Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 6

Lạc Dao My

28/01/2024

Anh tiếp tục lải nhại, giọng điệu u sầu cực hạn.

“Tống Mặc thật là đáng thương, không có ai quan tâm cả.”

“Tôi ốm mà không ai quan tâm hết.”

“Mọi người đều bỏ mặc tôi, ôi thật đáng thương.”

“Tôi không thiết sống nữa, thế giới này thật lạnh lẽo mà…”

Tôi nhịn không nổi cái giọng điệu của anh, biết là anh giả vờ nhưng nó vẫn cứ chạm vào tim tôi, khiến tôi ngứa ngáy, râm ran. Tôi bò lên lưng anh “Thôi mà, em thương em thương anh được hông?”

Anh đẩy tôi ra “Em nói dối, tí nữa em cũng phủ nhận thôi. Anh vẫn là đáng thương…”

“Em lỡ lời thôi mà.” Tôi lắc người anh “Quay lại đây nhìn em một cái điii.”

“Em là đồ nói dối!”

“Em không nói dối.”

“Em có quan tâm anh không?”

“Em có.”

“Nhiều không?”

“Nhiều, nếu không em đã chẳng ở đây.”

“Em không rời đi chứ?”

“Ví tiền của em nằm bẹp chỗ này em đi đâu được?”

“Em thương anh không?”

“Có.” Tôi kiên nhẫn dỗ đứa trẻ to xác này. Không ngờ đóa hoa cao lãnh này cũng có một mặt trẻ con như vậy. Tôi thích.

“Thiệt hông?”

“Thật mà.”

“Em lại nói dối.”

“Em đâu có, em nói thật mà.”



“Em thương tiền anh thì có.”

Tôi cứng họng. Anh liền u sầu thêm một tầng “…biết mà, không ai thương anh cả…”

“Tống Mặc, Tiểu Mặc, Mặc Mặc, em thương anh nên mới thương tiền anh mà.” Tôi kéo dài giọng “Anh là người làm ra tiền mà.’’

“Nếu anh không có tiền em liền đi kiếm người khác.” Anh sịt mũi “Vẫn là không thương anh.”

“…” Tôi có phần cụt lời “Nhưng mà anh yêu à, anh nghĩ xem,tại sao giữa bao người giàu có em lại chọn anh để đào mỏ chứ? Ngoài kia vẫn có nhiều người giàu hơn anh mà đúng không? Em thương anh nên mới chọn anh mà.”

Ôi đệt, tôi học được cách nói của người see tình rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ở Trọ Cùng Nhà

2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

3. Ma Thần Trời Sinh

4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào

=====================================

“Thật?” Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt long lanh như con cún nhỏ bị bỏ rơi, tôi không kìm lòng được gật đầu cái rụp “Thương anh nhiều lắm luôn á.” Thương cái ví tiền của anh hơn nữa.

“Em thương anh?”

“Vâng.”

“Thực sự thương anh?”

“Thương.”

“Em thích anh?”

“Thích.”

“Yêu anh không?”

“Yêu… ơ đệch.”



Trước khi tôi kịp nhận ra mình bị hố, người ban nãy mới bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt tôi liền trở mặt, nằm đè lên người tôi, nở nụ cười ranh mãnh “Ồ, Miểu Miểu yêu anh à?”

“Em không…” Tôi chưa nói hết câu thì môi bị chặn lại. Tôi trợn tròn mắt nhìn gương mặt điển trai phóng đại trước mặt, đầu nổ ẩm một tiếng. Môi anh lạnh ngắt chạm vào tôi, mang theo cơn rùng mình. Tôi bị sốc mất luôn khả năng nói.

Anh cong khóe mắt cười cười “Miểu Miểu yêu anh không?”

Tôi lắc đầu liền bị anh dùng tay giữ lấy cằm, mạnh bạo hôn lên. Môi anh lần này có độ ấm, ma sát với môi tôi, anh dùng lưỡi liếm nhẹ lên, cạy răng tôi ra rồi xộc thẳng vào trong, cuốn lấy lưỡi tôi. Tôi giật mình đấm thùm thụp vào lưng anh nhưng vô hiệu, anh ghì chặt tôi xuống giường, như con thú đói khát cuồng nhiệt đòi hỏi môi lưỡi. Anh rút cạn không khí trong phổi tôi, đến khi tôi sắp tắt thở mới chịu nhả ra, hơi thở anh nặng hơn và nóng hơn, thổi cho tôi đỏ bừng mặt.

“Anh…” Tôi nghẹn lời.

“Hửm? Miểu Miểu, yêu anh không?”

Cả đêm anh cứ lặp lại câu hỏi đó, nếu mà tôi lắc đầu hoặc nói không liền bị anh hôn đến thần hồn điên đảo. Anh khiến tôi như trơi chò cầu lượn siêu tốc, vừa kích thích vừa kinh hoàng. Tôi bị hôn đến mềm nhũn người, vừa khóc vừa cầu xin anh tha mạng.

“Huhu đừng hôn nữa đừng hôn nữa…”

“sao lại không?” Anh liếm vệt nước chảy ra từ khóe miệng tôi “Anh thấy em rất thích mà.”

“Em sẽ đột quỵ vì bị kích thích quá liều mất.”

“Em yên tâm, em không sao đâu.”

“Huhuhu tha cho em đi mà…”

“Không.” Tống Mặc trả lời rất dứt khoát, hôn tôi thêm lần nữa.

“Hức…em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh được chưa??? Hức, đừng hôn nữa!”

“Không có đủ thành ý, hừ.”

“Huhuhu em biết lỗi rồi, tha cho em đi…”

“Không được.”

“Em yêu anh lắm luôn í, đừng hôn nữa được không?”

“Xem cái miệng em kìa, ngọt ngào quá nhỉ? Anh rất muốn hôn.”

“Huhu, em phải làm gì thì anh mới tha cho em?”

Anh cắn tai tôi, hôn sâu một lần nữa mới chậm rãi nói “Bảo bảo, xét về việc em không trung thực, nói đủ 100 lần rằng em yêu anh, Khương Miểu yêu Tống Mặc thì anh tha cho cưng.”

Thế là cả đêm tôi lặp đi lặp lại câu đó, đương nhiên là cứ nói một câu anh liền hôn tôi một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook