Chương 656: Anh hùng khó qua ải tình
Lê Thiên
27/03/2013
Cửu Phương Vân Phi vô cùng thẳng thắn, rất lỗi lạc. Tần Vô Song không ngờ Cửu Phương Vân Phi lại nói thẳng ra những chuyện này, nhất thời cảm thấy mình không đủ lỗi lạc, hắn cười cười đặt chén rượu xuống.
Cửu Phương Vân Phi thấy hắn cười có vẻ gượng gạo, Tần Vô Song bỗng xua tay ra hiệu Cửu Phương Vân Phi không cần nói nữa, vì lúc này cả đại sảnh của Công hội Liên minh Tán tu dù không có ai nhưng vẫn phải đề phòng tai vách mạch rừng.
Cửu Phương Vân Phi là người thông minh, lập tức hiểu ra, thầm khâm phục người trẻ tuổi trước mặt. Cửu Phương Vân Phi cũng được coi như là người đi lại thường xuyên trên giang hồ, nhưng những chi tiết nhỏ như thế vẫn không đủ chu đáo. Tiếp theo hai người nói chuyện về những điều nhỏ nhặt trong việc tu luyện.
Mãi đến khi bàn thức ăn đã được giải quyết sạch sẽ thì Tần Vô Song mới đứng dậy cười:
- Huynh đài, ta và huynh mới gặp mà đã như quen từ lâu, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài dạo một lát.
- Được!
Cửu Phương Vân Phi định đi thanh toán thì Tần Vô Song đặt một viên lục tinh thạch xuống, rồi cười:
- Đi thôi!
Hai người rời khỏi Công hội Liên minh Tán tu, đi ra ngoài thành, đến một vùng ngoại ô, Cửu Phương Vân Phi mới thở dài nói:
- Huynh đài thận trọng như vậy phải chăng lo tai vách mạch rừng?
- Không phải lo, mà là thật sự có tai vách mạch rừng.
Tần Vô Song nói:
- Vừa rồi, vị Tổng quản khuyên giải xong, đi ra phía sau thì tiếng bước chân biến mất ngay sau cửa. Có thể biết được là hắn ta ẩn thân ở đằng sau cửa.
Cửu Phương Vân Phi kinh ngạc:
- Nhĩ lực của huynh đài siêu đẳng vậy sao?
Tuy Tần Vô Song chỉ là Động Hư Cảnh cường giả nhưng nói về cảnh giới thần thức thì đã là Hư Võ Đại viên mãn. Dù gì thì hắn cũng trải qua Thần quang tẩy lễ, thần thức mạnh dị thường, có thể so sánh với Thần đạo cường giả.
- Chỉ là chút tài mọn không đáng nhắc đến!
Tần Vô Song khiêm tốn, rồi sắc mặt bỗng thay đổi, cười khổ nói:
- Rắc rối đến rồi?
- Rắc rối?
Cửu Phương Vân Phi nhíu mày.
- Đúng vậy, ba tên lúc nãy đúng là âm hồn bất tán, chúng theo đến rồi.
Tần Vô Song khẽ thở dài. Sắc mặt Cửu Phương Vân Phi lạnh băng:
- Gan không nhỏ đâu nhỉ?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Chúng ta đi thôi. Đừng gây với chúng vội, tìm nơi nào an toàn nói chuyện đã.
Hai người trao đổi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khu rừng thâm u trước mắt liền đi vào trong. Tần Vô Song đã biết ba kẻ kia đang đuổi đến đương nhiên sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì. Vừa đi hắn vừa xóa dấu vết khí tức, tạo ra vô số dấu vết giả.
Cửu Phương Vân Phi thấy Tần Vô Song làm việc thành thạo không kìm được mà thấy khâm phục vô cùng. Hai người xuyên qua khu rừng, đến gần một sơn động kín đáo. Tần Vô Song nhìn sơn động một lát rồi cười:
- Chúng ta không vào đó, đi vòng qua đi!
Mãi đến khi vào sâu trong núi Tần Vô Song mới cười:
- Cũng tàm tạm rồi, giờ ba tên đó đang chơi trò bịt mắt bắt dê trong rừng rồi.
Cửu Phương Vân Phi rất khâm phục nhưng cũng thấy hơi lạ, sao Tần Vô Song lại có thể xác định được ba kẻ đó đến nơi nào chứ?
Tần Vô Song mỉm cười:
- Ta có một vài biện pháp nho nhỏ có thể xác định chính xác vị trí của chúng!
Đấy đâu phải biện pháp nho nhỏ, Cửu Phương Vân Phi rất rõ, nếu làm được thế thì không phải chính là đại thần thông hay sao?
Đương nhiên Tần Vô Song không phải dựa vào thần thông mà là nhờ vào Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Thứ này chỉ cần lấy được chút khí tức của đối phương là có thể chỉ rõ ràng được vị trí của hắn. Hơn nữa chỉ cần ở khoảng cách gần thì còn có thế chỉ xác định chính xác vị trí cụ thể.
