Chương 70: Quyết định hòa bình sống chung
Phong Bàn Nhược
30/12/2013
Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Màn đêm buông xuống, ánh dương biến mất sau đỉnh viện. Âu Dương Thanh Minh cũng không tiếp tục ác ngôn, ngược lại càng có vẻ ôn nhu, thái độ đột biến đó làm cho Thiên Tình không thích ứng được. Hắn rõ ràng đối với nàng vẫn lạnh như băng, nhưng lại có vài phần quan tâm, ôm nàng vào trong phòng, đặt lên nhuyễn tháp [giường], rồi hắn tự mình đi ra ngoài, bởi vì đang mang thai nên Thiên Tình mệt như sắp chết đi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ
Ngày hôm sau, khi Thiên Tình còn đang ở trong giấc mơ, trời vừa mới hửng sáng, Âu Dương Thanh Minh đã phái người hầu đến “Công chúa, vương gia kêu nô tỳ hầu hạ công chúa sơ tẩy!”
Thiên Tình mở cửa cho các nàng đi vào, 1 loạt thị nữ y phục hoa lệ, trong tay mỗi người nâng 1 tráp bạc như đang múa, trên đó bày đầy các mĩ vật tinh xảo: vòng tay, nhẫn, hoa tai, vòng cổ, lắc chân,… hơn nữa cũng không phải những món nàng đem theo khi xuất cung
Nha hoàn cầm đầu hơi lớn tuổi, cung kính nói “Công chúa, vương gia ra lệnh cho chúng nô tỳ giúp người sơ tẩy, thỉnh công chúa không cần làm chúng nô tỳ khó xử!”
Khó xử? Chẳng lẽ danh tiếng của nàng lại kém như vậy? Thiên Tình nhíu mi, khách sáo đáp “Hết thảy nghe theo các ngươi an bài. Chỉ là, có thể hỏi 1 chút không, vì sao phải ăn vận hoa lệ như vậy?”
“Bẩm công chúa, chúng nô tỳ không biết!”
” Ách!” Thiên Tình cũng không hỏi nữa, ngồi xuống để các nàng làm tóc
Không lâu sau, y phục mới, mĩ y hoa phục, dung nhan như phù dung trong nước, xinh đẹp tuyệt trần, nàng vốn dĩ rất xinh đẹp, sau khi đến vương phủ vốn không để tâm đến cách ăn mặc, 1 lần này quả thật đã đem đến cho mấy tỳ nữ bọn họ 1 phen kinh diễm
” Oa! Công chúa đẹp quá!”
Thiên Tình đánh giá chính mình trong gương đồng, lúc này, mấy nô tỳ lặng lẽ lui ra ngoài, từ phía sau đi đến 1 thân ảnh cao lớn
Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nhìn Thiên Tình đứng trước mặt, qua gương, lông mi nàng thật dài, 1 đôi mắt thuần tĩnh, đôi môi như hoa anh đào, làm người ta không nhịn được 1 cắn lên đó 1 ngụm, trên hai má như ẩn như hiện 2 đóa mây đỏ. Nàng ngày thường vốn đã xinh đẹp dị thường, hôm nay dưới lớp trang điểm càng thêm thanh lệ tuyệt trần, tuyệt thế phương hoa, như 1 huyền nữ trên chín tầng mây, không nhiễm bụi trần
” Ân! Không tồi!” Âu Dương Thanh Minh có chút vừa lòng, nói
Thiên Tình run lên, nhìn hắn qua gương, trong lòng thở dài, kêu nhỏ “Vương gia!”
