Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 7

Vũ Ngọc Hương

29/12/2023

Tôi đã nghĩ đến điều này rồi, thế nên hít một hơi trả lời Dương:

– Tôi định sang ở nhờ nhà người bạn thân nhất của tôi một thời gian.

– …

Tôi đứng tần ngần nhìn anh ta. Có lẽ những gì cần nói tôi đã nói đủ. Thật lòng mà nói, việc một chọi ba nghìn với một tân binh còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi vốn là việc trên trời, thế nên tôi cũng không luyến tiếc nhiều buổi thi tuyển sáng nay.

Khi tôi định quay đi, không ngờ Dương ngẩng mặt lên, đáy mắt anh ta thoáng ý cười.

– Tôi cho cô thêm một cơ hội.

– Cơ hội?

– Chị cô đã từ bỏ cơ hội đó rồi. Cô có thể thử.

Ý anh ta là… tôi sẽ làm thư ký cho anh ta sao? Nghe qua thì có vẻ đơn giản, có điều con Huệ mà tôi tin nó thèm khát anh ta thế nào đã buộc lòng phải từ bỏ, thì cũng có nghĩa, công việc này cực kỳ khó khăn. Đây rõ ràng là một cơ hội việc làm, lẽ ra có phải nếm mật nằm gai tôi cũng sẵn sàng thử, có điều trước lời đe dọa của bà Diệu, tôi bỗng khựng lại. Tôi quả thực chưa từng nghĩ đến tình huống Dương vẫn cho phép tôi ở gần anh ta sau khi tôi trượt buổi thi tuyển, thế nên tôi không biết phải trả lời anh ta thế nào.

Thấy hồi lâu tôi không đáp, Dương dừng tay, ngẩng lên nhìn tôi lần nữa, chau mày cười nhạt:

– Cô sợ à?

– Không… à… vâng… tôi… tôi rất tiếc. Thư ký không phải là công việc mà tôi hướng đến.

Tôi ấp úng đưa ra quyết định. Đúng vậy, tôi nên từ bỏ việc ở gần Dương. Anh ta và tôi chẳng có điểm nào chung, bạn bè chẳng phải, yêu đương thì càng không, ở gần anh ta tôi lại bị đe dọa, vậy thì chi bằng tránh đi là hơn.

Dương gật gù, anh ta không nói thêm, cúi xuống tiếp tục công việc. Tôi chẳng còn việc gì để ở lại, chỉ nói sẽ gửi chìa khóa cho bảo vệ chung cư rồi rời khỏi phòng làm việc của anh ta. Thế nhưng… tại sao cảm giác chia ly lại xuất hiện khiến tôi bần thần khó tả? Tôi thở dài, tự trấn tĩnh bản thân đừng ngớ ngẩn như vậy!

Tôi gửi lại thẻ khóa cho chú bảo vệ tòa nhà rồi dắt tay mẹ rời khỏi nơi đã cưu mang tôi bốn ngày qua. Cảm giác lưu luyến một nơi ở trên cả tuyệt vời là điều không thể tránh khỏi.

Mẹ bước theo tôi, chân cứ chậm dần rồi dừng lại không chịu bước, ngơ ngác hỏi:

– Cung điện… bao giờ về… cung điện?

Tôi nghe mà nghẹn lòng. Làm sao mà về đó được nữa? Tôi chỉ biết dỗ mẹ:

– Mình đến chỗ khác tốt hơn nhé mẹ.



– Không… về cung điện… về cung điện đi!

– Mẹ, mẹ nghe con, có chỗ khác tốt hơn, cung điện hỏng mất rồi!

Dỗ một hồi mẹ tôi cũng chịu yên. Tôi bước đến khu nhà trọ nhỏ gồm nhiều căn nhà cấp bốn xây cạnh nhau, gõ cửa phòng con Giang. Con Giang là con bạn thân cùng lớp đại học với tôi.

– Ơ, Hạnh đấy à? Cả mẹ đi cùng à mày?

Con Giang có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi ngượng nghịu nhìn nó đề nghị. Lâu nay nó vẫn hiểu hoàn cảnh của tôi, có điều phải nhờ vả nó thế này tôi rất ngại.

– Ừ… mày cho mẹ con tao ở nhờ một thời gian có được không?

Nó ngỡ ngàng một thoáng rồi kéo tôi cùng mẹ tôi vào nhà.

– Được chứ. Tao ở một mình cũng buồn. Càng đông càng vui.

Tôi vừa mừng vừa biết ơn con bạn tốt. Đâu phải ai cũng sẵn lòng ở cùng một người đầu óc không được bình thường như mẹ tôi. Tôi may mắn vì có nó là bạn.

Những ngày tiếp theo, tôi bắt tay vào xin tạm một công việc trước khi lấy được tấm bằng đại học. Điều tôi khá thất vọng là chẳng có nơi nào tuyển dụng nhân viên chưa tốt nghiệp cử nhân Quản trị kinh doanh vào đúng việc, họ còn nói có bằng tốt nghiệp cũng còn phải xét nữa kìa.

“Chẳng lẽ lại phải làm việc trái ngành trong lúc chờ đợi tấm bằng sao?”

Sau một tuần suy nghĩ, tôi đành chấp nhận điều này, quyết định xin ứng tuyển vài vị trí đơn giản không cần nhiều chuyên môn, mức lương đương nhiên cũng không được bao nhiêu. Từ giờ đến lúc bảo vệ khóa luận tốt nghiệp xong rồi chờ lấy bằng cũng phải mất hai tháng, trong hai tháng đó tôi không thể cứ ăn không ngồi rồi được.

Một tháng sau ngày rời khỏi căn hộ của Dương, tôi bước vào siêu thị tiện lợi Hoa Hồng nơi tôi xin được chân thu ngân theo ca tối, ban ngày thì tôi làm một công việc tại nhà đơn giản để tiện chăm sóc mẹ. Lúc này tranh thủ kiếm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Bất chợt, tôi nghe có tiếng xì xào ở phòng thay đồ:

– Này… hình như con nhỏ đó là cháu nội của ông trùm thép mày ạ. Sao nó lại đến đây xin làm công việc bèo bọt thế này nhỉ?

– Ờ… mà nghe bảo nó sống thử với thiếu gia Trần Nhật Dương, sau rồi thế nào bị đá tung đít phải xách va ly đi đấy!

– Có khi nào vì thế mà bị gia đình từ mặt không mày?

– Chắc là thế rồi. Mà nhìn nó cũng xinh gái hiền lành, thế quái nào lại bị đá nhỉ?

– Thì thiếu gia lắm tiền đẹp trai như lão ấy bao nhiêu gái bu làm sao mà thoát được? Đàn ông mà, một giuộc như nhau cả. Có xinh thế chứ xinh nữa cũng vẫn thế thôi! Cứ như bọn mình lại hóa hay!

Những tiếng cười vô tâm rộ lên. Tôi nghe lòng vừa đau nhói vừa cảm thấy tức cười. Câu chuyện của tôi theo lời truyền miệng lại thành ra như thế. Đúng là sự thêu dệt của người đời, vô cùng vô tận. Tôi chẳng muốn cãi, cãi để làm gì? Khi thông tin kia lên báo là tôi đã xác định có cái ngày này rồi, chỉ là lâu không nhắc đến Dương, tự nhiên nghe đến lại thấy có gì đó gần gũi dù mấy thông tin đó chỉ là bịa đặt, thậm chí còn ảnh hưởng đến nhân phẩm của tôi. Giờ này không biết anh ta thế nào nhỉ? Haizz… tôi nghĩ đến anh ta làm cái gì chứ?

Mới nhắc đến Tào Tháo mà Tào Tháo có mặt thật, Trần Nhật Dương dễ chừng đốt hương muỗi cũng lên mất!



Khi tôi nhanh tay thanh toán cho khách, không ngờ người kia cứ đứng đó không đưa hàng cho tôi, tôi hơi cáu liền ngẩng lên nhìn anh ta, chưa kịp quát đã nhận ra “người quen”.

Dương cúi xuống nhìn tôi, thờ ơ nhận xét:

– Cũng nhanh tay đấy nhỉ?

– Anh có thanh toán không thế?

Anh ta không trả lời, vứt chai nước khoáng cho tôi thanh toán.

– Này… có phải Trần Nhật Dương không mày ơi… đẹp trai xuất sắc, đẹp hơn cả trên báo… ôi… lấy cho tao cái điện thoại!

– Thôi đi mày… có khi lão ấy đến nối lại với con bé kia đấy!

Những tiếng xuýt xoa của đám con gái xung quanh tôi vang lên. Đúng là các cô gái mơ mộng. Việc anh ta đến đây chỉ đơn giản là trùng hợp thôi. Nơi đây cách khu nhà của anh ta không xa lắm.

Tôi cứ nghĩ anh ta đã bỏ đi, có điều khi tôi thay quần áo hết ca làm thì thấy anh ta đứng chờ ở bên ngoài cửa hàng.

– Anh chờ tôi à?

– Không lẽ tôi đứng đây chơi?

Vẫn phong cách đốp chát thường thấy, anh ta chẳng khác gì cả.

– Có việc gì không? Đừng nói là anh nhớ tôi đấy nhé!

Anh ta cười nhạt, điệu cười mà tôi cũng đã quen. Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ trước câu bông đùa của mình. Anh ta là thiếu gia giàu có đẹp trai gái bu không ngớt kia mà, có lý do gì để nhớ một con nhỏ khố rách áo ôm như tôi? Tôi có chút tủi thân. Dẫu gì tôi cũng là một trong hai đối tượng kết hôn của anh ta, thế mà sao tôi với anh ta lại như vực thẳm và trời cao như vậy, đến một chút tự tin đối diện cũng không có nữa.

– Ông nội tôi muốn gặp cô.

Tôi sững sờ nhìn anh ta. Anh ta không đùa, cũng chưa bao giờ đùa cợt, ít nhất là với những chuyện thế này.

– Tại… tại sao vậy?

– Có lẽ cô đã coi thường mối thâm tình giữa hai ông già.

Dương trả lời đơn giản, hai tay đút túi quần thể thao xám bước đi trước. Anh ta không đi xe hơi, mặc trên người bộ đồ thể thao màu xám. Nơi này khá gần khu chung cư nhà anh ta nên điều đó dễ hiểu. Có điều, tôi cảm thấy câu chuyện đang dang dở, hơn thế nữa, anh ta đã chờ tôi suốt hai tiếng, chẳng lẽ chỉ để nói vậy, tôi nghĩ vài giây liền bước theo anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trái Tim Dẫn Lối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook