Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ
Quyển 1 - Chương 14
Thiên Cưu
16/11/2015
Ta đoán được mở đầu mà không đoán trúng quá trình, kết cục lại trái
ngược hoàn toàn dự tính. Ta nhíu mày, ruột mềm trăm mối, ưu sầu đứng tại chỗ, một tay áp lên bụng, nước trong chén trà ta cầm trên tay phản
chiếu lại đôi mắt ngập nước.
Lúc này Vương gia đang xử lý công việc, nhíu mày đọc mấy quyển ghi chép trước mắt, một lát sau hắn đưa tay ra, vuốt ngọc thon thon của ta di chuyển từ eo nhỏ xuống mỹ mông, dè dặt đi qua, đặt chén trà vào tay Vương gia. Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra, hơi nheo lại.
Ta ngượng ngùng lùi một bước, ai ngờ đụng phải miệng vết thương chỗ đó, sắc mặt ưu sầu của ta lập tức biến thành dữ tợn.
Vương gia: “Phụt!” phun sạch nước trà lên mặt bàn.
Trong nháy mắt ta thu lại biểu cảm dữ tợn, dịu dàng nhìn qua, hiện giờ vết thương trên mặt đã khỏi hẳn, da thịt trắng nõn như ngọc, ngũ quan tác giả nói có bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu đẹp. Hơn nữa vì ta được thăng chức, đại khái nghề nghiệp có chút bí mật, chẳng những quần áo thay thành màu hồng nhạt, trên đầu cũng cài ít đồ trang sức đơn giản, làm khuôn mặt vốn không tầm thường càng xinh đẹp vạn phần, nếu bản thân không cất lời, người khác tuyệt đối sẽ không nghĩ nghề nghiệp của ta là nha hoàn.
Mặt của ta ngoại trừ hơi diễm lệ thì càng nhìn nhiều sẽ càng trầm mê, bao gồm cả người như Vương gia, đúng là sắc đẹp hại người.
Chỉ tiếc tác giả cho ta mỹ mạo nữ chính nên có, lại quên cho ta vận khí! Là một nữ chính ta có thể yếu ớt nhiều bệnh, có thể mặt tái nhợt trắng bệch, có thể nhu nhược không xương, nhưng mà! Sao ta có thể nứt cúc chứ!!!
(Nứt cúc: nứt hậu môn, có thể xem chi tiết tại: http://chuabenhkhonoi.com/benh-nut-hau-mon-anal-fissure-la-gi/
Nguyên nhân chủ yếu của nứt cúc là khi bị táo bón rặn quá mức :v)
Thật sự là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hoàng…
Nói đến ngày hôm đó, ta hào khí tận trời mang theo tâm tình bi tráng tráng sĩ một khi không trở lại đi theo nha hoàn chuyển đồ đến gian ngoài phòng Vương gia, không ngờ cảnh đầu tiên được nhìn không phải là diễn trò, cũng không phải Vương gia cường thủ hào đoạt, mà là đại tiệc vô cùng mỹ vị. Tối hôm đó ta là nha hoàn đầu tiên được ăn cơm cùng bàn với Vương gia.
Đối mặt với món ngon mỹ vị, cần nhấn mạnh, không phải cơm thừa canh cặn hoặc bánh bao bánh rớt gì cả, mà thật sự là đại tiệc mỹ vị, ta không chút tiết tháo ngồi xuống… Ta có thể bình tĩnh ăn bánh bao, nhưng không có cách nào bình tĩnh ăn những đồ ăn sắc hương vị hoàn mỹ này, sau khi ăn xong ta mới giật mình nghĩ ra.
Sơ suất quá, nhỡ có người hạ dược trong đồ ăn thì làm sao!
Mang theo tâm tình sầu lo, ta bình an vô sự sống sót qua một đêm.
Ta không mò được Vương gia định làm gì, vì thế cả đêm đó ta không ngủ nổi.
Sáng sớm hôm sau ta phát hiện đêm qua ăn quá nhiều bị táo bón, chạy đi ngồi nhà xí.
Sau đó, trên người ta phát sinh bi kịch tuyệt đối chưa từng phát sinh ở nữ chính cổ đại! Không có ai nói với ta một việc, chính là đi không ra thì đừng có cố rặn, giờ thì hay rồi, nứt luôn.
Ta quả thật máu me đầy mặt!
Bởi vì vụ việc nứt cúc xấu hổ không thể nói nên lời này làm ta phải sống những ngày ruột mềm trăm mối, mỗi lần vào nhà xí biểu cảm của ta đều là bi tráng, mỗi lần đi ra lại là bi thương, vết thương trên mặt nhờ thuốc Vương gia ban đã đỡ hơn nhiều, nhưng bên dưới… Ta ngượng ngùng tự mình động tay, vì thế, một lần rặn ra máu đến giờ còn chưa khỏi.
Ta mỗi ngày bi tráng đến bi tráng đi, ưu thương đến ưu thương đi, rốt cuộc dưỡng thành phong cách tiểu bạch hoa! Mỗi phút mỗi giây mỗi giờ mỗi khắc biểu cảm trên mặt ta nhất định là u buồn, ánh mắt nhất định là ưu thương, sắc mặt khẳng định tái nhợt, dáng người càng thêm yếu đuối động lòng!
Dưới tình huống như vậy ta còn phải phòng bị mỗ Vương gia, kéo cầm trên tay đã hai trăm năm mươi lần mà Vương gia một lần chủ động tới gần cũng không có, rốt cuộc là vì sao! Cốt truyện đâu? Ngay lúc ta bi tráng muốn đi theo cốt truyện thì cốt truyện lại không xuất hiện?!
Ngoại trừ mỗi ngày bảo ta bưng trà rót nước cộng thêm thay quần áo, hắn không dám đi quá phận một chút sao?
Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có ý đồ với đệ đệ (cái đó) của hắn? Không đúng, mỗi ngày hắn còn dịu dàng nói lời ấm áp, dáng vẻ chẳng khác nào quân tử, đừng có nói với ta rằng hắn đã đổi phong cách.
Ta lại không biết rằng, chỗ kia của Hiên Viên Liệt đã ba ngày không dựng lên được dù đã thử đủ cách, hắn vụng trộm đi khám đại phu một lần, đại phu cho hắn uống các loại thuốc vẫn không thể được, đại phu bắt đầu tìm nguyên nhân việc này! Sau đó kết luận là Vương Tiểu Hoa.
Hiên Viên Liệt không cứng lên được là vì ta ghê tởm nôn lên, hắn bị kích thích quá mạnh, ta chính là nguyên nhân căn bệnh, cho nên hắn phải xuống tay từ chỗ ta. Biện pháp xuống tay là gì? Tất nhiên là để ta không còn cảm thấy chỗ kia của hắn ghê tởm, nói không chừng thứ đó lại dựng thẳng được,
Ngẫm lại, hắn trước giờ là người kiêu ngạo, đâu phải chịu cảnh ngộ này? Bị ngươi khác ghê tởm chưa tính, còn ghê tởm đến mức nôn ra. Chuyện này chẳng những tổn thương lòng tự tôn, còn ảnh hưởng đến kiêu ngạo cùng tâm lý không ai bì nổi của hắn! Cho nên hắn mới cẩn thận đối xử với ta, muốn lấy lại hình tượng, thuận tiện bắt được ta vào tay, trị liệu bệnh không tiện nói ra kia.
Nếu không phải ngày đó ta ghê tởm rất rõ ràng không chừng hắn đã trực tiếp cưỡng gian, e rằng ta sẽ cực kỳ xui xẻo.
Vương gia quyết định cho dù chán ghét người trước mắt cũng phải giải quyết vấn đề của mình trước, còn về sau ư…
Mà ta, tất nhiên không ngờ Vương gia ngoài mặt dịu dàng trong đầu lại suy nghĩ một đống lớn như vậy. Ta hiện tại đang thu dọn cả bàn nước trà Vương gia phun ra. Trong mắt ta lộ ra một tia chán ghét “không thể che giấu”, không nhận ra Vương gia vừa vặn liếc lại, thấy vậy sắc mặt hắn lập tức trở nên thâm trầm âm u, hơi thở lạnh lẽo như một tòa núi băng.
Ta run lẩy bẩy, coi như không thấy được cảm xúc hạ thấp của Vương gia, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Người diễn kịch rất dễ dàng sa vào vai diễn của mình. Quá để ý nhất định sẽ thất bại, vấn đề này ta rất hiểu.
Thu dọn xong xoay người, ta nhẹ nhàng hạ thấp người, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt lại quay về bình thản không gợn sóng.
Vương gia cũng lấy lại dáng vẻ hòa nhã gật đầu với ta.
“Ngươi… thân thể có chỗ không thoải mái.”
Nghe thấy lời ấy, nụ cười của ta không thể kiềm chế được trở nên xán lạn, xua tay với hắn.
Hắn nhíu mày, hỏi tiếp: “Nếu ai bắt nạt cứ nói thẳng ra.” Hắn mất kiên nhẫn nhìn qua, ta cười càng xán lạn hơn, vẫn xua tay.
Vương gia đột nhiên vươn tay ra, chạm đến bên hông ta, ta phản xạ có điều kiện lập tức nhấc chân, khó khăn lắm mới ngừng lại chỗ ngay giữa hai chân Vương gia…
Sắc mặt Vương gia đột nhiên đen sì, hắc khí lan tràn khắp người: “… Hừ? Ngươi muốn làm gì bổn vương? Lấy hạ phạm thượng!?”
Mà ngay lúc này ta lộ ra hai mắt lã chã chực khóc, nước mắt vòng quanh sắp rơi xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, dáng vẻ như bị kinh sợ.
Tình huống thực tế là: chết ta, nứt nứt nứt!!! Đau quá!!
Vương gia tức giận nhìn ta: “Vẻ mặt ngươi là thế nào, bổn vương không chạm vào ngươi là được!” Hắn rút tay lại, quay người đi.
Ta thu chân, xoa mông, thật đau.
Mặc dù ta không biết hiện tại Vương gia đang có cảm xúc hỗn loạn xen lẫn kỳ quái “Nàng chán ghét bổn vương như thế sao?”, nhưng mà nhìn bóng lưng hắn, ta ước chừng đoán được một chút. Ta ngẩng đầu cho nước mắt quay ngược trở về, mà xung quanh vẫn đỏ hồng.
Ta kéo tay áo hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ quay lại, ta đỏ mắt tội nghiệp hạ thấp người ý bảo ta muốn ra ngoài.
Vương gia nhìn ta, ta chắc chắn trăm phần trăm đó là ánh mắt uy hiếp “Ngươi dám ra ngoài thử xem”, nhưng hắn vẫn mặt âm trầm phất tay, duy trì vẻ hiền lành ưng thuận với ta. Ta tội nghiệp nhìn hắn vài lần, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Ta vừa mới bước ra khỏi phòng Vương gia, một tiểu tử hàm hậu đi đến, hắn vẫy tay với ta, ta nghi ngờ hắn chính là sẹo ca, vì thế lại gần.
Thấy tiểu tử này hơi đỏ mặt, từ trong tay áo lấy ra trâm gỗ chế tác thô ráp, nhỏ giọng: “Tiểu Hoa muội muội, đêm qua ta làm cái này để tặng cho muội.”
Hắn, không phải sẹo ca.
Ta bị tỏ tình sao?
Dường như sau khi mặt ta khỏi hẳn hơn nữa dọn đến tiền viện, người khác phái nhìn ta nhiều hơn, ta nghĩ quả nhiên mình vẫn có cái gọi là vầng hào quang của nữ chính. Nứt cúc gì chứ, hoàn toàn là tác giả vô tâm để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy ta ngẩn người, tiểu tử trước mặt nghĩ rằng ta thẹn thùng, hắn cũng thẹn thùng mở miệng tiếp: “Ta có thể cài cho muội không?”
Ta lắc đầu.
“Muội không nói gì nghĩa là đáp ứng.”
Điên mất!
Mắt thấy tiểu tử nhìn có vẻ hàm hậu trước mặt sắp cài vật kia lên tóc ta, chưa đợi ta lùi lại thì bỗng cách đó không xa, một nha hoàn dáng người cao lớn cầm rổ vội vàng chạy tới. Dường như nàng ấy không thấy tiểu tử kia, xẹt qua đụng phải rồi rời đi, rẽ vào chỗ ngoặt, biến mất không thấy tăm hơi.
Ta nhìn bóng lưng đó, không tiếng động thắc mắc: Sẹo ca, ngươi làm cái gì đấy?
Bóng hình kia đi khuất ta quay đầu lại, nhìn tiểu tử đã ngã nằm trên đất. Khi nha hoàn cao lớn đó lao tới, không khéo đụng phải, tiểu tử này va vào cột, sau đó, mọi người thấy đấy, hắn đã hôn mê.
Ta đang định đạp lên người tiểu tử tàn nhẫn rời đi thì đột nhiên tai ta giật giật, nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, vì thế đành giả vờ giả vịt lo lắng xem tình trạng tiểu tử nằm trên đất, không đợi ta xem vài giây sau lưng đã vang lên giọng nói lành lạnh.
“Gọi người chuẩn bị ngựa, ra phủ một chuyến cùng bổn vương.”
Ta cược Vương gia đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình.
Mà ta không sợ Vương gia nghi ngờ sẹo ca, bởi vì giây tiếp theo có khả năng hắn đã đổi mặt khác rồi. Hơn nữa cho dù có nghi ngờ hắn thì liên quan gì đến ta? Cũng chẳng phải ca ca ruột!
Đôi khi làm người thật sự không thể răng sắc, đây là vấn đề thật lâu về sau ta mới phát hiện.
Vương gia vô cùng âm trầm nhìn người nằm trên đất, ta hơi dời bước, ngăn phía trước. Cho dù tiểu tử này không tính là người tốt nhưng tốt xấu gì cũng là người đầu tiên tỏ tình với ta, hơn nữa trước mắt hắn chưa làm gì quá phận, cứ như vậy chết đi cũng quá xui xẻo. Được rồi, ta tuyệt đối không thừa nhận mình đang —- kéo thù hận cho tiểu tử đang nằm trên đất.
Lúc này Vương gia đang xử lý công việc, nhíu mày đọc mấy quyển ghi chép trước mắt, một lát sau hắn đưa tay ra, vuốt ngọc thon thon của ta di chuyển từ eo nhỏ xuống mỹ mông, dè dặt đi qua, đặt chén trà vào tay Vương gia. Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra, hơi nheo lại.
Ta ngượng ngùng lùi một bước, ai ngờ đụng phải miệng vết thương chỗ đó, sắc mặt ưu sầu của ta lập tức biến thành dữ tợn.
Vương gia: “Phụt!” phun sạch nước trà lên mặt bàn.
Trong nháy mắt ta thu lại biểu cảm dữ tợn, dịu dàng nhìn qua, hiện giờ vết thương trên mặt đã khỏi hẳn, da thịt trắng nõn như ngọc, ngũ quan tác giả nói có bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu đẹp. Hơn nữa vì ta được thăng chức, đại khái nghề nghiệp có chút bí mật, chẳng những quần áo thay thành màu hồng nhạt, trên đầu cũng cài ít đồ trang sức đơn giản, làm khuôn mặt vốn không tầm thường càng xinh đẹp vạn phần, nếu bản thân không cất lời, người khác tuyệt đối sẽ không nghĩ nghề nghiệp của ta là nha hoàn.
Mặt của ta ngoại trừ hơi diễm lệ thì càng nhìn nhiều sẽ càng trầm mê, bao gồm cả người như Vương gia, đúng là sắc đẹp hại người.
Chỉ tiếc tác giả cho ta mỹ mạo nữ chính nên có, lại quên cho ta vận khí! Là một nữ chính ta có thể yếu ớt nhiều bệnh, có thể mặt tái nhợt trắng bệch, có thể nhu nhược không xương, nhưng mà! Sao ta có thể nứt cúc chứ!!!
(Nứt cúc: nứt hậu môn, có thể xem chi tiết tại: http://chuabenhkhonoi.com/benh-nut-hau-mon-anal-fissure-la-gi/
Nguyên nhân chủ yếu của nứt cúc là khi bị táo bón rặn quá mức :v)
Thật sự là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hoàng…
Nói đến ngày hôm đó, ta hào khí tận trời mang theo tâm tình bi tráng tráng sĩ một khi không trở lại đi theo nha hoàn chuyển đồ đến gian ngoài phòng Vương gia, không ngờ cảnh đầu tiên được nhìn không phải là diễn trò, cũng không phải Vương gia cường thủ hào đoạt, mà là đại tiệc vô cùng mỹ vị. Tối hôm đó ta là nha hoàn đầu tiên được ăn cơm cùng bàn với Vương gia.
Đối mặt với món ngon mỹ vị, cần nhấn mạnh, không phải cơm thừa canh cặn hoặc bánh bao bánh rớt gì cả, mà thật sự là đại tiệc mỹ vị, ta không chút tiết tháo ngồi xuống… Ta có thể bình tĩnh ăn bánh bao, nhưng không có cách nào bình tĩnh ăn những đồ ăn sắc hương vị hoàn mỹ này, sau khi ăn xong ta mới giật mình nghĩ ra.
Sơ suất quá, nhỡ có người hạ dược trong đồ ăn thì làm sao!
Mang theo tâm tình sầu lo, ta bình an vô sự sống sót qua một đêm.
Ta không mò được Vương gia định làm gì, vì thế cả đêm đó ta không ngủ nổi.
Sáng sớm hôm sau ta phát hiện đêm qua ăn quá nhiều bị táo bón, chạy đi ngồi nhà xí.
Sau đó, trên người ta phát sinh bi kịch tuyệt đối chưa từng phát sinh ở nữ chính cổ đại! Không có ai nói với ta một việc, chính là đi không ra thì đừng có cố rặn, giờ thì hay rồi, nứt luôn.
Ta quả thật máu me đầy mặt!
Bởi vì vụ việc nứt cúc xấu hổ không thể nói nên lời này làm ta phải sống những ngày ruột mềm trăm mối, mỗi lần vào nhà xí biểu cảm của ta đều là bi tráng, mỗi lần đi ra lại là bi thương, vết thương trên mặt nhờ thuốc Vương gia ban đã đỡ hơn nhiều, nhưng bên dưới… Ta ngượng ngùng tự mình động tay, vì thế, một lần rặn ra máu đến giờ còn chưa khỏi.
Ta mỗi ngày bi tráng đến bi tráng đi, ưu thương đến ưu thương đi, rốt cuộc dưỡng thành phong cách tiểu bạch hoa! Mỗi phút mỗi giây mỗi giờ mỗi khắc biểu cảm trên mặt ta nhất định là u buồn, ánh mắt nhất định là ưu thương, sắc mặt khẳng định tái nhợt, dáng người càng thêm yếu đuối động lòng!
Dưới tình huống như vậy ta còn phải phòng bị mỗ Vương gia, kéo cầm trên tay đã hai trăm năm mươi lần mà Vương gia một lần chủ động tới gần cũng không có, rốt cuộc là vì sao! Cốt truyện đâu? Ngay lúc ta bi tráng muốn đi theo cốt truyện thì cốt truyện lại không xuất hiện?!
Ngoại trừ mỗi ngày bảo ta bưng trà rót nước cộng thêm thay quần áo, hắn không dám đi quá phận một chút sao?
Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có ý đồ với đệ đệ (cái đó) của hắn? Không đúng, mỗi ngày hắn còn dịu dàng nói lời ấm áp, dáng vẻ chẳng khác nào quân tử, đừng có nói với ta rằng hắn đã đổi phong cách.
Ta lại không biết rằng, chỗ kia của Hiên Viên Liệt đã ba ngày không dựng lên được dù đã thử đủ cách, hắn vụng trộm đi khám đại phu một lần, đại phu cho hắn uống các loại thuốc vẫn không thể được, đại phu bắt đầu tìm nguyên nhân việc này! Sau đó kết luận là Vương Tiểu Hoa.
Hiên Viên Liệt không cứng lên được là vì ta ghê tởm nôn lên, hắn bị kích thích quá mạnh, ta chính là nguyên nhân căn bệnh, cho nên hắn phải xuống tay từ chỗ ta. Biện pháp xuống tay là gì? Tất nhiên là để ta không còn cảm thấy chỗ kia của hắn ghê tởm, nói không chừng thứ đó lại dựng thẳng được,
Ngẫm lại, hắn trước giờ là người kiêu ngạo, đâu phải chịu cảnh ngộ này? Bị ngươi khác ghê tởm chưa tính, còn ghê tởm đến mức nôn ra. Chuyện này chẳng những tổn thương lòng tự tôn, còn ảnh hưởng đến kiêu ngạo cùng tâm lý không ai bì nổi của hắn! Cho nên hắn mới cẩn thận đối xử với ta, muốn lấy lại hình tượng, thuận tiện bắt được ta vào tay, trị liệu bệnh không tiện nói ra kia.
Nếu không phải ngày đó ta ghê tởm rất rõ ràng không chừng hắn đã trực tiếp cưỡng gian, e rằng ta sẽ cực kỳ xui xẻo.
Vương gia quyết định cho dù chán ghét người trước mắt cũng phải giải quyết vấn đề của mình trước, còn về sau ư…
Mà ta, tất nhiên không ngờ Vương gia ngoài mặt dịu dàng trong đầu lại suy nghĩ một đống lớn như vậy. Ta hiện tại đang thu dọn cả bàn nước trà Vương gia phun ra. Trong mắt ta lộ ra một tia chán ghét “không thể che giấu”, không nhận ra Vương gia vừa vặn liếc lại, thấy vậy sắc mặt hắn lập tức trở nên thâm trầm âm u, hơi thở lạnh lẽo như một tòa núi băng.
Ta run lẩy bẩy, coi như không thấy được cảm xúc hạ thấp của Vương gia, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Người diễn kịch rất dễ dàng sa vào vai diễn của mình. Quá để ý nhất định sẽ thất bại, vấn đề này ta rất hiểu.
Thu dọn xong xoay người, ta nhẹ nhàng hạ thấp người, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt lại quay về bình thản không gợn sóng.
Vương gia cũng lấy lại dáng vẻ hòa nhã gật đầu với ta.
“Ngươi… thân thể có chỗ không thoải mái.”
Nghe thấy lời ấy, nụ cười của ta không thể kiềm chế được trở nên xán lạn, xua tay với hắn.
Hắn nhíu mày, hỏi tiếp: “Nếu ai bắt nạt cứ nói thẳng ra.” Hắn mất kiên nhẫn nhìn qua, ta cười càng xán lạn hơn, vẫn xua tay.
Vương gia đột nhiên vươn tay ra, chạm đến bên hông ta, ta phản xạ có điều kiện lập tức nhấc chân, khó khăn lắm mới ngừng lại chỗ ngay giữa hai chân Vương gia…
Sắc mặt Vương gia đột nhiên đen sì, hắc khí lan tràn khắp người: “… Hừ? Ngươi muốn làm gì bổn vương? Lấy hạ phạm thượng!?”
Mà ngay lúc này ta lộ ra hai mắt lã chã chực khóc, nước mắt vòng quanh sắp rơi xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, dáng vẻ như bị kinh sợ.
Tình huống thực tế là: chết ta, nứt nứt nứt!!! Đau quá!!
Vương gia tức giận nhìn ta: “Vẻ mặt ngươi là thế nào, bổn vương không chạm vào ngươi là được!” Hắn rút tay lại, quay người đi.
Ta thu chân, xoa mông, thật đau.
Mặc dù ta không biết hiện tại Vương gia đang có cảm xúc hỗn loạn xen lẫn kỳ quái “Nàng chán ghét bổn vương như thế sao?”, nhưng mà nhìn bóng lưng hắn, ta ước chừng đoán được một chút. Ta ngẩng đầu cho nước mắt quay ngược trở về, mà xung quanh vẫn đỏ hồng.
Ta kéo tay áo hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ quay lại, ta đỏ mắt tội nghiệp hạ thấp người ý bảo ta muốn ra ngoài.
Vương gia nhìn ta, ta chắc chắn trăm phần trăm đó là ánh mắt uy hiếp “Ngươi dám ra ngoài thử xem”, nhưng hắn vẫn mặt âm trầm phất tay, duy trì vẻ hiền lành ưng thuận với ta. Ta tội nghiệp nhìn hắn vài lần, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Ta vừa mới bước ra khỏi phòng Vương gia, một tiểu tử hàm hậu đi đến, hắn vẫy tay với ta, ta nghi ngờ hắn chính là sẹo ca, vì thế lại gần.
Thấy tiểu tử này hơi đỏ mặt, từ trong tay áo lấy ra trâm gỗ chế tác thô ráp, nhỏ giọng: “Tiểu Hoa muội muội, đêm qua ta làm cái này để tặng cho muội.”
Hắn, không phải sẹo ca.
Ta bị tỏ tình sao?
Dường như sau khi mặt ta khỏi hẳn hơn nữa dọn đến tiền viện, người khác phái nhìn ta nhiều hơn, ta nghĩ quả nhiên mình vẫn có cái gọi là vầng hào quang của nữ chính. Nứt cúc gì chứ, hoàn toàn là tác giả vô tâm để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy ta ngẩn người, tiểu tử trước mặt nghĩ rằng ta thẹn thùng, hắn cũng thẹn thùng mở miệng tiếp: “Ta có thể cài cho muội không?”
Ta lắc đầu.
“Muội không nói gì nghĩa là đáp ứng.”
Điên mất!
Mắt thấy tiểu tử nhìn có vẻ hàm hậu trước mặt sắp cài vật kia lên tóc ta, chưa đợi ta lùi lại thì bỗng cách đó không xa, một nha hoàn dáng người cao lớn cầm rổ vội vàng chạy tới. Dường như nàng ấy không thấy tiểu tử kia, xẹt qua đụng phải rồi rời đi, rẽ vào chỗ ngoặt, biến mất không thấy tăm hơi.
Ta nhìn bóng lưng đó, không tiếng động thắc mắc: Sẹo ca, ngươi làm cái gì đấy?
Bóng hình kia đi khuất ta quay đầu lại, nhìn tiểu tử đã ngã nằm trên đất. Khi nha hoàn cao lớn đó lao tới, không khéo đụng phải, tiểu tử này va vào cột, sau đó, mọi người thấy đấy, hắn đã hôn mê.
Ta đang định đạp lên người tiểu tử tàn nhẫn rời đi thì đột nhiên tai ta giật giật, nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, vì thế đành giả vờ giả vịt lo lắng xem tình trạng tiểu tử nằm trên đất, không đợi ta xem vài giây sau lưng đã vang lên giọng nói lành lạnh.
“Gọi người chuẩn bị ngựa, ra phủ một chuyến cùng bổn vương.”
Ta cược Vương gia đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình.
Mà ta không sợ Vương gia nghi ngờ sẹo ca, bởi vì giây tiếp theo có khả năng hắn đã đổi mặt khác rồi. Hơn nữa cho dù có nghi ngờ hắn thì liên quan gì đến ta? Cũng chẳng phải ca ca ruột!
Đôi khi làm người thật sự không thể răng sắc, đây là vấn đề thật lâu về sau ta mới phát hiện.
Vương gia vô cùng âm trầm nhìn người nằm trên đất, ta hơi dời bước, ngăn phía trước. Cho dù tiểu tử này không tính là người tốt nhưng tốt xấu gì cũng là người đầu tiên tỏ tình với ta, hơn nữa trước mắt hắn chưa làm gì quá phận, cứ như vậy chết đi cũng quá xui xẻo. Được rồi, ta tuyệt đối không thừa nhận mình đang —- kéo thù hận cho tiểu tử đang nằm trên đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.