Chương 14
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Nhược Hi dùng sự tu
dưỡng tốt đẹp của mình hỏi thăm tổ tiên mười tám đời Mục Ca, tất nhiên, ở trong lòng. Mà nhóc Mục Ca bây giờ hoàn toàn không biết núi lửa sắp
bùng nổ, hắn còn cười rất thản nhiên: “Bà lão, tôi lên lầu trước, cô
trấn an tốt hoàng tử bạch mã của mình đi, không hắn ta bỏ chạy, cô mấy
chục năm sau cũng không ai thèm để ý đâu.”
Nhược Hi nghiến răng cố gắng cho bản thân ăn “giải sầu hoàn”: đã mất mặt một lần, quyết không thể lặp lại sai lầm khiến bản thân giống như chó gặm cứt. Cô còn cầu nguyện, Hải Dật vạn vạn lần không nghe thấy lời nói kia, nêu không, hình tượng của cô trong lòng anh sẽ hoàn toàn bị mất đi.
Sau khi tự trấn an, cô buông lỏng nắm tay, xoay người nhìn Hải Dật bình tĩnh nói: “Đây là con trai mẹ kế của em. Lời vừa rồi anh đừng để ý, anh về trước đi, mai sẽ gọi điện thoại sau.”
Từng chữ từng câu, nói ra dứt khoát rõ ràng, tựa như dưới răng cô là tên tiểu tử thối kia, cắn một cái chưa thể đã tức.
Hải Dật mỉm cười an ủi: “Không có, tiểu tử này rất đáng yêu. Em về đi, anh nhìn em lên nhà.’
Anh càng thông cảm, Lâm Nhược Hi càng xấu hổ, cô quay đầu nhìn lại, rõ ràng phải đi lên nhà nhưng người vẫn bất động, híp mắt nhìn về một phía, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc bén.
Tiểu tử thối, ngươi chờ, cô nãi nãi hôm nay giày vò ngươi đến chết.
Phát xong tín hiệu đe dọa, cô vội vàng cười nhìn Hải Dật sau đó xoay người, từng bước lên cầu thang, lúc lên cầu thang còn không quên trừng mắt cảnh cáo Mục Ca, kết quả, sau lưng đột nhiên có tiếng của Hải Dật: “Đúng rồi.”
“Hả?” Nhược Hi rất cực cổ thay đổi nụ cười vẻ mặt hiền lương dịu dàng, chớp mắt nhìn lại.
“Ngày mai anh đưa em về trường. Mấy giờ em đi?” Hải Dật cười cười, câu hỏi cùng nụ cười của anh khiến lòng Nhược Hi mềm nhũn, lập tức cảm thấy Mục Ca càng thêm bỉ ổi. Mặc dù diện mạo của Mục Ca cũng dễ nhìn,nhưng vẫn còn chưa có vẻ thành thục phong độ.
Hai má đỏ hồng, anh là đang hẹn hò với cô? Ý của anh có phải là muốn hai người ở cùng nhau? Nghĩ đến đây trong lòng cô kích đông, vội nói: “Sáu giờ tối mai, à, ừm, có thể sớm hơn một chút.”
“Khụ, khụ, ngày mai là sinh nhật chú Lâm.” Trong bóng tối xuất hiện một tiếng vịt kêu, đánh vỡ đầu óc đang mơ màng của Nhược Hi. Cô suýt chút nữa gật đầu, suy nghĩ một lát, không đúng, mai không phải là sinh nhật ba, hắn có ý gì?
Cô chưa kịp phản ứng, Hải Dật đã nói: “Nếu là sinh nhật bác trai, vậy em cứ ở nhà chúc mừng.”
“Không, không phải vậy.” Nhược Hi há hốc mồm cứng lưỡi giải thích, ngược lại bị giống như là an ủi Hải Dật, anh cười xua tay: “Không sao, tuần sau chúng ta sẽ liên lạc.”
Lửa giận bùng lên, Nhược Hi cố kìm nén, mặc kệ có chuyện gì, trước hết đuổi Hải Dật đi, sẽ tính toán với tên kia.
Để tránh đạn lạc tổn thương bạch mã hoàng tử.
Vì vậy, cô đầu tiên là vẻ mặt không đổi sắc chạy lên cầu thang, sau đó mở cửa, chạy tới ban công, cười vẫy tay với Hải Dật, ý bảo mình đã lên nhà, anh có thể đi. Chờ bóng lưng Hải Dật biến mất trong bóng tối, cô mới lộ vẻ mặt dữ tợn nhìn kẻ gây họa vẫn đang cười cười ở dưới nhà, tiểu tử thối muốn gây chiến phải không? Được, lần này lão nhân gia chơi với ngươi, rốt cuộc xem người nào thắng.
Vì vậy, kẻ dưới lầu Mục Ca, à, không mở được cửa.
“Lâm Nhược Hi, mở cửa cho tôi!” Mục Ca đứng ngoài thử mở cửa, nhưng không được, sau đó liều mạng đập cửa.
Một người mới vừa vào cửa Lâm gia một tháng, làm sao biết được tác dụng của cửa chính? Ha ha ha! Nhược Hi tay chống nạnh cười sảng khoái.
Nhược Hi núp ở sau cửa phòng mình, lẳng lặng chờ. Cô không lo lắng, nhất định sẽ có người mở cửa giúp tiểu tử này, cô biết. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một phút sau, Mục Âm tử cửa phòng đối diện mở cửa, lười biếng hai chân mang dép lê mở cửa cho Mục Ca hỏi: “Sao lại quên mang chìa khóa?”, bà thấy cửa khóa trái, hơi ngạc nhiên một chút, nhìn về phòng Nhược Hi lắc đầu một cái rồi mở cửa ra.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Mục Âm nhỏ giọng an ủi Mục Ca vẻ mặt đang tối sầm.
Sau khi mở cửa, Mục Âm bất đắc dĩ về phòng, Mục Ca đứng ở cửa phòng mình lại phát hiện không vào được.
Bởi vì sợ mẹ lo lắng nên hắn không dám kêu lớn.
“Lâm Nhược Hi, mau mở cửa.” Thái độ cứng rắn.
Nhược Hi ôm chăn vùi mình trên giường, nói: “Không mở.”
Đứa bé xui xẻo, lại không qua bên phòng kia lấy chìa khóa, nhưng thật may vì hắn không qua cho nên cô mới có thể trừng phạt hắn, cô cười mờ ám.
“Lâm Nhược Hi, cô không mở tôi sẽ cầm dao cạy cửa.” Mục Ca cắn răng nghiến lợi dựa vào cửa, nhỏ giọng uy hiếp.
Nhược Hi vẻ mặt hả hê, nằm trên giường dạng hai chân: “Cạy đi, ai sợ ai, dù sao không sợ mẹ cậu chạy ra thì cậu cứ cạy, cậu dám cạy tôi sẽ kêu lên.”
“Lâm Nhược Hi, cô đừng quên, nếu mẹ tôi đi ra, ba cô cũng sẽ ra, đến lúc đó xem người khó chịu là ai.” Câu nói này của Mục Ca thường ngày rất có uy hiếp, tuy nhiên hôm nay Nhược Hi nhất quyết trừng phạt hắn, cho nên đánh cuộc xem.
Quả nhiên, sau mấy phút, ngoài cửa vẫn không có tiếng gọi ầm ĩ, tâm tình Nhược Hi rất tốt, ở trên giường nói một câu: “Muốn vào thì gọi một tiếng chị, em sai rồi.”
“Không nói.” Mặc dù cách cánh cửa, nhưng con vịt vẫn là con vịt. Giọng nói của bạn học Mục Ca vẫn khó nghe như vậy, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Nhược Hi.
Thôi đi, không gọi? Vậy xem một chút, người nào vô tình.
Mặc dù trong phòng có hơi ấm, nhưng sàn nhà rất lạnh, lần trước rơi nút áo cô phát hiện hắn không có thói quen đi dép, lần này còn không rét cóng?
Đúng như dự đoán, mấy phút sau, giọng nói con vịt biến thành thì thầm: “Bên ngoài rất lạnh, cô thật là ác độc.”
“Tôi ác độc cũng không bằng cậu, cậu dám phá hư nhân duyên tốt của tôi, thà phá mười ngôi miếu cũng không phá một đám cưới, lỗi của cậu rất lớn.” Dù thế nào đi nữa hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ, mấy chữ nhân duyên tốt Nhược Hi nói ra cũng rất là mất mặt.
“Cái gì mà nhân duyên tốt, tôi nghĩ là cẩu duyên mới đúng, nhìn dáng vẻ của hắn lớn lên không phải là người tốt.” Âm thanh bên ngoài trầm thấp, Nhược Hi phải chống người lên mới nghe miễn cưỡng nghe rõ.
Thật không ngờ, đứa bé này cũng biết ghen tỵ? Cái gì mà thoạt nhìn không phải người tốt, là cậu nhìn sao? Đây chính là ghen tỵ, ghen tỵ Hải Dật ngọc thụ lâm phong!
Nhược Hi nghiến răng cố gắng cho bản thân ăn “giải sầu hoàn”: đã mất mặt một lần, quyết không thể lặp lại sai lầm khiến bản thân giống như chó gặm cứt. Cô còn cầu nguyện, Hải Dật vạn vạn lần không nghe thấy lời nói kia, nêu không, hình tượng của cô trong lòng anh sẽ hoàn toàn bị mất đi.
Sau khi tự trấn an, cô buông lỏng nắm tay, xoay người nhìn Hải Dật bình tĩnh nói: “Đây là con trai mẹ kế của em. Lời vừa rồi anh đừng để ý, anh về trước đi, mai sẽ gọi điện thoại sau.”
Từng chữ từng câu, nói ra dứt khoát rõ ràng, tựa như dưới răng cô là tên tiểu tử thối kia, cắn một cái chưa thể đã tức.
Hải Dật mỉm cười an ủi: “Không có, tiểu tử này rất đáng yêu. Em về đi, anh nhìn em lên nhà.’
Anh càng thông cảm, Lâm Nhược Hi càng xấu hổ, cô quay đầu nhìn lại, rõ ràng phải đi lên nhà nhưng người vẫn bất động, híp mắt nhìn về một phía, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc bén.
Tiểu tử thối, ngươi chờ, cô nãi nãi hôm nay giày vò ngươi đến chết.
Phát xong tín hiệu đe dọa, cô vội vàng cười nhìn Hải Dật sau đó xoay người, từng bước lên cầu thang, lúc lên cầu thang còn không quên trừng mắt cảnh cáo Mục Ca, kết quả, sau lưng đột nhiên có tiếng của Hải Dật: “Đúng rồi.”
“Hả?” Nhược Hi rất cực cổ thay đổi nụ cười vẻ mặt hiền lương dịu dàng, chớp mắt nhìn lại.
“Ngày mai anh đưa em về trường. Mấy giờ em đi?” Hải Dật cười cười, câu hỏi cùng nụ cười của anh khiến lòng Nhược Hi mềm nhũn, lập tức cảm thấy Mục Ca càng thêm bỉ ổi. Mặc dù diện mạo của Mục Ca cũng dễ nhìn,nhưng vẫn còn chưa có vẻ thành thục phong độ.
Hai má đỏ hồng, anh là đang hẹn hò với cô? Ý của anh có phải là muốn hai người ở cùng nhau? Nghĩ đến đây trong lòng cô kích đông, vội nói: “Sáu giờ tối mai, à, ừm, có thể sớm hơn một chút.”
“Khụ, khụ, ngày mai là sinh nhật chú Lâm.” Trong bóng tối xuất hiện một tiếng vịt kêu, đánh vỡ đầu óc đang mơ màng của Nhược Hi. Cô suýt chút nữa gật đầu, suy nghĩ một lát, không đúng, mai không phải là sinh nhật ba, hắn có ý gì?
Cô chưa kịp phản ứng, Hải Dật đã nói: “Nếu là sinh nhật bác trai, vậy em cứ ở nhà chúc mừng.”
“Không, không phải vậy.” Nhược Hi há hốc mồm cứng lưỡi giải thích, ngược lại bị giống như là an ủi Hải Dật, anh cười xua tay: “Không sao, tuần sau chúng ta sẽ liên lạc.”
Lửa giận bùng lên, Nhược Hi cố kìm nén, mặc kệ có chuyện gì, trước hết đuổi Hải Dật đi, sẽ tính toán với tên kia.
Để tránh đạn lạc tổn thương bạch mã hoàng tử.
Vì vậy, cô đầu tiên là vẻ mặt không đổi sắc chạy lên cầu thang, sau đó mở cửa, chạy tới ban công, cười vẫy tay với Hải Dật, ý bảo mình đã lên nhà, anh có thể đi. Chờ bóng lưng Hải Dật biến mất trong bóng tối, cô mới lộ vẻ mặt dữ tợn nhìn kẻ gây họa vẫn đang cười cười ở dưới nhà, tiểu tử thối muốn gây chiến phải không? Được, lần này lão nhân gia chơi với ngươi, rốt cuộc xem người nào thắng.
Vì vậy, kẻ dưới lầu Mục Ca, à, không mở được cửa.
“Lâm Nhược Hi, mở cửa cho tôi!” Mục Ca đứng ngoài thử mở cửa, nhưng không được, sau đó liều mạng đập cửa.
Một người mới vừa vào cửa Lâm gia một tháng, làm sao biết được tác dụng của cửa chính? Ha ha ha! Nhược Hi tay chống nạnh cười sảng khoái.
Nhược Hi núp ở sau cửa phòng mình, lẳng lặng chờ. Cô không lo lắng, nhất định sẽ có người mở cửa giúp tiểu tử này, cô biết. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một phút sau, Mục Âm tử cửa phòng đối diện mở cửa, lười biếng hai chân mang dép lê mở cửa cho Mục Ca hỏi: “Sao lại quên mang chìa khóa?”, bà thấy cửa khóa trái, hơi ngạc nhiên một chút, nhìn về phòng Nhược Hi lắc đầu một cái rồi mở cửa ra.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Mục Âm nhỏ giọng an ủi Mục Ca vẻ mặt đang tối sầm.
Sau khi mở cửa, Mục Âm bất đắc dĩ về phòng, Mục Ca đứng ở cửa phòng mình lại phát hiện không vào được.
Bởi vì sợ mẹ lo lắng nên hắn không dám kêu lớn.
“Lâm Nhược Hi, mau mở cửa.” Thái độ cứng rắn.
Nhược Hi ôm chăn vùi mình trên giường, nói: “Không mở.”
Đứa bé xui xẻo, lại không qua bên phòng kia lấy chìa khóa, nhưng thật may vì hắn không qua cho nên cô mới có thể trừng phạt hắn, cô cười mờ ám.
“Lâm Nhược Hi, cô không mở tôi sẽ cầm dao cạy cửa.” Mục Ca cắn răng nghiến lợi dựa vào cửa, nhỏ giọng uy hiếp.
Nhược Hi vẻ mặt hả hê, nằm trên giường dạng hai chân: “Cạy đi, ai sợ ai, dù sao không sợ mẹ cậu chạy ra thì cậu cứ cạy, cậu dám cạy tôi sẽ kêu lên.”
“Lâm Nhược Hi, cô đừng quên, nếu mẹ tôi đi ra, ba cô cũng sẽ ra, đến lúc đó xem người khó chịu là ai.” Câu nói này của Mục Ca thường ngày rất có uy hiếp, tuy nhiên hôm nay Nhược Hi nhất quyết trừng phạt hắn, cho nên đánh cuộc xem.
Quả nhiên, sau mấy phút, ngoài cửa vẫn không có tiếng gọi ầm ĩ, tâm tình Nhược Hi rất tốt, ở trên giường nói một câu: “Muốn vào thì gọi một tiếng chị, em sai rồi.”
“Không nói.” Mặc dù cách cánh cửa, nhưng con vịt vẫn là con vịt. Giọng nói của bạn học Mục Ca vẫn khó nghe như vậy, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Nhược Hi.
Thôi đi, không gọi? Vậy xem một chút, người nào vô tình.
Mặc dù trong phòng có hơi ấm, nhưng sàn nhà rất lạnh, lần trước rơi nút áo cô phát hiện hắn không có thói quen đi dép, lần này còn không rét cóng?
Đúng như dự đoán, mấy phút sau, giọng nói con vịt biến thành thì thầm: “Bên ngoài rất lạnh, cô thật là ác độc.”
“Tôi ác độc cũng không bằng cậu, cậu dám phá hư nhân duyên tốt của tôi, thà phá mười ngôi miếu cũng không phá một đám cưới, lỗi của cậu rất lớn.” Dù thế nào đi nữa hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ, mấy chữ nhân duyên tốt Nhược Hi nói ra cũng rất là mất mặt.
“Cái gì mà nhân duyên tốt, tôi nghĩ là cẩu duyên mới đúng, nhìn dáng vẻ của hắn lớn lên không phải là người tốt.” Âm thanh bên ngoài trầm thấp, Nhược Hi phải chống người lên mới nghe miễn cưỡng nghe rõ.
Thật không ngờ, đứa bé này cũng biết ghen tỵ? Cái gì mà thoạt nhìn không phải người tốt, là cậu nhìn sao? Đây chính là ghen tỵ, ghen tỵ Hải Dật ngọc thụ lâm phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.