Chương 21: chạm trán ấu niên yêu thú
Mộng Cảnh Hoa Thụ
06/07/2017
Địa phương này gần với lối ra của Nhất Tuyến Thiên là một bãi đất hình cánh cung giống như cảng tránh gió tự nhiên, cây cối thưa thớt, bị dã thú đánh lén cũng dễ dàng phòng bị, phụ cận còn có nguồn nước, dựa theo lời của những người dẫn đường thì phương viên mười dặm xung quanh cũng không tìm được nơi nào thích hợp hơn chỗ này.
Sâu trong núi Ma Vân Lĩnh mà lựa chọn được chỗ như thế dựng trại là rất cần thiết, bởi vì bên trong và bên ngoài núi rất khác nhau, phía ngoài mặc dù dã thú cũng nhiều nhưng lại khó có thể thành đoàn, coi như thành đoàn một đám nhiều nhất cũng chỉ chừng mười con. Mà sâu bên trong núi, tất cả dã thú cơ hồ đều là cả đàn cả lũ. Phần lớn bầy thú có ít nhất ba bốn mươi con dã thú, mà đặc biệt nhiều, thậm chí có hơn mấy trăm ngàn con.
Nếu như không lựa chọn được một chỗ thích hợp để dựng trại mà nói, nhất định sẽ bị cả đàn dã thú xông vào cắn xé đến xương cũng không chừa lại.
Những thứ này đều là kinh nghiệm đi núi của người dẫn đường tích lũy mấy chục năm mới được, mà tầm bảo khách thiếu thốn nhất cũng chính là loại kinh nghiệm này tự nhiên sẽ không phản đối.
Thế nhưng trong thâm sơn Ma Vân Lĩnh lại cho Lưu Ngọc một cảm giác kỳ lạ mà những người khác đều không có.
Đó chính là do Vân Thạch trước ngực hắn, có lẽ sau khi có được thần cách của nguyệt thần nó rõ ràng đã linh hoạt hơn. Mới vừa từ Nhất Tuyến Thiên đến dựng trại trên một đoạn đường ngắn, Lưu Ngọc liền phát hiện phía trên ít nhất chảy qua ba đạo thanh lưu, chuyện này thật không bình thường, Lưu Ngọc lập tức liền phát hiện một số chỗ không thể lý giải.
Lần trước dòng thanh lưu này xuất hiện là bởi vì nữ thần Nguyệt Dao dùng nó tới cứu vãn tính mạng của mình, mà trước đó nữa chính là lúc mình phát hiện ra xà hạt mỹ nhân. Chẳng lẽ nói ba đạo này thanh lưu này lại biểu thị cho chuyện gì sắp phát sinh sao? Lưu Ngọc khó hiểu, thế nhưng tại sao không phải là một đạo, mà là ba đạo đây? Hơn nữa bởi vì bản thân ở bên trong đội ngũ dáng dấp lại rất xinh đẹp, cho nên rất nhiều người đều thường xuyên dòm ngó hắn, khiến Lưu Ngọc căn bản không có cơ hội lén lút chạy ra, không thể làm gì khác hơn là đành nhịn xuống, nghĩ thầm chờ lát nữa có cơ hội hành động một mình thì mới quay lại cẩn thận tìm hiểu xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra đi.
Ngày thứ hai ánh mặt trời dần ló dạng, đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước, bởi vì là chân chính Ma Vân Lĩnh chỗ sâu, cho nên cho dù có người dẫn đường, mọi người vẫn như cũ đi rất chậm, hơn nữa bởi vì phải né tránh một ít sào huyệt dã thú nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn là lực chọn đi đường vòng, dẫn đến đi suốt một ngày, mãi cho đến khi mặt trời ngã về tây cũng chỉ mới đi được bảy tám dặm, hơn nữa trong đó còn rất không may mắn đụng phải một đám thứ mao dã trư, dã trư không thể so với heo nuôi, huống chi lại từ địa phương nguy hiểm như Ma Vân Lĩnh sinh trưởng, dã tính càng hung dữ, lực công kích cũng rất mạnh.
Đội ngũ Lưu Ngọc vừa lúc đi qua lãnh địa của chúng nó, lập tức có bảy tám con thứ mao dã trư gầm thét lên rồi liều lĩnh xông về phía đoàn người. Những con thứ mao dã trư này hình thể to lớn, nanh to cứng rắn, quan trọng nhất phải nói đến da của chúng đặc biệt dày. Đao kiếm tầm thường căn bản không thể chém nổi, mọi người trải qua một phen khổ chiến, mới bắt lại bảy tám đầu thứ mao dã trư này, mặc dù không có người nào thương vong nhưng cũng đã thở hổn hển.
Có điều ngay sau đó, lại có năm sáu chục đầu thứ mao dã trư lần nữa từ bốn phương tám hướng xông tới. Đội ngũ lúc này mới kinh hãi, Lưu Ngọc cũng rất sửng sốt, không nghĩ tới đám dã thú cư nhiên cũng biết mai phục.
Song phương chỉ vừa tiếp xúc, đội ngũ tầm bảo khách liền bị đụng đến người ngã ngựa đổ, khí lực ít hơn, căn bản không phải đối thủ của đám thứ mao dã trư. Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, thật may là thứ mao dã trư mặc dù da dầy lực mạnh, cũng không đủ linh hoạt, những người này chỉ mới bị thương chứ không có tử vong. những nhân cảnh cao thủ trong đội ngũ biết nếu cứ giằng co như vậy thì thật không ổn, hơn nữa còn dễ dàng đưa tới những loài dã thú khác, vì vậy hai ba người hợp lại thành một đội, ba bốn đội bắt đầu liên thủ giết một ít thứ mao dã trư có thực lực kém hơn, sau đó lấy được ưu thế về số lượng, mọi người liền đem những con thứ mao dã trư cường đại phân chia bao vây, một con giết một con. Lúc này mới lấy được thắng lợi, bất quá sau khi chiến đấu kết thúc kiểm lại nhân số một chút, phát hiện ngay cả như vậy, vẫn phải chết đến ba bốn người, phần lớn đều là bị thứ mao dã trư ngay từ đầu hung mãnh húc chết, lúc sau ngược lại không có người nào chết nữa.
Một bên cấp người bị thương xử lý vết thương đơn giản, Lưu Ngọc cùng một ít người không có bị thương còn lại được an bài quét dọn chiến trường, kiểm lại chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm không nhiều lắm, bởi vì thứ mao dã trư vốn chính là loại dã thú giá trị không lớn, chỉ có nanh còn tương đối đáng tiền, sau đó dựa theo thực lực cao thấp cùng với công lao chiến đấu lớn nhỏ lúc nãy mà phân phối. Lưu Ngọc bởi vì một mình giết chết một con thứ mao dã trư, cũng nhận được một cặp răng nanh, bất quá thứ này giá bán nhiều nhất cũng chỉ năm mươi lượng bạc một đôi, cho nên hắn dứt khoát lấy giá ba mươi lăm lượng một đôi bán cho một người bên trong đội ngũ vừa vặn đang thu thập vật này, phần lớn người khác cũng cùng một lựa chọn như Lưu Ngọc, phía sau còn có rất nhiều thứ tốt hơn, bất tất phải quan tâm thứ chỉ đáng giá mấy chục lượng, mà nếu như không còn mạng trở ra thì cũng chỉ là uổng công vô ích.
Đường núi thật không dễ đi, đến chạng vạng cũng chỉ có thể chôn nồi nấu cơm. Lưu Ngọc mặc dù không mệt, nhưng rất nhiều người còn lại cũng đã không ngừng kêu khổ, hối hận khi tới địa phương đáng chết này, tài vật đâu không thấy chỉ thấy mạng nhỏ tùy lúc đều gặp nguy hiểm. Sau khi ăn xong cơm tối, Từ lão hán cùng người lĩnh đội của đội ngũ kia đem mọi người triệu tập đến cùng nhau, sau đó nói: “Nhờ hồng phúc của ông trời, mặc kệ trên đường thế nào, mọi người chúng ta cuối cùng cũng sống tới nơi này. Càng đi về phía trước sẽ càng thêm nguy hiểm!”
Dừng một chút, Từ lão hán thấy không có người đặt câu hỏi mới tiếp tục nói: “Dựa theo thương lượng ngay từ đầu của mọi người, có một nhóm người muốn ở lại khu vực này săn thú cùng hái thuốc, những người còn lại tiếp tục đi tiếp. Ngày mai mọi người liền chia tay, tối nay có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút.”
Từ lão hán nói những thứ này, đều là vấn đề mọi người đã sớm biết, hơn nữa còn sẽ có hai người dẫn đường đi theo nhóm người rời đi, tự nhiên sẽ không có ai dị nghị.
Sau đó chính là an bài người gác đêm, Lưu Ngọc bởi vì đã canh qua một lần, tối nay có thể ngủ một giấc thật tốt, nhưng mà không biết tại sao, phảng phất như có dự cảm không ổn, hắn mới vừa ngủ được một lúc liền giật mình tỉnh lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nhìn bốn phía, rất an tĩnh, tựa hồ hết thảy đều hết sức bình thường, chính là không biết tại sao, Lưu Ngọc luôn cảm thấy bất an, hơn nữa loại dự cảm này theo thời gian trôi qua, còn càng ngày càng mãnh liệt, khiến hắn còn dư lại tí xíu buồn ngủ cũng bay đến trảo ao quốc* đi!
Lưu Ngọc đang sợ hãi ngồi dưới đất quan sát bốn phía, chợt cảm giác được một bản tay nhỏ bé lạnh như băng túm lấy cánh tay của hắn, trong lòng nhất thời chính là giật mình, phách chưởng liền hướng tiểu thủ chộp tới phương hướng đánh.
“A!” Chợt nghe bên cạnh một tiếng kêu sợ hãi duyên dáng vang lên, Lưu Ngọc mới sực nhớ ra, chính mình bởi vì bị biến thành nữ nhân, cùng thiếu nữ còn có một cô gái trẻ tuổi khác được an bài ngủ chung ở một chỗ, bây giờ tiếng kêu yêu kiều của nữ tử không phải là từ thiếu nữ bên cạnh sao? Lưu Ngọc vội vàng đem khí lực thu lại, xoay người nói với nàng mấy câu xin lỗi, thật may là không có tạo thành hậu quả đáng tiếc nào, Lưu Ngọc vừa hổ thẹn lại vừa may mắn.
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả cô gái trẻ tuổi ngủ một đầu khác với thiếu nữ cũng bị nhao tỉnh lại, bây giờ đội ngũ chỉ còn ba người bọn hắn là “Nữ khách”, trượng phu của cô gái trẻ tuổi vì cứu chính nàng lại phải bỏ mạng, nữ tử này cũng hết sức bi thương, bây giờ lại cho là xảy ra chuyện gì không ổn, trên mặt nhất thời toát ra vẻ sợ hãi.
Lưu Ngọc thấy vậy, không đành lòng thở dài an ủi: “Không có việc gì, là ta có chút thất thố.”
Thiếu nữ lo lắng gật đầu một cái, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn, chợt cảm thấy kỳ quái hỏi: “Lưu tỷ tỷ, ngươi cũng đang sợ sao?”
Lưu Ngọc nghe vậy, cũng thuận thế nói: “Đúng vậy, không biết tại sao đêm nay ta luôn cảm thấy lo sợ!” Thiếu nữ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, mọi người đều đang ngủ say, lửa trại vẫn như cũ đốt rất vượng, doanh địa bốn phía cũng gắn rất nhiều khu thú hương, theo lý thuyết hẳn là rất an toàn, thế nhưng biểu tình của Lưu Ngọc không giống làm bộ, càng không cần thiết phải lừa nàng.
Cho nên thiếu nữ mang giày xong, liền lôi kéo cánh tay Lưu Ngọc nói: “Đã như vậy, tỷ tỷ chúng ta dạo một vòng vòng chung quanh đi.” Lưu Ngọc hít sâu một hơi, cũng không cự tuyệt đề nghị này.
Hai người tay cầm tay tại doanh địa bốn phía đi dạo, phát hiện lại có một đạo thân ảnh mãnh khảnh đang im lặng dựa vào một chạc cây có thân cành to lớn bên cạnh doanh địa, cách mặt đất chừng bốn năm thước, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cửu nhi cô nương?” Lưu Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Ân?” Thiếu nữ ngồi trên cây nghe tiếng liền mở mắt, đó là một đôi mắt to mỹ lệ ẩn dưới làn sương mù, kỳ quái nhìn hai người bọn họ nói: “Chuyện gì? Không có thí chớ quấy rầy ta ngủ!” Lưu Ngọc cười một tiếng, nữ tử này nói chuyện mặc dù thẳng thắn nhưng là chân thành, so với Từ lão hán càng đáng tin cậy, Lưu Ngọc không khỏi chép miệng, cười nói: “Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, chúng ta không làm phiền ngươi.”
Cửu nhi lại lắc đầu nói: “Quên đi, không ngủ lại được nữa.” Vì vậy từ trên nhánh cây nhảy xuống, Lưu Ngọc chìa tay đỡ nàng.
…….
Ba thiếu nữ ở chỗ sáng dưới ánh trăng cùng xếp hàng ngồi, tạo thành một bộ tranh tuyệt mỹ cảnh đêm, không biết lựa chọn chủ đề gì để bắt đầu trò chuyện đành hướng đến trên người Cửu nhi, Lưu Ngọc có chút tò mò hỏi: “Cửu nhi, ngươi tại sao phải lựa chọn làm một người hái thuốc? Chuyện này thật sự là khổ cực, hơn nữa lại rất nguy hiểm, ngươi còn là một cô bé nữa, làm những việc khác không tốt hơn sao?”
Cửu nhi nghe vậy, nhìn Lưu Ngọc một cái, lắc lắc đầu nói: “Ta sẽ không làm những chuyện khác, cha nuôi từ nhỏ liền đem ta bồi dưỡng thành một người hái thuốc, hơn nữa ta nghĩ nghề này tốt vô cùng.”
“Cha nuôi?” Lưu Ngọc cùng thiếu nữ nghe đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Cửu nhi sở dĩ lại trở thành một người hái thuốc, là do nghe lời cha nuôi nàng nói.
“Đúng vậy, cha nuôi ta chính là Từ đại bá!” Cửu nhi thấy bọn họ kinh ngạc, rất là khó hiểu. “Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, cha nuôi mang ta về nuôi, cho nên hắn nói gì ta đều nghe! Để cho ta tới làm người hái thuốc, ta cũng sẽ không phản đối.”
Thiếu nữ nghe không có cảm giác gì, Lưu Ngọc lại âm thầm lắc đầu một cái, nghĩ thầm: Từ lão hán cái hạng người âm mưu tính toán đó, cư nhiên trong chuyện này cũng có cử chỉ thiện lương, xem ra bản tính con người quả nhiên cũng có hai mặt, rất khó nói đến tâm ai là hoàn toàn thiện ác.
Đang trong lúc nói chuyện, khắp mặt đất chợt ầm ầm chấn động lên…
Mới đầu còn rất nhỏ khó mà nhận ra, chính là ngay sau đó tựu giống như thiên băng địa liệt, phảng phất như toàn bộ rừng rậm đều đang rung chuyển.
Cửu nhi là người thứ nhất nhảy dựng lên, Lưu Ngọc cùng thiếu nữ phản ứng cũng không chậm, “Chuyện gì xảy ra?!” Lưu Ngọc nhất thời cả kinh, hơn nữa cái cảm giác hết sức nguy hiểm trong lòng đã nhanh chóng phóng đại gấp mấy lần, nếu là lá gan nhỏ một chút, đã lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cửu nhi sắc mặt lại hết sức ngưng trọng, lắc lắc đầu nói: “Chớ có ầm ĩ! Các ngươi nhanh đi đánh thức những người khác, ta trở lên cây xem một chút, sợ rằng có phiền toái lớn tới rồi!”
Lúc này ngọn nguồn đưa đến cơn đại địa chấn phảng phất tiến lại càng gần, rất nhiều người đều từ trong cơn mơ ngủ bị kinh động tỉnh lại, luống cuống tay chân mang giày tìm binh khí, còn có một số người vẫn ngủ cũng bị Lưu Ngọc cùng thiếu nữ đánh thức, trừ ba người Lưu Ngọc ra thì Từ lão hán cũng là người phát hiện sự việc không đúng trước nhất. Sắc mặt lão ngưng trọng dị thường, bất quá vẫn là gắng giữ tĩnh táo, lên tiếng trấn an tâm tình của mọi người nói: “Không cần kinh hoảng, có lẽ không phải là… “
Mặc dù đã có dự cảm rất không ổn, chính là làm người dẫn đường, lúc này nhất định phải đưa đến tác dụng dẹp yên cơn hoảng loạn của đội ngũ, Từ lão hán tận lực không hướng tình huống xấu nhất nói ra, bởi vì hắn cũng không muốn đưa tới sự khủng hoảng trong lòng mọi người.
Chính là lời còn chưa nói hết, chợt chỉ nghe thấy tiếng một nam tử tuổi còn trẻ hoảng sợ quát tháo: “Không tốt, chúng ta, chúng ta bị dã thú bao vây!”
Một tiếng quát này của hắn khiến mọi người không còn tâm tư nghe Từ lão hán nói chuyện, rối rít hướng bốn phía nhìn, có thể chỉ liếc liếc mắt liền phát hiện thật là nhiều, thật là nhiều dã thú! Khắp nơi đều là ánh mắt lửa than màu hồng lục, hít sâu một hơi, đám người trong nháy mắt cơ hồ trở nên tĩnh mịch, lúc này rất hiển nhiên là Từ lão hán nói cái gì cũng đều vô ích.
“Thú triều… ” Không biết ai nói ra hai từ kinh khủng này, người nhát gan run cầm cập có chút không hiểu hỏi: “Thú triều… Kia là thứ quỷ gì?!” Từ lão hán nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi lại mở mắt ra nói: “Việc đã đến nước này, tất cả mọi người phó thác cho trời… “
Không trách rất nhiều người không biết, lần thú triều kia đã là chuyện của tám mươi năm trước, một lần kia bởi vì không rõ nguyên nhân, một nửa dã thú Ma Vân Lĩnh toàn bộ vọt ra khỏi dãy núi! Đàn thú trùng trùng điệp điệp mấy chục vạn con nhằm hướng Lôi Quang Thành giết chóc, dọc đường đi sinh linh đồ thán, số người chết không đếm xuể, công thành Lôi Quang một ngày nhưng không thể công phá, viện quân triều đình phái đến mới đánh lui chúng về lại dãy núi. Nếu như hôm nay thật là gặp thú triều, đừng nói là bọn họ có mấy chục người, coi như là trên vạn người, kết quả chỉ sợ cũng không sai biệt lắm.
Không nghĩ đến sẽ gặp được thú triều trong truyền thuyết, bị đại quân dã thú mênh mông bao vây tai chỗ, coi như có mọc cánh cũng khó trốn thoát. Cười khổ một tiếng, Lưu Ngọc đúng bên cạnh thiếu nữ nói: “Đại khái là xuất môn không coi ngày, không nghĩ tới chúng hôm nay phải chết ở đây sao?” Thiếu nữ cũng sâu kín thở dài, không lên tiếng, ý nghĩ cũng không sai biệt lắm, dưới thú triều này trừ phi là thần tiên trong truyền thuyết, bằng không hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Một cổ hơi thở tuyệt vọng cơ hồ đã tràn ngập khắp trong đám người, đúng lúc này Cửu nhi ở trên cây chợt vui mừng hô: “Không đúng, đây không phải là thú triều!”
Nghe vậy, tất cả mọi người lộ ra vẻ vui mừng, trong tuyệt vọng chợt sinh ra một chút hy vọng, mọi người tự nhiên tin tưởng đây là thật. Nhưng Từ lão hán lại nhíu mày nói: “Cửu nhi, đến lúc nào rồi mà ngươi còn có thể đùa giỡn sao? Trùng trùng điệp điệp như vậy ít nhất cũng phải mấy ngàn con dã thú, chủng loại hoàn toàn không giống nhau, không phải là thú triều thì còn có thể là cái gì đây?”
Thật ra thì mọi người thà tin tưởng cửu nhi nói, nhưng mà Từ lão hán lại có uy tín cao nhất, cho nên mặc dù Cửu nhi cho mọi người chốc lát hy vọng ngắn ngủi, mọi người lại vẫn như cũ tin tưởng Từ lão hán sẽ không nhìn lầm.
Cửu nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống, có chút mất hứng, nũng nịu hừ một tiếng, có chút bất mãn nói: “Không tin thì thôi, đợi lát nữa thấy rõ sẽ hiểu!”
Vừa dứt lời, trong bầy thú liền phân ra trên trăm con dã thú xông về phía mọi người, bọn họ lập tức luống cuống tay chân ngăn cản, cũng không quản được chuyện này ai đúng ai sai, thế nhưng thật sự ngoài dự kiến của mọi người chính là càng có nhiều dã thú hơn cư nhiên lượn qua đám người, tiếp tục hướng nơi xa chạy như điên. Trong đám người nhất thời bộc phát ra một trận hoan hô, Cửu nhi lại nhảy xuống cây chạy tới, vươn ngón tay nộn như hẹ tây chỉ vào bọn họ quát: “Ồn ào cái gì! Các ngươi cho rằng đám dã thú liều mạng chạy trốn như vậy, thật sự là chuyện tốt sao?”
Vốn là mọi người nhất thời cao hứng lại một trận hấp khí thật mạnh, cũng ý thức được cái vấn đề này, thứ có thể khiến cho mấy ngàn dã thú điên loạn chạy trốn, chắc chắn phải rất kinh khủng a! Từ lão hán nghe vậy lại có điểm tức giận đi tới, trầm giọng nói: “Cửu nhi, chớ nghịch ngợm, ngươi nói rõ một chút nhìn thấy cái gì đi?”
Cửu nhi thấy cha tức giận, cũng không dám lắm mồm, phì cười nói: “Thật ra là trên núi phát hỏa a! Ta mới vừa rồi ở trên cây nhìn thấy mười mấy dặm bên ngoài một sơn cốc bốc cháy, đem mười mấy mẫu rừng rậm đều đốt thành tro! Hơn nữa nhìn thế lửa còn đang tiếp tục lan tràn tới, nơi này một lát nữa cũng sẽ bị đốt.”
Thì ra là như vậy, đầu óc mọi người vốn đang mơ hồ nghe xong như mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ lão hán thở phào nhẹ nhỏm, mọi người cũng đều thở ra một hơi, con người dù sao cũng khác với dã thú, nhà của mọi người không phải trong rừng rậm, coi như nơi này cháy nhiều nhất là đổi một chỗ dựng trại thôi. Vì vậy dưới sự chỉ đạo của những người dẫn đường, mọi người liền hướng tới thượng nguồn cách chỗ này năm dặm, nơi này là hướng đầu gió, không có gì bất ngờ xảy ra thì lửa không thể lan tới đây.
Chờ đến khi mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa thì trời đã sáng, Từ lão hán vẫn là khó hiểu, liền hỏi: “Làm sao lại kỳ quái như thế? Hảo hảo, chưa từng nghe nói qua bên trong Ma Vân Lĩnh lại có chuyện cháy lớn như vậy, dù sao nơi này và vậy rừng rậm còn có chút bất đồng, coi như là do yêu thú làm ra, cũng không lớn mật cho phép thế lửa lan tràn mạnh mẽ như vậy chứ?”
Đây cũng là nghi vấn chung, mọi người sau khi thương lượng, quyết định từ trong đội ngũ cử ra mười cao thủ tạo thành một cái tiểu đội, đi đến chỗ xảy ra hỏa hoạn tìm tòi đến tột cùng, tối hôm qua hơn một trăm con dã thú cũng rất hung tàn, lại khiến cho đội ngũ tổn thất thêm sáu người, bây giờ nhân cảnh cao thủ đã chưa đủ mười người, bởi vì Lưu Ngọc có chiến tích đơn độc một mình đối kháng với thứ mao dã trư, cũng không hề nghi ngờ bị chọn làm một trong mười người đó, đối với chuyện này hắn cũng không cảm thấy có cái gì bất mãn, dù sao bản thân cũng muốn xâm nhập Ma Vân Lĩnh, nhất định phải biết rõ tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng trong những người được chọn chỉ có Lưu Ngọc là một “nữ tử”, còn lại chín người đều là nam, thuộc hạ của thiếu nữ cũng có một người được bầu, bất quá không còn là người mà Lưu Ngọc tương đối quen thuộc nữa. Mấy người sau khi xuất phát, cũng không dám hành động lỗ mãng, dù sao dãy núi này đúng là có yêu thú sinh sống, mọi người che giấu thân hình, từ từ tới gần chỗ bị thiêu rụi, cuối cùng đi tới địa phương tối hôm qua bọn họ dựng trại, phát hiện nơi này đã bị đốt thành một mảnh đất trống trải, thứ gì cũng không có lưu lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, còn phát hiện rất nhiều thi thể của dã thú bị thui chín, khắp nơi đều là mùi thịt bị nướng nửa sống nửa chín xú uế khét lẹt, vô cùng khó chịu. Mấy nam tử đại khái cũng là cố ý chiếu cố Lưu Ngọc bởi thân phận “nữ nhân”, dọc đường còn làm chút công việc khu trừ xú khí, còn tạo một con đường dễ đi một chút nhường cho hắn, Lưu Ngọc ngược lại cũng không từ chối, tối hôm qua một đêm ngủ không ngon giấc còn bị làm việc tới sáng, lúc này ít đi phiền phức vô vị cũng thoải mái một chút.
Không có cây cối tạo thành bình chướng thiên nhiên nên mọi người coi như ẩn núp thân hình cũng đã tăng tốc, còn chưa tới một canh giờ liền xuất hiện ở nơi tối hôm qua bốc cháy đầu tiên, lúc này không biết tại sao, cảm giác khiến Lưu Ngọc tối hôm qua rợn cả tóc gáy lại lần nữa nổi lên. Lưu Ngọc lấy làm kinh ngạc, hướng bốn phía nhìn, cũng chỉ có một mảnh nám đen cảnh tượng, nguy hiểm rốt cuộc ở nơi nào hắn căn bản không biết. Loại cảm giác này phi thường kỳ lạ, Lưu Ngọc cố ý hướng một cái thân hình cao lớn nam tử bên cạnh nép vào trốn tránh, hy vọng phiền toái không nên tìm tới mình trước tiên.
Nhưng là chuyện càng không muốn nghĩ đến lại càng xảy ra, Lưu Ngọc vừa có ý niệm như thế trong đầu, liền phát hiện trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng rất lớn, nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng lên kịch liệt! Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời một con điểu nhi không tính là quá lớn lại dị thường kiêu ngạo mà xinh đẹp, mang theo ánh mắt châm chọc hướng mấy người Lưu Ngọc há hốc miệng ra.
“Cẩn thận!” Có người cảm thấy không ổn, hô to một tiếng liền lập tức quay đầu bỏ chạy, con điểu nhi này mặc dù không lớn, lại xinh đẹp khác thường, lông chim hiện lên màu lửa đỏ, đỉnh đầu còn có đôi linh vũ cao ngất mà tiên diễm, không to lớn nhưng lại phảng phất như có khí độ vương giả trời sanh vậy. Cái người thấy tình thế không ổn liền co giò chạy đầu tiên, còn không chạy được mười bước, liền bị mấy hỏa cầu lớn nhỏ từ miệng điểu nhi phun ra thiêu thành tro bụi, cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.
“Phượng… Phượng hoàng!?” Rốt cục có người không thể tin được nói một câu, sau khi nói xong ngay cả chính hắn phỏng chừng cũng không tin được. Phượng hoàng là thần điểu chỉ có ở trong truyền thuyết, thế giới loài người căn bản cũng không có xuất hiện qua, mặc dù đỉnh núi cao nhất Ma Vân Lĩnh tên là Thánh Hoàng Thai, chính là địa danh quy địa danh, cho dù có truyền thuyết kia cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Lưu Ngọc lại không có lập tức co giò bỏ chạy, nếu không sẽ giống hệt kết cục của người nọ, mắt hắn híp lại, cẩn thận nhìn chằm chằm con “Phượng Hoàng” trên bầu trời kia, sau đó lắc đầu nói: “Mọi người không cần phải sợ hãi quá mức như vậy, đừng nói con chim này có phải phượng hoàng hay không, nếu thật là phượng hoàng chỉ sợ cũng không có nhỏ như vậy nga?”
Mới vừa nói xong, đã nhìn thấy điểu nhi xinh đẹp trên bầu trời bỗng nhiên ngâm khẽ một tiếng, một đoàn hỏa cầu nóng chảy bao hàm lấy sự tức giận của nó hướng Lưu Ngọc oanh tới, trên gương mặt tú lệ của Lưu Ngọc lúc này lại toát ra một tia cười ôn nhu, giơ tay lên tung một chưởng về phía đoàn hỏa cầu trên bầu trời, mọi người lại đang cảm thấy hoang đường rồi đột nhiên chuyển đến ánh mắt khó tin, một chưởng kia cũng không có dùng bao nhiêu khí lực chỉ có thể dùng để nhẹ nhàng xoa bóp, nhiều nhất chỉ có thể lay động một bụi cỏ dại mềm mại, vậy mà đã đem cả đoàn hỏa cầu đủ để thiêu rụi một người trong nháy mắt phách thành hư vô!
“Này, đây thật sự là khó tin!” Những cao thủ nhân cảnh lúc này cũng cảm thấy hết sức thần kỳ, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào trong lúc tùy tiện mà làm được đến mức như thế, nhất thời những người này nhìn Lưu Ngọc dưới ánh mắt hoàn toàn khác, trước đó phần nhiều là nhìn chúng vẻ xinh đẹp nên thèm thuồng, bây giờ lại biến thành khâm phục bên trong mang theo nhè nhẹ ý ái mộ, Lưu Ngọc âm thầm nguyền rủa một tiếng, lại chỉ có thể đem những ánh mắt ngập tràn yêu mến của bọn họ coi như không khí không để ý đến, thở dài có chút sâu kín nhìn lên bầu trời hướng điểu nhi nói: “Ngươi không phải là phượng hoàng! Chỉ sợ ngay cả phượng sồ, bây giờ cũng coi như không tính đi? Phượng hoàng trong ngọn lửa ẩn chứa tinh hoa mặt trời, hỏa diễm của ngươi lại không có, ngươi mặc dù có một tia hy vọng trở thành phượng hoàng, nhưng mà theo ta nghĩ sợ rằng ngay cả chính ngươi cũng hiểu được đây chẳng qua là si tâm vọng tưởng mà thôi!” Dừng một chút, hơi nở nụ cười bí hiểm nói: “Tiểu tử kia, ngươi xem ta nói có đúng hay không?”
Kỳ thực Lưu Ngọc mới vừa rồi chính là dùng ánh trăng tinh hoa trong cơ thể hóa giải hỏa diễm đối phương phun ra, ánh trăng tinh hoa cùng với tinh hoa mặt trời giống nhau đều là năng lượng thượng đẳng, Lưu Ngọc cũng không có bao nhiêu, bất quá dùng để khắc chế con điểu nhi trước mắt này thì lại vừa đủ, nếu không nó cho mỗi người một ngụm lửa thì tất cả đều đã chết cháy.
Đại khái là bị Lưu Ngọc nói trúng chỗ yếu hại, tiểu gia hỏa kia nhất thời giận dữ, lại phun ra một ngụm hỏa diễm, Lưu Ngọc nghĩ không muốn lãng phí ánh trăng tinh hoa nữa, để ngăn cản đoàn hỏa diễm này, mỗi lần hắn ít nhất phải tiêu hao thành quả tu luyện cả đêm, vụ mua bán này tuyệt đối không có lời vì vậy liền nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thấy Lưu Ngọc rời đi, những người khác tự nhiên cũng đều đuổi theo, nếu còn lưu lại khẳng định liền bị con quái điểu này phun lửa thui chết, nhưng mà điểu nhi này đã bị Lưu Ngọc chọc cho tức giận, làm sao chịu bỏ qua? Vì vậy vũ mao cũng xù lên lập tức đuổi theo quyết không bỏ qua, bất quá đám người Lưu Ngọc tách ra chạy trốn, nó nhất thời nữa khắc cũng rất khó đuổi theo, kết quả một mực đuổi đến chỗ đội ngũ dựng trại, nó nhìn thấy nhiều người như vậy, mới có chút sợ hãi kêu lên một tiếng, không cam lòng đành phải rút đi.
Có điều Lưu Ngọc nếu đã đem nó lừa được tới đây, lại có thể nào dừng tay? Lúc này hô to một tiếng: “Giúp ta một tay!” Chân ngọc nhẹ nhàng điểm một cái, cả người giống tiên nữ nhẹ nhàng nhảy lên không trung, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng độ cao cũng đã vượt qua điểu nhi một đoạn! Cả người cúi xuống, đưa hai tay ra hướng điểu nhi bắt đi, những người khác tự nhiên cũng không muốn lại bị cái thứ này uy hiếp, cũng rối rít trợ giúp Lưu Ngọc khóa chặt lấy nó, nhất thời nó cũng chỉ có thể lo lắng vỗ cánh thình thịch, nhưng căn bản không cách nào nhúc nhích.
Lưu Ngọc thấy vậy, đắc ý khẽ cười một tiếng, liền đưa tay chộp lấy cổ nó cười nói: “Mặc dù không phải là phượng hoàng, nhưng rốt cuộc so với tạp mao kê mạnh hơn nhiều. Dùng để trợ chiến cho ta cũng rất tốt.” Hắn là cố ý nói như vậy, điểu nhi bị tức giận nổi cơn tam bành, Lưu Ngọc cũng không cho nó cơ hội, lập tức dùng một đạo lá bùa mua được dán vào trên đầu nó, lại cắn vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt tiên huyết lên trên lá bùa, nhất thời lá bùa phát ra quang mang màu đỏ tím âm u, chậm rãi thẩm thấu vào đầu điểu nhi, Lưu Ngọc lúc này mới yên tâm nói: “Tới đây quả là không thua thiệt, ít nhất cũng bắt được một trợ thủ tốt.”
Từ lão hán thấy vậy lại lớn tiếng quát: “Ngươi làm cáu gì vậy?! Mau thả nó ra! Bằng không đem nó trực tiếp giết chết đi!”
“Vì sao?” Lưu Ngọc khó hiểu hỏi.
Từ lão hán vì vậy nói: “Thứ này chỉ sợ là yêu thú nhỏ chúng ta gặp ngày đó! Bất quá ta không có nhìn lầm, đây là một con yêu thú ấu tể! Yêu thú ấu tể không thể bắt, mặc dù giá trị liên thành, nhưng nhất định sẽ gặp phải sự trả thù liên miên vô tận của yêu thú. Ta còn không muốn phụng bồi ngươi cùng chết!”
“Còn có có chuyện như vậy sao?” Lưu Ngọc nghe vậy chân mày cũng cau lại, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cũng dần dần lạnh lẽo hơn, chỉ có thể thở dài nói: “Bây giờ nó đã nhận ta là chủ.” Dứt lời đem điểu nhi thả lên bả vai mình, vốn là một con chim kiêu ngạo bướng bỉnh lúc này cư nhiên rất ôn thuận, nhìn qua có vẻ hết sức phục tùng. Lưu Ngọc tiếp tục nói: “Yêu thú đã thuần phục không cách nào phóng sanh, chỉ có thể giết chết đúng không?”
Từ lão hán gật đầu một cái, biểu thị lời Lưu Ngọc nói không sai. Lưu Ngọc nhướng mày, lắc lắc đầu nói: “Thế nhưng ta cự tuyệt! Bởi vì ta không muốn giết chết nó.”
Từ lão hán vừa nghe nổi cơn tam bành, tay nắm thành quyền, chính là đảo mắt vừa nhìn thấy điểu nhi trên bả vai Lưu Ngọc, nhất thời đảm khí liền bay đến trảo oa quốc. Hắn cũng không có ánh trăng tinh hoa loại này vật thần kỳ, cuối cùng chỉ có thể buông tha ý nghĩ này, thở dài nói: “Tùy ngươi thôi! Nếu đã muốn chết ta cũng không ngăn cản ngươi, bất quá ngươi không thể dính líu đến chúng ta cùng những người khác.”
Lưu Ngọc nghe vậy lại gật đầu cười nói: “Không có gì, ta sẽ rời đi.”
Thiếu nữ tự nhiên lo lắng, mấy ngày nay hai người rất thân thiết, nghiễm nhiên như tình cảm tỷ muội vậy. Lưu Ngọc thấy nàng tiến lên, cũng cảm thấy có chút thẹn với hảo ý nữ tử trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: “Xin lỗi ngươi, có duyên sau này sẽ gặp lại!”
Thiếu nữ ôn nhu gật đầu một cái, cũng cười nói: “Ta hiểu, có một số việc đúng là thân bất do kỷ, Lưu tỷ tỷ, mấy ngày này ta rất vui vẻ. Thật ra thì ta hết sức hâm mộ ngươi, bộ dáng lạnh lùng… võ công cao cường, có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình thích, chính là ta, ta thì không thể… ” Nói xong thiếu nữ có chút ảm nhiên cúi đầu xuống, Lưu Ngọc cũng chỉ hảo an ủi một ít lời, hai người mới lưu luyến chia tay.
…….
Lưu Ngọc sở dĩ dám rời khỏi đội ngũ một thân một mình lên đường, cũng bởi vì có điểu nhi chính là thổ địa nơi đây, chỉ là không thể nói chuyện mà thôi, hơn nữa hắn cũng sợ trên đoạn đường phía sau Từ lão hán sẽ giở vài thủ đoạn khác, cho nên thà tách ra cũng sẽ không tiếp tục đi theo đội ngũ nữa. Dù sao thực lực của mình cũng tăng mạnh, chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo, nói không chừng cũng có thể tìm được một ít Thuần Linh Thủy. Bất quá đối với lời cuối cùng của Từ lão hán nói trước khi rời đi phải đối mặt với yêu thú trưởng thành, muốn nói hắn không có một chút kiêng kỵ nào vậy khẳng định là giả, nhưng mà Lưu Ngọc luôn luôn là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hắn cũng không tin một hai con yêu thú trưởng thành ít ỏi lại có thể đem mình bức đến không còn đường để đi.
_______
*Trảo ao quốc: một đảo lớn ngoài biển của Indonesia
Sâu trong núi Ma Vân Lĩnh mà lựa chọn được chỗ như thế dựng trại là rất cần thiết, bởi vì bên trong và bên ngoài núi rất khác nhau, phía ngoài mặc dù dã thú cũng nhiều nhưng lại khó có thể thành đoàn, coi như thành đoàn một đám nhiều nhất cũng chỉ chừng mười con. Mà sâu bên trong núi, tất cả dã thú cơ hồ đều là cả đàn cả lũ. Phần lớn bầy thú có ít nhất ba bốn mươi con dã thú, mà đặc biệt nhiều, thậm chí có hơn mấy trăm ngàn con.
Nếu như không lựa chọn được một chỗ thích hợp để dựng trại mà nói, nhất định sẽ bị cả đàn dã thú xông vào cắn xé đến xương cũng không chừa lại.
Những thứ này đều là kinh nghiệm đi núi của người dẫn đường tích lũy mấy chục năm mới được, mà tầm bảo khách thiếu thốn nhất cũng chính là loại kinh nghiệm này tự nhiên sẽ không phản đối.
Thế nhưng trong thâm sơn Ma Vân Lĩnh lại cho Lưu Ngọc một cảm giác kỳ lạ mà những người khác đều không có.
Đó chính là do Vân Thạch trước ngực hắn, có lẽ sau khi có được thần cách của nguyệt thần nó rõ ràng đã linh hoạt hơn. Mới vừa từ Nhất Tuyến Thiên đến dựng trại trên một đoạn đường ngắn, Lưu Ngọc liền phát hiện phía trên ít nhất chảy qua ba đạo thanh lưu, chuyện này thật không bình thường, Lưu Ngọc lập tức liền phát hiện một số chỗ không thể lý giải.
Lần trước dòng thanh lưu này xuất hiện là bởi vì nữ thần Nguyệt Dao dùng nó tới cứu vãn tính mạng của mình, mà trước đó nữa chính là lúc mình phát hiện ra xà hạt mỹ nhân. Chẳng lẽ nói ba đạo này thanh lưu này lại biểu thị cho chuyện gì sắp phát sinh sao? Lưu Ngọc khó hiểu, thế nhưng tại sao không phải là một đạo, mà là ba đạo đây? Hơn nữa bởi vì bản thân ở bên trong đội ngũ dáng dấp lại rất xinh đẹp, cho nên rất nhiều người đều thường xuyên dòm ngó hắn, khiến Lưu Ngọc căn bản không có cơ hội lén lút chạy ra, không thể làm gì khác hơn là đành nhịn xuống, nghĩ thầm chờ lát nữa có cơ hội hành động một mình thì mới quay lại cẩn thận tìm hiểu xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra đi.
Ngày thứ hai ánh mặt trời dần ló dạng, đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước, bởi vì là chân chính Ma Vân Lĩnh chỗ sâu, cho nên cho dù có người dẫn đường, mọi người vẫn như cũ đi rất chậm, hơn nữa bởi vì phải né tránh một ít sào huyệt dã thú nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn là lực chọn đi đường vòng, dẫn đến đi suốt một ngày, mãi cho đến khi mặt trời ngã về tây cũng chỉ mới đi được bảy tám dặm, hơn nữa trong đó còn rất không may mắn đụng phải một đám thứ mao dã trư, dã trư không thể so với heo nuôi, huống chi lại từ địa phương nguy hiểm như Ma Vân Lĩnh sinh trưởng, dã tính càng hung dữ, lực công kích cũng rất mạnh.
Đội ngũ Lưu Ngọc vừa lúc đi qua lãnh địa của chúng nó, lập tức có bảy tám con thứ mao dã trư gầm thét lên rồi liều lĩnh xông về phía đoàn người. Những con thứ mao dã trư này hình thể to lớn, nanh to cứng rắn, quan trọng nhất phải nói đến da của chúng đặc biệt dày. Đao kiếm tầm thường căn bản không thể chém nổi, mọi người trải qua một phen khổ chiến, mới bắt lại bảy tám đầu thứ mao dã trư này, mặc dù không có người nào thương vong nhưng cũng đã thở hổn hển.
Có điều ngay sau đó, lại có năm sáu chục đầu thứ mao dã trư lần nữa từ bốn phương tám hướng xông tới. Đội ngũ lúc này mới kinh hãi, Lưu Ngọc cũng rất sửng sốt, không nghĩ tới đám dã thú cư nhiên cũng biết mai phục.
Song phương chỉ vừa tiếp xúc, đội ngũ tầm bảo khách liền bị đụng đến người ngã ngựa đổ, khí lực ít hơn, căn bản không phải đối thủ của đám thứ mao dã trư. Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, thật may là thứ mao dã trư mặc dù da dầy lực mạnh, cũng không đủ linh hoạt, những người này chỉ mới bị thương chứ không có tử vong. những nhân cảnh cao thủ trong đội ngũ biết nếu cứ giằng co như vậy thì thật không ổn, hơn nữa còn dễ dàng đưa tới những loài dã thú khác, vì vậy hai ba người hợp lại thành một đội, ba bốn đội bắt đầu liên thủ giết một ít thứ mao dã trư có thực lực kém hơn, sau đó lấy được ưu thế về số lượng, mọi người liền đem những con thứ mao dã trư cường đại phân chia bao vây, một con giết một con. Lúc này mới lấy được thắng lợi, bất quá sau khi chiến đấu kết thúc kiểm lại nhân số một chút, phát hiện ngay cả như vậy, vẫn phải chết đến ba bốn người, phần lớn đều là bị thứ mao dã trư ngay từ đầu hung mãnh húc chết, lúc sau ngược lại không có người nào chết nữa.
Một bên cấp người bị thương xử lý vết thương đơn giản, Lưu Ngọc cùng một ít người không có bị thương còn lại được an bài quét dọn chiến trường, kiểm lại chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm không nhiều lắm, bởi vì thứ mao dã trư vốn chính là loại dã thú giá trị không lớn, chỉ có nanh còn tương đối đáng tiền, sau đó dựa theo thực lực cao thấp cùng với công lao chiến đấu lớn nhỏ lúc nãy mà phân phối. Lưu Ngọc bởi vì một mình giết chết một con thứ mao dã trư, cũng nhận được một cặp răng nanh, bất quá thứ này giá bán nhiều nhất cũng chỉ năm mươi lượng bạc một đôi, cho nên hắn dứt khoát lấy giá ba mươi lăm lượng một đôi bán cho một người bên trong đội ngũ vừa vặn đang thu thập vật này, phần lớn người khác cũng cùng một lựa chọn như Lưu Ngọc, phía sau còn có rất nhiều thứ tốt hơn, bất tất phải quan tâm thứ chỉ đáng giá mấy chục lượng, mà nếu như không còn mạng trở ra thì cũng chỉ là uổng công vô ích.
Đường núi thật không dễ đi, đến chạng vạng cũng chỉ có thể chôn nồi nấu cơm. Lưu Ngọc mặc dù không mệt, nhưng rất nhiều người còn lại cũng đã không ngừng kêu khổ, hối hận khi tới địa phương đáng chết này, tài vật đâu không thấy chỉ thấy mạng nhỏ tùy lúc đều gặp nguy hiểm. Sau khi ăn xong cơm tối, Từ lão hán cùng người lĩnh đội của đội ngũ kia đem mọi người triệu tập đến cùng nhau, sau đó nói: “Nhờ hồng phúc của ông trời, mặc kệ trên đường thế nào, mọi người chúng ta cuối cùng cũng sống tới nơi này. Càng đi về phía trước sẽ càng thêm nguy hiểm!”
Dừng một chút, Từ lão hán thấy không có người đặt câu hỏi mới tiếp tục nói: “Dựa theo thương lượng ngay từ đầu của mọi người, có một nhóm người muốn ở lại khu vực này săn thú cùng hái thuốc, những người còn lại tiếp tục đi tiếp. Ngày mai mọi người liền chia tay, tối nay có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút.”
Từ lão hán nói những thứ này, đều là vấn đề mọi người đã sớm biết, hơn nữa còn sẽ có hai người dẫn đường đi theo nhóm người rời đi, tự nhiên sẽ không có ai dị nghị.
Sau đó chính là an bài người gác đêm, Lưu Ngọc bởi vì đã canh qua một lần, tối nay có thể ngủ một giấc thật tốt, nhưng mà không biết tại sao, phảng phất như có dự cảm không ổn, hắn mới vừa ngủ được một lúc liền giật mình tỉnh lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nhìn bốn phía, rất an tĩnh, tựa hồ hết thảy đều hết sức bình thường, chính là không biết tại sao, Lưu Ngọc luôn cảm thấy bất an, hơn nữa loại dự cảm này theo thời gian trôi qua, còn càng ngày càng mãnh liệt, khiến hắn còn dư lại tí xíu buồn ngủ cũng bay đến trảo ao quốc* đi!
Lưu Ngọc đang sợ hãi ngồi dưới đất quan sát bốn phía, chợt cảm giác được một bản tay nhỏ bé lạnh như băng túm lấy cánh tay của hắn, trong lòng nhất thời chính là giật mình, phách chưởng liền hướng tiểu thủ chộp tới phương hướng đánh.
“A!” Chợt nghe bên cạnh một tiếng kêu sợ hãi duyên dáng vang lên, Lưu Ngọc mới sực nhớ ra, chính mình bởi vì bị biến thành nữ nhân, cùng thiếu nữ còn có một cô gái trẻ tuổi khác được an bài ngủ chung ở một chỗ, bây giờ tiếng kêu yêu kiều của nữ tử không phải là từ thiếu nữ bên cạnh sao? Lưu Ngọc vội vàng đem khí lực thu lại, xoay người nói với nàng mấy câu xin lỗi, thật may là không có tạo thành hậu quả đáng tiếc nào, Lưu Ngọc vừa hổ thẹn lại vừa may mắn.
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả cô gái trẻ tuổi ngủ một đầu khác với thiếu nữ cũng bị nhao tỉnh lại, bây giờ đội ngũ chỉ còn ba người bọn hắn là “Nữ khách”, trượng phu của cô gái trẻ tuổi vì cứu chính nàng lại phải bỏ mạng, nữ tử này cũng hết sức bi thương, bây giờ lại cho là xảy ra chuyện gì không ổn, trên mặt nhất thời toát ra vẻ sợ hãi.
Lưu Ngọc thấy vậy, không đành lòng thở dài an ủi: “Không có việc gì, là ta có chút thất thố.”
Thiếu nữ lo lắng gật đầu một cái, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn, chợt cảm thấy kỳ quái hỏi: “Lưu tỷ tỷ, ngươi cũng đang sợ sao?”
Lưu Ngọc nghe vậy, cũng thuận thế nói: “Đúng vậy, không biết tại sao đêm nay ta luôn cảm thấy lo sợ!” Thiếu nữ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, mọi người đều đang ngủ say, lửa trại vẫn như cũ đốt rất vượng, doanh địa bốn phía cũng gắn rất nhiều khu thú hương, theo lý thuyết hẳn là rất an toàn, thế nhưng biểu tình của Lưu Ngọc không giống làm bộ, càng không cần thiết phải lừa nàng.
Cho nên thiếu nữ mang giày xong, liền lôi kéo cánh tay Lưu Ngọc nói: “Đã như vậy, tỷ tỷ chúng ta dạo một vòng vòng chung quanh đi.” Lưu Ngọc hít sâu một hơi, cũng không cự tuyệt đề nghị này.
Hai người tay cầm tay tại doanh địa bốn phía đi dạo, phát hiện lại có một đạo thân ảnh mãnh khảnh đang im lặng dựa vào một chạc cây có thân cành to lớn bên cạnh doanh địa, cách mặt đất chừng bốn năm thước, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cửu nhi cô nương?” Lưu Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Ân?” Thiếu nữ ngồi trên cây nghe tiếng liền mở mắt, đó là một đôi mắt to mỹ lệ ẩn dưới làn sương mù, kỳ quái nhìn hai người bọn họ nói: “Chuyện gì? Không có thí chớ quấy rầy ta ngủ!” Lưu Ngọc cười một tiếng, nữ tử này nói chuyện mặc dù thẳng thắn nhưng là chân thành, so với Từ lão hán càng đáng tin cậy, Lưu Ngọc không khỏi chép miệng, cười nói: “Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, chúng ta không làm phiền ngươi.”
Cửu nhi lại lắc đầu nói: “Quên đi, không ngủ lại được nữa.” Vì vậy từ trên nhánh cây nhảy xuống, Lưu Ngọc chìa tay đỡ nàng.
…….
Ba thiếu nữ ở chỗ sáng dưới ánh trăng cùng xếp hàng ngồi, tạo thành một bộ tranh tuyệt mỹ cảnh đêm, không biết lựa chọn chủ đề gì để bắt đầu trò chuyện đành hướng đến trên người Cửu nhi, Lưu Ngọc có chút tò mò hỏi: “Cửu nhi, ngươi tại sao phải lựa chọn làm một người hái thuốc? Chuyện này thật sự là khổ cực, hơn nữa lại rất nguy hiểm, ngươi còn là một cô bé nữa, làm những việc khác không tốt hơn sao?”
Cửu nhi nghe vậy, nhìn Lưu Ngọc một cái, lắc lắc đầu nói: “Ta sẽ không làm những chuyện khác, cha nuôi từ nhỏ liền đem ta bồi dưỡng thành một người hái thuốc, hơn nữa ta nghĩ nghề này tốt vô cùng.”
“Cha nuôi?” Lưu Ngọc cùng thiếu nữ nghe đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Cửu nhi sở dĩ lại trở thành một người hái thuốc, là do nghe lời cha nuôi nàng nói.
“Đúng vậy, cha nuôi ta chính là Từ đại bá!” Cửu nhi thấy bọn họ kinh ngạc, rất là khó hiểu. “Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, cha nuôi mang ta về nuôi, cho nên hắn nói gì ta đều nghe! Để cho ta tới làm người hái thuốc, ta cũng sẽ không phản đối.”
Thiếu nữ nghe không có cảm giác gì, Lưu Ngọc lại âm thầm lắc đầu một cái, nghĩ thầm: Từ lão hán cái hạng người âm mưu tính toán đó, cư nhiên trong chuyện này cũng có cử chỉ thiện lương, xem ra bản tính con người quả nhiên cũng có hai mặt, rất khó nói đến tâm ai là hoàn toàn thiện ác.
Đang trong lúc nói chuyện, khắp mặt đất chợt ầm ầm chấn động lên…
Mới đầu còn rất nhỏ khó mà nhận ra, chính là ngay sau đó tựu giống như thiên băng địa liệt, phảng phất như toàn bộ rừng rậm đều đang rung chuyển.
Cửu nhi là người thứ nhất nhảy dựng lên, Lưu Ngọc cùng thiếu nữ phản ứng cũng không chậm, “Chuyện gì xảy ra?!” Lưu Ngọc nhất thời cả kinh, hơn nữa cái cảm giác hết sức nguy hiểm trong lòng đã nhanh chóng phóng đại gấp mấy lần, nếu là lá gan nhỏ một chút, đã lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cửu nhi sắc mặt lại hết sức ngưng trọng, lắc lắc đầu nói: “Chớ có ầm ĩ! Các ngươi nhanh đi đánh thức những người khác, ta trở lên cây xem một chút, sợ rằng có phiền toái lớn tới rồi!”
Lúc này ngọn nguồn đưa đến cơn đại địa chấn phảng phất tiến lại càng gần, rất nhiều người đều từ trong cơn mơ ngủ bị kinh động tỉnh lại, luống cuống tay chân mang giày tìm binh khí, còn có một số người vẫn ngủ cũng bị Lưu Ngọc cùng thiếu nữ đánh thức, trừ ba người Lưu Ngọc ra thì Từ lão hán cũng là người phát hiện sự việc không đúng trước nhất. Sắc mặt lão ngưng trọng dị thường, bất quá vẫn là gắng giữ tĩnh táo, lên tiếng trấn an tâm tình của mọi người nói: “Không cần kinh hoảng, có lẽ không phải là… “
Mặc dù đã có dự cảm rất không ổn, chính là làm người dẫn đường, lúc này nhất định phải đưa đến tác dụng dẹp yên cơn hoảng loạn của đội ngũ, Từ lão hán tận lực không hướng tình huống xấu nhất nói ra, bởi vì hắn cũng không muốn đưa tới sự khủng hoảng trong lòng mọi người.
Chính là lời còn chưa nói hết, chợt chỉ nghe thấy tiếng một nam tử tuổi còn trẻ hoảng sợ quát tháo: “Không tốt, chúng ta, chúng ta bị dã thú bao vây!”
Một tiếng quát này của hắn khiến mọi người không còn tâm tư nghe Từ lão hán nói chuyện, rối rít hướng bốn phía nhìn, có thể chỉ liếc liếc mắt liền phát hiện thật là nhiều, thật là nhiều dã thú! Khắp nơi đều là ánh mắt lửa than màu hồng lục, hít sâu một hơi, đám người trong nháy mắt cơ hồ trở nên tĩnh mịch, lúc này rất hiển nhiên là Từ lão hán nói cái gì cũng đều vô ích.
“Thú triều… ” Không biết ai nói ra hai từ kinh khủng này, người nhát gan run cầm cập có chút không hiểu hỏi: “Thú triều… Kia là thứ quỷ gì?!” Từ lão hán nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi lại mở mắt ra nói: “Việc đã đến nước này, tất cả mọi người phó thác cho trời… “
Không trách rất nhiều người không biết, lần thú triều kia đã là chuyện của tám mươi năm trước, một lần kia bởi vì không rõ nguyên nhân, một nửa dã thú Ma Vân Lĩnh toàn bộ vọt ra khỏi dãy núi! Đàn thú trùng trùng điệp điệp mấy chục vạn con nhằm hướng Lôi Quang Thành giết chóc, dọc đường đi sinh linh đồ thán, số người chết không đếm xuể, công thành Lôi Quang một ngày nhưng không thể công phá, viện quân triều đình phái đến mới đánh lui chúng về lại dãy núi. Nếu như hôm nay thật là gặp thú triều, đừng nói là bọn họ có mấy chục người, coi như là trên vạn người, kết quả chỉ sợ cũng không sai biệt lắm.
Không nghĩ đến sẽ gặp được thú triều trong truyền thuyết, bị đại quân dã thú mênh mông bao vây tai chỗ, coi như có mọc cánh cũng khó trốn thoát. Cười khổ một tiếng, Lưu Ngọc đúng bên cạnh thiếu nữ nói: “Đại khái là xuất môn không coi ngày, không nghĩ tới chúng hôm nay phải chết ở đây sao?” Thiếu nữ cũng sâu kín thở dài, không lên tiếng, ý nghĩ cũng không sai biệt lắm, dưới thú triều này trừ phi là thần tiên trong truyền thuyết, bằng không hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Một cổ hơi thở tuyệt vọng cơ hồ đã tràn ngập khắp trong đám người, đúng lúc này Cửu nhi ở trên cây chợt vui mừng hô: “Không đúng, đây không phải là thú triều!”
Nghe vậy, tất cả mọi người lộ ra vẻ vui mừng, trong tuyệt vọng chợt sinh ra một chút hy vọng, mọi người tự nhiên tin tưởng đây là thật. Nhưng Từ lão hán lại nhíu mày nói: “Cửu nhi, đến lúc nào rồi mà ngươi còn có thể đùa giỡn sao? Trùng trùng điệp điệp như vậy ít nhất cũng phải mấy ngàn con dã thú, chủng loại hoàn toàn không giống nhau, không phải là thú triều thì còn có thể là cái gì đây?”
Thật ra thì mọi người thà tin tưởng cửu nhi nói, nhưng mà Từ lão hán lại có uy tín cao nhất, cho nên mặc dù Cửu nhi cho mọi người chốc lát hy vọng ngắn ngủi, mọi người lại vẫn như cũ tin tưởng Từ lão hán sẽ không nhìn lầm.
Cửu nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống, có chút mất hứng, nũng nịu hừ một tiếng, có chút bất mãn nói: “Không tin thì thôi, đợi lát nữa thấy rõ sẽ hiểu!”
Vừa dứt lời, trong bầy thú liền phân ra trên trăm con dã thú xông về phía mọi người, bọn họ lập tức luống cuống tay chân ngăn cản, cũng không quản được chuyện này ai đúng ai sai, thế nhưng thật sự ngoài dự kiến của mọi người chính là càng có nhiều dã thú hơn cư nhiên lượn qua đám người, tiếp tục hướng nơi xa chạy như điên. Trong đám người nhất thời bộc phát ra một trận hoan hô, Cửu nhi lại nhảy xuống cây chạy tới, vươn ngón tay nộn như hẹ tây chỉ vào bọn họ quát: “Ồn ào cái gì! Các ngươi cho rằng đám dã thú liều mạng chạy trốn như vậy, thật sự là chuyện tốt sao?”
Vốn là mọi người nhất thời cao hứng lại một trận hấp khí thật mạnh, cũng ý thức được cái vấn đề này, thứ có thể khiến cho mấy ngàn dã thú điên loạn chạy trốn, chắc chắn phải rất kinh khủng a! Từ lão hán nghe vậy lại có điểm tức giận đi tới, trầm giọng nói: “Cửu nhi, chớ nghịch ngợm, ngươi nói rõ một chút nhìn thấy cái gì đi?”
Cửu nhi thấy cha tức giận, cũng không dám lắm mồm, phì cười nói: “Thật ra là trên núi phát hỏa a! Ta mới vừa rồi ở trên cây nhìn thấy mười mấy dặm bên ngoài một sơn cốc bốc cháy, đem mười mấy mẫu rừng rậm đều đốt thành tro! Hơn nữa nhìn thế lửa còn đang tiếp tục lan tràn tới, nơi này một lát nữa cũng sẽ bị đốt.”
Thì ra là như vậy, đầu óc mọi người vốn đang mơ hồ nghe xong như mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ lão hán thở phào nhẹ nhỏm, mọi người cũng đều thở ra một hơi, con người dù sao cũng khác với dã thú, nhà của mọi người không phải trong rừng rậm, coi như nơi này cháy nhiều nhất là đổi một chỗ dựng trại thôi. Vì vậy dưới sự chỉ đạo của những người dẫn đường, mọi người liền hướng tới thượng nguồn cách chỗ này năm dặm, nơi này là hướng đầu gió, không có gì bất ngờ xảy ra thì lửa không thể lan tới đây.
Chờ đến khi mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa thì trời đã sáng, Từ lão hán vẫn là khó hiểu, liền hỏi: “Làm sao lại kỳ quái như thế? Hảo hảo, chưa từng nghe nói qua bên trong Ma Vân Lĩnh lại có chuyện cháy lớn như vậy, dù sao nơi này và vậy rừng rậm còn có chút bất đồng, coi như là do yêu thú làm ra, cũng không lớn mật cho phép thế lửa lan tràn mạnh mẽ như vậy chứ?”
Đây cũng là nghi vấn chung, mọi người sau khi thương lượng, quyết định từ trong đội ngũ cử ra mười cao thủ tạo thành một cái tiểu đội, đi đến chỗ xảy ra hỏa hoạn tìm tòi đến tột cùng, tối hôm qua hơn một trăm con dã thú cũng rất hung tàn, lại khiến cho đội ngũ tổn thất thêm sáu người, bây giờ nhân cảnh cao thủ đã chưa đủ mười người, bởi vì Lưu Ngọc có chiến tích đơn độc một mình đối kháng với thứ mao dã trư, cũng không hề nghi ngờ bị chọn làm một trong mười người đó, đối với chuyện này hắn cũng không cảm thấy có cái gì bất mãn, dù sao bản thân cũng muốn xâm nhập Ma Vân Lĩnh, nhất định phải biết rõ tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng trong những người được chọn chỉ có Lưu Ngọc là một “nữ tử”, còn lại chín người đều là nam, thuộc hạ của thiếu nữ cũng có một người được bầu, bất quá không còn là người mà Lưu Ngọc tương đối quen thuộc nữa. Mấy người sau khi xuất phát, cũng không dám hành động lỗ mãng, dù sao dãy núi này đúng là có yêu thú sinh sống, mọi người che giấu thân hình, từ từ tới gần chỗ bị thiêu rụi, cuối cùng đi tới địa phương tối hôm qua bọn họ dựng trại, phát hiện nơi này đã bị đốt thành một mảnh đất trống trải, thứ gì cũng không có lưu lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, còn phát hiện rất nhiều thi thể của dã thú bị thui chín, khắp nơi đều là mùi thịt bị nướng nửa sống nửa chín xú uế khét lẹt, vô cùng khó chịu. Mấy nam tử đại khái cũng là cố ý chiếu cố Lưu Ngọc bởi thân phận “nữ nhân”, dọc đường còn làm chút công việc khu trừ xú khí, còn tạo một con đường dễ đi một chút nhường cho hắn, Lưu Ngọc ngược lại cũng không từ chối, tối hôm qua một đêm ngủ không ngon giấc còn bị làm việc tới sáng, lúc này ít đi phiền phức vô vị cũng thoải mái một chút.
Không có cây cối tạo thành bình chướng thiên nhiên nên mọi người coi như ẩn núp thân hình cũng đã tăng tốc, còn chưa tới một canh giờ liền xuất hiện ở nơi tối hôm qua bốc cháy đầu tiên, lúc này không biết tại sao, cảm giác khiến Lưu Ngọc tối hôm qua rợn cả tóc gáy lại lần nữa nổi lên. Lưu Ngọc lấy làm kinh ngạc, hướng bốn phía nhìn, cũng chỉ có một mảnh nám đen cảnh tượng, nguy hiểm rốt cuộc ở nơi nào hắn căn bản không biết. Loại cảm giác này phi thường kỳ lạ, Lưu Ngọc cố ý hướng một cái thân hình cao lớn nam tử bên cạnh nép vào trốn tránh, hy vọng phiền toái không nên tìm tới mình trước tiên.
Nhưng là chuyện càng không muốn nghĩ đến lại càng xảy ra, Lưu Ngọc vừa có ý niệm như thế trong đầu, liền phát hiện trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng rất lớn, nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng lên kịch liệt! Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời một con điểu nhi không tính là quá lớn lại dị thường kiêu ngạo mà xinh đẹp, mang theo ánh mắt châm chọc hướng mấy người Lưu Ngọc há hốc miệng ra.
“Cẩn thận!” Có người cảm thấy không ổn, hô to một tiếng liền lập tức quay đầu bỏ chạy, con điểu nhi này mặc dù không lớn, lại xinh đẹp khác thường, lông chim hiện lên màu lửa đỏ, đỉnh đầu còn có đôi linh vũ cao ngất mà tiên diễm, không to lớn nhưng lại phảng phất như có khí độ vương giả trời sanh vậy. Cái người thấy tình thế không ổn liền co giò chạy đầu tiên, còn không chạy được mười bước, liền bị mấy hỏa cầu lớn nhỏ từ miệng điểu nhi phun ra thiêu thành tro bụi, cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.
“Phượng… Phượng hoàng!?” Rốt cục có người không thể tin được nói một câu, sau khi nói xong ngay cả chính hắn phỏng chừng cũng không tin được. Phượng hoàng là thần điểu chỉ có ở trong truyền thuyết, thế giới loài người căn bản cũng không có xuất hiện qua, mặc dù đỉnh núi cao nhất Ma Vân Lĩnh tên là Thánh Hoàng Thai, chính là địa danh quy địa danh, cho dù có truyền thuyết kia cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Lưu Ngọc lại không có lập tức co giò bỏ chạy, nếu không sẽ giống hệt kết cục của người nọ, mắt hắn híp lại, cẩn thận nhìn chằm chằm con “Phượng Hoàng” trên bầu trời kia, sau đó lắc đầu nói: “Mọi người không cần phải sợ hãi quá mức như vậy, đừng nói con chim này có phải phượng hoàng hay không, nếu thật là phượng hoàng chỉ sợ cũng không có nhỏ như vậy nga?”
Mới vừa nói xong, đã nhìn thấy điểu nhi xinh đẹp trên bầu trời bỗng nhiên ngâm khẽ một tiếng, một đoàn hỏa cầu nóng chảy bao hàm lấy sự tức giận của nó hướng Lưu Ngọc oanh tới, trên gương mặt tú lệ của Lưu Ngọc lúc này lại toát ra một tia cười ôn nhu, giơ tay lên tung một chưởng về phía đoàn hỏa cầu trên bầu trời, mọi người lại đang cảm thấy hoang đường rồi đột nhiên chuyển đến ánh mắt khó tin, một chưởng kia cũng không có dùng bao nhiêu khí lực chỉ có thể dùng để nhẹ nhàng xoa bóp, nhiều nhất chỉ có thể lay động một bụi cỏ dại mềm mại, vậy mà đã đem cả đoàn hỏa cầu đủ để thiêu rụi một người trong nháy mắt phách thành hư vô!
“Này, đây thật sự là khó tin!” Những cao thủ nhân cảnh lúc này cũng cảm thấy hết sức thần kỳ, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào trong lúc tùy tiện mà làm được đến mức như thế, nhất thời những người này nhìn Lưu Ngọc dưới ánh mắt hoàn toàn khác, trước đó phần nhiều là nhìn chúng vẻ xinh đẹp nên thèm thuồng, bây giờ lại biến thành khâm phục bên trong mang theo nhè nhẹ ý ái mộ, Lưu Ngọc âm thầm nguyền rủa một tiếng, lại chỉ có thể đem những ánh mắt ngập tràn yêu mến của bọn họ coi như không khí không để ý đến, thở dài có chút sâu kín nhìn lên bầu trời hướng điểu nhi nói: “Ngươi không phải là phượng hoàng! Chỉ sợ ngay cả phượng sồ, bây giờ cũng coi như không tính đi? Phượng hoàng trong ngọn lửa ẩn chứa tinh hoa mặt trời, hỏa diễm của ngươi lại không có, ngươi mặc dù có một tia hy vọng trở thành phượng hoàng, nhưng mà theo ta nghĩ sợ rằng ngay cả chính ngươi cũng hiểu được đây chẳng qua là si tâm vọng tưởng mà thôi!” Dừng một chút, hơi nở nụ cười bí hiểm nói: “Tiểu tử kia, ngươi xem ta nói có đúng hay không?”
Kỳ thực Lưu Ngọc mới vừa rồi chính là dùng ánh trăng tinh hoa trong cơ thể hóa giải hỏa diễm đối phương phun ra, ánh trăng tinh hoa cùng với tinh hoa mặt trời giống nhau đều là năng lượng thượng đẳng, Lưu Ngọc cũng không có bao nhiêu, bất quá dùng để khắc chế con điểu nhi trước mắt này thì lại vừa đủ, nếu không nó cho mỗi người một ngụm lửa thì tất cả đều đã chết cháy.
Đại khái là bị Lưu Ngọc nói trúng chỗ yếu hại, tiểu gia hỏa kia nhất thời giận dữ, lại phun ra một ngụm hỏa diễm, Lưu Ngọc nghĩ không muốn lãng phí ánh trăng tinh hoa nữa, để ngăn cản đoàn hỏa diễm này, mỗi lần hắn ít nhất phải tiêu hao thành quả tu luyện cả đêm, vụ mua bán này tuyệt đối không có lời vì vậy liền nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thấy Lưu Ngọc rời đi, những người khác tự nhiên cũng đều đuổi theo, nếu còn lưu lại khẳng định liền bị con quái điểu này phun lửa thui chết, nhưng mà điểu nhi này đã bị Lưu Ngọc chọc cho tức giận, làm sao chịu bỏ qua? Vì vậy vũ mao cũng xù lên lập tức đuổi theo quyết không bỏ qua, bất quá đám người Lưu Ngọc tách ra chạy trốn, nó nhất thời nữa khắc cũng rất khó đuổi theo, kết quả một mực đuổi đến chỗ đội ngũ dựng trại, nó nhìn thấy nhiều người như vậy, mới có chút sợ hãi kêu lên một tiếng, không cam lòng đành phải rút đi.
Có điều Lưu Ngọc nếu đã đem nó lừa được tới đây, lại có thể nào dừng tay? Lúc này hô to một tiếng: “Giúp ta một tay!” Chân ngọc nhẹ nhàng điểm một cái, cả người giống tiên nữ nhẹ nhàng nhảy lên không trung, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng độ cao cũng đã vượt qua điểu nhi một đoạn! Cả người cúi xuống, đưa hai tay ra hướng điểu nhi bắt đi, những người khác tự nhiên cũng không muốn lại bị cái thứ này uy hiếp, cũng rối rít trợ giúp Lưu Ngọc khóa chặt lấy nó, nhất thời nó cũng chỉ có thể lo lắng vỗ cánh thình thịch, nhưng căn bản không cách nào nhúc nhích.
Lưu Ngọc thấy vậy, đắc ý khẽ cười một tiếng, liền đưa tay chộp lấy cổ nó cười nói: “Mặc dù không phải là phượng hoàng, nhưng rốt cuộc so với tạp mao kê mạnh hơn nhiều. Dùng để trợ chiến cho ta cũng rất tốt.” Hắn là cố ý nói như vậy, điểu nhi bị tức giận nổi cơn tam bành, Lưu Ngọc cũng không cho nó cơ hội, lập tức dùng một đạo lá bùa mua được dán vào trên đầu nó, lại cắn vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt tiên huyết lên trên lá bùa, nhất thời lá bùa phát ra quang mang màu đỏ tím âm u, chậm rãi thẩm thấu vào đầu điểu nhi, Lưu Ngọc lúc này mới yên tâm nói: “Tới đây quả là không thua thiệt, ít nhất cũng bắt được một trợ thủ tốt.”
Từ lão hán thấy vậy lại lớn tiếng quát: “Ngươi làm cáu gì vậy?! Mau thả nó ra! Bằng không đem nó trực tiếp giết chết đi!”
“Vì sao?” Lưu Ngọc khó hiểu hỏi.
Từ lão hán vì vậy nói: “Thứ này chỉ sợ là yêu thú nhỏ chúng ta gặp ngày đó! Bất quá ta không có nhìn lầm, đây là một con yêu thú ấu tể! Yêu thú ấu tể không thể bắt, mặc dù giá trị liên thành, nhưng nhất định sẽ gặp phải sự trả thù liên miên vô tận của yêu thú. Ta còn không muốn phụng bồi ngươi cùng chết!”
“Còn có có chuyện như vậy sao?” Lưu Ngọc nghe vậy chân mày cũng cau lại, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cũng dần dần lạnh lẽo hơn, chỉ có thể thở dài nói: “Bây giờ nó đã nhận ta là chủ.” Dứt lời đem điểu nhi thả lên bả vai mình, vốn là một con chim kiêu ngạo bướng bỉnh lúc này cư nhiên rất ôn thuận, nhìn qua có vẻ hết sức phục tùng. Lưu Ngọc tiếp tục nói: “Yêu thú đã thuần phục không cách nào phóng sanh, chỉ có thể giết chết đúng không?”
Từ lão hán gật đầu một cái, biểu thị lời Lưu Ngọc nói không sai. Lưu Ngọc nhướng mày, lắc lắc đầu nói: “Thế nhưng ta cự tuyệt! Bởi vì ta không muốn giết chết nó.”
Từ lão hán vừa nghe nổi cơn tam bành, tay nắm thành quyền, chính là đảo mắt vừa nhìn thấy điểu nhi trên bả vai Lưu Ngọc, nhất thời đảm khí liền bay đến trảo oa quốc. Hắn cũng không có ánh trăng tinh hoa loại này vật thần kỳ, cuối cùng chỉ có thể buông tha ý nghĩ này, thở dài nói: “Tùy ngươi thôi! Nếu đã muốn chết ta cũng không ngăn cản ngươi, bất quá ngươi không thể dính líu đến chúng ta cùng những người khác.”
Lưu Ngọc nghe vậy lại gật đầu cười nói: “Không có gì, ta sẽ rời đi.”
Thiếu nữ tự nhiên lo lắng, mấy ngày nay hai người rất thân thiết, nghiễm nhiên như tình cảm tỷ muội vậy. Lưu Ngọc thấy nàng tiến lên, cũng cảm thấy có chút thẹn với hảo ý nữ tử trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: “Xin lỗi ngươi, có duyên sau này sẽ gặp lại!”
Thiếu nữ ôn nhu gật đầu một cái, cũng cười nói: “Ta hiểu, có một số việc đúng là thân bất do kỷ, Lưu tỷ tỷ, mấy ngày này ta rất vui vẻ. Thật ra thì ta hết sức hâm mộ ngươi, bộ dáng lạnh lùng… võ công cao cường, có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình thích, chính là ta, ta thì không thể… ” Nói xong thiếu nữ có chút ảm nhiên cúi đầu xuống, Lưu Ngọc cũng chỉ hảo an ủi một ít lời, hai người mới lưu luyến chia tay.
…….
Lưu Ngọc sở dĩ dám rời khỏi đội ngũ một thân một mình lên đường, cũng bởi vì có điểu nhi chính là thổ địa nơi đây, chỉ là không thể nói chuyện mà thôi, hơn nữa hắn cũng sợ trên đoạn đường phía sau Từ lão hán sẽ giở vài thủ đoạn khác, cho nên thà tách ra cũng sẽ không tiếp tục đi theo đội ngũ nữa. Dù sao thực lực của mình cũng tăng mạnh, chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo, nói không chừng cũng có thể tìm được một ít Thuần Linh Thủy. Bất quá đối với lời cuối cùng của Từ lão hán nói trước khi rời đi phải đối mặt với yêu thú trưởng thành, muốn nói hắn không có một chút kiêng kỵ nào vậy khẳng định là giả, nhưng mà Lưu Ngọc luôn luôn là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hắn cũng không tin một hai con yêu thú trưởng thành ít ỏi lại có thể đem mình bức đến không còn đường để đi.
_______
*Trảo ao quốc: một đảo lớn ngoài biển của Indonesia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.