Khi Tiêu Tương Nam Gặp Phải Tấn Giang Nữ
Quyển 1 - Chương 7
Thiên Cưu
10/12/2013
Ta thật sự có quầng sáng hay gì đó của nữ chính sao? Lúc này, ta thấy nghi ngờ chính mình. Hiện giờ ta bị sẹo nam trói lại ném đi, giống như
một quả bóng bị đá, lại còn bị điểm điểm mấy cái, câm luôn một tháng.
Nếu ta có quầng sáng của nữ chính, vậy thì sẹo nam phải lòng ta, cho nên mục đích chính là yêu ta rồi ngược ta, cuối cùng thành hai chúng ta
chơi trò ngược luyến sao?
Nếu ta không có quầng sáng của nữ chính, trăm phần trăm là ta lại nhảy xuống hố tình tiết truyện rồi!
Tình tiết truyện, đúng là thứ thần kỳ, mặc kệ ngươi rẽ chỗ nào, nó đều có biện pháp đưa ngươi trở về chỗ cũ. Đứng trước cửa sau của mỗ Vương phủ, ta rốt cuộc hiểu ra ý nghĩa của câu tình tiết truyện không thể chống đối. Vòng một vòng, ta vẫn phải đến chỗ này làm nha hoàn, bi ai biết bao? Không, ta không muốn cứ nhận mệnh một cách đơn giản, như thế thì không phải là ta.
Cho dù tình tiết truyện đi theo chiều hướng này, thì trước tiên ta cũng phải đập gãy cái đó của Vương gia kia! Đúng, ta ôm tâm tư tất thắng một cách mãnh liệt! Sắc mặt ta hơi hung dữ lên, làm theo phân phó của tên sẹo nam bị bán vào Vương phủ, xếp hàng cùng một đám tiểu nha đầu, để cho ba ma ma trước mặt lựa chọn.
Trong ba ma ma có một người phụ trách tới chọn nha hoàn thiếp thân hầu hạ cuộc sống hằng ngày của chủ tử, một người tới chọn nha đầu thô sử (nha đầu làm việc nặng), một người khác chọn nha đầu chuyên môn chăm sóc hoa cây cảnh của Vương gia. Ta cúi đầu nghĩ, việc thứ nhất tiếp cận gần mục tiêu nhất, nhưng độ nguy hiểm cũng cao nhất, việc thứ hai… thôi bỏ qua đi, việc thứ ba có thể nói là tốt nhất.
“Ngẩng đầu lên.”
Đang lúc ta tự hỏi, ma ma trước mặt cất tiếng quát, ta nhu thuận ngẩng đầu lên.
Dung mạo kia của ta, tuyệt đối là ngạn dặm chỉ có một, da trắng như tuyết, mi như nhành liễu, một đôi mắt lóng lánh nước đen tuyền sáng ngời, mũi miệng nhỏ nhắn, đi trên đường cái, số người quay đầu là trăm phần trăm, tỷ lệ bị ác bá đùa giỡn cũng trăm phần trăm, tỷ lệ số người muốn lừa ta vào viện J cũng là trăm phần trăm. Hơn nữa dáng người yểu điệu, eo nhỏ không chút thịt thừa.
Như vậy, đừng nói là làm nha hoàn, chu dù đặt trong đám cơ thiếp cũng có tiềm lực phát triển nhất. Cho dù mặc xiêm y vải bố cũng xinh đẹp phi phàm, nếu đổi thành xiêm y đẹp đẽ, trang điểm thoáng qua một chút, còn ai tin đây là nha hoàn bán mình? Hơn nữa thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt kiên định phi thường.
Bề ngoài của nữ chính hoàn mỹ, chính là như vậy.
Dù sao, trước kia lúc còn lăn lộn ở chỗ đó thật ra thân phận vẻ ngoài cũng rất toả sáng, đáng tiếc là mạng nữ phụ, mặc kệ là đẹp đến đâu, thân phận cao quý đến đâu, đều chỉ đệ phụ trợ tôn lên sự hồn nhiên lương thiện của nữ chính. Mà lúc này, ta là nữ chính! Chỉ đáng tiếc… vẫn bị ngược.
Quá đáng nhất là, sẹo nam kia không cho ta dịch dung!
Có lẽ hắn thấy đẹp, nên muốn để ta dựa vào khuôn mặt này đi tiếp cận người đó, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng tình huống hiện tại không nghĩ đến cũng phải nghĩ, hiện giờ Vương gia gì đó đại khái đã khắc sâu vào trí nhớ khuôn mặt ta, thật sự không cần thiết thì ta không muốn nhìn thấy. Nhưng mà, sẹo nam kia lại muốn ta đi trộm ngọc bài của Vương gia gì đó.
Ta đang tự hỏi, trong tình tiết có chỗ nào nhắc đến ngọc bài kia? Đúng rồi, yêu nữ ma giáo hình như vì trộm vật gì đó mà tiến vào đây, chẳng lẽ chính là cái kia? Vậy sẹo nam chẳng lẽ là người trong ma giáo? Ta đây chẳng lẽ… đã rơi xuống thành nữ phụ, một nữ chính đi thực hiện tình tiết của một nữ phụ?
… Đặc thù của ta hoá ra vẫn là mạng nữ phụ sao?! Có phải quá mức bi kịch không?
Ta muốn có quầng sáng, loại quầng sáng cực kỳ trâu bò, siêu quầng sáng nữ chính chỉ cần quay đầu cũng làm người khác chết hết!
Lúc đang tự hỏi, bộ dáng của ta thoạt nhìn đặc biệt chính trực, đặc biệt như đang có chủ ý xấu xa, nghĩ đến lúc người khác gặp bi kịch, biểu cảm của ta sẽ đường hoàng chính nghĩa đến mức người xấu cũng muốn rút kiếm chém ta. Giả chính nghĩa, cũng là một loại học vấn.
Nhớ năm đó, ta tự cho rằng mình là một nữ thanh niên vô cùng chính trực, nhưng đến lúc kết truyện, đầu bút tác giả lại xoay chuyển… ta mới phát hiện, hoá ra ta rất ác độc. Loại tình tiết này trong truyện gần như không ai nhận ra trước được, chỉ đến khi tác giả viết ra ta mới biết, sau đó ta mới bắt đầu vụng trộm động thủ hãm hại nữ chính, rồi toàn bộ truyện xấu xa trước khi nữ chính bị thường đổ hết lên người mình.
Khi đó nam chính bóp chặt cổ ta, hỏi ta vì sao lại làm như vậy.
Ta mang vẻ mặt chính trực nói ta yêu hắn, sau đó phun ra một ngụm máu hối hận…
Chuyện lúc trước thôi không nói đến nữa, nhưng ta không biết rằng, vẻ mặt hiện giờ của ta vô cùng chính trực, làm cho ma ma cảm thấy… trên người ta có loại khí chất bất phàm.
Vị ma ma chọn nha hoàn thân cận cho Vương gia nhìn trúng ta, mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Bà hếch cằm lên cao, vẻ mặt cao ngạo: “Trước kia đã làm những việc gì?”
Ta bỏ suy nghĩ của mình sang một bên, khẽ lắc đầu, chỉ chỉ miệng mình, rồi lại lắc đầu, a ưm vài tiếng vẫn không phát ra tiếng nói. Nhìn thế này mọi người đều đã hiểu ra… ta là một người câm. Sắc mặt ma ma kia lập tức biến thành khó coi, xoay người mắng nam nhân đi mua nha hoàn kia một trận, mắng xong thì bỏ qua ý định chọn ta.
Vừa hay, đúng hợp ý ta.
Biết ta câm xong, đám tiểu nha đầu cũng lặng lẽ phóng đến chỗ ta những ánh mắt khinh bỉ, còn mang theo cảm xúc vừa hâm mộ vừa ghen tị diện mạo ta. Phỏng chừng trong lòng đang nghĩ bộ dáng đẹp mắt có ích lợi gì chứ, một người câm có thể làm được cái gì, câm cũng tốt đấy chứ, không cần làm nha hoàn bên người suốt ngày hỏi han ân cần Vương gia, bởi vì không thể nói chuyện, nên chỉ có thể làm những công việc không cần phải nói, rất tốt.
Ta cũng không người đem việc leo lên giường Vương gia thành sự nghiệp cả đời như các nàng, ta là người có mục đích cao cả! Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng về nông thôn làm ruộng!
Ba ma ma chọn đi chọn lại, cuối cùng, ai cũng không cần ta một nha đầu nói cũng không nổi, nhưng mà, bộ dạng thật sự rất đẹp. Theo logic bình thường, thì nha hoàn càng xinh đẹp lại càng không an phận, chọn nha hoàn bên người, tốt nhất không nên chọn nha đầu xinh đẹp như vậy, trừ phi là có ý đồ khác, nhưng đây lại là một thế giới không theo logic bình thường…
Cho nên, ma ma kia sau một lúc do dự, vẫn muốn dẫn ta đi, ta quyết định thật nhanh, túm lấy ma ma chọn người chăm sóc hoa cỏ, ưm ưm hoa chân múa tay thể hiện sự vui sướng, biểu đạt ý kiến rất kịch liệt, ta muốn đi cùng bà.
“Khỏi a ưm cái gì, ta cũng chẳng biết ngươi đang nói cái gì, nha đầu cam này ta không cần, mấy người các ngươi, đi theo ta.” Nói xong, lão ma ma kia uốn éo cái thắt lưng to, dẫn theo mấy nha đầu đi mất, vẻ mặt không thèm để ý đến ta.
Vị ma ma bị ta túm lại vẻ mặt hung dữ, đẩy mạnh ta ra, nói: “Một nha đầu câm làm được cái gì chứ, quên đi, ngươi đi theo ta, dù sao không biết nói, sẽ bớt đi ít phiền toái.”
Đúng là bớt phiền toái, mặc kệ bà nói gì, phân phó ta làm gì ta cũng không phản bác là được, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi câu dẫn Vương gia.
Ta ngoan ngoãn nhanh nhẹn đi theo người đó đến phòng cho hạ nhân, chỗ nha hoàn ở, ở đây bốn nha hoàn ở trong một phòng, tuy rằng là nha hoàn trong nhà giàu có nhưng cũng không phải là nha hoàn cấp cao gì cả, tất nhiên phải ở chung với người khác. Đưa ta đến chỗ ngủ xong, bà nói một lượt các quy củ trong phủ, chỗ nào không được đi, thường ngày phải làm những việc gì, trên đầu không được cài trâm hoa, trên quần áo không được phân ra nhiều lớp, không được thêu linh tinh.
Bởi vì hiện giờ ta không thể nói chuyện nên rất im lặng, vị ma ma kia rất nhanh đã cảm thấy chán nản, phất phất tay, bảo ta đi học những người khác mà làm việc.
Đúng rồi, có chuyện thiếu chút nữa là quên nói, hiện giờ tên ta không phải là công chúa Bách Lí Vô Sắc, mà là… Vương Tiểu Hoa. Haiz haiz, đừng có cười, dù sao, đây cũng là tên thôn quê! Có trách thì hãy trách… trình độ đặt tên của tên quỷ rượu kia đúng là không ra gì hết.
Cuộc sống ngày đầu tiên ở Vương phủ, rất nhanh đã trôi qua. Bởi vì mọi người đều biết ta là người câm, nên ít nói chuyện với ta. Về điểm này ta không có ý kiến gì hết, dù sao ta cũng không có ý định hoà nhập với mọi người. Công tác thường ngày của ta là chăm hoa Phong Lan, tuy rằng tên Vương gia kia đúng là tra tra (cặn bã), nhưng cũng là một người yêu Lan.
Đối với công tác này ta cực kỳ vừa lòng, nhưng mà ta vừa lòng, lại có người không vừa lòng.
Bởi vì địa điểm công tác của ta không phải tiền sảnh cũng không phải hậu viện, tỷ lệ nhìn thấy Vương gia đại khái là… hai ba lần một tháng, hơn nữa cứ ngồi ngốc ở một chỗ, đối với việc thực hiện nhiệm vụ, không một chút tiến triển. tuy rằng ta rất thích cuộc sống như thế này, nhưng đôi khi… lại có người cố tình muốn phá đi sự hài hoà này.
Hoàng hôn ngày thứ hai, lúc ta đang chăm sóc Phong Lan, một tên sai vặt diện mạo bình thường bưng một thùng chất thải đi ngang qua chỗ ta, mở miệng nói: “Tiểu thư cô họ gì.”
Thấy ta không nói chuyện, hắn lại nói một câu: “Mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm.”
Ta lập tức hiểu, hoá ra đây là khẩu hiệu.
Nhưng mà… có thể để đống thứ chất thải này ra xa một chút được không… ta cũng không phải là Văn Hương công chúa… = = (Công chúa ngửi hương)
Nếu ta không có quầng sáng của nữ chính, trăm phần trăm là ta lại nhảy xuống hố tình tiết truyện rồi!
Tình tiết truyện, đúng là thứ thần kỳ, mặc kệ ngươi rẽ chỗ nào, nó đều có biện pháp đưa ngươi trở về chỗ cũ. Đứng trước cửa sau của mỗ Vương phủ, ta rốt cuộc hiểu ra ý nghĩa của câu tình tiết truyện không thể chống đối. Vòng một vòng, ta vẫn phải đến chỗ này làm nha hoàn, bi ai biết bao? Không, ta không muốn cứ nhận mệnh một cách đơn giản, như thế thì không phải là ta.
Cho dù tình tiết truyện đi theo chiều hướng này, thì trước tiên ta cũng phải đập gãy cái đó của Vương gia kia! Đúng, ta ôm tâm tư tất thắng một cách mãnh liệt! Sắc mặt ta hơi hung dữ lên, làm theo phân phó của tên sẹo nam bị bán vào Vương phủ, xếp hàng cùng một đám tiểu nha đầu, để cho ba ma ma trước mặt lựa chọn.
Trong ba ma ma có một người phụ trách tới chọn nha hoàn thiếp thân hầu hạ cuộc sống hằng ngày của chủ tử, một người tới chọn nha đầu thô sử (nha đầu làm việc nặng), một người khác chọn nha đầu chuyên môn chăm sóc hoa cây cảnh của Vương gia. Ta cúi đầu nghĩ, việc thứ nhất tiếp cận gần mục tiêu nhất, nhưng độ nguy hiểm cũng cao nhất, việc thứ hai… thôi bỏ qua đi, việc thứ ba có thể nói là tốt nhất.
“Ngẩng đầu lên.”
Đang lúc ta tự hỏi, ma ma trước mặt cất tiếng quát, ta nhu thuận ngẩng đầu lên.
Dung mạo kia của ta, tuyệt đối là ngạn dặm chỉ có một, da trắng như tuyết, mi như nhành liễu, một đôi mắt lóng lánh nước đen tuyền sáng ngời, mũi miệng nhỏ nhắn, đi trên đường cái, số người quay đầu là trăm phần trăm, tỷ lệ bị ác bá đùa giỡn cũng trăm phần trăm, tỷ lệ số người muốn lừa ta vào viện J cũng là trăm phần trăm. Hơn nữa dáng người yểu điệu, eo nhỏ không chút thịt thừa.
Như vậy, đừng nói là làm nha hoàn, chu dù đặt trong đám cơ thiếp cũng có tiềm lực phát triển nhất. Cho dù mặc xiêm y vải bố cũng xinh đẹp phi phàm, nếu đổi thành xiêm y đẹp đẽ, trang điểm thoáng qua một chút, còn ai tin đây là nha hoàn bán mình? Hơn nữa thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt kiên định phi thường.
Bề ngoài của nữ chính hoàn mỹ, chính là như vậy.
Dù sao, trước kia lúc còn lăn lộn ở chỗ đó thật ra thân phận vẻ ngoài cũng rất toả sáng, đáng tiếc là mạng nữ phụ, mặc kệ là đẹp đến đâu, thân phận cao quý đến đâu, đều chỉ đệ phụ trợ tôn lên sự hồn nhiên lương thiện của nữ chính. Mà lúc này, ta là nữ chính! Chỉ đáng tiếc… vẫn bị ngược.
Quá đáng nhất là, sẹo nam kia không cho ta dịch dung!
Có lẽ hắn thấy đẹp, nên muốn để ta dựa vào khuôn mặt này đi tiếp cận người đó, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng tình huống hiện tại không nghĩ đến cũng phải nghĩ, hiện giờ Vương gia gì đó đại khái đã khắc sâu vào trí nhớ khuôn mặt ta, thật sự không cần thiết thì ta không muốn nhìn thấy. Nhưng mà, sẹo nam kia lại muốn ta đi trộm ngọc bài của Vương gia gì đó.
Ta đang tự hỏi, trong tình tiết có chỗ nào nhắc đến ngọc bài kia? Đúng rồi, yêu nữ ma giáo hình như vì trộm vật gì đó mà tiến vào đây, chẳng lẽ chính là cái kia? Vậy sẹo nam chẳng lẽ là người trong ma giáo? Ta đây chẳng lẽ… đã rơi xuống thành nữ phụ, một nữ chính đi thực hiện tình tiết của một nữ phụ?
… Đặc thù của ta hoá ra vẫn là mạng nữ phụ sao?! Có phải quá mức bi kịch không?
Ta muốn có quầng sáng, loại quầng sáng cực kỳ trâu bò, siêu quầng sáng nữ chính chỉ cần quay đầu cũng làm người khác chết hết!
Lúc đang tự hỏi, bộ dáng của ta thoạt nhìn đặc biệt chính trực, đặc biệt như đang có chủ ý xấu xa, nghĩ đến lúc người khác gặp bi kịch, biểu cảm của ta sẽ đường hoàng chính nghĩa đến mức người xấu cũng muốn rút kiếm chém ta. Giả chính nghĩa, cũng là một loại học vấn.
Nhớ năm đó, ta tự cho rằng mình là một nữ thanh niên vô cùng chính trực, nhưng đến lúc kết truyện, đầu bút tác giả lại xoay chuyển… ta mới phát hiện, hoá ra ta rất ác độc. Loại tình tiết này trong truyện gần như không ai nhận ra trước được, chỉ đến khi tác giả viết ra ta mới biết, sau đó ta mới bắt đầu vụng trộm động thủ hãm hại nữ chính, rồi toàn bộ truyện xấu xa trước khi nữ chính bị thường đổ hết lên người mình.
Khi đó nam chính bóp chặt cổ ta, hỏi ta vì sao lại làm như vậy.
Ta mang vẻ mặt chính trực nói ta yêu hắn, sau đó phun ra một ngụm máu hối hận…
Chuyện lúc trước thôi không nói đến nữa, nhưng ta không biết rằng, vẻ mặt hiện giờ của ta vô cùng chính trực, làm cho ma ma cảm thấy… trên người ta có loại khí chất bất phàm.
Vị ma ma chọn nha hoàn thân cận cho Vương gia nhìn trúng ta, mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Bà hếch cằm lên cao, vẻ mặt cao ngạo: “Trước kia đã làm những việc gì?”
Ta bỏ suy nghĩ của mình sang một bên, khẽ lắc đầu, chỉ chỉ miệng mình, rồi lại lắc đầu, a ưm vài tiếng vẫn không phát ra tiếng nói. Nhìn thế này mọi người đều đã hiểu ra… ta là một người câm. Sắc mặt ma ma kia lập tức biến thành khó coi, xoay người mắng nam nhân đi mua nha hoàn kia một trận, mắng xong thì bỏ qua ý định chọn ta.
Vừa hay, đúng hợp ý ta.
Biết ta câm xong, đám tiểu nha đầu cũng lặng lẽ phóng đến chỗ ta những ánh mắt khinh bỉ, còn mang theo cảm xúc vừa hâm mộ vừa ghen tị diện mạo ta. Phỏng chừng trong lòng đang nghĩ bộ dáng đẹp mắt có ích lợi gì chứ, một người câm có thể làm được cái gì, câm cũng tốt đấy chứ, không cần làm nha hoàn bên người suốt ngày hỏi han ân cần Vương gia, bởi vì không thể nói chuyện, nên chỉ có thể làm những công việc không cần phải nói, rất tốt.
Ta cũng không người đem việc leo lên giường Vương gia thành sự nghiệp cả đời như các nàng, ta là người có mục đích cao cả! Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng về nông thôn làm ruộng!
Ba ma ma chọn đi chọn lại, cuối cùng, ai cũng không cần ta một nha đầu nói cũng không nổi, nhưng mà, bộ dạng thật sự rất đẹp. Theo logic bình thường, thì nha hoàn càng xinh đẹp lại càng không an phận, chọn nha hoàn bên người, tốt nhất không nên chọn nha đầu xinh đẹp như vậy, trừ phi là có ý đồ khác, nhưng đây lại là một thế giới không theo logic bình thường…
Cho nên, ma ma kia sau một lúc do dự, vẫn muốn dẫn ta đi, ta quyết định thật nhanh, túm lấy ma ma chọn người chăm sóc hoa cỏ, ưm ưm hoa chân múa tay thể hiện sự vui sướng, biểu đạt ý kiến rất kịch liệt, ta muốn đi cùng bà.
“Khỏi a ưm cái gì, ta cũng chẳng biết ngươi đang nói cái gì, nha đầu cam này ta không cần, mấy người các ngươi, đi theo ta.” Nói xong, lão ma ma kia uốn éo cái thắt lưng to, dẫn theo mấy nha đầu đi mất, vẻ mặt không thèm để ý đến ta.
Vị ma ma bị ta túm lại vẻ mặt hung dữ, đẩy mạnh ta ra, nói: “Một nha đầu câm làm được cái gì chứ, quên đi, ngươi đi theo ta, dù sao không biết nói, sẽ bớt đi ít phiền toái.”
Đúng là bớt phiền toái, mặc kệ bà nói gì, phân phó ta làm gì ta cũng không phản bác là được, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi câu dẫn Vương gia.
Ta ngoan ngoãn nhanh nhẹn đi theo người đó đến phòng cho hạ nhân, chỗ nha hoàn ở, ở đây bốn nha hoàn ở trong một phòng, tuy rằng là nha hoàn trong nhà giàu có nhưng cũng không phải là nha hoàn cấp cao gì cả, tất nhiên phải ở chung với người khác. Đưa ta đến chỗ ngủ xong, bà nói một lượt các quy củ trong phủ, chỗ nào không được đi, thường ngày phải làm những việc gì, trên đầu không được cài trâm hoa, trên quần áo không được phân ra nhiều lớp, không được thêu linh tinh.
Bởi vì hiện giờ ta không thể nói chuyện nên rất im lặng, vị ma ma kia rất nhanh đã cảm thấy chán nản, phất phất tay, bảo ta đi học những người khác mà làm việc.
Đúng rồi, có chuyện thiếu chút nữa là quên nói, hiện giờ tên ta không phải là công chúa Bách Lí Vô Sắc, mà là… Vương Tiểu Hoa. Haiz haiz, đừng có cười, dù sao, đây cũng là tên thôn quê! Có trách thì hãy trách… trình độ đặt tên của tên quỷ rượu kia đúng là không ra gì hết.
Cuộc sống ngày đầu tiên ở Vương phủ, rất nhanh đã trôi qua. Bởi vì mọi người đều biết ta là người câm, nên ít nói chuyện với ta. Về điểm này ta không có ý kiến gì hết, dù sao ta cũng không có ý định hoà nhập với mọi người. Công tác thường ngày của ta là chăm hoa Phong Lan, tuy rằng tên Vương gia kia đúng là tra tra (cặn bã), nhưng cũng là một người yêu Lan.
Đối với công tác này ta cực kỳ vừa lòng, nhưng mà ta vừa lòng, lại có người không vừa lòng.
Bởi vì địa điểm công tác của ta không phải tiền sảnh cũng không phải hậu viện, tỷ lệ nhìn thấy Vương gia đại khái là… hai ba lần một tháng, hơn nữa cứ ngồi ngốc ở một chỗ, đối với việc thực hiện nhiệm vụ, không một chút tiến triển. tuy rằng ta rất thích cuộc sống như thế này, nhưng đôi khi… lại có người cố tình muốn phá đi sự hài hoà này.
Hoàng hôn ngày thứ hai, lúc ta đang chăm sóc Phong Lan, một tên sai vặt diện mạo bình thường bưng một thùng chất thải đi ngang qua chỗ ta, mở miệng nói: “Tiểu thư cô họ gì.”
Thấy ta không nói chuyện, hắn lại nói một câu: “Mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm.”
Ta lập tức hiểu, hoá ra đây là khẩu hiệu.
Nhưng mà… có thể để đống thứ chất thải này ra xa một chút được không… ta cũng không phải là Văn Hương công chúa… = = (Công chúa ngửi hương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.