Chương 34
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Xin lỗi, cô chính là như vậy.
Không kêu đau, không than khổ, lòng chỉ có một ý niệm duy nhất đó là không thể để ba rời bỏ mình.
Mẹ đã rời khỏi cô từ khi cô còn nhỏ, bây giờ cô đã trưởng thành, không thể tưởng tượng được sẽ thế nào nếu người thân cuối cùng cũng rời bỏ cô mà đi.
Thật may, ba chị bị liệt một nửa người, dây thần kinh cột sống tạm thời bị nghẽn lại nên không thể đứng thẳng và đi lại.
Vì vậy cô vô cùng kiên nhẫn giúp ba đi dạo, làm bánh xe phụ, rồi gậy, mỗi một bước, cô đều ở bên cạnh vỗ tay khích lệ.
Ai nói chúng ta sau khi trưởng thành không cần ba mẹ, không có ba mẹ vĩnh viễn là nỗi đau của cuộc đời. Cô tình nguyện một lần nữa sống với ba, học lại một lần, quý trọng khoảng thời gian ở bên ba.
Cũng chính vì như vậy, cô đã ba mươi tuổi mà vẫn không muốn kết hôn.
Vì khi cô xem mắt, câu nói đầu tiên là, tôi sau khi kết hôn vẫn muốn chăm sóc ba đang bị liệt nửa người.
Mặc dù cô đã chuyển sang làm bác sĩ nội trú, nhưng vẫn phải trực. Nếu kết hôn sẽ không có thời gian chăm sóc ba.
Cho nên không có người nguyện ý cùng chia sẻ gánh nặng với cô.
Mà cô cũng không muốn mình và ba trở thành gánh nặng của người khác.
Vốn nghĩ ba đã tốt hơn, nên có có chút thời gian tính chuyện của mình, nhưng với tình hình này, đúng là họa vô đơn chí.
Lúc Hải Dật chờ đèn đỏ, phát hiện Nhược Hi đang run rẩy, anh đưa tay đặt lên mu bàn tay cô: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bàn tay ấm áp của anh lại càng làm cô thấy đau khổ: “Không có sợ, chỉ là đột nhiên cảm thấy đời người biến hóa khôn lường, em không muốn mất đi người quan trọng nhất của mình.”
Ánh mắt Hải Dật có chút phức tạp, có lẽ là áy náy, có lẽ là thương hại, cuối cùng anh chỉ có thể thở dài: “Những cái mà chúng ta cho là quan trọng nhất vĩnh viễn sau khi mất đi mới biết, mà lúc đó biết thì đã chậm.”
Nhược Hi ngước mắt nhìn anh, không suy nghĩ vội mở cửa xe.
Hải Dât kinh ngạc nhìn hành động điên cuồng của cô, vội vàng đóng cửa, khóa lại: “Em tính làm gì?”
“Hải Dật, em và Chân Chân là bạn tốt. Không hi vọng vì bất cứ cái gì ảnh hưởng tới tình cảm hai người, nếu anh có ý khác, xin đi tìm người khác, không cần đến tìm em.”
Trọng điểm không phải là lòng dạ phải sắt đá đến mức nào mới có thể nói những lời này, trọng điểm ở đây chính là, cô phải vượt qua sự rung động vừa rồi của mình.
Cô hoàn toàn hiểu ẩn ý của anh.
Mà, cô chỉ kém một chút nữa thôi sẽ nhào vào ngực anh khóc lớn.
Nỗi đau không thể đè nén khiến cô gần như quên những khổ sở trước kia cũng khiến cô khát vọng được ôm trong vòng tay ấm áp, mong có cảm giác an toàn.
Chẳng biết lúc nào cô đã trở nên yếu ớt, chỉ muốn tìm một nơi thật ấm áp để dựa vào, dựa vào một chút.
“Nhược Hi, có một số việc không phải giống như những gì mình nhìn thấy.” Không biết từ lúc nào, Hải Dật đã lấy thuốc ra hút, trong buồng xe, khói trắng nhàn nhàn vây quanh anh, không nhìn rõ gương mặt.
Trên đời này, cố rất nhiều người thích nói hết những gì mình để ở trong lòng. Vừa vặn cô và anh lại không phải loại người như vậy. Thà đem lời muốn nói cất giấu vào trong lòng, mặc cho thời gian vùi lấp, chứ không chịu giải thích.
Nhược Hi ho khan, cặp mắt kho khốc bắt đầu nổi lên sương mù.
Thật ra thì, khóc một lần sẽ cảm thấy thoải mái, mặc kệ là vì lí do gì, cũng sẽ thoải mái.
“Thật xin lỗi.” Anh dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, Nhược Hi không trả lời, hai mắt đãm lệ quay đàu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Nhược Hi, nếu như còn có một lời để nói, anh nghĩ anh sẽ không phạm phại sai lầm nữa.” Rất nhanh đến nhà của Nhược Hi, anh lẩm bẩm nói.
“Có một số thứ, nếu đã bỏ lỡ hình như những bước tiếp theo sẽ lệch khỏi quỹ đạo của mình, anh sẽ không có cách nào để quay trở lại. Khi đó em còn tưởng mình có thể thao túng, còn tưởng mình có thể tranh thủ, nhưng bây giờ mới biết, có những thứ không thể bù đắp, không thể quay lại.”
Sắc mặt Hải Dật cực kì bình tĩnh.
Nhược Hi cũng vậy.
“Thời gian không cho chúng ta có cơ hội một lần nữa.” Nhược Hi nói
Thật may mắn ba chỉ bị ngã lên ghế salon, mặt bị va vào cạnh tủ nên rách da, bởi vì sợ bệnh tim đột ngột tái phát hoặc trúng gió, nên Nhược Hi trước đó đã dặn dò y tá nếu như bị ngã xuống không nên di chuyển, y tá sợ cuống cuồng vội vàng gọi điện cho cô, nhìn tình huống của ba. Nhược Hi quay đầu nhìn y tá, không tiện nói thêm, chỉ bảo y tá mang hòm thuốc tới, lau vết thương trên mặt cho ba, và kiểm tra các vết thương trên người ba, rồi đỡ ba lên giường nghỉ ngơi, sau khi đắp chăn cho ba, rời khỏi phòng, mới kéo y tá đến phòng bếp hỏi: “Tôi hỏi dì, vừa rồi có ai tới?”
“Không có ai đến.” Y ta hơn năm mươi tuổi, vốn là người quen giới thiệu, không phải là giỏi nhưng vì lúc đó ba không tiện đổi người chăm sóc, nên bây giờ đôi lúc lười biếng, lẫn lộn thân phận, không nghe lời phê bình.
Nhược Hi không để ý lời của bà, tiếp tục hỏi: “Dì, người lớn tuổi, không có nghĩa tôi không thể nói dì. Xin dì nhớ rõ, tôi mời dì đến chăm sóc ba tôi, nếu như dì không thể an toàn chăm sóc ba tôi, tôi cũng không có lí do gì thuê gì nữa, phiền dì, thu thập đồ ngày mai không cần đến.”
Y tá phiền não nhìn cô: “Nói cô không tin, dù sao dì cũng không lấy quá nhiều tiền chăm sóc, tại sao lại thẩm vấn dì như phạm nhân?”
Nhược Hi không nghe lời giải thích: “Dì không cần nói những điều này, tôi chỉ hỏi dì, rốt cuộc ai đã tới? Dì gọi điện cho tôi chính là dùng số di động, không phải điện thoại nhà, nếu người gọi điện không phải là dì, vậy ai đã tới? Nếu như dì không nói tôi nghĩ phải báo án, bởi lúc tôi không có ở nhà dì uy hiếp đến sự an toàn của ba tôi.”
Không kêu đau, không than khổ, lòng chỉ có một ý niệm duy nhất đó là không thể để ba rời bỏ mình.
Mẹ đã rời khỏi cô từ khi cô còn nhỏ, bây giờ cô đã trưởng thành, không thể tưởng tượng được sẽ thế nào nếu người thân cuối cùng cũng rời bỏ cô mà đi.
Thật may, ba chị bị liệt một nửa người, dây thần kinh cột sống tạm thời bị nghẽn lại nên không thể đứng thẳng và đi lại.
Vì vậy cô vô cùng kiên nhẫn giúp ba đi dạo, làm bánh xe phụ, rồi gậy, mỗi một bước, cô đều ở bên cạnh vỗ tay khích lệ.
Ai nói chúng ta sau khi trưởng thành không cần ba mẹ, không có ba mẹ vĩnh viễn là nỗi đau của cuộc đời. Cô tình nguyện một lần nữa sống với ba, học lại một lần, quý trọng khoảng thời gian ở bên ba.
Cũng chính vì như vậy, cô đã ba mươi tuổi mà vẫn không muốn kết hôn.
Vì khi cô xem mắt, câu nói đầu tiên là, tôi sau khi kết hôn vẫn muốn chăm sóc ba đang bị liệt nửa người.
Mặc dù cô đã chuyển sang làm bác sĩ nội trú, nhưng vẫn phải trực. Nếu kết hôn sẽ không có thời gian chăm sóc ba.
Cho nên không có người nguyện ý cùng chia sẻ gánh nặng với cô.
Mà cô cũng không muốn mình và ba trở thành gánh nặng của người khác.
Vốn nghĩ ba đã tốt hơn, nên có có chút thời gian tính chuyện của mình, nhưng với tình hình này, đúng là họa vô đơn chí.
Lúc Hải Dật chờ đèn đỏ, phát hiện Nhược Hi đang run rẩy, anh đưa tay đặt lên mu bàn tay cô: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bàn tay ấm áp của anh lại càng làm cô thấy đau khổ: “Không có sợ, chỉ là đột nhiên cảm thấy đời người biến hóa khôn lường, em không muốn mất đi người quan trọng nhất của mình.”
Ánh mắt Hải Dật có chút phức tạp, có lẽ là áy náy, có lẽ là thương hại, cuối cùng anh chỉ có thể thở dài: “Những cái mà chúng ta cho là quan trọng nhất vĩnh viễn sau khi mất đi mới biết, mà lúc đó biết thì đã chậm.”
Nhược Hi ngước mắt nhìn anh, không suy nghĩ vội mở cửa xe.
Hải Dât kinh ngạc nhìn hành động điên cuồng của cô, vội vàng đóng cửa, khóa lại: “Em tính làm gì?”
“Hải Dật, em và Chân Chân là bạn tốt. Không hi vọng vì bất cứ cái gì ảnh hưởng tới tình cảm hai người, nếu anh có ý khác, xin đi tìm người khác, không cần đến tìm em.”
Trọng điểm không phải là lòng dạ phải sắt đá đến mức nào mới có thể nói những lời này, trọng điểm ở đây chính là, cô phải vượt qua sự rung động vừa rồi của mình.
Cô hoàn toàn hiểu ẩn ý của anh.
Mà, cô chỉ kém một chút nữa thôi sẽ nhào vào ngực anh khóc lớn.
Nỗi đau không thể đè nén khiến cô gần như quên những khổ sở trước kia cũng khiến cô khát vọng được ôm trong vòng tay ấm áp, mong có cảm giác an toàn.
Chẳng biết lúc nào cô đã trở nên yếu ớt, chỉ muốn tìm một nơi thật ấm áp để dựa vào, dựa vào một chút.
“Nhược Hi, có một số việc không phải giống như những gì mình nhìn thấy.” Không biết từ lúc nào, Hải Dật đã lấy thuốc ra hút, trong buồng xe, khói trắng nhàn nhàn vây quanh anh, không nhìn rõ gương mặt.
Trên đời này, cố rất nhiều người thích nói hết những gì mình để ở trong lòng. Vừa vặn cô và anh lại không phải loại người như vậy. Thà đem lời muốn nói cất giấu vào trong lòng, mặc cho thời gian vùi lấp, chứ không chịu giải thích.
Nhược Hi ho khan, cặp mắt kho khốc bắt đầu nổi lên sương mù.
Thật ra thì, khóc một lần sẽ cảm thấy thoải mái, mặc kệ là vì lí do gì, cũng sẽ thoải mái.
“Thật xin lỗi.” Anh dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, Nhược Hi không trả lời, hai mắt đãm lệ quay đàu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Nhược Hi, nếu như còn có một lời để nói, anh nghĩ anh sẽ không phạm phại sai lầm nữa.” Rất nhanh đến nhà của Nhược Hi, anh lẩm bẩm nói.
“Có một số thứ, nếu đã bỏ lỡ hình như những bước tiếp theo sẽ lệch khỏi quỹ đạo của mình, anh sẽ không có cách nào để quay trở lại. Khi đó em còn tưởng mình có thể thao túng, còn tưởng mình có thể tranh thủ, nhưng bây giờ mới biết, có những thứ không thể bù đắp, không thể quay lại.”
Sắc mặt Hải Dật cực kì bình tĩnh.
Nhược Hi cũng vậy.
“Thời gian không cho chúng ta có cơ hội một lần nữa.” Nhược Hi nói
Thật may mắn ba chỉ bị ngã lên ghế salon, mặt bị va vào cạnh tủ nên rách da, bởi vì sợ bệnh tim đột ngột tái phát hoặc trúng gió, nên Nhược Hi trước đó đã dặn dò y tá nếu như bị ngã xuống không nên di chuyển, y tá sợ cuống cuồng vội vàng gọi điện cho cô, nhìn tình huống của ba. Nhược Hi quay đầu nhìn y tá, không tiện nói thêm, chỉ bảo y tá mang hòm thuốc tới, lau vết thương trên mặt cho ba, và kiểm tra các vết thương trên người ba, rồi đỡ ba lên giường nghỉ ngơi, sau khi đắp chăn cho ba, rời khỏi phòng, mới kéo y tá đến phòng bếp hỏi: “Tôi hỏi dì, vừa rồi có ai tới?”
“Không có ai đến.” Y ta hơn năm mươi tuổi, vốn là người quen giới thiệu, không phải là giỏi nhưng vì lúc đó ba không tiện đổi người chăm sóc, nên bây giờ đôi lúc lười biếng, lẫn lộn thân phận, không nghe lời phê bình.
Nhược Hi không để ý lời của bà, tiếp tục hỏi: “Dì, người lớn tuổi, không có nghĩa tôi không thể nói dì. Xin dì nhớ rõ, tôi mời dì đến chăm sóc ba tôi, nếu như dì không thể an toàn chăm sóc ba tôi, tôi cũng không có lí do gì thuê gì nữa, phiền dì, thu thập đồ ngày mai không cần đến.”
Y tá phiền não nhìn cô: “Nói cô không tin, dù sao dì cũng không lấy quá nhiều tiền chăm sóc, tại sao lại thẩm vấn dì như phạm nhân?”
Nhược Hi không nghe lời giải thích: “Dì không cần nói những điều này, tôi chỉ hỏi dì, rốt cuộc ai đã tới? Dì gọi điện cho tôi chính là dùng số di động, không phải điện thoại nhà, nếu người gọi điện không phải là dì, vậy ai đã tới? Nếu như dì không nói tôi nghĩ phải báo án, bởi lúc tôi không có ở nhà dì uy hiếp đến sự an toàn của ba tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.