Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính
Chương 4: Trùm bao tải, an bài liền!
Đại Hà Đông Lưu
07/08/2023
Giang Cảnh Du muốn biết mục đích của Giang Kiều, bởi vậy khi Giang Kiều
chủ động xáp tới mới không có chối từ, Diệp Hồng Tú nhìn thấy Giang Kiều tới rồi đó, nhưng bà vẫn bảo Giang Cảnh Tường đuổi kịp: "Giang Cảnh
Tường tay chân nhanh nhẹn, nó sẽ không chậm trễ chuyện của mấy đứa đâu,
mà nó cũng phải đi cắt cỏ heo. Giang Cảnh Tường, con đuổi kịp đi."
Giang Kiều nói cười như yến hót: "Cảnh Tường cũng thật cần mẫn, còn nhỏ tuổi đã có thể làm việc giúp cho nhà mình rồi."
Giang Cảnh Tường nghe thấy khích lệ mình, đắc ý đến ưỡn ưỡn ngực: "Cỏ heo nhà bọn em đại bộ phận đều là em cắt!" Cuối năm giết heo cậu nhóc có thể ăn nhiều thêm mấy miếng thịt heo đó!
Vì thịt heo này, cậu cắt cỏ heo cần mẫn lắm, tình nguyện thiếu chút thời gian đi chơi với tiểu đồng bọn một lát cũng phải đi cắt cỏ heo.
Giang Cảnh Du nhịn không được mà liếc mắt nhìn Giang Cảnh Tường một cái, cậu nhóc con mới 5 tuổi, đã hiểu chuyện vậy rồi!
Ở đời sau, cái tuổi này còn chưa đi học tiểu học đâu, không phải đồ gấu con đã có thể làm cha mẹ ông bà a di đà phật rồi, nhưng ở cái niên đại này, con nít lớn như vậy làm những việc trong khả năng cho phép giúp gia đình lại là chuyện quá đỗi thường thấy.
Lại lớn thêm mấy tuổi là có thể kiếm công điểm rồi.
Giang Cảnh Tường quen cửa quen nẻo mà cõng sọt lên: "Chị, em biết chỗ nào có rau dại non, cỏ heo cũng có luôn, đi với em, đó chính là chỗ tốt mà gần đây em mới phát hiện đó."
Ở khoảng cách gần sớm đã bị lựa lặt đi gần sạch rồi, bọn họ chỉ có thể đi đến chỗ xa hơn.
Nhìn cái hướng đi này của Giang Cảnh Tường, trong lòng Giang Cảnh Du chợt động.
Đây là hướng đi vào trong núi.
Hiện tại vừa lúc cô muốn đi xem thử tình huống trước.
Thôn Thượng Trang dựa núi gần sông, hồi thiên tai dựa vào núi non sông nước này mà không biết đã nuôi sống bao nhiêu người đã gần sống không nổi, nhưng nếu mà không có chút bản lĩnh, núi sâu cũng là nơi có thể muốn mạng người.
Trên đường đi Giang Cảnh Tường nói ngay đến chuyện này: "Chúng ta đi vào núi đầu sói, năm ngoái còn có người nghe thấy sói tru, may mà bầy sói không có quẹo đến chỗ thôn Thượng Trang chúng ta đó." Vẻ mặt cậu may mắn: "Sói sẽ ăn con nít, nếu tụi nó tới, em liền nguy hiểm rồi."
Mấy đứa con nít không nghe lời, câu nghe được nhiều nhất từ người lớn trong nhà chính là quay đầu lại sói tới ngậm mi đi.
Giang Kiều nhịn không được cười nhạo: "Cảnh Tường em yên tâm, chỗ chúng ta đây nhân kiệt địa linh, sẽ không có sói xuống núi."
Cô ta chính là trọng sinh, điểm này vẫn là biết đến, chỗ bọn họ từ nay về sau đều không có bầy sói đến thăm.
Núi đầu sói là một ngọn núi lùn, mà sẽ có một cái tên hung hãn như thế hoàn toàn là vì nó trông rất giống đầu sói, mà trên thực tế ở vành ngoài núi non này, người cắt cỏ bổ củi ở đây nhiều, vẫn là khá an toàn.
Khi sắp sửa đi đến chân núi ấy, Giang Cảnh Du thấy được Lưu Toàn vội vàng đi ngang qua trên một con đường nhỏ khác. Hắn ta cúi đầu, trên người còn mặc bộ quần áo rách tung tóe lại lôi thôi lếch thếch mà Giang Cảnh Du từng thấy kia nữa, chẳng biết là vội vàng đi đâu nữa.
Này đây đã nhắc nhở Giang Cảnh Du: Trùm bao tải, an bài liền.
Giang Kiều cũng thấy được, mắt nhíu lại, Lưu Toàn? Sao gã ta lại ở đây?
Cô ta nhìn thoáng qua Giang Cảnh Du, muốn phát ra chút động tĩnh gọi Lưu Toàn tới, tốt nhất là gã ta với Giang Cảnh Du dây dưa không thôi, phát sinh chút gì đó, nhưng mà vừa thấy gần đây trừ bỏ ba người bọn họ còn có những người khác nữa, thế mới đánh mất ý niệm này.
Nếu Lưu Toàn muốn làm chút gì đó, cô ta nên chạy hay là không chạy đây?
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Giang Kiều không muốn nhấc lên quan hệ với Lưu Toàn.
Giang Kiều rõ mười mươi cái gã kia vô lại cỡ nào, nếu mà để gã ta biết là cô ta lợi dụng gã, chắc chắn là phải trả cái giá không nhỏ mới có thể tống cổ gã đi.
"Chính là chỗ này!" Giang Cảnh Tường dẫn hai người họ đi được một đường núi, lại đi được thêm một đoạn đường nhỏ bị bụi cỏ rậm rãi che phủ kín mít, quẹo mấy vòng, rốt cuộc mới tới cái chỗ tốt trong miệng Giang Cảnh Tường nhắc tới.
Giang Cảnh Du nhìn một chút, nơi này không lớn, nhưng mà có lẽ là đường khá quanh co, nên đã có đoạn thời gian không ai tới. Rau dại chỗ này đã cao lại non, cỏ heo cũng có cả tảng lớn ở kế bên.
Nhìn thấy đám rau dại này, Giang Cảnh Du nhịn không được mà than dài một hơi trong lòng. Rau dại ở đời sau là hàng khá hiếm lạ, giá cả cũng không rẻ, ngẫu nhiên đi mua nấu một bữa, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu ăn thường xuyên thì khác à.
Rau dại có dở đi nữa, có thể không ăn sao?
Đã nhìn qua tủ bát trong nhà, Giang Cảnh Du: Không được.
Có dở đi nữa cũng còn tốt hơn bị đói.
Cô đã vì rau dại hương vị không ngon mà ăn ít đi một ít, sau đó đã bị đói đến gặm khoai lang sống luôn, nhưng khoai lang cũng không thể cứ ăn hoài, ăn nhiều sẽ nóng ruột, dạ dày khó chịu.
Về sau nếu cô lại lên núi nữa thì nói là gặp được dây bí đỏ dại, hái quả bí đỏ về hẳn là sẽ không đáng nghi.
Hiện tại trong game cô vẫn là level 3, sau level 3 muốn thăng cấp liền chậm xuống. Chẳng biết khi nào mới có thể thăng cấp nữa, mà lại sẽ mở khóa chủng loại mới gì ta?
Cô phải nắm chặt cơ hội rèn luyện thân thể, tố chất thân thể cô nếu tăng lên nhiều thì việc tìm con mồi sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ vậy, cô nhìn thấy dưới hệ rễ rau dại có tảng đá, bèn thuận tay xách lên, và thế là tảng đá kia đã bị cô phá thành hai nửa, Giang Cảnh Du: "......"
Cô không tin tà, lại tìm tảng đá nữa, tảng lần này khá là cứng, cô chỉ bẻ xuống một góc nhỏ. Giang Cảnh Du cực vui sướng, cô trời sinh khỏe như vâm, giờ đây là tới chỗ này rồi nó vẫn theo tới?!
Như vậy thì vụ trùm bao tải Lưu Toàn liền càng chắc chắn hơn rồi.
Giang Cảnh Du thì vừa đào rau dại vừa nghĩ thầm mấy cái này, Giang Kiều thì lại đang nghĩ nên dẫn đường đề tài như thế nào, hoàn toàn không chú ý đến loạt động tác có thể nói là hung tàn của Giang Cảnh Du.
Châm chước trong chốc lát, Giang Kiều mở miệng: "Chị, giờ vết thương của chị hẳn là không sao rồi nhỉ?"
Giang Cảnh Tường cướp lời: "Bác sĩ Trần nói vẫn là không thể làm việc nặng, tạm thời không thể xuống ruộng kiếm công điểm, lại qua mấy hôm nữa đi, đây chính là bị thương đầu đó."
Giang Kiều cười: "Phải, vậy thì nói rõ đã không có vấn đề gì lớn rồi, rất tốt. Lần tới chị phải cẩn thận đó, mà hẳn là cũng không còn lần tới, đúng không?" Nói xong câu cuối cùng, ả ta gắt gao nhìn chằm chặp mặt Giang Cảnh Du, hy vọng có thể nhìn ra chút gì trên mặt cô.
Giang Cảnh Du mỉm cười: "Đúng vậy, không có lần tới." Cô một câu hai nghĩa nói.
Nếu mà còn có thể bị tính kế làm chính mình bị thương, vậy cô luyện võ nhiều năm như thế chả phải là luyện cái tịch mịch?
Bất kể là Lưu Toàn hay là nữ chính Giang Kiều, cô đều sẽ phản kích lại.
Chẳng biết sao, lúc này Giang Kiều cảm thấy trên lưng có chút sởn gai ốc, ả ta chà chà cánh tay: "Bác sĩ Trần có nói lúc nào có thể khỏi hẳn không?"
Ngữ khí Giang Cảnh Du nghi hoặc: "Em rất quan tâm chị nhỉ?"
Khóe miệng Giang Kiều co giật: "...... Đương nhiên, em tất nhiên quan tâm chị rồi."
Đối với cái này, Giang Cảnh Du: "Ha ha."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm tình của hai cô chị em họ này chả tốt mấy đâu à, lui tới cũng không nhiều lắm, đột nhiên lại quan tâm như vậy, không có quỷ mới lạ đó.
Giang Kiều nghe tiếng cười như thế, câm miệng, quay đầu đi, chuyên tâm đào rau dại. Không biết vì sao, cứ cảm thấy lời bà chị này có chút nghẹn người ấy, trước kia chị ta có nói chuyện kiểu này sao?
Kế tiếp chính là thời gian an tĩnh làm Giang Cảnh Du vừa lòng. Sau khi cô đào sạch sẽ một mảnh rau dại này rồi thì dạo dạo ở gần đây, so sánh đối chiếu với cảnh tượng trong trí nhớ.
Thấy cô vẫn cứ nhìn về phía núi lớn, Giang Cảnh Tường dựng thẳng radar lên: "Chị, chị cứ nhìn trong núi hoài làm gì? Phát hiện gì sao?" Cậu nhóc ngó trái ngó phải, hy vọng sẽ có một con gà rừng hay là thỏ hoang có thể nhảy ra từ trong bụi cỏ, như vậy là nhóc ta có thể ăn thịt rồi, thịt á, là thịt một năm mới ăn được mấy lần á, nghĩ thôi Giang Cảnh Tường đã nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Cảnh Du: "Không."
Tròng mắt Giang Kiều chợt xoay: "Hôm trước thím Vương có mang một con gà rừng từ trong núi về, ở trong nhà hầm một nồi canh gà thơm ngào ngạt, việc này mấy chị biết không?"
Lúc này chú ý đến lợi ích tập thể, đương nhiên, lên núi cắt cỏ thu thập nhánh cây củi lửa thì thôi vậy, nhưng nếu mà săn được con gì trong núi, nghiêm khắc mà nói, đó không phải của cá nhân, mà là của tập thể, thím Vương mang về nhà mình đó chính là đào góc tường của tập thể, cho nên chuyện như này cũng sẽ không lộ ra.
Giang Cảnh Tường nghĩ đến tư vị của gà rừng, theo bản năng lau khóe miệng một phen, giọng cũng lớn: "Thật sự?!"
Giang Cảnh Du: "Cô nghe ai nói?"
Giang Kiều: "Em......" Đang muốn nói mình tận mắt nhìn thấy, nhưng nghĩ đến cái tính đanh đá kia của thím Vương, bèn trực tiếp sửa miệng: "Lúc em làm việc nghe người khác nói, con gà rừng to kia cỡ chừng hai cân đó, đó chính là thịt nha, em nghe đến muốn lên núi bắt gà rừng luôn." Cô ta vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai người.
Đáng tiếc, trên mặt Giang Cảnh Du căn bản là không có động tĩnh, nhưng thật ra là thằng nhóc Giang Cảnh Tường kia lại ngo ngoe rục rịch, sau đó lại bị Giang Cảnh Du vỗ một phát: "Vậy cô đi đi, nói cứ như cô lên núi là có thể bắt được ấy."
Giang Kiều: "......"
Tươi cười không duy trì được.
Sao Giang Cảnh Du nói chuyện sặc người như vậy chứ?
Giang Cảnh Tường: "......"
Cơn ngo ngoe rục rịch của cậu cũng bị đè xuống, gà rừng cũng không phải dễ bắt như vậy, anh hai cậu ta lên núi cũng không bắt được, càng đừng nói đến cậu ta.
Ài, khi nào thì cậu mới có thể lớn lên đây.
Hôm nay Giang Kiều trừ bỏ đào được một ít rau dại về, còn lại có thể nói là bất lực trở về, cô ta không chỉ không bẫy được lời gì ra, còn bị Giang Cảnh Du nói cho mấy câu đến không còn lời gì để nói.
Mục đích của cô ta hôm nay là cái gì nhỉ?
Thẳng đến khi về tới nhà, Giang Kiều mới nhớ ra cô ta là đi lôi kéo làm quen.
Hiện tại trên người Giang Cảnh Du còn treo hôn ước với nhà họ Vương đó!
Từ đây đến lúc thu hoạch vụ thu không còn bao xa, cô ta phải nhanh chóng hành động mới được.
*
Lúc đi về Giang Cảnh Du cố ý đi đường vòng, đi ngang qua nhà Lưu Toàn. Cô tới đây là để điều nghiên địa hình.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Toàn, cô lơ đãng nhìn thoáng vào bên trong, thấy được bóng người mơ hồ bên trong rồi thì vừa lòng rời đi.
Nhà Lưu Toàn chỉ có một mình gã, cha mẹ gã mất sớm, anh chị em út cũng đã riêng từng người lập gia đình, không ở chung với nhau.
Hàng xóm Lưu gia ở cách đây khá xa, đến lúc đó cô chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không kinh động đến bọn họ.
Lưu Toàn không biết có ai đi ngang qua, mấy ngày nay gã đều về nhà sớm, vì sợ có người mò tới tẩn cho gã một trận.
Nếu chuyện đó thành công, bị người nhà họ Giang tẩn một trận thì thôi chịu, mà giờ không chỉ không thành, gã còn bị Giang Cảnh Du đánh cho một trận.
Đừng có nhìn Giang Cảnh Du chả thế nào động thủ, lúc ấy gã cứ y chang đã chết một lần ấy, qua đi mấy ngày rồi mà vẫn còn cảm giác chỗ bị đánh ẩn ẩn đau nhức, sau khi về nhà gã còn mơ ác mộng hai ngày, ý tưởng đối với Giang Cảnh Du biến mất chẳng thừa tí tẹo nào.
Nếu Giang Cảnh Du nói việc này ra, gã chắc chắn sẽ bị dần cho một trận chết khiếp, thậm chí sẽ bị báo công an, gã không có muốn ăn cơm tù đâu à.
Lâu như vậy, còn không có động tĩnh, xem ra việc này cứ vậy mà đi qua rồi nhể?
Cũng phải, đàn ông nhà họ Giang đều không ở nhà, chờ bọn họ về cũng đã qua lâu vậy rồi, gã cũng sẽ không nhận.
Nghĩ thế, sắc trời đã tối hù, Lưu Toàn cũng chả buồn tắm, trực tiếp nằm trên tấm chiếu rơm đã hoàn toàn không nhìn ra màu nguyên bản, cứ vậy mà chuẩn bị ngủ.
Ngủ rồi sẽ không đói nhanh đến vậy, ngày mai đi dạo dạo thử, xem có thể sờ mấy quả trứng gà khao chính mình hay không.
Đang lúc ngủ mơ, Lưu Toàn đột nhiên bị đau đớn làm bừng tỉnh, "Ưm!" Tiếng hô đau của gã bị giẻ lau trong mồm chặn lại trong cổ họng.
Cố căng tầm mắt nhìn một cái, chung quanh một mảnh đen như mực, trên đầu bị thứ gì trùm lấy, sau đó chính là gậy gộc như che trời lấp đất đánh vào trên người, không chỉ ở trên mặt gã, cả trên đùi lẫn trên người, lực đạo mười phần.
Lưu Toàn trừng to mắt, không ngừng giãy dụa: "Ưm ưm ưm!"
Chỉ là lại giãy dụa kiểu gì đi nữa cũng không có cách tránh ra, chẳng biết từ lúc nào, trên người gã đã bị dây đằng trói lại.
"Bốp ——"
"Ầm —— "
"Ưm!!!"
Tiếng gậy gộc nện trên người với tiếng đau hô ẩn ẩn hòa vào nhau.
Qua một phen lăn lộn, giẻ trong miệng rốt cuộc đã lăn ra khỏi mồm, mà bất chấp cái hương vị ghê tởm trong miệng kia, gã ta trực tiếp khóc lóc thảm thiết xin tha: "Đại ca xin thương xót, tiểu đệ biết sai rồi!"
"Đừng đánh! Áu ——"
"Lại đánh nữa liền phải xảy ra án mạng, anh đại nhân có đại lượng, về sau em chắc chắn sẽ thay đổi triệt để!"
Gã ta chẳng rối rắm tí nào, lời xin tha há mồm là tuôn.
Nếu nói vài lời hay ho là có thể miễn đi chầu da thịt khổ đau này, gã ta có thể nói càng nhiều hơn.
Chỉ là người đánh gã không ăn cái bộ này của gã, động tác động thủ chẳng thấy dừng lại tẹo nào.
Lưu Toàn cảm giác mình y chang con cá trên thớt, dao trên đỉnh đầu sẽ tùy thời giáng xuống, lại tiếp tục đánh nữa, gã ta thật sự sẽ phải thành một con cá chết.
"Hu phù ——" Lưu Toàn thở hổn hển, điên cuồng nghĩ xem nên nói thế nào mới có thể làm đối phương dừng tay, gần đây gã có còn đắc tội ai nhỉ?
Giang Cảnh Du của nhà họ Giang?
Mà chẳng phải đàn ông nhà họ Giang còn chưa về à?
Có thể thần không biết quỷ chẳng hay mà đưa gã đến cái vùng hoang vu dã ngoại này, sức lực như này không có khả năng là mấy bà mấy cô nhà họ Giang kia chứ? Gã loại trừ Giang Cảnh Du ra khỏi danh sách đầu tiên, vì gã lại không phải chưa từng bị cô đánh, lực đạo hoàn toàn không ở cùng một cái trình độ.
Đó là ai?
Là nhà họ Chu mà gã đã trộm một con gà nửa tháng trước?
Hay là anh em nhà chồng của chồng trước Tống quả phụ, tình nhân của gã?
Hoặc là anh em Vương Thái Hữu từng bị gã hố một phen?
Gã xin tha với từng người, thẳng đến khi bị đánh cho cái gì cũng nói không nên lời, chỉ còn nước nằm trên mặt đất rên rỉ mới ngừng lại được.
Gã không biết mình đã ngất xỉu lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã hơi hơi sáng lên, dây leo trói trên người đã không thấy đâu, cả người đều đau, trên đầu còn có thứ gì trùm lấy cho không thấy đường.
Lưu Toàn cảm thụ được đau đớn trên người, hỉ cực mà khóc, gã còn sống!
Gã đây là đắc tội kẻ tàn nhẫn đường nào vậy hả.
Gã thiếu chút nữa đã bị đánh chết á! Gã muốn đi chữa bệnh, muốn trở về, lại không thể động đậy, nước mắt Lưu Toàn lại tuôn ra, gã sẽ không phải là bị đánh cho tàn phế rồi chứ?!
Thẳng đến khi có người đi ngang qua nơi này muốn xuống ruộng làm việc, nhìn thấy trong bụi cỏ giật giật, còn tưởng là chỗ này có thỏ hoang hoặc là gà rừng, kết quả lại đây nhìn một cái liền bị dọa sợ.
"Ông trời tôi ơi! Chỗ này có người nè!"
"Mau tới đây!"
"Người này có phải đã chết không vậy?"
"Trên đầu bị trùm lại, là ai vậy?"
Có người cố can đảm dùng nhánh cây cởi bỏ cái chăn đơn trùm trên đầu Lưu Toàn ra, và liền nhìn thấy một cái mặt như đầu heo.
"Úi! Người kia là ai?"
Có người chần chờ: "Ế, còn sống, ông xem đôi mắt còn biết động kìa."
"Quần áo này...... Hình như là Lưu Toàn?"
"Hu hu!" Nước mắt Lưu Toàn càng mãnh liệt hơn, là tui nè.
"A, thiệt là Lưu Toàn nè."
"Nếu mẹ hắn còn sống cũng không nhất định có thể nhận ra nhỉ."
Có người nhìn bộ dáng thê thảm này của Lưu Toàn, nhịn không được mà xoay đầu đi cười thành tiếng.
Ai da ui, đây chính là đại hỉ sự!
Giang Kiều nói cười như yến hót: "Cảnh Tường cũng thật cần mẫn, còn nhỏ tuổi đã có thể làm việc giúp cho nhà mình rồi."
Giang Cảnh Tường nghe thấy khích lệ mình, đắc ý đến ưỡn ưỡn ngực: "Cỏ heo nhà bọn em đại bộ phận đều là em cắt!" Cuối năm giết heo cậu nhóc có thể ăn nhiều thêm mấy miếng thịt heo đó!
Vì thịt heo này, cậu cắt cỏ heo cần mẫn lắm, tình nguyện thiếu chút thời gian đi chơi với tiểu đồng bọn một lát cũng phải đi cắt cỏ heo.
Giang Cảnh Du nhịn không được mà liếc mắt nhìn Giang Cảnh Tường một cái, cậu nhóc con mới 5 tuổi, đã hiểu chuyện vậy rồi!
Ở đời sau, cái tuổi này còn chưa đi học tiểu học đâu, không phải đồ gấu con đã có thể làm cha mẹ ông bà a di đà phật rồi, nhưng ở cái niên đại này, con nít lớn như vậy làm những việc trong khả năng cho phép giúp gia đình lại là chuyện quá đỗi thường thấy.
Lại lớn thêm mấy tuổi là có thể kiếm công điểm rồi.
Giang Cảnh Tường quen cửa quen nẻo mà cõng sọt lên: "Chị, em biết chỗ nào có rau dại non, cỏ heo cũng có luôn, đi với em, đó chính là chỗ tốt mà gần đây em mới phát hiện đó."
Ở khoảng cách gần sớm đã bị lựa lặt đi gần sạch rồi, bọn họ chỉ có thể đi đến chỗ xa hơn.
Nhìn cái hướng đi này của Giang Cảnh Tường, trong lòng Giang Cảnh Du chợt động.
Đây là hướng đi vào trong núi.
Hiện tại vừa lúc cô muốn đi xem thử tình huống trước.
Thôn Thượng Trang dựa núi gần sông, hồi thiên tai dựa vào núi non sông nước này mà không biết đã nuôi sống bao nhiêu người đã gần sống không nổi, nhưng nếu mà không có chút bản lĩnh, núi sâu cũng là nơi có thể muốn mạng người.
Trên đường đi Giang Cảnh Tường nói ngay đến chuyện này: "Chúng ta đi vào núi đầu sói, năm ngoái còn có người nghe thấy sói tru, may mà bầy sói không có quẹo đến chỗ thôn Thượng Trang chúng ta đó." Vẻ mặt cậu may mắn: "Sói sẽ ăn con nít, nếu tụi nó tới, em liền nguy hiểm rồi."
Mấy đứa con nít không nghe lời, câu nghe được nhiều nhất từ người lớn trong nhà chính là quay đầu lại sói tới ngậm mi đi.
Giang Kiều nhịn không được cười nhạo: "Cảnh Tường em yên tâm, chỗ chúng ta đây nhân kiệt địa linh, sẽ không có sói xuống núi."
Cô ta chính là trọng sinh, điểm này vẫn là biết đến, chỗ bọn họ từ nay về sau đều không có bầy sói đến thăm.
Núi đầu sói là một ngọn núi lùn, mà sẽ có một cái tên hung hãn như thế hoàn toàn là vì nó trông rất giống đầu sói, mà trên thực tế ở vành ngoài núi non này, người cắt cỏ bổ củi ở đây nhiều, vẫn là khá an toàn.
Khi sắp sửa đi đến chân núi ấy, Giang Cảnh Du thấy được Lưu Toàn vội vàng đi ngang qua trên một con đường nhỏ khác. Hắn ta cúi đầu, trên người còn mặc bộ quần áo rách tung tóe lại lôi thôi lếch thếch mà Giang Cảnh Du từng thấy kia nữa, chẳng biết là vội vàng đi đâu nữa.
Này đây đã nhắc nhở Giang Cảnh Du: Trùm bao tải, an bài liền.
Giang Kiều cũng thấy được, mắt nhíu lại, Lưu Toàn? Sao gã ta lại ở đây?
Cô ta nhìn thoáng qua Giang Cảnh Du, muốn phát ra chút động tĩnh gọi Lưu Toàn tới, tốt nhất là gã ta với Giang Cảnh Du dây dưa không thôi, phát sinh chút gì đó, nhưng mà vừa thấy gần đây trừ bỏ ba người bọn họ còn có những người khác nữa, thế mới đánh mất ý niệm này.
Nếu Lưu Toàn muốn làm chút gì đó, cô ta nên chạy hay là không chạy đây?
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Giang Kiều không muốn nhấc lên quan hệ với Lưu Toàn.
Giang Kiều rõ mười mươi cái gã kia vô lại cỡ nào, nếu mà để gã ta biết là cô ta lợi dụng gã, chắc chắn là phải trả cái giá không nhỏ mới có thể tống cổ gã đi.
"Chính là chỗ này!" Giang Cảnh Tường dẫn hai người họ đi được một đường núi, lại đi được thêm một đoạn đường nhỏ bị bụi cỏ rậm rãi che phủ kín mít, quẹo mấy vòng, rốt cuộc mới tới cái chỗ tốt trong miệng Giang Cảnh Tường nhắc tới.
Giang Cảnh Du nhìn một chút, nơi này không lớn, nhưng mà có lẽ là đường khá quanh co, nên đã có đoạn thời gian không ai tới. Rau dại chỗ này đã cao lại non, cỏ heo cũng có cả tảng lớn ở kế bên.
Nhìn thấy đám rau dại này, Giang Cảnh Du nhịn không được mà than dài một hơi trong lòng. Rau dại ở đời sau là hàng khá hiếm lạ, giá cả cũng không rẻ, ngẫu nhiên đi mua nấu một bữa, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu ăn thường xuyên thì khác à.
Rau dại có dở đi nữa, có thể không ăn sao?
Đã nhìn qua tủ bát trong nhà, Giang Cảnh Du: Không được.
Có dở đi nữa cũng còn tốt hơn bị đói.
Cô đã vì rau dại hương vị không ngon mà ăn ít đi một ít, sau đó đã bị đói đến gặm khoai lang sống luôn, nhưng khoai lang cũng không thể cứ ăn hoài, ăn nhiều sẽ nóng ruột, dạ dày khó chịu.
Về sau nếu cô lại lên núi nữa thì nói là gặp được dây bí đỏ dại, hái quả bí đỏ về hẳn là sẽ không đáng nghi.
Hiện tại trong game cô vẫn là level 3, sau level 3 muốn thăng cấp liền chậm xuống. Chẳng biết khi nào mới có thể thăng cấp nữa, mà lại sẽ mở khóa chủng loại mới gì ta?
Cô phải nắm chặt cơ hội rèn luyện thân thể, tố chất thân thể cô nếu tăng lên nhiều thì việc tìm con mồi sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ vậy, cô nhìn thấy dưới hệ rễ rau dại có tảng đá, bèn thuận tay xách lên, và thế là tảng đá kia đã bị cô phá thành hai nửa, Giang Cảnh Du: "......"
Cô không tin tà, lại tìm tảng đá nữa, tảng lần này khá là cứng, cô chỉ bẻ xuống một góc nhỏ. Giang Cảnh Du cực vui sướng, cô trời sinh khỏe như vâm, giờ đây là tới chỗ này rồi nó vẫn theo tới?!
Như vậy thì vụ trùm bao tải Lưu Toàn liền càng chắc chắn hơn rồi.
Giang Cảnh Du thì vừa đào rau dại vừa nghĩ thầm mấy cái này, Giang Kiều thì lại đang nghĩ nên dẫn đường đề tài như thế nào, hoàn toàn không chú ý đến loạt động tác có thể nói là hung tàn của Giang Cảnh Du.
Châm chước trong chốc lát, Giang Kiều mở miệng: "Chị, giờ vết thương của chị hẳn là không sao rồi nhỉ?"
Giang Cảnh Tường cướp lời: "Bác sĩ Trần nói vẫn là không thể làm việc nặng, tạm thời không thể xuống ruộng kiếm công điểm, lại qua mấy hôm nữa đi, đây chính là bị thương đầu đó."
Giang Kiều cười: "Phải, vậy thì nói rõ đã không có vấn đề gì lớn rồi, rất tốt. Lần tới chị phải cẩn thận đó, mà hẳn là cũng không còn lần tới, đúng không?" Nói xong câu cuối cùng, ả ta gắt gao nhìn chằm chặp mặt Giang Cảnh Du, hy vọng có thể nhìn ra chút gì trên mặt cô.
Giang Cảnh Du mỉm cười: "Đúng vậy, không có lần tới." Cô một câu hai nghĩa nói.
Nếu mà còn có thể bị tính kế làm chính mình bị thương, vậy cô luyện võ nhiều năm như thế chả phải là luyện cái tịch mịch?
Bất kể là Lưu Toàn hay là nữ chính Giang Kiều, cô đều sẽ phản kích lại.
Chẳng biết sao, lúc này Giang Kiều cảm thấy trên lưng có chút sởn gai ốc, ả ta chà chà cánh tay: "Bác sĩ Trần có nói lúc nào có thể khỏi hẳn không?"
Ngữ khí Giang Cảnh Du nghi hoặc: "Em rất quan tâm chị nhỉ?"
Khóe miệng Giang Kiều co giật: "...... Đương nhiên, em tất nhiên quan tâm chị rồi."
Đối với cái này, Giang Cảnh Du: "Ha ha."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm tình của hai cô chị em họ này chả tốt mấy đâu à, lui tới cũng không nhiều lắm, đột nhiên lại quan tâm như vậy, không có quỷ mới lạ đó.
Giang Kiều nghe tiếng cười như thế, câm miệng, quay đầu đi, chuyên tâm đào rau dại. Không biết vì sao, cứ cảm thấy lời bà chị này có chút nghẹn người ấy, trước kia chị ta có nói chuyện kiểu này sao?
Kế tiếp chính là thời gian an tĩnh làm Giang Cảnh Du vừa lòng. Sau khi cô đào sạch sẽ một mảnh rau dại này rồi thì dạo dạo ở gần đây, so sánh đối chiếu với cảnh tượng trong trí nhớ.
Thấy cô vẫn cứ nhìn về phía núi lớn, Giang Cảnh Tường dựng thẳng radar lên: "Chị, chị cứ nhìn trong núi hoài làm gì? Phát hiện gì sao?" Cậu nhóc ngó trái ngó phải, hy vọng sẽ có một con gà rừng hay là thỏ hoang có thể nhảy ra từ trong bụi cỏ, như vậy là nhóc ta có thể ăn thịt rồi, thịt á, là thịt một năm mới ăn được mấy lần á, nghĩ thôi Giang Cảnh Tường đã nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Cảnh Du: "Không."
Tròng mắt Giang Kiều chợt xoay: "Hôm trước thím Vương có mang một con gà rừng từ trong núi về, ở trong nhà hầm một nồi canh gà thơm ngào ngạt, việc này mấy chị biết không?"
Lúc này chú ý đến lợi ích tập thể, đương nhiên, lên núi cắt cỏ thu thập nhánh cây củi lửa thì thôi vậy, nhưng nếu mà săn được con gì trong núi, nghiêm khắc mà nói, đó không phải của cá nhân, mà là của tập thể, thím Vương mang về nhà mình đó chính là đào góc tường của tập thể, cho nên chuyện như này cũng sẽ không lộ ra.
Giang Cảnh Tường nghĩ đến tư vị của gà rừng, theo bản năng lau khóe miệng một phen, giọng cũng lớn: "Thật sự?!"
Giang Cảnh Du: "Cô nghe ai nói?"
Giang Kiều: "Em......" Đang muốn nói mình tận mắt nhìn thấy, nhưng nghĩ đến cái tính đanh đá kia của thím Vương, bèn trực tiếp sửa miệng: "Lúc em làm việc nghe người khác nói, con gà rừng to kia cỡ chừng hai cân đó, đó chính là thịt nha, em nghe đến muốn lên núi bắt gà rừng luôn." Cô ta vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai người.
Đáng tiếc, trên mặt Giang Cảnh Du căn bản là không có động tĩnh, nhưng thật ra là thằng nhóc Giang Cảnh Tường kia lại ngo ngoe rục rịch, sau đó lại bị Giang Cảnh Du vỗ một phát: "Vậy cô đi đi, nói cứ như cô lên núi là có thể bắt được ấy."
Giang Kiều: "......"
Tươi cười không duy trì được.
Sao Giang Cảnh Du nói chuyện sặc người như vậy chứ?
Giang Cảnh Tường: "......"
Cơn ngo ngoe rục rịch của cậu cũng bị đè xuống, gà rừng cũng không phải dễ bắt như vậy, anh hai cậu ta lên núi cũng không bắt được, càng đừng nói đến cậu ta.
Ài, khi nào thì cậu mới có thể lớn lên đây.
Hôm nay Giang Kiều trừ bỏ đào được một ít rau dại về, còn lại có thể nói là bất lực trở về, cô ta không chỉ không bẫy được lời gì ra, còn bị Giang Cảnh Du nói cho mấy câu đến không còn lời gì để nói.
Mục đích của cô ta hôm nay là cái gì nhỉ?
Thẳng đến khi về tới nhà, Giang Kiều mới nhớ ra cô ta là đi lôi kéo làm quen.
Hiện tại trên người Giang Cảnh Du còn treo hôn ước với nhà họ Vương đó!
Từ đây đến lúc thu hoạch vụ thu không còn bao xa, cô ta phải nhanh chóng hành động mới được.
*
Lúc đi về Giang Cảnh Du cố ý đi đường vòng, đi ngang qua nhà Lưu Toàn. Cô tới đây là để điều nghiên địa hình.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Toàn, cô lơ đãng nhìn thoáng vào bên trong, thấy được bóng người mơ hồ bên trong rồi thì vừa lòng rời đi.
Nhà Lưu Toàn chỉ có một mình gã, cha mẹ gã mất sớm, anh chị em út cũng đã riêng từng người lập gia đình, không ở chung với nhau.
Hàng xóm Lưu gia ở cách đây khá xa, đến lúc đó cô chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không kinh động đến bọn họ.
Lưu Toàn không biết có ai đi ngang qua, mấy ngày nay gã đều về nhà sớm, vì sợ có người mò tới tẩn cho gã một trận.
Nếu chuyện đó thành công, bị người nhà họ Giang tẩn một trận thì thôi chịu, mà giờ không chỉ không thành, gã còn bị Giang Cảnh Du đánh cho một trận.
Đừng có nhìn Giang Cảnh Du chả thế nào động thủ, lúc ấy gã cứ y chang đã chết một lần ấy, qua đi mấy ngày rồi mà vẫn còn cảm giác chỗ bị đánh ẩn ẩn đau nhức, sau khi về nhà gã còn mơ ác mộng hai ngày, ý tưởng đối với Giang Cảnh Du biến mất chẳng thừa tí tẹo nào.
Nếu Giang Cảnh Du nói việc này ra, gã chắc chắn sẽ bị dần cho một trận chết khiếp, thậm chí sẽ bị báo công an, gã không có muốn ăn cơm tù đâu à.
Lâu như vậy, còn không có động tĩnh, xem ra việc này cứ vậy mà đi qua rồi nhể?
Cũng phải, đàn ông nhà họ Giang đều không ở nhà, chờ bọn họ về cũng đã qua lâu vậy rồi, gã cũng sẽ không nhận.
Nghĩ thế, sắc trời đã tối hù, Lưu Toàn cũng chả buồn tắm, trực tiếp nằm trên tấm chiếu rơm đã hoàn toàn không nhìn ra màu nguyên bản, cứ vậy mà chuẩn bị ngủ.
Ngủ rồi sẽ không đói nhanh đến vậy, ngày mai đi dạo dạo thử, xem có thể sờ mấy quả trứng gà khao chính mình hay không.
Đang lúc ngủ mơ, Lưu Toàn đột nhiên bị đau đớn làm bừng tỉnh, "Ưm!" Tiếng hô đau của gã bị giẻ lau trong mồm chặn lại trong cổ họng.
Cố căng tầm mắt nhìn một cái, chung quanh một mảnh đen như mực, trên đầu bị thứ gì trùm lấy, sau đó chính là gậy gộc như che trời lấp đất đánh vào trên người, không chỉ ở trên mặt gã, cả trên đùi lẫn trên người, lực đạo mười phần.
Lưu Toàn trừng to mắt, không ngừng giãy dụa: "Ưm ưm ưm!"
Chỉ là lại giãy dụa kiểu gì đi nữa cũng không có cách tránh ra, chẳng biết từ lúc nào, trên người gã đã bị dây đằng trói lại.
"Bốp ——"
"Ầm —— "
"Ưm!!!"
Tiếng gậy gộc nện trên người với tiếng đau hô ẩn ẩn hòa vào nhau.
Qua một phen lăn lộn, giẻ trong miệng rốt cuộc đã lăn ra khỏi mồm, mà bất chấp cái hương vị ghê tởm trong miệng kia, gã ta trực tiếp khóc lóc thảm thiết xin tha: "Đại ca xin thương xót, tiểu đệ biết sai rồi!"
"Đừng đánh! Áu ——"
"Lại đánh nữa liền phải xảy ra án mạng, anh đại nhân có đại lượng, về sau em chắc chắn sẽ thay đổi triệt để!"
Gã ta chẳng rối rắm tí nào, lời xin tha há mồm là tuôn.
Nếu nói vài lời hay ho là có thể miễn đi chầu da thịt khổ đau này, gã ta có thể nói càng nhiều hơn.
Chỉ là người đánh gã không ăn cái bộ này của gã, động tác động thủ chẳng thấy dừng lại tẹo nào.
Lưu Toàn cảm giác mình y chang con cá trên thớt, dao trên đỉnh đầu sẽ tùy thời giáng xuống, lại tiếp tục đánh nữa, gã ta thật sự sẽ phải thành một con cá chết.
"Hu phù ——" Lưu Toàn thở hổn hển, điên cuồng nghĩ xem nên nói thế nào mới có thể làm đối phương dừng tay, gần đây gã có còn đắc tội ai nhỉ?
Giang Cảnh Du của nhà họ Giang?
Mà chẳng phải đàn ông nhà họ Giang còn chưa về à?
Có thể thần không biết quỷ chẳng hay mà đưa gã đến cái vùng hoang vu dã ngoại này, sức lực như này không có khả năng là mấy bà mấy cô nhà họ Giang kia chứ? Gã loại trừ Giang Cảnh Du ra khỏi danh sách đầu tiên, vì gã lại không phải chưa từng bị cô đánh, lực đạo hoàn toàn không ở cùng một cái trình độ.
Đó là ai?
Là nhà họ Chu mà gã đã trộm một con gà nửa tháng trước?
Hay là anh em nhà chồng của chồng trước Tống quả phụ, tình nhân của gã?
Hoặc là anh em Vương Thái Hữu từng bị gã hố một phen?
Gã xin tha với từng người, thẳng đến khi bị đánh cho cái gì cũng nói không nên lời, chỉ còn nước nằm trên mặt đất rên rỉ mới ngừng lại được.
Gã không biết mình đã ngất xỉu lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã hơi hơi sáng lên, dây leo trói trên người đã không thấy đâu, cả người đều đau, trên đầu còn có thứ gì trùm lấy cho không thấy đường.
Lưu Toàn cảm thụ được đau đớn trên người, hỉ cực mà khóc, gã còn sống!
Gã đây là đắc tội kẻ tàn nhẫn đường nào vậy hả.
Gã thiếu chút nữa đã bị đánh chết á! Gã muốn đi chữa bệnh, muốn trở về, lại không thể động đậy, nước mắt Lưu Toàn lại tuôn ra, gã sẽ không phải là bị đánh cho tàn phế rồi chứ?!
Thẳng đến khi có người đi ngang qua nơi này muốn xuống ruộng làm việc, nhìn thấy trong bụi cỏ giật giật, còn tưởng là chỗ này có thỏ hoang hoặc là gà rừng, kết quả lại đây nhìn một cái liền bị dọa sợ.
"Ông trời tôi ơi! Chỗ này có người nè!"
"Mau tới đây!"
"Người này có phải đã chết không vậy?"
"Trên đầu bị trùm lại, là ai vậy?"
Có người cố can đảm dùng nhánh cây cởi bỏ cái chăn đơn trùm trên đầu Lưu Toàn ra, và liền nhìn thấy một cái mặt như đầu heo.
"Úi! Người kia là ai?"
Có người chần chờ: "Ế, còn sống, ông xem đôi mắt còn biết động kìa."
"Quần áo này...... Hình như là Lưu Toàn?"
"Hu hu!" Nước mắt Lưu Toàn càng mãnh liệt hơn, là tui nè.
"A, thiệt là Lưu Toàn nè."
"Nếu mẹ hắn còn sống cũng không nhất định có thể nhận ra nhỉ."
Có người nhìn bộ dáng thê thảm này của Lưu Toàn, nhịn không được mà xoay đầu đi cười thành tiếng.
Ai da ui, đây chính là đại hỉ sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.