Chương 194: Thổ lộ
Phong Bàn Nhược
17/06/2014
Chỉ là nhớ lại có chút bi ai, nước mắt cũng không khỏi rơi xuống, nàng ôm chặt miệng, ngăn cho mình không phát ra thanh âm. Đôi mắt đã bị lệ làm ướt nhòe nhìn không rõ phía trước, xoay người sang chỗ khác. Nghiêm Dịch thấy tâm trạng nàng không tốt, thấp giọng kêu 1 tiếng “Cô nương? Nếu Nghiêm Dịch nói quá nhiều, cô cũng đừng để trong lòng!”
Hắn có chút áo não quay đầu lại nhìn Sở Nghi Hiên, Sở Nghi Hiên lắc lắc đầu với hắn, sau đó Nghiêm Dịch xoay người tránh ra, Sở Nghi Hiên đi tới
Nếu không có tình yêu khắc cốt ghi tâm lúc ban đầu, có phải sẽ không có nỗi đau ngày hôm nay? Nếu như vậy, từ nay trái tim sẽ không đau đớn nữa, nếu vậy thì tốt biết bao! Gió thổi sẽ không mang theo ‘ưu’, mưa rơi sẽ không mang theo ‘thương’
Đến bây giờ, nàng nên làm thế nào? Đột nhiên, 1 vòng ôm ấm áp bao phủ lấy nàng
Thiên Tình quay đầu lại, trong nước mắt mông lung, khuôn mặt này, khuôn mặt vô song trên đời hiếm có, khuôn mặt tuấn mị cao ngạo, đôi mắt như ánh sao ban đêm, ánh mắt lạnh như băng mang theo nhu tình, lộ ra loại hơi thở quý tộc kiêu ngạo khó mà kháng cự “Công tử?”
” Muốn khóc phải không?” Sở Nghi Hiên chau mi, trong mắt thoáng hiện 1 mạt nhu ý “Vậy ta cho nàng mượn 1 vòng tay ấm áp và 1 bờ vai rắn chắc, dựa vào 1 chút đi! Không tính phí đâu!”
Bỗng nhiên, trong lòng nàng xẹt qua 1 tia run sợ, rồi trong nháy mắt lại chìm vào mơ hồ, chỉ có thể ấp úng nói “ Công tử!”
Sở Nghi Hiên nhíu hàng mi xinh đẹp, tinh quang trong mắt phản chiếu bóng hình nàng “Ta biết bộ dạng của ta không anh tuấn bằng Âu Dương Thanh Minh! Nàng không thích nhìn ta, nhưng ta tuyệt đối yêu nàng hơn hắn!”
” Công tử! Công tử! Ngươi anh tuấn hơn hắn!” Thiên Tình kêu lên, duỗi tay, dùng ngón cái ấn ấn vài cái lên mi tâm của hắn “Ngươi đừng nhíu mày, ta biết ngươi rất tốt với ta! Chỉ là, ta không thể đáp lại ngươi!”
Hắn ngẩn ra, trong mắt bất giác lộ ra ý cười, biểu tình thập phần kỳ lạ, ý cười nhợt nhạt kia không kiềm được sự vui sướng
Nàng lập tức ý thức được chính mình thất thố, xấu hổ rút tay về “Công tử! Ta 1 chút cũng không muốn làm ngươi đau khổ, ta chỉ hi vọng ngươi mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt! Mỗi ngày đều hạnh phúc! Đừng nhíu mày, nhíu mày không thích hợp với ngươi!”
“Vậy nhíu mày hợp với nàng sao? Ta hi vọng Thảo nhi của ta có thể vui vẻ, chỉ là, nếu nàng cười lên thì thật tốt rồi, mỗi này đều ưu buồn đầy mặt, mỗi ngày đều nhíu chặt mày, mỗi ngày thần sắc đều ảm đạm bi thương, thậm chí còn rơi lệ! Nàng nghĩ rằng ta không biết lý do sao?”
Bị hắn vạch trần, trong lòng nàng rất đau, rất đau! Nước mắt lại chảy ra. Âu Dương Thanh Minh chỉ biết tổn thương nàng, Sở Nghi Hiên lại vĩnh viễn đều an ủi nàng
” Đừng khóc. ” Sở Nghi Hiên nhíu mi, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng
Nàng sửng sốt một chút, đáy mắt tràn ngập khiếp sợ, nước mắt lại như 1 viên trân châu trong suốt rơi xuống “Ta…… Ta không khóc, không khóc, là bụi bay vào mắt, nước mắt tự chảy xuống thôi…”
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, nhẹ nhàng ôm
“Công tử, ngươi thật xấu! Vì sao ngươi lại vạch trần hết những chuyện quẫn bách của ta? Vì sao muốn làm cho ta mất mặt? Ta … ta…” nói xong, nàng rốt cuộc không nhịn được mà khóc rống thành tiếng, giống như người sắp chết đuối giữa sông tìm được 1 cọng cỏ cứu mạng, rốt cuộc cũng không giả vờ kiên cường được nữa, trong nháy mắt này, tất cả ủy khuất và đau đớn đều hóa thành nước mắt rơi xuống. Tựa hồ, chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới bộc lộ hết sự yếu ớt của mình.
Hai tay Sở Nghi Hiên càng thêm gắt gao ôm nàng, ở trước mặt hắn, nàng 1 mực cười nói vui vẻ, hắn biết nàng đã chịu đựng đến cực hạn, điều bây giờ hắn có thể làm là cho nàng 1 bờ vai, để nàng an tâm phát tiết tình cảm của mình, tận tình khóc rống 1 hồi, chỉ là, mỗi tiếng khóc của nàng đều dội vào trong lòng hắn.
Đối với nàng, hắn là bất lực, là đau lòng, là quyến luyến, là yêu sâu đậm. Sau khi trải qua hết thảy, lòng hắn nói với chính mình rất rõ ràng, hắn đã không thể không có nàng.
Cho nên, hắn sẽ bảo hộ nàng, sẽ không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào. Chỉ là, lòng nàng còn đang nghĩ đến người kia, đây là chỗ làm hắn khó chịu nhất.
Hắn không muốn lại nhìn nàng tiếp tục tra tấn chính mình, hắn muốn nói rõ ràng, vô luận nàng có chấp nhận hắn hay không, ít nhất, sẽ không đau đớn tê tâm liệt phế như hiện giờ.
“Thảo nhi, ta yêu nàng! Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng! Không thể nói rõ vì cái gì, nhưng ta đã bị nàng chinh phục!”
Thân thể Thiên Tình run rẩy, say đó ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm gì cũng có, u buồn, mê mạng, mơ hồ, bi thương, miệng thì thào nói “công tử, quên đi được không? Quá khó khăn…… Thật sự quá khó khăn……”
Không phải không muốn quên, mà những chuyện đã trải qua làm nàng không thể quên hắn. Là nàng quá khờ dại, vẫn nghĩ hắn sẽ không rời bỏ nàng, vẫn nghĩ hắn vĩnh viễn đều giữ lời hứa yêu thương nàng, nhưng không có, hắn tổn thương nàng thật sâu, sau khi bị thương tổn, cơ thể lại không thể phục hồi. Đến tột cùng, quên một người cần bao lâu?
Sở Nghi Hiên bị biểu tình thống khổ của nàng làm đau lòng, cảm xúc cường đại va mạnh vào tâm hắn, hắn bất chấp tất cả, lại gần nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực “Ta và nàng, cùng nhau làm nó phai nhạt. vô luận bao lâu, đều cùng nàng! Thảo nhi, cho ta thời gian được không? Cũng cho chính mình thời gian! Nàng có biết, để nàng ra đi, trong lòng ta đau đớn biết bao! Ta yêu nàng! Thật sự yêu nàng”.
Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ, lần đầu tiên nói ra 3 chữ kia, hắn yêu nàng!
” Công tử?” Nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên “Công tử……”
Mới vừa bật thốt lên hai chữ, tức bị đôi tay của hắn ôm vào trong lòng “ Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, cứ để ta ôm nàng như vậy.”
Hắn sợ nàng nói ra lời cự tuyệt, làm cho mình đau lòng, hắn lựa chọn không nghe, cho dù là lừa gạt cảm tình của mình, hắn thật sự không muốn nghe nàng nói nàng không thương hắn
Thanh âm khàn khàn tiết lộ tình cảm của hắn. Lời thổ lộ của hắn làm cho nàng lâm vào hỗn loạn, nàng mở mịt nâng mắt nhìn hắn, ánh lệ trong mắt làm hắn đau lòng
Hai mắt Sở Nghi Hiên khóa trụ nàng thật sâu, tựa trán mình vào trán nàng, dùng dũng khí lớn nhất để nói “Chẳng lẽ ta không thể thay thế hắn sao? Có lẽ, nàng có thể cho ta 1 cơ hội… để cho ta yêu nàng…. Không thử thì làm sao biết không thể?”
Hắn có chút áo não quay đầu lại nhìn Sở Nghi Hiên, Sở Nghi Hiên lắc lắc đầu với hắn, sau đó Nghiêm Dịch xoay người tránh ra, Sở Nghi Hiên đi tới
Nếu không có tình yêu khắc cốt ghi tâm lúc ban đầu, có phải sẽ không có nỗi đau ngày hôm nay? Nếu như vậy, từ nay trái tim sẽ không đau đớn nữa, nếu vậy thì tốt biết bao! Gió thổi sẽ không mang theo ‘ưu’, mưa rơi sẽ không mang theo ‘thương’
Đến bây giờ, nàng nên làm thế nào? Đột nhiên, 1 vòng ôm ấm áp bao phủ lấy nàng
Thiên Tình quay đầu lại, trong nước mắt mông lung, khuôn mặt này, khuôn mặt vô song trên đời hiếm có, khuôn mặt tuấn mị cao ngạo, đôi mắt như ánh sao ban đêm, ánh mắt lạnh như băng mang theo nhu tình, lộ ra loại hơi thở quý tộc kiêu ngạo khó mà kháng cự “Công tử?”
” Muốn khóc phải không?” Sở Nghi Hiên chau mi, trong mắt thoáng hiện 1 mạt nhu ý “Vậy ta cho nàng mượn 1 vòng tay ấm áp và 1 bờ vai rắn chắc, dựa vào 1 chút đi! Không tính phí đâu!”
Bỗng nhiên, trong lòng nàng xẹt qua 1 tia run sợ, rồi trong nháy mắt lại chìm vào mơ hồ, chỉ có thể ấp úng nói “ Công tử!”
Sở Nghi Hiên nhíu hàng mi xinh đẹp, tinh quang trong mắt phản chiếu bóng hình nàng “Ta biết bộ dạng của ta không anh tuấn bằng Âu Dương Thanh Minh! Nàng không thích nhìn ta, nhưng ta tuyệt đối yêu nàng hơn hắn!”
” Công tử! Công tử! Ngươi anh tuấn hơn hắn!” Thiên Tình kêu lên, duỗi tay, dùng ngón cái ấn ấn vài cái lên mi tâm của hắn “Ngươi đừng nhíu mày, ta biết ngươi rất tốt với ta! Chỉ là, ta không thể đáp lại ngươi!”
Hắn ngẩn ra, trong mắt bất giác lộ ra ý cười, biểu tình thập phần kỳ lạ, ý cười nhợt nhạt kia không kiềm được sự vui sướng
Nàng lập tức ý thức được chính mình thất thố, xấu hổ rút tay về “Công tử! Ta 1 chút cũng không muốn làm ngươi đau khổ, ta chỉ hi vọng ngươi mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt! Mỗi ngày đều hạnh phúc! Đừng nhíu mày, nhíu mày không thích hợp với ngươi!”
“Vậy nhíu mày hợp với nàng sao? Ta hi vọng Thảo nhi của ta có thể vui vẻ, chỉ là, nếu nàng cười lên thì thật tốt rồi, mỗi này đều ưu buồn đầy mặt, mỗi ngày đều nhíu chặt mày, mỗi ngày thần sắc đều ảm đạm bi thương, thậm chí còn rơi lệ! Nàng nghĩ rằng ta không biết lý do sao?”
Bị hắn vạch trần, trong lòng nàng rất đau, rất đau! Nước mắt lại chảy ra. Âu Dương Thanh Minh chỉ biết tổn thương nàng, Sở Nghi Hiên lại vĩnh viễn đều an ủi nàng
” Đừng khóc. ” Sở Nghi Hiên nhíu mi, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng
Nàng sửng sốt một chút, đáy mắt tràn ngập khiếp sợ, nước mắt lại như 1 viên trân châu trong suốt rơi xuống “Ta…… Ta không khóc, không khóc, là bụi bay vào mắt, nước mắt tự chảy xuống thôi…”
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, nhẹ nhàng ôm
“Công tử, ngươi thật xấu! Vì sao ngươi lại vạch trần hết những chuyện quẫn bách của ta? Vì sao muốn làm cho ta mất mặt? Ta … ta…” nói xong, nàng rốt cuộc không nhịn được mà khóc rống thành tiếng, giống như người sắp chết đuối giữa sông tìm được 1 cọng cỏ cứu mạng, rốt cuộc cũng không giả vờ kiên cường được nữa, trong nháy mắt này, tất cả ủy khuất và đau đớn đều hóa thành nước mắt rơi xuống. Tựa hồ, chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới bộc lộ hết sự yếu ớt của mình.
Hai tay Sở Nghi Hiên càng thêm gắt gao ôm nàng, ở trước mặt hắn, nàng 1 mực cười nói vui vẻ, hắn biết nàng đã chịu đựng đến cực hạn, điều bây giờ hắn có thể làm là cho nàng 1 bờ vai, để nàng an tâm phát tiết tình cảm của mình, tận tình khóc rống 1 hồi, chỉ là, mỗi tiếng khóc của nàng đều dội vào trong lòng hắn.
Đối với nàng, hắn là bất lực, là đau lòng, là quyến luyến, là yêu sâu đậm. Sau khi trải qua hết thảy, lòng hắn nói với chính mình rất rõ ràng, hắn đã không thể không có nàng.
Cho nên, hắn sẽ bảo hộ nàng, sẽ không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào. Chỉ là, lòng nàng còn đang nghĩ đến người kia, đây là chỗ làm hắn khó chịu nhất.
Hắn không muốn lại nhìn nàng tiếp tục tra tấn chính mình, hắn muốn nói rõ ràng, vô luận nàng có chấp nhận hắn hay không, ít nhất, sẽ không đau đớn tê tâm liệt phế như hiện giờ.
“Thảo nhi, ta yêu nàng! Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng! Không thể nói rõ vì cái gì, nhưng ta đã bị nàng chinh phục!”
Thân thể Thiên Tình run rẩy, say đó ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm gì cũng có, u buồn, mê mạng, mơ hồ, bi thương, miệng thì thào nói “công tử, quên đi được không? Quá khó khăn…… Thật sự quá khó khăn……”
Không phải không muốn quên, mà những chuyện đã trải qua làm nàng không thể quên hắn. Là nàng quá khờ dại, vẫn nghĩ hắn sẽ không rời bỏ nàng, vẫn nghĩ hắn vĩnh viễn đều giữ lời hứa yêu thương nàng, nhưng không có, hắn tổn thương nàng thật sâu, sau khi bị thương tổn, cơ thể lại không thể phục hồi. Đến tột cùng, quên một người cần bao lâu?
Sở Nghi Hiên bị biểu tình thống khổ của nàng làm đau lòng, cảm xúc cường đại va mạnh vào tâm hắn, hắn bất chấp tất cả, lại gần nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực “Ta và nàng, cùng nhau làm nó phai nhạt. vô luận bao lâu, đều cùng nàng! Thảo nhi, cho ta thời gian được không? Cũng cho chính mình thời gian! Nàng có biết, để nàng ra đi, trong lòng ta đau đớn biết bao! Ta yêu nàng! Thật sự yêu nàng”.
Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ, lần đầu tiên nói ra 3 chữ kia, hắn yêu nàng!
” Công tử?” Nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên “Công tử……”
Mới vừa bật thốt lên hai chữ, tức bị đôi tay của hắn ôm vào trong lòng “ Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, cứ để ta ôm nàng như vậy.”
Hắn sợ nàng nói ra lời cự tuyệt, làm cho mình đau lòng, hắn lựa chọn không nghe, cho dù là lừa gạt cảm tình của mình, hắn thật sự không muốn nghe nàng nói nàng không thương hắn
Thanh âm khàn khàn tiết lộ tình cảm của hắn. Lời thổ lộ của hắn làm cho nàng lâm vào hỗn loạn, nàng mở mịt nâng mắt nhìn hắn, ánh lệ trong mắt làm hắn đau lòng
Hai mắt Sở Nghi Hiên khóa trụ nàng thật sâu, tựa trán mình vào trán nàng, dùng dũng khí lớn nhất để nói “Chẳng lẽ ta không thể thay thế hắn sao? Có lẽ, nàng có thể cho ta 1 cơ hội… để cho ta yêu nàng…. Không thử thì làm sao biết không thể?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.