Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ
Quyển 1 - Chương 16
Thiên Cưu
16/11/2015
Đây không phải là thời gian dưỡng thương nhàn nhã, mà là thời gian
dưỡng thương nguy hiểm. Cũng may ta bị thương đúng chỗ bởi vậy Vương gia không duỗi chân đến người ta. Tuy rằng phần dưới bụng trên đùi của hắn
là cặn bã, nhân cách cũng cặn bã, nhưng vẫn có chút phong cách quân tử,
quan trọng nhất là ta không chủ động chọc giận hắn, làm cho hắn hóa hắc.
Bí mật cúc nứt của ta cuối cùng vẫn không thể che giấu…
Bí mật này bị phát hiện, mỗi lần gặp ta đều nhìn mỗ Vương gia với ánh mắt thù hận, mà mỗ Vương gia sẽ cho rằng ta đang cực kỳ thẹn thùng, sau đó thân thiết xoa đầu ta, bảo ta an tâm dưỡng thương, cũng nói rằng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, bởi vì có thuốc tốt. Mỗi lần hắn nói vậy chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cứ ba ngày bị sét đánh nặng, hai ngày mấy lần sét nhẹ, ta rất nhanh trở nên lạnh nhạt.
Trước kia ta luôn nghĩ rằng cúc nứt đặt ra cho tiểu thụ trong tiểu thuyết đam mĩ, hiện giờ ta biết mình lầm rồi, nữ chính tiểu thuyết cổ đại cũng có vinh hạnh được đãi ngộ giống tiểu thụ. Chỉ khác biệt ở chỗ quá trình hình thành vết nứt thôi.
Ta không oán trời, cũng không trách người.
Mà chỉ tương đối khó chịu mỗi ngày Vương gia ba lần đến thăm không sớm thì trễ, đuôi mày khóe mắt đều mang theo sự sủng ái làm ta nổi da gà, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta đều ráng chịu đau chọc vào vết thương trên mông. Tùy rằng hiện tại ta sống tốt hơn nha hoàn rất nhiều, dễ chịu hơn cả tiểu thiếp, mặc quần áo giơ tay cơm đến há mồm, nhưng vẫn cảm thấy thật không an toàn.
Chuyện làm cho ta cảm thấy không an toàn chính là sẹo ca biến mất, ta thổi hỏng cả ống trúc hắn cũng không có chút phản ứng nào, làm ta tuyệt vọng mất mấy ngày. Sau chuyện này ta càng tin rằng nam nhân đều không đáng tin, cho dù là nam chính nam phụ hay nam vật hi sinh hoặc là mỗ mỗ mỗ tác giả đặt ra nhưng quên mất không cho cơ hội xuất hiện, toàn là kẻ chỉ biết mồm mép.
Trong thế giới này, ta chỉ có thể tự lực cánh sinh!
Ta còn nhớ Vương gia đã mang nữ phụ trở về, đây là nhân tốt cực kỳ không ổn định, cho dù giữa bọn họ không phát sinh chuyện đó nhưng cũng chẳng khác nào biết được ngọc bài không trên người nữ phụ. Chuyện này ta không thể không suy tính.
Một lần Vương gia lại đến an ủi ta, xoay người đi ra ngoài, ta giả bệnh nằm úp trên giường, u buồn nhíu mày. Đột nhiên hai tai giật giật, nghe thấy có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, còn có tiếng bình sứ va chạm. Đại khái là nha hoàn đến bôi thuốc, ta nghĩ vậy nhưng mà vừa nghe tiếng bước chân lại thấy không đúng.
Vì thế ta quay đầu lại nhìn.
Xuất hiện trước mắt ta là một nha hoàn xinh đẹp, nụ cười rất xán lạn, trọng điểm là, ta không biết nàng ấy. Còn một trọng điểm, bước chân nàng ấy rất nhẹ nhàng, không giống nha hoàn tầm thường, nếu ta đoán không sai, nha hoàn này có luyện võ
Mắt ta đảo một vòng, nhìn chằm chằm nàng ấy bất động.
Bởi vì từng có kinh nghiệm làm cao thủ, tuy hiện tại không có võ công nhưng thính lực cũng kha khá, tiếc rằng nàng ấy đến gần như vậy ta mới nghe ra.
Nàng ấy cũng nhìn ta cười, cười cực kỳ xán lạn, đặt khay trong tay lên bàn.
Mũi ta giật giật, ngửi thấy xen giữa mùi thuốc còn có mùi máu tươi. Trong cuốn tiểu thuyết ta giỏi độc giỏi cổ kia, khứu giác ta cũng tốt lắm, vì thế ta xác định cùng khẳng định, vị trước mắt chắc chắn bị thương ở đâu đó giống ta. Vì thế ta nhìn nàng ấy với ánh mắt quan tâm, chủ yếu là ta không biết nàng ấy tốt hay xấu, có mục đích gì.
“Nghe nói ngươi tự rút tên?”
Nàng ấy vừa mở miệng, giọng nam trầm làm ta kinh hãi.
“Bạn hữu, đừng có dọa người khác như vậy.”
“Lăn vào cho ta chỗ ngồi nghỉ xem nào.” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống giường ta.
Ta như gặp phải đại địch: “Ta bị thương, ngươi lại dám có ý xấu với người bị thương, rất không nhân đạo! Hơn nữa đây là khuê phòng nữ nhân, nam nhân thối tốt nhất đừng lại gần.”
“Ta không nhìn thấy nữ nhân…” Hắn mang khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp sâu xa nhìn ta: “Ta nhìn thấy một hán tử uy vũ, dám tự mình rút tên, cho dù là nam nhân cũng không có khả năng không nhíu mày trực tiếp rút tên.”
Xét thấy trong một đống câu hắn nói không tìm thấy có chỗ nào khen ta, vì thế ta coi như không nghe thấy.
“Ống trúc hỏng hết rồi.” Ta thở dài.
Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên vươn tay xoa đầu ta, ánh mắt dịu dàng làm ta sợ đến nổi da gà. Ta cảm thấy mình bị Vương gia kích thích thành bệnh rồi, ai dịu dàng với ta, ta lập tức nghĩ rằng họ có ý đồ bất lương.
“Ngươi thô bạo hơn ta nghĩ.” Hắn nói như vậy.
Hắn quả nhiên không phải người tốt, ta kiên định nghĩ vậy.
“Ta thô ngươi hay là bạo ngươi?!” Ta mở miệng hỏi lại rất hợp lý, coi như không nhìn thấy cánh tay hắn vươn ra tái nhợt bất thường, coi như không nhận ra hơi thở của hắn yếu nhược hơn bình thường không ít. Có một số việc cho dù biết ta cũng sẽ không nói ra, biết nhiều gánh nặng càng lớn, ta tình nguyện làm kẻ ngốc cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, an toàn sống hết đời.
Sau khi trúng tên kia, máu đông lại dính vào vải quần, nếu không thì ta sẽ không trực tiếp ngất vì đau, dù sao thần kinh của ta tương đối mạnh mẽ. Có lẽ hẳn nên cảm tạ trời cao trên tên không có răng cưa dư thừa, người bắn tên cũng không muốn giết người. Nghĩ đến đây ta đột nhiên cảm thấy… mình thật hán tử.
Không được, thế này không được, nếu cứ hán tử như vậy thì chẳng phải tác giả sáng ta là tiểu bạch hoa chẳng để làm gì ư?
Sẹo ca nhìn ta vài lần, lại xoa loạn tóc ta: “Thương trên mặt vừa khỏi, bên dưới lại bị thương, ngươi thật đúng là lắm tai nạn.”
“Muốn ta nói ra ta biến thành thế này là vì ai hả? Nếu không có ngươi ta đã sớm về quê làm ruộng rồi.”
“… Làm ruộng?” Sẹo ca nghi ngờ mình nghe nhầm, thiếu nữ mỹ mạo mười sáu tuổi trắng trắng mềm mềm, nhìn cũng không đến nỗi nào không thích Vương gia kia, lại còn luôn muốn về quê làm ruộng?
Ta trừng mắt, vô lực nói: “Loại người không có phẩm vị, không có phong cách, không có mục tiêu theo đuổi tất nhiên không thể hiểu được ta.”
“… Đúng là không thể hiểu nổi.” Nhưng việc này chẳng liên quan gì đến thưởng thức với phong cách, chỉ có thể nói phẩm vị mỗi con người hơi khác biệt một chút.
Sẹo ca suy nghĩ đột nhiên hỏi: “Vương gia với nông phu, trong mắt ngươi thấy thế nào?”
“Cặn bã nam cùng mỹ nam.”
“Thẩm mỹ của ngươi quả nhiên có vấn đề rất nghiêm trọng!” Hắn duỗi tay áp mặt ta kéo tới gần, mở miệng: “Ta thì sao?”
Ta hoàn toàn không suy nghĩ, trực tiếp mở miệng: “Xấu nam. Ờm, do ngươi tự hỏi, không được đánh ta.”
“Ngươi hết thuốc chữa rồi.” Cuối cùng sẹo ca kết luận như vậy.
Ta: “… Ta có thể phun nước miếng lên người ngươi không?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng phun?”
“Đó là chuyện trước kia.”
“Chính sự quan trọng hơn!”
“Là ngươi không đứng đắn trước.”
“Thứ kia đâu?”
Ta quăng cho hắn ánh mắt ngươi không biết ngươi ngu xuẩn, ngươi ngu ngốc, sau đó thản nhiên bò từ giường đứng lên. Chỗ bị thương không thể nói ra lời kia đã khỏi rồi, chỗ trúng tên cũng liền sẹo, chỉ vì tránh khỏi cặn bã nam mới luôn nằm sấp giả mảnh mai thôi. Ít nhiều cũng may ta sáng suốt, sống chết không để mỗ cặn bã nam nhìn mông ta.
Cho dù không cần danh tiết, nhưng ta vẫn cần tiết tháo, cũng may những việc ta làm đều trong phạm vị chịu được của cặn bã nam.
“Thứ đó ta đã trộm được, ta cất ở chỗ khó có thể mở miệng cho nên không ai khám xét đến. Nhưng mà cứ ngốc ở chỗ này có lẽ sẽ bị nghi ngờ, dù sao ta cùng nữ nhân bạch y đều đứng ở vị trí đáng nghi.”
Nghe thấy ta nói đến mấy chữ chỗ khó có thể mở miệng, nha đầu dáng người bé bỏng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia hơi đỏ lên, cứng ngắc quay đầu đi.
Ta hờ hững với tay vào nội y, lấy ngọc bài ra đưa cho hắn. Nha đầu xinh đẹp kia vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn cầm lấy.
Ngay lúc ta nghiêm túc chờ nha hoàn xinh đẹp cũng chính là sẹo ca xem thứ đó là thật hay giả, sẹo ca đột nhiên nói: “Nghe nói chỗ kia của ngươi bị nứt.”
“Rầm rầm!” một tiếng, ta không nói hai lời lật luôn cái bàn trước mặt.
“Ta không giấu ở cúc hoa!”
“Phụt!”
Biểu hiện của sẹo ca quá kém, ta quyết định nói cho hắn biết chuyện mấy ngày nay ta không tắm rửa, không tính lau người.
“Nhưng mà ta giấu trong nội y, bên trên đại khái vương mùi người ta. Ta sẽ nói cho ngươi biết ta thật lâu không tắm rửa sao?” Tiết tháo là cái gì? Cần phải đập vỡ!
Sẹo ca nhíu mày: “Quả nhiên có mùi hoa lan, mà nàng dâu yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Cầu ngài ghét bỏ ta!”
Bí mật cúc nứt của ta cuối cùng vẫn không thể che giấu…
Bí mật này bị phát hiện, mỗi lần gặp ta đều nhìn mỗ Vương gia với ánh mắt thù hận, mà mỗ Vương gia sẽ cho rằng ta đang cực kỳ thẹn thùng, sau đó thân thiết xoa đầu ta, bảo ta an tâm dưỡng thương, cũng nói rằng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, bởi vì có thuốc tốt. Mỗi lần hắn nói vậy chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cứ ba ngày bị sét đánh nặng, hai ngày mấy lần sét nhẹ, ta rất nhanh trở nên lạnh nhạt.
Trước kia ta luôn nghĩ rằng cúc nứt đặt ra cho tiểu thụ trong tiểu thuyết đam mĩ, hiện giờ ta biết mình lầm rồi, nữ chính tiểu thuyết cổ đại cũng có vinh hạnh được đãi ngộ giống tiểu thụ. Chỉ khác biệt ở chỗ quá trình hình thành vết nứt thôi.
Ta không oán trời, cũng không trách người.
Mà chỉ tương đối khó chịu mỗi ngày Vương gia ba lần đến thăm không sớm thì trễ, đuôi mày khóe mắt đều mang theo sự sủng ái làm ta nổi da gà, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta đều ráng chịu đau chọc vào vết thương trên mông. Tùy rằng hiện tại ta sống tốt hơn nha hoàn rất nhiều, dễ chịu hơn cả tiểu thiếp, mặc quần áo giơ tay cơm đến há mồm, nhưng vẫn cảm thấy thật không an toàn.
Chuyện làm cho ta cảm thấy không an toàn chính là sẹo ca biến mất, ta thổi hỏng cả ống trúc hắn cũng không có chút phản ứng nào, làm ta tuyệt vọng mất mấy ngày. Sau chuyện này ta càng tin rằng nam nhân đều không đáng tin, cho dù là nam chính nam phụ hay nam vật hi sinh hoặc là mỗ mỗ mỗ tác giả đặt ra nhưng quên mất không cho cơ hội xuất hiện, toàn là kẻ chỉ biết mồm mép.
Trong thế giới này, ta chỉ có thể tự lực cánh sinh!
Ta còn nhớ Vương gia đã mang nữ phụ trở về, đây là nhân tốt cực kỳ không ổn định, cho dù giữa bọn họ không phát sinh chuyện đó nhưng cũng chẳng khác nào biết được ngọc bài không trên người nữ phụ. Chuyện này ta không thể không suy tính.
Một lần Vương gia lại đến an ủi ta, xoay người đi ra ngoài, ta giả bệnh nằm úp trên giường, u buồn nhíu mày. Đột nhiên hai tai giật giật, nghe thấy có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, còn có tiếng bình sứ va chạm. Đại khái là nha hoàn đến bôi thuốc, ta nghĩ vậy nhưng mà vừa nghe tiếng bước chân lại thấy không đúng.
Vì thế ta quay đầu lại nhìn.
Xuất hiện trước mắt ta là một nha hoàn xinh đẹp, nụ cười rất xán lạn, trọng điểm là, ta không biết nàng ấy. Còn một trọng điểm, bước chân nàng ấy rất nhẹ nhàng, không giống nha hoàn tầm thường, nếu ta đoán không sai, nha hoàn này có luyện võ
Mắt ta đảo một vòng, nhìn chằm chằm nàng ấy bất động.
Bởi vì từng có kinh nghiệm làm cao thủ, tuy hiện tại không có võ công nhưng thính lực cũng kha khá, tiếc rằng nàng ấy đến gần như vậy ta mới nghe ra.
Nàng ấy cũng nhìn ta cười, cười cực kỳ xán lạn, đặt khay trong tay lên bàn.
Mũi ta giật giật, ngửi thấy xen giữa mùi thuốc còn có mùi máu tươi. Trong cuốn tiểu thuyết ta giỏi độc giỏi cổ kia, khứu giác ta cũng tốt lắm, vì thế ta xác định cùng khẳng định, vị trước mắt chắc chắn bị thương ở đâu đó giống ta. Vì thế ta nhìn nàng ấy với ánh mắt quan tâm, chủ yếu là ta không biết nàng ấy tốt hay xấu, có mục đích gì.
“Nghe nói ngươi tự rút tên?”
Nàng ấy vừa mở miệng, giọng nam trầm làm ta kinh hãi.
“Bạn hữu, đừng có dọa người khác như vậy.”
“Lăn vào cho ta chỗ ngồi nghỉ xem nào.” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống giường ta.
Ta như gặp phải đại địch: “Ta bị thương, ngươi lại dám có ý xấu với người bị thương, rất không nhân đạo! Hơn nữa đây là khuê phòng nữ nhân, nam nhân thối tốt nhất đừng lại gần.”
“Ta không nhìn thấy nữ nhân…” Hắn mang khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp sâu xa nhìn ta: “Ta nhìn thấy một hán tử uy vũ, dám tự mình rút tên, cho dù là nam nhân cũng không có khả năng không nhíu mày trực tiếp rút tên.”
Xét thấy trong một đống câu hắn nói không tìm thấy có chỗ nào khen ta, vì thế ta coi như không nghe thấy.
“Ống trúc hỏng hết rồi.” Ta thở dài.
Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên vươn tay xoa đầu ta, ánh mắt dịu dàng làm ta sợ đến nổi da gà. Ta cảm thấy mình bị Vương gia kích thích thành bệnh rồi, ai dịu dàng với ta, ta lập tức nghĩ rằng họ có ý đồ bất lương.
“Ngươi thô bạo hơn ta nghĩ.” Hắn nói như vậy.
Hắn quả nhiên không phải người tốt, ta kiên định nghĩ vậy.
“Ta thô ngươi hay là bạo ngươi?!” Ta mở miệng hỏi lại rất hợp lý, coi như không nhìn thấy cánh tay hắn vươn ra tái nhợt bất thường, coi như không nhận ra hơi thở của hắn yếu nhược hơn bình thường không ít. Có một số việc cho dù biết ta cũng sẽ không nói ra, biết nhiều gánh nặng càng lớn, ta tình nguyện làm kẻ ngốc cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, an toàn sống hết đời.
Sau khi trúng tên kia, máu đông lại dính vào vải quần, nếu không thì ta sẽ không trực tiếp ngất vì đau, dù sao thần kinh của ta tương đối mạnh mẽ. Có lẽ hẳn nên cảm tạ trời cao trên tên không có răng cưa dư thừa, người bắn tên cũng không muốn giết người. Nghĩ đến đây ta đột nhiên cảm thấy… mình thật hán tử.
Không được, thế này không được, nếu cứ hán tử như vậy thì chẳng phải tác giả sáng ta là tiểu bạch hoa chẳng để làm gì ư?
Sẹo ca nhìn ta vài lần, lại xoa loạn tóc ta: “Thương trên mặt vừa khỏi, bên dưới lại bị thương, ngươi thật đúng là lắm tai nạn.”
“Muốn ta nói ra ta biến thành thế này là vì ai hả? Nếu không có ngươi ta đã sớm về quê làm ruộng rồi.”
“… Làm ruộng?” Sẹo ca nghi ngờ mình nghe nhầm, thiếu nữ mỹ mạo mười sáu tuổi trắng trắng mềm mềm, nhìn cũng không đến nỗi nào không thích Vương gia kia, lại còn luôn muốn về quê làm ruộng?
Ta trừng mắt, vô lực nói: “Loại người không có phẩm vị, không có phong cách, không có mục tiêu theo đuổi tất nhiên không thể hiểu được ta.”
“… Đúng là không thể hiểu nổi.” Nhưng việc này chẳng liên quan gì đến thưởng thức với phong cách, chỉ có thể nói phẩm vị mỗi con người hơi khác biệt một chút.
Sẹo ca suy nghĩ đột nhiên hỏi: “Vương gia với nông phu, trong mắt ngươi thấy thế nào?”
“Cặn bã nam cùng mỹ nam.”
“Thẩm mỹ của ngươi quả nhiên có vấn đề rất nghiêm trọng!” Hắn duỗi tay áp mặt ta kéo tới gần, mở miệng: “Ta thì sao?”
Ta hoàn toàn không suy nghĩ, trực tiếp mở miệng: “Xấu nam. Ờm, do ngươi tự hỏi, không được đánh ta.”
“Ngươi hết thuốc chữa rồi.” Cuối cùng sẹo ca kết luận như vậy.
Ta: “… Ta có thể phun nước miếng lên người ngươi không?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng phun?”
“Đó là chuyện trước kia.”
“Chính sự quan trọng hơn!”
“Là ngươi không đứng đắn trước.”
“Thứ kia đâu?”
Ta quăng cho hắn ánh mắt ngươi không biết ngươi ngu xuẩn, ngươi ngu ngốc, sau đó thản nhiên bò từ giường đứng lên. Chỗ bị thương không thể nói ra lời kia đã khỏi rồi, chỗ trúng tên cũng liền sẹo, chỉ vì tránh khỏi cặn bã nam mới luôn nằm sấp giả mảnh mai thôi. Ít nhiều cũng may ta sáng suốt, sống chết không để mỗ cặn bã nam nhìn mông ta.
Cho dù không cần danh tiết, nhưng ta vẫn cần tiết tháo, cũng may những việc ta làm đều trong phạm vị chịu được của cặn bã nam.
“Thứ đó ta đã trộm được, ta cất ở chỗ khó có thể mở miệng cho nên không ai khám xét đến. Nhưng mà cứ ngốc ở chỗ này có lẽ sẽ bị nghi ngờ, dù sao ta cùng nữ nhân bạch y đều đứng ở vị trí đáng nghi.”
Nghe thấy ta nói đến mấy chữ chỗ khó có thể mở miệng, nha đầu dáng người bé bỏng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia hơi đỏ lên, cứng ngắc quay đầu đi.
Ta hờ hững với tay vào nội y, lấy ngọc bài ra đưa cho hắn. Nha đầu xinh đẹp kia vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn cầm lấy.
Ngay lúc ta nghiêm túc chờ nha hoàn xinh đẹp cũng chính là sẹo ca xem thứ đó là thật hay giả, sẹo ca đột nhiên nói: “Nghe nói chỗ kia của ngươi bị nứt.”
“Rầm rầm!” một tiếng, ta không nói hai lời lật luôn cái bàn trước mặt.
“Ta không giấu ở cúc hoa!”
“Phụt!”
Biểu hiện của sẹo ca quá kém, ta quyết định nói cho hắn biết chuyện mấy ngày nay ta không tắm rửa, không tính lau người.
“Nhưng mà ta giấu trong nội y, bên trên đại khái vương mùi người ta. Ta sẽ nói cho ngươi biết ta thật lâu không tắm rửa sao?” Tiết tháo là cái gì? Cần phải đập vỡ!
Sẹo ca nhíu mày: “Quả nhiên có mùi hoa lan, mà nàng dâu yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Cầu ngài ghét bỏ ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.