Khi Tiến Cung, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi
Chương 3
Phong Nguyệt Sát Ngã
19/02/2024
9:
Ngày hôm sau, ta ngoan ngoãn đi học.
Dưới chân đi một đôi giày ủng, trên lưng đeo một thanh đao nhỏ.
Nương đưa ta ra ngoài, ta hỏi bà ấy: “Con có giống Hoa Mộc Lan không?”
Bà ấy chỉ chỉ vào trán ta: “Đừng để mình bị thương đấy.”
Haiza.
Vừa nhìn thấy ta, tiểu Thái tử cực kỳ vui vẻ, chạy đến sờ sờ trán ta hỏi đã khoẻ hơn chưa?
À phải rồi, lý do xin nghỉ của ta không phải “Trần tiểu nhị và Lý tiểu nhị quá phiền phức, phiền đến mức ta không thể chịu nổi được nữa, cần phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh để ngồi xuống, nếu không ta sẽ phát điên”, mà là “Hu hu, phủ tử hu hu, đầu óc ta choáng váng, trong ngực cực kỳ khó chịu muốn nôn… Oẹ… Phu tử, phu tử, ngài đừng cách xa ta như vậy mà, ta nghi ngờ mình bị di chứng của việc trúng độc, phu tử, ta có thể xin nghỉ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian không?”
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm này của Thái tử, ta rất ngại ngùng.
“Rất tốt, rất tốt, cơ thể cường tráng, ta có thể đánh chết một con hổ trắng chỉ bằng ba cú đấm.”
Hắn cười đến khoé mắt cong cong như một vầng trăng khuyết.
Ta không nhịn được véo véo gò má hắn.
Trần tiểu nhị bước một bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: “Mau lên ngựa đi, nếu không ca ta sẽ cưới ngươi đấy!”
"Ngươi có bệnh đúng không?”
Ta đen mặt đuổi theo hắn ta, tiểu Thái tử hỏi ta: “Ai muốn cưới muội?”
“Một kẻ ngu ngốc.” Ta tức giận xoay người lên ngựa.
Thai Tử đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: “Những người muốn cưới muội không hề ngốc chút nào.”
Có người ngoài mặt tỏ vẻ hờ hững thản nhiên nhưng thực tế đã đỏ mặt tía tai.
Ừm, chính là ta đấy.
Ta cúi đầu xuống thúc ngựa, chạy thẳng đến sân điểm binh, từ xa đã nhìn thấy Trần đại ca đang đứng dưới ánh mặt trời.
Cả người đều màu đen, cực kỳ nghiêm túc.
Ta cúi đầu nhìn xuống bộ trắng của mình, quay đầu sang nhìn bộ đồ trắng của Trần tiểu nhị, sau đó nhìn về phía tiểu Thái tử đang mặc trên người bộ đồ màu đen.
Mấy đại lão đều thích mặc màu đen như vậy sao?
10:
Ánh mặt trời gay gắt, ngay cả những cái bóng cũng có những đường nét sắc bén.
Cũng may Trần đại ca chưa nổi điên đến mức bắt chúng ta phải cưỡi ngựa dưới cái nắng chói càng này, hắn ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho chúng ta vào nhà.
Trong phòng có một cái bàn cát thật lớn, núi non trập trùng, con sông chạy dài, là bản đồ tóm tắt toàn bộ lãnh thổ.
Trần đại ca nói, mặc dù binh thư rất hay nhưng nếu không đi cùng với suy đoán thực tiễn thì nó chẳng qua cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Hắn ta muốn chúng ta tưởng tượng mình là đại tướng quân, mỗi một người sẽ thống lĩnh một đội quân với số lượng tương đương nhau, cùng lúc sắp xếp bố trí đại quân để đối đầu với nhau.
Đương nhiên, hai kẻ làm nền như ta và Trần tiểu nhị sẽ tạo thành một đội, đóng vai quân phòng thủ, Trần đại ca dẫn theo tiểu Thái tử đóng vai quân dị tộc.
Tiểu Thái tử nhìn ta và Trần tiểu nhị đang ở phía đối diện bàn cát, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, thành thật đứng bên cạnh Trần đại ca.
Nhưng không hiểu tại sao ta lại hiểu được ánh mắt ấy.
Thực ra ta cũng rất muốn cùng một đội với tiểu Thái tử, nghe nói các thủ lĩnh của dị tộc đều là đại mỹ nhân.
Dị tộc này cũng có tên của mình, là tộc Tuyết Tùng, có lẽ là vì bọn họ sống ở dưới chân những ngọn núi tuyết trắng.
Tộc Tuyết Tùng là một xã hội mẫu hệ, tôn sùng nữ nhân. Những người trong bộ tộc Tuyết Tùng đều rất xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, làn da trắng như tuyết. Nghe nói trước kia khi bộ tộc Tuyết Tùng suy tàn, đã có không ít thành viên trong bộ tộc buộc phải đến triều đình của bọn ta để mưu sinh, rất nhiều người trong số đó phải bán nghệ bán mình.
Quả nhiên vận mệnh của cá nhân và quốc gia thực sự có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
Ta thổn thức trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả bọn họ đều đang nhìn ta.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thái tử nhẹ giọng nói: “Đến lượt muội bày binh bố trận đấy.”
Ồ ồ.
Ta vội vàng để các tướng sĩ của ta đuổi kịp tốc độ của Trần tiểu nhị.
Khi tiểu Thái tử đang nghiên cứu cách xuất binh, Trần tiểu nhị đẩy đẩy ta, ngang nhiên nhỏ giọng thì thầm ngay trong lớp học: “Ở trước mặt đại ca ta mà ngươi cũng dám ngẩn người, ngươi thực sự rất tuyệt!”
Ta khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”
Một tiếng “cạch” vang lên, tướng quân bằng gỗ của Trần tiểu nhị bị đẩy ngã, lăn lộc cộc ra khỏi bàn cát.
Cực kỳ thê thảm.
Ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của tiểu Thái tử, đội quân của hắn đã hoàn toàn bao vây đội quân của Trần tiểu nhị.
“Lợi hại thật!” Ta hoan hô reo lên, hoàn toàn đã quên mất Trần tiểu nhị mới là đồng đội của ta.
Tiểu Thái tử ngại ngùng mỉm cười.
Trần đại ca mặt không cảm xúc tuyên bố: “Trần Vô Đàm, đệ thâm nhập vào lòng địch nhưng quân nhu lại không thể đuổi kịp, để lại lại một sơ hở lớn như vậy cho kẻ địch, nếu đang ở trên chiến trường, đệ nên tự vẫn để tạ tội đi.”
Trần tiểu nhị da mặt dày, cười ha ha nói: “Thái tử có năng lực xuất quân và thiện chiến, không thể so sánh được, không thể so sánh được.”
Tiểu Thái tử được tâng bốc vẫn bày ra vẻ mặt không cảm xúc.
Toàn bộ quân của Trần tiểu nhị bị tiêu diệt sạch, buộc phải chạy sang một bên để quan sát trận chiến.
Hắn ta nóng lòng muốn chỉ điểm cho ta, nhưng ánh mắt của Trần đại ca quét đến, hắn ta lập tức yên tĩnh giống như một con chim cút.
Ta đành phải căng da đầu tự bày binh bố trận.
Phải xuất binh như thế nào đây?
Ta bắt đầu hối hận vì đã không đi học.
Khi đến lượt tiểu Thái tử, hắn đã thay đổi thủ đoạn sấm sét khi đối mặt với Trần tiểu nhị, bắt đầu trở nên do dự.
Trần đại ca khoanh tay đứng nhìn, cười lớn nói: “Từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, hử?”
Tiểu Thái tử mặt không đối sắc, vẫn tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ như cũ.
Trần đại ca lắc lắc đầu, đích thân động thủ, chỉ vài ba bước đi đã khiến đội quân của ta nát nhừ.
Binh tàn tướng bại trên bàn cát rơi tán tác, cực kỳ thê thảm.
Trần đại ca hỏi ta: “Có suy nghĩ gì không?”
Ta yếu ớt nói: “Suy nghĩ của ta chính là, ừ thì, từ nay về sau ta không bao giờ bỏ lớp học binh pháp nữa.”
Trần tiểu nhị quay mặt sang chỗ khác cười.
Cực kỳ lớn tiếng.
Ngươi có thể kiềm chế một chút được không?
Trần đại ca không nói gì, bắt đầu lật lại vấn đề điều binh khiển tướng của cả hai bên.
Ta nghe cái hiểu cái không.
Cuối cùng Trần đại ca cũng hạ lá cờ nhỏ xuống ra hiệu cho chúng ta có thể ai về nhà nấy, ta ủ rủ bước ra ngoài.
Sau đó lại bị gọi lại.
Tiểu Thái tử cũng dừng bước, nhìn qua nhìn lại giữa ta và Trần đại ca với vẻ mặt lo lắng, chỉ thiếu viết bốn chữ to đùng “Ngươi đừng mắng nàng” ở trên mặt.
Trần đại ca không nhìn thấy ánh mắt của tiểu Thái tử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi trở về muội nhất định phải học bù những gì đã để hổng trước đó, nếu trình độ quá kém thì sẽ không có năng lực đối chiến.”
Câu nói này của hắn ta thực sự quá nghiêm khắc.
Ta “ồ” một tiếng, uể oải ỉu xìu rời đi.
Tiểu Thái tử vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, cực kỳ đồng cảm.
Trần tiểu nhị lao vọt đến: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, đại ca ta chính là Diêm La vương, lúc ở trước mặt huynh ấy, ta thậm chí còn không dám đánh rắm, nhưng mà ngươi cũng đừng trách huynh ấy, huynh ấy là một người miệng dao găm tâm đậu hủ. Ngươi cũng phải tự trách mình đấy, ai bảo dám bỏ lớp của Diêm La vương chứ?”
Sau khi nói xong một loạt lời nói dong dài, hắn ta vô thức nhận ra cảm xúc của ta đang đi xuống, cuối cùng mới nói một câu tiếng người: “Này, có muốn ta giúp ngươi học bù không? Lão tử đây rất giỏi đấy!”
Chỉ với trình độ mèo cào của ngươi?
Ta không thèm để ý đến hắn ta.
Mặt trời đã nghiêng về phía tây, đàn chim trở về tổ thong thả cất cánh tạo thành một vài đốm đen.
Bước chân của ta trở nên chậm rãi nặng nề.
Nói ra sẽ bị người khác chê cười, nhưng con gái của Triệu đại tướng quân lại hoàn toàn không hiểu gì về binh pháp cả.
Tiểu Thái tử sờ sờ đầu ta.
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng hoàng hôn nắm chặt lấy ống tay áo của Thái tử: “Huynh giúp muội học bù đi, huynh giúp muội học bù đi!”
Tiểu Thái tử khó nhọc vươn tay ra từ cổ tay áo, nắm lấy của ta, sau đó quay đầu đi chỗ khác cười: “Được.”
Trong ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, khuôn mặt của hắn dường như cũng phát ra ánh sáng màu vàng, giống như một vị Bồ tát.
Phổ độ chúng sinh, thiện tai thiện tai.
Ngày hôm sau, ta ngoan ngoãn đi học.
Dưới chân đi một đôi giày ủng, trên lưng đeo một thanh đao nhỏ.
Nương đưa ta ra ngoài, ta hỏi bà ấy: “Con có giống Hoa Mộc Lan không?”
Bà ấy chỉ chỉ vào trán ta: “Đừng để mình bị thương đấy.”
Haiza.
Vừa nhìn thấy ta, tiểu Thái tử cực kỳ vui vẻ, chạy đến sờ sờ trán ta hỏi đã khoẻ hơn chưa?
À phải rồi, lý do xin nghỉ của ta không phải “Trần tiểu nhị và Lý tiểu nhị quá phiền phức, phiền đến mức ta không thể chịu nổi được nữa, cần phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh để ngồi xuống, nếu không ta sẽ phát điên”, mà là “Hu hu, phủ tử hu hu, đầu óc ta choáng váng, trong ngực cực kỳ khó chịu muốn nôn… Oẹ… Phu tử, phu tử, ngài đừng cách xa ta như vậy mà, ta nghi ngờ mình bị di chứng của việc trúng độc, phu tử, ta có thể xin nghỉ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian không?”
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm này của Thái tử, ta rất ngại ngùng.
“Rất tốt, rất tốt, cơ thể cường tráng, ta có thể đánh chết một con hổ trắng chỉ bằng ba cú đấm.”
Hắn cười đến khoé mắt cong cong như một vầng trăng khuyết.
Ta không nhịn được véo véo gò má hắn.
Trần tiểu nhị bước một bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: “Mau lên ngựa đi, nếu không ca ta sẽ cưới ngươi đấy!”
"Ngươi có bệnh đúng không?”
Ta đen mặt đuổi theo hắn ta, tiểu Thái tử hỏi ta: “Ai muốn cưới muội?”
“Một kẻ ngu ngốc.” Ta tức giận xoay người lên ngựa.
Thai Tử đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: “Những người muốn cưới muội không hề ngốc chút nào.”
Có người ngoài mặt tỏ vẻ hờ hững thản nhiên nhưng thực tế đã đỏ mặt tía tai.
Ừm, chính là ta đấy.
Ta cúi đầu xuống thúc ngựa, chạy thẳng đến sân điểm binh, từ xa đã nhìn thấy Trần đại ca đang đứng dưới ánh mặt trời.
Cả người đều màu đen, cực kỳ nghiêm túc.
Ta cúi đầu nhìn xuống bộ trắng của mình, quay đầu sang nhìn bộ đồ trắng của Trần tiểu nhị, sau đó nhìn về phía tiểu Thái tử đang mặc trên người bộ đồ màu đen.
Mấy đại lão đều thích mặc màu đen như vậy sao?
10:
Ánh mặt trời gay gắt, ngay cả những cái bóng cũng có những đường nét sắc bén.
Cũng may Trần đại ca chưa nổi điên đến mức bắt chúng ta phải cưỡi ngựa dưới cái nắng chói càng này, hắn ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho chúng ta vào nhà.
Trong phòng có một cái bàn cát thật lớn, núi non trập trùng, con sông chạy dài, là bản đồ tóm tắt toàn bộ lãnh thổ.
Trần đại ca nói, mặc dù binh thư rất hay nhưng nếu không đi cùng với suy đoán thực tiễn thì nó chẳng qua cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Hắn ta muốn chúng ta tưởng tượng mình là đại tướng quân, mỗi một người sẽ thống lĩnh một đội quân với số lượng tương đương nhau, cùng lúc sắp xếp bố trí đại quân để đối đầu với nhau.
Đương nhiên, hai kẻ làm nền như ta và Trần tiểu nhị sẽ tạo thành một đội, đóng vai quân phòng thủ, Trần đại ca dẫn theo tiểu Thái tử đóng vai quân dị tộc.
Tiểu Thái tử nhìn ta và Trần tiểu nhị đang ở phía đối diện bàn cát, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, thành thật đứng bên cạnh Trần đại ca.
Nhưng không hiểu tại sao ta lại hiểu được ánh mắt ấy.
Thực ra ta cũng rất muốn cùng một đội với tiểu Thái tử, nghe nói các thủ lĩnh của dị tộc đều là đại mỹ nhân.
Dị tộc này cũng có tên của mình, là tộc Tuyết Tùng, có lẽ là vì bọn họ sống ở dưới chân những ngọn núi tuyết trắng.
Tộc Tuyết Tùng là một xã hội mẫu hệ, tôn sùng nữ nhân. Những người trong bộ tộc Tuyết Tùng đều rất xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, làn da trắng như tuyết. Nghe nói trước kia khi bộ tộc Tuyết Tùng suy tàn, đã có không ít thành viên trong bộ tộc buộc phải đến triều đình của bọn ta để mưu sinh, rất nhiều người trong số đó phải bán nghệ bán mình.
Quả nhiên vận mệnh của cá nhân và quốc gia thực sự có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
Ta thổn thức trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả bọn họ đều đang nhìn ta.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thái tử nhẹ giọng nói: “Đến lượt muội bày binh bố trận đấy.”
Ồ ồ.
Ta vội vàng để các tướng sĩ của ta đuổi kịp tốc độ của Trần tiểu nhị.
Khi tiểu Thái tử đang nghiên cứu cách xuất binh, Trần tiểu nhị đẩy đẩy ta, ngang nhiên nhỏ giọng thì thầm ngay trong lớp học: “Ở trước mặt đại ca ta mà ngươi cũng dám ngẩn người, ngươi thực sự rất tuyệt!”
Ta khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”
Một tiếng “cạch” vang lên, tướng quân bằng gỗ của Trần tiểu nhị bị đẩy ngã, lăn lộc cộc ra khỏi bàn cát.
Cực kỳ thê thảm.
Ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của tiểu Thái tử, đội quân của hắn đã hoàn toàn bao vây đội quân của Trần tiểu nhị.
“Lợi hại thật!” Ta hoan hô reo lên, hoàn toàn đã quên mất Trần tiểu nhị mới là đồng đội của ta.
Tiểu Thái tử ngại ngùng mỉm cười.
Trần đại ca mặt không cảm xúc tuyên bố: “Trần Vô Đàm, đệ thâm nhập vào lòng địch nhưng quân nhu lại không thể đuổi kịp, để lại lại một sơ hở lớn như vậy cho kẻ địch, nếu đang ở trên chiến trường, đệ nên tự vẫn để tạ tội đi.”
Trần tiểu nhị da mặt dày, cười ha ha nói: “Thái tử có năng lực xuất quân và thiện chiến, không thể so sánh được, không thể so sánh được.”
Tiểu Thái tử được tâng bốc vẫn bày ra vẻ mặt không cảm xúc.
Toàn bộ quân của Trần tiểu nhị bị tiêu diệt sạch, buộc phải chạy sang một bên để quan sát trận chiến.
Hắn ta nóng lòng muốn chỉ điểm cho ta, nhưng ánh mắt của Trần đại ca quét đến, hắn ta lập tức yên tĩnh giống như một con chim cút.
Ta đành phải căng da đầu tự bày binh bố trận.
Phải xuất binh như thế nào đây?
Ta bắt đầu hối hận vì đã không đi học.
Khi đến lượt tiểu Thái tử, hắn đã thay đổi thủ đoạn sấm sét khi đối mặt với Trần tiểu nhị, bắt đầu trở nên do dự.
Trần đại ca khoanh tay đứng nhìn, cười lớn nói: “Từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, hử?”
Tiểu Thái tử mặt không đối sắc, vẫn tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ như cũ.
Trần đại ca lắc lắc đầu, đích thân động thủ, chỉ vài ba bước đi đã khiến đội quân của ta nát nhừ.
Binh tàn tướng bại trên bàn cát rơi tán tác, cực kỳ thê thảm.
Trần đại ca hỏi ta: “Có suy nghĩ gì không?”
Ta yếu ớt nói: “Suy nghĩ của ta chính là, ừ thì, từ nay về sau ta không bao giờ bỏ lớp học binh pháp nữa.”
Trần tiểu nhị quay mặt sang chỗ khác cười.
Cực kỳ lớn tiếng.
Ngươi có thể kiềm chế một chút được không?
Trần đại ca không nói gì, bắt đầu lật lại vấn đề điều binh khiển tướng của cả hai bên.
Ta nghe cái hiểu cái không.
Cuối cùng Trần đại ca cũng hạ lá cờ nhỏ xuống ra hiệu cho chúng ta có thể ai về nhà nấy, ta ủ rủ bước ra ngoài.
Sau đó lại bị gọi lại.
Tiểu Thái tử cũng dừng bước, nhìn qua nhìn lại giữa ta và Trần đại ca với vẻ mặt lo lắng, chỉ thiếu viết bốn chữ to đùng “Ngươi đừng mắng nàng” ở trên mặt.
Trần đại ca không nhìn thấy ánh mắt của tiểu Thái tử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi trở về muội nhất định phải học bù những gì đã để hổng trước đó, nếu trình độ quá kém thì sẽ không có năng lực đối chiến.”
Câu nói này của hắn ta thực sự quá nghiêm khắc.
Ta “ồ” một tiếng, uể oải ỉu xìu rời đi.
Tiểu Thái tử vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, cực kỳ đồng cảm.
Trần tiểu nhị lao vọt đến: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, đại ca ta chính là Diêm La vương, lúc ở trước mặt huynh ấy, ta thậm chí còn không dám đánh rắm, nhưng mà ngươi cũng đừng trách huynh ấy, huynh ấy là một người miệng dao găm tâm đậu hủ. Ngươi cũng phải tự trách mình đấy, ai bảo dám bỏ lớp của Diêm La vương chứ?”
Sau khi nói xong một loạt lời nói dong dài, hắn ta vô thức nhận ra cảm xúc của ta đang đi xuống, cuối cùng mới nói một câu tiếng người: “Này, có muốn ta giúp ngươi học bù không? Lão tử đây rất giỏi đấy!”
Chỉ với trình độ mèo cào của ngươi?
Ta không thèm để ý đến hắn ta.
Mặt trời đã nghiêng về phía tây, đàn chim trở về tổ thong thả cất cánh tạo thành một vài đốm đen.
Bước chân của ta trở nên chậm rãi nặng nề.
Nói ra sẽ bị người khác chê cười, nhưng con gái của Triệu đại tướng quân lại hoàn toàn không hiểu gì về binh pháp cả.
Tiểu Thái tử sờ sờ đầu ta.
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng hoàng hôn nắm chặt lấy ống tay áo của Thái tử: “Huynh giúp muội học bù đi, huynh giúp muội học bù đi!”
Tiểu Thái tử khó nhọc vươn tay ra từ cổ tay áo, nắm lấy của ta, sau đó quay đầu đi chỗ khác cười: “Được.”
Trong ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, khuôn mặt của hắn dường như cũng phát ra ánh sáng màu vàng, giống như một vị Bồ tát.
Phổ độ chúng sinh, thiện tai thiện tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.