Chương 64
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
“Anh làm gì đấy?” Nhược Hi hỏi anh, bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng, trên dưới bay múa.
“Em đúng là không quan tâm tới hình tượng của mình, nhìn xem mặt đầy bọt kem đánh răng.” Bàn tay ấm áp đưa tới nhẹ nhàng lau đi bọt kem, Nhược Hi nháy mắt mất hồn, nhưng rất nhanh vứt cái cảm xúc kì lạ đó ra ngoài, “Đừng có giả mù sa mưa, ai mà không biết, lúc mặt anh đầy bọt kem em cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.”
“Em nói xem em là con gái a? Còn không chịu chú ý?” Mục Ca buồn cười lẩm bẩm một câu, nói, “Chuẩn bị xong, chúng ta ra ngoài chơi.”
“Chơi cái gì?” Nhược Hi ở trong gương nhìn anh, “Chỉ bằng cái chân của anh có thể đi đâu, hiệp khách một chân.”
“Bạn anh rủ đi chơi, đòi mang theo người yêu, bảo anh nhiều lần không nể mặt, chúng ta ra ngoài một chút được không?” Anh cười nói.
DiễღnđànLêQღuýĐôn
“Mấy ngày? Ba ở một mình không an tâm.” Nhược HI không hưng phấn như Mục Ca dự đoán, nghiêm túc hỏi.
“Một lát mẹ anh tới, chúng ta cứ đi, chuyện ở nhà cứ giao cho bà.” Mục Ca cười.
Nghe như không có lí do gì để từ chối, thật ra nhiều năm cô cũng chưa từng đi ra ngoài chơi một lần, chủ ý cũng không tồi. Cô gật đầu nói: “Vậy chờ em một chút, em thu xếp một ít đồ.”
“Không cần, anh đã chuẩn bị cho em rồi, chỉ cần em đi theo anh là được.” Anh chỉ cười, thong thả ung dung gỡ mái tóc rối của cô.
Nửa tiếng sau cô và anh rời khỏi, Lâm Húc THịnh chưa nói cái gì, chỉ dặn về sớm một chút, đừng chơi quá lâu... Mục Ca thay cô trả lời, vội vàng lôi người xuống lầu.
Lúc lên xe đã thấy mấy chiếc xe dừng lại ở ven đường, không sai, mỗi chiếc xe đều rất phong cách, Nhược Hi đối với xe cộ chỉ nhận thức là Audi, BMW, còn đâu đều dùng XX thay thế, chỉ là bọn họ giống như những công tử nhà giàu, chỉ hừ mũi một tiếng. “Khó trách anh vừa trở về đã bị đụng xe.”
Mục Ca không giải thích, cười cười mở nhạc, ánh mặt trời rọi vào qua khe cửa, làm nổi bật dáng vẻ của anh. Lông mi dài, mũi cao, tinh thần thoải mái.
“Em mà còn nhìn như vậy nữa, anh sẽ không nhịn được hôn em.” Anh huýt sáo chế nhạo nói.
Nhược Hi đỏ mặt quay đầu lại nghe anh nói: “Em phải biết, ánh mắt em mang theo dòng điện 220v, khiến trái tim nhỏ của anh đập lộn xộn lung tung.” Một câu nói chọc cô bật cười, tâm trạng thật tốt. Thời tiết tốt, tâm tình của cô cũng không tồi, ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng, giọng nói trêu đùa của anh, khiến hai mắt của cô cũng híp lại.
Đến ngoại thành bọ họ thuê một nhà dân, các đồ dùng nấu nướng đều mua luôn, trong mootjt hời gian dài Nhược Hi và mọi người cùng xoay quanh nướng đồ. Người khác mang bạn gái đều là mặc quần sóc jean áo phông ngắn tới rốn, mát mẻ con mắt. Chỉ có duy nhất Nhược Hi buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean dài áo sơ mi dài tay, gương mặt không trang điểm có vẻ lạc lõng trong đám người. Mấy cô bé nhỏ tuổi cùng trêu đùa với bạn trai quên làm việc, Nhược Hi chỉ có thể cảm thán mình quả thật già rồi, cam tâm tình nguyện ngồi quạt lửa, trong lòng suy nghĩ hình như mình còn chưa có trải nghiệm mặc quần sóc ngắn lộ bắp đùi...
Đang ngồi buồn chán lật cánh gà nướng, bất thình lình sau lưng có người lên tiếng: “Nghĩ gì thế, tại sao không chơi đùa cùng bọn họ?”
Nhược Hi bị giật mình, quay đầu trợn mắt nhìn người vừa tới, “Anh nghĩ em là bà dì mang bạn nhỏ ở vườn trẻ đi chơi sao?”
Anh cầm đồ nướng trong tay cô, mỉm cười: “Em và bọn họ đứng cùng nhau nhiều lắm chỉ là cô giáo mang học sinh đi chơi mà thôi.”
“Trung học cũng tốt, tiểu học cũng được, dù sao tuổi trẻ như cánh chim bay vù một cái đã không thấy bóng, mà em ngay cả cái đuôi trọc cũng không nhìn thấy.”
Mục Ca cười cười chạm nhẹ vào mũi cô, “Này, vậy anh coi như là em bắt được cái đuôi nhỏ tuổi trẻ sao?”
Mỗi lần anh đối với cô như vậy, cảm giác cưng chiều khiến cô cảm thấy mình nhỏ đi vài tuổi, Nhược Hi xấu hổ liếc nhìn mấy cô bé kia, giọng điệu chua chua: “Đối với em, anh có thể bắt được hơn một cái đuôi nhỏ.”
Mục Ca giống như không nghe thấy chỉ quay đầu kêu to: “Cánh gà đã nướng xong, cùng tới đây ăn đi.” Thế là một nhóm người hô to chạy ào tới, lúc này mọi người đều tụ tập, Mục Ca cười cười: “Lâm Nhược Hi, anh theo đuổi em đến vất vả à, phải làm như thế nào em mới khiến yêu anh?”
Mấy người đang rối rít cướp cánh gà vội dừng động tác nhìn hai người, tất nhiên, bọn họ cũng không thể thích ứng với tin tức bát quái như vậy, càng không thể thích ứng hơn là tin tức này lại do Mục Ca nói ra.
Giờ phút này bầu trời xanh thẳm, đám mây giống như kẹo bông treo thật cao giữa không trung, trong sân vườn đầy cây cối xanh tốt, tất cả động tác của mọi người đều dừng lại, hô hấp cũng nhẹ lại, duy chỉ có trái tim Nhược Hi đang đập thình thịch, vĩnh viễn nhớ anh vì cô mà cố ý nói những lời như vậy cho người khác nghe.
Mọi người thấy Nhược Hi mãi không trả lời, cũng không cảm thấy có gì không vui, không thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ ăn lại rối rít tranh nhau gặm cánh gà. Tranh đi tranh lại chỉ còn có hai người, ngồi bên bếp thêm than củi. Nhược Hi hít phải khói than cổ họng đau rát, cô hít mũi một cái xoay người ra chỗ khác giọng nói buồn bực: “Có bệnh.”
“Ngốc nghếch còn cậy mạnh.” Mục Ca làm như không có việc gì bỏ cánh gà vào trong đĩa của cô, “Ăn đi.”
Ăn xong, buổi chiều mấy người đàn ông đánh bài, còn mấy cô gái nói chuyện phiếm, từ túi xách cho đến tin tức bát quái của các sao, tất cả đều chứng minh cô và bọn họ chênh lệch tuổi tác. Cho nên mọi người líu ra líu ríu còn Nhược Hi không nói gì, sau đó mấy cô gái biết được công việc của Nhược Hi lại xoay quanh hỏi cái gì bốn trái tim tám phổi.... Nhược Hi bất đắc dĩ giải thích một hồi, lại giống pháp y đang xử án ở công đường, từ khoa ngoại thần kinh đến phụ khoa rồi phóng xa tất cả đều hỏi, ngay cả bệnh mụn cơm, nấm móng, ăn cam quýt có thể bị táo bón hay không... cũng hỏi hết, Nhược Hi lúc này mới có thể len lén lấy hơi liếc mắt nhìn Mục Ca.
Người này, ngay cả dáng vẻ lúc đánh bài cũng đẹp mắt, mặc dù anh bị thua cũng không khó chịu. Đến bây giờ Nhược Hi cũng không biết rõ tại sao Mục Ca lại có hứng thú vớ mình, nếu nói tám năm trước bọn họ từng có cái gì, cô tin tưởng thời gian cũng đã đem nó làm phai nhạt, nhưng nếu không phải vì những thứ đó, hai người bọn họ bây giờ có phải là tiến triển hơi nhanh, chẳng lẽ bởi vì anh và cô quá quen thuộc, ở bên nhau không cần thích ứng, ngay cả mối quan hệ cũng nhanh hơn người bình thường ba bậc, nhảy một cái đã chuyển tới muốn kết hôn?
Có lúc suy nghĩ một chút, mối quan hệ của hai người đúng là có chút ngọt ngào nhưng lại thiếu một chút sóng gió, chẳng biết lúc nào có thể bị tan vỡ, có lẽ, có một ngày anh không còn cảm giác mới mẻ, cô cũng cảm thấy tình yêu phai nhạt dần, tình cảm cũng sẽ kết thúc phải không?
“Em đúng là không quan tâm tới hình tượng của mình, nhìn xem mặt đầy bọt kem đánh răng.” Bàn tay ấm áp đưa tới nhẹ nhàng lau đi bọt kem, Nhược Hi nháy mắt mất hồn, nhưng rất nhanh vứt cái cảm xúc kì lạ đó ra ngoài, “Đừng có giả mù sa mưa, ai mà không biết, lúc mặt anh đầy bọt kem em cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.”
“Em nói xem em là con gái a? Còn không chịu chú ý?” Mục Ca buồn cười lẩm bẩm một câu, nói, “Chuẩn bị xong, chúng ta ra ngoài chơi.”
“Chơi cái gì?” Nhược Hi ở trong gương nhìn anh, “Chỉ bằng cái chân của anh có thể đi đâu, hiệp khách một chân.”
“Bạn anh rủ đi chơi, đòi mang theo người yêu, bảo anh nhiều lần không nể mặt, chúng ta ra ngoài một chút được không?” Anh cười nói.
DiễღnđànLêQღuýĐôn
“Mấy ngày? Ba ở một mình không an tâm.” Nhược HI không hưng phấn như Mục Ca dự đoán, nghiêm túc hỏi.
“Một lát mẹ anh tới, chúng ta cứ đi, chuyện ở nhà cứ giao cho bà.” Mục Ca cười.
Nghe như không có lí do gì để từ chối, thật ra nhiều năm cô cũng chưa từng đi ra ngoài chơi một lần, chủ ý cũng không tồi. Cô gật đầu nói: “Vậy chờ em một chút, em thu xếp một ít đồ.”
“Không cần, anh đã chuẩn bị cho em rồi, chỉ cần em đi theo anh là được.” Anh chỉ cười, thong thả ung dung gỡ mái tóc rối của cô.
Nửa tiếng sau cô và anh rời khỏi, Lâm Húc THịnh chưa nói cái gì, chỉ dặn về sớm một chút, đừng chơi quá lâu... Mục Ca thay cô trả lời, vội vàng lôi người xuống lầu.
Lúc lên xe đã thấy mấy chiếc xe dừng lại ở ven đường, không sai, mỗi chiếc xe đều rất phong cách, Nhược Hi đối với xe cộ chỉ nhận thức là Audi, BMW, còn đâu đều dùng XX thay thế, chỉ là bọn họ giống như những công tử nhà giàu, chỉ hừ mũi một tiếng. “Khó trách anh vừa trở về đã bị đụng xe.”
Mục Ca không giải thích, cười cười mở nhạc, ánh mặt trời rọi vào qua khe cửa, làm nổi bật dáng vẻ của anh. Lông mi dài, mũi cao, tinh thần thoải mái.
“Em mà còn nhìn như vậy nữa, anh sẽ không nhịn được hôn em.” Anh huýt sáo chế nhạo nói.
Nhược Hi đỏ mặt quay đầu lại nghe anh nói: “Em phải biết, ánh mắt em mang theo dòng điện 220v, khiến trái tim nhỏ của anh đập lộn xộn lung tung.” Một câu nói chọc cô bật cười, tâm trạng thật tốt. Thời tiết tốt, tâm tình của cô cũng không tồi, ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng, giọng nói trêu đùa của anh, khiến hai mắt của cô cũng híp lại.
Đến ngoại thành bọ họ thuê một nhà dân, các đồ dùng nấu nướng đều mua luôn, trong mootjt hời gian dài Nhược Hi và mọi người cùng xoay quanh nướng đồ. Người khác mang bạn gái đều là mặc quần sóc jean áo phông ngắn tới rốn, mát mẻ con mắt. Chỉ có duy nhất Nhược Hi buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean dài áo sơ mi dài tay, gương mặt không trang điểm có vẻ lạc lõng trong đám người. Mấy cô bé nhỏ tuổi cùng trêu đùa với bạn trai quên làm việc, Nhược Hi chỉ có thể cảm thán mình quả thật già rồi, cam tâm tình nguyện ngồi quạt lửa, trong lòng suy nghĩ hình như mình còn chưa có trải nghiệm mặc quần sóc ngắn lộ bắp đùi...
Đang ngồi buồn chán lật cánh gà nướng, bất thình lình sau lưng có người lên tiếng: “Nghĩ gì thế, tại sao không chơi đùa cùng bọn họ?”
Nhược Hi bị giật mình, quay đầu trợn mắt nhìn người vừa tới, “Anh nghĩ em là bà dì mang bạn nhỏ ở vườn trẻ đi chơi sao?”
Anh cầm đồ nướng trong tay cô, mỉm cười: “Em và bọn họ đứng cùng nhau nhiều lắm chỉ là cô giáo mang học sinh đi chơi mà thôi.”
“Trung học cũng tốt, tiểu học cũng được, dù sao tuổi trẻ như cánh chim bay vù một cái đã không thấy bóng, mà em ngay cả cái đuôi trọc cũng không nhìn thấy.”
Mục Ca cười cười chạm nhẹ vào mũi cô, “Này, vậy anh coi như là em bắt được cái đuôi nhỏ tuổi trẻ sao?”
Mỗi lần anh đối với cô như vậy, cảm giác cưng chiều khiến cô cảm thấy mình nhỏ đi vài tuổi, Nhược Hi xấu hổ liếc nhìn mấy cô bé kia, giọng điệu chua chua: “Đối với em, anh có thể bắt được hơn một cái đuôi nhỏ.”
Mục Ca giống như không nghe thấy chỉ quay đầu kêu to: “Cánh gà đã nướng xong, cùng tới đây ăn đi.” Thế là một nhóm người hô to chạy ào tới, lúc này mọi người đều tụ tập, Mục Ca cười cười: “Lâm Nhược Hi, anh theo đuổi em đến vất vả à, phải làm như thế nào em mới khiến yêu anh?”
Mấy người đang rối rít cướp cánh gà vội dừng động tác nhìn hai người, tất nhiên, bọn họ cũng không thể thích ứng với tin tức bát quái như vậy, càng không thể thích ứng hơn là tin tức này lại do Mục Ca nói ra.
Giờ phút này bầu trời xanh thẳm, đám mây giống như kẹo bông treo thật cao giữa không trung, trong sân vườn đầy cây cối xanh tốt, tất cả động tác của mọi người đều dừng lại, hô hấp cũng nhẹ lại, duy chỉ có trái tim Nhược Hi đang đập thình thịch, vĩnh viễn nhớ anh vì cô mà cố ý nói những lời như vậy cho người khác nghe.
Mọi người thấy Nhược Hi mãi không trả lời, cũng không cảm thấy có gì không vui, không thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ ăn lại rối rít tranh nhau gặm cánh gà. Tranh đi tranh lại chỉ còn có hai người, ngồi bên bếp thêm than củi. Nhược Hi hít phải khói than cổ họng đau rát, cô hít mũi một cái xoay người ra chỗ khác giọng nói buồn bực: “Có bệnh.”
“Ngốc nghếch còn cậy mạnh.” Mục Ca làm như không có việc gì bỏ cánh gà vào trong đĩa của cô, “Ăn đi.”
Ăn xong, buổi chiều mấy người đàn ông đánh bài, còn mấy cô gái nói chuyện phiếm, từ túi xách cho đến tin tức bát quái của các sao, tất cả đều chứng minh cô và bọn họ chênh lệch tuổi tác. Cho nên mọi người líu ra líu ríu còn Nhược Hi không nói gì, sau đó mấy cô gái biết được công việc của Nhược Hi lại xoay quanh hỏi cái gì bốn trái tim tám phổi.... Nhược Hi bất đắc dĩ giải thích một hồi, lại giống pháp y đang xử án ở công đường, từ khoa ngoại thần kinh đến phụ khoa rồi phóng xa tất cả đều hỏi, ngay cả bệnh mụn cơm, nấm móng, ăn cam quýt có thể bị táo bón hay không... cũng hỏi hết, Nhược Hi lúc này mới có thể len lén lấy hơi liếc mắt nhìn Mục Ca.
Người này, ngay cả dáng vẻ lúc đánh bài cũng đẹp mắt, mặc dù anh bị thua cũng không khó chịu. Đến bây giờ Nhược Hi cũng không biết rõ tại sao Mục Ca lại có hứng thú vớ mình, nếu nói tám năm trước bọn họ từng có cái gì, cô tin tưởng thời gian cũng đã đem nó làm phai nhạt, nhưng nếu không phải vì những thứ đó, hai người bọn họ bây giờ có phải là tiến triển hơi nhanh, chẳng lẽ bởi vì anh và cô quá quen thuộc, ở bên nhau không cần thích ứng, ngay cả mối quan hệ cũng nhanh hơn người bình thường ba bậc, nhảy một cái đã chuyển tới muốn kết hôn?
Có lúc suy nghĩ một chút, mối quan hệ của hai người đúng là có chút ngọt ngào nhưng lại thiếu một chút sóng gió, chẳng biết lúc nào có thể bị tan vỡ, có lẽ, có một ngày anh không còn cảm giác mới mẻ, cô cũng cảm thấy tình yêu phai nhạt dần, tình cảm cũng sẽ kết thúc phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.