Chương 72
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Nhìn anh ăn vội vàng, Nhược Hi thấy đau lòng, “Anh ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”
“Không được, mọi người ở trên đang chờ anh, anh đi lâu quá không tốt, dễ sinh ra hiểu lầm.” Mục Ca cười tà ẩn ý, Nhược Hi đỏ mặt, lườm anh một cái, nhưng miệng lại lén cười.
Ăn được hơn một nửa, điện thoại gọi tới, anh để hộp cơm xuống lấy khăn giấy lau miệng, dán sát mặt cô hôn một cái rồi sau đó vẫy tay chạy lên lầu.
Nhược Hi bất đắc dĩ lắc đầu, dọn dẹp hộp cơm, thử nếm món ăn. Lại nhìn lên ánh đèn trên lầu, chỉ sợ bọn họ sẽ phải làm tới khuya, nhớ tới dự báo nói đêm sẽ mưa, cô vội vàng cầm cái ô chạy lên, lần này đã có kinh nghiệm, trước tiên cứ gõ cửa đã, tay vẫn còn ở giữa không trung, đã nghe tiếng nói: “Nhờ có cậu, nếu không đừng để bạn gái chờ cứ về trước đi.”
“Không cần, cùng nhau hoàn thành nốt.” Mục Ca cười ha ha.
“Sao phải liều mạng thế, kiếm nhiều tiền để lấy vợ?” Người kia tiếp tục đùa giỡn, Mục Ca cũng không phản bác.
“Lúc mới bắt đầu Từ tổng cũng không dám mời cậu, cảm thấy người như cậu phải tới một công ty thật lớn làm, hiện tại tôi hiểu được, công ty lớn sẽ không cho phép làm thêm phải không?”
๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n
Mục Ca cũng không phản bác vẫn chỉ cười.
Nhược Hi cúi đầu gõ cửa, Mục Ca mở cửa, thấy cô còn chưa đi có chút ngạc nhiên, “Sao em còn chưa về?”
“Đưa cho anh ô, tối nay trời có thể sẽ mưa.” Nhược Hi nhỏ giọng nói.
“À, được. Em mau về, nếu không anh sẽ không yên tâm.” Mục Ca yêu thương dùng thân thể ngăn tầm mắt ở phía sau, bàn tay vuốt nhẹ gò má cô.
Nhược Hi gật đầu rồi bước xuống lầu đi về nhà.
Kiên trì như vậy rốt cuộc vì cái gì, Nhược HI không biết, lúc anh vuốt má cô, cô cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, trong nháy mắt đó, hốc mắt của cô đầy lệ, không muốn để anh nhìn thấy, mới không nói lời nào rời đi.
Một người đàn ông muốn trưởng thành phải trải qua sóng gió, lúc anh rời đi cuộc sống cũng không khó, kiên trì cũng không khó, khó khăn là người bên cạnh lại không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy như vậy.
Bao nhiêu nữ chính trong tiểu thuyết, dịu dàng như nước, đều vì hai chữ “đau lòng” này mà hi sinh hạnh phúc cả đời, chia lìa với người mình yêu thương, để rồi nhiều năm sau thoáng gặp nhau giống như mộng cảnh.
Cô không muốn thành tội nhân, cũng không muốn miễn cưỡng ép bản thân buông tha, tình cảm không phải là vật phẩm trao đổi, cô tình nguyện để người khác nói mình ích kỉ chứ không muốn buông tha tình cảm của mình.
Nhược Hi nghĩ đi nghĩ lại, mới đem xe dừng lại, gửi tin nhắn cho anh: “Em sợ anh sẽ hối hận, anh mệt mỏi không?”
๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n
Mấy chữ viết rồi xóa, xóa rồi viết, lặp đi lặp lại mấy lần, mới quyết định gửi tinh đi, không đợi tin nhắn báo gửi xong, đã có tin đến, cô mở tin, là Mục Ca.
Anh nhắn: “Bữa cơm hôm nay là bữa cơm ngon nhất anh từng được ăn, bởi vì nó có hương vị của nhà.”
Nhược Hi đỏ mặt cười cười, đặt điện thoại ở chỗ ngồi chuẩn bị lái xe về, không ngờ điện thoại lại báo có tin nhắn tới.
“Không mệt, điều hối hận duy nhất chính là vừa rồi không kịp yêu thương em một cái.”
Nhược Hi để điện thoại xuống, chuyển tay lái liếc nhìn gương chiếu hậu, nước mắt che phủ cảm thấy nhìn mơ hồ không rõ, “Tiểu tử này thật là….”
Cứ như vậy, tiếp tục mấy ngày Mục Ca không có chút động tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tin nhắn tất cả đều là: “Rất nhớ em, yêu em.” Cô đi làm nhiều lúc tắt máy, lúc nhận được tin nhắn đã là mấy tiếng sau, vội vàng gửi tin nhắn lại, đợi mấy tiếng không có hồi âm. Đợi không được gọi điện thì anh luôn phải làm thêm giờ, trong điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói mệt mỏi của anh, không nói được gì chỉ có thể đau lòng nhắc nhở anh chú ý thân thể, cố gắng tranh thủ nghỉ ngơi.
Một chủ nhật nữa lại tới, cô tới công ty tìm anh, xa xa nhìn bóng dáng anh dưới ánh mặt trời có vẻ gầy đi không ít, lúc xuống bậc thang trên môi anh vẫn nở nụ cười, nhưng cô lại cảm thấy sao mà cô đơn, có lẽ do anh mệt mỏi, gần như không thể chống đỡ được nụ cười trên gương mặt.
“Sao em lại tới đây?” Anh cười nói.
“Mấy ngày không nhìn thấy anh, em muốn tới xem một chút, hạng mục lúc nào sẽ hoàn thành?” Nhược Hi mở cửa xe đưa anh bình nước.
Mục Ca nhận lấy uống một hơi, vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, “Em thật khéo hiểu lòng người, anh bận bịu cả ngày ngay cả thời gian uống nước cũng không có.”
Cô suy nghĩ một chút, “Anh muốn ăn gì?”
“Anh muốn ngủ một lát.” Anh nhếch miệng, tựa lưng vào ghế, nói: “Em lái xe, tới nơi gọi anh.”
Nhược Hi gật đầu, lặng lặng khởi động xe, hai mắt Mục Ca khép lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Anh từng là con cưng, phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại mệt mỏi như vậy. Lúc kẹt xe, Nhược Hi quay đầu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, đột nhiên cúi người, ôm chặt lấy anh, thật lâu không chịu buông tay.
Mục Ca bởi động tác của cô mà tỉnh lại, sợ hết hồn: “Làm sao vậy?”
Nhược Hi xấu hổ, “Không sao, nhìn dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu, nổi ý đồ xấu.”
Cho dù là bị anh phát hiện, cô cũng không muốn buông tay, nắm chặt vạt áo anh, giống như nếu buông tay anh sẽ biến mất.
Muc Ca từ từ hiểu được, biết cô tại sao lại như thế, cười vỗ vỗ bả vai cô, “Nhanh một chút lái xe, cẩn thận người đằng sau mắng.”
Sắc mặc cô có chút trắng, nhưng vẫn kiên trì ngồi yên, ở phía sau còi xe bấm liên tục thúc giục, tiện tay bỏ CD, cố gắng để âm thanh giúp bản thân bình tĩnh, “Sắp tới mùa thu, con người lúc này luôn đa sầu đa cảm.”
Anh rủ mắt xuống, “Em cũng có thể đa sầu đa cảm, quả thật là trời cũng chuyển sang màu hồng rồi.”
Nhược Hi cười ha ha, “Đi, đi ăn, ăn xong thì cái gì cũng quên hết.”
“Áp lực của em lớn hơn anh, anh hiểu rõ.” Mục Ca trầm giọng nói, toàn bộ thế giới như an tĩnh lại.
“Người khác nói tới em, đều nói vì yêu mà làm một người đàn ông tốt, mà nhắc tới em sẽ có người nói em vì tình yêu mà hi sinh tiền đồ của người yêu.” Mục Ca mỉm cười nói.
Nhược Hi vẫn trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng chỉ có anh hiểu rõ, không có em, tất cả tiền đồ gì đó đều không còn.” Giọng nói của anh rất nhẹ, dịu dàng đến gần như không phải là anh, cho đến cuối cùng anh mới nói, “Nếu em không chê công việc của anh không ổn định, suy nghĩ một chút gả cho anh được không?”
Lúc làm việc bận rộn, ở đại sảnh vô tình gặp Lê Tử Trạm, chạm mặt gật đầu coi như chào hỏi, áo blouse trắng mặc trên người anh ta càng làm lộ ra vẻ trầm ổn kín kẽ nhưng không che lấp sự tài năng, lúc thoáng qua anh quay đầu lại, giọng trầm thấp, “Sắc mặt em không tốt lắm, trong nhà có việc sao?”
Nhược Hi cúi đầu cười cười, “Không có gì, chắc gần đây hơi mệt.”
“Không được, mọi người ở trên đang chờ anh, anh đi lâu quá không tốt, dễ sinh ra hiểu lầm.” Mục Ca cười tà ẩn ý, Nhược Hi đỏ mặt, lườm anh một cái, nhưng miệng lại lén cười.
Ăn được hơn một nửa, điện thoại gọi tới, anh để hộp cơm xuống lấy khăn giấy lau miệng, dán sát mặt cô hôn một cái rồi sau đó vẫy tay chạy lên lầu.
Nhược Hi bất đắc dĩ lắc đầu, dọn dẹp hộp cơm, thử nếm món ăn. Lại nhìn lên ánh đèn trên lầu, chỉ sợ bọn họ sẽ phải làm tới khuya, nhớ tới dự báo nói đêm sẽ mưa, cô vội vàng cầm cái ô chạy lên, lần này đã có kinh nghiệm, trước tiên cứ gõ cửa đã, tay vẫn còn ở giữa không trung, đã nghe tiếng nói: “Nhờ có cậu, nếu không đừng để bạn gái chờ cứ về trước đi.”
“Không cần, cùng nhau hoàn thành nốt.” Mục Ca cười ha ha.
“Sao phải liều mạng thế, kiếm nhiều tiền để lấy vợ?” Người kia tiếp tục đùa giỡn, Mục Ca cũng không phản bác.
“Lúc mới bắt đầu Từ tổng cũng không dám mời cậu, cảm thấy người như cậu phải tới một công ty thật lớn làm, hiện tại tôi hiểu được, công ty lớn sẽ không cho phép làm thêm phải không?”
๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n
Mục Ca cũng không phản bác vẫn chỉ cười.
Nhược Hi cúi đầu gõ cửa, Mục Ca mở cửa, thấy cô còn chưa đi có chút ngạc nhiên, “Sao em còn chưa về?”
“Đưa cho anh ô, tối nay trời có thể sẽ mưa.” Nhược Hi nhỏ giọng nói.
“À, được. Em mau về, nếu không anh sẽ không yên tâm.” Mục Ca yêu thương dùng thân thể ngăn tầm mắt ở phía sau, bàn tay vuốt nhẹ gò má cô.
Nhược Hi gật đầu rồi bước xuống lầu đi về nhà.
Kiên trì như vậy rốt cuộc vì cái gì, Nhược HI không biết, lúc anh vuốt má cô, cô cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, trong nháy mắt đó, hốc mắt của cô đầy lệ, không muốn để anh nhìn thấy, mới không nói lời nào rời đi.
Một người đàn ông muốn trưởng thành phải trải qua sóng gió, lúc anh rời đi cuộc sống cũng không khó, kiên trì cũng không khó, khó khăn là người bên cạnh lại không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy như vậy.
Bao nhiêu nữ chính trong tiểu thuyết, dịu dàng như nước, đều vì hai chữ “đau lòng” này mà hi sinh hạnh phúc cả đời, chia lìa với người mình yêu thương, để rồi nhiều năm sau thoáng gặp nhau giống như mộng cảnh.
Cô không muốn thành tội nhân, cũng không muốn miễn cưỡng ép bản thân buông tha, tình cảm không phải là vật phẩm trao đổi, cô tình nguyện để người khác nói mình ích kỉ chứ không muốn buông tha tình cảm của mình.
Nhược Hi nghĩ đi nghĩ lại, mới đem xe dừng lại, gửi tin nhắn cho anh: “Em sợ anh sẽ hối hận, anh mệt mỏi không?”
๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n
Mấy chữ viết rồi xóa, xóa rồi viết, lặp đi lặp lại mấy lần, mới quyết định gửi tinh đi, không đợi tin nhắn báo gửi xong, đã có tin đến, cô mở tin, là Mục Ca.
Anh nhắn: “Bữa cơm hôm nay là bữa cơm ngon nhất anh từng được ăn, bởi vì nó có hương vị của nhà.”
Nhược Hi đỏ mặt cười cười, đặt điện thoại ở chỗ ngồi chuẩn bị lái xe về, không ngờ điện thoại lại báo có tin nhắn tới.
“Không mệt, điều hối hận duy nhất chính là vừa rồi không kịp yêu thương em một cái.”
Nhược Hi để điện thoại xuống, chuyển tay lái liếc nhìn gương chiếu hậu, nước mắt che phủ cảm thấy nhìn mơ hồ không rõ, “Tiểu tử này thật là….”
Cứ như vậy, tiếp tục mấy ngày Mục Ca không có chút động tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tin nhắn tất cả đều là: “Rất nhớ em, yêu em.” Cô đi làm nhiều lúc tắt máy, lúc nhận được tin nhắn đã là mấy tiếng sau, vội vàng gửi tin nhắn lại, đợi mấy tiếng không có hồi âm. Đợi không được gọi điện thì anh luôn phải làm thêm giờ, trong điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói mệt mỏi của anh, không nói được gì chỉ có thể đau lòng nhắc nhở anh chú ý thân thể, cố gắng tranh thủ nghỉ ngơi.
Một chủ nhật nữa lại tới, cô tới công ty tìm anh, xa xa nhìn bóng dáng anh dưới ánh mặt trời có vẻ gầy đi không ít, lúc xuống bậc thang trên môi anh vẫn nở nụ cười, nhưng cô lại cảm thấy sao mà cô đơn, có lẽ do anh mệt mỏi, gần như không thể chống đỡ được nụ cười trên gương mặt.
“Sao em lại tới đây?” Anh cười nói.
“Mấy ngày không nhìn thấy anh, em muốn tới xem một chút, hạng mục lúc nào sẽ hoàn thành?” Nhược Hi mở cửa xe đưa anh bình nước.
Mục Ca nhận lấy uống một hơi, vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, “Em thật khéo hiểu lòng người, anh bận bịu cả ngày ngay cả thời gian uống nước cũng không có.”
Cô suy nghĩ một chút, “Anh muốn ăn gì?”
“Anh muốn ngủ một lát.” Anh nhếch miệng, tựa lưng vào ghế, nói: “Em lái xe, tới nơi gọi anh.”
Nhược Hi gật đầu, lặng lặng khởi động xe, hai mắt Mục Ca khép lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Anh từng là con cưng, phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại mệt mỏi như vậy. Lúc kẹt xe, Nhược Hi quay đầu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, đột nhiên cúi người, ôm chặt lấy anh, thật lâu không chịu buông tay.
Mục Ca bởi động tác của cô mà tỉnh lại, sợ hết hồn: “Làm sao vậy?”
Nhược Hi xấu hổ, “Không sao, nhìn dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu, nổi ý đồ xấu.”
Cho dù là bị anh phát hiện, cô cũng không muốn buông tay, nắm chặt vạt áo anh, giống như nếu buông tay anh sẽ biến mất.
Muc Ca từ từ hiểu được, biết cô tại sao lại như thế, cười vỗ vỗ bả vai cô, “Nhanh một chút lái xe, cẩn thận người đằng sau mắng.”
Sắc mặc cô có chút trắng, nhưng vẫn kiên trì ngồi yên, ở phía sau còi xe bấm liên tục thúc giục, tiện tay bỏ CD, cố gắng để âm thanh giúp bản thân bình tĩnh, “Sắp tới mùa thu, con người lúc này luôn đa sầu đa cảm.”
Anh rủ mắt xuống, “Em cũng có thể đa sầu đa cảm, quả thật là trời cũng chuyển sang màu hồng rồi.”
Nhược Hi cười ha ha, “Đi, đi ăn, ăn xong thì cái gì cũng quên hết.”
“Áp lực của em lớn hơn anh, anh hiểu rõ.” Mục Ca trầm giọng nói, toàn bộ thế giới như an tĩnh lại.
“Người khác nói tới em, đều nói vì yêu mà làm một người đàn ông tốt, mà nhắc tới em sẽ có người nói em vì tình yêu mà hi sinh tiền đồ của người yêu.” Mục Ca mỉm cười nói.
Nhược Hi vẫn trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng chỉ có anh hiểu rõ, không có em, tất cả tiền đồ gì đó đều không còn.” Giọng nói của anh rất nhẹ, dịu dàng đến gần như không phải là anh, cho đến cuối cùng anh mới nói, “Nếu em không chê công việc của anh không ổn định, suy nghĩ một chút gả cho anh được không?”
Lúc làm việc bận rộn, ở đại sảnh vô tình gặp Lê Tử Trạm, chạm mặt gật đầu coi như chào hỏi, áo blouse trắng mặc trên người anh ta càng làm lộ ra vẻ trầm ổn kín kẽ nhưng không che lấp sự tài năng, lúc thoáng qua anh quay đầu lại, giọng trầm thấp, “Sắc mặt em không tốt lắm, trong nhà có việc sao?”
Nhược Hi cúi đầu cười cười, “Không có gì, chắc gần đây hơi mệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.