Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính
Chương 9
Lạc Dao My
28/01/2024
“Miểu Miểu, anh không thể sống thiếu em, làm ơn hãy nói cho anh biết anh sai ở đâu đi… anh hứa sẽ thay đổi mà…” Anh lại bắt đầu khóc lóc. Tôi ôm lấy anh vỗ đều lên lưng “Em xin lỗi, là em không tốt.”
“Không! Em tốt nhất thế giới! Là anh xấu!”
Tôi vỗ về đứa trẻ to xác này, hai mắt buồn ngủ muốn dính vào nhau. Anh nhìn thấy tôi gật gù liền lau nước mắt, xoay người một cái liền đảo vị trí của hai đứa, anh vỗ về tôi “Anh xin lỗi, em mệt rồi, em ngủ đi…”
Nhìn anh còn mệt hơn cả tôi, mắt thâm sì như gấu trúc âu yếm vuốt ve lưng tôi, nhỏ giọng “Anh hát ru em ngủ nhé?”
Lúc ấy, tôi không kìm được bật khóc, anh luống cuống ôm chặt lấy tôi vỗ về.
Tôi lại càng ôm chặt anh khóc tợn. Nỗi áy náy, xấu hổ dâng trào trong lòng ngực tôi. Tống Mặc vẫn luôn quan tâm, yêu chiều tôi như thế, vậy mà tôi chỉ biết quấy rầy, khiến anh đứng ngồi không yên… Nhìn anh tiều tụy như thế khiến tôi thấy đau lòng.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì vẫn thấy anh nằm bên cạnh ôm tôi ngủ. Hàng lông mày của anh cứ nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm “Miểu Miểu.”
Thì ra tôi còn ám anh đến cả trong mơ.
Đợi anh tỉnh lại thì đến xế chiều, tôi nấu vài món đơn giản cho anh ăn. Sau đó tôi quyết định nói thẳng cho anh về nỗi lo trong lòng mình. Tôi biết cái tên Lâm Thi Thi rất nhạy cảm với anh, nhưng nếu tôi không nói, e là tôi và anh cứ dày vò lẫn nhau trong nhiều ngày tới. Tôi im lặng chờ đợi phản hồi từ anh, như là phủ nhận ngay lập tức, giải thích cho tôi, vv,… Nhưng anh lại im lặng, rơi vào trầm tư một lúc lâu.
“Anh?” Tôi không chịu nổi sự im lặng này, lên tiếng thúc anh. Trái tim tôi treo lơ lửng trên mây, sợ hãi tột cùng. Tại sao anh lại không nói gì? Có phải anh sắp thừa nhận việc mình và Lâm Thi Thi quay lại rồi chia tay tôi không?
“Khương Miểu.” Anh chậm rãi mở miệng, nhìn tôi đầy nghiêm túc.
Anh rất ít khi gọi thẳng họ tên tôi như thế, khiến tôi sợ hãi, đáy lòng rơi lộp độp.
“Anh quả thực giấu em chuyện Lâm Thi Thi là cấp dưới của anh.”
“…” Tôi mím môi không nói,cúi đầu nhìn chân mình.
“Đây là lỗi của anh khi giấu em.” Anh đứng dậy, ngồi quỳ dưới chân tôi, ngẩng đầu nhìn tôi “Nhưng anh và cô ta không có quan hệ thân thiết gì cả. Anh không nói cho em vì anh sợ em sẽ nghĩ nhiều. Anh không muốn để em tới công ty lúc này vì anh sợ em chạm mặt cô ta. Tâm tư của em đơn thuần, nhỡ cô ta hãm hại em thì anh giết mấy cô ta cho đủ? Anh xin lõi, anh cứ nghĩ là giấu em một thời gian, đợi đến khi anh đuổi cô ta đi thì nói với em.”
Theo lời anh, Lâm Thi Thi là gián điệp công ty đối thủ phái tới, cấu kết với một số lão già cổ đông, muốn nhét cô ta vào để tính bẫy anh. Anh mắt nhắm mắt mở để bọn họ tùy ý hành động là đợi bọn chúng vào bẫy hốt một thể.
“Nhưng… tại sao Lâm Thi Thi phải làm thế? Cô ta với anh… hơn nữa chẳng phải điều kiện bên nước ngoài của cổ tốt lắm sao?” Sao còn phải nịnh nọt giám đốc công ty đối thủ chứ?
Anh cười cười nhìn tôi “Bảo bối, bên nước ngoài cô ta biển thủ tiền của công ty, bị phát hiện mới chạy về nước.”
“Anh biết rõ tường tận vậy?”
“Chẳng lẽ anh để cô ta làm chức vụ cao trong công ty mình mà không điều tra? Anh không dám lấy tiền nuôi vợ mình ra cược!”
“Nhưng… hôm 26, anh đi đón cô ta về nước…”
“Anh đi hồi nào?” Anh trợn mắt, nhăn mày nhớ lại “Hôm đó anh đến sân bay để nhận hàng giùm em mà? Em nói em mua được cái bể cá gì đó từ Úc muốn anh ra lấy, giờ bể cá đó em chất nhà kho kìa.”
Tôi “???”
“Anh từ sau khi gặp Lâm Thi Thi liền không quấn lấy em nữa.’’
“Thời gian đó anh bận với dự án với công ty XX về muộn, anh sợ đánh thức em dậy nên mới không đụng vào em.”
“Anh hay ngẩn ngơ nữa, anh không tập trung khi ở cạnh em.”
“…cái này anh không biết nói sao với em, nhưng anh xin thề là anh không nghĩ tới Lâm Thi Thi!”
“Người anh còn có mùi lạ.”
“Mùi gì? Anh vẫn thơm mà???”
“Có, rõ ràng có mùi, giống với hoa Lavander, nước hoa nữ, em nhớ anh không dùng nước hoa mùi như thế, em cũng không!’
Anh ngồi xổm cau mày suy nghĩ, sau đó vỗ đùi cái đét, dắt tay tôi đi.
“Anh đưa em đi đâu?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Anh chở tôi đến trung tâm thành phố, kéo tôi vào một tiệm thời trang, thành thục đẩy cửa bước vào. Vừa vào cái tôi liền bị mùi hoa Lavander hun cho choáng váng, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cuộn chỉ bay thẳng về phía tôi.
“Thằng c.h.ó.a! Vào không biết gõ cửa à???”
“Không! Em tốt nhất thế giới! Là anh xấu!”
Tôi vỗ về đứa trẻ to xác này, hai mắt buồn ngủ muốn dính vào nhau. Anh nhìn thấy tôi gật gù liền lau nước mắt, xoay người một cái liền đảo vị trí của hai đứa, anh vỗ về tôi “Anh xin lỗi, em mệt rồi, em ngủ đi…”
Nhìn anh còn mệt hơn cả tôi, mắt thâm sì như gấu trúc âu yếm vuốt ve lưng tôi, nhỏ giọng “Anh hát ru em ngủ nhé?”
Lúc ấy, tôi không kìm được bật khóc, anh luống cuống ôm chặt lấy tôi vỗ về.
Tôi lại càng ôm chặt anh khóc tợn. Nỗi áy náy, xấu hổ dâng trào trong lòng ngực tôi. Tống Mặc vẫn luôn quan tâm, yêu chiều tôi như thế, vậy mà tôi chỉ biết quấy rầy, khiến anh đứng ngồi không yên… Nhìn anh tiều tụy như thế khiến tôi thấy đau lòng.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì vẫn thấy anh nằm bên cạnh ôm tôi ngủ. Hàng lông mày của anh cứ nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm “Miểu Miểu.”
Thì ra tôi còn ám anh đến cả trong mơ.
Đợi anh tỉnh lại thì đến xế chiều, tôi nấu vài món đơn giản cho anh ăn. Sau đó tôi quyết định nói thẳng cho anh về nỗi lo trong lòng mình. Tôi biết cái tên Lâm Thi Thi rất nhạy cảm với anh, nhưng nếu tôi không nói, e là tôi và anh cứ dày vò lẫn nhau trong nhiều ngày tới. Tôi im lặng chờ đợi phản hồi từ anh, như là phủ nhận ngay lập tức, giải thích cho tôi, vv,… Nhưng anh lại im lặng, rơi vào trầm tư một lúc lâu.
“Anh?” Tôi không chịu nổi sự im lặng này, lên tiếng thúc anh. Trái tim tôi treo lơ lửng trên mây, sợ hãi tột cùng. Tại sao anh lại không nói gì? Có phải anh sắp thừa nhận việc mình và Lâm Thi Thi quay lại rồi chia tay tôi không?
“Khương Miểu.” Anh chậm rãi mở miệng, nhìn tôi đầy nghiêm túc.
Anh rất ít khi gọi thẳng họ tên tôi như thế, khiến tôi sợ hãi, đáy lòng rơi lộp độp.
“Anh quả thực giấu em chuyện Lâm Thi Thi là cấp dưới của anh.”
“…” Tôi mím môi không nói,cúi đầu nhìn chân mình.
“Đây là lỗi của anh khi giấu em.” Anh đứng dậy, ngồi quỳ dưới chân tôi, ngẩng đầu nhìn tôi “Nhưng anh và cô ta không có quan hệ thân thiết gì cả. Anh không nói cho em vì anh sợ em sẽ nghĩ nhiều. Anh không muốn để em tới công ty lúc này vì anh sợ em chạm mặt cô ta. Tâm tư của em đơn thuần, nhỡ cô ta hãm hại em thì anh giết mấy cô ta cho đủ? Anh xin lõi, anh cứ nghĩ là giấu em một thời gian, đợi đến khi anh đuổi cô ta đi thì nói với em.”
Theo lời anh, Lâm Thi Thi là gián điệp công ty đối thủ phái tới, cấu kết với một số lão già cổ đông, muốn nhét cô ta vào để tính bẫy anh. Anh mắt nhắm mắt mở để bọn họ tùy ý hành động là đợi bọn chúng vào bẫy hốt một thể.
“Nhưng… tại sao Lâm Thi Thi phải làm thế? Cô ta với anh… hơn nữa chẳng phải điều kiện bên nước ngoài của cổ tốt lắm sao?” Sao còn phải nịnh nọt giám đốc công ty đối thủ chứ?
Anh cười cười nhìn tôi “Bảo bối, bên nước ngoài cô ta biển thủ tiền của công ty, bị phát hiện mới chạy về nước.”
“Anh biết rõ tường tận vậy?”
“Chẳng lẽ anh để cô ta làm chức vụ cao trong công ty mình mà không điều tra? Anh không dám lấy tiền nuôi vợ mình ra cược!”
“Nhưng… hôm 26, anh đi đón cô ta về nước…”
“Anh đi hồi nào?” Anh trợn mắt, nhăn mày nhớ lại “Hôm đó anh đến sân bay để nhận hàng giùm em mà? Em nói em mua được cái bể cá gì đó từ Úc muốn anh ra lấy, giờ bể cá đó em chất nhà kho kìa.”
Tôi “???”
“Anh từ sau khi gặp Lâm Thi Thi liền không quấn lấy em nữa.’’
“Thời gian đó anh bận với dự án với công ty XX về muộn, anh sợ đánh thức em dậy nên mới không đụng vào em.”
“Anh hay ngẩn ngơ nữa, anh không tập trung khi ở cạnh em.”
“…cái này anh không biết nói sao với em, nhưng anh xin thề là anh không nghĩ tới Lâm Thi Thi!”
“Người anh còn có mùi lạ.”
“Mùi gì? Anh vẫn thơm mà???”
“Có, rõ ràng có mùi, giống với hoa Lavander, nước hoa nữ, em nhớ anh không dùng nước hoa mùi như thế, em cũng không!’
Anh ngồi xổm cau mày suy nghĩ, sau đó vỗ đùi cái đét, dắt tay tôi đi.
“Anh đưa em đi đâu?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Anh chở tôi đến trung tâm thành phố, kéo tôi vào một tiệm thời trang, thành thục đẩy cửa bước vào. Vừa vào cái tôi liền bị mùi hoa Lavander hun cho choáng váng, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cuộn chỉ bay thẳng về phía tôi.
“Thằng c.h.ó.a! Vào không biết gõ cửa à???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.