Chương 108: Rời đi
Phong Bàn Nhược
29/01/2014
Tiếu Vân Thiên thở 1 hơi thật dài, thần sắc phức tạp “Thiên Tình,
đứng tức giận! ta làm như vậy là không muốn nhìn thấy muội lại tức giận! Muội thật sự rất ngốc!”
Tiếu Vân Thiên đau đớn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Tình, bước qua, ngồi bên giường, đưa bàn tay to lớn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Tay hắn bỗng nhiên có chút hơi run rẩy
Thiên Tình thản nhiên liếc mắt nhìn hắn 1 cái, trong mắt 1 mảnh lạnh lẽo, cảm xúc đạm mạc như vậy làm cho trong lòng Tiếu Vân Thiên 1 trận mãnh liệt đau đớn “Thiên Tình!”
“Thả ta đi!”
Tiếu Vân Thiên nghe thấy từ “đi” này, trong lòng càng thêm mâu thuẫn cùng chua xót “Thiên Tình, vì sao muội phải đi? Hoàng huynh cho muội ngôi vị hoàng hậu, muội đừng đi!”
Trong mắt Thiên Tình lạnh lẽo không chút cảm tình “Thả ta đi, nếu không, ta sẽ chết!”
“Ta không thể thả muội đi, muội vất vả lắm mới sống lại, ta như thế nào có thể thả muội đi? Không cần đi, hoàng huynh cần muội!” Trong đôi mắt thâm sâu của Tiếu Vân Thiên mang theo sự cầu xin. Sự lạtịch mịch trong đáy đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiếu Vân Thiên làm cho người ta đau lòng, chua xót, làm cho trong lòng Thiên Tình như chịu tra tấn, hoàng huynh, đây là thân nhân suốt hơn 10 năm của nàng a, không đành lòng tổn thương hắn, chỉ là, nàng phải rời khỏi nơi này, nếu không như vậy, hắn như thế nào có thể buông tay?
” Ta phải đi!”
” Không được!”
” Vậy để ta chết đi!”
” Không!”
“……” Thiên Tình không nói, nàng biết trừ phi Tiếu Vân Thiên buông ra, nếu không nàng chỉ có thể ngây ngốc ở trên giường lớn trong Kiền Khôn điện, có thể nào cũng không đi được
Ngày thứ nhất, nàng không ăn không uống. Ngày hôm sau cũng là như thế. Ngày thứ 3, Tiếu Vân thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rít gào quát “Vì sao muội nhất định phải đi? Vì sao sau khi Âu Dương Thanh Minh tổn tương muội nhiều như vậy mà muội còn muốn đi?”
“Thả ta đi!” Vẫn là câu nói kia.
Nhìn thấy nàng bị trói đến mức cánh tay xanh tím, Tiếu Vân Thiên nhíu mày càng sâu, thầm sắc phức tạp, trên mặt có ai oán, có nuối tiếc, có 1 tia bi thống “Muội còn muốn đi sao? Không muốn cùng hoàng huynh tấu cầm ca hát, đàm luận về nhân sinh sao?”
Trong lòng Thiên Tình đau xót, răng cắn sâu vào môi, trên môi chảy ra 1 vết máu, nhưng vẫn kiên định gật đầu “hoàng huynh, ta phải đi!”
Tiếu Vân Thiên tự mình cởi bỏ dây trói cho nàng, trong lòng có chút khó hiểu, phức tạp và bi ai. Sau 3 ngày rốt cuộc cũng được tự do, Thiên Tình bước xuống giường, không nói không rằng liền đi ra ngoài
Trong lòng Tiếu Vân Thiên có chút khó hiểu, phức tạp và bi ai “Từ từ!”
Thân mình Thiên Tình cứng đờ “Hoàng huynh hối hận rồi?”
Tiếu Vân Thiên thống khổ nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt, trong mắt hắn vẫn là phức tạp và thống khổ “Bảo trọng!”
Thân mình Tiếu Vân Thiên trở nên căng cứng, yết hầu khô khốc không thể nói. Hơi thở hắn hỗn loạn, gương mặt vốn không thấy chút huyết sắc lúc này khi tái nhợt càng thêm đáng sợ . Gắt gao ôm lấy nàng, có lẽ đây là lần cuối cùng, trong lòng hắn biết, sau này sẽ không thể thấy nàng được nữa, thả nàng đi sao? Không thì nàng sẽ chết, lại còn không muốn gặp hắn
Có lẽ tiểu oa nhi [trong ngôn ngữ hiện đại thì là “cô bé”] chỉ cần nói thật là mộng thì đó chính là mộng, bây giờ hắn cũng nên hiểu thế nào là chết tâm, trong lòng nàng căn bản không hề có hắn, thả nàng đi thôi
Trong mắt Thiên Tình bởi vì cái ôm gắt gao này mà xuất hiện sương mù, nhưng nàng cố nén không khóc, nếu khóc thì sẽ không thể dừng được, hắn là hoàng huynh của nàng a!
Rốt cục, nhẫn tâm rơi xa cái ôm của hắn, Thiên Tình nở 1 nụ cười sáng lạn như ánh dương nhưng trong mắt lại rưng rưng “Hoàng huynh, bảo trọng!”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, chạy ra Kiền Khôn điện, không ai ngăn cản nàng, nàng thẳng 1 đường chạy ra khỏi hoàng cung, nước mắt bay tứ tung, lòng nàng 1 mảnh đau đớn, vừa ra khỏi cửa cung liền nhìn thấy Lạc Đình Nam đang đứng đó, ở trong gió giống như 1 pho tượng
“Sao ngươi lại đến đây?” Thiên Tình chạy lại trước mặt hắn, nở 1 nụ cười chua xót “Đình Nam, sao ngươi lại đến đây?”
” Lo lắng cho nàng thôi.” Lạc Đình Nam thở dài rồi mở miệng, “Mới bao lâu không thấy, trước sau bất quá ba ngày, nàng thế nhưng lại tiều tụy thành như vậy”. Nhìn nàng tái nhợt nhưng nụ cười lại nở trên môi làm cho cảm giác đau xót ẩn giấu trong lòng Lạc Đình Nam mấy ngày qua giờ phút này nhìn thấy nàng như vậy cảm giác ấy lại trào lên mãnh liệt. Đưa tay ôm nàng vào lòng mình hỏi nàng: “Hắn như thế nào lại thả nàng đi?”
” Đình Nam, ta không sao, thật sự không sao!” Thiên Tình thấp giọng mở miệng, nước mắt bỗng nhiên theo hốc mắt rơi xuống, không thể khóc trước mặt hoàng huynh, huynh muội hơn 10 năm, nàng cũng không thể ngăn cản kết hoạch hoàng huynh hùng bá thiên hạ, giờ khắc này, Thiên Tình chung quy vẫn không kìm nén được mà khóc ra tiếng, ôm Lạc Đình Nam thất thanh khóc rống, nàng thầm nghĩ tại sao ông trời lại tàn nhẫn với mình như vậy? Tàn nhẫn đối xử với nàng như vậy?
Nhìn thấy nàng khóc lóc giống như 1 đứa trẻ, Lạc Đình Nam đau lòng ôm chặt lấy nàng, nàng đến tột cùng có bao nhiêu thống khổ, thương tâm?
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài hoàng cung chỉ có tiếng khóc nữ tử vang khắp 4 phía, giữa trời chiều, thân ảnh thon dài của Lạc Đình Nam ôm lấy thân ảnh gầy yếu run rẩy vì khóc, tạo thành 1 hình ảnh duy mĩ là thê lương
Trước cửa cung, Tiếu Vân Thiên lẳng lặng nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau, nhưng hắn không biết Thiên Tình đã khóc đến khàn giọng, vô thanh vô tức ở trong vòng ôm của Lạc Đình Nam, hắn không biết khuôn mặt nàng vùi vào trong lòng Lạc Đình Nam có bao nhiêu thê sở [thê lương + khổ sở] và bi thống, hắn cũng không biết tại sao khi buông tay, lòng mình lại đau như thế, so với khi biết Thiên Tình chết đi còn đau hơn
Thiên Tình chìm đắm trong bi thống [bi thương + thống khổ], tâm tư của Lạc Đình Nam đều dừng ở trên người Thiên Tình, cho nên không ai trong bọn họ nhận thấy trước cửa cung đã từng xuất hiện 1 thân ảnh, không ai biết ánh mắt xa xăm kia nhìn bọn hắn đầy đau lòng, từ khiếp sợ đến thống khổ, đến bất đắc dĩ, đến cuối cùng là 1 đôi mắt u ám như bị phủ bụi, cuối cùng lặng yên phiêu li
Trong cung, Tiếu Vân Thiên dựa vào gốc cây, để gió nhẹ tùy ý thổi lên gương mặt tuyệt mĩ bi thương của hắn, bạc thần [môi mỏng] trắng bệch, đôi mắt trong suốt hiện lên 1 tia tuyệt sọng, nhìn thấy Thiên Tình quyết tuyệt [quyết tâm + tuyệt tình] rời đi, tâm hắn giống như bị búa tạ đập vào, đôi môi gợi cảm hơi động, 1 ngụm chất lỏng chảy ra, nhiễm hồng ngón tay trắng bệch của hắn, kiều diễm như 1 đóa mẫu đơn xinh đẹp, vết máu trên khóe miệng như hạt châu đính trên khuôn mặt trách như ngọc, trong ráng trời chiều, những tia sáng còn sót lại như muốn rút đi hồn phách của lòng người
Tiếu Vân Thiên đau đớn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Tình, bước qua, ngồi bên giường, đưa bàn tay to lớn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Tay hắn bỗng nhiên có chút hơi run rẩy
Thiên Tình thản nhiên liếc mắt nhìn hắn 1 cái, trong mắt 1 mảnh lạnh lẽo, cảm xúc đạm mạc như vậy làm cho trong lòng Tiếu Vân Thiên 1 trận mãnh liệt đau đớn “Thiên Tình!”
“Thả ta đi!”
Tiếu Vân Thiên nghe thấy từ “đi” này, trong lòng càng thêm mâu thuẫn cùng chua xót “Thiên Tình, vì sao muội phải đi? Hoàng huynh cho muội ngôi vị hoàng hậu, muội đừng đi!”
Trong mắt Thiên Tình lạnh lẽo không chút cảm tình “Thả ta đi, nếu không, ta sẽ chết!”
“Ta không thể thả muội đi, muội vất vả lắm mới sống lại, ta như thế nào có thể thả muội đi? Không cần đi, hoàng huynh cần muội!” Trong đôi mắt thâm sâu của Tiếu Vân Thiên mang theo sự cầu xin. Sự lạtịch mịch trong đáy đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiếu Vân Thiên làm cho người ta đau lòng, chua xót, làm cho trong lòng Thiên Tình như chịu tra tấn, hoàng huynh, đây là thân nhân suốt hơn 10 năm của nàng a, không đành lòng tổn thương hắn, chỉ là, nàng phải rời khỏi nơi này, nếu không như vậy, hắn như thế nào có thể buông tay?
” Ta phải đi!”
” Không được!”
” Vậy để ta chết đi!”
” Không!”
“……” Thiên Tình không nói, nàng biết trừ phi Tiếu Vân Thiên buông ra, nếu không nàng chỉ có thể ngây ngốc ở trên giường lớn trong Kiền Khôn điện, có thể nào cũng không đi được
Ngày thứ nhất, nàng không ăn không uống. Ngày hôm sau cũng là như thế. Ngày thứ 3, Tiếu Vân thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rít gào quát “Vì sao muội nhất định phải đi? Vì sao sau khi Âu Dương Thanh Minh tổn tương muội nhiều như vậy mà muội còn muốn đi?”
“Thả ta đi!” Vẫn là câu nói kia.
Nhìn thấy nàng bị trói đến mức cánh tay xanh tím, Tiếu Vân Thiên nhíu mày càng sâu, thầm sắc phức tạp, trên mặt có ai oán, có nuối tiếc, có 1 tia bi thống “Muội còn muốn đi sao? Không muốn cùng hoàng huynh tấu cầm ca hát, đàm luận về nhân sinh sao?”
Trong lòng Thiên Tình đau xót, răng cắn sâu vào môi, trên môi chảy ra 1 vết máu, nhưng vẫn kiên định gật đầu “hoàng huynh, ta phải đi!”
Tiếu Vân Thiên tự mình cởi bỏ dây trói cho nàng, trong lòng có chút khó hiểu, phức tạp và bi ai. Sau 3 ngày rốt cuộc cũng được tự do, Thiên Tình bước xuống giường, không nói không rằng liền đi ra ngoài
Trong lòng Tiếu Vân Thiên có chút khó hiểu, phức tạp và bi ai “Từ từ!”
Thân mình Thiên Tình cứng đờ “Hoàng huynh hối hận rồi?”
Tiếu Vân Thiên thống khổ nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt, trong mắt hắn vẫn là phức tạp và thống khổ “Bảo trọng!”
Thân mình Tiếu Vân Thiên trở nên căng cứng, yết hầu khô khốc không thể nói. Hơi thở hắn hỗn loạn, gương mặt vốn không thấy chút huyết sắc lúc này khi tái nhợt càng thêm đáng sợ . Gắt gao ôm lấy nàng, có lẽ đây là lần cuối cùng, trong lòng hắn biết, sau này sẽ không thể thấy nàng được nữa, thả nàng đi sao? Không thì nàng sẽ chết, lại còn không muốn gặp hắn
Có lẽ tiểu oa nhi [trong ngôn ngữ hiện đại thì là “cô bé”] chỉ cần nói thật là mộng thì đó chính là mộng, bây giờ hắn cũng nên hiểu thế nào là chết tâm, trong lòng nàng căn bản không hề có hắn, thả nàng đi thôi
Trong mắt Thiên Tình bởi vì cái ôm gắt gao này mà xuất hiện sương mù, nhưng nàng cố nén không khóc, nếu khóc thì sẽ không thể dừng được, hắn là hoàng huynh của nàng a!
Rốt cục, nhẫn tâm rơi xa cái ôm của hắn, Thiên Tình nở 1 nụ cười sáng lạn như ánh dương nhưng trong mắt lại rưng rưng “Hoàng huynh, bảo trọng!”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, chạy ra Kiền Khôn điện, không ai ngăn cản nàng, nàng thẳng 1 đường chạy ra khỏi hoàng cung, nước mắt bay tứ tung, lòng nàng 1 mảnh đau đớn, vừa ra khỏi cửa cung liền nhìn thấy Lạc Đình Nam đang đứng đó, ở trong gió giống như 1 pho tượng
“Sao ngươi lại đến đây?” Thiên Tình chạy lại trước mặt hắn, nở 1 nụ cười chua xót “Đình Nam, sao ngươi lại đến đây?”
” Lo lắng cho nàng thôi.” Lạc Đình Nam thở dài rồi mở miệng, “Mới bao lâu không thấy, trước sau bất quá ba ngày, nàng thế nhưng lại tiều tụy thành như vậy”. Nhìn nàng tái nhợt nhưng nụ cười lại nở trên môi làm cho cảm giác đau xót ẩn giấu trong lòng Lạc Đình Nam mấy ngày qua giờ phút này nhìn thấy nàng như vậy cảm giác ấy lại trào lên mãnh liệt. Đưa tay ôm nàng vào lòng mình hỏi nàng: “Hắn như thế nào lại thả nàng đi?”
” Đình Nam, ta không sao, thật sự không sao!” Thiên Tình thấp giọng mở miệng, nước mắt bỗng nhiên theo hốc mắt rơi xuống, không thể khóc trước mặt hoàng huynh, huynh muội hơn 10 năm, nàng cũng không thể ngăn cản kết hoạch hoàng huynh hùng bá thiên hạ, giờ khắc này, Thiên Tình chung quy vẫn không kìm nén được mà khóc ra tiếng, ôm Lạc Đình Nam thất thanh khóc rống, nàng thầm nghĩ tại sao ông trời lại tàn nhẫn với mình như vậy? Tàn nhẫn đối xử với nàng như vậy?
Nhìn thấy nàng khóc lóc giống như 1 đứa trẻ, Lạc Đình Nam đau lòng ôm chặt lấy nàng, nàng đến tột cùng có bao nhiêu thống khổ, thương tâm?
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài hoàng cung chỉ có tiếng khóc nữ tử vang khắp 4 phía, giữa trời chiều, thân ảnh thon dài của Lạc Đình Nam ôm lấy thân ảnh gầy yếu run rẩy vì khóc, tạo thành 1 hình ảnh duy mĩ là thê lương
Trước cửa cung, Tiếu Vân Thiên lẳng lặng nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau, nhưng hắn không biết Thiên Tình đã khóc đến khàn giọng, vô thanh vô tức ở trong vòng ôm của Lạc Đình Nam, hắn không biết khuôn mặt nàng vùi vào trong lòng Lạc Đình Nam có bao nhiêu thê sở [thê lương + khổ sở] và bi thống, hắn cũng không biết tại sao khi buông tay, lòng mình lại đau như thế, so với khi biết Thiên Tình chết đi còn đau hơn
Thiên Tình chìm đắm trong bi thống [bi thương + thống khổ], tâm tư của Lạc Đình Nam đều dừng ở trên người Thiên Tình, cho nên không ai trong bọn họ nhận thấy trước cửa cung đã từng xuất hiện 1 thân ảnh, không ai biết ánh mắt xa xăm kia nhìn bọn hắn đầy đau lòng, từ khiếp sợ đến thống khổ, đến bất đắc dĩ, đến cuối cùng là 1 đôi mắt u ám như bị phủ bụi, cuối cùng lặng yên phiêu li
Trong cung, Tiếu Vân Thiên dựa vào gốc cây, để gió nhẹ tùy ý thổi lên gương mặt tuyệt mĩ bi thương của hắn, bạc thần [môi mỏng] trắng bệch, đôi mắt trong suốt hiện lên 1 tia tuyệt sọng, nhìn thấy Thiên Tình quyết tuyệt [quyết tâm + tuyệt tình] rời đi, tâm hắn giống như bị búa tạ đập vào, đôi môi gợi cảm hơi động, 1 ngụm chất lỏng chảy ra, nhiễm hồng ngón tay trắng bệch của hắn, kiều diễm như 1 đóa mẫu đơn xinh đẹp, vết máu trên khóe miệng như hạt châu đính trên khuôn mặt trách như ngọc, trong ráng trời chiều, những tia sáng còn sót lại như muốn rút đi hồn phách của lòng người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.