Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 1

Vũ Ngọc Hương

29/12/2023

Vắt tấm giẻ lau xám xịt vào chậu nước lờ nhờ, tôi miết nhanh lên thành cầu thang gỗ tầng ba. Đã lau gần hết ba tầng nhà, lưng tôi cũng cứng lại, tôi đành đưa một tay bóp nhẹ vào eo, tay kia quệt mấy giọt mồ hôi lăn dài trong tiết trời tháng năm nóng nực.

– Á!

Một bàn tay nắm tóc tôi giật dựng đứng làm tôi ngả người ra sau, tôi lập tức định thần lại. Còn ai ngoài nó nữa? Tôi gượng dậy, sẵn cái khăn ướt bám đầy bụi bẩn trên tay, tôi đập thẳng vào kẻ kéo tóc tôi. Âm giọng the thé quát lên chói tai:

– Con khốn, mày dám làm bẩn áo tao!

– Tại sao mày giật tóc tao?

– Mày còn hỏi tao à con đĩ?

Tôi nóng mặt, đẩy con Huệ – kẻ vừa phát ngôn khốn nạn ngã ra sàn, tiện tay hất cả chậu nước bẩn vào người nó. Con Huệ sinh trước tôi ba tháng, nó là con vợ cả của bố tôi, còn tôi, từ lúc có nhận thức, tôi cay đắng hiểu mình là con của người vợ hai không chính thức của ông.

– AAAAA!

Con Huệ giãy nảy lên, cả người ướt sũng định nhào vào tôi cào xé thì từ phía sau đã có người rầm rập bước lên. Người phụ nữ xinh đẹp quý phái vừa xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi là mẹ cả của tôi, bà Diệu, đi theo sau bà là chị Tâm – người giúp việc riêng của bà.

Con Huệ biết mẹ nó không bao giờ bênh nó, thế nên nó chỉ giẫm chân phụng phịu. Bà Diệu mẹ nó lúc nào cũng ngọt ngào nhẹ nhàng đối với tôi. Thật lòng mà nói, tôi không ghét bà ta.

Bà ta nhìn hai đứa con gái một lượt, đanh giọng:

– Có chuyện gì mà hai đứa lại thế?

– Mẹ… con Hạnh, nó ăn cắp hộp đồ trang điểm của con!

Tôi ngỡ ngàng. Con Huệ nó đổ điêu cho tôi để làm cái gì? Tôi tối mặt tối mày phục vụ cái nhà này mà nó còn muốn đổ vấy tội lỗi cho tôi sao? Thế nhưng, với cái tính của nó thì chuyện này cũng không có gì là lạ.

Tôi gắt lên:

– Mày nói cái gì? Ai lấy đồ của mày?

Mặt tôi nóng ran. Xưa nay tôi còn chẳng bao giờ động vào đồ trang điểm chứ đừng nói là lấy của nó. Có cho tôi dùng chung đồ với nó tôi cũng không thèm!

– Mày điêu vừa thôi con chó! Tao thấy trong phòng mày rồi đấy!

Tôi sững lại, chợt cảm thấy hiểu chuyện. Tôi cụp mắt, cúi xuống nhặt cái chậu nhựa chỏng chơ cùng cái giẻ lau bước xuống nhà.

– Con chó, mày còn chưa xong với tao đâu!

Con Huệ chửi với theo. Tôi không muốn cãi nhau với nó, chỉ muốn trở về phòng của hai mẹ con tôi, đem đồ trả lại cho nó. Đằng sau vẫn vang lên âm thanh chói tai the thé:

– Mày có trang điểm thế nào thì cũng mãi chỉ là con đĩ, đĩ y như con mẹ mày thôi!

– Huệ, con thôi đi!

– Mẹ, mẹ bênh nó? Nó là con mẹ hay con mới là con mẹ?



Tôi bước nhanh qua cái giếng cũ ở gốc cây xoan già, bước vào căn phòng lụp xụp ở cuối vườn, nơi hai mẹ con tôi ở. Ngôi biệt thự ba tầng khang trang ở phía trên thật là trái ngược với căn phòng nhỏ tróc vôi đầy rêu bám, mái tôn dột nóng như thiêu mùa hè, lạnh như đá mùa đông này. Dường như mọi thứ ở đây cũng như số phận hẩm hiu của hai mẹ con tôi vậy.

Năm ấy mẹ tôi mới mười tám tuổi, bà từ quê lên, chẳng có nghề ngỗng bằng cấp nên xin vào một quán rượu làm phục vụ, cũng chỉ muốn có chút vốn rồi đi học cái nghề. Nào ngờ một lần ông Hoàng chồng bà Diệu vào quán say xỉn ép buộc mẹ tôi mà có tôi. Có căm có hận thế nào thì chuyện cũng đã rồi, mọi chuyện tôi được biết cũng chỉ là qua bác Phúc lái xe cho ông Hoàng thuật lại khi tôi bắt đầu hiểu chuyện. Còn mẹ tôi thì…

– Hạnh con… con xem mẹ có đẹp không… hihihi…

Tôi nhìn người đàn bà mới độ bốn mươi đứng trước gương, trên mặt tô vẽ những nét xanh đỏ ngoằn ngoèo. Nét thanh xuân vẫn còn trên khuôn mặt trái xoan trắng ngần của người đàn bà ấy, thế nhưng tôi chỉ thấy xót xa.

Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu:

– Đẹp, mẹ lúc nào cũng đẹp. Mẹ đưa con hộp đồ con đem trả người ta. Từ lần sau mẹ đừng làm thế nữa, được không?

Tôi nhẹ giọng vỗ về, bước đến nóc tủ đầu giường nhấc lấy hộp đồ trang điểm thêu kim tuyến lóng lánh, đồ trong hộp vung vãi khắp nơi. Chưa kịp xếp lại đồ vào hộp, mẹ tôi đã giật tung khỏi tay tôi. Hộp phấn mắt, phấn má cùng những thứ linh tinh tôi chẳng rõ vung lên không trung rồi rơi xuống nền gạch vỡ tan tành.

– Đồ đẹp… của mẹ!

Mẹ tôi nhào đến nhặt mấy hộp vỡ đó lên, bắt đầu khóc tu tu. Tôi bước lại gần, nắm lấy tay mẹ:

– Đồ hỏng rồi… để mai con mua cho mẹ đồ khác. Mẹ nín đi, nhé!

– Không… đồ đẹp… đồ này mới đẹp!

– Mẹ nghe con… đồ hỏng rồi… mai con mua cái khác đẹp hơn… nhé!

Mẹ tôi thút thít một hồi, có vẻ chấp nhận sự thật nên chịu theo tôi ra giếng rửa tay chân mặt mũi. Tôi tranh thủ cho mẹ uống thuốc, để mẹ lên giường nằm yên rồi mới dọn dẹp mọi thứ trong phòng. Phấn vỡ lem luốc bẩn thỉu, bụi còn bay tứ tung. Cây son đỏ choét cũng gãy làm đôi, nằm lăn lóc dưới nền đá hoa. Tôi khẽ thở dài, nói gì thì nói tôi vẫn phải đền những thứ này cho con Huệ.

Tình trạng của mẹ tôi những năm gần đây nặng hơn trước kia, nhưng tôi đâu thể làm gì khác. Tôi chẳng có tiền đưa mẹ đi chữa bệnh. Tiền học của tôi, tiền ăn của mẹ con tôi bao năm qua có được cũng là nhờ tôi làm giúp việc cho nhà bà Diệu. Ông Hoàng chưa khi nào nhận tôi làm con, nhưng tôi còn có nơi nào khác để đi sao? Từ khi sinh ra đã thế, tôi có quyền gì để mà đòi hỏi? Cho đến lúc này, khi tôi còn một tháng nữa là tốt nghiệp đại học thì tôi vẫn chẳng có bao nhiêu ngoài số tiền học bổng tôi tích góp lại.

Thấy con Huệ chống nạnh ở cửa, tôi ném lại cây chổi, xách hộp đồ trang điểm hỏng ra ngoài. Tôi không muốn nó làm náo loạn giấc ngủ của mẹ tôi.

– Đồ vỡ hết rồi. Tao sẽ đền cho mày.

Chát!

Con Huệ vung tay tát tôi một cái rất mạnh, mắt tôi hoa lên. Nó mượn cớ để hành hạ tôi, tôi biết lắm chứ, thế nhưng tôi là kẻ có lỗi. Tôi chỉ im lặng, đặt hộp đồ xuống đất.

– Nếu mày muốn tát tao để bù vào đấy thì cũng được.

– Mày…

Con Huệ ấm ức, nó không tiếp tục nữa, gằn giọng:

– Hai mươi triệu. Mày phải trả tao không thiếu một xu!

– Tao chỉ đền mày đúng những thứ trong cái hộp này.

– Mày…

Huệ vung tay định giáng lên tôi một cái tát nữa, nào ngờ một bàn tay ngăn lại. Nó ấm ức giằng tay:



– Anh Đức! Buông em ra! Con Hạnh nó phá hỏng đồ của em!

– Đủ rồi đấy. Em lên nhà đi!

Đức quát lên. Anh ta là anh trai của Huệ, có lẽ cũng là… anh trai của tôi. Đức hơn tôi bốn tuổi. Thấy Đức, tôi có đôi chút tủi thân, cúi mặt không nói gì. Con Huệ bực bội lắm, có điều Đức xuất hiện thế này, nó không thể làm càn thêm được. Nó lườm nguýt, đe giọng dọa nạt:

– Mày ngon thì mua trả tao y hệt như những gì tao có, nếu không tao sẽ cho mày biết mặt!

Tôi cười nhạt trước điệu bộ của con Huệ. Nó ngúng nguẩy bỏ đi. Đức e dè nhìn theo Huệ rồi quay sang tôi:

– Em đừng chấp nó làm gì, em biết tính nó mà!

– Em không chấp nó. Lỗi là ở mẹ con em. Ừm… Cảm ơn anh đã giúp em.

– Được rồi. Đồ của nó hỏng rồi à? Đây, em cầm lấy mà mua đền cho nó!

Tôi ngỡ ngàng. Đức rút ví lấy ra mấy đồng polime, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười bừng sáng. Đức rất giống bà Diệu, đẹp trai như tài tử. Anh ta lại còn học giỏi từ nhỏ, là niềm tự hào của cả nhà, chẳng bù cho con Huệ, vừa béo vừa xấu giống ông Hoàng. Có điều, Đức đi học ở nước ngoài từ ngày cấp ba, một năm về nước có một hai lần, tôi không hiểu anh ta cho lắm. Chỉ biết là, mỗi khi có dịp gặp mặt, anh ta khá dịu dàng, có thể nói là một người anh tốt.

Tôi mặc kệ Đức đứng tần ngần mà không đưa tay ra. Tôi không thể nhận tiền của Đức được.

– Anh cất đi, em không lấy đâu. Em có tiền mà.

Tôi nhấc hộp đồ trang điểm lên. Dù muốn liệng hộp đồ vào thùng rác nhưng tôi cần phải xem nó có những gì một lần nữa để đền cho con Huệ.

Đức không nói thêm về tiền, anh ta chỉ cười nhẹ:

– Anh chưa thấy Hạnh trang điểm bao giờ.

Tôi hơi lúng túng trước nhận xét này của Đức, nhưng tôi nhanh chóng trấn tĩnh để trả lời lại:

– Người xấu thì trát gì cũng xấu, tốt nhất là không cần.

– …

– Em định mua trả nó thế nào? Theo anh thấy thì toàn đồ cao cấp của Hàn Quốc, không có ở Việt Nam.

Tôi lúng túng thật. Đúng là tôi chưa nghĩ đến việc này.

– À… em sẽ tìm mua, chắc là được thôi…

Tôi không muốn đôi co với Đức. Tôi không ưa cả hai anh em con Huệ, dù có hơi bất công với Đức nhưng từ nhỏ tôi đã luôn có ác cảm với gia đình họ.

Đức không trả lời. Tôi cảm thấy không cần mất thời gian ở đây, hơn nữa thấy bóng bà Diệu phía xa, có lẽ bà ta ra gọi Đức, thế nên tôi từ biệt anh ta:

– Em vào với mẹ đây. Anh lên nhà đi!

Đức quay đầu lại theo ánh mắt của tôi, nhận ra bà Diệu thì gật đầu với tôi. Tôi thở dài bước nhanh về phòng, tiếp tục quét dọn đống phẩm màu chết tiệt bám dính như keo trên nền nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trái Tim Dẫn Lối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook