Chương 83
Thuấn Gian Khuynh Thành
19/05/2015
“Không được, không còn kịp rồi, giường bệnh phòng cấp cứu cũng không đủ.”
“Tiểu Tạ, cô đi xem các phòng khác còn giường băng không, mang tới đây, chúng ta trước tiên nhấc bệnh nhân lên, tiểu Phương, cô mau đem kéo, dao giải phẫu, thuốc mê tới đây, rồi tới giường 12 giúp một tay, không cần để ý tới chúng tôi.”
“Nhưng mà, bác sĩ Hạng, cô ấy đã cạn nước ối, như vậy…”
“Không sinh cũng phại sinh, sản phụ và đứa nhỏ đều phải cứu!”
“Bác sĩ Hạng, cô trước hết ăn chút gì đã, cả buổi trưa cô không có ăn cơm.”
“Không kịp rồi, ăn cơm cái gì? Tôi xem thai của bệnh nhân này đã, này cô gái, cô có nghe rõ lời tôi không? Đừng lo, cứ từ từ thở, hít thở, theo tôi, hít… thở…. !”
Sau khi băng ca đưa tới, ba người đỡ bệnh nhân lên, bạn nhỏ Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn mồ hôi trên trán mẹ, móc khăn nhỏ trong túi đưa ra trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ lau đi.”
Hạng Tuệ ngẩng đầu cười với con gái, “Ngoan, một lát mẹ sẽ lau, mẹ đang làm việc, Nhược Hi không làm phiền mẹ.”
Nhược Hi ngoan ngoãn gật đầu lùi về phía sau, đứng yên nhìn.
“Hô hấp, hít thở, tiểu Tạ, đeo kéo tới đây.” Hạng Tuệ cúi đầu nghiêm túc, kiểm tra chuẩn bị cứu đứa bé.
Nhưng lúc này, sản phụ bỗng nhiên giãy giụa lung tung, giống như bị động kinh, “Ngươi không thể đánh ta… Ngươi không thể đánh ta… Trong bụng ta còn có đứa bé!”
Hạng Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm ứ đọng trên tay sản phụ. Bất đắc dĩ lắc đầu, chồng của bệnh nhân này thật là quá đáng rồi, phụ nữ có thai mà còn đánh, cô thương tiếc giữ đùi bệnh nhân nói: “Cô gái, đây là bệnh viện, không có ai dám đánh cô, cô phải dùng sức, đứa bé lập tức sẽ ra.”
Nhưng sản phụ không nghe thấy, vẫn lung tung quơ cánh tay, Hạng Tuệ không nhịn được cau mày, không có cách nào đành đè cánh tay bệnh nhân lại, ai ngờ sản phụ trong cơn hoảng loạn sức lực vô cùng lớn, tránh thoát tay của cô, hung hăng cào vào mặt Hạng Tuệ.
“Bác sĩ Hạng, mặt cô chảy máu.” Tiểu Tạ thấy máu trên mặt Hạng Tuệ, hét lên.
“Không có việc gì, cô đè chân bệnh nhân lại, Nhược Hi, giúp mẹ lấy dây lụa trong ngăn kéo, và nước nóng.”
Nhược Hi nghe lời lấy dây lụa cho mẹ. Vết thương trên mặt mẹ chắc rất đau, tại sao dì này lại làm mẹ bị thương, mẹ là bác sĩ tốt, mẹ cứu dì đó cơ mà.
Hạng Tuệ dùng khăn ấm lau mặt của sản phụ, rồi dùng khăn tay nhét vào miệng sản phụ: “Cắn nó, sau đó dùng lực, cô gái, cô phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, con của cô sẽ nhanh chóng được sinh ra.”
Sản phụ dần đần khôi phục lại thần trí, mở mắt thấy áo khoác trắng đung đưa trước mặt, bên tai là âm thanh mơ hồ, giống như nói với cô, phải dùng sức, đứa bé, đứa bé lập tức ra đời.
Dùng sức! Dùng sức! Dùng sức!
Không có nước ối để bôi trơn, quá trình đẻ vô cùng khó khăn, qua một lúc lâu mới thấy cái đầu, máu chảy càng nhiều, Hạng Tuệ tranh thủ thời gian nói với Nhược Hi: “Nhược Hi, nhắm mặt lại, quay vào tường, đọc bảng cửu chương hôm qua thầy giáo dạy cho mẹ.”
Nhược Hi dùng tay nhỏ che kín mắt, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng đọc: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…. Năm nhân chính bằng bốn nhăm, sáu nhân chín bằng năm tư, bảy nhân chín bằng sáu ba….”
“Đi ra, đứa bé đã ra, bác sĩ Hạng.” Tiểu Tạ kích động gào thét.
Hạng Tuệ vội vàng cầm lấy kéo, chờ đứa bé rời cơ thể mẹ, lập tức cắt cuống rốn, khâu vết thương lại, sau đó cởi áo khoác blouse quấn đứa bé đưa cho tiểu Tạ, “Cô đi tới phòng sinh, sau đó tắm rửa cho bé. Nhìn xem bệnh nhân giường 11 thế nào, sanh xong thì đưa vị sản phụ này qua.”
Tiểu Tạ vâng một tiếng, Nhược Hi xoay người đứng lên, “Chín chín tám mốt! Mẹ, con đếm xong rồi. Dì Tạ cho cháu nhìn, cho cháu nhìn.”
Tiểu Tạ không cho, “Quá xấu, Nhược Hi nghe lời, không nhìn nhé.”
“Nhìn một cái, nhìn một cái.” Nhược Hi làm nũng, dòm vào tay tiểu Tạ, Hạng Tuệ ngẩng đầu quát lớn: “Nhược Hi nghe lời, không được quấy rầy công việc của dì Tạ.”
Nhược Hi bĩu môi, gương mặt xinh xắn xụ xuống, cúi đầu uốn éo ngón tay, tiểu Tạ ra ngoài, lén lút ngoắc tay với cô bé, Nhược Hi thấy thế lập tức vui mừng chạy đi, chỉ thấy dì Tạ lén lút vén góc áo trắng, phía dưới là gương mặt nhỏ nhắn.
“Ai, thật sự rất xấu.” Nhược Hi chán ghét kêu lên một tiếng, sau đó chạy về phòng làm việc. Hành động của cô bé khiến tiểu Tạ mỉm cười, vội đưa đứa nhỏ tới phòng sanh.
Nhiều năm sau, giáng sinh năm 2008, sắp mười hai giờ Nhược Hi và Mục Ca ngồi trên ghế salon. Trong tiết mục là tiếng cười nói, còn hai người thì ngồi ngáp.
Nhược Hi miễn cưỡng mở mắt nhìn tiết mục trên ti vi, là đại hội của nhà đài nào đó, một vị chủ trì đang hỏi một cau hỏi: “Bạn thích cô gái số bá sao?” Lấy được linh cảm cô vội vàng dùng cánh tay đập vào Mục Ca đang sắp ngủ hỏi: “Này, anh thích em từ lúc nào?”
Mục Ca hé mắt, sau đó lười biếng nhắm lại, ôm chầm bả vai cô: “Chính là, lần em mặc váy đứng trước gương trang điểm.”
“Lần đó?” Oa đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
“Đó mới không phải là lần đầu tiên, chúng ta gặp lần đầu tiên là lúc em xách anh từ trên giường lên.” Mục Ca còn chưa tỉnh ngủ vùi mặt vào mái tóc dài của cô, lẩm bẩm.
Nhược Hi nghe xong, hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười ha ha, Mục Ca vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu kì quái hỏi: “Em cười gì chứ?”
“Đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nhược Hi hài lòng, lại nói lớn hơn năm tuổi thì có ưu thế à, tiểu tử này có thật nhiều cái không biết!
“Vậy em nói lần đầu tiên là khi nào?” Mục Ca từ từ mở mắt.
“Em không nói cho anh, cũng không cho anh biết!” Nhược Hi nhìn Mục Ca bí mật, “Người bạn nhỏ, anh có rất nhiều nhược điểm trong tay em, mà chính anh cũng không biết chút nào nha.”
“Em nói hay không?” Mục Ca cắn răng, bức cung.
“Không nói.” Nhược Hi hất cằm.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Dứt lời anh đè người lên, Nhược Hi kêu: “Mục Ca, anh chết đi, đêm Giáng Sinh mà trong đầu anh đầy tư tưởng đen tối?”
Mục Ca cười nhạt, “Đây là ăn mừng đêm Giáng Sinh, ăn mừng, anh lần đầu nhìn thấy em, cũng ăn mừng lần đầu em nhìn thấy anh….”
“Ô…ô….”
Bên giường cửa hai người, là ảnh gia đình, Lâm Húc Thịnh và Mục Âm ngồi sát với nhau ở phía trước, Mục Ca và Nhược Hi đứng cười ở phía sau….
Trên ti vi vẫn là màn trình diễn khí thế ngất trời, bên này hai người cũng đang biểu diễn với khí thế ngất trời, đêm Giáng Sinh, đêm bình an, chuyện xưa của hai người vẫn tiếp tục….
Cuối cùng cũng hoàn...đã chậm trễ khá lâu mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!“Không được, không còn kịp rồi, giường bệnh phòng cấp cứu cũng không đủ.”
“Tiểu Tạ, cô đi xem các phòng khác còn giường băng không, mang tới đây, chúng ta trước tiên nhấc bệnh nhân lên, tiểu Phương, cô mau đem kéo, dao giải phẫu, thuốc mê tới đây, rồi tới giường 12 giúp một tay, không cần để ý tới chúng tôi.”
“Nhưng mà, bác sĩ Hạng, cô ấy đã cạn nước ối, như vậy…”
“Không sinh cũng phại sinh, sản phụ và đứa nhỏ đều phải cứu!”
“Bác sĩ Hạng, cô trước hết ăn chút gì đã, cả buổi trưa cô không có ăn cơm.”
“Không kịp rồi, ăn cơm cái gì? Tôi xem thai của bệnh nhân này đã, này cô gái, cô có nghe rõ lời tôi không? Đừng lo, cứ từ từ thở, hít thở, theo tôi, hít… thở…. !”
Sau khi băng ca đưa tới, ba người đỡ bệnh nhân lên, bạn nhỏ Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn mồ hôi trên trán mẹ, móc khăn nhỏ trong túi đưa ra trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ lau đi.”
Hạng Tuệ ngẩng đầu cười với con gái, “Ngoan, một lát mẹ sẽ lau, mẹ đang làm việc, Nhược Hi không làm phiền mẹ.”
Nhược Hi ngoan ngoãn gật đầu lùi về phía sau, đứng yên nhìn.
“Hô hấp, hít thở, tiểu Tạ, đeo kéo tới đây.” Hạng Tuệ cúi đầu nghiêm túc, kiểm tra chuẩn bị cứu đứa bé.
Nhưng lúc này, sản phụ bỗng nhiên giãy giụa lung tung, giống như bị động kinh, “Ngươi không thể đánh ta… Ngươi không thể đánh ta… Trong bụng ta còn có đứa bé!”
Hạng Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm ứ đọng trên tay sản phụ. Bất đắc dĩ lắc đầu, chồng của bệnh nhân này thật là quá đáng rồi, phụ nữ có thai mà còn đánh, cô thương tiếc giữ đùi bệnh nhân nói: “Cô gái, đây là bệnh viện, không có ai dám đánh cô, cô phải dùng sức, đứa bé lập tức sẽ ra.”
Nhưng sản phụ không nghe thấy, vẫn lung tung quơ cánh tay, Hạng Tuệ không nhịn được cau mày, không có cách nào đành đè cánh tay bệnh nhân lại, ai ngờ sản phụ trong cơn hoảng loạn sức lực vô cùng lớn, tránh thoát tay của cô, hung hăng cào vào mặt Hạng Tuệ.
“Bác sĩ Hạng, mặt cô chảy máu.” Tiểu Tạ thấy máu trên mặt Hạng Tuệ, hét lên.
“Không có việc gì, cô đè chân bệnh nhân lại, Nhược Hi, giúp mẹ lấy dây lụa trong ngăn kéo, và nước nóng.”
Nhược Hi nghe lời lấy dây lụa cho mẹ. Vết thương trên mặt mẹ chắc rất đau, tại sao dì này lại làm mẹ bị thương, mẹ là bác sĩ tốt, mẹ cứu dì đó cơ mà.
Hạng Tuệ dùng khăn ấm lau mặt của sản phụ, rồi dùng khăn tay nhét vào miệng sản phụ: “Cắn nó, sau đó dùng lực, cô gái, cô phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, con của cô sẽ nhanh chóng được sinh ra.”
Sản phụ dần đần khôi phục lại thần trí, mở mắt thấy áo khoác trắng đung đưa trước mặt, bên tai là âm thanh mơ hồ, giống như nói với cô, phải dùng sức, đứa bé, đứa bé lập tức ra đời.
Dùng sức! Dùng sức! Dùng sức!
Không có nước ối để bôi trơn, quá trình đẻ vô cùng khó khăn, qua một lúc lâu mới thấy cái đầu, máu chảy càng nhiều, Hạng Tuệ tranh thủ thời gian nói với Nhược Hi: “Nhược Hi, nhắm mặt lại, quay vào tường, đọc bảng cửu chương hôm qua thầy giáo dạy cho mẹ.”
Nhược Hi dùng tay nhỏ che kín mắt, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng đọc: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…. Năm nhân chính bằng bốn nhăm, sáu nhân chín bằng năm tư, bảy nhân chín bằng sáu ba….”
“Đi ra, đứa bé đã ra, bác sĩ Hạng.” Tiểu Tạ kích động gào thét.
Hạng Tuệ vội vàng cầm lấy kéo, chờ đứa bé rời cơ thể mẹ, lập tức cắt cuống rốn, khâu vết thương lại, sau đó cởi áo khoác blouse quấn đứa bé đưa cho tiểu Tạ, “Cô đi tới phòng sinh, sau đó tắm rửa cho bé. Nhìn xem bệnh nhân giường 11 thế nào, sanh xong thì đưa vị sản phụ này qua.”
Tiểu Tạ vâng một tiếng, Nhược Hi xoay người đứng lên, “Chín chín tám mốt! Mẹ, con đếm xong rồi. Dì Tạ cho cháu nhìn, cho cháu nhìn.”
Tiểu Tạ không cho, “Quá xấu, Nhược Hi nghe lời, không nhìn nhé.”
“Nhìn một cái, nhìn một cái.” Nhược Hi làm nũng, dòm vào tay tiểu Tạ, Hạng Tuệ ngẩng đầu quát lớn: “Nhược Hi nghe lời, không được quấy rầy công việc của dì Tạ.”
Nhược Hi bĩu môi, gương mặt xinh xắn xụ xuống, cúi đầu uốn éo ngón tay, tiểu Tạ ra ngoài, lén lút ngoắc tay với cô bé, Nhược Hi thấy thế lập tức vui mừng chạy đi, chỉ thấy dì Tạ lén lút vén góc áo trắng, phía dưới là gương mặt nhỏ nhắn.
“Ai, thật sự rất xấu.” Nhược Hi chán ghét kêu lên một tiếng, sau đó chạy về phòng làm việc. Hành động của cô bé khiến tiểu Tạ mỉm cười, vội đưa đứa nhỏ tới phòng sanh.
Nhiều năm sau, giáng sinh năm 2008, sắp mười hai giờ Nhược Hi và Mục Ca ngồi trên ghế salon. Trong tiết mục là tiếng cười nói, còn hai người thì ngồi ngáp.
Nhược Hi miễn cưỡng mở mắt nhìn tiết mục trên ti vi, là đại hội của nhà đài nào đó, một vị chủ trì đang hỏi một cau hỏi: “Bạn thích cô gái số bá sao?” Lấy được linh cảm cô vội vàng dùng cánh tay đập vào Mục Ca đang sắp ngủ hỏi: “Này, anh thích em từ lúc nào?”
Mục Ca hé mắt, sau đó lười biếng nhắm lại, ôm chầm bả vai cô: “Chính là, lần em mặc váy đứng trước gương trang điểm.”
“Lần đó?” Oa đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
“Đó mới không phải là lần đầu tiên, chúng ta gặp lần đầu tiên là lúc em xách anh từ trên giường lên.” Mục Ca còn chưa tỉnh ngủ vùi mặt vào mái tóc dài của cô, lẩm bẩm.
Nhược Hi nghe xong, hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười ha ha, Mục Ca vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu kì quái hỏi: “Em cười gì chứ?”
“Đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nhược Hi hài lòng, lại nói lớn hơn năm tuổi thì có ưu thế à, tiểu tử này có thật nhiều cái không biết!
“Vậy em nói lần đầu tiên là khi nào?” Mục Ca từ từ mở mắt.
“Em không nói cho anh, cũng không cho anh biết!” Nhược Hi nhìn Mục Ca bí mật, “Người bạn nhỏ, anh có rất nhiều nhược điểm trong tay em, mà chính anh cũng không biết chút nào nha.”
“Em nói hay không?” Mục Ca cắn răng, bức cung.
“Không nói.” Nhược Hi hất cằm.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Dứt lời anh đè người lên, Nhược Hi kêu: “Mục Ca, anh chết đi, đêm Giáng Sinh mà trong đầu anh đầy tư tưởng đen tối?”
Mục Ca cười nhạt, “Đây là ăn mừng đêm Giáng Sinh, ăn mừng, anh lần đầu nhìn thấy em, cũng ăn mừng lần đầu em nhìn thấy anh….”
“Ô…ô….”
Bên giường cửa hai người, là ảnh gia đình, Lâm Húc Thịnh và Mục Âm ngồi sát với nhau ở phía trước, Mục Ca và Nhược Hi đứng cười ở phía sau….
Trên ti vi vẫn là màn trình diễn khí thế ngất trời, bên này hai người cũng đang biểu diễn với khí thế ngất trời, đêm Giáng Sinh, đêm bình an, chuyện xưa của hai người vẫn tiếp tục….
Cuối cùng cũng hoàn...đã chậm trễ khá lâu mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
“Tiểu Tạ, cô đi xem các phòng khác còn giường băng không, mang tới đây, chúng ta trước tiên nhấc bệnh nhân lên, tiểu Phương, cô mau đem kéo, dao giải phẫu, thuốc mê tới đây, rồi tới giường 12 giúp một tay, không cần để ý tới chúng tôi.”
“Nhưng mà, bác sĩ Hạng, cô ấy đã cạn nước ối, như vậy…”
“Không sinh cũng phại sinh, sản phụ và đứa nhỏ đều phải cứu!”
“Bác sĩ Hạng, cô trước hết ăn chút gì đã, cả buổi trưa cô không có ăn cơm.”
“Không kịp rồi, ăn cơm cái gì? Tôi xem thai của bệnh nhân này đã, này cô gái, cô có nghe rõ lời tôi không? Đừng lo, cứ từ từ thở, hít thở, theo tôi, hít… thở…. !”
Sau khi băng ca đưa tới, ba người đỡ bệnh nhân lên, bạn nhỏ Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn mồ hôi trên trán mẹ, móc khăn nhỏ trong túi đưa ra trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ lau đi.”
Hạng Tuệ ngẩng đầu cười với con gái, “Ngoan, một lát mẹ sẽ lau, mẹ đang làm việc, Nhược Hi không làm phiền mẹ.”
Nhược Hi ngoan ngoãn gật đầu lùi về phía sau, đứng yên nhìn.
“Hô hấp, hít thở, tiểu Tạ, đeo kéo tới đây.” Hạng Tuệ cúi đầu nghiêm túc, kiểm tra chuẩn bị cứu đứa bé.
Nhưng lúc này, sản phụ bỗng nhiên giãy giụa lung tung, giống như bị động kinh, “Ngươi không thể đánh ta… Ngươi không thể đánh ta… Trong bụng ta còn có đứa bé!”
Hạng Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm ứ đọng trên tay sản phụ. Bất đắc dĩ lắc đầu, chồng của bệnh nhân này thật là quá đáng rồi, phụ nữ có thai mà còn đánh, cô thương tiếc giữ đùi bệnh nhân nói: “Cô gái, đây là bệnh viện, không có ai dám đánh cô, cô phải dùng sức, đứa bé lập tức sẽ ra.”
Nhưng sản phụ không nghe thấy, vẫn lung tung quơ cánh tay, Hạng Tuệ không nhịn được cau mày, không có cách nào đành đè cánh tay bệnh nhân lại, ai ngờ sản phụ trong cơn hoảng loạn sức lực vô cùng lớn, tránh thoát tay của cô, hung hăng cào vào mặt Hạng Tuệ.
“Bác sĩ Hạng, mặt cô chảy máu.” Tiểu Tạ thấy máu trên mặt Hạng Tuệ, hét lên.
“Không có việc gì, cô đè chân bệnh nhân lại, Nhược Hi, giúp mẹ lấy dây lụa trong ngăn kéo, và nước nóng.”
Nhược Hi nghe lời lấy dây lụa cho mẹ. Vết thương trên mặt mẹ chắc rất đau, tại sao dì này lại làm mẹ bị thương, mẹ là bác sĩ tốt, mẹ cứu dì đó cơ mà.
Hạng Tuệ dùng khăn ấm lau mặt của sản phụ, rồi dùng khăn tay nhét vào miệng sản phụ: “Cắn nó, sau đó dùng lực, cô gái, cô phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, con của cô sẽ nhanh chóng được sinh ra.”
Sản phụ dần đần khôi phục lại thần trí, mở mắt thấy áo khoác trắng đung đưa trước mặt, bên tai là âm thanh mơ hồ, giống như nói với cô, phải dùng sức, đứa bé, đứa bé lập tức ra đời.
Dùng sức! Dùng sức! Dùng sức!
Không có nước ối để bôi trơn, quá trình đẻ vô cùng khó khăn, qua một lúc lâu mới thấy cái đầu, máu chảy càng nhiều, Hạng Tuệ tranh thủ thời gian nói với Nhược Hi: “Nhược Hi, nhắm mặt lại, quay vào tường, đọc bảng cửu chương hôm qua thầy giáo dạy cho mẹ.”
Nhược Hi dùng tay nhỏ che kín mắt, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng đọc: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…. Năm nhân chính bằng bốn nhăm, sáu nhân chín bằng năm tư, bảy nhân chín bằng sáu ba….”
“Đi ra, đứa bé đã ra, bác sĩ Hạng.” Tiểu Tạ kích động gào thét.
Hạng Tuệ vội vàng cầm lấy kéo, chờ đứa bé rời cơ thể mẹ, lập tức cắt cuống rốn, khâu vết thương lại, sau đó cởi áo khoác blouse quấn đứa bé đưa cho tiểu Tạ, “Cô đi tới phòng sinh, sau đó tắm rửa cho bé. Nhìn xem bệnh nhân giường 11 thế nào, sanh xong thì đưa vị sản phụ này qua.”
Tiểu Tạ vâng một tiếng, Nhược Hi xoay người đứng lên, “Chín chín tám mốt! Mẹ, con đếm xong rồi. Dì Tạ cho cháu nhìn, cho cháu nhìn.”
Tiểu Tạ không cho, “Quá xấu, Nhược Hi nghe lời, không nhìn nhé.”
“Nhìn một cái, nhìn một cái.” Nhược Hi làm nũng, dòm vào tay tiểu Tạ, Hạng Tuệ ngẩng đầu quát lớn: “Nhược Hi nghe lời, không được quấy rầy công việc của dì Tạ.”
Nhược Hi bĩu môi, gương mặt xinh xắn xụ xuống, cúi đầu uốn éo ngón tay, tiểu Tạ ra ngoài, lén lút ngoắc tay với cô bé, Nhược Hi thấy thế lập tức vui mừng chạy đi, chỉ thấy dì Tạ lén lút vén góc áo trắng, phía dưới là gương mặt nhỏ nhắn.
“Ai, thật sự rất xấu.” Nhược Hi chán ghét kêu lên một tiếng, sau đó chạy về phòng làm việc. Hành động của cô bé khiến tiểu Tạ mỉm cười, vội đưa đứa nhỏ tới phòng sanh.
Nhiều năm sau, giáng sinh năm 2008, sắp mười hai giờ Nhược Hi và Mục Ca ngồi trên ghế salon. Trong tiết mục là tiếng cười nói, còn hai người thì ngồi ngáp.
Nhược Hi miễn cưỡng mở mắt nhìn tiết mục trên ti vi, là đại hội của nhà đài nào đó, một vị chủ trì đang hỏi một cau hỏi: “Bạn thích cô gái số bá sao?” Lấy được linh cảm cô vội vàng dùng cánh tay đập vào Mục Ca đang sắp ngủ hỏi: “Này, anh thích em từ lúc nào?”
Mục Ca hé mắt, sau đó lười biếng nhắm lại, ôm chầm bả vai cô: “Chính là, lần em mặc váy đứng trước gương trang điểm.”
“Lần đó?” Oa đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
“Đó mới không phải là lần đầu tiên, chúng ta gặp lần đầu tiên là lúc em xách anh từ trên giường lên.” Mục Ca còn chưa tỉnh ngủ vùi mặt vào mái tóc dài của cô, lẩm bẩm.
Nhược Hi nghe xong, hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười ha ha, Mục Ca vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu kì quái hỏi: “Em cười gì chứ?”
“Đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nhược Hi hài lòng, lại nói lớn hơn năm tuổi thì có ưu thế à, tiểu tử này có thật nhiều cái không biết!
“Vậy em nói lần đầu tiên là khi nào?” Mục Ca từ từ mở mắt.
“Em không nói cho anh, cũng không cho anh biết!” Nhược Hi nhìn Mục Ca bí mật, “Người bạn nhỏ, anh có rất nhiều nhược điểm trong tay em, mà chính anh cũng không biết chút nào nha.”
“Em nói hay không?” Mục Ca cắn răng, bức cung.
“Không nói.” Nhược Hi hất cằm.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Dứt lời anh đè người lên, Nhược Hi kêu: “Mục Ca, anh chết đi, đêm Giáng Sinh mà trong đầu anh đầy tư tưởng đen tối?”
Mục Ca cười nhạt, “Đây là ăn mừng đêm Giáng Sinh, ăn mừng, anh lần đầu nhìn thấy em, cũng ăn mừng lần đầu em nhìn thấy anh….”
“Ô…ô….”
Bên giường cửa hai người, là ảnh gia đình, Lâm Húc Thịnh và Mục Âm ngồi sát với nhau ở phía trước, Mục Ca và Nhược Hi đứng cười ở phía sau….
Trên ti vi vẫn là màn trình diễn khí thế ngất trời, bên này hai người cũng đang biểu diễn với khí thế ngất trời, đêm Giáng Sinh, đêm bình an, chuyện xưa của hai người vẫn tiếp tục….
Cuối cùng cũng hoàn...đã chậm trễ khá lâu mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!“Không được, không còn kịp rồi, giường bệnh phòng cấp cứu cũng không đủ.”
“Tiểu Tạ, cô đi xem các phòng khác còn giường băng không, mang tới đây, chúng ta trước tiên nhấc bệnh nhân lên, tiểu Phương, cô mau đem kéo, dao giải phẫu, thuốc mê tới đây, rồi tới giường 12 giúp một tay, không cần để ý tới chúng tôi.”
“Nhưng mà, bác sĩ Hạng, cô ấy đã cạn nước ối, như vậy…”
“Không sinh cũng phại sinh, sản phụ và đứa nhỏ đều phải cứu!”
“Bác sĩ Hạng, cô trước hết ăn chút gì đã, cả buổi trưa cô không có ăn cơm.”
“Không kịp rồi, ăn cơm cái gì? Tôi xem thai của bệnh nhân này đã, này cô gái, cô có nghe rõ lời tôi không? Đừng lo, cứ từ từ thở, hít thở, theo tôi, hít… thở…. !”
Sau khi băng ca đưa tới, ba người đỡ bệnh nhân lên, bạn nhỏ Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn mồ hôi trên trán mẹ, móc khăn nhỏ trong túi đưa ra trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ lau đi.”
Hạng Tuệ ngẩng đầu cười với con gái, “Ngoan, một lát mẹ sẽ lau, mẹ đang làm việc, Nhược Hi không làm phiền mẹ.”
Nhược Hi ngoan ngoãn gật đầu lùi về phía sau, đứng yên nhìn.
“Hô hấp, hít thở, tiểu Tạ, đeo kéo tới đây.” Hạng Tuệ cúi đầu nghiêm túc, kiểm tra chuẩn bị cứu đứa bé.
Nhưng lúc này, sản phụ bỗng nhiên giãy giụa lung tung, giống như bị động kinh, “Ngươi không thể đánh ta… Ngươi không thể đánh ta… Trong bụng ta còn có đứa bé!”
Hạng Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm ứ đọng trên tay sản phụ. Bất đắc dĩ lắc đầu, chồng của bệnh nhân này thật là quá đáng rồi, phụ nữ có thai mà còn đánh, cô thương tiếc giữ đùi bệnh nhân nói: “Cô gái, đây là bệnh viện, không có ai dám đánh cô, cô phải dùng sức, đứa bé lập tức sẽ ra.”
Nhưng sản phụ không nghe thấy, vẫn lung tung quơ cánh tay, Hạng Tuệ không nhịn được cau mày, không có cách nào đành đè cánh tay bệnh nhân lại, ai ngờ sản phụ trong cơn hoảng loạn sức lực vô cùng lớn, tránh thoát tay của cô, hung hăng cào vào mặt Hạng Tuệ.
“Bác sĩ Hạng, mặt cô chảy máu.” Tiểu Tạ thấy máu trên mặt Hạng Tuệ, hét lên.
“Không có việc gì, cô đè chân bệnh nhân lại, Nhược Hi, giúp mẹ lấy dây lụa trong ngăn kéo, và nước nóng.”
Nhược Hi nghe lời lấy dây lụa cho mẹ. Vết thương trên mặt mẹ chắc rất đau, tại sao dì này lại làm mẹ bị thương, mẹ là bác sĩ tốt, mẹ cứu dì đó cơ mà.
Hạng Tuệ dùng khăn ấm lau mặt của sản phụ, rồi dùng khăn tay nhét vào miệng sản phụ: “Cắn nó, sau đó dùng lực, cô gái, cô phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, con của cô sẽ nhanh chóng được sinh ra.”
Sản phụ dần đần khôi phục lại thần trí, mở mắt thấy áo khoác trắng đung đưa trước mặt, bên tai là âm thanh mơ hồ, giống như nói với cô, phải dùng sức, đứa bé, đứa bé lập tức ra đời.
Dùng sức! Dùng sức! Dùng sức!
Không có nước ối để bôi trơn, quá trình đẻ vô cùng khó khăn, qua một lúc lâu mới thấy cái đầu, máu chảy càng nhiều, Hạng Tuệ tranh thủ thời gian nói với Nhược Hi: “Nhược Hi, nhắm mặt lại, quay vào tường, đọc bảng cửu chương hôm qua thầy giáo dạy cho mẹ.”
Nhược Hi dùng tay nhỏ che kín mắt, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng đọc: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…. Năm nhân chính bằng bốn nhăm, sáu nhân chín bằng năm tư, bảy nhân chín bằng sáu ba….”
“Đi ra, đứa bé đã ra, bác sĩ Hạng.” Tiểu Tạ kích động gào thét.
