Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ

Quyển 1 - Chương 5

Thiên Cưu

10/12/2013

Ta sai lầm rồi, đều do ta quá hồn nhiên, tin lời nữ chính trong mỗ truyện nào đó. Nàng nói, ngự y trong cung toàn một đám phế vật, không có việc gì cũng quỳ xuống cầu xin tha mạng, bản lĩnh một chút cũng không có, tiểu chủ tử trong cung da lông ngắn cũng nơm nớp lo sợ, đối xử như đại sự bậc nhất, chờ đến lúc bệnh nặng lên thì nửa biện pháp cũng không có.

Lúc đó, ta thật đáng xấu hổ khi tin lời nàng ấy.

Sau này, tuyệt đối không có sau này!

Nam chính không hổ là nam chính, chẳng những sinh mạng còn hơn tiểu cường (gián), thứ đó cũng lì chẳng kém. Náo loạn đến giờ, ta cũng thấy hoài nghi tiếng rắc kia là mình quá muốn thứ đó đứt mà nghe lầm.Giờ khắc này, trong lòng ta chỉ rít gào một câu, xong rồi, sau này ta vẫn phải giả trang tiểu bạch hoa.

Nói lại hôm đó, bởi vì ta “kinh hách cộng thêm mệt nhọc” quá độ mà ngất đi, lúc tỉnh dậy đã bị an trí ở tại một hậu viện của y quán. Trong lúc ngất, còn bị sốt cao, bị ngâm mưa cả đêm, điều này cũng bình thường thôi. Sau đó, đợi đến lúc ta có thể bước xuống giường, thì nam chính nọ đã có thể đi khắp nơi rồi. Cùng là nhân vật chính, mà đãi ngộ, quá khác biệt! Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa người đi ngược và người bị ngược ư?

Trong loại yêu này, hoặc là đến tình tiết này, ngược sẽ xuất hiện, ta cảm thấy hoa cúc (?) của mình căng lên… trinh tiết tràn ngập nguy cơ! Để bảo vệ sinh mệnh an toàn, ta đã ra một quyết định trọng đại, ta muốn trở về quê hương làm chủng điền (an nhàn làm ruộng)! Trong truyện thể loại XX Vương gia XX Phi ra quyết định làm ruộng, ta cũng phải hạ quyết tâm rất lớn! Trước tiên mặc kệ ta có kỹ năng làm ruộng không, dù sao, ngồi ngốc bên cạnh tra nam (nam cặn bã) là vạn lần không được, về phần trả thù bọn họ gì đó, ta tay nhỏ chân nhỏ, thực hiện được đúng là rất khó khăn.

Ừm, nếu ta bái được cao nhân tuyệt thế gì đó làm sư phụ, luyện thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì đó, ta mới suy nghĩ đến vấn đề ngược lại bọn họ thế nào.

Vì thế, vào một buổi tối, ta gói ghém đồ đạc chầm chậm… trèo tường.

Thật ra, không nên trách ta sao phải trèo tường, cửa trước có thủ vệ của mỗ Vương gia, cửa sau có ám vệ Vương gia, nóc nhà có thị vệ Vương gia, chỉ còn mỗi tường là có thể đi! Nhưng mà, cho dù là tường của nhà nghèo cũng không phải là loại cao bình thường, ta đã đánh giá quá cao năng lực của một thiếu nữ như mình, trèo lên rồi, lại không dám nhảy xuống.

“Tin Xuân ca đến suốt đời! Ta nhảy mặc kệ tất cả!” Kêu nhỏ một câu khẩu hiệu, ta đem theo tâm tình bi tráng nhảy xuống, sau đó… rơi trúng một người qua đường Giáp.

Đương nhiên, đây không phải là nam thứ nhất, cũng không phải nam thứ ba, chỉ là một người qua đường gõ mõ đếm canh thôi. Người qua đường kia bị hung vật từ trên trời giáng xuống đánh đến choáng váng, còn chưa nhìn thấy rõ cái gì, đã cảm thấy bên trên có gió lạnh thổi qua, đến lúc hắn mở mắt ra, làm gì còn có hung vật? Vì thế, hắn mở miệng hét to: “—— Có quỷ! ! ! !”

Mà lúc này, ta đã chạy được xa xa, nhưng mà, lúc nâng lên một bên chân thiếu giày, lại nhớ tới cô bé lọ lem. Lúc ta nhảy xuống chân dường như bị vướng, làm rơi mất giày, khụ, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là giữ gìn trinh tiết, rời xa tra nam (cặn bã nam)!

Ở chỗ mà ta không biết, mỗ Vương gia đem theo ba ám vệ, đứng dưới chân tường, phát hiện có thêm một chiếc giàu, còn thiếu mất một người. Mỗ Vương gia cầm giày trong tay, sờ xuống dưới đế giày, đột nhiên thấy trứng đau… Bởi vì hắn sờ thấy miếng sắt ở dưới đế giày. Mà miếng sắt này, hiển nhiên chính là hung vật suýt nữa làm thứ đó của hắn vĩnh viễn không ngẩng lên được.

Người này, nên bắt về hay không bắt về.



Ta rốt cuộc là vừa mới chạy trốn, hay đã chạy trốn suốt đêm.

Hiện tại mỗ Vương gia đã thăm dò xong thân thế bề ngoài của ta, thanh bạch trong sạch, tuyệt đối không có chỗ khả nghi. Mà mấy ngày nay, vì để quan sát ta xem có chỗ nào khả nghi không, mà hắn bỏ cả Vương phủ của mình để đến ở chỗ này, nhưng mà, hắn quan sát chán chê ta cũng vẫn trong sạch, chỉ có điều, hắn nghĩ mãi không rõ vì sao ta lại chạy.

Lần này ta chạy, chính là nguyên nhân khiến mỗ Vương gia hứng thú.

Không biết gì hết, ta ôm ấp hy vọng tốt đẹp chạy một mạch trên đường lớn vào ban đêm, sau đó, trước mặt ta đột nhiên xuất hiện kiệu hoa đỏ như lửa, người nâng kiệu mặc áo dài màu đen quỷ dị, đeo mặt nạ đầu lâu, hơn nữa chân không chạm đất chạy đến chỗ ta. Trong tình trạng quỷ dị này, ta không nói thêm lời nào, xoay người chạy thẳng về y quán…

“… Xuân ca ta muốn về Tấn Giang!!! Đại thần áo đặc ban thưởng năng lực đặc biệt cho ta! Đánh lui đi ngựa bùn đất!!! Giữa bên đêm lại gặp phải quỷ thì ta biết làm thế nào!”

Sau đó, ta thấy một nam tử mặc hắc y, hắn đứng ngay trước mặt ta, không tiến thêm một bước nào.

“…” Ta giả bộ rằng mình là một cao thủ võ lâm nhìn hắn không nói gì, dạng võ lâm cao thủ rất có khí thế. Người này, không ở trong tình tiết truyện.

Mà hắc y nam tử kia, cũng chậm rãi quay đầu lại, mặt đeo một cái mặt nạ quỷ rất khủng bố, cũng may, không doạ làm ta lùi lại, xin hãy xem nhẹ đôi chân run lẩy bẩy của ta, cám ơn!

“Bạn hữu xin chào.” Ta quyết định chào hỏi hắn.

Hắn không nói lời nào, chỉ nghiêm cẩn dùng ánh mắt quét trên quét dưới khắp người ta, ta cảm thấy sau lưng nổi lên từng cơn gió lạnh, vì thế mở miệng tiếp: “Bạn hữu họ gì?”

Hắn vẫn không nói gì, lúc này hai tay ôm ngực trạng thái như đang xem diễn kịch nhìn qua hai chân ta.

“Bạn hữu… trời sắp sáng rồi, mẹ huynh gọi huynh về nhà ăn cơm kìa.”

Đột nhiên, hai vai của hắc y nam này bắt đầu rung rung, ta đoán là hắn đang cười, nhưng không phát ra tiếng động. Lúc này kiệu hoa phía sau đã đến gần, rèm kiệu bị kéo lên, bên trong không có tân nương, chỉ có một bộ trang phục tân nương hay mặc. Hắc y nam tử kia vung tay lên, quần áo bay đến tay hắn, hắn cầm quần áo kia đưa tới trước mặt ta.



“Bạn hữu, đêm khuya mặc đồ đỏ thẫm… sẽ dụ quỷ đến huynh không biết sao?”

Vừa rồi bạn hữu này sử dụng là Hấp Tinh Đại Pháp sao, nhìn tay nhỏ chân nhỏ của nàng, xem ra chỉ có thể dùng trí, hừm, chân nhỏ, trước tiên đừng có run nữa! Phải bình tĩnh!

“Ngày sinh của ngươi.”

Câu đầu tiên hắc y nam tử nói, giọng nói kia, lạnh đến mức băng cũng biến thành bột phấn, nhưng mà, vẫn còn thấy dễ nghe. Rõ ràng là một câu hỏi, mà bị hắn nói thành câu trần thuật.

Mặt ta không chút biểu cảm, cực kỳ trấn định nhìn hắn: “Không dối gạt huynh, ngày này mười tám năm trước là ngày giỗ của ta, huynh xem, ta không có bóng!” Ta mới nói xong câu này, ánh trăng bị mây đen che phủ đột nhiên lộ ra, chiếu xuống làm hiện ra bóng dáng của ta trên mặt đất.

Ta bình tĩnh chuyển chân, dáng vẻ như đi tản bộ: “Trời sắp sáng rồi, ta phải về nhà ngủ, bạn hữu xin chào, sau này gặp lại.” Ta mới bước vài bước, hắc y nam kia lập tức đưa tay đặt lên vai ta, hắn không ngờ rằng, đột nhiên chân ta mềm nhũn lăn luôn xuống đất …

Mặt ta không chút biểu cảm, quay đầu nhìn hắn: “Quỷ đại ca, huynh đổi người khác có được không? Ta mới mười sáu tuổi, còn chưa sống đủ mà? Loại chuyện như quỷ tân nương không nên phát sinh ở trên người ta. Được rồi, ngài đừng nói nữa, trước tiên ta phải bàn giao lại chuyện hậu sự!” Ta giơ ngón tay trắng nõn của mình ra, từ dưới đất bò dậy. Tiếp theo, tại thời điểm hắn sững sờ ta chạy nhanh về phía trước!

Mục tiêu, là sông lớn cách đó không xa! Tuy rằng ở những phương diện khác ta quá kếm, nhưng mà vào trong nước rồi cho dù là cao thủ võ lâm cũng chưa chắc bắt được ta!

Lúc trước ta xả một đống có dễ dàng lắm sao? Ta nói vô nghĩa nhiều như vậy cũng không trực tiếp đánh ta hôn mê là bọn hắn ngốc, nhưng mà lúc này ta còn không chạy, thì chính là ta ngốc! So với người trong truyện, thì người không trong truyện không biết tiếp theo sẽ phát triển thành dạng gì lại càng khủng bố hơn!

Hắc y nam kia quyết đoán chuyển chân về phía ta bắt đầu đuổi theo, với năng lực của hắn, đuổi kịp ta cũng là chuyện dễ dàng, nhưng ta sẽ nỗ lực đến cùng! Ngay lúc hắn đưa tay chộp tới, ta quay đầu nói với hắn: “Có ám khí!” Nói xong, ta hung ác… phun ra một ngụm nước miếng về phía hắn. Phun nước miếng xong, ta lăn một vòng ngay tại chỗ, lăn xuống sông lớn ngay bên cạnh, bùm một tiếng chìm xuống nước.

Hắc y nam đại khái lần đầu tiên thấy ám khí như vậy, cả người cứng ngắc, nhìn chằm chằm nước sông không hề có bong bóng nổi lên một lúc lâu.

Người nâng kiệu thấy tình hình không đúng chậm rãi đi lại gần, đặt cỗ kiệu xuống.

“Hộ pháp?”

“… Cho dù là đồ điên, cũng không thể tha thứ.” Hắc y nam nói xong, quay đầu nói: “Đi, đi tìm nữ tử tiếp theo chưa kết hôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook