Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 9

Đồng Nhân Khanh

21/03/2021

Ba ba giấu tiền riêng đã xem như rất tâm cơ, gối cao su non cả hai bên đều có lỗ, ông ấy nhét chính là lỗ mặt sau, đi ngủ cũng không cấn đến bản thân, coi như mẹ dọn dẹp phòng ở cũng không có khả năng sẽ tìm được là giấu ở chỗ này.

Nhưng ông đã quên chuyện gối đầu ngủ lâu cũng sẽ đổi bao gối, xem như là gối cao su non cũng là sẽ đổi.

Nhìn hơn phân nửa diện tích lỗ nhỏ của gối đầu bị lấp vào kia, tiền này của cha già cũng tích lũy không phải ngày một ngày hai, nay một khi bị phát hiện, không chỉ có kho vàng thành không, về sau càng phải đối mặt với mưa rền gió dữ không biết.

Không được không được, ba thương cô như thế, cô không thể để cho ông lâm vào dạng bi kịch này được!

“Mẹ, cái kia…” Lâm Lan cẩn thận mở miệng nói, ý đồ dùng ngôn ngữ hòa hoãn lại cảm xúc của mẹ ruột, sợ bà cứ đang trong trầm mặc như thế đột nhiên bộc phát vọt mạnh đến dưới lầu tìm ba tính sổ: “Tiền này…”

Vương Tú Chi vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào ngẩng đầu liếc mắt nhìn con gái một cái, sau đó liền cười: “Con nghĩ rằng mẹ sẽ tìm ba con cãi nhau?”

“Không có đâu, không có…” Lâm Lan lúng túng phủ nhận đúng.

Vương Tú Chi lại là bình chân như vại, bà đem ruột gối đặt lên đầu gối, lại tùy tay móc đi vài cái lỗ nhỏ, trong nháy mắt bốn, năm tấm Mao gia gia đã bị mở ra chồng lên nhau sau đó thu vào túi. Mấy tờ giấy nhỏ màu hồng còn lại mẹ ruột không hề động, chẳng những không lấy đi, bà còn cầm bao gối trước đó đã ném qua một bên một lần nữa nhét vào.

Lúc một bộ thao tác này làm cho Lâm Lan hoàn toàn không hiểu, lại nghe mẹ ruột tiếp tục phân phó: “Lan Lan à, bao gối cùng ga giường còn không có bẩn, chúng ta sẽ không giặt, thay cái vỏ chăn là được.”

Bà vừa nói vừa đem gối đầu một lần nữa xếp ở đầu giường.

Phản ứng hoàn toàn ngoài dự đoán này của mẹ ruột, làm cho Lâm Lan hoàn toàn mộng: “Mẹ, mẹ không lấy đi hết sao? Làm sao còn…?”

“Đứa bé ngốc.” Vương Tú Chi quay đầu nhìn cô, nhìn đến gương mặt mơ hồ của con gái cười đến lợi hại hơn: “Đàn ông mà, trong tay nếu là không có ít tiền kiểu gì cũng sẽ kìm nén đến hoảng, ổng muốn giấu thì để ổng giấu đi. Kết hôn sinh hoạt, chỉ cần không đề cập tới điểm mấu chốt trên nguyên tắc, có một số việc một mắt nhắm một mắt mở không sao.”

Nghe được mẹ nói như vậy, Lâm Lan nhớ tới mặc dù cha mẹ luôn có cãi nhau, nhưng chuyện chân chính đỏ mặt cãi nhau lại rất ít phát sinh, không khỏi đồng ý gật đầu. Tựa như là đạo lý này, nếu giữa vợ chồng chuyện gì cũng tính toán chi li, đúng là thật mệt mỏi, chỉ cần không quá phận lẫn nhau, cuộc sống liền có thể trôi qua hài hòa.

Đây là trí tuệ sinh hoạt của người từng trải a, Lâm Lan càng nghĩ càng bội phục mẹ già, đồng thời cũng vì cha già trốn qua một kiếp mà thả lỏng may mắn.

Đang muốn cười lấy lòng hai câu, chợt nghe thấy mẹ hạ giọng nói tiếp: “Loại chuyện này liền phải vờ không biết hiểu không, cách mấy ngày lấy mấy tờ giống thế này mới cuồn cuộn không ngừng tế thủy trường lưu. Nếu là bưng cả ổ về thì sau này cũng mất luôn.”

Nói xong câu cuối cùng, bà còn đưa ngón trỏ làm ra động tác yên lặng, sau đó đem kế hoạch vốn có là thay giặt ga giường lại bọc lại cho tốt, người nào đó tàng tư tiền thuê nhà kiểu này trở về nhìn thấy vỏ chăn lột ra thay liền sẽ không nghĩ tới kho vàng nhỏ đã bị phát hiện, sau đó vẫn là sẽ lặng lẽ đi tới nhét tiền —— dù sao thời gian lâu dài lấy cái tính cách không tinh tế kia của chồng cũng không nhớ ra được bản thân một lần hai tờ rốt cuộc nhét bao nhiêu tiền.

Mắt thấy một bộ thao tác trùng điệp nước chảy mây trôi này, Lâm Lan trợn mắt há hốc mồm, mẹ của con lợi hại.

Một buổi sáng, cứ như vậy “Ngơ ngơ ngác ngác hốt hoảng” trôi qua.

Lúc Lâm Lan đứng trên ban công vừa nhìn chằm chằm cư xá cao cấp đối diện không dời mắt, tay phải vừa vô thức sờ lấy cỏ mèo, lại bị mẹ ruột một cái tát đánh cho hoàn hồn.

“Không phải nói làm cơm mèo cho Tuyết Hoa sao?” Vương Tú Chi cầm cái nồi đưa một cái tạp dề qua: “Việc này hôm nay liền giao tất cho con.”

Đại đa số người đều rất nhiệt tình đối với lần đầu tiên chủ động muốn tiếp xúc với chuyện mới mẻ, Lâm Lan cũng không ngoại lệ, bốn năm trước lúc cô ôm Tuyết Hoa về cũng là lần đầu tiên cô muốn nuôi mèo, vì thế mà hao tốn không ít tâm tư.

Giống như một vài đồ ăn cho mèo hàng hiệu trên thịt trường, tỉ như nhìn cái gì đó phong lưu cái gì đó cũng từng mua qua, thời kỳ tay mới xác thực cũng dựa vào chúng nó đem Tuyết Hoa nuôi không tồi, chính là về sau nuôi mèo càng ngày càng lên tay, dưới sự tẩy não của tư tưởng tiết kiệm do trong nhà bà nội với mẹ thường thường nhắc mãi “Đồ ăn này còn đắt hơn so với của người, không bằng tự mình mua đồ ăn làm”, liền thật sự động thủ bắt đầu tự mình làm cơm mèo.

Tuyết Hoa chính là mèo điền viên phổ thông ở Trung Hoa, bộ dáng xinh đẹp còn không kén ăn, sau khi ăn xong đồ ăn cho mèo trong nhà đổi sang tự làm ngược lại ăn càng thơm, làm cho nhà họ Lâm cũng lần đầu tiên nuôi thú cưng cảm thấy thập phần tốt đẹp.

Làm cơm mèo cũng là một trong những tuyệt chiêu sở trường của cô, khi vẫn là sinh viên có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Tuyết Hoa có thể thường xuyên ăn được cơm mèo cô làm, về sau cô tốt nghiệp đi Thượng Hải đi làm cũng không có thời gian gì, chỉ có thể ngẫu nhiên làm một chút.

Tại phòng bếp, mẹ đã đem nguyên liệu làm cơm mèo muốn dùng như thịt ức gà, thịt bò, gan gà, trứng gà chín cùng bông cải xanh… đều chuẩn bị xong, Lâm Lan cầm lấy dao phay liền có thể trực tiếp gia công. (Thề luôn! Làm tới đây cứ cảm thán số mèo sao còn sướng hơn số vài người… mình cũng muốn ăn bò lắm, nhưng phải kiêng không là ngứa… (╥﹏╥))

Cô ở bàn bếp dọn đồ cần thiết nhất, lại cho thịt gà thịt bò vào nồi lên bếp chưng chín nghiền nát, lại đem gan gà nướng khô mài bột nói là làm thành thiên nhiên dụ thực tề cái gì đó, sau đó lại thêm các bột dinh dưỡng khác quấy cùng nhau, vẫn luôn bận rộn không ngừng, Vương Tú Chi cũng đứng bên cạnh nhìn theo, một bộ cách làm cơm cho mèo phức tạp kia của con gái làm cho phụ nữ trung niên nhăn hết cả mày lại: “Khó trách Tuyết Hoa vật nhỏ kia càng thích ăn của con làm, các bước này làm cho người ăn cũng chưa tỉ mỉ thế.”

Mặc dù Vương Tú Chi làm cơm mèo cũng dùng mấy nguyên liệu nấu ăn này, nhưng trình độ tinh tế so cùng với tràng diện này của con gái, đó là hoàn toàn không đưa ra được.

“Dù sao cũng là mèo nha, dạ dày không thể so với người.” Lâm Lan cũng không quay đầu lại trả lời một câu: “Chú ý lên cơm cho mèo một chút, thân thể Tuyết Hoa liền tốt một chút, dù sao cũng mạnh hơn so với thỉnh thoảng đưa đến bệnh viện thú cưng tiêu tiền đi?”

“…Cái đó ngược lại đúng.” Vương Tú Chi nhớ tới lầu 4 có một cô gái cũng nuôi thú cưng mèo, vẫn là cái gì mèo lông ngắn Anh rất đáng tiền, bác sĩ tiểu Lưu phòng khám thú cưng dưới lầu nói mèo kia phẩm tướng một con tối thiểu 5000 khối, mèo kia nhìn nuôi rất béo, cái mặt tròn quay béo múp míp, nhưng luôn có thể thấy cô gái kia ôm mèo chạy về phía phòng khám, vì chữa bệnh trước trước sau sau cũng không biết bỏ ra bao nhiêu tiền: “Mèo sinh bệnh còn đốt tiền hơn so với người, may mắn Tuyết Hoa là mèo đất, rất ít sinh bệnh dễ nuôi.”

Trong nhà mặc dù dựa vào tiền thuê của tiểu lâu liền có thể trôi qua thực thoải mái, nhưng đứng đắn sinh hoạt cũng không phải tai họa tiền như thế a.

Nghe thấy mẹ miệng lẩm bẩm Lâm Lan chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, ba mẹ với bà nội hai đời đều là từ cuộc sống khổ cực mà tới, cho nên coi như tiền thuê nhà dựa vào kinh tế bay lên tăng gấp mấy lần điều kiện đã muốn rất khá, nhưng vẫn duy trì thói quen tiết kiệm như cũ.

Bởi vậy mặc dù Lâm Lan cũng là phòng nhị đại, nhưng từ nhỏ cũng không khác biệt quá lớn với trẻ con nhà bình thường, nhiều nhất chính là lúc muốn mua đồ vật gì không quá phận ba mẹ đưa tiền càng sảng khoái hơn chút. Đợi cho lớn rồi, giá trị quan cũng bị nuôi định hình, xem như hàng tháng tiền sinh hoạt ba mẹ cho không ít, cô cũng sẽ không tiêu xài, chỉ thích kế hoạch mua sắm cùng tiêu phí.

Lần điên cuồng cùng tùy hứng duy nhất, chính là tháng trước chia tay với bạn trai cũ đi.

Một hơi bỏ ra gần bảy, tám vạn, trừ bỏ thuê xe cùng thuê người diễn kịch ra, đầu to tất cả đều trên món áo khoác bản giới hạn xa xỉ kia.



Trang bức nhất thời sảng, túi tiền hỏa táng tràng.*

*: nghĩa là trang bức thì sướng nhất thời, nhưng túi tiền thì lên đường đi hỏa táng =]]]]

Bộ áo khoác Hương gia* kia, qua một đoạn thời gian liền đưa lên mạng bán hàng second – hand đi. Nghe nói hàng xa xỉ bản giới hạn qua tay có khi còn có thể bán được giá cao hơn một chút so với giá gốc, không chừng có bù lại hết lỗ lã lúc trước.

*: do lần trước mình dò tên gọi hàng hiệu bên trung thấy phiên âm hãng Chanel có chữ hương nên để chanel, nhưng lại thấy về sau nó cũng chỉ để hương gia, nên mình cứ để nguyên là hương gia nhé, xin lỗi mọi người.

Vừa nghĩ chuyện, Lâm Lan đã một hơi làm ra cơm mèo cho 5 ngày, đổ ra một phần hôm nay ăn, còn lại tất cả đều cất vào hộp bỏ vào tủ lạnh cất.

Cô chuyển cơm mèo đến hồi kết thúc, Vương Tú Chi cũng tới nấu cơm trưa cho cả nhà, tiện thể chỉ huy con gái tiếp tục hỗ trợ, hai mẹ con cùng một chỗ bận rộn, chốc lát cơm trưa rất nhanh đã làm xong.

Lúc giờ cơm, Lâm Hưu Dư cùng bà nội Lâm đều dẫm lên giờ về nhà.

“A, hôm nay làm cá lư chưng a!” Ba Lâm nhìn đến thức ăn trên bàn, lập tức cười đến híp cả mắt: “Mẹ Lan Lan bà thật là tốt, hôm nay nấu món tôi thích ăn nhất!”

“Hừ hừ.” Mẹ Lâm chính là cười gằn một tiếng: “Ông ăn liền xong việc.”

Lâm Lan bên cạnh cầm đũa sắc mặt vi diệu nhìn thoáng qua cha ruột, trên ban công vỏ chăn còn đang phơi bên ngoài đấy, ông ấy hoàn toàn không liên tưởng đến cái gì, càng không biết con cá này là dùng tờ Mao gia gia nào trong ruột gối mua.

Bà nội Lâm ngồi xuống, gấp không chờ nổi chia sẻ kiến thức khi đi về: “Ta vừa đi ngang qua phòng khám của tiểu Lưu, nhìn thấy cô bé tiểu Tiền kia lại ôm mèo nhà mình qua đó, bước chân rất vội vã. Thật xa liền nghe thấy cô bé đẩy cửa gọi vào trong, bác sĩ Lưu, Nữu Nữu nhà tôi lại phát sốt còn nôn mửa ho ra máu, mau giúp tôi xem xem! Không biết chuyến này lại muốn tốn bao nhiêu tiền vào!”

“Mèo nhà Tiền Huyên lại sinh bệnh?” Lâm Lan nghe vậy sững sờ: “Hình như lần trước con từ Ma Đô về chợt nghe nói, một con mèo lông ngắn Anh của cổ bị viêm màng bụng truyền nhiễm, thật vất vả mới cứu được về.”

“Đúng vậy a, chỉ vì trị cái gì viêm màng bụng truyền nhiễm kia, cô bé kia một tháng bỏ ra bảy tám ngàn đâu.” Vương Tú Chi đi theo trả lời một câu: “Mèo quý báu thật sự là nuôi không nổi, quá quý giá cũng quá đốt tiền.”

“Tố chất thân thể của Anh ngắn* cũng không tệ lắm.” Lâm Lan lập tức nói: “Rất nhiều người nuôi mèo cưng người ta đều thích chọn chủng loại này, là mèo con đã qua thịt trường kiểm nghiệm.”

*: mèo lông ngắn Anh, mình ghi tắt luôn là Anh ngắn nhé, tại nó dài quá.

“Đó chính là bị buôn lậu mèo hố, mua con mang bệnh về.” Lâm Hữu Dư cũng thuận miệng nói một câu: “Kiểu cô gái nhỏ giống mấy đứa vậy a, dễ bị lừa nhất.”

Ảo giác sao, luôn cảm thấy trong lời của cha già có hàm ý, có điều nhìn bộ dáng tùy ý này của ông, Lâm Lan cũng không có tiếp lời, mà là nhạy bén nói sang chuyện khác: “Nói không chừng cũng là cổ sơ sót ở phương diện khác. Muốn nói tới mèo quý giá, hiện tại hot nhất vẫn là mèo Ragdoll a. Dung mạo xinh đẹp cũng rất yếu ớt, nghe nói còn là dạ dày pha lê, thuần chủng thì tùy tiện một con đều là 5 con số.”

“Hừ hừ, còn không bằng Tuyết Hoa có thể bắt chuột đâu.” Bà nội Lâm đối với cái này chẳng thèm ngó tới, trong lòng lão nhân gia mèo không thể bắt chuột đều không phải mèo đứng đắn.

Lâm Lan không hé răng, từ tình báo cô nhìn ở trên mạng biết được, mèo Ragdoll trừ bỏ bộ dáng xinh đẹp chỗ nào cũng phế, tuyệt đối không vào được mắt lão nhân gia.

Có điều nó thật là đẹp a.

Thời đại giá trị nhan sắc tối thượng, đẹp là được.

