Chương 76: Trọng sinh, gặp lại nhau
Phong Bàn Nhược
30/12/2013
Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Thiên Tình ảo não nhìn màn mưa “Gia môn?”
“Đúng a!” tiểu Đường nói theo lý đương nhiên “Chẳng lẽ tiểu thư muốn phụ mẫu của mình đều bị giết?”
“Phụ mẫu của ta?” Thiên Tình hiểu được người nàng đang nói chính là cha mẹ của khối thân thể này “Đúng rồi, tiểu Đường, nói cho ta, ta tên là gì?”
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” tiểu Đường kinh ngạc “Ngài như thế nào ngay cả tên của mình mà cũng không biết!”
Thiên Tình run lên, trong lòng dâng lên thương cảm, đúng rồi, đâu phải tất cả mọi người đều là cô nhi như mình, khối thân thể này cũng có cha mẹ như những người bình thường khác. Nàng xấu hổ cười, che giấu tâm tư của chính mình “Ta chỉ muốn xác định xem đầu óc của mình có bị hư hỏng chỗ nào không, nói cho ta, ta tên là gì?”
“Nga~! Tiểu thư tên là Mạc Y Tình a!”
“Cái gì? Mạc Di Tình!” Thiên Tình sửng sốt, nàng như thế nào tên là “Không thể có tình”? Đây là cái tên gì thế này?
“Đúng a! tiểu thư! Ngài thực sự bị bệnh rồi?”
Thiên Tình lắc đầu “Hảo, ta biết, ta tên là Mạc Y Tình!”
Ngay cả tên cũng đều có 1 chữ giống như, thật sự là duyên phận
“Ách! Mạc Y Tình~” Thanh âm của Sở Nghi Hiên bay tới, làm hai người giật mình 1 cái “Nguyên lai ngươi tên Mạc Y Tình?”
Thiên Tình nuốt nuốt nước miệng, xấu hổ đáp “Công tử, phiền công tử cho chúng ta ra ngoài!”
Sở Nghi Hiên nhướn mi, cười “Chỉ sợ là không thể thả các ngươi ra ngoài, tính tình 3 vị sư phụ của ta rất cổ quái, bọn họ không cho thả, nếu ta thả các ngươi, 3 người bọn họ sẽ tức giận, có thể đem cô nương giết chết! Đến lúc đó chẳng phải sẽ phiền toái hơn sao?”
“A!” tiểu Đường hô to “Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ a?”
“Công tử, không phải vừa rồi ngươi đáp ứng thả bọn ta đi sao?” Thiên Tình không nghĩ hắn lại lật lọng
Tiếng cười trầm thấp của Sở Nghi Hiên truyền lại “Không phải là ta lật lòng, ngày mai ta sẽ đi hỏi 3 vị sư phụ, nếu không, mất cái mạng nhỏ này thì cũng không vui vẻ gì, có phải không?”
“Công tử!” Thiên Tình há có thể không biết, hắn rõ ràng rất kính trọng 3 vị sư phụ đó, như thế nào hắn có thể lật lọng, nam tử quý khí này thật làm cho nàng tức giận “Công tử, ngươi gạt người, rõ ràng là ngươi…! Sư phụ ngươi làm gì quản chuyện của ngươi!”
“Nga!” Sở Nghi Hiên nhìn biểu cảm của nàng, hì hì cười “Ta như thế nào có thể lừa ngươi! Mỹ nhân, đi thôi! Cùng thiếu gia trở về đi, chẳng lẽ ngươi muốn dầm mưa ở đây? Ngươi thực sự hiểu sư phụ ta? Ta nói, không được rời đi thì là không được rời đi, ta đột nhiên không muốn thả ngươi đi, ngươi phải tiếp tục chịu trách nhiệm với ta, bên ngoài rất lạnh, mưa này rất to, nếu ta bị nhiễm thương hàn, ngươi phải dùng thân ủ ấm cho ta a!”
Thiên Tình nhíu mi, bị lời nói của Sở Nghi Hiên làm mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ, nàng không thể phản bác lại hắn “Không phải công tử thích Thảo nhi sao? Công tử như thế nào có thể dứt tình nhanh như vậy?”
Sở Nghi Hiên bị nàng nói đến ngẩn ra “Hừ! Ta thật sự thích Thảo nhi a! Chỉ là, nàng là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh, ngươi xem đi, ta sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại nàng! Không tin, chúng ta mở to mắt nhìn xem!”
Trong lòng Thiên Tình run lên, nhìn Sở Nghi Hiên, giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kiên định, ánh lửa trong đèn lồng ở viện môn lòe lòe tỏa sáng, Thiên Tình thầm cười khổ. Nếu hắn biết Thảo nhi trong miệng hắn đã chết, hắn sẽ thế nào đây, nàng xoay người sang chỗ khác
Không cho đi, nàng sẽ không rời đi sao? Chậm rãi ổn định tâm tình xuống, đây có là cái gì? Sở Nghi Hiên này là cái gi? Thiên Tình gắt gao cắn môi. Nắm chặt hai nắm đấm, nàng nhịn! Mặc kệ thế nào, cứ thuận theo tự nhiên đi! Lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy nụ cười giảo hoạt bên môi Sở Nghi Hiên “Hảo! Vậy ngày mai nói sau!”
Sở Nghi Hiên tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Đi thôi, tiểu mỹ nhân, chúng ta đi chơi!”
Thiên Tình theo bản năng rụt tay lại “Chơi? Công tử vẫn tự mình chơi đi! Tiểu nữ thật sự không có tâm tình!”
Nói xong, Thiên Tình xoay người rời đi, Sở Nghi Hiên 1 phen kéo lấy cổ tay của nàng “Đi đâu vậy? Bản công tử còn cần ngươi a!”
Cần? Cần như thế nào? Vì sao nam nhân luôn thích cùng nữ tử lên giường? Âu Dương Thanh Minh như thế, Sở Nghi Hiên cũng như thế, Thiên Tình thật sự đối với nam nhân không có hảo cảm! Thầm thở dài, nước mắt liền không hề cảnh báo mà rơi xuống!
Sắc mặt Sở Nghi Hiên trầm xuống, ánh mắt phức tạp dừng lại trên mặt Thiên Tình, nghe thấy thanh âm gầm nhẹ kia, Thiên Tình lén ngẩng đầu lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt tuyệt vọng bi ai, nàng ngơ ngác nhìn Sở Nghi Hiên, môi bị cắn chặt chậm rãi nhếch lên, tạo thành 1 nụ cười bi thương, chứa đầy tuyệt vọng và sầu bi vô biên “Ta muốn rời khỏi nơi này, có thể chứ?”
“Ngươi khóc?” Bị nước mắt của nàng làm cho kinh hãi, Sở Nghi Hiên khó hiểu nhìn bộ dáng của nàng lúc này, không rõ cảm giác nhộn nhạo này là gì?
Nước mắt của nàng làm hắn nhớ đến Thảo nhi, lúc Thảo nhi khóc cũng không phát ra âm thanh, chỉ nước mắt chảy dài
“Buông ta ra!” quật cường mở miệng, Thiên Tình mạnh mẽ lau nước mắt trên khóe mi, hung hăng đẩy Sở Nghi Hiên ra, thê lương hét lên “Ngươi buông ta ra! Ta không muốn trở thành món đồ chơi của nam nhân, ta không cần trở thành đồ chơi cho bất luận kẻ nào các ngươi!”
Thân mình bị đẩy ra, ánh mắt Sở Nghi Hiên trầm xuống, sắc mặt càng thêm âm trầm, nữ nhân này làm sao vậy, bộ dáng của nàng làm cho lòng hắn căng thẳng, rất đau “Hảo! ta thả ngươi đi, ngươi đi đi!”
Thị vệ ngoài cửa thấy thế, cũng không tránh ra. Sở Nghi Hiên phất tay “Bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cả nàng, cho nàng đi!”
Thiên Tình trống rỗng cười “Hảo! Đa tạ công tử! Tiểu Đường, chúng ta đi thôi!”
Tiểu Đường cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Nghi Hiên 1 cái, thấy hắn thật sự không hề ngăn cản, lập tức cùng Thiên Tình rời đi, Sở Nghi Hiên nắm chặt hai tay, ngũ quan lạnh lùng trở nên rối rắm, cước bộ cũng không tùy tiện nhấc lên
Thiên Tình ra khỏi đại môn của Sở Nghi Hiên, cùng tiểu Đường, hai người đi trong màn mưa giữa đêm tối
“Tiểu thư, chúng ta trở về như thế nào a? Em không biết đường đi!”
Thiên Tình thầm nghĩ, ngươi không biết, ta cũng không biết ta “Chúng ta đến khách điếm ở tạm trước đi!”
Cấp tốc chạy, hai người đi thẳng đến ngã tư đường, phương hướng không rõ lắm, chỉ chạy đi, tiểu Đường chạy theo Thiên Tình, Sở Nghi Hiên liếc mắt nhìn lại, các nàng đã chạy rất xa!
Trong mưa đêm, 1 chiếc xe ngựa đi tới ngã tư đường, chỉ là Thiên Tình không biết trên xe ngựa kia là thân thể của chính mình, nếu nàng biết, không biết sẽ thế nào! Tề Phi và 1 đội nhân mã hộ tống linh cữu của náng, bỗng nhiên, 1 trận đại phong đánh lại, thoa y [màn cửa] trên xe đều bị thổi tung, rơi xuống bên người Thiên Tình, nàng không khỏi rùng mình 1 cái, phát hiện trong xe ngựa cư nhiên là 1 cỗ quan tài
Xe ngựa không thể không dừng lại, Tề Phi sai người nhặt lại thoa y, Âu Dương Thanh Minh cũng vừa lúc đuổi đến, thở hỗn hển đứng 1 bên linh cữu, hét lớn “Sao lại thế này? Không được làm tổn thương đến công chúa! Nghe thấy không?”
Thiên Tình nghe được thanh âm của Âu Dương Thanh Minh, biểu cảm trên mặt nhất thời cứng ngắc, không thể không trợn to hai mắt, giống như bị 1 cái gì đánh thật mạnh vào, đầu óc trống rỗng!
Chú thích: Mấy cái dấu “~” cuối câu có nghĩa là kéo dài giọng
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Thiên Tình ảo não nhìn màn mưa “Gia môn?”
“Đúng a!” tiểu Đường nói theo lý đương nhiên “Chẳng lẽ tiểu thư muốn phụ mẫu của mình đều bị giết?”
“Phụ mẫu của ta?” Thiên Tình hiểu được người nàng đang nói chính là cha mẹ của khối thân thể này “Đúng rồi, tiểu Đường, nói cho ta, ta tên là gì?”
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” tiểu Đường kinh ngạc “Ngài như thế nào ngay cả tên của mình mà cũng không biết!”
Thiên Tình run lên, trong lòng dâng lên thương cảm, đúng rồi, đâu phải tất cả mọi người đều là cô nhi như mình, khối thân thể này cũng có cha mẹ như những người bình thường khác. Nàng xấu hổ cười, che giấu tâm tư của chính mình “Ta chỉ muốn xác định xem đầu óc của mình có bị hư hỏng chỗ nào không, nói cho ta, ta tên là gì?”
“Nga~! Tiểu thư tên là Mạc Y Tình a!”
“Cái gì? Mạc Di Tình!” Thiên Tình sửng sốt, nàng như thế nào tên là “Không thể có tình”? Đây là cái tên gì thế này?
“Đúng a! tiểu thư! Ngài thực sự bị bệnh rồi?”
Thiên Tình lắc đầu “Hảo, ta biết, ta tên là Mạc Y Tình!”
Ngay cả tên cũng đều có 1 chữ giống như, thật sự là duyên phận
“Ách! Mạc Y Tình~” Thanh âm của Sở Nghi Hiên bay tới, làm hai người giật mình 1 cái “Nguyên lai ngươi tên Mạc Y Tình?”
Thiên Tình nuốt nuốt nước miệng, xấu hổ đáp “Công tử, phiền công tử cho chúng ta ra ngoài!”
Sở Nghi Hiên nhướn mi, cười “Chỉ sợ là không thể thả các ngươi ra ngoài, tính tình 3 vị sư phụ của ta rất cổ quái, bọn họ không cho thả, nếu ta thả các ngươi, 3 người bọn họ sẽ tức giận, có thể đem cô nương giết chết! Đến lúc đó chẳng phải sẽ phiền toái hơn sao?”
“A!” tiểu Đường hô to “Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ a?”
“Công tử, không phải vừa rồi ngươi đáp ứng thả bọn ta đi sao?” Thiên Tình không nghĩ hắn lại lật lọng
Tiếng cười trầm thấp của Sở Nghi Hiên truyền lại “Không phải là ta lật lòng, ngày mai ta sẽ đi hỏi 3 vị sư phụ, nếu không, mất cái mạng nhỏ này thì cũng không vui vẻ gì, có phải không?”
“Công tử!” Thiên Tình há có thể không biết, hắn rõ ràng rất kính trọng 3 vị sư phụ đó, như thế nào hắn có thể lật lọng, nam tử quý khí này thật làm cho nàng tức giận “Công tử, ngươi gạt người, rõ ràng là ngươi…! Sư phụ ngươi làm gì quản chuyện của ngươi!”
“Nga!” Sở Nghi Hiên nhìn biểu cảm của nàng, hì hì cười “Ta như thế nào có thể lừa ngươi! Mỹ nhân, đi thôi! Cùng thiếu gia trở về đi, chẳng lẽ ngươi muốn dầm mưa ở đây? Ngươi thực sự hiểu sư phụ ta? Ta nói, không được rời đi thì là không được rời đi, ta đột nhiên không muốn thả ngươi đi, ngươi phải tiếp tục chịu trách nhiệm với ta, bên ngoài rất lạnh, mưa này rất to, nếu ta bị nhiễm thương hàn, ngươi phải dùng thân ủ ấm cho ta a!”
Thiên Tình nhíu mi, bị lời nói của Sở Nghi Hiên làm mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ, nàng không thể phản bác lại hắn “Không phải công tử thích Thảo nhi sao? Công tử như thế nào có thể dứt tình nhanh như vậy?”
Sở Nghi Hiên bị nàng nói đến ngẩn ra “Hừ! Ta thật sự thích Thảo nhi a! Chỉ là, nàng là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh, ngươi xem đi, ta sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại nàng! Không tin, chúng ta mở to mắt nhìn xem!”
Trong lòng Thiên Tình run lên, nhìn Sở Nghi Hiên, giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kiên định, ánh lửa trong đèn lồng ở viện môn lòe lòe tỏa sáng, Thiên Tình thầm cười khổ. Nếu hắn biết Thảo nhi trong miệng hắn đã chết, hắn sẽ thế nào đây, nàng xoay người sang chỗ khác
Không cho đi, nàng sẽ không rời đi sao? Chậm rãi ổn định tâm tình xuống, đây có là cái gì? Sở Nghi Hiên này là cái gi? Thiên Tình gắt gao cắn môi. Nắm chặt hai nắm đấm, nàng nhịn! Mặc kệ thế nào, cứ thuận theo tự nhiên đi! Lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy nụ cười giảo hoạt bên môi Sở Nghi Hiên “Hảo! Vậy ngày mai nói sau!”
Sở Nghi Hiên tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Đi thôi, tiểu mỹ nhân, chúng ta đi chơi!”
Thiên Tình theo bản năng rụt tay lại “Chơi? Công tử vẫn tự mình chơi đi! Tiểu nữ thật sự không có tâm tình!”
Nói xong, Thiên Tình xoay người rời đi, Sở Nghi Hiên 1 phen kéo lấy cổ tay của nàng “Đi đâu vậy? Bản công tử còn cần ngươi a!”
Cần? Cần như thế nào? Vì sao nam nhân luôn thích cùng nữ tử lên giường? Âu Dương Thanh Minh như thế, Sở Nghi Hiên cũng như thế, Thiên Tình thật sự đối với nam nhân không có hảo cảm! Thầm thở dài, nước mắt liền không hề cảnh báo mà rơi xuống!
Sắc mặt Sở Nghi Hiên trầm xuống, ánh mắt phức tạp dừng lại trên mặt Thiên Tình, nghe thấy thanh âm gầm nhẹ kia, Thiên Tình lén ngẩng đầu lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt tuyệt vọng bi ai, nàng ngơ ngác nhìn Sở Nghi Hiên, môi bị cắn chặt chậm rãi nhếch lên, tạo thành 1 nụ cười bi thương, chứa đầy tuyệt vọng và sầu bi vô biên “Ta muốn rời khỏi nơi này, có thể chứ?”
“Ngươi khóc?” Bị nước mắt của nàng làm cho kinh hãi, Sở Nghi Hiên khó hiểu nhìn bộ dáng của nàng lúc này, không rõ cảm giác nhộn nhạo này là gì?
Nước mắt của nàng làm hắn nhớ đến Thảo nhi, lúc Thảo nhi khóc cũng không phát ra âm thanh, chỉ nước mắt chảy dài
“Buông ta ra!” quật cường mở miệng, Thiên Tình mạnh mẽ lau nước mắt trên khóe mi, hung hăng đẩy Sở Nghi Hiên ra, thê lương hét lên “Ngươi buông ta ra! Ta không muốn trở thành món đồ chơi của nam nhân, ta không cần trở thành đồ chơi cho bất luận kẻ nào các ngươi!”
Thân mình bị đẩy ra, ánh mắt Sở Nghi Hiên trầm xuống, sắc mặt càng thêm âm trầm, nữ nhân này làm sao vậy, bộ dáng của nàng làm cho lòng hắn căng thẳng, rất đau “Hảo! ta thả ngươi đi, ngươi đi đi!”
Thị vệ ngoài cửa thấy thế, cũng không tránh ra. Sở Nghi Hiên phất tay “Bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cả nàng, cho nàng đi!”
Thiên Tình trống rỗng cười “Hảo! Đa tạ công tử! Tiểu Đường, chúng ta đi thôi!”
Tiểu Đường cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Nghi Hiên 1 cái, thấy hắn thật sự không hề ngăn cản, lập tức cùng Thiên Tình rời đi, Sở Nghi Hiên nắm chặt hai tay, ngũ quan lạnh lùng trở nên rối rắm, cước bộ cũng không tùy tiện nhấc lên
Thiên Tình ra khỏi đại môn của Sở Nghi Hiên, cùng tiểu Đường, hai người đi trong màn mưa giữa đêm tối
“Tiểu thư, chúng ta trở về như thế nào a? Em không biết đường đi!”
Thiên Tình thầm nghĩ, ngươi không biết, ta cũng không biết ta “Chúng ta đến khách điếm ở tạm trước đi!”
Cấp tốc chạy, hai người đi thẳng đến ngã tư đường, phương hướng không rõ lắm, chỉ chạy đi, tiểu Đường chạy theo Thiên Tình, Sở Nghi Hiên liếc mắt nhìn lại, các nàng đã chạy rất xa!
Trong mưa đêm, 1 chiếc xe ngựa đi tới ngã tư đường, chỉ là Thiên Tình không biết trên xe ngựa kia là thân thể của chính mình, nếu nàng biết, không biết sẽ thế nào! Tề Phi và 1 đội nhân mã hộ tống linh cữu của náng, bỗng nhiên, 1 trận đại phong đánh lại, thoa y [màn cửa] trên xe đều bị thổi tung, rơi xuống bên người Thiên Tình, nàng không khỏi rùng mình 1 cái, phát hiện trong xe ngựa cư nhiên là 1 cỗ quan tài
Xe ngựa không thể không dừng lại, Tề Phi sai người nhặt lại thoa y, Âu Dương Thanh Minh cũng vừa lúc đuổi đến, thở hỗn hển đứng 1 bên linh cữu, hét lớn “Sao lại thế này? Không được làm tổn thương đến công chúa! Nghe thấy không?”
Thiên Tình nghe được thanh âm của Âu Dương Thanh Minh, biểu cảm trên mặt nhất thời cứng ngắc, không thể không trợn to hai mắt, giống như bị 1 cái gì đánh thật mạnh vào, đầu óc trống rỗng!
Chú thích: Mấy cái dấu “~” cuối câu có nghĩa là kéo dài giọng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.