Chương 167: Hưu thư
Phong Bàn Nhược
03/06/2014
” Cái gì??” Thiên Tình đột nhiên đứng lên “Hắn đăng cơ?”
Sở Nghi Hiên thần sắc ngưng trọng “Hoàng hậu là Bạch Mai Nhi!”
Thiên Tình đột nhiên ngồi xuống, mặt không chút thay đổi, trên mặt 1 mảnh tối đen, trong lòng như có 1 ngọn tháp sụp đổ, hắn đăng cơ, hoàng hậu là Bạch Mai Nhi
“Thảo nhi? Nàng không sao chứ?”
Thiên Tình mờ mịt ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt “Công tử, ta không sao, ngươi có thể ra ngoài không?”
Sở Nghi Hiên nặng nề gật đầu
Trong phòng chỉ còn lại Thiên Tình, chìm đắm trong bi thương, ai oán, phẫn nộ, thù hận. Vì sao lại như vậy? Hắn vẫn lựa chọn làm hoàng đế, hắn trở thành người của Tiếu gia, từ nay không còn mang họ Âu Dương nữa. Đình Nam ca ca nói rất đúng, nếu hắn đăng cơ, hắn sẽ là cừu nhân của bọn họ. Chỉ là, chỉ là, cho dù có đăng cơ thì cũng không nên để Bạch Mai Nhi làm hoàng hậu a, hắn không phải nói cả đời này chỉ yêu mình nàng sao? Hắn vừa quay đầu đã liền nuốt lời
Nàng nâng 2 tay lên ôm mặt, phát ta tiếng rống thê lương, thanh âm bi thường từ trong những kẽ hở ngón tay truyền ra “Gạt người, đều là gạt người!”
Uổng nàng 1 mực đối với hắn thâm tình, hắn là hoàng thượng, hoàng hậu là Bạch Mai Nhi, cái nàng để ý không phải là ngôi vị kia mà chính là hắn a. Người hắn để ý không phải là nàng mà là Bạch Mai Nhi. Hắn đem địa vị thê tử cấp cho người khác, hắn từng nói muốn nàng cả đời làm vương phi của hắn. Đúng rồi, hiện giờ không phải là vương phi, mà là hoàng hậu. Trong cổ họng Thiên Tình phát ra 1 chuỗi âm thanh khóc rống, bi sảng mà thê lương, …
Đầu óc nàng trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ, không có cách nào phản ứng, không thể chấp nhận nỗi mất mac,1 loại đau đớn phế tâm này sợ là thần trí không còn thanh tỉnh là cảm thụ, trong lòng thật lạnh, thật lạnh….
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thân mình kiều nhược của nàng giống như 1 con rối gỗ ngã về phía sau, thế giới của nàng 1 mãnh tử tịch
Sở Nghi Hiên vốn không hề rời đi, nghe thấy “phanh” 1 tiếng, lập tức đẩy cửa tiến vào, phát hiện nàng đang nằm trên mặt đất, lập tức ôm lấy nàng đặt lên trên giường, trong lòng đau đớn, có chút hối hận vì đã cho nàng biết tin tức này “Thảo nhi! Thảo nhi?”
Sở Nghi Hiên sâu kín thở 1 dài 1 hơi không ra tiếng, hối hận vì chuyện mình đã làm
Mâu quang của Sở Nghi Hiên dừng lại ở Thiên Tình đang ngủ say, nàng giờ phút này tựa như 1 đóa sen đang ngủ sau giờ ngọ, trong vẻ đẹp lộ ra chút suy tàn
Tiểu sư phụ đến, bắt mạch cho nàng, đem giải dược của ‘kim cương độc’ đến “Nàng có thể là do thương tâm quá độ mà tâm trí bị tổn hại, ‘kim cương độc’ đã được giải, Hoàng Thượng không cần lo lắng!”
” Nàng làm sao vậy? Vì sao còn chưa tỉnh?” Thanh âm của Sở Nghi Hiên như vọng đến từ nơi xa xăm, cực kỳ âm trầm
“Nàng chìm vào thế giới của chính mình, không thoát ra!” Tiểu sư phụ từ tốn nói “Xem ra nàng thật sự rất thương tâm!”
Trong phòng yên tĩnh như 1 đầm nước lặng, Sở Nghi Hiên giống như 1 loài thực vật, đứng đó thật lâu. Rồi lập tức bước nhanh tới bên giường, toàn thân toát ra hơi thở lãnh liệt. Hắn si mê nhìn người trên giường, chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy, từ sâu trong lòng hắn tự trách “Sư phụ, làm cho nàng tỉnh lại đi!”
Tiểu sư phụ sửng sốt, nhưng hiểu được Hoàng Thượng đang lo lắng, lập tức lấy ra 1 viên thuốc. Không lâu sau, Thiên Tình mở to mắt, nhưng ánh mắt lại trống rỗng
Nhìn thấy người trên giường chớp chớp hai hàng mi mỏng manh, thong thả mở mắt. Đôi mắt đen thanh lương kia ẩn chứa vẻ ám trầm thật sâu, trên mái tóc tựa hồ cũng lưu lại dư vị bi thương
“Nàng tỉnh rồi?” Sở Nghi Hiên kích động ôm Thiên Tình vào trong ngực, như phát cuồng hôn lên dung nhan tái nhợt của nàng “Tỉnh thì tốt rồi!”
Do mang nghẹn lời, lời nói làm cho người ta nghe thấy là rung động . Sở Nghi Hiên như sợ nếu buông lỏng ta tay thì sẽ mất đi nàng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài, đem cằm gác lên vai nàng. Hơi thở phả qua hai gò má của nàng, dán môi vào tai nàng, nói những lời yêu thương
Rốt cuộc đã không còn trói buộc, không còn cưỡng cầu. Khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nàng lẳng lặng nhìn sa màn trước giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, làm ẩm ướt chiếc cổ của mình. Nước mắt ấm áp kia lập tức trở nên lạnh như băng, giống như lòng nàng, cũng từng chút từng chút lạnhlẽo
“Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên thấp giọng nói “Không sao đâu, có lẽ, có lẽ chỉ là hiểu lầm, nàng không cần như vậy!”
Thật không ngờ. Nàng nhất định bị lời ngon tiếng ngọt mấy ngày qua của hắn mê hoặc nên mới có thể mất đi lý trí, nàng quên hắn còn có Bạch Mai Nhi, còn có Y Lam, còn có mấy cơ thiếp xinh đẹp, cho dù Duẫn Lâm có chết thì vẫn còn người khác a.! Người cùng hắn hưởng vinh hoa phú quý không phải là nàng, mà nàng cũng không muốn, không tha thiết có vị trí kia. Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng lưu chuyển, thở dài.
Thiên Tình chuaxót cười, ngồi xuống,” Công tử, ta không sao!”
Sở Nghi Hiên buông nàng ra, có chút xấu hổ “Không sao thì tốt, không sao thì tốt!”
Thiên Tình nhắm hai mắt lại, giấu đi bi thương lan tràn trong mắt, nhưng lại không thể giấu ra vẻ cô đơn trong đó. Dung nhan thê lương, trong lòng cũng tràn đầy ảm thương
Nàng hận không thể cứ nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ đến. Nhưng mà, trí nhớ này cái lặp đi lặp lại trong đầu nàng, tra tấn nội tâm cô tịch của nàng
“Công tử, cầu xin ngươi 1 việc, có được không?” Thiên Tình lạnh nhạt cười
“Nàng nói đi!” Sở Nghi Hiên vội vàng gật đầu
“Đem thi thể trong hàn băng động trả về đại Sở!” Thiên Tình rốt cục cũng nói ra “Còn có thứ này!”
Nói xong nàng xuống giường, đi đến bên ngự án, đặt bút viết 1 phong thư
“Thảo nhi?”
Thiên Tình viết xong hưu thư, đưa cho Sở Nghi Hiên “Công tử, đây là hưu thư ta viết cho Âu Dương Thanh Minh, từ nay về sau, Thiên Tình và Mạc Y Tình đều đã chết, ta hiện tại chính là Thảo nhi!”
” Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên tuy trong lòng mừng như điên, nhưng nhìn thấy biểu tình của nàng như vậy, trong lòng đau xót “ Thảo nhi, không cần miễn cưỡng!”
” Công tử, đem thi thể kia đi, có được không?” Thiên Tình khẩn cầu nói “Ta vốn định nói ngươi đem đốt rồi mang tro cốt đi, nhưng ta không muốn bởi vì mình mà khơi mào chiến tranh, thỉnh công tử đem thi thể kia đi đi!”
” Hảo! Ta đáp ứng nàng!” Sở Nghi Hiên hạ quyết tâm, cất bước đi! Chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, cái thi thể kia cứ đem đi đi! Hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng thương tâm như thế
Sở Nghi Hiên thần sắc ngưng trọng “Hoàng hậu là Bạch Mai Nhi!”
Thiên Tình đột nhiên ngồi xuống, mặt không chút thay đổi, trên mặt 1 mảnh tối đen, trong lòng như có 1 ngọn tháp sụp đổ, hắn đăng cơ, hoàng hậu là Bạch Mai Nhi
“Thảo nhi? Nàng không sao chứ?”
Thiên Tình mờ mịt ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt “Công tử, ta không sao, ngươi có thể ra ngoài không?”
Sở Nghi Hiên nặng nề gật đầu
Trong phòng chỉ còn lại Thiên Tình, chìm đắm trong bi thương, ai oán, phẫn nộ, thù hận. Vì sao lại như vậy? Hắn vẫn lựa chọn làm hoàng đế, hắn trở thành người của Tiếu gia, từ nay không còn mang họ Âu Dương nữa. Đình Nam ca ca nói rất đúng, nếu hắn đăng cơ, hắn sẽ là cừu nhân của bọn họ. Chỉ là, chỉ là, cho dù có đăng cơ thì cũng không nên để Bạch Mai Nhi làm hoàng hậu a, hắn không phải nói cả đời này chỉ yêu mình nàng sao? Hắn vừa quay đầu đã liền nuốt lời
Nàng nâng 2 tay lên ôm mặt, phát ta tiếng rống thê lương, thanh âm bi thường từ trong những kẽ hở ngón tay truyền ra “Gạt người, đều là gạt người!”
Uổng nàng 1 mực đối với hắn thâm tình, hắn là hoàng thượng, hoàng hậu là Bạch Mai Nhi, cái nàng để ý không phải là ngôi vị kia mà chính là hắn a. Người hắn để ý không phải là nàng mà là Bạch Mai Nhi. Hắn đem địa vị thê tử cấp cho người khác, hắn từng nói muốn nàng cả đời làm vương phi của hắn. Đúng rồi, hiện giờ không phải là vương phi, mà là hoàng hậu. Trong cổ họng Thiên Tình phát ra 1 chuỗi âm thanh khóc rống, bi sảng mà thê lương, …
Đầu óc nàng trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ, không có cách nào phản ứng, không thể chấp nhận nỗi mất mac,1 loại đau đớn phế tâm này sợ là thần trí không còn thanh tỉnh là cảm thụ, trong lòng thật lạnh, thật lạnh….
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thân mình kiều nhược của nàng giống như 1 con rối gỗ ngã về phía sau, thế giới của nàng 1 mãnh tử tịch
Sở Nghi Hiên vốn không hề rời đi, nghe thấy “phanh” 1 tiếng, lập tức đẩy cửa tiến vào, phát hiện nàng đang nằm trên mặt đất, lập tức ôm lấy nàng đặt lên trên giường, trong lòng đau đớn, có chút hối hận vì đã cho nàng biết tin tức này “Thảo nhi! Thảo nhi?”
Sở Nghi Hiên sâu kín thở 1 dài 1 hơi không ra tiếng, hối hận vì chuyện mình đã làm
Mâu quang của Sở Nghi Hiên dừng lại ở Thiên Tình đang ngủ say, nàng giờ phút này tựa như 1 đóa sen đang ngủ sau giờ ngọ, trong vẻ đẹp lộ ra chút suy tàn
Tiểu sư phụ đến, bắt mạch cho nàng, đem giải dược của ‘kim cương độc’ đến “Nàng có thể là do thương tâm quá độ mà tâm trí bị tổn hại, ‘kim cương độc’ đã được giải, Hoàng Thượng không cần lo lắng!”
” Nàng làm sao vậy? Vì sao còn chưa tỉnh?” Thanh âm của Sở Nghi Hiên như vọng đến từ nơi xa xăm, cực kỳ âm trầm
“Nàng chìm vào thế giới của chính mình, không thoát ra!” Tiểu sư phụ từ tốn nói “Xem ra nàng thật sự rất thương tâm!”
Trong phòng yên tĩnh như 1 đầm nước lặng, Sở Nghi Hiên giống như 1 loài thực vật, đứng đó thật lâu. Rồi lập tức bước nhanh tới bên giường, toàn thân toát ra hơi thở lãnh liệt. Hắn si mê nhìn người trên giường, chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy, từ sâu trong lòng hắn tự trách “Sư phụ, làm cho nàng tỉnh lại đi!”
Tiểu sư phụ sửng sốt, nhưng hiểu được Hoàng Thượng đang lo lắng, lập tức lấy ra 1 viên thuốc. Không lâu sau, Thiên Tình mở to mắt, nhưng ánh mắt lại trống rỗng
Nhìn thấy người trên giường chớp chớp hai hàng mi mỏng manh, thong thả mở mắt. Đôi mắt đen thanh lương kia ẩn chứa vẻ ám trầm thật sâu, trên mái tóc tựa hồ cũng lưu lại dư vị bi thương
“Nàng tỉnh rồi?” Sở Nghi Hiên kích động ôm Thiên Tình vào trong ngực, như phát cuồng hôn lên dung nhan tái nhợt của nàng “Tỉnh thì tốt rồi!”
Do mang nghẹn lời, lời nói làm cho người ta nghe thấy là rung động . Sở Nghi Hiên như sợ nếu buông lỏng ta tay thì sẽ mất đi nàng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài, đem cằm gác lên vai nàng. Hơi thở phả qua hai gò má của nàng, dán môi vào tai nàng, nói những lời yêu thương
Rốt cuộc đã không còn trói buộc, không còn cưỡng cầu. Khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nàng lẳng lặng nhìn sa màn trước giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, làm ẩm ướt chiếc cổ của mình. Nước mắt ấm áp kia lập tức trở nên lạnh như băng, giống như lòng nàng, cũng từng chút từng chút lạnhlẽo
“Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên thấp giọng nói “Không sao đâu, có lẽ, có lẽ chỉ là hiểu lầm, nàng không cần như vậy!”
Thật không ngờ. Nàng nhất định bị lời ngon tiếng ngọt mấy ngày qua của hắn mê hoặc nên mới có thể mất đi lý trí, nàng quên hắn còn có Bạch Mai Nhi, còn có Y Lam, còn có mấy cơ thiếp xinh đẹp, cho dù Duẫn Lâm có chết thì vẫn còn người khác a.! Người cùng hắn hưởng vinh hoa phú quý không phải là nàng, mà nàng cũng không muốn, không tha thiết có vị trí kia. Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng lưu chuyển, thở dài.
Thiên Tình chuaxót cười, ngồi xuống,” Công tử, ta không sao!”
Sở Nghi Hiên buông nàng ra, có chút xấu hổ “Không sao thì tốt, không sao thì tốt!”
Thiên Tình nhắm hai mắt lại, giấu đi bi thương lan tràn trong mắt, nhưng lại không thể giấu ra vẻ cô đơn trong đó. Dung nhan thê lương, trong lòng cũng tràn đầy ảm thương
Nàng hận không thể cứ nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ đến. Nhưng mà, trí nhớ này cái lặp đi lặp lại trong đầu nàng, tra tấn nội tâm cô tịch của nàng
“Công tử, cầu xin ngươi 1 việc, có được không?” Thiên Tình lạnh nhạt cười
“Nàng nói đi!” Sở Nghi Hiên vội vàng gật đầu
“Đem thi thể trong hàn băng động trả về đại Sở!” Thiên Tình rốt cục cũng nói ra “Còn có thứ này!”
Nói xong nàng xuống giường, đi đến bên ngự án, đặt bút viết 1 phong thư
“Thảo nhi?”
Thiên Tình viết xong hưu thư, đưa cho Sở Nghi Hiên “Công tử, đây là hưu thư ta viết cho Âu Dương Thanh Minh, từ nay về sau, Thiên Tình và Mạc Y Tình đều đã chết, ta hiện tại chính là Thảo nhi!”
” Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên tuy trong lòng mừng như điên, nhưng nhìn thấy biểu tình của nàng như vậy, trong lòng đau xót “ Thảo nhi, không cần miễn cưỡng!”
” Công tử, đem thi thể kia đi, có được không?” Thiên Tình khẩn cầu nói “Ta vốn định nói ngươi đem đốt rồi mang tro cốt đi, nhưng ta không muốn bởi vì mình mà khơi mào chiến tranh, thỉnh công tử đem thi thể kia đi đi!”
” Hảo! Ta đáp ứng nàng!” Sở Nghi Hiên hạ quyết tâm, cất bước đi! Chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, cái thi thể kia cứ đem đi đi! Hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng thương tâm như thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.