Chương 16: Phiên ngoại 1
Đậu Hoa Hoa Tinh Nhân
03/08/2022
Edit: Mạn Già La
Beta: Chilliette
Bạch Liên đưa một chiếc hộp đóng gói tỉ mỉ đến trước mặt Tống Diễm.
“Quà cho em.”
“Đây là gì thế?” Tống Diễm cầm hộp nhìn trái nhìn phải, bên trong rất nhẹ, nhìn đóng gói rất cao cấp, không biết đựng thứ gì.
Khoảng thời gian trước hầu gái của Tống Diễm tay chân không cẩn thận nên đã làm hỏng, cậu có than với Bạch Liên một chút, sau đó Bạch Liên liền nói muốn đưa quà cho cậu.
“Quần áo, được làm riêng cho em.” Bạch Liên cười tủm tỉm: “Mau đi thử đi.”
“Quần áo?” Tống Diễm có chút không hiểu nổi: “Vì sao đưa quần áo cho em?”
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vô phòng thay.
Không đến một phút đã truyền đến tiếng hét của Tống Diễm: “Bạch Liên! Đây mẹ nó mà là quần áo cái gì!!”
“Anh muốn nhìn em mặc.”
“Phắc!”
Trong phòng vang lên một tiếng cửa bị đá mạnh, chẳng bao lâu, cửa mở ra.
Tống Diễm ngượng ngùng xoắn xít đi ra, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Liên ngước mắt, trước mắt sáng ngời.
Thiếu niên mặc bộ hầu gái ôm sát người, trên đầu còn mang thêm một cái tai mèo, nửa rũ mắt, gương mặt trắng nõn đỏ lên.
Hắn kéo người vào lòng, khẽ hôn mặt thiếu niên: “Chân đau không?”
“Hả?” Tống Diễm ngốc ngốc chớp chớp mắt.
Bạch Liên nói: “Vừa nãy em đá cửa, chân đau không?
Tống Diễm lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Bạch Liên nhẹ nhàng vòng lấy eo thiếu niên, từ trong túi bộ hầu gái lấy ra một chiếc vòng cổ, đặt trên lòng bàn tay.
“Quà tặng.”
Tống Diễm nhận lấy, là một chiếc vòng cổ màu bạc, tinh xảo vừa đơn giản, cậu nhìn một lần đã thích.
“Anh đeo cho em.” Bạch Liên lấy vòng cổ, cẩn thận đeo nó lên cổ mảnh khảnh của thiếu niên: “Anh cảm thấy rất thích hợp với em, cho nên mua.”
“Hở… Cảm ơn.” Tống Diễm khẽ vuốt vòng cổ: “Vậy… Quần áo này là sao đây?”
“Anh muốn nhìn em mặc.” Bạch Liên cười: “Có vừa người không? Anh dựa theo số đo của em mà làm riêng đấy.”
Quá vừa người luôn chứ sao nữa!
Bạch Liên nói tiếp: “Tay làm anh tặng em thì ra là đặt trên giá của em, kiểu dáng khác hình như em cũng không có, anh cũng mua cho em.”
Tống Diễm trừng mắt: “Mặt khác!?”
Đồ thủ công đó vừa quý còn khó mua.
“Làm sao anh mua được?! Thứ đó rất quý…”
Đương nhiên là dùng nhiều tầng quan hệ hỗ trợ rồi. Nhưng Bạch Liên cũng không tính nói với cậu nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề: “Em thích thích?”
“Em có thể đi nhìn thử không!?” Cậu cũng không biết có chuyện này.
“Được chứ.”
Bạch Liên buông tay ôm eo cậu ra.
Tống Diễm lập tức chạy vào trong phòng, rất nhanh lại chạy trở ra, trực tiếp nhào vào trong lòng hắn: “Cảm ơn anh!!”
Bạch Liên cưng chiều cười cười: “Em vui vẻ là được.”
“Sao anh biết em muốn?” Tống Diễm tò mò nhìn hắn.
“Em từng nhắc qua.” Bạch Liên nói.
“Có à?” Tống Diễm có chút nghi hoặc: “Em cũng không nhớ nổi.”
“Có, anh nhớ kỹ.”
Trước đó lúc hai người nói chuyện phiếm, Tống Diễm thuận miệng nhắc đến, Bạch Liên cứ như thế ghi tạc trong lòng.
“Vậy này quần áo…”
Tống Diễm có chút thẹn thùng mở miệng, cậu một đại nam nhân mặc đồ hầu gái, còn đeo tai mèo, quá kỳ cục!
“Anh cảm thấy hẳn sẽ thích hợp với em, không tệ, khá xinh đẹp.”
Tầm mắt nóng rực của Bạch Liên cẩn thận đánh giá cậu, vừa lòng gật đầu.
“Nhưng em cảm thấy… Rất kỳ…” Tống Diễm kéo kéo góc váy.
“Không kỳ.” Bạch Liên ôm chặt người trong lòng ngực: “Anh rất thích.”
Beta: Chilliette
Bạch Liên đưa một chiếc hộp đóng gói tỉ mỉ đến trước mặt Tống Diễm.
“Quà cho em.”
“Đây là gì thế?” Tống Diễm cầm hộp nhìn trái nhìn phải, bên trong rất nhẹ, nhìn đóng gói rất cao cấp, không biết đựng thứ gì.
Khoảng thời gian trước hầu gái của Tống Diễm tay chân không cẩn thận nên đã làm hỏng, cậu có than với Bạch Liên một chút, sau đó Bạch Liên liền nói muốn đưa quà cho cậu.
“Quần áo, được làm riêng cho em.” Bạch Liên cười tủm tỉm: “Mau đi thử đi.”
“Quần áo?” Tống Diễm có chút không hiểu nổi: “Vì sao đưa quần áo cho em?”
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vô phòng thay.
Không đến một phút đã truyền đến tiếng hét của Tống Diễm: “Bạch Liên! Đây mẹ nó mà là quần áo cái gì!!”
“Anh muốn nhìn em mặc.”
“Phắc!”
Trong phòng vang lên một tiếng cửa bị đá mạnh, chẳng bao lâu, cửa mở ra.
Tống Diễm ngượng ngùng xoắn xít đi ra, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Liên ngước mắt, trước mắt sáng ngời.
Thiếu niên mặc bộ hầu gái ôm sát người, trên đầu còn mang thêm một cái tai mèo, nửa rũ mắt, gương mặt trắng nõn đỏ lên.
Hắn kéo người vào lòng, khẽ hôn mặt thiếu niên: “Chân đau không?”
“Hả?” Tống Diễm ngốc ngốc chớp chớp mắt.
Bạch Liên nói: “Vừa nãy em đá cửa, chân đau không?
Tống Diễm lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Bạch Liên nhẹ nhàng vòng lấy eo thiếu niên, từ trong túi bộ hầu gái lấy ra một chiếc vòng cổ, đặt trên lòng bàn tay.
“Quà tặng.”
Tống Diễm nhận lấy, là một chiếc vòng cổ màu bạc, tinh xảo vừa đơn giản, cậu nhìn một lần đã thích.
“Anh đeo cho em.” Bạch Liên lấy vòng cổ, cẩn thận đeo nó lên cổ mảnh khảnh của thiếu niên: “Anh cảm thấy rất thích hợp với em, cho nên mua.”
“Hở… Cảm ơn.” Tống Diễm khẽ vuốt vòng cổ: “Vậy… Quần áo này là sao đây?”
“Anh muốn nhìn em mặc.” Bạch Liên cười: “Có vừa người không? Anh dựa theo số đo của em mà làm riêng đấy.”
Quá vừa người luôn chứ sao nữa!
Bạch Liên nói tiếp: “Tay làm anh tặng em thì ra là đặt trên giá của em, kiểu dáng khác hình như em cũng không có, anh cũng mua cho em.”
Tống Diễm trừng mắt: “Mặt khác!?”
Đồ thủ công đó vừa quý còn khó mua.
“Làm sao anh mua được?! Thứ đó rất quý…”
Đương nhiên là dùng nhiều tầng quan hệ hỗ trợ rồi. Nhưng Bạch Liên cũng không tính nói với cậu nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề: “Em thích thích?”
“Em có thể đi nhìn thử không!?” Cậu cũng không biết có chuyện này.
“Được chứ.”
Bạch Liên buông tay ôm eo cậu ra.
Tống Diễm lập tức chạy vào trong phòng, rất nhanh lại chạy trở ra, trực tiếp nhào vào trong lòng hắn: “Cảm ơn anh!!”
Bạch Liên cưng chiều cười cười: “Em vui vẻ là được.”
“Sao anh biết em muốn?” Tống Diễm tò mò nhìn hắn.
“Em từng nhắc qua.” Bạch Liên nói.
“Có à?” Tống Diễm có chút nghi hoặc: “Em cũng không nhớ nổi.”
“Có, anh nhớ kỹ.”
Trước đó lúc hai người nói chuyện phiếm, Tống Diễm thuận miệng nhắc đến, Bạch Liên cứ như thế ghi tạc trong lòng.
“Vậy này quần áo…”
Tống Diễm có chút thẹn thùng mở miệng, cậu một đại nam nhân mặc đồ hầu gái, còn đeo tai mèo, quá kỳ cục!
“Anh cảm thấy hẳn sẽ thích hợp với em, không tệ, khá xinh đẹp.”
Tầm mắt nóng rực của Bạch Liên cẩn thận đánh giá cậu, vừa lòng gật đầu.
“Nhưng em cảm thấy… Rất kỳ…” Tống Diễm kéo kéo góc váy.
“Không kỳ.” Bạch Liên ôm chặt người trong lòng ngực: “Anh rất thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.