Cơm trưa ăn xong, Lâm Lan không bị mẹ ruột bắt lính nữa, ví như bắt cô dọn bàn rửa chén gì đó, Tuyết Hoa con mèo con yêu buông thả kia phải đến chạng vạng tối mới về, đang ăn không ngồi rồi cô nhớ tới con Anh ngắn kia của Tiền Huyên, nghĩ nghĩ đi xuống lầu đến phòng khám sủng vật.

Phòng khám thú cưng này là ba năm trước đây mở ở đây, chủ nhân phòng khám bác sĩ Lưu là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, lúc làm việc mặc một thân áo khoác trắng, đeo kính gọng mảnh, một bộ dáng vẻ hào hoa phong nhã. Nếu không phải anh ta mở là phòng khám thú cưng, nói anh ta là bác sĩ xem bệnh cho người cũng có người tin.

Lúc Lâm Lan đẩy cửa thủy tinh ra đi vào, liền thấy Tiền Huyên quả nhiên không đi, chính là con mèo lông ngắn Anh silver shaded* của cô ấy đã được bỏ vào túi xách thú cưng, lúc này đang nói chuyện với bác sĩ Lưu.

*: Trong convert là bạc dần tầng, nên mình nghĩ có lẽ là giống silver shaded. Mình không có ảnh, do không nuôi mèo nên không rõ mấy cái này nên sợ cung cấp hình ảnh không đúng (mặc dù là search gg cả). Xin lỗi mọi người

“Là viêm dạ dày cấp tính, tiêm thuốc hạ sốt sau, chí ít trong vòng 6 đến 8 tiếng không được mớm ăn mớm bước cho nó, hiện tại dạ dày nó rất yếu, cần chính là nghỉ ngơi không phải ăn. Sau này trở về còn phải chú ý giữ ấm, có thảm điện tốt nhất cho nó dùng tới, nhốt nó lại nghỉ ngơi một trận.” Bác sĩ Lưu đang phân phó lời dặn của bác sĩ cho người nhà của mèo: “8 tiếng sau, nếu nó không nôn, liền cho nó uống nước ấm cùng thức ăn lỏng có thể bổ sung năng lượng. Về sau có thể cho nó uống thuốc chữa dạ dày mèo đúng giờ… nếu trong lúc đó còn có vấn đề khác, có thể lập tức tới tìm tôi.”

“Dạ dạ!” Tiền Huyên nắm thật chặt túi mèo, gật đầu như giã tỏi, mặt mũi tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn anh a bác sĩ Lưu, tôi thấy nó nôn mửa ho ra máu thật sự dọa sợ, rõ ràng đã rất thực cẩn thận chú ý.”

Nói xong lời cuối cùng, em gái cũng mới hai mươi mấy tuổi mặt mũi tràn đầy uể oải.

“Có một số việc không phải cẩn thận chú ý liền có thể tránh khỏi.” Bác sĩ Lưu chỉ có thể an ủi như thế, lúc khóe mắt nhìn thấy Lâm Lan đến, đột nhiên ngữ khí của anh ta biến đổi: “Có điều cũng có thể là Tiền Huyên cô nuôi quá tinh tế, đem mèo nuôi quá kiều dẫn đến sức miễn dịch của nó thấp. Có lẽ cô có thể học nuôi mèo thô như nhà Lâm Lan, Tuyết Hoa nhà cô ấy liền nuôi rất khá, quanh năm suốt tháng khó được sinh bệnh.”

Tiền Huyên nghe xong vô thức nhíu mày: “Nhưng Tuyết Hoa là mèo đất, thể chất không giống với Nữu Nữu nhà tôi.”

Lâm Lan lập tức không cao hứng, bờ môi lập tức mím thẳng, liền muốn mở miệng dỗi người lại, bác sĩ Lưu cấp tốc phát giác không ổn đã vượt lên mở miệng trước: “Đừng nói như vậy, vô luận là mèo điền viên Trung Hoa hay là mèo Anh ngắn đều là động vật nhỏ mảnh khảnh, người bạn tốt của gia đình con người. Tính tình Tuyết Hoa thật là tương đối tốt trong những con mèo, phẩm tướng của nó cũng rất được, nếu không phải quá phổ biến ở Trung Quốc, nó cũng là mèo sủng vật tương đối ưu tú. Giá trị của mèo cưng làm bạn là không cách nào dùng tiền tài cân nhắc, nếu nói con nào đắt con nào tốt nhất, con mèo rừng Ragdoll trong lồng bên kia đại khái có thể khinh bỉ tất cả mèo ở đây.”

Lời nói uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, Tiền Huyên cũng ý thức được lời nói của mình không đúng lúc này cũng có chút đỏ mặt, cô gái này trái lại cũng lanh lẹ, lập tức xin lỗi Lâm Lan: “Thật xin lỗi a Lâm Lan, tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng nói lời không dễ nghe. Tôi, tôi không có ý xem thường Tuyết Hoa, chính là, chính là…”

“Không sao, tôi hiểu được.” Lâm Lan đưa tay ngăn lời giải thích của cô ấy: “Hòa thượng bên ngoài niệm kinh hay luôn luôn là chân lý, tôi cũng thật thích mấy con mèo con xinh đẹp như Anh ngắn này, chính là nuôi xác thực không có bớt lo như Tuyết Hoa nhà tôi. Cùng so sánh với mèo bản thổ, thể chất của bọn nó phải yếu hơn một đường rất bình thường, cô không có nói gì không đúng.”

Tiền Huyên lúng túng hơn, lộp bộp lại nói một câu xin lỗi, Lâm Lan cũng lễ phép mỉm cười trả về một câu không sao, quay đầu nhìn về phía bác sĩ Lưu: “Vốn chính là nghe bà nội nói đầy miệng, Nữu Nữu của Tiền Huyên lại sinh bệnh muốn tới đây nghe ngóng tình hình bên dưới, hiện tại không sao tôi liền đi. Bác sĩ Lưu anh làm việc đi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi, lưu lại Tiền Huyên một mặt ngượng ngùng.



Người ta cố ý đến quan tâm bệnh tình của mèo con, kết quả cô là chủ mèo đây còn đem chọc người ta tức chạy.

Bác sĩ Lưu cũng là bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn còn muốn giới thiệu cô đi nhà Lâm Lan lấy kinh nghiệm, cơm mèo tự làm nhà cô ấy tương đối có trình độ, nói không chừng Nữu Nữu nhà cô đổi thức ăn cho mèo có thể cũng ít sinh nhiều bệnh.”

Giờ Tiền Huyên mới hiểu được ý của bác sĩ, nhưng cô vẫn là da mặt mỏng không kéo xuống được, vẫn mạnh miệng than thở: “Nói không chừng chính là thể chất Tuyết Hoa tốt đâu.”

Lúc này bác sĩ Lưu không còn nói cái gì nữa, cất lời chào với cô gái này rồi tiếp tục làm chuyện của mình —— phòng khám này của anh ta mặc dù nhỏ, nhưng thời gian còn không có trở ngại, trong khu cư xá cao cấp đối diện Thôn trong thành nuôi thú cưng cũng không ít, luôn có người nguyện ý dùng tiền cho sủng vật chạy qua bên này của anh ta.

Lại nói Lâm Lan ra khỏi phòng khám, vừa quay đầu đã đem nụ cười giả tạo kéo dài mặt già.

Phi! Mèo đất thế nào! Ăn gạo nhà cô uống canh nhà cô, bán được quý liền thật sự cho rằng là cao quý lên à!

Liền cái sức lực yếu ớt kia của Nữu Nữu nhà cô ta, về sau Tiền Huyên có chịu!

Hồi tưởng lại trong phòng khám, Lâm Lan nghe được giọng Nữu Nữu nhược khí meo ô trong túi xách mèo, liền xem như ngã bệnh còn đặc biệt vênh váo tự đắc: “Nô tài, ngươi thế nhưng lại để cho nhân loại chích ta, đau chết ta rồi! Về nhà ta liền đem cái ly ngươi thích nhất ngã cho!” Lâm Lan đó là tuyệt không đồng tình, sủng tựa như chủ nhân, một người một mèo này liền tiếp tục tương ái tương sát* đi thôi.

*: yêu nhau giết nhau =]]

Vẫn là Tuyết Hoa nhà cô tốt!Sự thật chứng minh, có vài bé mèo kitty là không cần nhắc tới. Lâm Lan vừa tính đi quầy bán quà vặt tìm mẹ đang trông tiệm tán gẫu, tiện thể đem chuyện vừa rồi phàn nàn hai câu hảo tâm không có hảo báo với mẹ ruột, vành đai xanh ven đường liền nhảy ra một đạo tàn ảnh tuyết trắng, oạch một cái chạy như điên lại đây.

"Meo ——!" (Lan Lan!)

Lúc tiếng mèo kêu lên đối với cô, Lâm Lan giật nảy mình, tập trung nhìn vào, là mèo trắng nhà mình đang hướng về phía cô dồn dập ngao ngao kêu.

“Tuyết Hoa, thế nào?” Chỉ nghe âm điệu này liền biết khẳng định là xảy ra chuyện gì không hay, Lâm Lan nhanh chóng ngồi xổm xuống đối thoại với nó.

"Meo ngao ngao ô, meo ngao ngao ——" (Lan Lan! Bên kia, bên kia có mèo con! Sắp chết mất! Lan Lan, mau cứu nó!)

Tuyết Hoa chạy phía trước dẫn đường, Lâm Lan chạy chậm đuổi theo sau nó xuyên qua đường cái, đến cư xá đối diện. Lúc cô nghĩ Tuyết Hoa là muốn cô đi vào, đã thấy mèo trắng lại rẽ ngoặt một cái, chạy vòng quanh khu vực xanh hóa ngoại vi cư xá.

Là một cư xá cao cấp, trừ bỏ phong cảnh bên trong tường vây hết sức xinh đẹp ra, bên ngoài tường vây cũng có thành lập một công viên xanh hóa nhỏ xem như không tệ, ngoài cung cấp đường băng cho người chạy bộ cùng đình nghỉ ngơi ra, xanh hóa đan xen vào nhau cũng là không thể thiếu.

Lâm Lan chính là trong một buổi tập thể dục buổi sáng tại lùm cây trong công viên nhỏ rốt cuộc tìm được “Mèo con sắp chết” trong miệng Tuyết Hoa.

“Thật nhỏ!” So với Tuyết Hoa nàng nhặt được lúc trước còn nhỏ hơn một cái đầu, nói không chừng hai tháng còn chưa tới, toàn thân bẩn thỉu còn mọc ra rêu mèo khó coi, lông tóc ũ rũ vô lực nằm ở đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.

"Meo... Meo..." (Mẹ... Mẹ...)

Mèo con không thể động đậy theo bản năng gọi mèo mẹ, nhưng là…

Lâm Lan xem xét trái phải, căn bản không có mèo mẹ tồn tại, mà bộ dáng này của nó cũng không giống vừa chạy từ trong ổ ra.

"Meo —— meo ô ——" (Lan Lan, nó không có mẹ! Em ngửi được mùi, mẹ của nó đã chết từ lâu!)

Sau năm phút, một lần nữa trở lại trong phòng khám thú cưng.

“Tình huống không tốt lắm, con mèo con này chừng nửa tháng, dinh dưỡng không đầy đủ dạ dày suy yếu, trừ bỏ rêu mèo ra, còn có triệu chứng về mũi mèo. Nhìn hô hấp của nó, có thể sẽ còn có vấn đề viêm phổi.” Bác sĩ Lưu nhẹ nhàng nắm lấy mèo con, cau mày: “Chẩn đoán cụ thể, còn cần kiểm tra thêm một bước.”

“Vậy… có thể trị hết không?” Ôm Tuyết Hoa nhà mình, Lâm Lan cũng sầu lo.

“Tôi không thể cam đoan.” Bác sĩ Lưu lắc đầu: “Có điều có một chút có thể khẳng định, chữa trị cho nó phải hao phí không ít tiền, bốn con số là khẳng định.”

Đây chuyện mà các bác sĩ đều sẽ hỏi trước.

Một mèo con lang thang tùy tay nhặt được, xấu hề hề lại vô cùng bẩn, hơn nữa còn không thể cam đoan nhất định chữa khỏi, đáng giá không?

Nếu như nói là trước kia, có thể Lâm Lan thật đúng là sẽ do dự, nhưng là bây giờ…

"Meo... Meo..." (mẹ... Mẹ...)

Lâm Lan không nhịn được ôm chặt Tuyết Hoa trong ngực: “Trị! Dùng tiền cũng trị!”

Chú thích:

Mèo Anh lông ngắn

khi-toi-co-the-noi-chuyen-voi-meo-9-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook