Chương 279: Gặp lại nhau
Phong Bàn Nhược
13/02/2015
Tô Châu.
Giải Ngữ ngồi ở 1 góc nhìn mặt trời lặn, mọi người vội vàng tìm 1 nơi thoải mái dựa vào, mấy ngày nay tuy vẫn ổn nhưng lại rất nhớ những người ở trong cốc, nàng thật hối hận vì đã chạy đến nơi này chịu khổ, cố ý không tắm rửa, cố ý đem nhọ nồi trét lên mặt, trở thành đệ tử Cái Bang, nàng thật sự là điên rồi
1 năm này những người trong cốc có nhớ đến nàng không? Ai! Thật muốn trở về nhìn xem!
Sở Nghi Hiên sau khi cưỡi ngựa đến Tô Châu liền 1 mực quan sát những khất cái bên đường, nhưng đã tìm rất nhiều ngày nhưng vẫn chưa thấy
Đúng lúc này, Giải Ngự từng bước bước ra ngoài, đôi mắt nhanh chóng quan sát 4 phía, lập tức nhanh nhẹn từ cửa sau của 1 khách điếm mà ra ngoài, động tác nhanh chóng mà chính xác
Cách đó không xa trên lầu, Sở Nghi Hiên đang đứng trên tầng 1 tửu lâu nhìn ngắm phong cảnh Tô Châu, đột nhiên nhìn thấy từ trong hậu viện khách điếm có 1 thân ảnh chạy ra, sắc mặt biến đổi, thân ảnh kia thật quen thuộc
“Lí Hán, ngươi ở trong này chờ ta”. Sở Nghi Hiên trầm giọng nói, thân ảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo thân ảnh kia
Mới ra ngoài, Giải Ngữ đã nhạy bén cảm nhận thấy ở phía sau có người theo dõi, nàng không khỏi đẩy nhanh cước bộ, chớp mắt đã đến ngã tư đường phồn hoa
Trên đường rất náo nhiệt, chỉ vài bước chân nhẹ nhàng, nàng đã lẩn vào trong đám đông, Giải Ngữ yên lặng cười, né tránh người theo dõi kia, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy người phía sau bỗng nhiên vô thanh vô tức biến mất, trong lòng có chút bối rối, nàng chạy đến bên 1 cái thùng, trồn vào đó, sau đó nhàn nhã chờ người nọ xuất hiện, dám theo dõi nàng, chán sống rồi
Sở Nghi Hiên nhanh chóng đuổi theo, vừa mời tiến vào ngõ nhỏ, chợt nghe thấy 1 tiếng kêu thanh thúy “Đứng lại!”
Thanh âm kia là thanh âm ngay cả trong mộng hắn cũng hoài niệm. Thật sự là Giải Ngự, Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, ánh mắt kinh ngạc mang theo chút bi thống [bi thương + thống khổ] nhìn về phía Giải Ngữ, lại phát hiện đứa nhỏ trước mắt đầu tóc tán loạn như khất cái, quần áo rách bươm, tuy vậy nhưng lại không có mùi hôi thối của những tên khất cái bình thường
Khi nhìn người mới tới, Giải Ngữ sợ hãi cộng thêm kinh hỉ mở to mắt “Sở ca ca, là ngươi?”
Tiện đà, nàng nhanh chóng xoay người đi, bộ dáng bây giờ của nàng bẩn chết được, nàng không muốn để hắn nhìn thấy mình như vậy
“Giải Ngữ!” Sở Nghi Hiên mới mặc kệ bộ dáng bây giờ của nàng ra sao, hắn chỉ biết hắn đã tìm được Giải Ngữ, Giải Ngữ mà hắn đã tìm hơn 1 năm rồi
Giải Ngữ cứng đờ xoay người mếu máo “Sở ca ca, ta không muốn ngươi nhìn thấy Giải Ngữ như vậy!”
“Nha đầu ngốc!” Than nhẹ 1 tiếng, Sở Nghi Hiên không ngại bẩn ôm nàng vào trong ngực, nàng đã ca hơn trước, tiểu nha đầu cư nhiên đã cao hơn nửa cái đầu “Nàng thật nhẫn tâm!”
Tâm bỗng nhiên run rẩy một chút, gương mặt Giải Ngữ có chút tái nhợt, nhìn không ra biểu tình gì, bàn tay nhỏ bé của nàng hơi hơi run rẩy “Sở ca ca!” Nói không ra tiếng “Sao ngươi lại đến đây?”
Chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, trong thần sắc ai oán lạnh nhạt mang theo thương cảm mê ly, trong tích tắc không còn nhìn thấy bóng dáng nàng ở phía trước, hắn cứ ngỡ mình sẽ vĩnh viễn phiêu bạt không có mục đích như vậy, thiên hạ to tớn mặc hắn cô đơn phiêu linh. Chính là sau khi tìm được nàng, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Giải Ngữ!
Sở Nghi Hiên cong khóe miệng tự giễu, mang theo 1 mạt ai thương [bi ai + bi thương] “nàng không nên đem chính mình biến thành như vậy, có thoải mái chút nào không?”
Buông nắm tay nhỏ bé của nàng ra, tầm mắt khóa trụ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dơ bẩn của nàng, duy chỉ có 1 đôi mắt to vẩn sáng ngời linh động, ánh lệ che kín trong mắt, đã từng tưởng tưởng qua vô số lần gặp mặt nhau, nhưng lại không ngờ nàng lại thật sự biến thành tiểu khất cái
“Ngươi như thế nào đến đây?” Run rẩy vươn tay ra, Giải Ngữ nhẹ nhàng sờ lên gương mặt lạnh như băng của hắn, cảm xúc cũng vô cùng chân thật “Thật sự là ngươi tìm đến ta sao?”
Hắn nhìn nàng, cũng tưởng đây là mộng, nhưng hơi ấm truyền đến từ tay nàng lại từ hai má hắn truyền đi khắp tứ chi trăm hài. Nguyên lại thật sự không phải là mộng, Sở Nghi Hiên ho nhẹ hai tiếng áp chế sự căng thẳng trong lòng “Đi khách điếm tắm rửa trước đã!”
Biểu biểu môi, Giải Ngữ lại cao hứng không yên nhìn ngắm sườn mặt tuấn tú của hắn, hơn 1 năm không gặp, Sở ca ca của nàng vẫn soái [đẹp trai] như vậy, 1 chút cũng không già đi, vẫn vô cùng anh tuấn thần vũ
“Vì sao lại thành bộ dạng này?” Sở Nghi Hiên trẩm nỏi hỏi, kỳ thật giờ phút khi nãy trong lòng hắn đang kinh hoàng, lúc nhìn thấy nàng, trong lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra
“Như vậy sẽ không có ai tìm ta gây phiền toái nha!” Giải Ngữ linh động mở to mắt, cố ý đáng thương nói “Sở ca ca, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Có loại nam nhân rất thích tiểu cô nương như ta, hắn có sở thích luyến đồng [yêu trẻ con]
“Luyến đồng?” Sở Nghi Hiên cả người cứng đờ, chẳng lẽ chính hắn cũng có tật xấu này, nếu không vì sao hắn lại thích Giải Ngữ?
Có lẽ là ý thức được hắn xấu hổ, Giải Ngữ biết mình lỡ lời, lập tức thông minh chuyển đề tai “Sở ca ca, ta nằm mơ cũng nhớ ngươi, thấy ngươi đến tìm ta, hắc hắc, không ngờ ngươi thật sự đến rồi!”
Sở Nghi Hiên bất đắc dĩ thở dài 1 hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dắt vào gian phòng hảo hạng trong khách điếm, bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm rồi đưa cho tiểu nhị 1 thỏi bạc cho hắn đi mua bộ đồ mới đến đây
“Giải Ngữ, tắm rửa trước đi!” Sở Nghi Hiên biết nàng thích sạch sẽ ,đem chính mình cách ăn mặc thành thế này, chỉ sợ tình hình bên ngoài khá hỗn độn, Âu Dương Thanh Minh đáng chết, biết rõ nàng làm khất cái còn không đón nàng về, hắn nhất định sẽ không buông tha
“Ngươi xoay người sang chỗ khác nga, không ngươi đi ra ngoài, ta không cho ngươi ở trong này!”
« Ta xoay người đi! » Sở Nghi Hiên thỏa hiệp, hắn không thể rời khỏi, hắn lo lắng nàng sẽ lại đột nhiên biến mất không thấy
Giải Ngữ ngồi ở 1 góc nhìn mặt trời lặn, mọi người vội vàng tìm 1 nơi thoải mái dựa vào, mấy ngày nay tuy vẫn ổn nhưng lại rất nhớ những người ở trong cốc, nàng thật hối hận vì đã chạy đến nơi này chịu khổ, cố ý không tắm rửa, cố ý đem nhọ nồi trét lên mặt, trở thành đệ tử Cái Bang, nàng thật sự là điên rồi
1 năm này những người trong cốc có nhớ đến nàng không? Ai! Thật muốn trở về nhìn xem!
Sở Nghi Hiên sau khi cưỡi ngựa đến Tô Châu liền 1 mực quan sát những khất cái bên đường, nhưng đã tìm rất nhiều ngày nhưng vẫn chưa thấy
Đúng lúc này, Giải Ngự từng bước bước ra ngoài, đôi mắt nhanh chóng quan sát 4 phía, lập tức nhanh nhẹn từ cửa sau của 1 khách điếm mà ra ngoài, động tác nhanh chóng mà chính xác
Cách đó không xa trên lầu, Sở Nghi Hiên đang đứng trên tầng 1 tửu lâu nhìn ngắm phong cảnh Tô Châu, đột nhiên nhìn thấy từ trong hậu viện khách điếm có 1 thân ảnh chạy ra, sắc mặt biến đổi, thân ảnh kia thật quen thuộc
“Lí Hán, ngươi ở trong này chờ ta”. Sở Nghi Hiên trầm giọng nói, thân ảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo thân ảnh kia
Mới ra ngoài, Giải Ngữ đã nhạy bén cảm nhận thấy ở phía sau có người theo dõi, nàng không khỏi đẩy nhanh cước bộ, chớp mắt đã đến ngã tư đường phồn hoa
Trên đường rất náo nhiệt, chỉ vài bước chân nhẹ nhàng, nàng đã lẩn vào trong đám đông, Giải Ngữ yên lặng cười, né tránh người theo dõi kia, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy người phía sau bỗng nhiên vô thanh vô tức biến mất, trong lòng có chút bối rối, nàng chạy đến bên 1 cái thùng, trồn vào đó, sau đó nhàn nhã chờ người nọ xuất hiện, dám theo dõi nàng, chán sống rồi
Sở Nghi Hiên nhanh chóng đuổi theo, vừa mời tiến vào ngõ nhỏ, chợt nghe thấy 1 tiếng kêu thanh thúy “Đứng lại!”
Thanh âm kia là thanh âm ngay cả trong mộng hắn cũng hoài niệm. Thật sự là Giải Ngự, Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, ánh mắt kinh ngạc mang theo chút bi thống [bi thương + thống khổ] nhìn về phía Giải Ngữ, lại phát hiện đứa nhỏ trước mắt đầu tóc tán loạn như khất cái, quần áo rách bươm, tuy vậy nhưng lại không có mùi hôi thối của những tên khất cái bình thường
Khi nhìn người mới tới, Giải Ngữ sợ hãi cộng thêm kinh hỉ mở to mắt “Sở ca ca, là ngươi?”
Tiện đà, nàng nhanh chóng xoay người đi, bộ dáng bây giờ của nàng bẩn chết được, nàng không muốn để hắn nhìn thấy mình như vậy
“Giải Ngữ!” Sở Nghi Hiên mới mặc kệ bộ dáng bây giờ của nàng ra sao, hắn chỉ biết hắn đã tìm được Giải Ngữ, Giải Ngữ mà hắn đã tìm hơn 1 năm rồi
Giải Ngữ cứng đờ xoay người mếu máo “Sở ca ca, ta không muốn ngươi nhìn thấy Giải Ngữ như vậy!”
“Nha đầu ngốc!” Than nhẹ 1 tiếng, Sở Nghi Hiên không ngại bẩn ôm nàng vào trong ngực, nàng đã ca hơn trước, tiểu nha đầu cư nhiên đã cao hơn nửa cái đầu “Nàng thật nhẫn tâm!”
Tâm bỗng nhiên run rẩy một chút, gương mặt Giải Ngữ có chút tái nhợt, nhìn không ra biểu tình gì, bàn tay nhỏ bé của nàng hơi hơi run rẩy “Sở ca ca!” Nói không ra tiếng “Sao ngươi lại đến đây?”
Chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, trong thần sắc ai oán lạnh nhạt mang theo thương cảm mê ly, trong tích tắc không còn nhìn thấy bóng dáng nàng ở phía trước, hắn cứ ngỡ mình sẽ vĩnh viễn phiêu bạt không có mục đích như vậy, thiên hạ to tớn mặc hắn cô đơn phiêu linh. Chính là sau khi tìm được nàng, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Giải Ngữ!
Sở Nghi Hiên cong khóe miệng tự giễu, mang theo 1 mạt ai thương [bi ai + bi thương] “nàng không nên đem chính mình biến thành như vậy, có thoải mái chút nào không?”
Buông nắm tay nhỏ bé của nàng ra, tầm mắt khóa trụ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dơ bẩn của nàng, duy chỉ có 1 đôi mắt to vẩn sáng ngời linh động, ánh lệ che kín trong mắt, đã từng tưởng tưởng qua vô số lần gặp mặt nhau, nhưng lại không ngờ nàng lại thật sự biến thành tiểu khất cái
“Ngươi như thế nào đến đây?” Run rẩy vươn tay ra, Giải Ngữ nhẹ nhàng sờ lên gương mặt lạnh như băng của hắn, cảm xúc cũng vô cùng chân thật “Thật sự là ngươi tìm đến ta sao?”
Hắn nhìn nàng, cũng tưởng đây là mộng, nhưng hơi ấm truyền đến từ tay nàng lại từ hai má hắn truyền đi khắp tứ chi trăm hài. Nguyên lại thật sự không phải là mộng, Sở Nghi Hiên ho nhẹ hai tiếng áp chế sự căng thẳng trong lòng “Đi khách điếm tắm rửa trước đã!”
Biểu biểu môi, Giải Ngữ lại cao hứng không yên nhìn ngắm sườn mặt tuấn tú của hắn, hơn 1 năm không gặp, Sở ca ca của nàng vẫn soái [đẹp trai] như vậy, 1 chút cũng không già đi, vẫn vô cùng anh tuấn thần vũ
“Vì sao lại thành bộ dạng này?” Sở Nghi Hiên trẩm nỏi hỏi, kỳ thật giờ phút khi nãy trong lòng hắn đang kinh hoàng, lúc nhìn thấy nàng, trong lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra
“Như vậy sẽ không có ai tìm ta gây phiền toái nha!” Giải Ngữ linh động mở to mắt, cố ý đáng thương nói “Sở ca ca, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Có loại nam nhân rất thích tiểu cô nương như ta, hắn có sở thích luyến đồng [yêu trẻ con]
“Luyến đồng?” Sở Nghi Hiên cả người cứng đờ, chẳng lẽ chính hắn cũng có tật xấu này, nếu không vì sao hắn lại thích Giải Ngữ?
Có lẽ là ý thức được hắn xấu hổ, Giải Ngữ biết mình lỡ lời, lập tức thông minh chuyển đề tai “Sở ca ca, ta nằm mơ cũng nhớ ngươi, thấy ngươi đến tìm ta, hắc hắc, không ngờ ngươi thật sự đến rồi!”
Sở Nghi Hiên bất đắc dĩ thở dài 1 hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dắt vào gian phòng hảo hạng trong khách điếm, bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm rồi đưa cho tiểu nhị 1 thỏi bạc cho hắn đi mua bộ đồ mới đến đây
“Giải Ngữ, tắm rửa trước đi!” Sở Nghi Hiên biết nàng thích sạch sẽ ,đem chính mình cách ăn mặc thành thế này, chỉ sợ tình hình bên ngoài khá hỗn độn, Âu Dương Thanh Minh đáng chết, biết rõ nàng làm khất cái còn không đón nàng về, hắn nhất định sẽ không buông tha
“Ngươi xoay người sang chỗ khác nga, không ngươi đi ra ngoài, ta không cho ngươi ở trong này!”
« Ta xoay người đi! » Sở Nghi Hiên thỏa hiệp, hắn không thể rời khỏi, hắn lo lắng nàng sẽ lại đột nhiên biến mất không thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.