Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 29

Thuấn Gian Khuynh Thành

07/11/2014

“Được, tôi nhất định phải ăn cơm do cô tự tay nấu!” Mục Ca quả nhiên không chịu nổi dụ dỗ, hào khí vạn trượng lập tức đồng ý.

Vớ vẩn, “Chuyện trước tiên là làm đúng, nếu làm sai, cậu phải nấu cho tôi ăn, còn phải rửa bát.” Nhược Hi nhướng mày nhìn Mục Ca.

“Được, một lời đã định!” Mục Ca trực tiếp cầm bút chà sát tay, hắn xắn tay áo để lộ ra cánh tay, khiến Nhược Hi không nhịn được nhìn thêm vài cái, cố gắng chuyển dời tầm mắt tập trung nhìn sách ra đề, sau đó đặt trước mặt hắn, tựa lưng vào ghế lấy một quyển tiểu thuyết ra đọc.

Tịch Quyên thật xinh đẹp, Gia Luật Liệt quả thật là nam nhân cực phẩm, nhất là cảnh tượng cấm trẻ em ở bên bờ hồ thật sự là rung động lòng người,Nhược Hi cắn ngón tay, mặt hồng hồng liếc mắt nhìn Mục Ca đang nhíu mày khổ sở làm đề toán, nhìn đến đôi môi hắn, lại nhớ tới ngón tay hắn, rồi lại nhớ tới trong sách viết thủ cung sa dần dần mờ đi.

Má ơi, thật xấu hổ!

“Này, tôi đã làm xong.” Bởi vì quá mức nhập tâm nên quên mất bên cạnh còn có một người, giờ phút này Nhược Hi còn đang chìm trong mộng xuân, nhất thời không phản ứng kịp.

“À, làm xong, làm xong?” Nhược Hi vội vã tiếp lời, thu lại vẻ mặt thèm thuồng, ngay sau đó lộ ra vẻ nghi ngờ: “Lúc nào xong?”

“Lúc cô cắn ngón tay nhìn tôi ngẩn người.” Mục Ca cười hì hì nhìn cô, thuận tay đưa tới hộp khăn giấy: “Cầm lấy lau miệng, đều là nước miếng.”

Nhược Hi theo bản năng lấy mu bàn tay lau khóe miệng, kết quả lại không có gì cả. Nghĩ đến mình vừa nhìn Mục Ca lại ảo tưởng thành Gia Luật Liệt, sợ hắn nhìn thấy tâm sự của mình, chột dạ lập tức cúi đầu kiểm tra đề thi.

Không tệ, quả thật không tệ. Nhưng mà có một lỗi sai, cô quay người, chỉ vào lỗi sai: “Chỗ này sai rồi, cậu đi nấu cơm!”

“Công bằng một chút đi, cô làm cơm, tôi giúp một tay.” Mục Ca hình như đã sớm nghĩ tốt, bình tĩnh mở miệng đề nghị, hơn nữa đề nghị này còn vô cùng hợp lí.

Nhược Hi cúi đầu xem kĩ lại, có thể làm được như vậy quả thật không cần gia sư, tại sao lại còn phải giả bộ ngốc?

“Thật ra thì cậu không cần phải thuê gia sư.” Nhược Hi nghi ngờ hỏi.

“Tôi nói muốn đi học, mẹ sẽ cho tôi tiền, giữ tiền lại tháng sau mua cho mẹ quà sinh nhật.” Đối với chuyện nói dối đi học để lấy tiền này Mục Ca có vẻ xấu hổ, cúi đầu cười cười.

“Thì ra là vậy!” Cô vô tình lại phá hỏng kế hoạch của hắn, phá hủy kế hoạch mua quà tặng mẹ của hắn. Nhưng vẻ mặt của hắn lúc đó cũng không mất hứng, nếu như lúc đó có tỏ vẻ một chút gì đó, cô sẽ không làm như vậy.



“Không cần lộ ra vẻ mặt bị hù dọa như vậy được không, tôi cảm thấy cô dạy cũng tốt.” Mục Ca có vẻ nhìn thấu tâm sự của cô, mỉm cười nói.

“Đi, đi nấu cơm!” Nhược Hi làm bộ như không nghĩ đến lời hắn nói, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ xem đưa cho hắn 100 đồng mà cô đi làm thêm còn thừa.

Đây chính là tiền mua quần áo cho bà ấy, nói thật, bỏ tiền ra cô cũng không cam tâm tình nguyện. Nhưng thấy hắn hiếu thảo như vậy, đối với một người không còn mẹ để mà hiếu thảo mà nói, có ghen tỵ nhưng cũng thật hâm mộ.

Thôi, tiền tài là vật ngoài thân, chết không thể mang theo, quyên góp!

Thừa lúc Mục Ca đi rửa tay, cô lấy ví tiền, lấy số tiền còn lại nhét vào trong sách của hắn, lại sợ hắn không nhìn thấy, lại để lộ một chút, mới vỗ vỗ tay đứng lên, giống như hoàn thành một hành động vĩ đại nào đó.

Sau đó cô vội vàng chui vào bếp, bận rộn, sợ mình hối hận, 100 đồng này là tiền thừa lại khi cô đi làm thêm.

Lần gần nhất mà Nhược Hi nấu cơm đó là lúc mười hai tuổi, so với Mục Ca bây giờ còn nhỏ hơn một chút.

Tình trạng thảm thiết khi đó là: Cơm phía trên chưa chính kĩ, phía dưới bị khét, sợi khoai tây to như cái đũa, xào mất mười phút còn chưa chính. Sau lần đó, nếu Lâm Húc Thịnh không ở nhà, ông cũng làm đồ ăn lại cho Nhược Hị, mãi đến khi cô đi học trung học ở đó có căn tin, biết Nhược Hi không đói bụng mới thôi.

Mục Ca đứng ở một bên thấy tay chân cô luống cuống không đành lòng làm vật hi sinh, đành ra tay tự cứu bản thân.

Đầu tiên là cởi tạp dề ở trên cổ cô xuống, đeo vào người mình, quay lưng để cho cô buộc lại. Nhược Hi lúc đầu thấy hắn lấy tạp dề có vẻ bất mãn, nên hung hăng thít chặt. Trời nóng quần áo cũng mặc ít, buộc chặt như vậy, khiến quần áo bó sát vào cơ thể, cũng khiến Mục Ca nhếch miệng cười.

Nhưng mà quan trọng nhất là xử lí tình trạng hiện tại, hắn muốn ăn cơm thì phải chuyên tâm mà cứu vãn.

Rau trộn sứa, canh trứng hẹ. Món ăn gia đình rất đơn giản, lại hợp với khẩu vị của Nhược Hi. Cô ngơ ngác nhìn hắn thuần thục xào rau, trang trí, thậm chí còn tạo một vệt lõm trên món ăn, tỏa ra hơi nóng mà mùi thơm.

Đây chính là động tác quen thuộc của mẹ Nhược Hi, bà nói làm như vậy khí nóng sẽ tản đi, khiến mọi người ngửi thấy mùi thơm, bụng sẽ bắt đầu hưởng ứng.

Không sai, hắn chính là người nhà của cô. Mùi vị đó cũng là hắn lưu lại cho cô. Thật sự rất thơm, thơm tới tận trong lòng.



“Ăn cơm, còn ngẩn người?” Mục Ca khua khua tay trước mắt cô.

Mục Ca tự cầm bát đũa của mình, sau khi xới cơm đưa tới mặt Nhược Hi lại múc canh đưa qua. Nhược Hi còn chưa hiểu sao lại phải múc canh thì đũa đã cắm vào bát cơm.

Trái một ngụm nước canh, phải một thìa cơm, cái này tuyệt đối là thiên đường, hưởng thụ hạnh phúc. Nhược Hi không thể không thừa nhận, đối với sự quan tâm của Mục Ca, cô càng ngày càng thích hắn, giống như hắn còn rất nhiều điểm tốt mà cô chưa nhận ra, cũng có rất nhiều rất nhiều ưu điểm từ trước đến nay chưa biểu lộ ra.

Nếu như, nếu như hắn không nhỏ hơn cô mấy tuổi, cô thật sự sẽ hạ móng vuốt sói đối với cô bé quàng khăn đỏ. Còn bây giờ, nên ăn cơm, tuyệt đối không thể vì ưu điểm của người ta mà thay đổi nguyên tắc của mình.

Đó chính là nguyên tắc cơ bản làm bạn trai của bạn học Lâm Nhược Hi.

Nhất định phải lớn hơn cô năm tuổi, đối xử với cô dịu dàng như nước, luôn luôn mỉm cười, vóc dáng phải cao, ngón tay thon dài, lúc cô phạm sai lầm sẽ dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô, giống như đứa con của mình phạm sai lầm, tiểu cẩu cẩu, phi, ví dụ thế nào lại ác như vậy à? Giống như giống như một con mèo nhỏ, cũng không đúng, giống như, giống như, giống như cái gì bây giờ?

Ài thật là, vì sao lại cứ suy nghĩ đến việc bạn trai đối xử tốt thì lại cảm giác như chính mình là động vật à?

Tình yêu chân chính chắc là như vậy đi: Người đó nấu cơm cho cô ăn, giặt quần áo cho cô, sau đó cô có thể ở bất cứ chỗ nào bất cứ đầu giày vò người đó, ngược đãi, hành hạ…. Trời ạ, thế không phải là quá biến thái sao?

Cũng không đúng, tình yêu chân chính thuộc về cô là cái gì đây?

Đã lớn như vậy nhưng cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình thích gì, thật là làm cho người khác phải than thở.

“Hài!” Nhược Hi nhai cơm, dáng vẻ phờ phạc, than thở.

“Làm sao, tôi làm cơm rất ngon, ngon đến nỗi cô phải than thở?” Mục Ca ăn cơm rất nhanh, đã ăn tới bát thứ hai. Hắn không kén chọn thức ăn, thức ăn chỉ cần ăn được, nhìn dáng vẻ Nhược Hi xuống bếp, hắn lại âm thầm giúp đỡ, yêu cầu tuyệt đối đó là món ăn không thể đầu độc chết người. Tuy hắn rất lâu rồi không nấu cơm, nhưng vẫn gánh vác nhiệm vụ, vẫn nên suy nghĩ cho tính mạng của bản thân.

“Cậu nói, tương lai tôi phải tìm bạn trai như thế nào?” Nhược Hi không để ý, thuận miệng hỏi.

Vốn nghĩ lần này Mục Ca sẽ nói những câu nói mờ ám, kết quả, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm trang nói: “Là người!”

“Vớ vẩn!” Nhược Hi nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook