Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 29

Vũ Ngọc Hương

29/12/2023

Gã Thành nghe tôi nói vậy, hừ nhạt:

– Chồng? Nếu cô biết đêm qua anh ta làm gì, có lẽ cô không muốn nhận anh ta làm “chồng hờ” thêm một giây nào nữa đâu!

Tôi sững lại, mở to mắt nhìn Thành, thái độ vừa nghi ngờ vừa cảm thấy khó thở. Tôi có quyền gì với Dương đâu? Anh ta muốn làm gì thì làm, tôi có thể quản sao? Thế nhưng… tim tôi bỗng dưng nhói lên. Tôi quay đi, cảm giác muốn khóc mà không thể khóc được, hơn nữa, cũng chẳng thể khẳng định những gì Thành nói là sự thật, chuyện Dương… có ai đó đêm qua…

– Rượu tối qua… tốt cho nam giới… hahaha…

Thành cười khả ố, gã gặm tiếp ổ bánh mì, sau đó vứt lại bàn đứng dậy.

– Chuyện hợp tác cô cứ suy nghĩ kỹ đi, thế nhé!

Gã không tiếp tục câu chuyện với tôi, thấy nhóm hai cô gái bốc lửa tối qua rủ nhau đi ăn sáng, gã chuyển sang bàn họ cười cười nói nói. Còn tôi ngồi một mình một bàn, nhớ đến những lời nói lúc nãy của Thành, cảm giác quả thực chẳng dễ chịu chút nào. Đúng là… tối qua Dương có những hành động cực kỳ bốc đồng, những hành động khiến tôi vừa hạnh phúc lại vừa sợ hãi, có lẽ trong rượu có gì đó như lời Thành nói là sự thật. Thế nên… khi tôi bỏ chạy khỏi phòng, Dương đã… Tôi chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục bữa sáng, cứ ngồi đó bần thần, chẳng biết từ cửa có người mà tôi đang đau đầu và cả đau tim vừa bước vào.

– Ăn ít vậy? Hôm nay sẽ vất vả đấy!

Tôi xoa xoa đầu ngước lên, bàn tay gõ nhẹ lên đầu tôi không ai khác là Dương. Anh ta đi lấy thức ăn, tiện thể bước qua tôi.

– À… tôi đến từ lâu rồi sếp!

Tôi cười cười dù trong lòng ngổn ngang rất nhiều điều. Dương tỏ vẻ không có gì khác lạ, anh ta ngồi xuống trước mặt tôi. Có phải tôi đã nghĩ quá nhiều không? Tôi đâu có quyền, Dương đã đề nghị nhưng tôi… tôi từ chối kia mà. Anh ta cũng chỉ là đàn ông mà thôi. Thế nhưng… tôi không thể thoải mái coi như không có chuyện gì được!

Tám giờ ba mươi, đại diện cả ba công ty cùng tham gia đấu thầu đã có mặt ở hội trường lớn của trung tâm chăm sóc sức khỏe SJT số một khu vực. Hội trường dần đông đủ những thành viên lãnh đạo chủ chốt của SJT mà chủ tịch chính là ông Hoàng Sang. Nhiệm vụ của các đối tác tiềm năng là phải báo cáo được phần mềm thích hợp nhất cho dự án quản lý đa quốc gia về chăm sóc sức khỏe người cao tuổi.

Tôi có chút hồi hộp quay sang Dương, thái độ anh ta chẳng có gì khác biệt. Sau những gì xảy ra tối qua, tôi nhận ra bản thân vẫn còn xa cách với Dương nhiều lắm, cảm giác gần gũi mà tôi có với Dương có lẽ chỉ là ảo tưởng của riêng tôi. Cảm nhận ấy khiến tôi có chút nhói đau, cả việc… mà gã Thành nói nữa. Dù đúng dù sai, thì tôi có quyền gì để có thể… dù chỉ là hỏi Dương thôi cũng là không thể. Càng nghĩ đến tôi lại càng khó chịu.

Ông Sang đã sẵn sàng trong bộ âu phục, ông ấy nhận mic từ người dẫn chương trình, đứng ở trên khán đài thông báo bắt đầu buổi đấu thầu. Tôi khẽ run lên, còn Dương thì… dường như ở anh ta có chút gì đó phấn khích, cứ như thể chuẩn bị bước vào một cuộc chiến mà anh ta là kẻ mạnh. Có lẽ Dương không lạ những chuyện thế này, chỉ có tôi là lần đầu tiên có mặt ở một hội trường đông người đến thế này… chính xác là ở trong một cuộc so tài giữa các đối thủ đều rất mạnh.



– Chốc nữa cô lên báo cáo.

– Hả?

Tôi tròn mắt, miệng lắp bắp, mặt mũi dần chuyển sang một màu đỏ, vừa đỏ lại vừa tái. Dương… vừa nói gì?

– Tôi đã đăng ký với SJT cô đại diện cho Phượng Hoàng. Công ty trông cậy ở cô!

Dương vỗ vai tôi, khóe miệng tinh xảo nở một nụ cười, đẹp thì có đẹp nhưng mà đó chính là nụ cười của ác quỷ.

Tôi lắc lắc đầu:

– Sếp ơi… tôi không làm được đâu!

– Những gì tôi giao cô đọc cô nắm vững rồi đúng không?

Tôi gật đầu. Chẳng phải lúc ăn sáng Dương đã hỏi tôi chuyện này sao? Tôi đương nhiên đã nắm được toàn bộ, còn định bụng khi cần sẽ “nhắc bài” cho Dương. Tài liệu đó là một bản báo cáo mà Dương chuẩn bị từ trước, tôi chỉ không ngờ Dương lại yêu cầu tôi làm “vai chính” mà thôi.

Dương mỉm cười thêm lần nữa:

– Vậy cứ thế mà làm. Tôi đưa cô đi là để làm việc này. Cần trợ giúp thì nhìn về tôi.

Huhu… đồ ác quỷ! Tôi cứ nghĩ Dương muốn tôi phụ tá… hoặc may mắn hơn, là Dương muốn ở gần tôi nên mới đem tôi theo. Tôi đúng là một con ngốc thích ăn dưa bở! Tôi không thể nào từ chối, chỉ thở hắt một hơi. Sếp đã giao việc, làm sao tôi có thể chống đối?

Hướng mắt về phía trước, tôi thấy Đức đang chuẩn bị lên khán đài. Nhìn anh ta trong bộ vest lịch lãm, tôi nghĩ không ít các bà các cô trong hội trường này đổ dồn ánh mắt vào anh ta. Ánh mắt con bé Linh thôi là tôi cũng đủ hiểu rồi. Đương nhiên thì… sếp tôi vẫn đẹp trai hơn, dù hiện tại ghét Dương vô cùng nhưng tôi vẫn thấy điều này. Có khi nào… “sắc đẹp Tây Thi” nằm trong mắt người tình không? Á… tôi đang nghĩ cái gì thế?

– Tôi tin cô.

Dương nhẹ nhàng thả một câu bên tai tôi, thế nhưng sức động viên của nó thì như đại bác bắn thẳng vào óc tôi. “Tôi tin cô”… âm thanh ngọt ngào này tôi rất thích nghe. Tôi cần trấn tĩnh lại, tôi nên tự hào về bản thân mình. Dương giao trọng trách cho tôi, đơn giản vì anh ta tin tôi. Đây là một dự án lớn với số tiền lên đến hàng chục tỉ, vậy mà Dương đặt niềm tin ở tôi. Hơn ai hết, tôi cần phải mạnh mẽ chứng tỏ cho Dương cũng như những người khác thấy, tôi xứng đáng là người đại diện cho Phượng Hoàng.



– Nếu… tôi giành được hợp đồng cho Phượng Hoàng… thì sếp sẽ thưởng cho tôi cái gì?

Trấn tĩnh lại rồi, tâm trạng cũng đã đầy quyết tâm, tôi nghênh mặt nhìn Dương thách thức, sau đó lại xấu hổ khi Dương bật cười.

– Thích gì sẽ chiều nấy.

Má tôi nóng ran lên. Đúng là cái đồ… chẳng biết gọi là gì! Tôi thích gì chứ… chắc hẳn tên sếp kia hiểu tôi thích gì, nhưng mà… tôi có ngốc quá không?

– Được. Vậy… tôi sẽ hỏi sếp một câu. Anh phải nói thật.

Tôi hít một hơi, quyết định nói ra điều mà tôi đầy thắc mắc. Anh đối với tôi là thế nào? Anh có thật lòng nghĩ đến tôi hay không? Tôi muốn Dương nói thật với tôi. Sau mọi nỗ lực vì Phượng Hoàng, nhất định tôi sẽ hỏi anh ta!

Dương gật đầu, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt phảng phất nét trìu mến. Tôi đừng nên tưởng tượng và cả tưởng bở nữa, lúc này tôi cần tập trung tâm trí cho bài thuyết trình!

Đức trình bày một phần mềm quản lý hết sức công phu, tuy nhiên tôi cảm thấy có một nhược điểm lớn, đó là phần mềm này đòi hỏi một hệ thống máy chủ tốn kém cùng chi phí vận hành cũng như bảo trì rất lớn. Liệu điều này có thể được chấp nhận không? Tôi thấy cái nhíu mày rất khẽ của ông Sang.

Đức bước xuống trong những tiếng vỗ tay cổ vũ vang hội trường. Anh ta đã làm rất tốt, nếu như… không có phần mềm hiệu quả của Dương mà tôi sắp giới thiệu. Tôi cảm thấy tự tin hơn một chút, thế nhưng khi công ty Trường Sơn mà ông chú Sơn bước lên trình bày thì tôi buộc phải e dè.

Ông Sơn làm việc rất hiệu quả, dù ngoài mặt tỏ vẻ chơi bời chẳng mấy quan tâm đến công nghệ, thế nhưng ông ta là một kẻ có đầu óc siêu phàm. Tôi đã tìm hiểu thông tin về ông ta, ngày còn trẻ ông ta từng là thủ lĩnh công nghệ của trường đại học X nổi danh bậc nhất, ông ta cũng là lớp người đi đầu đón công nghệ mới nhất về Việt Nam. Bên cạnh đó ông ta đã li dị hai đời vợ, thảo nào mà ông ta thoải mái “cà chớn” với các cô em xinh tươi như vậy.

Phần mềm của công ty Trường Sơn chú trọng vào sự tiết kiệm. Ông ta không đòi hỏi tài nguyên lớn như của Đức, hơn thế nữa lại còn rất hiệu quả, sử dụng cũng rất dễ dàng. Người dùng có thể truy cập trực tiếp qua giao diện trực quan, không cần vào phần mã như của Đức. Tôi quả thực… không thấy điểm gì chê được cả. Bất giác tôi khẽ run lên. Bàn tay ấm áp của Dương tìm đến tay tôi, siết chặt như tiếp thêm cho tôi động lực. Âm thanh trầm ấm dịu dàng bên tai:

– Đừng lo. Chúng ta có điểm mạnh của chúng ta.

Điểm mạnh? Tôi tĩnh tâm suy nghĩ. Đúng rồi, phần mềm nào cũng có điểm mạnh, chính xác thì… tôi phải là người tìm ra điểm mạnh để có thể chiến thắng đối thủ. Rất có thể, phần mềm của chúng tôi chỉ ngang với của ông chú Sơn, thậm chí là không bằng, thế nhưng người trình bày là tôi cần phải nêu bật được điểm mạnh mà phần mềm kia không có được. Hơn thế, có những điều hiện tại phần mềm của chúng tôi chưa có, nhưng chỉ cần một vài điều chỉnh theo ý khách hàng, nhất định phần mềm của Phượng Hoàng sẽ là phần mềm hoàn hảo nhất.

Tôi gật đầu, tinh thần trở lại vẻ quyết tâm. Khi người dẫn chương trình giới thiệu đến lượt chúng tôi, tôi nhìn Dương lần cuối như lấy thêm can đảm để bước lên khán đài. Tôi đã biết điểm mạnh của chúng tôi là gì. Điều này khi tôi đặt câu hỏi với Dương ngay lúc tôi tiếp nhận tài liệu, Dương đã nói, anh ta thừa nhận tôi có kinh nghiệm, có sự cảm thông với những người yếu sức cần sự giúp đỡ. Cũng có nghĩa, bên cạnh những ưu điểm không kém bất cứ đối thủ nào, chúng tôi hiểu và đáp ứng mọi nhu cầu của những người cao tuổi cần chăm sóc, điều mà công nghệ lạnh lùng đơn thuần không sao làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trái Tim Dẫn Lối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook