Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ

Quyển 1 - Chương 12

Thiên Cưu

16/11/2015

Ta rất văn thơ lại u buồn nhìn sao sáng đầy trời, cằm hơi ngẩng cao, tạo trạng thái ưu thương. Một nửa bên mặt ta vô cùng thê thảm, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng sáng tỏ là không có, đôi mắt ưu sầu như hằng nga tiên tử cũng không có, có chính là bông hoa nước mắt long lanh không làm người khác thấy đáng thương mà thôi.

Ta cùng với vị huynh đài bên cạnh ngồi trên nóc một căn phòng trống không, ngẩng đầu ngắm trăng, nhìn bề ngoài vô cùng tình thơ ý họa.

Lúc này ta nói: “Còn gọi nàng dâu của ta, ta làm ngươi chết cho ta xem.”

“Hở, không phải bình thường người ta đều nói ta chết cho ngươi xem sao?” Huynh đài kia đáp như vậy.

Ta mở miệng tiếp: “Ta không làm những chuyện không tốt với bản thân.”

“Nói như vậy nàng làm chuyện đó có vẻ khó khăn.”

Ta cảm thấy ta không thể nói chuyện một cách bình thường với bạn hữu bên cạnh.

“Ta là một người bình thường, có quan niệm thẩm mỹ cơ bản.” Ta điếc không sợ súng nói như vậy.

Mặt sẹo huynh đưa tay qua, nâng cằm ta lên cẩn thận nhìn: “Ta cũng có quan niệm thẩm mỹ cơ bản, mặt này xấu hơi khó coi một chút, tốt xấu gì mỗi ngày ta có thể đổi hai ba khuôn mặt cho mình, ngươi lại không làm được, mà không sao, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”

“Cầu ngài ghét bỏ ta.”

“Muốn quay trở lại làm người câm sao?”

“Bạn hữu, trăm vạn lần đừng ghét bỏ ta, ở thế giới này có thể tìm được một người như ta trời sinh một đôi với ngài là rất khó, tuyệt đối không có người thứ hai!” Ta kiên định cất lời, chỉ sợ hãi điểm huyệt ta thành câm. Miệng có công năng nói vẫn tốt hơn, thêm nữa ta còn nói không ít, bị câm thật đau khổ.

Một canh giờ trước, bạn hữu này tốt bụng đem bánh bao đến, sau đó xách ta lên nóc nhà hóng mát, còn giải huyệt để ta có thể mở miệng nói chuyện. Ta biết hiện tại không thể đưa ra nhiều yêu cầu, hơn nữa trước giờ ta vốn là nói chuyện không giữ lời, nói xong nửa điểm áp lực cũng không có.

Một lúc lâu sau khi ăn bánh bao, ta phát hiện mình và hắn không phát độc chết tươi, vì thế lại thả lỏng tâm tư với hắn hơn một chút, gan cũng lớn hơn thử giới hạn của hắn.

Tuy ta không tính là nữ chính thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải cực kỳ ngốc, chỉ có điều rất nhiều chuyện luôn vượt qua dự kiến của ta, ví như đổ thùng phân lên người Vương gia, ví như lại một lần nữa làm thứ đó của Vương gia có nguy cơ không thể dựng thẳng. Vế trước ta tuyệt đối không cố ý, vế sau mặc dù không cố ý nhưng cũng vui vẻ sau khi hoàn thành, nhưng toàn bộ không phải ta chủ động làm!

Ta không phải thỉnh thoảng thích đi tìm chết, ta cho là vậy.

Về phần bạn hữu này vì sao không thể không điểm huyệt câm bắt ta làm việc, ta cũng đoán được đại khái. Chung quy là ta lượn lờ trước mặt Vương gia cho quen mặt, muốn ta nhân cơ hội tiếp cận Vương gia. Nhưng mà còn rất nhiều vấn đề chưa hiểu, vì thế quay đầu hỏi sẹo ca bên cạnh.

“Cô nương xinh đẹp dịu dàng lương thiện hào phóng thông minh người gặp người thích hơn ta rất nhiều, vì sao ngươi cứ phải bắt ta làm việc này?”

Sẹo ca nhìn ta vài lần, tận lực chịu đựng không dời ánh mắt khỏi mặt ta: “Ba ngày trước ta nghĩ ta chưa từng thấy cô nương đẹp hơn ngươi. Hiện tại tùy tiện nhặt một cô nương ven đường cũng tiên nữ hơn ngươi, cho nên ta không coi trọng dung mạo ngươi, tin không?”

“Ta tin ngươi khen ta rất xinh đẹp.” Chọn lời mình thích để nghe, việc ta ta rất quen thuộc.

“Ta đúng là có khen ngươi xinh đẹp…” Khóe miệng sẹo ca khẽ giật giật, sau đó lại mở miệng: “Hiện tại ta dẫn người rời khỏi đây, ngươi đi không?”



Ta nghiêm túc nhìn sẹo ca vài lần, đang phân vân rốt cuộc lời hắn nói là thật hay giả. Ngẫm nghĩ lại ta lắc đầu: “Không được, có thù oán không trả không phải nữ tử! Bạn hữu ngươi chỉnh mặt mấy người phu nhân kia thành như ta thì ta lập tức đi theo ngươi!”

“… Ngươi thật biết câu được một tấc lại tiến thêm một thước viết như thế nào.”

“Bạn hữu, ta là cô nương thôn quê, ta có ngực có mông có phong cách có thưởng thức có mục tiêu, chỉ không có mỗi văn hóa. Đừng nói thành ngữ với ta, ta nghe không hiểu.”

Ta thấy khóe mắt sẹo ca cũng giật giật vài cái, có lẽ trong đầu hắn đang rối rắm rằng nói chuyện với ta thật không dễ gì đó. Mà ta mỗi ngày không được nói chuyện cho nên không phải ta mới là người bực tức sao? Lại nói, nếu không nhờ sẹo ca ném ta ở đây ta đã sớm đi làm ruộng rồi.

Sẹo ca suy nghĩ một lát, xoắn lọn tóc ta mới chậm rãi mở miệng: “Nàng dâu, điên là bệnh, phải trị.”

Ta túm lấy tay hắn, nước mắt long lanh: “Bạn hữu, chỉnh dung là bệnh, phải trị!”

Mặc dù sẹo ca không biết chỉnh dung là ý gì, nhưng đoán được bảy tám phần, hắn lộ ra bản mặt than: “Ngươi đang hâm mộ tay nghề ta? Hâm mộ cũng vô dụng, tuyệt kỹ sư môn không truyền cho người ngoài.”

Ta nói: “Ta không phải là nàng dâu của ngươi sao, tính là người trong, có thể truyền!”

Đại khái không ngờ ta sẽ nói như vậy, sẹo ca bị ta làm khó dễ. Hắn vỗ đầu ta, mở miệng mang theo chút u buồn: “Ca cũng có thẩm mỹ…”

Thấy hắn nói thế, trái tim thủy tinh của ta khẽ rạn nứt, cuối cùng ta quay đầu ngắm trăng, chậm rãi mở miệng: “Bạn hữu, với võ công của ngươi, cùng khả năng chỉnh dung, muốn giả trang thành người bên cạnh Vương gia rất dễ dàng, sẽ không nhọc tiểu nữ tử động thủ thay.”

“Ngươi nghĩ ta chưa thử qua? Ám vệ bên người đó khó chơi như ruồi bọ, hơn nữa nữ nhân phái ra không bị phát hiện rồi diệt khẩu thì cũng bị đẩy vào hậu viện.”

“…” Ta nghĩ đã gặp được người bức bối khổ sở hơn mình, trong lòng đột nhiên dâng lên tình chiến hữu cách mạng với sẹo ca, ta nắm lấy móng vuốt hắn: “Ta hiểu ngài!”

“Khỏi cần…” Hắn hất vuốt ngọc của ta ra không chút thương hương tiếc ngọc: “Ngoan, đây là cơ hội cuối cùng, thân thế ngươi đủ trong sạch, là nhân tuyển tốt nhất.”

“Vừa rồi ngươi nói muốn dẫn ta rời khỏi đây, nói chuyện không giữ lời đúng là bại hoại của xã hội.” Ta giận giữ chỉ vào người hắn.

“Ngươi không phải không chịu đi sao?” Sẹo ca nhíu hàng mày không hề đặc sắc.

“… Ta có thể đổi ý không?”

“Ta cũng có thể đổi ý.” Hắn cười với ta.

Ta cũng cười với hắn: “Cầu ngài dẫn ta đi, ngài xem ta đã bị thương thành như vậy.”

Sẹo ca hoàn toàn không bị ta làm cảm động, từ trong lòng lấy ra một ống trúc nhét vào tay ta, ta nhìn ống trúc chỉ nhỏ bằng ngón tay út cùng bên dưới có sợi dây thừng nhỏ xuyên qua, ta phản xạ có điều kiện thổi một cái… Chẳng có gì phát sinh, ta ngẩng đầu khó hiểu nhìn sẹo ca trước mặt.

Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai mình, mở miệng: “Cái này thổi ra tiếng chỉ có ta nghe thấy, lúc gặp nguy hiểm thì thôi, ta sẽ chạy tới.”



“Ngay lập tức sao?” Ta khẩn trương hỏi.

“Thì phải xem ta lúc đó ở chỗ nào, nếu đang tắm hoặc đi nhà xí… vậy ngươi phải chờ một chút thời gian.”

“Trinh tiết nữ tử chậm trễ hả?”

“An tâm đi…” Hắn nỗ lực nhìn vào mặt ta: “Không ai có hứng thú với ngươi đâu.”

Trên tay dùng lực mạnh một chút, dây thừng bị kéo đứt. Ta thật vô tội nhìn hắn, thấy hắn lấy từ trong người ra một gói nhỏ, bên trong toàn bộ là ống trúc, hắn mở miệng: “Ngươi có thể chọn một hai cái mình thích, cầm thuận tay, đúng sở thích, giữ ở bên người, đống này tuyệt đối vừa mới làm, không lừa ngươi.”

Lúc này trong lòng ta chỉ có ba chữ máu chảy đầm đìa: Ta… bại… trận!

“Được rồi, thời gian không còn sớm, ta phải trở về, tự ngươi bảo trọng!” Sẹo ca lấy mấy ống trúc nhét vào tay ta, nhấc chân định nhảy xuống, ta vội vàng níu lấy đùi hắn không cho hắn nhảy.

“Ca, ca thân yêu của ta! Ta còn có vấn đề chưa hỏi xong!”

“… Chuyện gì?”

“… Tiểu ca bưng phân lúc trước, là ngươi sao?”

Hắn suy nghĩ một lúc mới thành thật đáp: “Đúng vậy.”

Ta vẫn níu hắn không buông, người này kiêm mấy chức vụ, đúng là số lao lực: “Ngài, xuất thân ma giáo sao?”

Hắn nhướng hàng mày vẫn không có gì đặc sắc: “Coi là thế đi…”

“Ngài, là người xấu sao?”

“Ta là người tốt.” Hắn kiên định trả lời.

Ta làm trạng thái u buồn: “Ta không phải người xấu trời sinh, cũng không phải người tốt trời sinh, đứng giữa mọi người luôn cảm thấy xấu hổ, cho nên… bạn hữu không suy nghĩ lại dẫn ra rời đi sao?”

“… Tình hình chung ta là người tốt, không thuộc tình hình chung ta cảm thấy làm người xấu sinh mệnh có vẻ an toàn hơn.” Hắn cúi người, từng chút một tách vuốt ngọc của ta ra, nhấc cổ áo ta, vèo một cái đã xuống nóc nhà. Đứng lên, hắn nhìn ta vài lần, rất nghiêm túc nói: “Ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể lấy được thứ đó… Óe!”

Ta thu lại chân ngọc, lạnh nhạt nhìn nam nhân lăn lộn trên đất, dữ tợn nói: “Tin tưởng con mẹ ngươi!” Cho dù là võ công cao thủ, trong tình huống không hề phòng bị còn chẳng phải bị trúng chiêu? Mặc dù đời này ta không có mấy thứ linh tinh như nội lực, nhưng chiêu thức vẫn nhớ được một chút, chân đá ra tuyệt đối nhanh, chuẩn, độc!

Đây chính là tuyệt chiêu vô địch để giữ mạng, chân hủy X!

Chỉ có điều rất nhanh ta biết mình sai rồi, hậu quả của việc đá sảng khoái là ta bị nam nhân keo kiệt kia treo lên cây cả buổi tối.

“Hắt xì…” Ta nghĩ mình sinh bệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook