Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính
Chương 55: Lại thăng cấp
Đại Hà Đông Lưu
21/10/2024
Tiến triển kế tiếp làm Giang Cảnh Du cảm thấy tốt hơn chút.
Cô gái có bầu kia không biết là đã nghĩ thông suốt rồi hay là đã sớm quyết định phản kháng, chỉ là chờ đợi thời cơ hay sao ấy, cô ấy đã trốn thoát khỏi nhà, phá thai, sau đó chạy theo cái anh sống trong núi kia rồi.
Ngay cả tiền đi bệnh viện phá thai của cô ấy cũng là cái anh kia cho.
Bởi vậy, cha cô gái kia một phân tiền lễ hỏi cũng không thu được, con gái chạy rồi, như giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Bên cái lũ họ Trương kia cũng không đỡ hơn được chỗ nào, Trương Bát Bảo kia đã bị người đàn ông kia đánh gãy một chân.
Tuy mọi người đều không bắt được tại trận, cũng không có ai thấy được, nhưng mà liên hệ với tình huống hiện tại một chút, vậy thì người đàn ông kia ra tay là có khả năng nhất.
Cha cô gái kia không cam lòng, nhưng mà có không cam lòng đi nữa thì lão ta cũng không cách nào truy theo vào núi, bởi địa thế trong núi phức tạp đến vậy, không có ai quen cửa quen nẻo dẫn dắt, không chừng sẽ trực tiếp đi đến hang ổ dã thú, thành đồ ăn đưa tận cửa cho chúng nó mất.
Dù hai cái nhà kia có mắng chửi kiểu gì đi nữa, thế cũng hết cách rồi.
Biết được mọi chuyện rồi, Giang Cảnh Du cảm thấy không trung thật trong xanh, không khí rất tươi mát, ngay cả thời tiết khô nóng này cũng chợt thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Trương Lục Hoa kia cũng không mò tới nữa, cả ngày ở trong nhà chăm nom thằng em quý hóa của cô ta, mà nghe nói làm đến vậy cũng không được cái gì tốt, mẹ cô ta vẫn luôn đang mắng cô ta, nói nếu cô ta có tiền đồ, gom được đủ tiền sớm một chút, cưới em dâu vào cửa, vậy sẽ không có chuyện sau này. Giờ thì hay rồi, em trai cô ta bị đánh gãy một chân.
Đều là cô ta sai!
Cả ngày cô ta đều bị đánh chửi để hả giận.
Về phần báo công an, nhà họ Trương thì cũng muốn làm vậy lắm, chỉ là vì sao Trương Bát Bảo bị đánh cũng có chút không sáng sủa, bọn họ không dám.
Vụ Trương Bát Bảo cưỡng hiếp cô kia đến bây giờ cũng chỉ được biết trong phạm vi nhỏ, hơn nữa cơ bản đều là truyền loạn, nhà bọn họ cũng không có chứng cứ Trương Bát Bảo là bị người kia đánh, nếu mà thiệt đi báo công an rồi kéo ra vụ kia, làm không tốt thì bảo bối nhà họ Trương phải đi ngồi tù.
Giang Cảnh Du cũng hiểu rõ vì sao nhà gái không muốn đi tìm công an, bởi vì ngay cả trong xã hội phát đạt thời hiện đại cũng có nhiều cô gái gặp chuyện như thế đều phải đánh gãy răng nuốt máu xuống bụng, chính là không muốn ảnh hưởng đến tương lai cùng thanh danh của mình, làm vậy họ sẽ không cần bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Vào thời điểm này, bị chỉ chỉ trỏ trỏ hay khinh thường sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Trước kia còn từng nghe có người nói trong thôn có quả phụ mất chồng, chỉ là có mấy kẻ bắt gió bắt bóng thấy trong nhà người đó có đàn ông, kết quả lời đồn càng diễn càng mạnh, làm quả phụ kia không cách nào nhẫn nại, lựa chọn tự sát.
Lời đồn đãi, có thể giết người đấy.
Trừ bỏ những chuyện kia ra, trong thôn còn có một việc đáng giá để nói, đó chính là kế toán xin nghỉ mấy hôm, công việc của ông ấy thì nhờ người khác hỗ trợ hoặc là tạm thời áp ra sau, chờ ông ấy về lại xử lý, bởi ông ấy muốn đi xa nhà.
Đi đâu vậy?
Ông ấy muốn cùng con gái, còn có đội trưởng thanh niên tri thức Tống Ích bên đại viện thanh niên tri thức nữa, đến nhà anh ta. Ông ấy muốn đi gặp mặt bên thông gia.
Tống Ích đi khai giấy xin nghỉ thăm người thân từ chỗ Cố Hướng Hằng, cha con kế toán đi xa nhà cũng phải được viết thư giới thiệu, chứ không có muốn ra cũng không ra được.
Kế toán là lúc nói chuyện với Cố Hướng Hằng xong rồi càng cân nhắc càng thấy có đạo lý, cảm thấy vẫn là phải đi gặp cha mẹ chồng của con gái một lần, cũng là để nhận cửa nữa, như thế này thì mới có thể yên lòng mà giao con gái cho cậu kia.
Ông ấy nói như thế, Tống Ích đáp ứng rồi.
Anh ta viết thư nói rõ ràng tình huống trước cho cha mẹ, cũng là để bọn họ chuẩn bị trước một chút, sau đó mới mua vé đi về nhà.
Qua được mấy ngày, ba người họ đã trở lại, từ nụ cười tươi trên mặt kế toán và con gái ông ấy mà xem, bọn họ vừa lòng với chuyến đi này.
Không được bao lâu liền bắt đầu thu xếp làm hôn lễ cách mạng, hết thảy đều giản lược, chuẩn bị cũng nhanh.
Giang Cảnh Du nhìn một chút, hai người thoạt nhìn cũng là trai tài gái sắc.
Không thể phủ nhận Tống Ích có điều đồ, nhưng mà anh ta cũng có thứ để con gái nhà kế toán có điều đồ lại.
Bên phía cô em họ Diệp Hân cũng đang tiến triển thuận lợi, em ấy gặp mặt cháu nội của lão hiệu trưởng xong, hai bên đều tỏ vẻ tiếp tục làm quen chút nữa, hiện tại đang trong giai đoạn tiến thêm một bước làm quen, nếu vẫn cứ lấy trạng thái thế này mà tiếp tục, vậy sẽ định ra nhanh thôi.
Chẳng qua dù cho thật sự thành đôi, Giang Cảnh Du vẫn cứ cảm thấy kết hôn sinh con muộn chút thì tốt hơn.
Diệp Hồng Tú cười: "Biết mà, không có nhanh như vậy. Nếu thuận lợi, áng chừng tới xuân sang năm sẽ làm hỉ sự." Này đây còn nửa năm đây nè.
Sang năm, vậy là 17.
17 tuổi, là cái tuổi kết hôn phổ biến ở lúc này.
Giang Cảnh Du: "Thật ra con cảm thấy tới 18 tuổi kết hôn tốt hơn."
Diệp Hồng Tú: "Mẹ chẳng quản mấy cái đó, em họ con có ba mẹ nó mà."
Chỉ là bà cũng sầu: "Thằng em của con đã 20 tuổi rồi, còn chưa có gấp kìa."
Giang Cảnh Du: "À, con nhớ ra có chút việc, con về trước đây."
Nếu mà mở đầu vụ này thì ghê lắm, nên cô vẫn là bỏ chạy đi cho lành.
Thời gian lắc lư đi tới tháng 8.
Hôm nay, sáng sớm dậy liền thấy được Giang Nhược Thư mặt cười ngây ngô, anh ấy tới đây báo cáo tin tức tốt: "Cảnh Du, chị dâu em sinh rồi, tối hôm qua ở bệnh viện sinh được đứa con trai, là một thằng nhóc béo khỏe mạnh."
Giang Cảnh Du nhìn bộ dáng hưng phấn của anh, cũng cười: "Chúc mừng nha, giờ còn đang ở bệnh viện sao?"
Giang Nhược Thư: "Ở."
Giang Cảnh Du: "Chừng nào xuất viện? Chờ xuất viện để em đi thăm cháu."
Giang Nhược Thư: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi, sinh thuận."
Hôm nay còn có một tin tức tốt khác, tới tối rồi, level trong game của cô lại lên cao một cấp, 'Ting' một tiếng, thanh âm này với Giang Cảnh Du mà nói là mỹ diệu mười phần.
Gấp không chờ nổi mà đi nhìn ruộng đồng, thấy đất ruộng không có biến hóa, vẫn cứ là 16 miếng đất. Không thể khai khẩn đất mới.
Lại mở khu mua bán ra, xem xét bên mảng hạt giống thử coi có xuất hiện giống cây trồng mới không —— Cũng không có luôn.
Giang Cảnh Du có chút thất vọng, tiếp tục xem, rốt cuộc phát hiện lần này vẫn là có đồ mới xuất hiện.
Món mới xuất hiện là mồi câu cao cấp, còn có một cái là lưới bắt cá trung cấp.
Cô lập tức mua 10 cái mồi câu cao cấp và 2 tấm lưới bắt cá để thử xem, sau đó ở ngay dưới cái nhìn chăm chú của Cố Hướng Hằng, vung cần câu ra.
Lần đầu tiên câu lên được 1 con cá chim cỡ mười mấy cân.
Ùi ghê chưa, trách không được là mồi câu cao cấp, cái trọng lượng này thiệt đúng rất cao cấp.
Lần thứ 2 thì thất bại.
Lần thứ 3 là 1 con cua, 1 con cua nặng cỡ 3 lạng. Vận khí này thiệt chả thế nào tốt.
Lần thứ 4 không được con nào.
Lần thứ 5 cô câu lên được 1 con cá chình, cá chình ngon lắm.
Cố Hướng Hằng nhìn kích cỡ cá chình một phen: "Hồi nữa nướng ván sắt đi, hoặc là rán giòn cũng ngon lắm em."
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được 1 con mực to, mực này nặng cỡ 5-6 cân.
Cố Hướng Hằng cười: "Có mực nướng nè."
Xem ra mồi câu cao cấp này có thể câu lên được càng nhiều hải sản hơn, trọng lượng cũng nặng hơn mồi câu sơ cấp và trung cấp.
"Rào rào"
Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng đều bị chấn kinh rồi, bởi vì lần thứ 9 này bọn họ câu lên được 1 con cá mập.
Chẳng qua là cá mập nhỏ.
Cố Hướng Hằng duỗi tay chọc chọc con cá mập kia, nó còn hung ác há mồm muốn cắn anh.
Nó có biết nó đã rời khỏi biển rộng chưa nhỉ? Kiêu ngạo đến vậy.
"Thả lời tàn nhẫn" với nó vài câu xong, Cố Hướng Hằng đưa cá mập bé về lại biển rộng.
Sau đó Giang Cảnh Du quăng lưới bắt cá xuống.
Lưới vừa được kéo lên, cá kéo lên không khác với mồi câu trung cấp cho lắm.
Chỉ là càng thuận tiện và mau lẹ hơn thôi.
Cá vớt lên được về cơ bản đều dưới 5 cân.
Giang Cảnh Du lại mua 10 phần mồi câu cao cấp.
Lúc này vận khí của cô tốt hơn hồi nãy.
Lần đầu tiên câu lên được một con cá mú nặng 8 cân.
Lần thứ 2 thất bại.
Lần thứ 3 câu lên được một cái thùng kho báu, mở ra nhìn một cái, bên trong có một viên đồng vàng không nhìn ra được là thời đại nào.
Lần thứ 4 không dính con nào.
Lần thứ 5 câu lên được một con cá đù vàng* nặng 2 cân.
*: nó có khá nhiều tên, cá lù đù vàng, cá đỏ dạ lớn, cá sóc, đều là nó hết á.
Cá đù vàng này hồi hiện đại cô mua một lần rồi, 1 con đã làm cô đi đứt hơn 20.000 tệ, mà con này còn nặng hơn con cô mua hồi đó một chút.
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được một con tôm hùm giương nanh múa vuốt, xem trọng lượng một cái, 3 cân rưỡi.
Lần thứ 8 không được con nào.
Lần thứ 9 câu lên được 1 con cá hồi nặng 20 cân.
Lần thứ 10 chắc chắn là thất bại rồi, Giang Cảnh Du bèn thu tay lại, hưng phấn mà nhìn đống hải sản này.
Cố Hướng Hằng còn đang cầm cái đồng vàng kia: "Em nói, về sau nếu mà câu lên được nhiều rương báu, liệu có thể câu lên được 1 quốc bảo không nhỉ?"
Bảo bối dưới đáy biển chắc chắn là rất rất nhiều.
Giang Cảnh Du cũng động lòng, chỉ là nghĩ đến xác suất một chút, cô thỏa mãn: "Vậy thì vận khí phải tốt đến cỡ nào chứ, thực tế chút đi anh, đám hải sản này đã rất khó lường rồi.
Cố Hướng Hằng nhìn đám cá này một chút, cũng cười, ngo ngoe rục rịch: "Cũng cho anh câu thử với."
"Để anh coi coi có thể câu lên được con nào to không."
Cá trong biển trên trăm cân cũng không hiếm thấy, giờ mấy con câu lên được nặng nhất cũng mới có hai mươi mấy cân. Không nói đến cá voi to không địch thủ, có thể câu lên được con nào trên trăm cân cũng rất khó lường rồi.
Giang Cảnh Du đưa cần câu cho anh: "Rồi, em đi thu thập trước."
Cô muốn ăn tôm hùm, cô muốn ăn cá hồi nướng, cô muốn ăn cá đù vàng hấp!
Hôm nay là một bữa thịnh yến hải sản!
Đại Hoàng: "Gâu gâu!"
Nếu nó mà có thể nói, vậy lúc này nó chính là đang nói: "Chủ nhân, nhìn em nè!"
Giang Cảnh Du cười sờ sờ đầu nó: "Đợi lát nữa mày cũng có bữa tiệc lớn!"
Đại Hoàng: "Gâu gâu gâu!" Điên cuồng vẫy đuôi!
Hướng Hằng thăng cấp muộn một chút, không biết bên anh sẽ xuất hiện cái gì nhỉ?
Giang Cảnh Du đã bắt đầu mong đợi.
Cô chui đầu vào trong bếp, bắt đầu vén tay áo đại triển thân thủ.
Sau đó không được bao lâu cô liền nghe thấy Cố Hướng Hằng kinh hô: "Cảnh Du, em ra coi anh câu lên được cái gì nè!"
Giang Cảnh Du thả gừng thái lát trong tay ra, đi ra ngoài coi một cái, sau đó cũng bị kinh sợ: "Đây là...... Cá ngừ đại dương vây vàng?!"
Nụ cười tươi của Cố Hướng Hằng đặc biệt làm người ta thấy chói lóa: "Đúng! Cá ngừ vây vàng, 98 cân!"
Giang Cảnh Du: "!!!"
Đây là niềm vui khi câu biển sao! Cô muốn yêu đi câu biển rồi!
Mồi câu cao cấp đã có thu hoạch lớn vậy rồi, vậy chờ đến khi lưới bắt cá cao cấp đi ra, thu hoạch sẽ càng vui sướng!
Không biết trên mồi câu cao cấp nữa có còn gì không nữa.
Giang Cảnh Du sờ sờ da con cá lớn này: "Cá ngừ đại dương nha, nên ăn thế nào thì mới tốt đây nhỉ?"
Đây thật đúng là phiền não ngọt ngào.
Hai người hưởng thụ bữa tiệc hải sản to bự phong phú này thiệt đã, chờ khi tiểu mạch bên ruộng Cố Hướng Hằng được thu hoạch, quả nhiên, cũng nghe được tiếng "Ting ——" kia.
Anh cũng lên được level 22 rồi.
Có kinh nghiệm bên Giang Cảnh Du rồi, anh trực tiếp đi nhìn khu mua bán, món mới xuất hiện là bò sữa con.
Bò sữa, chính là nói về sau sẽ có sữa bò để uống!
Giang Cảnh Du: "!!!"
Cố Hướng Hằng cũng vui vẻ, vui vẻ sờ sờ bụng Giang Cảnh Du: "Đây là biết em có bầu, cho nên cố ý chuẩn bị cho chúng ta thì phải."
Giang Cảnh Du liên tiếp gật đầu: "Vận khí a."
Có sữa bò rồi, có rất nhiều món đều có thể làm, các loại sản phẩm từ sữa như sữa lát* nè, pho mát, sữa bột, trà sữa, rồi sữa chua vân vân và mây mây đều được.
*: nó kiểu giống kẹo sữa á (ít nhất mình nhìn thì thấy giống vậy), mình sẽ để hình bên dưới.
Giang Cảnh Du cười thoải mái, Cố Hướng Hằng nghĩ đến một vấn đề: "Anh nhớ rõ là hình như mình không thể trực tiếp uống sữa bò sống đúng không?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, phải khử trùng ở nhiệt độ cực cao nhiều lần mới có thể uống."
Giang Cảnh Du thèm sữa bò lâu lắm rồi, nhưng chỗ bọn họ căn bản là không có dịch vụ đặt sữa bò, muốn mua sữa bột, ấy phải là hộ khẩu trong thành phố, còn cần phải có em bé nữa, thì mỗi tháng mới có phiếu hạn lượng. Thứ này cũng cực ít lưu thông trên chợ đen, cô chỉ mua được có vài lần mà thôi, không được bao lâu đã bụp sạch rồi, bởi pha một ly sữa bột, làm một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, thế là hộp sữa sẽ thấy đáy rất nhanh.
Giờ thì tốt rồi, về sau trên cơ bản không cần phải phát sầu vì sữa bò nữa.
Tiếp bước thực hiện tự do dùng gạo và tiểu mạch, tự do cá và gà, giờ lại nhiều ra tự do sữa bò.
Giang Cảnh Du nhìn 4 con bò con xuất hiện kia: "Bò sữa mà không sản xuất sữa nữa chính là bò thịt, anh đã từng ăn thịt bò sữa chưa?"
Cố Hướng Hằng bị hỏi đến nghẹn họng: "...... Anh chỉ từng ăn bò vàng, bò thịt thường, và thịt trâu, chưa từng ăn bò sữa."
Giang Cảnh Du: "...... Em cũng chưa từng ăn, nghe nói thịt bò sữa khá rẻ, hương vị khá là kém."
Cố Hướng Hằng: "...... Vậy chờ tụi nó không cho sữa được hãy thử là biết liền." Thịt bò sữa có dở đi nữa, đó cũng là thịt, cho một đống gia vị nặng vào, anh cũng không tin nó vẫn sẽ dở.
Nếu thiệt không được, làm thành thịt khô hay thịt băm đi.
—
Từ sau khi thăng cấp rồi, hai vợ chồng "độn lương thực" trong game không ít.
Một bộ phận nông sản thu hoạch được là phải bán đi đổi thành đồng vàng, một bộ phận thì tự mình ăn, một bộ phận nữa làm thành hàng khô.
Ví dụ như Giang Cảnh Du có hun khói một ít cá khô, làm chút cá mặn, sốt hoặc mắm từ hải sản.
Bên Cố Hướng Hằng thì chờ bò sữa trưởng thành, mỗi ngày 1 thùng sữa bò, sau khi khử trùng với nhiệt độ cao rồi thì làm thành sữa 2 lớp này, sữa chua, pho mát vân vân để ăn cho đã ghiền trước, rồi sau đó mới bắt đầu làm thành sữa bột, sữa lát, kẹo sữa.
Chờ khi bọn họ làm xong xuôi hết rồi, mấy thứ này liền lấy các loại lý do ——
"Đổi với người ta."
"Cơ hội khó được."
"Vừa lúc gặp được một người bán."
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy sữa bột với cá biển khô, biết đây là thứ tốt: "Còn có bao nhiêu? Lần tới mà gặp được, lại mua chút."
Nói rồi liền nhét tiền cho Giang Cảnh Du.
Giang Cảnh Du nhận lấy: "Dạ, ông nội, lần tới con mua nhiều chút."
Trên tay ông nội cô, thiệt sự rất là có tiền nha.
Đám Cố Hướng Hỉ cũng mỗi ngày được nhiều thêm ly sữa bò nhỏ.
"Bồi bổ sức khỏe, chúng ta đều uống."
Cô là 1 thai phụ, phải uống.
Cố Hướng Hỉ còn đang phát triển thân thể, giờ đang có chút lùn, bởi hồi trước thiếu dinh dưỡng, nếu bồi bổ chắc sẽ cao được thêm mấy centimet.
Hai anh em Triệu Kiến Quân càng là phải uống.
Hiện tại thật vất vả mới với tới được chiều cao phổ biến của đám trẻ con tuổi này, tiếp tục bồi bổ nhiều chút đi, chiều cao chính là đại sự cả đời.
—
Tháng 8, cũng đã tới lúc hết hạn báo danh cho học sinh vào học kỳ mới.
Cái này là trước đó đã nói rồi, mấy đứa nhỏ tuổi từ 12 đến 16 nếu mà còn muốn đi học, vậy trong thôn ra học phí cho bọn họ đi học.
Lúc Giang Hà lại lần nữa đưa củi tới nhà bọn họ, Cố Hướng Hằng gọi cậu bé lại: "Giang Hà, con đợi chú chút."
Cố Hướng Hằng cho cậu bé 3 viên sữa lát: "Nếm thử coi ngon không."
Giang Hà ngượng ngùng xua tay: "Chú, con không cần."
Cố Hướng Hằng: "Đừng làm ra vẻ, cầm đi." Anh trực tiếp nhét vào tay cậu bé: "Chỉ là nếm thử vị, nếu con thấy ngại, quay đầu lại kiếm nhiều thêm chút lá thông về cho thím con đi. Đúng rồi, chú có chút chuyện muốn hỏi con."
Giang Hà nắm thật chặt lấy 3 viên sữa lát: "Chạng vạng con đưa lá thông tới liền, có chuyện gì vậy chú."
"Sắp hết hạn báo danh đi học rồi, con muốn đi không?"
Năm nay Giang Hà 14 tuổi, chưa từng đi học, trong nhà nghèo đến độ ăn cơm cũng không nổi, nào còn có chuyện đi học?
Nhưng cậu bé có một tấm lòng dốc lòng cầu học, Cố Hướng Hằng không ít lần thấy cậu nhóc ở lớp xóa nạn mù chữ rồi.
Cậu bé sẽ lợi dụng thời gian vào buổi tối đi học tập, chờ thầy cô giảng bài xong, cậu còn sẽ bước qua hỏi chuyện. Đây là một đứa bé rất tò mò về thế giới bên ngoài.
Lần trước lúc anh nhìn thấy cậu bé, cậu đã có thể tự mình cầm một tờ báo ngồi yên ở đó chậm rãi đọc từng chữ một.
Giang Hà ngây ngẩn cả người.
Cậu có muốn đi không?
Cậu muốn chứ.
Chỉ là...... Giang Hà cười khổ.
Lúc mới vừa nghe đại đội trưởng nói chuyện này lúc họp thôn, cậu bé điên cuồng động lòng, chỉ là bà nội cậu bé tuổi già sức yếu, em gái phía dưới cũng còn nhỏ tuổi, nếu mà cậu nhóc đi học, đồ ăn cho gia đình phải làm sao đây?
Cố Hướng Hằng biết điều cậu bé băn khoăn: "Giang Hà, chú biết con muốn đi học, chỉ là cố kỵ trong nhà, nhưng buổi sáng con có thể dậy sớm chút để cắt chút cỏ heo đổi công điểm, tới giờ đi học buổi sáng thì đi học, buổi chiều không chậm trễ làm việc."
"Nếu con lo lắng lương thực không đủ ăn, chú cho con mượn, chờ về sau con có dư rồi lại trả cho chú."
Cố Hướng Hằng đây là nổi lên lòng ái tài, bởi vì đứa nhỏ này thật sự rất thông minh.
Cậu nhóc chỉ đi lớp xóa nạn mù chữ thôi, mà giờ chuyện biết chữ với cậu nhóc đã không thành trở ngại rồi, chữ viết thì bởi không có giấy bút luyện tập, chỉ có thể dùng nhánh cây luyện viết trên mặt đất, nhưng viết cũng tinh tế, không biết đã ngầm luyện bao lâu.
Cố Hướng Hằng: "Giang Hà, con đừng vội cự tuyệt, chú đã thương lượng với bà nội con rồi, bà cũng tán đồng chuyện con đi học."
"Thời trước có một câu là 'Tất cả toàn hạ phẩm, chỉ đọc sách là cao', câu đó đương nhiên là bất công, nhưng đi học có thể sáng suốt, có thể hiểu lý lẽ, có cái gì không hiểu, con có thể tìm kiếm đáp án ở trong sách."
Trên khuôn mặt ngăm đen của Giang Hà xuất hiện thần sắc rối rắm rõ mồn một, cậu bé lưỡng lự: "Chú, con......"
Cậu muốn mượn sao?
"Chú Cố, con đã được chú trợ giúp rất nhiều rồi......" Cậu sợ về sau cậu trả không nổi.
Nhìn thấy cậu bé như thế, Cố Hướng Hằng trực tiếp đánh nhịp: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi, bữa nay chú viết tên con lên luôn, chờ khi khai giảng nhớ rõ đi học đúng giờ."
"Còn nhỏ tuổi mà nghĩ nhiều vậy làm gì, muốn đi cứ đi, về sau con chắc chắn sẽ có tiền đồ."
Có lẽ cần phải có người giúp cậu bé ra quyết định như vậy, Giang Hà nghe thấy Cố Hướng Hằng nói thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt cũng kiên nghị lên, lớn tiếng trả lời Cố Hướng Hằng: "Chú, dạ được, con nhất định sẽ học tập thật tốt!"
Cố Hướng Hằng vừa lòng gật đầu: "Nếu con đi học mà cảm thấy nhẹ nhàng, con có thể mượn người khác sách giáo khoa lớp 2, nếu cũng có thể nắm giữ nội dung, vậy con có thể đề nghị được nhảy lớp với thầy cô, như vậy thì con có thể tiết kiệm thời gian đi học."
Nghe thấy anh nói như thế, mắt Giang Hà lập tức sáng rỡ lên.
Còn có thể nhảy lớp!
Ý chính là vốn dĩ học tiểu học cần 5 năm, nếu như cậu có thể nhảy lớp, vậy có thể chỉ cần học 4 năm, thậm chí 3 năm! 2 năm!
Chờ tới tháng 9, anh em Triệu Kiến Quân và Giang Cảnh Tường thành công lên lớp 2, đồng thời, học kỳ này trường tiểu học của bọn họ nghênh đón đợt tân học sinh nhiều đến cơ hồ xưa nay chưa từng có, vì thế, hai căn phòng học vốn dĩ cũng không đủ dùng, bắt đầu dùng một lớp học mới.
Có thể chiếm hời của nhà nước, không ít người đều đưa con cháu nhà mình tới.
Giống như Cố Hướng Hằng đã nói vậy, buối sáng đi học, buổi chiều còn có thể tiếp tục làm việc, nếu tính toán như thế, so sánh với học phí, bọn họ không có lỗ bao nhiêu.
Hơn nữa mọi người đều rất cơ linh, biết đại đội trưởng thích dùng người có văn hóa, bọn họ cũng muốn con cháu nhà mình có tiền đồ.
Hơn nữa, bọn họ không thể không thừa nhận rằng, mấy người làm công tác văn hóa kia có vài phương diện thiệt sự giỏi hơn bọn họ, ví dụ như mấy thanh niên tri thức kia, họ đi đến chỗ này ra đồng làm việc ai nhìn thấy cũng phải lắc đầu, nhưng mà để bọn họ làm sổ sách đo đếm kia, ai cũng làm tốt hơn đám nông dân bọn họ.
Lần này có 24 bé trai được đi học, từ 12 tuổi đến 16 tuổi đều có, trong đó chỉ 1 người 16 tuổi, còn mấy cậu nhóc tuổi từ 12 đến 13 thì khá nhiều, còn mấy bé gái, chỉ có 4 bé được tới, đều là 13 tuổi.
Làm giáo viên có thể rất dễ dàng phát hiện lứa học sinh mới này khác với lứa học sinh mới trước đó, đại bộ phận bọn họ đều là gia đình khó khăn.
Đại đội trưởng nói về sau sẽ từng bước hạ thấp số tuổi được nhập học miễn phí, nên giờ là một đứa dưới 12 tuổi cũng không có.
Có mấy người còn không tin, cứ cảm thấy sẽ không có chuyện tốt như vậy, thẳng đến khi thật sự nhìn thấy mấy đứa nhỏ đến lớp đi học, còn không cần giao học phí, có người hối hận, tìm đến Cố Hướng Hằng: "Đại đội trưởng, trước đó tôi quên báo danh, thằng con tôi cũng phù hợp yêu cầu, năm nay nó 15 tuổi."
Nếu có thể đến trường đi học cho biết đọc biết viết, biết tính toán, vậy nửa ngày công điểm kia không cần cũng được.
Cố Hướng Hằng không thích người lật lọng, nhưng dưới tình huống thế này thì lại là ngoại lệ.
Lại cho thêm vài đứa nữa vào, đợt học sinh mới năm nay lên con số vượt quá 30, xưa nay chưa từng có nha.
Mười lăm mười sáu tuổi, ở nông thôn, trừ bỏ chưa kết hôn, về cơ bản đã là một người trưởng thành rồi.
Mấy đứa tới đây học có đứa cảm thấy có hời không chiếm thì phí nên tới, cũng có đứa như Giang Hà, cực kỳ quý trọng cơ hội không dễ có được này.
Tuổi lứa học sinh này lớn, định lực tốt, học tập như chết đói vậy, này đây đã kéo luôn mọi người cùng các thầy cô lên.
Giang Minh Tông bận rộn hơn trước kia, làm một giáo viên với kinh nghiệm phong phú, ông ấy đã sớm thuộc làu nội dung giảng bài rồi, nhưng mà sau học kỳ mới này bắt đầu, ông ấy đã tốn nhiều thời gian hơn với việc soạn bài.
Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du có tới trường đứng bên ngoài lớp học nhìn lứa học sinh kia học tập.
Cả đám kia sống lưng thẳng thớm, hai mắt nhìn thẳng bảng đen, không có một tia tạp âm.
Còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Trên đường đi, hai vợ chồng vừa đi vừa trò chuyện: "Từ giờ đến lúc khôi phục thi đại học còn có 8 năm, nếu bọn họ có thể học tập cho giỏi, chờ đến lúc đó, chưa chắc không thể xông xáo đua một phen."
Ở cái niên đại này, có thể thi đậu đại học, đấy là thật sự thay đổi vận mệnh.
Tốt nghiệp đại học rồi, có kém nhất cũng là được phân phối vào đơn vị trong chính phủ hoặc là quốc xí vân vân, hơn nữa đại ngộ rất tốt, cơ bản đều sẽ được phân phòng ở.
Thẳng đến về sau càng ngày càng nhiều sinh viên, thế mới hạ thấp đãi ngộ, chứ mấy lứa sinh viên trước đó là thiệt sự không lo tiền đồ.
Giang Cảnh Du nhìn chồng: "Lúc khôi phục, anh có muốn đi tham gia thi đại học không?"
Cố Hướng Hằng: "...... Trước hết nhìn thế phát triển của thôn khi đó đi." Thượng cấp cũ cũng có hỏi anh, liệu về sau có ý đồ thăng lên vào trong huyện làm kinh tế giúp ông ấy không, anh lấy cớ bên này vừa mới bắt đầu để từ chối.
Mới đầu anh chỉ là có chấp niệm với thôn Thượng Trang, cái thôn mà về sau đã biến mất này, giờ nếu nói đi lên đường chính trị, từng bước một bò lên trên, Cố Hướng Hằng xoa xoa mi tâm: "Anh cần phải ngẫm lại thật kỹ."
Đi vào trong huyện, vậy còn có thể dốc hết sức kéo rút đỡ thôn Thượng Trang sao? Không được, anh muốn mưa móc đều dính.
Về sau có lẽ sẽ, nhưng mà bây giờ còn chưa được."
Giang Cảnh Du gật đầu: "Giờ còn sớm, nghĩ từ từ."
Mặc kệ tương lai quy hoạch đi làm nghề nghiệp gì, đều có chuyện có thể làm.
Cố Hướng Hằng: "Ngày hội tiếp theo đây chính là trung thu, bên trường em có nói với em là muốn cái gì không?"
Giang Cảnh Du: "Anh nhắc em đó."
Mỗi lần tết nhất lễ lạc các đơn vị đều sẽ phát phúc lợi, đơn vị có tiền thì phúc lợi tốt hơn chút, đơn vị không có tiền thì phúc lợi kém hơn chút.
Tiểu học trong huyện cũng là một cái đơn vị đứng đắn, cũng là khách hàng của thôn bọn họ.
Trường học của bọn cô thu nhập cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần tết nhất lễ lạc, phúc lợi nên có cho công nhân chính thức vẫn phải có, ví dụ như người của phòng mua sắm năm nay muốn mua sắm hột vịt muối, nấm hương, còn có củ sen và tàu hủ ky của thôn bọn họ.
Trường học mua sắm với số lượng không nhiều lắm, cũng không có gì quá đắt, vài món thêm lên bày với nhau tặng cho mọi người làm phúc lợi cũng coi như không có trở ngại.
So sánh với trường học, những đơn vị khác lại khá là tài đại khí thô, ví dụ như xưởng thực phẩm, họ đã đặt mấy con heo của thôn rồi, đến lúc đó giết rồi phân cho các công nhân chính thức của xưởng thực phẩm.
Công nhân chính thức của xưởng thực phẩm là tới mấy trăm người, mỗi người được nửa cân thịt heo, những lãnh đạo cấp bậc cao phía trên sẽ được thêm chút, hoặc là trực tiếp cho gà hun khói hoặc là vịt hun khói luôn.
Còn những đơn vị khác, ví dụ như xưởng quần áo, bọn họ vẫn đặt đậu hủ, đậu phụ khô, tàu hủ ky, da đậu phụ mặt khác còn một túi hỗn hợp trứng gà và trứng vịt.
*: Đây là một dạng món ăn vặt ở Vũ Hán, TQ. Món này bao gồm phần vỏ làm từ trứng, bột mì, bột gạo và sữa đậu nành (đôi khi có thêm sữa đậu xanh) – có vị mặn, lớp ngoài làm bằng bột đậu xanh trộn với bột trứng chiên chín lớp dưới trộn với gạo nếp, và phần nhân nhồi tùy ý thích. Mình sẽ để hình phía dưới.
Càng không thể thiếu tiệm cơm quốc doanh. Tết đến mà, cũng có càng nhiều người nguyện ý đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cải thiện thức ăn, nguyên liệu nấu ăn tất nhiên phải được chuẩn bị sung túc.
Cố Hướng Hằng: "Anh nhớ kỹ, đơn hàng bên Cung Tiêu Xã cần cũng đã đưa tới, bọn họ muốn không ít thịt hun khói."
Nói tới đó, vẻ mặt anh đầy ý cười: "Trung thu năm nay, mấy món độn hàng kia đều có thể thanh lý sạch sẽ." Kiếm đầy bồn đầy chén.
Giang Cảnh Du cười: "Tiền càng tích cóp càng nhiều, chỉ là phải mua máy móc, vẫn là không đủ."
"Bên phía biên tập Dương cũng không nghe được chỗ nào có máy máy không cần hoặc là báo tổn hại."
Cố Hướng Hằng hơi hơi thở dài một hơi: "Thôi hỏi thăm từ từ đi."
Lúc này có rất nhiều máy móc bọn họ cũng không cách nào dựa vào chính mình, một vài loại máy móc khá có hàm lượng kỹ thuật đều chỉ có thể ỷ lại hàng nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng mà bên nước ngoài sao sẽ đưa đồ tốt cho bọn họ chứ, nếu nguyện ý bán qua đây không chỉ giá cả đắt đỏ, còn là sản phẩm bị đào thải nữa.
Giang Cảnh Du: "Nếu chúng ta có thể làm ra hàng xuất khẩu thì hay rồi."
Dù cho là ở cái thời kỳ canh chừng cực kỳ nghiêm ngặt với quan hệ nước ngoài này cũng có hàng xuất khẩu, những hàng xuất khẩu kia sẽ giúp đổi về ngoại hối, sau đó lại dùng tiền ngoại hối đó mua sắm những thứ đất nước bọn họ cần.
Chỉ là những mặt hàng kia đều bị trông chừng rất nghiêm ngặt, lấy tình huống hiện tại của bọn họ mà nói, muốn xuất khẩu khá là khó.
Đột nhiên Giang Cảnh Du nghĩ tới một thứ tốt, món này không chỉ người nước bọn họ thích, người nước ngoài cũng rất thích.
Không thể xuất khẩu, chỉ bằng người dân trong nước cũng có thể để bọn họ kiếm đầy chậu, nếu mà cải cách mở cửa, món này chuyển sang làm hàng xuất khẩu cũng dễ dàng.
Cố Hướng Hằng nghi hoặc: "Thứ tốt gì?"
Giang Cảnh Du cười: "Anh biết không, nước ta là vào giai đoạn giữa thập niên 80 mới mua được máy móc thiết bị từ bên Nhật Bản về, sản xuất ra cây xúc xích đầu tiên của nước mình."
Sau đó không được mấy năm, món đó đã nhanh chóng thịnh hành cả nước.
Cố Hướng Hằng: "......" Mặc sức tưởng tượng một chút, tương lai rất đẹp đẽ, nhưng giờ lại bị kẹt ở cái cửa ải máy móc này.
Cô gái có bầu kia không biết là đã nghĩ thông suốt rồi hay là đã sớm quyết định phản kháng, chỉ là chờ đợi thời cơ hay sao ấy, cô ấy đã trốn thoát khỏi nhà, phá thai, sau đó chạy theo cái anh sống trong núi kia rồi.
Ngay cả tiền đi bệnh viện phá thai của cô ấy cũng là cái anh kia cho.
Bởi vậy, cha cô gái kia một phân tiền lễ hỏi cũng không thu được, con gái chạy rồi, như giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Bên cái lũ họ Trương kia cũng không đỡ hơn được chỗ nào, Trương Bát Bảo kia đã bị người đàn ông kia đánh gãy một chân.
Tuy mọi người đều không bắt được tại trận, cũng không có ai thấy được, nhưng mà liên hệ với tình huống hiện tại một chút, vậy thì người đàn ông kia ra tay là có khả năng nhất.
Cha cô gái kia không cam lòng, nhưng mà có không cam lòng đi nữa thì lão ta cũng không cách nào truy theo vào núi, bởi địa thế trong núi phức tạp đến vậy, không có ai quen cửa quen nẻo dẫn dắt, không chừng sẽ trực tiếp đi đến hang ổ dã thú, thành đồ ăn đưa tận cửa cho chúng nó mất.
Dù hai cái nhà kia có mắng chửi kiểu gì đi nữa, thế cũng hết cách rồi.
Biết được mọi chuyện rồi, Giang Cảnh Du cảm thấy không trung thật trong xanh, không khí rất tươi mát, ngay cả thời tiết khô nóng này cũng chợt thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Trương Lục Hoa kia cũng không mò tới nữa, cả ngày ở trong nhà chăm nom thằng em quý hóa của cô ta, mà nghe nói làm đến vậy cũng không được cái gì tốt, mẹ cô ta vẫn luôn đang mắng cô ta, nói nếu cô ta có tiền đồ, gom được đủ tiền sớm một chút, cưới em dâu vào cửa, vậy sẽ không có chuyện sau này. Giờ thì hay rồi, em trai cô ta bị đánh gãy một chân.
Đều là cô ta sai!
Cả ngày cô ta đều bị đánh chửi để hả giận.
Về phần báo công an, nhà họ Trương thì cũng muốn làm vậy lắm, chỉ là vì sao Trương Bát Bảo bị đánh cũng có chút không sáng sủa, bọn họ không dám.
Vụ Trương Bát Bảo cưỡng hiếp cô kia đến bây giờ cũng chỉ được biết trong phạm vi nhỏ, hơn nữa cơ bản đều là truyền loạn, nhà bọn họ cũng không có chứng cứ Trương Bát Bảo là bị người kia đánh, nếu mà thiệt đi báo công an rồi kéo ra vụ kia, làm không tốt thì bảo bối nhà họ Trương phải đi ngồi tù.
Giang Cảnh Du cũng hiểu rõ vì sao nhà gái không muốn đi tìm công an, bởi vì ngay cả trong xã hội phát đạt thời hiện đại cũng có nhiều cô gái gặp chuyện như thế đều phải đánh gãy răng nuốt máu xuống bụng, chính là không muốn ảnh hưởng đến tương lai cùng thanh danh của mình, làm vậy họ sẽ không cần bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Vào thời điểm này, bị chỉ chỉ trỏ trỏ hay khinh thường sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Trước kia còn từng nghe có người nói trong thôn có quả phụ mất chồng, chỉ là có mấy kẻ bắt gió bắt bóng thấy trong nhà người đó có đàn ông, kết quả lời đồn càng diễn càng mạnh, làm quả phụ kia không cách nào nhẫn nại, lựa chọn tự sát.
Lời đồn đãi, có thể giết người đấy.
Trừ bỏ những chuyện kia ra, trong thôn còn có một việc đáng giá để nói, đó chính là kế toán xin nghỉ mấy hôm, công việc của ông ấy thì nhờ người khác hỗ trợ hoặc là tạm thời áp ra sau, chờ ông ấy về lại xử lý, bởi ông ấy muốn đi xa nhà.
Đi đâu vậy?
Ông ấy muốn cùng con gái, còn có đội trưởng thanh niên tri thức Tống Ích bên đại viện thanh niên tri thức nữa, đến nhà anh ta. Ông ấy muốn đi gặp mặt bên thông gia.
Tống Ích đi khai giấy xin nghỉ thăm người thân từ chỗ Cố Hướng Hằng, cha con kế toán đi xa nhà cũng phải được viết thư giới thiệu, chứ không có muốn ra cũng không ra được.
Kế toán là lúc nói chuyện với Cố Hướng Hằng xong rồi càng cân nhắc càng thấy có đạo lý, cảm thấy vẫn là phải đi gặp cha mẹ chồng của con gái một lần, cũng là để nhận cửa nữa, như thế này thì mới có thể yên lòng mà giao con gái cho cậu kia.
Ông ấy nói như thế, Tống Ích đáp ứng rồi.
Anh ta viết thư nói rõ ràng tình huống trước cho cha mẹ, cũng là để bọn họ chuẩn bị trước một chút, sau đó mới mua vé đi về nhà.
Qua được mấy ngày, ba người họ đã trở lại, từ nụ cười tươi trên mặt kế toán và con gái ông ấy mà xem, bọn họ vừa lòng với chuyến đi này.
Không được bao lâu liền bắt đầu thu xếp làm hôn lễ cách mạng, hết thảy đều giản lược, chuẩn bị cũng nhanh.
Giang Cảnh Du nhìn một chút, hai người thoạt nhìn cũng là trai tài gái sắc.
Không thể phủ nhận Tống Ích có điều đồ, nhưng mà anh ta cũng có thứ để con gái nhà kế toán có điều đồ lại.
Bên phía cô em họ Diệp Hân cũng đang tiến triển thuận lợi, em ấy gặp mặt cháu nội của lão hiệu trưởng xong, hai bên đều tỏ vẻ tiếp tục làm quen chút nữa, hiện tại đang trong giai đoạn tiến thêm một bước làm quen, nếu vẫn cứ lấy trạng thái thế này mà tiếp tục, vậy sẽ định ra nhanh thôi.
Chẳng qua dù cho thật sự thành đôi, Giang Cảnh Du vẫn cứ cảm thấy kết hôn sinh con muộn chút thì tốt hơn.
Diệp Hồng Tú cười: "Biết mà, không có nhanh như vậy. Nếu thuận lợi, áng chừng tới xuân sang năm sẽ làm hỉ sự." Này đây còn nửa năm đây nè.
Sang năm, vậy là 17.
17 tuổi, là cái tuổi kết hôn phổ biến ở lúc này.
Giang Cảnh Du: "Thật ra con cảm thấy tới 18 tuổi kết hôn tốt hơn."
Diệp Hồng Tú: "Mẹ chẳng quản mấy cái đó, em họ con có ba mẹ nó mà."
Chỉ là bà cũng sầu: "Thằng em của con đã 20 tuổi rồi, còn chưa có gấp kìa."
Giang Cảnh Du: "À, con nhớ ra có chút việc, con về trước đây."
Nếu mà mở đầu vụ này thì ghê lắm, nên cô vẫn là bỏ chạy đi cho lành.
Thời gian lắc lư đi tới tháng 8.
Hôm nay, sáng sớm dậy liền thấy được Giang Nhược Thư mặt cười ngây ngô, anh ấy tới đây báo cáo tin tức tốt: "Cảnh Du, chị dâu em sinh rồi, tối hôm qua ở bệnh viện sinh được đứa con trai, là một thằng nhóc béo khỏe mạnh."
Giang Cảnh Du nhìn bộ dáng hưng phấn của anh, cũng cười: "Chúc mừng nha, giờ còn đang ở bệnh viện sao?"
Giang Nhược Thư: "Ở."
Giang Cảnh Du: "Chừng nào xuất viện? Chờ xuất viện để em đi thăm cháu."
Giang Nhược Thư: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi, sinh thuận."
Hôm nay còn có một tin tức tốt khác, tới tối rồi, level trong game của cô lại lên cao một cấp, 'Ting' một tiếng, thanh âm này với Giang Cảnh Du mà nói là mỹ diệu mười phần.
Gấp không chờ nổi mà đi nhìn ruộng đồng, thấy đất ruộng không có biến hóa, vẫn cứ là 16 miếng đất. Không thể khai khẩn đất mới.
Lại mở khu mua bán ra, xem xét bên mảng hạt giống thử coi có xuất hiện giống cây trồng mới không —— Cũng không có luôn.
Giang Cảnh Du có chút thất vọng, tiếp tục xem, rốt cuộc phát hiện lần này vẫn là có đồ mới xuất hiện.
Món mới xuất hiện là mồi câu cao cấp, còn có một cái là lưới bắt cá trung cấp.
Cô lập tức mua 10 cái mồi câu cao cấp và 2 tấm lưới bắt cá để thử xem, sau đó ở ngay dưới cái nhìn chăm chú của Cố Hướng Hằng, vung cần câu ra.
Lần đầu tiên câu lên được 1 con cá chim cỡ mười mấy cân.
Ùi ghê chưa, trách không được là mồi câu cao cấp, cái trọng lượng này thiệt đúng rất cao cấp.
Lần thứ 2 thì thất bại.
Lần thứ 3 là 1 con cua, 1 con cua nặng cỡ 3 lạng. Vận khí này thiệt chả thế nào tốt.
Lần thứ 4 không được con nào.
Lần thứ 5 cô câu lên được 1 con cá chình, cá chình ngon lắm.
Cố Hướng Hằng nhìn kích cỡ cá chình một phen: "Hồi nữa nướng ván sắt đi, hoặc là rán giòn cũng ngon lắm em."
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được 1 con mực to, mực này nặng cỡ 5-6 cân.
Cố Hướng Hằng cười: "Có mực nướng nè."
Xem ra mồi câu cao cấp này có thể câu lên được càng nhiều hải sản hơn, trọng lượng cũng nặng hơn mồi câu sơ cấp và trung cấp.
"Rào rào"
Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng đều bị chấn kinh rồi, bởi vì lần thứ 9 này bọn họ câu lên được 1 con cá mập.
Chẳng qua là cá mập nhỏ.
Cố Hướng Hằng duỗi tay chọc chọc con cá mập kia, nó còn hung ác há mồm muốn cắn anh.
Nó có biết nó đã rời khỏi biển rộng chưa nhỉ? Kiêu ngạo đến vậy.
"Thả lời tàn nhẫn" với nó vài câu xong, Cố Hướng Hằng đưa cá mập bé về lại biển rộng.
Sau đó Giang Cảnh Du quăng lưới bắt cá xuống.
Lưới vừa được kéo lên, cá kéo lên không khác với mồi câu trung cấp cho lắm.
Chỉ là càng thuận tiện và mau lẹ hơn thôi.
Cá vớt lên được về cơ bản đều dưới 5 cân.
Giang Cảnh Du lại mua 10 phần mồi câu cao cấp.
Lúc này vận khí của cô tốt hơn hồi nãy.
Lần đầu tiên câu lên được một con cá mú nặng 8 cân.
Lần thứ 2 thất bại.
Lần thứ 3 câu lên được một cái thùng kho báu, mở ra nhìn một cái, bên trong có một viên đồng vàng không nhìn ra được là thời đại nào.
Lần thứ 4 không dính con nào.
Lần thứ 5 câu lên được một con cá đù vàng* nặng 2 cân.
*: nó có khá nhiều tên, cá lù đù vàng, cá đỏ dạ lớn, cá sóc, đều là nó hết á.
Cá đù vàng này hồi hiện đại cô mua một lần rồi, 1 con đã làm cô đi đứt hơn 20.000 tệ, mà con này còn nặng hơn con cô mua hồi đó một chút.
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được một con tôm hùm giương nanh múa vuốt, xem trọng lượng một cái, 3 cân rưỡi.
Lần thứ 8 không được con nào.
Lần thứ 9 câu lên được 1 con cá hồi nặng 20 cân.
Lần thứ 10 chắc chắn là thất bại rồi, Giang Cảnh Du bèn thu tay lại, hưng phấn mà nhìn đống hải sản này.
Cố Hướng Hằng còn đang cầm cái đồng vàng kia: "Em nói, về sau nếu mà câu lên được nhiều rương báu, liệu có thể câu lên được 1 quốc bảo không nhỉ?"
Bảo bối dưới đáy biển chắc chắn là rất rất nhiều.
Giang Cảnh Du cũng động lòng, chỉ là nghĩ đến xác suất một chút, cô thỏa mãn: "Vậy thì vận khí phải tốt đến cỡ nào chứ, thực tế chút đi anh, đám hải sản này đã rất khó lường rồi.
Cố Hướng Hằng nhìn đám cá này một chút, cũng cười, ngo ngoe rục rịch: "Cũng cho anh câu thử với."
"Để anh coi coi có thể câu lên được con nào to không."
Cá trong biển trên trăm cân cũng không hiếm thấy, giờ mấy con câu lên được nặng nhất cũng mới có hai mươi mấy cân. Không nói đến cá voi to không địch thủ, có thể câu lên được con nào trên trăm cân cũng rất khó lường rồi.
Giang Cảnh Du đưa cần câu cho anh: "Rồi, em đi thu thập trước."
Cô muốn ăn tôm hùm, cô muốn ăn cá hồi nướng, cô muốn ăn cá đù vàng hấp!
Hôm nay là một bữa thịnh yến hải sản!
Đại Hoàng: "Gâu gâu!"
Nếu nó mà có thể nói, vậy lúc này nó chính là đang nói: "Chủ nhân, nhìn em nè!"
Giang Cảnh Du cười sờ sờ đầu nó: "Đợi lát nữa mày cũng có bữa tiệc lớn!"
Đại Hoàng: "Gâu gâu gâu!" Điên cuồng vẫy đuôi!
Hướng Hằng thăng cấp muộn một chút, không biết bên anh sẽ xuất hiện cái gì nhỉ?
Giang Cảnh Du đã bắt đầu mong đợi.
Cô chui đầu vào trong bếp, bắt đầu vén tay áo đại triển thân thủ.
Sau đó không được bao lâu cô liền nghe thấy Cố Hướng Hằng kinh hô: "Cảnh Du, em ra coi anh câu lên được cái gì nè!"
Giang Cảnh Du thả gừng thái lát trong tay ra, đi ra ngoài coi một cái, sau đó cũng bị kinh sợ: "Đây là...... Cá ngừ đại dương vây vàng?!"
Nụ cười tươi của Cố Hướng Hằng đặc biệt làm người ta thấy chói lóa: "Đúng! Cá ngừ vây vàng, 98 cân!"
Giang Cảnh Du: "!!!"
Đây là niềm vui khi câu biển sao! Cô muốn yêu đi câu biển rồi!
Mồi câu cao cấp đã có thu hoạch lớn vậy rồi, vậy chờ đến khi lưới bắt cá cao cấp đi ra, thu hoạch sẽ càng vui sướng!
Không biết trên mồi câu cao cấp nữa có còn gì không nữa.
Giang Cảnh Du sờ sờ da con cá lớn này: "Cá ngừ đại dương nha, nên ăn thế nào thì mới tốt đây nhỉ?"
Đây thật đúng là phiền não ngọt ngào.
Hai người hưởng thụ bữa tiệc hải sản to bự phong phú này thiệt đã, chờ khi tiểu mạch bên ruộng Cố Hướng Hằng được thu hoạch, quả nhiên, cũng nghe được tiếng "Ting ——" kia.
Anh cũng lên được level 22 rồi.
Có kinh nghiệm bên Giang Cảnh Du rồi, anh trực tiếp đi nhìn khu mua bán, món mới xuất hiện là bò sữa con.
Bò sữa, chính là nói về sau sẽ có sữa bò để uống!
Giang Cảnh Du: "!!!"
Cố Hướng Hằng cũng vui vẻ, vui vẻ sờ sờ bụng Giang Cảnh Du: "Đây là biết em có bầu, cho nên cố ý chuẩn bị cho chúng ta thì phải."
Giang Cảnh Du liên tiếp gật đầu: "Vận khí a."
Có sữa bò rồi, có rất nhiều món đều có thể làm, các loại sản phẩm từ sữa như sữa lát* nè, pho mát, sữa bột, trà sữa, rồi sữa chua vân vân và mây mây đều được.
*: nó kiểu giống kẹo sữa á (ít nhất mình nhìn thì thấy giống vậy), mình sẽ để hình bên dưới.
Giang Cảnh Du cười thoải mái, Cố Hướng Hằng nghĩ đến một vấn đề: "Anh nhớ rõ là hình như mình không thể trực tiếp uống sữa bò sống đúng không?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, phải khử trùng ở nhiệt độ cực cao nhiều lần mới có thể uống."
Giang Cảnh Du thèm sữa bò lâu lắm rồi, nhưng chỗ bọn họ căn bản là không có dịch vụ đặt sữa bò, muốn mua sữa bột, ấy phải là hộ khẩu trong thành phố, còn cần phải có em bé nữa, thì mỗi tháng mới có phiếu hạn lượng. Thứ này cũng cực ít lưu thông trên chợ đen, cô chỉ mua được có vài lần mà thôi, không được bao lâu đã bụp sạch rồi, bởi pha một ly sữa bột, làm một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, thế là hộp sữa sẽ thấy đáy rất nhanh.
Giờ thì tốt rồi, về sau trên cơ bản không cần phải phát sầu vì sữa bò nữa.
Tiếp bước thực hiện tự do dùng gạo và tiểu mạch, tự do cá và gà, giờ lại nhiều ra tự do sữa bò.
Giang Cảnh Du nhìn 4 con bò con xuất hiện kia: "Bò sữa mà không sản xuất sữa nữa chính là bò thịt, anh đã từng ăn thịt bò sữa chưa?"
Cố Hướng Hằng bị hỏi đến nghẹn họng: "...... Anh chỉ từng ăn bò vàng, bò thịt thường, và thịt trâu, chưa từng ăn bò sữa."
Giang Cảnh Du: "...... Em cũng chưa từng ăn, nghe nói thịt bò sữa khá rẻ, hương vị khá là kém."
Cố Hướng Hằng: "...... Vậy chờ tụi nó không cho sữa được hãy thử là biết liền." Thịt bò sữa có dở đi nữa, đó cũng là thịt, cho một đống gia vị nặng vào, anh cũng không tin nó vẫn sẽ dở.
Nếu thiệt không được, làm thành thịt khô hay thịt băm đi.
—
Từ sau khi thăng cấp rồi, hai vợ chồng "độn lương thực" trong game không ít.
Một bộ phận nông sản thu hoạch được là phải bán đi đổi thành đồng vàng, một bộ phận thì tự mình ăn, một bộ phận nữa làm thành hàng khô.
Ví dụ như Giang Cảnh Du có hun khói một ít cá khô, làm chút cá mặn, sốt hoặc mắm từ hải sản.
Bên Cố Hướng Hằng thì chờ bò sữa trưởng thành, mỗi ngày 1 thùng sữa bò, sau khi khử trùng với nhiệt độ cao rồi thì làm thành sữa 2 lớp này, sữa chua, pho mát vân vân để ăn cho đã ghiền trước, rồi sau đó mới bắt đầu làm thành sữa bột, sữa lát, kẹo sữa.
Chờ khi bọn họ làm xong xuôi hết rồi, mấy thứ này liền lấy các loại lý do ——
"Đổi với người ta."
"Cơ hội khó được."
"Vừa lúc gặp được một người bán."
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy sữa bột với cá biển khô, biết đây là thứ tốt: "Còn có bao nhiêu? Lần tới mà gặp được, lại mua chút."
Nói rồi liền nhét tiền cho Giang Cảnh Du.
Giang Cảnh Du nhận lấy: "Dạ, ông nội, lần tới con mua nhiều chút."
Trên tay ông nội cô, thiệt sự rất là có tiền nha.
Đám Cố Hướng Hỉ cũng mỗi ngày được nhiều thêm ly sữa bò nhỏ.
"Bồi bổ sức khỏe, chúng ta đều uống."
Cô là 1 thai phụ, phải uống.
Cố Hướng Hỉ còn đang phát triển thân thể, giờ đang có chút lùn, bởi hồi trước thiếu dinh dưỡng, nếu bồi bổ chắc sẽ cao được thêm mấy centimet.
Hai anh em Triệu Kiến Quân càng là phải uống.
Hiện tại thật vất vả mới với tới được chiều cao phổ biến của đám trẻ con tuổi này, tiếp tục bồi bổ nhiều chút đi, chiều cao chính là đại sự cả đời.
—
Tháng 8, cũng đã tới lúc hết hạn báo danh cho học sinh vào học kỳ mới.
Cái này là trước đó đã nói rồi, mấy đứa nhỏ tuổi từ 12 đến 16 nếu mà còn muốn đi học, vậy trong thôn ra học phí cho bọn họ đi học.
Lúc Giang Hà lại lần nữa đưa củi tới nhà bọn họ, Cố Hướng Hằng gọi cậu bé lại: "Giang Hà, con đợi chú chút."
Cố Hướng Hằng cho cậu bé 3 viên sữa lát: "Nếm thử coi ngon không."
Giang Hà ngượng ngùng xua tay: "Chú, con không cần."
Cố Hướng Hằng: "Đừng làm ra vẻ, cầm đi." Anh trực tiếp nhét vào tay cậu bé: "Chỉ là nếm thử vị, nếu con thấy ngại, quay đầu lại kiếm nhiều thêm chút lá thông về cho thím con đi. Đúng rồi, chú có chút chuyện muốn hỏi con."
Giang Hà nắm thật chặt lấy 3 viên sữa lát: "Chạng vạng con đưa lá thông tới liền, có chuyện gì vậy chú."
"Sắp hết hạn báo danh đi học rồi, con muốn đi không?"
Năm nay Giang Hà 14 tuổi, chưa từng đi học, trong nhà nghèo đến độ ăn cơm cũng không nổi, nào còn có chuyện đi học?
Nhưng cậu bé có một tấm lòng dốc lòng cầu học, Cố Hướng Hằng không ít lần thấy cậu nhóc ở lớp xóa nạn mù chữ rồi.
Cậu bé sẽ lợi dụng thời gian vào buổi tối đi học tập, chờ thầy cô giảng bài xong, cậu còn sẽ bước qua hỏi chuyện. Đây là một đứa bé rất tò mò về thế giới bên ngoài.
Lần trước lúc anh nhìn thấy cậu bé, cậu đã có thể tự mình cầm một tờ báo ngồi yên ở đó chậm rãi đọc từng chữ một.
Giang Hà ngây ngẩn cả người.
Cậu có muốn đi không?
Cậu muốn chứ.
Chỉ là...... Giang Hà cười khổ.
Lúc mới vừa nghe đại đội trưởng nói chuyện này lúc họp thôn, cậu bé điên cuồng động lòng, chỉ là bà nội cậu bé tuổi già sức yếu, em gái phía dưới cũng còn nhỏ tuổi, nếu mà cậu nhóc đi học, đồ ăn cho gia đình phải làm sao đây?
Cố Hướng Hằng biết điều cậu bé băn khoăn: "Giang Hà, chú biết con muốn đi học, chỉ là cố kỵ trong nhà, nhưng buổi sáng con có thể dậy sớm chút để cắt chút cỏ heo đổi công điểm, tới giờ đi học buổi sáng thì đi học, buổi chiều không chậm trễ làm việc."
"Nếu con lo lắng lương thực không đủ ăn, chú cho con mượn, chờ về sau con có dư rồi lại trả cho chú."
Cố Hướng Hằng đây là nổi lên lòng ái tài, bởi vì đứa nhỏ này thật sự rất thông minh.
Cậu nhóc chỉ đi lớp xóa nạn mù chữ thôi, mà giờ chuyện biết chữ với cậu nhóc đã không thành trở ngại rồi, chữ viết thì bởi không có giấy bút luyện tập, chỉ có thể dùng nhánh cây luyện viết trên mặt đất, nhưng viết cũng tinh tế, không biết đã ngầm luyện bao lâu.
Cố Hướng Hằng: "Giang Hà, con đừng vội cự tuyệt, chú đã thương lượng với bà nội con rồi, bà cũng tán đồng chuyện con đi học."
"Thời trước có một câu là 'Tất cả toàn hạ phẩm, chỉ đọc sách là cao', câu đó đương nhiên là bất công, nhưng đi học có thể sáng suốt, có thể hiểu lý lẽ, có cái gì không hiểu, con có thể tìm kiếm đáp án ở trong sách."
Trên khuôn mặt ngăm đen của Giang Hà xuất hiện thần sắc rối rắm rõ mồn một, cậu bé lưỡng lự: "Chú, con......"
Cậu muốn mượn sao?
"Chú Cố, con đã được chú trợ giúp rất nhiều rồi......" Cậu sợ về sau cậu trả không nổi.
Nhìn thấy cậu bé như thế, Cố Hướng Hằng trực tiếp đánh nhịp: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi, bữa nay chú viết tên con lên luôn, chờ khi khai giảng nhớ rõ đi học đúng giờ."
"Còn nhỏ tuổi mà nghĩ nhiều vậy làm gì, muốn đi cứ đi, về sau con chắc chắn sẽ có tiền đồ."
Có lẽ cần phải có người giúp cậu bé ra quyết định như vậy, Giang Hà nghe thấy Cố Hướng Hằng nói thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt cũng kiên nghị lên, lớn tiếng trả lời Cố Hướng Hằng: "Chú, dạ được, con nhất định sẽ học tập thật tốt!"
Cố Hướng Hằng vừa lòng gật đầu: "Nếu con đi học mà cảm thấy nhẹ nhàng, con có thể mượn người khác sách giáo khoa lớp 2, nếu cũng có thể nắm giữ nội dung, vậy con có thể đề nghị được nhảy lớp với thầy cô, như vậy thì con có thể tiết kiệm thời gian đi học."
Nghe thấy anh nói như thế, mắt Giang Hà lập tức sáng rỡ lên.
Còn có thể nhảy lớp!
Ý chính là vốn dĩ học tiểu học cần 5 năm, nếu như cậu có thể nhảy lớp, vậy có thể chỉ cần học 4 năm, thậm chí 3 năm! 2 năm!
Chờ tới tháng 9, anh em Triệu Kiến Quân và Giang Cảnh Tường thành công lên lớp 2, đồng thời, học kỳ này trường tiểu học của bọn họ nghênh đón đợt tân học sinh nhiều đến cơ hồ xưa nay chưa từng có, vì thế, hai căn phòng học vốn dĩ cũng không đủ dùng, bắt đầu dùng một lớp học mới.
Có thể chiếm hời của nhà nước, không ít người đều đưa con cháu nhà mình tới.
Giống như Cố Hướng Hằng đã nói vậy, buối sáng đi học, buổi chiều còn có thể tiếp tục làm việc, nếu tính toán như thế, so sánh với học phí, bọn họ không có lỗ bao nhiêu.
Hơn nữa mọi người đều rất cơ linh, biết đại đội trưởng thích dùng người có văn hóa, bọn họ cũng muốn con cháu nhà mình có tiền đồ.
Hơn nữa, bọn họ không thể không thừa nhận rằng, mấy người làm công tác văn hóa kia có vài phương diện thiệt sự giỏi hơn bọn họ, ví dụ như mấy thanh niên tri thức kia, họ đi đến chỗ này ra đồng làm việc ai nhìn thấy cũng phải lắc đầu, nhưng mà để bọn họ làm sổ sách đo đếm kia, ai cũng làm tốt hơn đám nông dân bọn họ.
Lần này có 24 bé trai được đi học, từ 12 tuổi đến 16 tuổi đều có, trong đó chỉ 1 người 16 tuổi, còn mấy cậu nhóc tuổi từ 12 đến 13 thì khá nhiều, còn mấy bé gái, chỉ có 4 bé được tới, đều là 13 tuổi.
Làm giáo viên có thể rất dễ dàng phát hiện lứa học sinh mới này khác với lứa học sinh mới trước đó, đại bộ phận bọn họ đều là gia đình khó khăn.
Đại đội trưởng nói về sau sẽ từng bước hạ thấp số tuổi được nhập học miễn phí, nên giờ là một đứa dưới 12 tuổi cũng không có.
Có mấy người còn không tin, cứ cảm thấy sẽ không có chuyện tốt như vậy, thẳng đến khi thật sự nhìn thấy mấy đứa nhỏ đến lớp đi học, còn không cần giao học phí, có người hối hận, tìm đến Cố Hướng Hằng: "Đại đội trưởng, trước đó tôi quên báo danh, thằng con tôi cũng phù hợp yêu cầu, năm nay nó 15 tuổi."
Nếu có thể đến trường đi học cho biết đọc biết viết, biết tính toán, vậy nửa ngày công điểm kia không cần cũng được.
Cố Hướng Hằng không thích người lật lọng, nhưng dưới tình huống thế này thì lại là ngoại lệ.
Lại cho thêm vài đứa nữa vào, đợt học sinh mới năm nay lên con số vượt quá 30, xưa nay chưa từng có nha.
Mười lăm mười sáu tuổi, ở nông thôn, trừ bỏ chưa kết hôn, về cơ bản đã là một người trưởng thành rồi.
Mấy đứa tới đây học có đứa cảm thấy có hời không chiếm thì phí nên tới, cũng có đứa như Giang Hà, cực kỳ quý trọng cơ hội không dễ có được này.
Tuổi lứa học sinh này lớn, định lực tốt, học tập như chết đói vậy, này đây đã kéo luôn mọi người cùng các thầy cô lên.
Giang Minh Tông bận rộn hơn trước kia, làm một giáo viên với kinh nghiệm phong phú, ông ấy đã sớm thuộc làu nội dung giảng bài rồi, nhưng mà sau học kỳ mới này bắt đầu, ông ấy đã tốn nhiều thời gian hơn với việc soạn bài.
Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du có tới trường đứng bên ngoài lớp học nhìn lứa học sinh kia học tập.
Cả đám kia sống lưng thẳng thớm, hai mắt nhìn thẳng bảng đen, không có một tia tạp âm.
Còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Trên đường đi, hai vợ chồng vừa đi vừa trò chuyện: "Từ giờ đến lúc khôi phục thi đại học còn có 8 năm, nếu bọn họ có thể học tập cho giỏi, chờ đến lúc đó, chưa chắc không thể xông xáo đua một phen."
Ở cái niên đại này, có thể thi đậu đại học, đấy là thật sự thay đổi vận mệnh.
Tốt nghiệp đại học rồi, có kém nhất cũng là được phân phối vào đơn vị trong chính phủ hoặc là quốc xí vân vân, hơn nữa đại ngộ rất tốt, cơ bản đều sẽ được phân phòng ở.
Thẳng đến về sau càng ngày càng nhiều sinh viên, thế mới hạ thấp đãi ngộ, chứ mấy lứa sinh viên trước đó là thiệt sự không lo tiền đồ.
Giang Cảnh Du nhìn chồng: "Lúc khôi phục, anh có muốn đi tham gia thi đại học không?"
Cố Hướng Hằng: "...... Trước hết nhìn thế phát triển của thôn khi đó đi." Thượng cấp cũ cũng có hỏi anh, liệu về sau có ý đồ thăng lên vào trong huyện làm kinh tế giúp ông ấy không, anh lấy cớ bên này vừa mới bắt đầu để từ chối.
Mới đầu anh chỉ là có chấp niệm với thôn Thượng Trang, cái thôn mà về sau đã biến mất này, giờ nếu nói đi lên đường chính trị, từng bước một bò lên trên, Cố Hướng Hằng xoa xoa mi tâm: "Anh cần phải ngẫm lại thật kỹ."
Đi vào trong huyện, vậy còn có thể dốc hết sức kéo rút đỡ thôn Thượng Trang sao? Không được, anh muốn mưa móc đều dính.
Về sau có lẽ sẽ, nhưng mà bây giờ còn chưa được."
Giang Cảnh Du gật đầu: "Giờ còn sớm, nghĩ từ từ."
Mặc kệ tương lai quy hoạch đi làm nghề nghiệp gì, đều có chuyện có thể làm.
Cố Hướng Hằng: "Ngày hội tiếp theo đây chính là trung thu, bên trường em có nói với em là muốn cái gì không?"
Giang Cảnh Du: "Anh nhắc em đó."
Mỗi lần tết nhất lễ lạc các đơn vị đều sẽ phát phúc lợi, đơn vị có tiền thì phúc lợi tốt hơn chút, đơn vị không có tiền thì phúc lợi kém hơn chút.
Tiểu học trong huyện cũng là một cái đơn vị đứng đắn, cũng là khách hàng của thôn bọn họ.
Trường học của bọn cô thu nhập cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần tết nhất lễ lạc, phúc lợi nên có cho công nhân chính thức vẫn phải có, ví dụ như người của phòng mua sắm năm nay muốn mua sắm hột vịt muối, nấm hương, còn có củ sen và tàu hủ ky của thôn bọn họ.
Trường học mua sắm với số lượng không nhiều lắm, cũng không có gì quá đắt, vài món thêm lên bày với nhau tặng cho mọi người làm phúc lợi cũng coi như không có trở ngại.
So sánh với trường học, những đơn vị khác lại khá là tài đại khí thô, ví dụ như xưởng thực phẩm, họ đã đặt mấy con heo của thôn rồi, đến lúc đó giết rồi phân cho các công nhân chính thức của xưởng thực phẩm.
Công nhân chính thức của xưởng thực phẩm là tới mấy trăm người, mỗi người được nửa cân thịt heo, những lãnh đạo cấp bậc cao phía trên sẽ được thêm chút, hoặc là trực tiếp cho gà hun khói hoặc là vịt hun khói luôn.
Còn những đơn vị khác, ví dụ như xưởng quần áo, bọn họ vẫn đặt đậu hủ, đậu phụ khô, tàu hủ ky, da đậu phụ mặt khác còn một túi hỗn hợp trứng gà và trứng vịt.
*: Đây là một dạng món ăn vặt ở Vũ Hán, TQ. Món này bao gồm phần vỏ làm từ trứng, bột mì, bột gạo và sữa đậu nành (đôi khi có thêm sữa đậu xanh) – có vị mặn, lớp ngoài làm bằng bột đậu xanh trộn với bột trứng chiên chín lớp dưới trộn với gạo nếp, và phần nhân nhồi tùy ý thích. Mình sẽ để hình phía dưới.
Càng không thể thiếu tiệm cơm quốc doanh. Tết đến mà, cũng có càng nhiều người nguyện ý đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cải thiện thức ăn, nguyên liệu nấu ăn tất nhiên phải được chuẩn bị sung túc.
Cố Hướng Hằng: "Anh nhớ kỹ, đơn hàng bên Cung Tiêu Xã cần cũng đã đưa tới, bọn họ muốn không ít thịt hun khói."
Nói tới đó, vẻ mặt anh đầy ý cười: "Trung thu năm nay, mấy món độn hàng kia đều có thể thanh lý sạch sẽ." Kiếm đầy bồn đầy chén.
Giang Cảnh Du cười: "Tiền càng tích cóp càng nhiều, chỉ là phải mua máy móc, vẫn là không đủ."
"Bên phía biên tập Dương cũng không nghe được chỗ nào có máy máy không cần hoặc là báo tổn hại."
Cố Hướng Hằng hơi hơi thở dài một hơi: "Thôi hỏi thăm từ từ đi."
Lúc này có rất nhiều máy móc bọn họ cũng không cách nào dựa vào chính mình, một vài loại máy móc khá có hàm lượng kỹ thuật đều chỉ có thể ỷ lại hàng nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng mà bên nước ngoài sao sẽ đưa đồ tốt cho bọn họ chứ, nếu nguyện ý bán qua đây không chỉ giá cả đắt đỏ, còn là sản phẩm bị đào thải nữa.
Giang Cảnh Du: "Nếu chúng ta có thể làm ra hàng xuất khẩu thì hay rồi."
Dù cho là ở cái thời kỳ canh chừng cực kỳ nghiêm ngặt với quan hệ nước ngoài này cũng có hàng xuất khẩu, những hàng xuất khẩu kia sẽ giúp đổi về ngoại hối, sau đó lại dùng tiền ngoại hối đó mua sắm những thứ đất nước bọn họ cần.
Chỉ là những mặt hàng kia đều bị trông chừng rất nghiêm ngặt, lấy tình huống hiện tại của bọn họ mà nói, muốn xuất khẩu khá là khó.
Đột nhiên Giang Cảnh Du nghĩ tới một thứ tốt, món này không chỉ người nước bọn họ thích, người nước ngoài cũng rất thích.
Không thể xuất khẩu, chỉ bằng người dân trong nước cũng có thể để bọn họ kiếm đầy chậu, nếu mà cải cách mở cửa, món này chuyển sang làm hàng xuất khẩu cũng dễ dàng.
Cố Hướng Hằng nghi hoặc: "Thứ tốt gì?"
Giang Cảnh Du cười: "Anh biết không, nước ta là vào giai đoạn giữa thập niên 80 mới mua được máy móc thiết bị từ bên Nhật Bản về, sản xuất ra cây xúc xích đầu tiên của nước mình."
Sau đó không được mấy năm, món đó đã nhanh chóng thịnh hành cả nước.
Cố Hướng Hằng: "......" Mặc sức tưởng tượng một chút, tương lai rất đẹp đẽ, nhưng giờ lại bị kẹt ở cái cửa ải máy móc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.