Chương 38
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Hai cô y tá giải thích cho tôi về thủ thuật sinh thiết não hiện đại nhất hiện nay mà bệnh viện tiến hành cho mẹ tôi. Tôi cảm thấy may mắn khi mẹ được áp dụng tiến bộ y học trong điều trị, việc sinh thiết não được tiến hành tối thiểu xâm lấn, không phải mở hộp sọ, thời gian phục hồi dự kiến chỉ mất vài ngày. Được như vậy là tốt lắm rồi, tôi không còn mong gì hơn nữa. Động viên mẹ một hồi mẹ cũng chịu theo hai cô y tá vào phòng thủ thuật, tôi ngồi ngoài chờ đợi, lòng dạ không yên hướng mắt về cánh cửa phòng thủ thuật. Lúc này đã hơn hai giờ chiều, nghĩ đến ông Hòa, tôi tìm điện thoại nhắn một tin cho Dương.
“Ông đã tỉnh lại chưa anh?”
Khoảng nửa tiếng sau Dương nhắn lại, tôi chỉ kịp đọc dòng tin “Ông vừa tỉnh được một lát, em yên tâm. Mẹ em thế nào rồi?” mà khẽ thở phào. Tôi bước theo hai cô y tá đẩy mẹ tôi còn chịu ảnh hưởng của thuốc mê về phòng bệnh nghỉ ngơi. Bệnh viện buộc phải tiến hành gây mê cho mẹ tôi vì tình trạng không tỉnh táo của bà, thế nên tôi chưa biết bà có đau đớn nhiều hay không, chỉ biết xót xa nhìn bà nằm bất động.
– Bao giờ có kết quả vậy chị Yến?
Tôi sụt sịt, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn chị y tá tầm tuổi ba mươi ân cần chăm sóc cho mẹ tôi mấy ngày qua. Chị đắp chăn cho mẹ tôi rồi quay lại trả lời:
– Khoảng ba ngày em ạ.
– Vâng… em cảm ơn chị. Mấy ngày qua may mà có hai chị…
– Không có gì đâu em, công việc của bọn chị mà. À… cô Hoa lúc nào cũng nhắc đến em, bọn chị nghe mãi chán hết cả tai đấy.
Chị Yến nói xong che miệng cười, chị y tá tên Vân bên cạnh cũng cười khúc khích. Nghe các chị trêu mà tôi càng thấy xót lòng, đưa tay gạt mấy sợi tóc trên trán mẹ. Hai chị y tá pha xong cốc sữa thì để lại bàn rồi bước khỏi phòng bệnh, chỉ còn tôi ngồi lại với mẹ. Đêm nay có lẽ họ được nghỉ ngơi vì có tôi, tôi sẽ nằm ở đây cùng mẹ. Phòng bệnh hiện đại chỉ có một giường bệnh này chắc chắn rất tốn kém, nhờ ông cháu Dương mà mẹ con tôi được hưởng những gì tốt nhất.
Tôi cầm điện thoại bước khỏi phòng, lúc này mới gọi cho Dương được.
– Hạnh à? Mẹ em sao rồi?
Nghe âm giọng quen thuộc của Dương, âm giọng trầm thấp lúc trước tôi luôn cho là lạnh lùng, còn bây giờ lại cảm thấy ngược lại, ấm áp vô cùng. Chỉ là… giọng anh nghe không vui thì phải…
Tôi hơi lo lắng trả lời:
– Anh à… mẹ em vừa làm thủ thuật xong, còn chưa tỉnh. Ông tỉnh rồi à anh?
– Ừ… ông tỉnh rồi. Bao giờ có kết quả sinh thiết vậy Hạnh?
– Chị y tá bảo ba ngày anh ạ…
– Em cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ…
– Vâng… anh còn ở quê à?
– Ừm…
Rõ ràng là có chuyện không ổn nhưng Dương không muốn nói. Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ gượng cười:
– Ông tỉnh là tốt rồi. Thôi… anh bận gì thì làm đi nhé. Em cũng vào với mẹ đây.
Dương ừm nhẹ rồi ngắt máy. Tôi thẫn thờ không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất xảy ra với ông Hòa. Nhất định ông sẽ không sao đâu, ông còn phải uống rượu mừng của tôi và Dương nữa chứ. Từ lúc nào tôi đã mong đám cưới với Dương, đã chờ đợi một cuộc sống mới bên anh. Tôi không biết nữa, chỉ biết mình đang thầm đếm ngược thời gian.
Tôi đã mong được nghe Dương bàn tính về đám cưới, ít nhất cũng giục tôi gửi anh danh sách khách mời nhưng mấy ngày tiếp theo anh hoàn toàn không nhắc gì đến, cuối ngày chỉ hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi. Trong thâm tâm tôi hiểu tình hình ở nhà không ổn, nhưng tôi lại chẳng thể nói gì.
Mẹ tôi tỉnh lại thì òa lên khóc bởi vết đau trên đầu, sau khi nghe tôi cùng hai chị y tá giải thích tại bị ngã, dù không muốn tin nhưng cũng đành chấp nhận. Ba ngày dài như cả thế kỷ cuối cùng cũng qua, tôi cầm tờ kết quả cùng thông báo “u lành” từ bệnh viện mà như trút bỏ được tảng đá đè nặng bao ngày. Tôi không chờ được lâu hơn mà gọi báo cho Dương, đầu dây bên kia bắt máy, âm giọng anh hơi lạ khiến tim tôi thắt lại:
– Hạnh à…
– Anh… có kết quả sinh thiết rồi. U lành anh ạ. Em mừng quá… hức hức…
Tôi sụt sịt trước niềm vui lớn, tay chấm nước mắt khóe mi, phía bên kia Dương nhẹ giọng:
– Vậy là tốt rồi… Hạnh này, anh cũng muốn báo cho em một tin.
Tôi ngơ ngác, dường như tôi đã hiểu rồi nhưng vẫn hỏi, chẳng còn để ý việc Dương đã đổi cách xưng hô với tôi:
– Tin gì vậy anh?
– Ông mới mất sáng nay.
Tôi lặng đi trước thông tin vừa nhận được, cảm giác bàng hoàng khiến tôi thẫn thờ. Dù không ít lần nghĩ đến điều này những ngày qua, tôi vẫn cảm thấy mất mát trước sự ra đi của ông Hòa. Người ông tôi yêu kính, người tốt vô cùng với mẹ con tôi… ông đã không còn trên đời, không thể có mặt trong đám cưới của tôi và Dương, không thể vui cùng ông nội tôi nữa rồi.
Tôi chỉ biết im lặng bày tỏ chia sẻ đến Dương. Dương là người cháu duy nhất của ông Hòa, cũng là đứa cháu ông dồn mọi tình cảm. Chắc chắn anh rất buồn, tôi sụt sịt lau dòng nước mắt nói:
– Tin buồn quá anh ạ.
– Đám cưới… sẽ phải hoãn lại.
– Vâng… Em muốn về chào ông lần cuối…
– Không cần thiết. Em nên giữ sức khỏe còn chăm sóc mẹ, mấy ngày nữa mẹ em phẫu thuật phải không?
– Vâng… nhưng…
– Không sao đâu, ông sẽ thông cảm cho em. Bao giờ về em đến với ông cũng được.
Có lẽ Dương nghĩ đến việc tôi say máy bay nên không muốn tôi vất vả. Tôi còn có thể nói gì hơn, ậm ừ chấp nhận sắp xếp của Dương mà lòng tôi trĩu nặng.
Đám cưới của tôi và Dương… vốn dĩ tôi cứ nghĩ mình không quá trông đợi, vậy mà khi phải hoãn lại, tự nhiên tôi lại thấy cảm giác xa xôi. Ông Hòa đã mất, biết đâu Dương không còn cần đến hôn ước giữa hai gia đình mà chạy đến với tình yêu của anh thì sao? Chẳng phải đám cưới giữa tôi và anh chỉ để ông nội anh được vui lòng hay sao? Giờ đến một kế hoạch cũng chẳng có, giữa hai chúng tôi chẳng có gì đảm bảo, chỉ có tình yêu… chỉ có tình yêu là điều có thể gắn kết hai con người, bình đẳng như bất cứ ai trên cuộc đời này, vậy thì… tôi không có niềm tin anh chọn tôi, cũng có nghĩa… đám cưới ấy có thể chẳng bao giờ tồn tại. Lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ lòng khi mình không bị ép buộc chứ? Không, tôi không thể tự dối lòng là tôi không buồn…
– Hạnh làm gì thế em, vào xúc cho mẹ em bát cháo giúp chị nhé!
Tôi giật mình, vội lau dòng nước mắt, gượng cười với chị Yến rồi bước trở lại phòng bệnh của mẹ. Lúc này sức khỏe của mẹ tôi là quan trọng nhất. Nhờ công nghệ hiện đại mà chỉ ba ngày sau sinh thiết mẹ tôi đã bình ổn trở lại, đêm cũng không tỉnh giấc vì đau đớn như hôm đầu. Dự kiến một tuần nữa mẹ tôi bước vào đợt phẫu thuật, đã có kết quả u lành thế này, mong là mẹ sẽ bình an vượt qua bệnh tật. Tôi cần giữ vững tinh thần để chăm sóc mẹ, dù chuyện với Dương có thế nào tôi cũng không nên nghĩ đến nữa.
Một tuần tiếp theo, dù nói mình không nên nghĩ đến Dương nhưng tôi vẫn vô thức ngóng chờ liên lạc từ anh. Tôi tự an ủi mình là có lẽ anh bận việc tang gia nên không có thời gian quan tâm đến tôi, nhờ vậy tôi mới vượt qua được cảm giác sốt ruột khi anh không có bất kỳ liên lạc nào. Ngày mai thôi mẹ tôi sẽ bước vào cuộc đại phẫu thuật, các bác sĩ nhất trí không lùi ngày vì sức khỏe mẹ tôi đủ đảm bảo cho ca mổ lớn nhất này.
Ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật, chưa bao giờ tôi run như lúc này, tôi mong có một niềm an ủi từ Dương biết bao. Nhưng… tôi chỉ có một thân một mình, tôi chẳng có bất kỳ ai bên cạnh, lúc nào cũng vậy… chưa bao giờ khác.
Mặt mũi trắng bệch, tôi thẫn thờ chờ đợi ca mổ. Bất chợt, bóng dáng thân quen mà tôi mơ đến bao đêm đang bước nhanh về phía tôi. Nơi hành lang chan hòa ánh nắng, người ấy xuất hiện như mặt trời chiếu rọi. Dương… tôi ngỡ ngàng, cứ tưởng mình mong quá hoa mắt nên còn không dám tin, chỉ bám vào cột đá cạnh ghế gượng dậy chờ người ấy đến gần.
– Anh…
– Mẹ đang trong phòng phẫu thuật à Hạnh? Xin lỗi, anh đến trễ.
– Không… không sao đâu… huhuhu…
Tôi cảm thấy mình yếu đuối, vô cùng yếu đuối đến nỗi không kiềm được nước mắt trước Dương. Anh mỉm cười kéo tôi lại gần, cho đến lúc này tôi vẫn nghĩ là mình đang mơ. Dương… sao bao ngày anh không liên lạc với tôi, tại sao lúc này anh mới đến… nhưng có gì là quan trọng, quan trọng là anh đã đến đúng vào lúc tôi cần nhất. Phải rồi, anh luôn là người đến khi tôi cần nhất, chính là anh chứ không phải ai khác, và tôi… tôi cũng không cô độc, không… chính xác tôi đã không còn cô độc kể từ khi gặp được anh.
– Xin lỗi…
Dương lau nước mắt cho tôi, anh vẫn lặp lại câu xin lỗi. Tôi lắc đầu, không sao cả. Tôi sụt sịt trong lòng Dương:
– Mẹ vào đó hơn hai tiếng rồi. Vẫn chưa thấy ai ra… em lo lắm…
– Sẽ không sao đâu… cứ bình tĩnh.
Tôi gật đầu, nghe Dương cố gắng bình tĩnh, cùng anh chờ đợi. Có anh ở bên tôi lúc này, lòng tôi yên bình như biển ngày lặng gió…
Ánh đèn phẫu thuật biến mất, cánh cửa mở ra, một vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi đeo kính bước ra cùng mấy người y tá. Tôi bật dậy như lò xo, bước nhanh đến gần ông để hỏi:
– Bác sĩ ơi, tình hình mẹ cháu…
– Ca phẫu thuật thành công. Chúc mừng gia đình.
Vị bác sĩ trả lời bằng thứ tiếng Anh dễ nghe, gật đầu với Dương rồi bước nhanh. Tôi phải đặt tay vào ngực để trấn tĩnh trước niềm vui quá lớn này, miệng tôi khô khốc, mấp máy không nói nổi lời cảm ơn. Dương kéo vai tôi vào lòng anh thay lời chia vui. Hai chị y tá lúc này mới từ phòng phẫu thuật bước ra, họ đẩy mẹ tôi còn nằm im lìm, trên người đầy dây rợ trên băng phẫu thuật ra ngoài. Tôi vừa khóc rưng rức vừa bước theo băng đẩy, lòng rộn ràng niềm tin mẹ sẽ sớm trở lại như ngày xưa.
“Ông đã tỉnh lại chưa anh?”
Khoảng nửa tiếng sau Dương nhắn lại, tôi chỉ kịp đọc dòng tin “Ông vừa tỉnh được một lát, em yên tâm. Mẹ em thế nào rồi?” mà khẽ thở phào. Tôi bước theo hai cô y tá đẩy mẹ tôi còn chịu ảnh hưởng của thuốc mê về phòng bệnh nghỉ ngơi. Bệnh viện buộc phải tiến hành gây mê cho mẹ tôi vì tình trạng không tỉnh táo của bà, thế nên tôi chưa biết bà có đau đớn nhiều hay không, chỉ biết xót xa nhìn bà nằm bất động.
– Bao giờ có kết quả vậy chị Yến?
Tôi sụt sịt, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn chị y tá tầm tuổi ba mươi ân cần chăm sóc cho mẹ tôi mấy ngày qua. Chị đắp chăn cho mẹ tôi rồi quay lại trả lời:
– Khoảng ba ngày em ạ.
– Vâng… em cảm ơn chị. Mấy ngày qua may mà có hai chị…
– Không có gì đâu em, công việc của bọn chị mà. À… cô Hoa lúc nào cũng nhắc đến em, bọn chị nghe mãi chán hết cả tai đấy.
Chị Yến nói xong che miệng cười, chị y tá tên Vân bên cạnh cũng cười khúc khích. Nghe các chị trêu mà tôi càng thấy xót lòng, đưa tay gạt mấy sợi tóc trên trán mẹ. Hai chị y tá pha xong cốc sữa thì để lại bàn rồi bước khỏi phòng bệnh, chỉ còn tôi ngồi lại với mẹ. Đêm nay có lẽ họ được nghỉ ngơi vì có tôi, tôi sẽ nằm ở đây cùng mẹ. Phòng bệnh hiện đại chỉ có một giường bệnh này chắc chắn rất tốn kém, nhờ ông cháu Dương mà mẹ con tôi được hưởng những gì tốt nhất.
Tôi cầm điện thoại bước khỏi phòng, lúc này mới gọi cho Dương được.
– Hạnh à? Mẹ em sao rồi?
Nghe âm giọng quen thuộc của Dương, âm giọng trầm thấp lúc trước tôi luôn cho là lạnh lùng, còn bây giờ lại cảm thấy ngược lại, ấm áp vô cùng. Chỉ là… giọng anh nghe không vui thì phải…
Tôi hơi lo lắng trả lời:
– Anh à… mẹ em vừa làm thủ thuật xong, còn chưa tỉnh. Ông tỉnh rồi à anh?
– Ừ… ông tỉnh rồi. Bao giờ có kết quả sinh thiết vậy Hạnh?
– Chị y tá bảo ba ngày anh ạ…
– Em cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ…
– Vâng… anh còn ở quê à?
– Ừm…
Rõ ràng là có chuyện không ổn nhưng Dương không muốn nói. Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ gượng cười:
– Ông tỉnh là tốt rồi. Thôi… anh bận gì thì làm đi nhé. Em cũng vào với mẹ đây.
Dương ừm nhẹ rồi ngắt máy. Tôi thẫn thờ không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất xảy ra với ông Hòa. Nhất định ông sẽ không sao đâu, ông còn phải uống rượu mừng của tôi và Dương nữa chứ. Từ lúc nào tôi đã mong đám cưới với Dương, đã chờ đợi một cuộc sống mới bên anh. Tôi không biết nữa, chỉ biết mình đang thầm đếm ngược thời gian.
Tôi đã mong được nghe Dương bàn tính về đám cưới, ít nhất cũng giục tôi gửi anh danh sách khách mời nhưng mấy ngày tiếp theo anh hoàn toàn không nhắc gì đến, cuối ngày chỉ hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi. Trong thâm tâm tôi hiểu tình hình ở nhà không ổn, nhưng tôi lại chẳng thể nói gì.
Mẹ tôi tỉnh lại thì òa lên khóc bởi vết đau trên đầu, sau khi nghe tôi cùng hai chị y tá giải thích tại bị ngã, dù không muốn tin nhưng cũng đành chấp nhận. Ba ngày dài như cả thế kỷ cuối cùng cũng qua, tôi cầm tờ kết quả cùng thông báo “u lành” từ bệnh viện mà như trút bỏ được tảng đá đè nặng bao ngày. Tôi không chờ được lâu hơn mà gọi báo cho Dương, đầu dây bên kia bắt máy, âm giọng anh hơi lạ khiến tim tôi thắt lại:
– Hạnh à…
– Anh… có kết quả sinh thiết rồi. U lành anh ạ. Em mừng quá… hức hức…
Tôi sụt sịt trước niềm vui lớn, tay chấm nước mắt khóe mi, phía bên kia Dương nhẹ giọng:
– Vậy là tốt rồi… Hạnh này, anh cũng muốn báo cho em một tin.
Tôi ngơ ngác, dường như tôi đã hiểu rồi nhưng vẫn hỏi, chẳng còn để ý việc Dương đã đổi cách xưng hô với tôi:
– Tin gì vậy anh?
– Ông mới mất sáng nay.
Tôi lặng đi trước thông tin vừa nhận được, cảm giác bàng hoàng khiến tôi thẫn thờ. Dù không ít lần nghĩ đến điều này những ngày qua, tôi vẫn cảm thấy mất mát trước sự ra đi của ông Hòa. Người ông tôi yêu kính, người tốt vô cùng với mẹ con tôi… ông đã không còn trên đời, không thể có mặt trong đám cưới của tôi và Dương, không thể vui cùng ông nội tôi nữa rồi.
Tôi chỉ biết im lặng bày tỏ chia sẻ đến Dương. Dương là người cháu duy nhất của ông Hòa, cũng là đứa cháu ông dồn mọi tình cảm. Chắc chắn anh rất buồn, tôi sụt sịt lau dòng nước mắt nói:
– Tin buồn quá anh ạ.
– Đám cưới… sẽ phải hoãn lại.
– Vâng… Em muốn về chào ông lần cuối…
– Không cần thiết. Em nên giữ sức khỏe còn chăm sóc mẹ, mấy ngày nữa mẹ em phẫu thuật phải không?
– Vâng… nhưng…
– Không sao đâu, ông sẽ thông cảm cho em. Bao giờ về em đến với ông cũng được.
Có lẽ Dương nghĩ đến việc tôi say máy bay nên không muốn tôi vất vả. Tôi còn có thể nói gì hơn, ậm ừ chấp nhận sắp xếp của Dương mà lòng tôi trĩu nặng.
Đám cưới của tôi và Dương… vốn dĩ tôi cứ nghĩ mình không quá trông đợi, vậy mà khi phải hoãn lại, tự nhiên tôi lại thấy cảm giác xa xôi. Ông Hòa đã mất, biết đâu Dương không còn cần đến hôn ước giữa hai gia đình mà chạy đến với tình yêu của anh thì sao? Chẳng phải đám cưới giữa tôi và anh chỉ để ông nội anh được vui lòng hay sao? Giờ đến một kế hoạch cũng chẳng có, giữa hai chúng tôi chẳng có gì đảm bảo, chỉ có tình yêu… chỉ có tình yêu là điều có thể gắn kết hai con người, bình đẳng như bất cứ ai trên cuộc đời này, vậy thì… tôi không có niềm tin anh chọn tôi, cũng có nghĩa… đám cưới ấy có thể chẳng bao giờ tồn tại. Lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ lòng khi mình không bị ép buộc chứ? Không, tôi không thể tự dối lòng là tôi không buồn…
– Hạnh làm gì thế em, vào xúc cho mẹ em bát cháo giúp chị nhé!
Tôi giật mình, vội lau dòng nước mắt, gượng cười với chị Yến rồi bước trở lại phòng bệnh của mẹ. Lúc này sức khỏe của mẹ tôi là quan trọng nhất. Nhờ công nghệ hiện đại mà chỉ ba ngày sau sinh thiết mẹ tôi đã bình ổn trở lại, đêm cũng không tỉnh giấc vì đau đớn như hôm đầu. Dự kiến một tuần nữa mẹ tôi bước vào đợt phẫu thuật, đã có kết quả u lành thế này, mong là mẹ sẽ bình an vượt qua bệnh tật. Tôi cần giữ vững tinh thần để chăm sóc mẹ, dù chuyện với Dương có thế nào tôi cũng không nên nghĩ đến nữa.
Một tuần tiếp theo, dù nói mình không nên nghĩ đến Dương nhưng tôi vẫn vô thức ngóng chờ liên lạc từ anh. Tôi tự an ủi mình là có lẽ anh bận việc tang gia nên không có thời gian quan tâm đến tôi, nhờ vậy tôi mới vượt qua được cảm giác sốt ruột khi anh không có bất kỳ liên lạc nào. Ngày mai thôi mẹ tôi sẽ bước vào cuộc đại phẫu thuật, các bác sĩ nhất trí không lùi ngày vì sức khỏe mẹ tôi đủ đảm bảo cho ca mổ lớn nhất này.
Ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật, chưa bao giờ tôi run như lúc này, tôi mong có một niềm an ủi từ Dương biết bao. Nhưng… tôi chỉ có một thân một mình, tôi chẳng có bất kỳ ai bên cạnh, lúc nào cũng vậy… chưa bao giờ khác.
Mặt mũi trắng bệch, tôi thẫn thờ chờ đợi ca mổ. Bất chợt, bóng dáng thân quen mà tôi mơ đến bao đêm đang bước nhanh về phía tôi. Nơi hành lang chan hòa ánh nắng, người ấy xuất hiện như mặt trời chiếu rọi. Dương… tôi ngỡ ngàng, cứ tưởng mình mong quá hoa mắt nên còn không dám tin, chỉ bám vào cột đá cạnh ghế gượng dậy chờ người ấy đến gần.
– Anh…
– Mẹ đang trong phòng phẫu thuật à Hạnh? Xin lỗi, anh đến trễ.
– Không… không sao đâu… huhuhu…
Tôi cảm thấy mình yếu đuối, vô cùng yếu đuối đến nỗi không kiềm được nước mắt trước Dương. Anh mỉm cười kéo tôi lại gần, cho đến lúc này tôi vẫn nghĩ là mình đang mơ. Dương… sao bao ngày anh không liên lạc với tôi, tại sao lúc này anh mới đến… nhưng có gì là quan trọng, quan trọng là anh đã đến đúng vào lúc tôi cần nhất. Phải rồi, anh luôn là người đến khi tôi cần nhất, chính là anh chứ không phải ai khác, và tôi… tôi cũng không cô độc, không… chính xác tôi đã không còn cô độc kể từ khi gặp được anh.
– Xin lỗi…
Dương lau nước mắt cho tôi, anh vẫn lặp lại câu xin lỗi. Tôi lắc đầu, không sao cả. Tôi sụt sịt trong lòng Dương:
– Mẹ vào đó hơn hai tiếng rồi. Vẫn chưa thấy ai ra… em lo lắm…
– Sẽ không sao đâu… cứ bình tĩnh.
Tôi gật đầu, nghe Dương cố gắng bình tĩnh, cùng anh chờ đợi. Có anh ở bên tôi lúc này, lòng tôi yên bình như biển ngày lặng gió…
Ánh đèn phẫu thuật biến mất, cánh cửa mở ra, một vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi đeo kính bước ra cùng mấy người y tá. Tôi bật dậy như lò xo, bước nhanh đến gần ông để hỏi:
– Bác sĩ ơi, tình hình mẹ cháu…
– Ca phẫu thuật thành công. Chúc mừng gia đình.
Vị bác sĩ trả lời bằng thứ tiếng Anh dễ nghe, gật đầu với Dương rồi bước nhanh. Tôi phải đặt tay vào ngực để trấn tĩnh trước niềm vui quá lớn này, miệng tôi khô khốc, mấp máy không nói nổi lời cảm ơn. Dương kéo vai tôi vào lòng anh thay lời chia vui. Hai chị y tá lúc này mới từ phòng phẫu thuật bước ra, họ đẩy mẹ tôi còn nằm im lìm, trên người đầy dây rợ trên băng phẫu thuật ra ngoài. Tôi vừa khóc rưng rức vừa bước theo băng đẩy, lòng rộn ràng niềm tin mẹ sẽ sớm trở lại như ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.