Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ
Quyển 1 - Chương 10
Thiên Cưu
16/11/2015
Đó là thời khắc muôn vàn khó khăn!
Hai canh giờ trước ta quỳ rạp trên mặt đất giả chết, trong óc xẹt qua rất nhiều biện pháp lừa dối qua cửa, ví như dựa vào cách ăn mặc không biết thân phận Vương gia mới nhỡ tay hắn một thùng phân vào người hắn vân vân mây mây. Nhưng mà lần này ta thật sự xem như là nhỡ tay, nếu không phải có người trốn nơi nào đó lấy đá làm ta ngã thì ta cũng sẽ không ngã nhào về phía trước, còn ăn bụi đầy miệng.
Cũng may là không phải ăn phân đầy miệng, vấn đề này ta cảm thấy thật may mắn. Về phần Vương gia ăn hay không ăn, ui dào, vấn đề này không trong phạm vi ta có thể khống chế, nhún vai.
Nhưng mà không đợi ta nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, mỗ Vương gia lập tức túm lấy cổ áo sau gáy ta, xách như xách gà con về phòng của hắn. Ừm, khỏi cần lo lắng, không có người nào từ đầu đến chân bao phủ bởi phân còn có loại ý tưởng này, hiện tại ta hoàn toàn không có cảm giác cúc hoa căng thẳng… Í, nhầm rồi! Nữ nhân không dùng chỗ đó, ta tự kiểm điểm!
Sau khi bị xách vào hắn gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bước vào bên trong tắm rửa, ta thấy bọn nha hoàn đi vào đổ nước đổi nước liên tục, đại khái đã dùng mấy chục thùng nước mà mỗ Vương gia cũng tắm rửa suốt hai canh giờ! Ta cúi đầu nghĩ, có lẽ hắn hơi mắc bệnh sạch sẽ. Bởi vì Vương gia chưa cất lời vì thế ta không thể rời đi, đành đứng gian ngoài chờ đợi, cũng không thể ngồi xuống, cho nên đứng tròn hai canh giờ!
Đứng vài canh giờ đối với ta mà nói cũng chẳng có gì, nhưng quá đáng nhất là vì đứng bất động cho nên ta bỏ lỡ giờ ăn cơm! Oa oa oa… đúng là sống không bằng chết! Tại lúc ta ôm bụng đang kêu rì rầm thì mỗ Vương gia rốt cuộc khoác áo ngoài cũng màu mực đi ra. Một đầu tóc dài còn đang ẩm ướt, phía sau có tiểu nha hoàn đi theo cầm khăn lau tóc cho hắn.
Vương gia tìm vị trí thoải mái ngồi ổn định, kéo nha hoàn đến bên người.
Chuyện này xảy ra Vương gia thật không vui, hắn muốn chỉnh ta, mà đại khái là đầu óc Tiêu Tương nam có vấn đề, biện pháp chỉnh người khác chính là ân ái với nữ nhân khác trước mặt ta. Đáng tiếc ta hoàn toàn không có hứng thú với việc hắn tùy tiện thò tay vào trong quần áo nha hoàn sờ sờ nắn nắn, dáng vẻ híp mắt hưởng thụ, cũng không cảm thấy bị nhục nhã.
Lại nói, hiện tại ta với Vương gia hoàn toàn không có quan hệ gì, cho rằng loại chuyện này có thể kích thích được ta sao? Vương gia quá ngây thơ rồi!
Nha hoàn bắt đầu hai gò má đỏ hồng cất tiếng ưm ưm a a, ta tiếp tục vuốt bụng, vì không thể cất tiếng, ta đành vẻ mặt tủi thân oan ức xoa bụng mình. Mỗ Vương gia dùng khóe mắt liếc ta, ta đáp lại là ánh mắt xem thường. Đại khái là bị ánh mắt ta kích thích, động tác tay mỗ Vương gia nặng hơn, quần áo nha hoàn bị vạch ra, lộ ra một đôi… gì đó bên trong bị vuốt ve thành hồng nhuận.
Mà nha hoàn này cũng không chút e lệ, hai má xinh đẹp ngẩng cao, đôi mắt ẩn tình, hai chân càng hào phóng còng qua vòng eo khỏe mạnh của mỗ Vương gia, cọ xát cọ xát lửa cháy đổ thêm dầu. Nhìn dáng vẻ này, đoán chừng nha hoàn kia cũng là một trong những người nóng lòng một bước lên trời, hơn nữa sớm luyện tập qua bằng không sao có thể phản ứng nhanh như vậy.
Đây không phải nha hoàn Vương phủ, mà chắc chắn là từ kỹ viện nào đi ra.
Nàng ta vừa ưm ưm a a, vừa nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, dường như đang nói, chỉ có mặt đẹp thì ích lợi gì, Vương gia muốn nàng chứ không phải muốn ta. Đối với ánh mắt khinh bỉ của nữ tử rõ ràng là vật hi sinh Ất, ngay cả tên cũng không có, ta thật sự chẳng thèm để ý đến.
Ta cực kỳ muốn hỏi Vương gia một câu, xem diễn xong có thể cho ăn cơm được không? Phải biết rằng không ăn sẽ đói chết mất. Ta không phải người hay kiêng ăn, hơn nữa trước kia ở thôn quê, cho dù chỉ cho cơm cũng ăn ngon lành, không được thì cho cái bánh cũng được! Cả đầu bao phủ bởi suy nghĩ chết đói, ta lại đắc tội Vương gia một lần nữa, làm Vương gia cảm thấy có phải mình không có mị lực không, hắn đẩy nha hoàn ra, ánh mắt rất thâm trầm (?) nhìn ta.
Nhìn một lúc, hắn mở miệng với giọng điệu đặc biệt thâm trầm, mê người, tà mị: “Đến đây hầu hạ bổn vương.”
Ta lập tức ngẩng đầu lên, đặc biệt khiếp sợ nhìn… thứ đó của hắn dựng thẳng còn lộ ra ngoài quần. Thứ này… không phải là ta chưa từng xem qua, nhưng mà thứ đó của hắn giống như tác giả miêu tả, thể tích không nhỏ, màu sắc không tồi, nhưng dù nhìn thế nào cũng chẳng khác một cái nấm lớn, lại còn là cái nấm lớn bên trên nhỏ nước đáng khinh…
Thân là một đóa hoa thôn quê thể xác tinh thần bình thường có thưởng thức có phong cách có mục tiêu theo đuổi! Ta, có thể biểu hiện không thích thứ này sao?
Nhưng mà, đúng lúc ta dời mắt đột nhiên nhìn thấy bên cạnh nội y màu trắng của hắn treo ngọc bài xanh biếc, hai mắt ta mờ mịt lập tức sáng ngời, cảm xúc rối rắm khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi, chậm rãi dời bước đi qua. Lúc này trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của ta hiện lên chút đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt mang theo sự trốn tránh cùng e lệ (?), cùng một chút sợ hãi, kiên định đi tới trước mặt Vương gia.
Vương gia rất vừa lòng nhìn thái độ ta, cảm thấy ta đã bại trận dưới vật kia của hắn. Hiện tại Vương gia đang cẩn thận xem xét mặt ta, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, đôi mắt đen láy phiếm ánh nước trong suốt, hàng mi cong cong tựa như cánh quạt, rung động đến tận lòng hắn, mũi cao khéo léo, miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, đang khẩn trương lúc mở ra khép vào chọc người khác tâm ý viên mãn. Ta mỹ mạo cỡ này không xưng là tuyệt sắc thì còn ai có thể?
Lúc này ta không biết Vương gia đang nghĩ gì, cho nên không thể phản bác hắn rằng đây toàn do tác giả sáng tạo! Khuôn mặt ta được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có thể không tuyệt sắc sao?
Hiện tại, ta tâm tư thấp thỏm không yên đến gần hắn, nhìn thứ đó của hắn đột nhiên lớn hơn một chút, cảm thấy hô hấp hắn trở nên dồn dập, ánh mắt lửa nóng. Ta nhìn ngọc bài ngay tại bên cạnh, tay ngọc ngà thon thon run run duỗi ra.
Nha hoàn bị lãng quên bên cạnh thu dọn quần áo xong, nham hiểm độc ác liếc mắt nhìn lưng ta, nàng ta biết rõ tính nết Vương gia, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà thù này nàng ta sẽ ghi nhớ!
Vương gia chờ mất kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng, ta bị dọa rụt tay lại, cứ tưởng hắn phát hiện mục tiêu của ta không phải thứ kia mà là ngọc bài. Ta dè dặt cẩn thận nâng mắt nhìn hắn, hắn vừa lòng nhếch môi: “Sao thế, không muốn làm?”
Dường như ánh mắt ta lấy được lòng hắn, nhìn qua tâm tình hắn rất không tồi.
Ta gian nan thu lại ánh mắt, khó khăn dời ánh mắt từ ngọc bài sang vật đáng khinh đang sung sướng nhỏ nước, đầu óc không chịu khống chế hồi tưởng lại vật này từng bị rất nhiều nữ vật hi sinh dùng qua, còn dùng kích tình bắn ra bốn phía. Ta vốn không bị mắc bệnh sạch sẽ không biết vì sao đột nhiên có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Mà ta, cũng làm như vậy. Chỉ thấy ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, nôn hết tất cả đồ ăn từ tối qua lên thứ đang dựng thẳng của Vương gia. Ta trơ mắt nhìn thứ kia nhỏ đi, mềm oặt trong nháy mắt.
“…” Tác giả đại nhân, hình như ta lại ngược hắn nữa rồi!
Nhưng mà hình như là đồng thời bị ngược thì phải? Đúng vậy, bởi vì chuyện này, thứ kia của Vương gia mấy ngày liên tiếp không dựng thẳng được, bóng ma tâm lý quá lớn gì đó… hoàn toàn là chuyện ta không thể khống chế!
Hai canh giờ trước ta quỳ rạp trên mặt đất giả chết, trong óc xẹt qua rất nhiều biện pháp lừa dối qua cửa, ví như dựa vào cách ăn mặc không biết thân phận Vương gia mới nhỡ tay hắn một thùng phân vào người hắn vân vân mây mây. Nhưng mà lần này ta thật sự xem như là nhỡ tay, nếu không phải có người trốn nơi nào đó lấy đá làm ta ngã thì ta cũng sẽ không ngã nhào về phía trước, còn ăn bụi đầy miệng.
Cũng may là không phải ăn phân đầy miệng, vấn đề này ta cảm thấy thật may mắn. Về phần Vương gia ăn hay không ăn, ui dào, vấn đề này không trong phạm vi ta có thể khống chế, nhún vai.
Nhưng mà không đợi ta nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, mỗ Vương gia lập tức túm lấy cổ áo sau gáy ta, xách như xách gà con về phòng của hắn. Ừm, khỏi cần lo lắng, không có người nào từ đầu đến chân bao phủ bởi phân còn có loại ý tưởng này, hiện tại ta hoàn toàn không có cảm giác cúc hoa căng thẳng… Í, nhầm rồi! Nữ nhân không dùng chỗ đó, ta tự kiểm điểm!
Sau khi bị xách vào hắn gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bước vào bên trong tắm rửa, ta thấy bọn nha hoàn đi vào đổ nước đổi nước liên tục, đại khái đã dùng mấy chục thùng nước mà mỗ Vương gia cũng tắm rửa suốt hai canh giờ! Ta cúi đầu nghĩ, có lẽ hắn hơi mắc bệnh sạch sẽ. Bởi vì Vương gia chưa cất lời vì thế ta không thể rời đi, đành đứng gian ngoài chờ đợi, cũng không thể ngồi xuống, cho nên đứng tròn hai canh giờ!
Đứng vài canh giờ đối với ta mà nói cũng chẳng có gì, nhưng quá đáng nhất là vì đứng bất động cho nên ta bỏ lỡ giờ ăn cơm! Oa oa oa… đúng là sống không bằng chết! Tại lúc ta ôm bụng đang kêu rì rầm thì mỗ Vương gia rốt cuộc khoác áo ngoài cũng màu mực đi ra. Một đầu tóc dài còn đang ẩm ướt, phía sau có tiểu nha hoàn đi theo cầm khăn lau tóc cho hắn.
Vương gia tìm vị trí thoải mái ngồi ổn định, kéo nha hoàn đến bên người.
Chuyện này xảy ra Vương gia thật không vui, hắn muốn chỉnh ta, mà đại khái là đầu óc Tiêu Tương nam có vấn đề, biện pháp chỉnh người khác chính là ân ái với nữ nhân khác trước mặt ta. Đáng tiếc ta hoàn toàn không có hứng thú với việc hắn tùy tiện thò tay vào trong quần áo nha hoàn sờ sờ nắn nắn, dáng vẻ híp mắt hưởng thụ, cũng không cảm thấy bị nhục nhã.
Lại nói, hiện tại ta với Vương gia hoàn toàn không có quan hệ gì, cho rằng loại chuyện này có thể kích thích được ta sao? Vương gia quá ngây thơ rồi!
Nha hoàn bắt đầu hai gò má đỏ hồng cất tiếng ưm ưm a a, ta tiếp tục vuốt bụng, vì không thể cất tiếng, ta đành vẻ mặt tủi thân oan ức xoa bụng mình. Mỗ Vương gia dùng khóe mắt liếc ta, ta đáp lại là ánh mắt xem thường. Đại khái là bị ánh mắt ta kích thích, động tác tay mỗ Vương gia nặng hơn, quần áo nha hoàn bị vạch ra, lộ ra một đôi… gì đó bên trong bị vuốt ve thành hồng nhuận.
Mà nha hoàn này cũng không chút e lệ, hai má xinh đẹp ngẩng cao, đôi mắt ẩn tình, hai chân càng hào phóng còng qua vòng eo khỏe mạnh của mỗ Vương gia, cọ xát cọ xát lửa cháy đổ thêm dầu. Nhìn dáng vẻ này, đoán chừng nha hoàn kia cũng là một trong những người nóng lòng một bước lên trời, hơn nữa sớm luyện tập qua bằng không sao có thể phản ứng nhanh như vậy.
Đây không phải nha hoàn Vương phủ, mà chắc chắn là từ kỹ viện nào đi ra.
Nàng ta vừa ưm ưm a a, vừa nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, dường như đang nói, chỉ có mặt đẹp thì ích lợi gì, Vương gia muốn nàng chứ không phải muốn ta. Đối với ánh mắt khinh bỉ của nữ tử rõ ràng là vật hi sinh Ất, ngay cả tên cũng không có, ta thật sự chẳng thèm để ý đến.
Ta cực kỳ muốn hỏi Vương gia một câu, xem diễn xong có thể cho ăn cơm được không? Phải biết rằng không ăn sẽ đói chết mất. Ta không phải người hay kiêng ăn, hơn nữa trước kia ở thôn quê, cho dù chỉ cho cơm cũng ăn ngon lành, không được thì cho cái bánh cũng được! Cả đầu bao phủ bởi suy nghĩ chết đói, ta lại đắc tội Vương gia một lần nữa, làm Vương gia cảm thấy có phải mình không có mị lực không, hắn đẩy nha hoàn ra, ánh mắt rất thâm trầm (?) nhìn ta.
Nhìn một lúc, hắn mở miệng với giọng điệu đặc biệt thâm trầm, mê người, tà mị: “Đến đây hầu hạ bổn vương.”
Ta lập tức ngẩng đầu lên, đặc biệt khiếp sợ nhìn… thứ đó của hắn dựng thẳng còn lộ ra ngoài quần. Thứ này… không phải là ta chưa từng xem qua, nhưng mà thứ đó của hắn giống như tác giả miêu tả, thể tích không nhỏ, màu sắc không tồi, nhưng dù nhìn thế nào cũng chẳng khác một cái nấm lớn, lại còn là cái nấm lớn bên trên nhỏ nước đáng khinh…
Thân là một đóa hoa thôn quê thể xác tinh thần bình thường có thưởng thức có phong cách có mục tiêu theo đuổi! Ta, có thể biểu hiện không thích thứ này sao?
Nhưng mà, đúng lúc ta dời mắt đột nhiên nhìn thấy bên cạnh nội y màu trắng của hắn treo ngọc bài xanh biếc, hai mắt ta mờ mịt lập tức sáng ngời, cảm xúc rối rắm khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi, chậm rãi dời bước đi qua. Lúc này trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của ta hiện lên chút đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt mang theo sự trốn tránh cùng e lệ (?), cùng một chút sợ hãi, kiên định đi tới trước mặt Vương gia.
Vương gia rất vừa lòng nhìn thái độ ta, cảm thấy ta đã bại trận dưới vật kia của hắn. Hiện tại Vương gia đang cẩn thận xem xét mặt ta, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, đôi mắt đen láy phiếm ánh nước trong suốt, hàng mi cong cong tựa như cánh quạt, rung động đến tận lòng hắn, mũi cao khéo léo, miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, đang khẩn trương lúc mở ra khép vào chọc người khác tâm ý viên mãn. Ta mỹ mạo cỡ này không xưng là tuyệt sắc thì còn ai có thể?
Lúc này ta không biết Vương gia đang nghĩ gì, cho nên không thể phản bác hắn rằng đây toàn do tác giả sáng tạo! Khuôn mặt ta được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có thể không tuyệt sắc sao?
Hiện tại, ta tâm tư thấp thỏm không yên đến gần hắn, nhìn thứ đó của hắn đột nhiên lớn hơn một chút, cảm thấy hô hấp hắn trở nên dồn dập, ánh mắt lửa nóng. Ta nhìn ngọc bài ngay tại bên cạnh, tay ngọc ngà thon thon run run duỗi ra.
Nha hoàn bị lãng quên bên cạnh thu dọn quần áo xong, nham hiểm độc ác liếc mắt nhìn lưng ta, nàng ta biết rõ tính nết Vương gia, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà thù này nàng ta sẽ ghi nhớ!
Vương gia chờ mất kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng, ta bị dọa rụt tay lại, cứ tưởng hắn phát hiện mục tiêu của ta không phải thứ kia mà là ngọc bài. Ta dè dặt cẩn thận nâng mắt nhìn hắn, hắn vừa lòng nhếch môi: “Sao thế, không muốn làm?”
Dường như ánh mắt ta lấy được lòng hắn, nhìn qua tâm tình hắn rất không tồi.
Ta gian nan thu lại ánh mắt, khó khăn dời ánh mắt từ ngọc bài sang vật đáng khinh đang sung sướng nhỏ nước, đầu óc không chịu khống chế hồi tưởng lại vật này từng bị rất nhiều nữ vật hi sinh dùng qua, còn dùng kích tình bắn ra bốn phía. Ta vốn không bị mắc bệnh sạch sẽ không biết vì sao đột nhiên có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Mà ta, cũng làm như vậy. Chỉ thấy ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, nôn hết tất cả đồ ăn từ tối qua lên thứ đang dựng thẳng của Vương gia. Ta trơ mắt nhìn thứ kia nhỏ đi, mềm oặt trong nháy mắt.
“…” Tác giả đại nhân, hình như ta lại ngược hắn nữa rồi!
Nhưng mà hình như là đồng thời bị ngược thì phải? Đúng vậy, bởi vì chuyện này, thứ kia của Vương gia mấy ngày liên tiếp không dựng thẳng được, bóng ma tâm lý quá lớn gì đó… hoàn toàn là chuyện ta không thể khống chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.