Sau đó xoay người lại, nhìn Âu Dương Thanh Minh, gương mặt hắn càng ngày càng gần, tim Thiên Tình như 1 cái trống đập không ngừng, lông mi như hai cánh bướm khẽ chớp, hai má ửng đó
” Vương gia……” Nói còn chưa xong, 1 giây tiếp theo, môi Âu Dương Thanh Minh đã hạ xuống, Thiên Tình trợn to mắt, tay chân thừa thãi, mặc cho hắn cạy mở miệng nàng ra, uyển chuyển di động, Thiên Tình muốn giãy dụa, nhưng hắn không cho nàng lùi bước, nụ hôn của hắn dần trở nên ôn nhu, triền miên, nụ hôn triền miên nhu tình giống như 1 dòng nham thạch chảy đi khắp toàn thân, trống ngực đập thình thịch, hô hấp hỗn loạn, nhiệt khí bao phủ dày đặc gương mặt nàng
Hắn tận tình chiếm lấy hương vị ngọt ngào trên môi nàng, môi lưỡi triền miên, tham lam mà mãnh liệt. Thiên Tình tránh không thoát, cũng chỉ ngây ngốc chấp nhận
Hồi lâu, Âu Dương Thanh Minh quyến luyến không tha rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người kia, Thiên Tình khó khăn lắm mới được tiếp xúc với không khí, không thể không mở to mồm hít thở, trong mắt vẫn còn mông lung mê ly, trên má như được điểm hai đóa mây nhỏ, kiều diễm ướt át
Môi nàng hơi run, ngón trỏ không nhịn được mà chạm lên đó, trên đó còn lưu lại hơi ấm của hắn, nàng cảm thấy bả vai đột nhiên trở nặng, còn chưa đợi nàng hoàn hồn lại, chợt nghe thấy thanh âm của hắn từ cần cổ truyền đến
“Sẽ không có người đuổi giết ngươi nữa, ngươi yên tâm đi!”
” Cái gì?” Thiên Tình khó hiểu.
Âu Dương Thanh Minh nửa đêm hôm qua nhận được tin tức của thuộc hạ, nguyên lai người đứng sau màn chỉ đạo vụ đuổi giết Thiên Tình chính là Duẫn Lâm, Âu Dương Thanh Minh không ngờ Duẫn Lâm lại nham hiểm như vậy, hắn thật hiểu nàng quá ít
Nghĩ đến Duẫn Lâm dám động tay động chân sau lưng hắn, trong lòng Âu Dương Thanh Minh phiền loạn. Ngẫm lại sự việc, Duẫn Lâm 1 mực ở trước mặt hắn nói chuyện Thiên Tình và Lạc Đình Nam, hiển nhiên là muốn châm ngòi cho quan hệ giữa hắn và Thiên Tình lúc đó
Tuy nhiên tin tức cũng không phải hắn đích thân đi điều ra, mà là kết quả từ người hắn phi thường tín nhiệm, trong lòng hắn có 1 khúc mắc. Nữ nhân hắn vốn luôn coi trọng, kết quả lại làm cho hắn thấy phi thường thất vọng, bởi vì Duẫn Lâm đuổi giết, làm cho trong lòng Âu Dương Thanh Minh trong lòng cảm thấy có lỗi với Thiên Tình
Như thế nào cũng không ngờ rằng 1 người trong sáng, lương thiện như Duẫn Lâm lại có thể trả thù hiểm ác như thế, ngẫm lại những năm gần đây, trong mấy thê thiếp của hắn, chỉ có Duẫn Lâm chính mình sinh hạ đứa nhỏ, những người còn lại nếu không phải ngoài ý muốn sảy thai thì cũng là sinh non, đủ loại tình huống làm cho Âu Dương Thanh Minh không rét mà run, hắn khó khăn lắm mới tín nhiệm 1 người, chỉ là, khi tín nhiệm 1 người thì sẽ đối với nàng không hề phòng bị. Cho nên, đối với Duẫn Lâm, hắn cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi. Nếu là nàng thật sự muốn ở trong bóng tối, múa rìu qua mắt thợ, tình cảm hắn đối với nàng cũng ít đi. Lời Thiên Tình nói hôm qua là đúng, hắn chắc chắn sẽ cô độc đến già. Vãn cảnh thê lương vô cùng
” Ta nói về sau sẽ không có người đuổi giết ngươi, ngươi chỉ cần hảo hảo dưỡng thai, sinh hạ đứa nhỏ là được” Âu Dương Thanh Minh mất đi hai đứa con, bây giờ không muốn lại mất đi đứa nhỏ trong bụng Thiên Tình này
“Đa tạ!” Thiên Tình theo bản năng thì thào, tuy không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn nói lời cảm ơn
” Đi thôi! Chúng ta đi cảm tạ Sở Nghi Hiên!”
“Nga!” Thiên Tình ngây ra, để Âu Dương Thanh Minh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Vương gia, ngươi?”
“Bổn vương vốn không hẹp lòng hẹp dạ như vậy, hắn cứu mạng nữ nhân của bổn vương, đương nhiên phải cảm tạ hắn. Chì là hắn đối với ngươi tựa hồ có tình ý, ngươi tốt nhất đừng làm ra chuyện phản bội bổn vương, biết không?”
Thiên Tình ngẩn ra, gật đầu.”Ta sẽ không! Vương gia yên tâm đi!”
Nữ tử há có thể hồng hạnh xuất tường? Nàng cũng không có ý gì, nếu không thoát khỏi lòng bàn tay hắn thì muốn gì đều là phí công vô ích. Ơn cứu mạng của Sở công tử, cứ để kiếp sau đền đáp đi
” Đi thôi!” Âu Dương Thanh Minh cong bạc thần [môi mỏng], hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn đột nhiên không kiềm chế được mà thì thào “Thiên Tình, ngươi…… Thật đẹp.”
Thiên Tình ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nàng sẽ không yêu thương Âu Dương Thanh Minh nữa, đã sớm tuyệt tình với hắn, nhưng nàng cũng không muốn tranh chấp với hắn, bởi vì có tranh đến đâu đi nữa, đối với nàng cũng đều có hại. Nàng quyết định cùng chung sống hòa bình với hắn “Vương gia! Thiên Tình có đẹp đến thế nào thì cũng không bằng Duẫn Lâm vương phi!”
“Đáng chết! Không được nhắc tới nàng ta !” Âu Dương Thanh Minh nhíu mày lại, đôi mắt như phun ra lửa
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Màn đêm buông xuống, ánh dương biến mất sau đỉnh viện. Âu Dương Thanh Minh cũng không tiếp tục ác ngôn, ngược lại càng có vẻ ôn nhu, thái độ đột biến đó làm cho Thiên Tình không thích ứng được. Hắn rõ ràng đối với nàng vẫn lạnh như băng, nhưng lại có vài phần quan tâm, ôm nàng vào trong phòng, đặt lên nhuyễn tháp [giường], rồi hắn tự mình đi ra ngoài, bởi vì đang mang thai nên Thiên Tình mệt như sắp chết đi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ
Ngày hôm sau, khi Thiên Tình còn đang ở trong giấc mơ, trời vừa mới hửng sáng, Âu Dương Thanh Minh đã phái người hầu đến “Công chúa, vương gia kêu nô tỳ hầu hạ công chúa sơ tẩy!”
Thiên Tình mở cửa cho các nàng đi vào, 1 loạt thị nữ y phục hoa lệ, trong tay mỗi người nâng 1 tráp bạc như đang múa, trên đó bày đầy các mĩ vật tinh xảo: vòng tay, nhẫn, hoa tai, vòng cổ, lắc chân,… hơn nữa cũng không phải những món nàng đem theo khi xuất cung
Nha hoàn cầm đầu hơi lớn tuổi, cung kính nói “Công chúa, vương gia ra lệnh cho chúng nô tỳ giúp người sơ tẩy, thỉnh công chúa không cần làm chúng nô tỳ khó xử!”
Khó xử? Chẳng lẽ danh tiếng của nàng lại kém như vậy? Thiên Tình nhíu mi, khách sáo đáp “Hết thảy nghe theo các ngươi an bài. Chỉ là, có thể hỏi 1 chút không, vì sao phải ăn vận hoa lệ như vậy?”
“Bẩm công chúa, chúng nô tỳ không biết!”
” Ách!” Thiên Tình cũng không hỏi nữa, ngồi xuống để các nàng làm tóc
Không lâu sau, y phục mới, mĩ y hoa phục, dung nhan như phù dung trong nước, xinh đẹp tuyệt trần, nàng vốn dĩ rất xinh đẹp, sau khi đến vương phủ vốn không để tâm đến cách ăn mặc, 1 lần này quả thật đã đem đến cho mấy tỳ nữ bọn họ 1 phen kinh diễm
” Oa! Công chúa đẹp quá!”
Thiên Tình đánh giá chính mình trong gương đồng, lúc này, mấy nô tỳ lặng lẽ lui ra ngoài, từ phía sau đi đến 1 thân ảnh cao lớn
Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nhìn Thiên Tình đứng trước mặt, qua gương, lông mi nàng thật dài, 1 đôi mắt thuần tĩnh, đôi môi như hoa anh đào, làm người ta không nhịn được 1 cắn lên đó 1 ngụm, trên hai má như ẩn như hiện 2 đóa mây đỏ. Nàng ngày thường vốn đã xinh đẹp dị thường, hôm nay dưới lớp trang điểm càng thêm thanh lệ tuyệt trần, tuyệt thế phương hoa, như 1 huyền nữ trên chín tầng mây, không nhiễm bụi trần
” Ân! Không tồi!” Âu Dương Thanh Minh có chút vừa lòng, nói
Thiên Tình run lên, nhìn hắn qua gương, trong lòng thở dài, kêu nhỏ “Vương gia!”
Sau đó xoay người lại, nhìn Âu Dương Thanh Minh, gương mặt hắn càng ngày càng gần, tim Thiên Tình như 1 cái trống đập không ngừng, lông mi như hai cánh bướm khẽ chớp, hai má ửng đó
” Vương gia……” Nói còn chưa xong, 1 giây tiếp theo, môi Âu Dương Thanh Minh đã hạ xuống, Thiên Tình trợn to mắt, tay chân thừa thãi, mặc cho hắn cạy mở miệng nàng ra, uyển chuyển di động, Thiên Tình muốn giãy dụa, nhưng hắn không cho nàng lùi bước, nụ hôn của hắn dần trở nên ôn nhu, triền miên, nụ hôn triền miên nhu tình giống như 1 dòng nham thạch chảy đi khắp toàn thân, trống ngực đập thình thịch, hô hấp hỗn loạn, nhiệt khí bao phủ dày đặc gương mặt nàng
Hắn tận tình chiếm lấy hương vị ngọt ngào trên môi nàng, môi lưỡi triền miên, tham lam mà mãnh liệt. Thiên Tình tránh không thoát, cũng chỉ ngây ngốc chấp nhận
Hồi lâu, Âu Dương Thanh Minh quyến luyến không tha rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người kia, Thiên Tình khó khăn lắm mới được tiếp xúc với không khí, không thể không mở to mồm hít thở, trong mắt vẫn còn mông lung mê ly, trên má như được điểm hai đóa mây nhỏ, kiều diễm ướt át
Môi nàng hơi run, ngón trỏ không nhịn được mà chạm lên đó, trên đó còn lưu lại hơi ấm của hắn, nàng cảm thấy bả vai đột nhiên trở nặng, còn chưa đợi nàng hoàn hồn lại, chợt nghe thấy thanh âm của hắn từ cần cổ truyền đến
“Sẽ không có người đuổi giết ngươi nữa, ngươi yên tâm đi!”
” Cái gì?” Thiên Tình khó hiểu.
Âu Dương Thanh Minh nửa đêm hôm qua nhận được tin tức của thuộc hạ, nguyên lai người đứng sau màn chỉ đạo vụ đuổi giết Thiên Tình chính là Duẫn Lâm, Âu Dương Thanh Minh không ngờ Duẫn Lâm lại nham hiểm như vậy, hắn thật hiểu nàng quá ít
Nghĩ đến Duẫn Lâm dám động tay động chân sau lưng hắn, trong lòng Âu Dương Thanh Minh phiền loạn. Ngẫm lại sự việc, Duẫn Lâm 1 mực ở trước mặt hắn nói chuyện Thiên Tình và Lạc Đình Nam, hiển nhiên là muốn châm ngòi cho quan hệ giữa hắn và Thiên Tình lúc đó
Tuy nhiên tin tức cũng không phải hắn đích thân đi điều ra, mà là kết quả từ người hắn phi thường tín nhiệm, trong lòng hắn có 1 khúc mắc. Nữ nhân hắn vốn luôn coi trọng, kết quả lại làm cho hắn thấy phi thường thất vọng, bởi vì Duẫn Lâm đuổi giết, làm cho trong lòng Âu Dương Thanh Minh trong lòng cảm thấy có lỗi với Thiên Tình
Như thế nào cũng không ngờ rằng 1 người trong sáng, lương thiện như Duẫn Lâm lại có thể trả thù hiểm ác như thế, ngẫm lại những năm gần đây, trong mấy thê thiếp của hắn, chỉ có Duẫn Lâm chính mình sinh hạ đứa nhỏ, những người còn lại nếu không phải ngoài ý muốn sảy thai thì cũng là sinh non, đủ loại tình huống làm cho Âu Dương Thanh Minh không rét mà run, hắn khó khăn lắm mới tín nhiệm 1 người, chỉ là, khi tín nhiệm 1 người thì sẽ đối với nàng không hề phòng bị. Cho nên, đối với Duẫn Lâm, hắn cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi. Nếu là nàng thật sự muốn ở trong bóng tối, múa rìu qua mắt thợ, tình cảm hắn đối với nàng cũng ít đi. Lời Thiên Tình nói hôm qua là đúng, hắn chắc chắn sẽ cô độc đến già. Vãn cảnh thê lương vô cùng
” Ta nói về sau sẽ không có người đuổi giết ngươi, ngươi chỉ cần hảo hảo dưỡng thai, sinh hạ đứa nhỏ là được” Âu Dương Thanh Minh mất đi hai đứa con, bây giờ không muốn lại mất đi đứa nhỏ trong bụng Thiên Tình này
“Đa tạ!” Thiên Tình theo bản năng thì thào, tuy không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn nói lời cảm ơn
” Đi thôi! Chúng ta đi cảm tạ Sở Nghi Hiên!”
“Nga!” Thiên Tình ngây ra, để Âu Dương Thanh Minh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Vương gia, ngươi?”
“Bổn vương vốn không hẹp lòng hẹp dạ như vậy, hắn cứu mạng nữ nhân của bổn vương, đương nhiên phải cảm tạ hắn. Chì là hắn đối với ngươi tựa hồ có tình ý, ngươi tốt nhất đừng làm ra chuyện phản bội bổn vương, biết không?”
Thiên Tình ngẩn ra, gật đầu.”Ta sẽ không! Vương gia yên tâm đi!”
Nữ tử há có thể hồng hạnh xuất tường? Nàng cũng không có ý gì, nếu không thoát khỏi lòng bàn tay hắn thì muốn gì đều là phí công vô ích. Ơn cứu mạng của Sở công tử, cứ để kiếp sau đền đáp đi
” Đi thôi!” Âu Dương Thanh Minh cong bạc thần [môi mỏng], hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn đột nhiên không kiềm chế được mà thì thào “Thiên Tình, ngươi…… Thật đẹp.”
Thiên Tình ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nàng sẽ không yêu thương Âu Dương Thanh Minh nữa, đã sớm tuyệt tình với hắn, nhưng nàng cũng không muốn tranh chấp với hắn, bởi vì có tranh đến đâu đi nữa, đối với nàng cũng đều có hại. Nàng quyết định cùng chung sống hòa bình với hắn “Vương gia! Thiên Tình có đẹp đến thế nào thì cũng không bằng Duẫn Lâm vương phi!”
“Đáng chết! Không được nhắc tới nàng ta !” Âu Dương Thanh Minh nhíu mày lại, đôi mắt như phun ra lửa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.