Hạng Tuệ vội vàng cầm lấy kéo, chờ đứa bé rời cơ thể mẹ, lập tức cắt cuống rốn, khâu vết thương lại, sau đó cởi áo khoác blouse quấn đứa bé đưa cho tiểu Tạ, “Cô đi tới phòng sinh, sau đó tắm rửa cho bé. Nhìn xem bệnh nhân giường 11 thế nào, sanh xong thì đưa vị sản phụ này qua.”
Tiểu Tạ vâng một tiếng, Nhược Hi xoay người đứng lên, “Chín chín tám mốt! Mẹ, con đếm xong rồi. Dì Tạ cho cháu nhìn, cho cháu nhìn.”
Tiểu Tạ không cho, “Quá xấu, Nhược Hi nghe lời, không nhìn nhé.”
“Nhìn một cái, nhìn một cái.” Nhược Hi làm nũng, dòm vào tay tiểu Tạ, Hạng Tuệ ngẩng đầu quát lớn: “Nhược Hi nghe lời, không được quấy rầy công việc của dì Tạ.”
Nhược Hi bĩu môi, gương mặt xinh xắn xụ xuống, cúi đầu uốn éo ngón tay, tiểu Tạ ra ngoài, lén lút ngoắc tay với cô bé, Nhược Hi thấy thế lập tức vui mừng chạy đi, chỉ thấy dì Tạ lén lút vén góc áo trắng, phía dưới là gương mặt nhỏ nhắn.
“Ai, thật sự rất xấu.” Nhược Hi chán ghét kêu lên một tiếng, sau đó chạy về phòng làm việc. Hành động của cô bé khiến tiểu Tạ mỉm cười, vội đưa đứa nhỏ tới phòng sanh.
Nhiều năm sau, giáng sinh năm 2008, sắp mười hai giờ Nhược Hi và Mục Ca ngồi trên ghế salon. Trong tiết mục là tiếng cười nói, còn hai người thì ngồi ngáp.
Nhược Hi miễn cưỡng mở mắt nhìn tiết mục trên ti vi, là đại hội của nhà đài nào đó, một vị chủ trì đang hỏi một cau hỏi: “Bạn thích cô gái số bá sao?” Lấy được linh cảm cô vội vàng dùng cánh tay đập vào Mục Ca đang sắp ngủ hỏi: “Này, anh thích em từ lúc nào?”
Mục Ca hé mắt, sau đó lười biếng nhắm lại, ôm chầm bả vai cô: “Chính là, lần em mặc váy đứng trước gương trang điểm.”
“Lần đó?” Oa đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
“Đó mới không phải là lần đầu tiên, chúng ta gặp lần đầu tiên là lúc em xách anh từ trên giường lên.” Mục Ca còn chưa tỉnh ngủ vùi mặt vào mái tóc dài của cô, lẩm bẩm.
Nhược Hi nghe xong, hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười ha ha, Mục Ca vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu kì quái hỏi: “Em cười gì chứ?”
“Đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nhược Hi hài lòng, lại nói lớn hơn năm tuổi thì có ưu thế à, tiểu tử này có thật nhiều cái không biết!
“Vậy em nói lần đầu tiên là khi nào?” Mục Ca từ từ mở mắt.
“Em không nói cho anh, cũng không cho anh biết!” Nhược Hi nhìn Mục Ca bí mật, “Người bạn nhỏ, anh có rất nhiều nhược điểm trong tay em, mà chính anh cũng không biết chút nào nha.”
“Em nói hay không?” Mục Ca cắn răng, bức cung.
“Không nói.” Nhược Hi hất cằm.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Dứt lời anh đè người lên, Nhược Hi kêu: “Mục Ca, anh chết đi, đêm Giáng Sinh mà trong đầu anh đầy tư tưởng đen tối?”
Mục Ca cười nhạt, “Đây là ăn mừng đêm Giáng Sinh, ăn mừng, anh lần đầu nhìn thấy em, cũng ăn mừng lần đầu em nhìn thấy anh….”
“Ô…ô….”
Bên giường cửa hai người, là ảnh gia đình, Lâm Húc Thịnh và Mục Âm ngồi sát với nhau ở phía trước, Mục Ca và Nhược Hi đứng cười ở phía sau….
Trên ti vi vẫn là màn trình diễn khí thế ngất trời, bên này hai người cũng đang biểu diễn với khí thế ngất trời, đêm Giáng Sinh, đêm bình an, chuyện xưa của hai người vẫn tiếp tục….
Cuối cùng cũng hoàn...đã chậm trễ khá lâu mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.