Chương 149: Lâm vào phức tạp
Phong Bàn Nhược
28/04/2014
Sở Nghi Hiên đứng lên nhìn Triệu Lan Nhi, trên mặt không còn chút ý cười, mà là gương mặt không chút biểu cảm nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng. Khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt hiện lên 1 tia u ám, thấp giọng nói “Lan nhi! Ngươi ra ngoài!”
“Hiên ca ca?” Triệu Lan Nhi khó tin nhìn hắn, đi tới
Ánh mắt của Sở Nghi Hiên tối sầm lại, thản nhiên không mang theo chút cảm tình nói “Ngươi đã thấy được cái mình muốn, có thể rời khỏi nơi này rồi!”
Triệu Lan Nhi cau mày cười nhạt “Hiên ca ca, ta thật sự không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc có cái gì có thể được chàng coi trọng như thế?”
Thiên Tình nhìn bọn họ, có chút bất lực, nàng không muốn bị người khác ghen ghét, nàng chỉ muốn im lặng an tĩnh rời đi, không muốn gây phiền toái cho bất cứ người nào
Khóe miệng Triệu Lan Nhi khẽ động, nhìn thấy trong mắt nàng ta mang theo 1 tia phẫn nộ “Hiên ca ca, không phải chàng đã quên sạch 10 năm qua của chúng ta rồi chứ?”
Sở Nghi Hiên nghe vậy, trong ngực truyền đến 1 trận đau đớn, hắn cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt
Triệu Lan Nhi nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia dao động, thấp giọng nói “Hiên ca ca, Lan nhi đã làm sai điều gì? Sau khi trở về từ Đại Sở, chàng vì sao không quan tâm tới Lan nhi nữa?”
Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng nhắm mặt lại, rồi bỗng nhiên mở ra, nhìn nàng ta, thản nhiên nói “Lan nhim trẫm nói lại lần nữa, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đừng bức trẫm phải động thủ!”
Triệu Lan Nhi cắn răng cười lạnh, hắn vẫn kiên định, nàng cũng không thấy kỳ quái!
” Ta biết, chàng yêu thương nàng ta, chàng không hề yêu Lan nhi, có phải không?” Triệu Lan Nhi bén nhọn hỏi “Chàng hung hăng với Lan nhi, có phải điều có chứng minh ở trong lòng chàng, nàng ta đã thay thế vị trí của Lan nhi?”
Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, sao có thể như vậy “Hoàng hậu nương nương, không phải như ngài nghĩ, tiểu nữ đã có phu gia, thỉnh nương nương đừng hiểu lầm!”
“Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt bi thương, lập tức chuyển hướng sang Triệu Lan Nhi, trong mắt lạnh như băng “Lan Nhi, rời khỏi nơi này, ta nói 1 lần cuối cùng! Ta không quan tâm đến ngươi vì vốn dĩ giữa ta và ngươi chẳng có gì, ngươi muốn làm hoàng hậu, ta cho ngươi vị trí hoàng hậu, nhưng mời người đừng đến làm phiền ta nữa!”
Lời nói lạnh lùng của hắn làm cho cõi lòng nàng ta như bị ném vào hầm băng. Khóe mắt Triệu Lan Nhi chảy xuống 1 giọt lệ, nở nụ cười buồn bã “Hiên ca ca, ta không oán hận chàng, tâm ý của ta đối với chàng vẫn không hề thay đổi, ta thích nàng, vẫn luôn thích chàng! Đừng đuổi ta đi, ta sẽ không đến làm phiền chàng nữa, nhưng cầu xin chàng đừng phớt lờ ta!”
Nói xong, nàng dùng sức đích ôm lấy hắn. Sở Nghi Hiên để mặc cho nàng ta ôm, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng, giống như băng sơn vạn năm, không mang theo chút cảm tình, nói “Nhưng ta đối với ngươi không có chút tình yêu nam nữ! Ngươi đừng để Thảo nhi hiều lầm, ta cho tới bây giờ không hề yêu ngươi, người ta yêu là Thảo nhi!”
Thanh âm của hắn so với gió mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh đến triệt cốt, làm cho Triệu Lan Nhi như rơi vào hố băng, cũng làm cho Thiên Tình lâm vào phức tạp
Lời nói của hắn rơi vào trong tai Triệu Lan Nhi giống như 1 mũi tên nhọn hung hăng cắm vào trong lòng nàng ta. Khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch, bàn tay ôm lấy sau lưng hắn run nhè nhẹ, đau đến mức không nói nên lời
Hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, lệ đã làm mơ hồ hai mắt, trước mắt ngưng tự thành 1 mảng nước mông lung, nàng thì thào thấp giọng nói “Hiên ca ca, vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy?”
Nàng thích hắn suốt 10 năm, vì sao lại đối xử với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai?
Hắc mâu của Sở nghi Hiên thâm trầm, giọng nói lãnh đạm mang theo chút bất đắc dĩ “Cho ngươi 1 hi vọng không thiết thực thì mới là sự tàn nhẫn lớn nhất với ngươi! Lan nhi, ngươi lui ra đi!”
Răng Thiên Tình cắn sâu vào môi, cắn đến mức đôi môi trắng bệch “Hoàng thượng, thỉnh ngài cho tiểu nữ rời cung trở về đi, tiểu nữ đã có phu gia, chàng nhất định đang rất lo lắng! Thỉnh hoàng thượng thành toàn!”
Sở Nghi Hiên hung hăng hất cánh tay đang ôm hắn của Triệu Lan Nhi ra, xoay người ôm lấy Thiên Tình “Thảo nhi ta đã nói, nàng không thể rời đi, ta sẽ không thả nàng đi, thả nàng, trừ phi ta chết!”
Nghe Sở Nghi Hiên nói với Thiên Tình như thế, Triệu Lan Nhi cắn đôi môi đỏ mõng, đưa tay lau nước mắt trên mặt, hai tròng mắt sưng đỏ bắn ra lệ quang rét lạnh, chỉ vào Thiên Tình, Triệu Lan Nhi hô to “Chàng có thể không thích ta, nhưng ta không cho phép chàng thích nàng ta!”
Sở Nghi Hiên hơi nhiếu mày, trong mắt hiện lên 1 tia thiếu kiên nhẫn, giọng lạnh lùng nói “Nếu ngươi dám làm loạn, ngươi cũng biết tính tình của ta rồi!”
Trong mắt Triệu Lan Nhi tràn đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói “Hiên ca ca, nàng ta đã có phu gia, nàng ta đã là 1 thứ tàn hoa bại liễu, hà tất chàng phải thích ả!”
Khuôn mặt Sở Nghi Hiên lạnh lùng, trong mắt bắn ra 1 đạo hàng quang lẫm liệt, lạnh giọng quát “Câm mồm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục nàng… lần đầu tiên của nàng thuộc về trẫm, đời này Thảo nhi là nữ nhân của trẫm!”
Triệu Lan Nhi bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho chấn động, nhịn không được mà rùng mình 1 cái, cắn môi “Hiên ca ca, chàng thật tàn nhẫn, chàng cư nhiên cùng ả….”
Sở Nghi Hiên hơi lườm mắt, trầm giọng nói “Lui xuống!”
Sắc mặt Triệu Lan Nhi xanh trắng, trong mắt hiện lên 1 mảng phẫn hận, giọng lạnh lùng nói “Hiên ca ca, đây là chàng bức ta! Chàng đừng hối hận!”
“Ta sẽ không hối hận!” Sở Nghi Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng cái, gắt gao ôm lấy Thiên Tình đang xấu hổ vào lòng, trong lòng nàng 1 trận nan giải, nhưng lại không nói ra lời
“Được, Hiên ca ca, chàng nói, chàng không thèm quan tâm, nếu ta chết, chàng cũng không quan tâm, có phải không?” Khóe miệng Triệu Lan Nhi mỉm cười, thoạt nhìn hết sức chua sót.
Khuôn mặt Sở Nghi Hiên bình tĩnh như hồ nước, nhưng 1 mạt đau xót trong đáy mắt lại tiết lộ nội tâm kịch liệt gợn sóng
“Lan nhi, ngươi biết điểm giới hạn của ta! Đừng làm chuyện kiến cho mình hối hận! Cũng không phải ta đang uy hiếp ngươi cái gì! Nếu ngươi muốn chết, thì cứ việc!” Thanh âm của hắn cực thấp, cực nhạt, nhạt đến mức làm cho người ta không nghe ra chút cảm xúc gì, cánh tay hắn vẫn thản nhiên ôm Thiên Tình!
Triệu Lan Nhi rút chủy thủ ra, đặt lên cổ mình “Được! Hiên ca ca, ta từng nghĩ, trên đời này, người hạnh phúc nhất chính là ta, nhưng lại không phải, ta biết, cuối cùng đã biết, nhưng từ nay về sau, hai chúng ta không còn nợ gì nhau nữa! Hôm nay ta sẽ chết cho chàng xem!” Lời nói lạnh như băng của Triệu Lan Nhi mang theo gió từ tứ phía
“Hiên ca ca?” Triệu Lan Nhi khó tin nhìn hắn, đi tới
Ánh mắt của Sở Nghi Hiên tối sầm lại, thản nhiên không mang theo chút cảm tình nói “Ngươi đã thấy được cái mình muốn, có thể rời khỏi nơi này rồi!”
Triệu Lan Nhi cau mày cười nhạt “Hiên ca ca, ta thật sự không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc có cái gì có thể được chàng coi trọng như thế?”
Thiên Tình nhìn bọn họ, có chút bất lực, nàng không muốn bị người khác ghen ghét, nàng chỉ muốn im lặng an tĩnh rời đi, không muốn gây phiền toái cho bất cứ người nào
Khóe miệng Triệu Lan Nhi khẽ động, nhìn thấy trong mắt nàng ta mang theo 1 tia phẫn nộ “Hiên ca ca, không phải chàng đã quên sạch 10 năm qua của chúng ta rồi chứ?”
Sở Nghi Hiên nghe vậy, trong ngực truyền đến 1 trận đau đớn, hắn cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt
Triệu Lan Nhi nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia dao động, thấp giọng nói “Hiên ca ca, Lan nhi đã làm sai điều gì? Sau khi trở về từ Đại Sở, chàng vì sao không quan tâm tới Lan nhi nữa?”
Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng nhắm mặt lại, rồi bỗng nhiên mở ra, nhìn nàng ta, thản nhiên nói “Lan nhim trẫm nói lại lần nữa, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đừng bức trẫm phải động thủ!”
Triệu Lan Nhi cắn răng cười lạnh, hắn vẫn kiên định, nàng cũng không thấy kỳ quái!
” Ta biết, chàng yêu thương nàng ta, chàng không hề yêu Lan nhi, có phải không?” Triệu Lan Nhi bén nhọn hỏi “Chàng hung hăng với Lan nhi, có phải điều có chứng minh ở trong lòng chàng, nàng ta đã thay thế vị trí của Lan nhi?”
Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, sao có thể như vậy “Hoàng hậu nương nương, không phải như ngài nghĩ, tiểu nữ đã có phu gia, thỉnh nương nương đừng hiểu lầm!”
“Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt bi thương, lập tức chuyển hướng sang Triệu Lan Nhi, trong mắt lạnh như băng “Lan Nhi, rời khỏi nơi này, ta nói 1 lần cuối cùng! Ta không quan tâm đến ngươi vì vốn dĩ giữa ta và ngươi chẳng có gì, ngươi muốn làm hoàng hậu, ta cho ngươi vị trí hoàng hậu, nhưng mời người đừng đến làm phiền ta nữa!”
Lời nói lạnh lùng của hắn làm cho cõi lòng nàng ta như bị ném vào hầm băng. Khóe mắt Triệu Lan Nhi chảy xuống 1 giọt lệ, nở nụ cười buồn bã “Hiên ca ca, ta không oán hận chàng, tâm ý của ta đối với chàng vẫn không hề thay đổi, ta thích nàng, vẫn luôn thích chàng! Đừng đuổi ta đi, ta sẽ không đến làm phiền chàng nữa, nhưng cầu xin chàng đừng phớt lờ ta!”
Nói xong, nàng dùng sức đích ôm lấy hắn. Sở Nghi Hiên để mặc cho nàng ta ôm, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng, giống như băng sơn vạn năm, không mang theo chút cảm tình, nói “Nhưng ta đối với ngươi không có chút tình yêu nam nữ! Ngươi đừng để Thảo nhi hiều lầm, ta cho tới bây giờ không hề yêu ngươi, người ta yêu là Thảo nhi!”
Thanh âm của hắn so với gió mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh đến triệt cốt, làm cho Triệu Lan Nhi như rơi vào hố băng, cũng làm cho Thiên Tình lâm vào phức tạp
Lời nói của hắn rơi vào trong tai Triệu Lan Nhi giống như 1 mũi tên nhọn hung hăng cắm vào trong lòng nàng ta. Khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch, bàn tay ôm lấy sau lưng hắn run nhè nhẹ, đau đến mức không nói nên lời
Hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, lệ đã làm mơ hồ hai mắt, trước mắt ngưng tự thành 1 mảng nước mông lung, nàng thì thào thấp giọng nói “Hiên ca ca, vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy?”
Nàng thích hắn suốt 10 năm, vì sao lại đối xử với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai?
Hắc mâu của Sở nghi Hiên thâm trầm, giọng nói lãnh đạm mang theo chút bất đắc dĩ “Cho ngươi 1 hi vọng không thiết thực thì mới là sự tàn nhẫn lớn nhất với ngươi! Lan nhi, ngươi lui ra đi!”
Răng Thiên Tình cắn sâu vào môi, cắn đến mức đôi môi trắng bệch “Hoàng thượng, thỉnh ngài cho tiểu nữ rời cung trở về đi, tiểu nữ đã có phu gia, chàng nhất định đang rất lo lắng! Thỉnh hoàng thượng thành toàn!”
Sở Nghi Hiên hung hăng hất cánh tay đang ôm hắn của Triệu Lan Nhi ra, xoay người ôm lấy Thiên Tình “Thảo nhi ta đã nói, nàng không thể rời đi, ta sẽ không thả nàng đi, thả nàng, trừ phi ta chết!”
Nghe Sở Nghi Hiên nói với Thiên Tình như thế, Triệu Lan Nhi cắn đôi môi đỏ mõng, đưa tay lau nước mắt trên mặt, hai tròng mắt sưng đỏ bắn ra lệ quang rét lạnh, chỉ vào Thiên Tình, Triệu Lan Nhi hô to “Chàng có thể không thích ta, nhưng ta không cho phép chàng thích nàng ta!”
Sở Nghi Hiên hơi nhiếu mày, trong mắt hiện lên 1 tia thiếu kiên nhẫn, giọng lạnh lùng nói “Nếu ngươi dám làm loạn, ngươi cũng biết tính tình của ta rồi!”
Trong mắt Triệu Lan Nhi tràn đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói “Hiên ca ca, nàng ta đã có phu gia, nàng ta đã là 1 thứ tàn hoa bại liễu, hà tất chàng phải thích ả!”
Khuôn mặt Sở Nghi Hiên lạnh lùng, trong mắt bắn ra 1 đạo hàng quang lẫm liệt, lạnh giọng quát “Câm mồm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục nàng… lần đầu tiên của nàng thuộc về trẫm, đời này Thảo nhi là nữ nhân của trẫm!”
Triệu Lan Nhi bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho chấn động, nhịn không được mà rùng mình 1 cái, cắn môi “Hiên ca ca, chàng thật tàn nhẫn, chàng cư nhiên cùng ả….”
Sở Nghi Hiên hơi lườm mắt, trầm giọng nói “Lui xuống!”
Sắc mặt Triệu Lan Nhi xanh trắng, trong mắt hiện lên 1 mảng phẫn hận, giọng lạnh lùng nói “Hiên ca ca, đây là chàng bức ta! Chàng đừng hối hận!”
“Ta sẽ không hối hận!” Sở Nghi Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng cái, gắt gao ôm lấy Thiên Tình đang xấu hổ vào lòng, trong lòng nàng 1 trận nan giải, nhưng lại không nói ra lời
“Được, Hiên ca ca, chàng nói, chàng không thèm quan tâm, nếu ta chết, chàng cũng không quan tâm, có phải không?” Khóe miệng Triệu Lan Nhi mỉm cười, thoạt nhìn hết sức chua sót.
Khuôn mặt Sở Nghi Hiên bình tĩnh như hồ nước, nhưng 1 mạt đau xót trong đáy mắt lại tiết lộ nội tâm kịch liệt gợn sóng
“Lan nhi, ngươi biết điểm giới hạn của ta! Đừng làm chuyện kiến cho mình hối hận! Cũng không phải ta đang uy hiếp ngươi cái gì! Nếu ngươi muốn chết, thì cứ việc!” Thanh âm của hắn cực thấp, cực nhạt, nhạt đến mức làm cho người ta không nghe ra chút cảm xúc gì, cánh tay hắn vẫn thản nhiên ôm Thiên Tình!
Triệu Lan Nhi rút chủy thủ ra, đặt lên cổ mình “Được! Hiên ca ca, ta từng nghĩ, trên đời này, người hạnh phúc nhất chính là ta, nhưng lại không phải, ta biết, cuối cùng đã biết, nhưng từ nay về sau, hai chúng ta không còn nợ gì nhau nữa! Hôm nay ta sẽ chết cho chàng xem!” Lời nói lạnh như băng của Triệu Lan Nhi mang theo gió từ tứ phía
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.