Chương 20
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi nhắn lại một tin ngoan ngoãn nhận lời vì chẳng thể khác. Ném điện thoại ra giường, tôi đem quần áo vào phòng tắm. Mẹ tôi đã ngáp ngủ rồi, con Giang đang mắc màn cho bà. Dạo này con bé chán việc buổi tối nên lại ở nhà, thành ra có thêm người chăm sóc mẹ cùng tôi.
Tôi lau tóc bước ra, thấy con Giang đang há mồm nhìn màn hình laptop thì nói với nó:
– Từ mai mẹ tao đi điều trị Giang ạ. Sang Singapore.
Giang nhướng mày, gật gù:
– Chàng hỗ trợ mẹ mày à?
– Không… ông của Dương.
– Thì cũng thế. Nhất mày!
– Con này… ông của lão ấy và lão ấy là khác nhau!
Con bạn tốt bĩu môi, nó làm như không thèm để ý đến lời nói của tôi:
– Thế mày có đi cùng mẹ mày không?
– Tao không. Tao ở nhà thôi.
Giang phì cười, nó lém lỉnh nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng cột:
– Ở nhà còn chăm chàng chứ giề?
– Không phải ý của Dương đâu!
Tôi bỗng nóng cả người, không muốn nó cứ giỏi suy diễn như thế nhưng tình huống lại thành thế. Tôi và Dương đâu phải như nó nghĩ.
– Được rồi, thế mày sắp sửa đồ rồi đi ngủ sớm đi. Mai còn nhiều việc.
Giang không trêu tôi nữa, nó phụ tôi sắp sửa đồ cho mẹ vào một cái túi. Ở với nó tôi càng hiểu có một cô bạn tốt quan trọng đến mức nào, nhất là khi chẳng có ai để bấu víu.
Sáng hôm sau, mới tám giờ nhóm vệ sĩ của ông Hòa đã gõ cửa. Tôi dỗ mẹ, khuyên mẹ nghe lời, không quên hỏi người vệ sĩ lớn tuổi và điềm đạm nhất tên Thắng:
– Tôi có thể đi cùng mẹ tôi được không… đến bệnh viện ở Việt Nam ấy.
– Được. Xin mời tiểu thư cùng bà ra xe.
– Cảm ơn anh.
Tôi đỡ mẹ ra chiếc xe bảy chỗ màu đen đậu ngoài đầu ngõ. Nhóm vệ sĩ đưa mẹ con tôi đến một bệnh viện nổi tiếng thành phố chuyên về tâm thần, trong sự đón tiếp nhiệt tình của đội ngũ y bác sĩ. Tôi không khỏi cảm thán trước thế lực của ông Hòa.
Tôi ngồi cạnh mẹ, hồi hộp nhìn những kết quả chụp não của bà, vừa căng thẳng vừa cố gắng trấn tĩnh để nghe vị bác sĩ già có khuôn mặt phúc hậu giải thích:
– Trong não bệnh nhân có một khối u. Có thể đó là nguyên nhân gây ra tình trạng bệnh của mẹ cô.
– Khối… khối u?
Tôi ngạc nhiên, run run nhìn bác sĩ hỏi lại. Tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp này bởi tôi có đọc một số tài liệu trong quá trình tìm hiểu nguyên nhân bệnh tật của mẹ.
– Đây, cô có thể nhìn thấy…
– Mẹ cháu cũng hay ôm đầu nhưng lại không kêu đau nên cháu cũng không để ý. Khối u như vậy… thì phải làm sao hả bác sĩ?
– Trước hết cần sinh thiết khối u xem là u lành hay ác tính. Tuy nhiên mẹ cô gặp tình trạng này diễn tiến nhiều năm thì khả năng u lành cao.
Tôi nghe hai chữ “sinh thiết” thì cũng hiểu láng máng. Việc đó là trích một ít mô nghi vấn của cơ thể để xét nghiệm, vấn đề là trong não! Nghĩ đến thôi tôi đã nổi hết cả gai ốc, có điều bác sĩ dự đoán “u lành” cũng khiến tôi khẽ thở phào. Bác sĩ nói thêm việc phẫu thuật cần tiến hành càng sớm càng tốt. Tôi gật đầu cam chịu, lúc này chẳng có con đường nào khác, làm sao để mẹ tôi sớm khỏe mạnh trở lại được mới là điều quan trọng.
Thắng nói chiều nay sẽ đưa mẹ tôi sang Singapore, mọi thủ thuật cũng như việc điều trị bệnh của mẹ tôi sẽ thực hiện ở đó. Tôi hiểu ông Hòa muốn điều tốt nhất cho mẹ tôi, nếu không ông ấy đã không đề nghị như vậy. Với ông Hòa, tôi sẽ không nghĩ đến việc trả ơn ông ấy bằng tiền, đơn giản vì ông ấy không thiếu tiền và tôi cũng chẳng có tiền. Nhưng trả ơn ông ấy theo cách ông ấy muốn thì… tôi không biết phải sao nữa.
Hai cô y tá dịu dàng ở bệnh viện dỗ mẹ tôi, họ nói sẽ chăm sóc mẹ tôi trong quá trình điều trị. Tôi chỉ biết dặn dò mẹ trong ánh mắt hoang mang của mẹ, giải thích với mẹ tôi không thể theo mẹ được, hai mẹ con nước mắt ngắn dài tạm chia tay nhau. Niềm tin tôi dành cho ông Hòa là tuyệt đối, trên hết là vì tôi cũng chẳng có con đường nào khác. Lúc này, trên xe trở về nhà trọ, tôi chỉ biết cầu nguyện điều tốt lành sẽ đến với mẹ con tôi mà thôi.
Từ lúc này tôi cần phải nghĩ đến việc “chăm sóc” cho Dương như những gì ông Hòa “gửi gắm”. Theo lời ông Hòa, cũng như việc hàng ngày Dương về nhà buổi trưa, thì có lẽ lâu nay Dương ở cùng bố mẹ, ăn uống hoàn toàn tại nhà. Vấn đề là tôi chẳng biết anh ta ở đâu, cũng như cách thức liên lạc với anh ta nếu không phải chạy đến công ty anh ta.
Tôi khẽ thở dài, hỏi Thắng đang ngồi ở ghế lái:
– Nếu tiện đường… anh có thể cho tôi đến công ty Công nghệ Phượng Hoàng được không?
– Được.
Thắng trả lời đơn giản như chính phong cách lạnh lùng điềm đạm quen thuộc ở anh ta. Tôi chẳng rõ có phải tiện đường thật không nữa nhưng họ thẳng hướng công ty của Dương mà đến.
Mới chiều qua rời khỏi nơi này, tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quay lại đây, thế mà trong thang máy lúc này, thậm chí tôi còn hồi hộp khi nghĩ đến việc sắp gặp Dương. Anh ta đã nói anh ta tin tôi, cũng có nghĩa, tôi hoàn toàn có quyền hỏi anh ta về việc tiếp tục làm ở đây, có điều… tôi thực sự ngại mở lời trước phản ứng có phần mạnh thái quá của mình.
Tôi không còn thấy Linh ở bàn lễ tân khi lên tầng mười, trong lòng có chút suy nghĩ. Có lẽ nào… gián điệp mà Dương nói đến… là Linh? Chẳng hiểu sao tôi có phán đoán như vậy nữa.
– Mời vào!
Tôi trấn tĩnh lại hơi thở, phải đối diện với Dương sau… cái nắm tay hôm qua, tự nhiên thấy chân cũng đứng không vững. Ngại muốn độn thổ khi chủ động đến gặp anh ta thế này!
– Tôi… là tôi đây anh Dương ạ.
Tôi cười cười mở cửa tiến vào phòng, mặt mũi bất giác nóng bừng. Dương thờ ơ liếc qua tôi một giây rồi cúi xuống tiếp tục làm việc. Sao lúc nào anh ta cũng bày cái bộ dạng này ra để dọa người chứ huhu?
– Nếu đến để tiếp tục làm việc thì xuống tầng 9 gặp Lan Anh.
Tôi sững lại. Tôi lại thấy Dương ấm áp mất rồi. Anh ta chấp nhận tôi tiếp tục làm việc ở đây như việc anh ta nói tin tôi. Giờ nên nói với anh ta điều gì trước, là tôi cảm ơn anh ta, tôi sẽ nhiệt tình làm việc, nhiệt tình cống hiến cho Phượng Hoàng vì miếng cơm manh áo hay là tôi sắp làm đầu bếp cho anh ta mỗi ngày đây?
– À… vâng, tôi cảm ơn giám đốc. Nhưng còn một việc này…
Dương ngẩng lên nhìn tôi, khẽ nhướng mày. Chẳng lẽ anh ta chưa biết việc này?
– Ông Hòa có nói… từ hôm nay… tôi sẽ sang nhà anh nấu ăn.
– Ừm.
Dương ừm nhẹ, có vẻ không phản đối, cúi xuống tiếp tục làm việc. Tôi vô thức thở phào một hơi, ít nhất thì anh ta cũng chấp nhận việc này. Nhưng… tại sao trong lòng tôi lại thầm reo vui như vậy? Đừng ngốc nghếch như vậy Hạnh ơi!
Tôi lau tóc bước ra, thấy con Giang đang há mồm nhìn màn hình laptop thì nói với nó:
– Từ mai mẹ tao đi điều trị Giang ạ. Sang Singapore.
Giang nhướng mày, gật gù:
– Chàng hỗ trợ mẹ mày à?
– Không… ông của Dương.
– Thì cũng thế. Nhất mày!
– Con này… ông của lão ấy và lão ấy là khác nhau!
Con bạn tốt bĩu môi, nó làm như không thèm để ý đến lời nói của tôi:
– Thế mày có đi cùng mẹ mày không?
– Tao không. Tao ở nhà thôi.
Giang phì cười, nó lém lỉnh nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng cột:
– Ở nhà còn chăm chàng chứ giề?
– Không phải ý của Dương đâu!
Tôi bỗng nóng cả người, không muốn nó cứ giỏi suy diễn như thế nhưng tình huống lại thành thế. Tôi và Dương đâu phải như nó nghĩ.
– Được rồi, thế mày sắp sửa đồ rồi đi ngủ sớm đi. Mai còn nhiều việc.
Giang không trêu tôi nữa, nó phụ tôi sắp sửa đồ cho mẹ vào một cái túi. Ở với nó tôi càng hiểu có một cô bạn tốt quan trọng đến mức nào, nhất là khi chẳng có ai để bấu víu.
Sáng hôm sau, mới tám giờ nhóm vệ sĩ của ông Hòa đã gõ cửa. Tôi dỗ mẹ, khuyên mẹ nghe lời, không quên hỏi người vệ sĩ lớn tuổi và điềm đạm nhất tên Thắng:
– Tôi có thể đi cùng mẹ tôi được không… đến bệnh viện ở Việt Nam ấy.
– Được. Xin mời tiểu thư cùng bà ra xe.
– Cảm ơn anh.
Tôi đỡ mẹ ra chiếc xe bảy chỗ màu đen đậu ngoài đầu ngõ. Nhóm vệ sĩ đưa mẹ con tôi đến một bệnh viện nổi tiếng thành phố chuyên về tâm thần, trong sự đón tiếp nhiệt tình của đội ngũ y bác sĩ. Tôi không khỏi cảm thán trước thế lực của ông Hòa.
Tôi ngồi cạnh mẹ, hồi hộp nhìn những kết quả chụp não của bà, vừa căng thẳng vừa cố gắng trấn tĩnh để nghe vị bác sĩ già có khuôn mặt phúc hậu giải thích:
– Trong não bệnh nhân có một khối u. Có thể đó là nguyên nhân gây ra tình trạng bệnh của mẹ cô.
– Khối… khối u?
Tôi ngạc nhiên, run run nhìn bác sĩ hỏi lại. Tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp này bởi tôi có đọc một số tài liệu trong quá trình tìm hiểu nguyên nhân bệnh tật của mẹ.
– Đây, cô có thể nhìn thấy…
– Mẹ cháu cũng hay ôm đầu nhưng lại không kêu đau nên cháu cũng không để ý. Khối u như vậy… thì phải làm sao hả bác sĩ?
– Trước hết cần sinh thiết khối u xem là u lành hay ác tính. Tuy nhiên mẹ cô gặp tình trạng này diễn tiến nhiều năm thì khả năng u lành cao.
Tôi nghe hai chữ “sinh thiết” thì cũng hiểu láng máng. Việc đó là trích một ít mô nghi vấn của cơ thể để xét nghiệm, vấn đề là trong não! Nghĩ đến thôi tôi đã nổi hết cả gai ốc, có điều bác sĩ dự đoán “u lành” cũng khiến tôi khẽ thở phào. Bác sĩ nói thêm việc phẫu thuật cần tiến hành càng sớm càng tốt. Tôi gật đầu cam chịu, lúc này chẳng có con đường nào khác, làm sao để mẹ tôi sớm khỏe mạnh trở lại được mới là điều quan trọng.
Thắng nói chiều nay sẽ đưa mẹ tôi sang Singapore, mọi thủ thuật cũng như việc điều trị bệnh của mẹ tôi sẽ thực hiện ở đó. Tôi hiểu ông Hòa muốn điều tốt nhất cho mẹ tôi, nếu không ông ấy đã không đề nghị như vậy. Với ông Hòa, tôi sẽ không nghĩ đến việc trả ơn ông ấy bằng tiền, đơn giản vì ông ấy không thiếu tiền và tôi cũng chẳng có tiền. Nhưng trả ơn ông ấy theo cách ông ấy muốn thì… tôi không biết phải sao nữa.
Hai cô y tá dịu dàng ở bệnh viện dỗ mẹ tôi, họ nói sẽ chăm sóc mẹ tôi trong quá trình điều trị. Tôi chỉ biết dặn dò mẹ trong ánh mắt hoang mang của mẹ, giải thích với mẹ tôi không thể theo mẹ được, hai mẹ con nước mắt ngắn dài tạm chia tay nhau. Niềm tin tôi dành cho ông Hòa là tuyệt đối, trên hết là vì tôi cũng chẳng có con đường nào khác. Lúc này, trên xe trở về nhà trọ, tôi chỉ biết cầu nguyện điều tốt lành sẽ đến với mẹ con tôi mà thôi.
Từ lúc này tôi cần phải nghĩ đến việc “chăm sóc” cho Dương như những gì ông Hòa “gửi gắm”. Theo lời ông Hòa, cũng như việc hàng ngày Dương về nhà buổi trưa, thì có lẽ lâu nay Dương ở cùng bố mẹ, ăn uống hoàn toàn tại nhà. Vấn đề là tôi chẳng biết anh ta ở đâu, cũng như cách thức liên lạc với anh ta nếu không phải chạy đến công ty anh ta.
Tôi khẽ thở dài, hỏi Thắng đang ngồi ở ghế lái:
– Nếu tiện đường… anh có thể cho tôi đến công ty Công nghệ Phượng Hoàng được không?
– Được.
Thắng trả lời đơn giản như chính phong cách lạnh lùng điềm đạm quen thuộc ở anh ta. Tôi chẳng rõ có phải tiện đường thật không nữa nhưng họ thẳng hướng công ty của Dương mà đến.
Mới chiều qua rời khỏi nơi này, tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quay lại đây, thế mà trong thang máy lúc này, thậm chí tôi còn hồi hộp khi nghĩ đến việc sắp gặp Dương. Anh ta đã nói anh ta tin tôi, cũng có nghĩa, tôi hoàn toàn có quyền hỏi anh ta về việc tiếp tục làm ở đây, có điều… tôi thực sự ngại mở lời trước phản ứng có phần mạnh thái quá của mình.
Tôi không còn thấy Linh ở bàn lễ tân khi lên tầng mười, trong lòng có chút suy nghĩ. Có lẽ nào… gián điệp mà Dương nói đến… là Linh? Chẳng hiểu sao tôi có phán đoán như vậy nữa.
– Mời vào!
Tôi trấn tĩnh lại hơi thở, phải đối diện với Dương sau… cái nắm tay hôm qua, tự nhiên thấy chân cũng đứng không vững. Ngại muốn độn thổ khi chủ động đến gặp anh ta thế này!
– Tôi… là tôi đây anh Dương ạ.
Tôi cười cười mở cửa tiến vào phòng, mặt mũi bất giác nóng bừng. Dương thờ ơ liếc qua tôi một giây rồi cúi xuống tiếp tục làm việc. Sao lúc nào anh ta cũng bày cái bộ dạng này ra để dọa người chứ huhu?
– Nếu đến để tiếp tục làm việc thì xuống tầng 9 gặp Lan Anh.
Tôi sững lại. Tôi lại thấy Dương ấm áp mất rồi. Anh ta chấp nhận tôi tiếp tục làm việc ở đây như việc anh ta nói tin tôi. Giờ nên nói với anh ta điều gì trước, là tôi cảm ơn anh ta, tôi sẽ nhiệt tình làm việc, nhiệt tình cống hiến cho Phượng Hoàng vì miếng cơm manh áo hay là tôi sắp làm đầu bếp cho anh ta mỗi ngày đây?
– À… vâng, tôi cảm ơn giám đốc. Nhưng còn một việc này…
Dương ngẩng lên nhìn tôi, khẽ nhướng mày. Chẳng lẽ anh ta chưa biết việc này?
– Ông Hòa có nói… từ hôm nay… tôi sẽ sang nhà anh nấu ăn.
– Ừm.
Dương ừm nhẹ, có vẻ không phản đối, cúi xuống tiếp tục làm việc. Tôi vô thức thở phào một hơi, ít nhất thì anh ta cũng chấp nhận việc này. Nhưng… tại sao trong lòng tôi lại thầm reo vui như vậy? Đừng ngốc nghếch như vậy Hạnh ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.