm hắn càng chặt, không muốn buông, hơn nữa tiểu nha đầu cảm thấy mệt rồi, muốn ngủ, nàng muốn ngủ trong lòng hắn
Âu Dương Thanh Minh buông Tử Mặc xuống, đưa tay ra đón lấy nữ nhi “Đến lượt ta, ôm 1 cái nào bảo bối!”
Sở Nghi Hiên lắc đầu “Không phải ta không để cho ngươi ôm mà là Giải Ngữ không muốn ngươi!”
“Đáng chết!” Âu Dương Thanh Minh cúi đầu nhìn thấy Thiên Tình đã ôm lấy con, mà Tử Mặc lại đang a a gọi “nương”, dụi dụi vào người nàng, khóe miệng Âu Dương Thanh Minh xụ xuống “Xú tiểu tử, không được sờ loạn, đó là của ta!”
Sở Nghi Hiên cười ha ha “Sớm đã thấy có kịch vui, không ai có thể ngờ Âu Dương Thanh Minh lại biến thành 1 hũ dấm, ngay cả con của mình mà cũng ăn dấm chua [ghen]!”
Giải Ngữ nhìn Sở Nghi Hiên, lại nhìn Âu Dương Thanh Minh đang rít gào, đôi đồng tử đen láy chuyển động qua lại, hiện lên 1 mạt quỷ dị, vui vẻ hôn lên môi Sở Nghi Hiên, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, thỏa mãn
Đối với nụ hôn vô ý của Giải Ngữ, trong lòng Sở Nghi Hiên run lên, cũng không để ý nàng đang chơi với Tử Mặc, ngón tay vuốt tóc Giải Ngữ, cười lên “Giải Ngữ, đi thôi, chúng ta trở về ăn điểm tâm, xem xem đầu bếp làm món gì cho chúng ta nào!”
“Cho ta theo với!” Mai Sơn đạo nhân kêu lên, nói với bảo bảo trong lòng, lại nhìn Tử Mặc và Giải Ngữ nói “Hạo Khiêm, con mau mau lớn đi, cùng chơi với ông nội, ông nội cũng dạy dỗ con hơn người, bất quá, chờ con lớn lên, ông nội cũng già rồi!”
Hạo Khiêm chỉ phát ra tiếng y y
Thanh âm y y nha nha cũng không biết rốt cuộc có nghe hiểu Mai Sơn đạo nhân nói gì hay không
Vào đêm, Âu Dương Thanh Minh nhìn Thiên Tình, nói « Thiên Tình, chúng ta phải nghĩ cách tìm tiểu nương tử cho Sở Nghi Hiên đi, cả ngày ở trong cốc, đi đi lại đi, thật đáng ghét ! »
« Được rồi, tùy chàng, vương gia, nhưng làm sao đi tìm cô nương đến ? » Thiên Tình cảm thấy bất đắc dĩ « Kỳ thật, ánh mắt hắn nhìn ta đã sớm không còn giống trước kia. Vương gia, ta thấy công hiện bây giờ đối với ta thật sự không có ý gì, bất quá, tìm cho hắn 1 phu nhân cũng là có thể ! »
« Ân ! ta đây chú ý chút xem sao ! » Âu Dương Thanh Minh nghĩ trong lòng việc này cũng không vội, dù sao tiểu tử Sở Nghi Hiên kia cũng mới có 23 tuổi mà thôi, không sợ
Ai, nhưng thật ra quan hệ giữa nữ nhi của hắn và Sở Nghi Hiên làm cho hắn rất nghi ngờ, vì sao Giải Ngữ chỉ thích Sở Nghi Hiên ? chẳng lẽ thật sự lả duyên phận ? Hắn nhất định phải hảo hảo xem xem Giải Ngữ rốt cuộc là vì sao
Hạnh phúc cư như vậy mà trôi qua, thời gian rất nhanh đã qua 2 năm nữa, Âu Dương Thanh Minh vẫn muốn tìm phu nhân cho Sở Nghi Hiên, nhưng lại chưa tìm được người thích họp, nhưng hai năm này hắn vẫn 1 mực quan sát hành vi của Giải Ngữ, phát hiện càng lớn lên, nha đầu kia càng quấn lấy Sở Nghi Hiên, mỗi ngày đều cùng Sở Nghi Hiên uống trà, chơi cờ. 3 tuổi, dưới sự dạy dỗ của Sở Nghi Hiên, nàng đã học được rất nhiều thứ, điều này làm cho Âu Dương Thanh Minh vừa vui mừng vừa khó xử
Lạc Đình Nam cũng trở thành trợ thủ của Âu Dương Thanh Minh, hắn cũng thấy kỳ quái, Giải Ngữ rốt cuộc sao lại thế này, hai người đều thấy nghi ngờ, cho nên nhất trí quyết định tìm 1 cơ hội thử xem tình cảm của Giải Ngữ với Sở Nghi Hiên rốt cuộc là thế nào, hai năm này Giải Ngữ mồi lần nhìn thấy Sở Nghi Hiên nói chuyện với nữ tử khác thì liền khóc nháo, sau đó đem Sở Nghi Hiên mang đi
« biểu ca, không bằng đêm nay chúng ta đến thanh lâu mang về 1 cô nương, thử xem Sở Nghi Hiên và Giải Ngữ như thế nào ! » Lạc Đình Nam nói
Tần Nhiễm Nhi cơ hồ nghĩ rằng nàng cố ý khóc đáng thương như vậy “Giải Ngữ, cữu mẫu sai rồi, đừng khóc, cữu mẫu không có nói con!”
Giải Ngữ nghe xong lập tức mỉm cười, nheo mắt lại, lướt qua bả vai của Sở Nghi Hiên nhìn vẻ mặt ngây người của Tần Nhiễm Nhi, nở 1 nụ cười đắc ý, an ổn tựa vào trong lòng Sở Nghi Hiên, tìm kiếm 1 vị trí an ổn, đôi mắt to tràn ngập ý cười, tay nhỏ bé cũng duỗi ra, ôm lấy cổ Sở Nghi Hiên
“Trời ạ! Ta nhất định là gặp quỷ rồi!” Tần Nhiễm Nhi thét choi tai, chạy vào trong phòng, nàng đi tìm Đình Nam, nàng thật sự không dám tin Giải Ngữ mới 1 tuổi mà đã có nụ cười gian trá như vậy, đứa nhỏ này thật thông minh
Sở Nghi Hiên cũng không hiểu thế nào, Giải Ngữ đã hơn 1 năm nay ngoại trừ khi tắm rửa, thời gian còn lại đều ở bên cạnh hắn. có vài lần Sở Nghi Hiên muốn tắm rửa cho nàng nhưng tiểu nha đầu gắt gao giữ lấy quần áo, lúc ấy hắn đều cảm thấy kỳ quái
Lúc này Âu Dương Thanh Minh thỏa mãn ôm Thiên Tình từ trong phòng đi ra, Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, ánh nhìn đã không còn si mê như một năm trước, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thời gian có thể thay đổi tất cả sao?
“Nương” Tử Mặc nhìn thấy Thiên Tình lập tức đi tới, Âu dương Thanh Minh lập tức ôm chặt lấy Thiên Tình “Tiểu quỷ này lại tới giành nàng với ta!”
Thiên Tình thấy buồn cười “Vương gia, chàng thật đáng yêu!”
Nói xong, liền ôm lấy Tử Mặc “Nào, cùng muội muội chơi!”
Thiên Tình ôm hắn đến trước mặt Sở Nghi Hiên, nhìn Giải Ngữ có chút áy náy trong lòng, giao Tử Mặc cho Âu Dương Thanh Minh “Giải Ngữ, nương ôm 1 cái, được không?”
Ngữ khí khẩn cầu nhưng Giải Ngữ 1 chút cũng không chịu, chỉ một mực tựa vào trong lòng Sở Nghi Hiên
“Thảo nhi, nha đầu này thật làm cho ta mất hết mặt mũi, cư nhiên cứ gọi ta ca ca!” Sở Nghi Hiên bất lực nhìn Thiên Tình nói
Âu Dương Thanh Minh vốn cảm thấy mất mác trong lòng, lúc này lại cười lên, nụ cười vô cùng đắc ý “Kêu ca ca là đúng rồi, nữ nhi ngoan của phụ thân, ha ha!”
Âu Dương Thanh Minh vốn đang ai oán, lúc này lại cảm thấy hạnh phúc “Sở Nghi Hiên, về sau ngươi chính là con cháu của bổn vương, ha ha!”
“Đi tìm chết!” Sở Nghi Hiên muốn cho hắn 1 trận, định đem Giải Ngữ buông ra, nào biết nàng ôm hắn càng chặt, không muốn buông, hơn nữa tiểu nha đầu cảm thấy mệt rồi, muốn ngủ, nàng muốn ngủ trong lòng hắn
Âu Dương Thanh Minh buông Tử Mặc xuống, đưa tay ra đón lấy nữ nhi “Đến lượt ta, ôm 1 cái nào bảo bối!”
Sở Nghi Hiên lắc đầu “Không phải ta không để cho ngươi ôm mà là Giải Ngữ không muốn ngươi!”
“Đáng chết!” Âu Dương Thanh Minh cúi đầu nhìn thấy Thiên Tình đã ôm lấy con, mà Tử Mặc lại đang a a gọi “nương”, dụi dụi vào người nàng, khóe miệng Âu Dương Thanh Minh xụ xuống “Xú tiểu tử, không được sờ loạn, đó là của ta!”
Sở Nghi Hiên cười ha ha “Sớm đã thấy có kịch vui, không ai có thể ngờ Âu Dương Thanh Minh lại biến thành 1 hũ dấm, ngay cả con của mình mà cũng ăn dấm chua [ghen]!”
Giải Ngữ nhìn Sở Nghi Hiên, lại nhìn Âu Dương Thanh Minh đang rít gào, đôi đồng tử đen láy chuyển động qua lại, hiện lên 1 mạt quỷ dị, vui vẻ hôn lên môi Sở Nghi Hiên, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, thỏa mãn
Đối với nụ hôn vô ý của Giải Ngữ, trong lòng Sở Nghi Hiên run lên, cũng không để ý nàng đang chơi với Tử Mặc, ngón tay vuốt tóc Giải Ngữ, cười lên “Giải Ngữ, đi thôi, chúng ta trở về ăn điểm tâm, xem xem đầu bếp làm món gì cho chúng ta nào!”
“Cho ta theo với!” Mai Sơn đạo nhân kêu lên, nói với bảo bảo trong lòng, lại nhìn Tử Mặc và Giải Ngữ nói “Hạo Khiêm, con mau mau lớn đi, cùng chơi với ông nội, ông nội cũng dạy dỗ con hơn người, bất quá, chờ con lớn lên, ông nội cũng già rồi!”
Hạo Khiêm chỉ phát ra tiếng y y
Thanh âm y y nha nha cũng không biết rốt cuộc có nghe hiểu Mai Sơn đạo nhân nói gì hay không
Vào đêm, Âu Dương Thanh Minh nhìn Thiên Tình, nói « Thiên Tình, chúng ta phải nghĩ cách tìm tiểu nương tử cho Sở Nghi Hiên đi, cả ngày ở trong cốc, đi đi lại đi, thật đáng ghét ! »
« Được rồi, tùy chàng, vương gia, nhưng làm sao đi tìm cô nương đến ? » Thiên Tình cảm thấy bất đắc dĩ « Kỳ thật, ánh mắt hắn nhìn ta đã sớm không còn giống trước kia. Vương gia, ta thấy công hiện bây giờ đối với ta thật sự không có ý gì, bất quá, tìm cho hắn 1 phu nhân cũng là có thể ! »
« Ân ! ta đây chú ý chút xem sao ! » Âu Dương Thanh Minh nghĩ trong lòng việc này cũng không vội, dù sao tiểu tử Sở Nghi Hiên kia cũng mới có 23 tuổi mà thôi, không sợ
Ai, nhưng thật ra quan hệ giữa nữ nhi của hắn và Sở Nghi Hiên làm cho hắn rất nghi ngờ, vì sao Giải Ngữ chỉ thích Sở Nghi Hiên ? chẳng lẽ thật sự lả duyên phận ? Hắn nhất định phải hảo hảo xem xem Giải Ngữ rốt cuộc là vì sao
Hạnh phúc cư như vậy mà trôi qua, thời gian rất nhanh đã qua 2 năm nữa, Âu Dương Thanh Minh vẫn muốn tìm phu nhân cho Sở Nghi Hiên, nhưng lại chưa tìm được người thích họp, nhưng hai năm này hắn vẫn 1 mực quan sát hành vi của Giải Ngữ, phát hiện càng lớn lên, nha đầu kia càng quấn lấy Sở Nghi Hiên, mỗi ngày đều cùng Sở Nghi Hiên uống trà, chơi cờ. 3 tuổi, dưới sự dạy dỗ của Sở Nghi Hiên, nàng đã học được rất nhiều thứ, điều này làm cho Âu Dương Thanh Minh vừa vui mừng vừa khó xử
Lạc Đình Nam cũng trở thành trợ thủ của Âu Dương Thanh Minh, hắn cũng thấy kỳ quái, Giải Ngữ rốt cuộc sao lại thế này, hai người đều thấy nghi ngờ, cho nên nhất trí quyết định tìm 1 cơ hội thử xem tình cảm của Giải Ngữ với Sở Nghi Hiên rốt cuộc là thế nào, hai năm này Giải Ngữ mồi lần nhìn thấy Sở Nghi Hiên nói chuyện với nữ tử khác thì liền khóc nháo, sau đó đem Sở Nghi Hiên mang đi
« biểu ca, không bằng đêm nay chúng ta đến thanh lâu mang về 1 cô nương, thử xem Sở Nghi Hiên và Giải Ngữ như thế nào ! » Lạc Đình Nam nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.