Cửu Phương Vân Phi cảm thán:
- Huynh đài không hổ là đệ tử sáu đại Đạo Trường, khiến tiểu đệ hổ thẹn không bằng!
Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, sau đó triệu hồi hai đầu linh thú là Thiềm Cung Ngọc Thố và Thâu Thiên Yển Thử, dặn dò vài câu rồi bảo chúng ra canh gác xung quanh. Chỉ cần có người tới gần là Tần Vô Song lập tức sẽ có cảnh báo.
Sau đó hắn mỉm cười nói:
- Giờ chỗ này tuyệt đối an toàn, không lo tai vách mạch rừng nữa.
Cửu Phương Vân Phi thấy Tần Vô Song như đã liệu hết được mọi chuyện, cảm thấy kỳ lạ, nghĩ mình và người này bèo nước gặp nhau cũng không có chuyện gì vô cùng ăn ý, dường như cũng không cần phải tìm nơi bí mật thế này. Cũng đâu có nói đến chuyện tuyệt mật gì cơ chứ? Lẽ nào sợ người khác nghe được thật sao?
Tần Vô Song thấy Cửu Phương Vân Phi nét mặt cổ quái, đoán được ý nghĩ của hắn, cười nói:
- Cửu Phương huynh, đang nghĩ gì thế?
Cửu Phương Vân Phi bỗng khựng lại, sắc mặt khẽ biến, Cửu Phương huynh? Hình như mình chưa cho hắn biết tên thì phải? Lẽ nào đến cái này mà hắn cũng đoán được sao?
- Không đúng, không đúng…
Cửu Phương Vân Phi trong đầu hỗn loạn, giọng nói này nghe rất quen, nhất định đã nghe thấy ở đâu.
Tần Vô Song gỡ mặt nạ xuống:
- Cửu Phương huynh còn nhớ tiểu đệ không?
- Ngươi… ngươi là Tần Vô Song?
Cửu Phương Vân Phi chợt bừng tỉnh, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Là huynh sao? Thật không thể tin được?
Tần Vô Song cười:
- Sau cuộc từ biệt ở Đô thành Bài Sơn Phủ, thế mà đã mấy năm rồi. Đệ không có được tin tức gì của Cửu Phương huynh, cứ nghĩ huynh đã trở về ẩn cư. Không ngờ hôm nay lại được gặp ở nơi đất khách này.
Cửu Phương Vân Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Vô Song huynh, đúng là huynh, quá tốt rồi! Ta thấy La Thiên Đạo Trường còn lo không thể đối phó được với chúng, có huynh thì quá tốt rồi!
- Đối phó với chúng?
Tần Vô Song ngạc nhiên:
- Cửu Phương huynh có thù oán với chúng sao?
Cửu Phương Vân Phi lắc đầu:
- Ta với chúng không có thù oán, nhưng ta biết giờ La Thiên Đạo Trường là kẻ địch không đội trời chung của Tần gia. Chúng đến Mộng Huyễn Thiên Trì nhất định có âm mưu. Tần gia có đại ân với Cửu Phương Tộc, vì thế việc của Tần gia cũng là việc của Cửu Phương Tộc! Ta lo La Thiên Đạo Trường đến đây nhất định là muốn có được thứ gì đó có thể đối phó với Tần gia. Nếu không thì với hoàn cảnh lúc này của chúng không thể rời quê hương mà đến đây được.
Suy nghĩ này cũng giống như của Tần Vô Song, hắn trịnh trọng gật đầu:
- Cửu Phương huynh nói có lý. Xem ra La Thiên Đạo Trường đến đây cũng chẳng có ý gì tốt. Nhưng chúng ta đã biết rồi thì không thể không cấp cho chúng một sự bất ngờ. Vừa hay cả thù mới nợ cũ cùng tính với chúng một thể!
Cửu Phương Vân Phi ngạc nhiên:
- Vô Song huynh muốn khai chiến với chúng?
Tần Vô Song cười thần bí:
- Cũng chưa vội. Ta muốn xem xem rốt cuộc chúng có âm mưu gì rồi mới nghĩ đến việc khai chiến.
Cửu Phương Vân Phi thấy Tần Vô Song vô cùng chắc chắn cũng không tiện nói gì nói thêm, chỉ nói:
- Tu vi của ba bọn chúng có lẽ đều là Hư Võ Đại viên mãn?
Tần Vô Song biết Cửu Phương Vân Phi đang nhắc nhở mình không được khinh địch. Thật ra Tần Vô Song đâu thể khinh địch, hắn nắm rõ thực lực của La Thiên Đạo Trường như lòng bàn tay. Đó là kẻ địch không đội trời chung với Tần Vô Song, sao hắn có thể không hiểu chứ?
Đương nhiên Cửu Phương Vân Phi không biết vũ khí bí mật của Tần Vô Song, nên cũng khó trách. Tần Vô Song cũng không nói thẳng ra, chỉ hỏi:
- Cửu Phương huynh sao lại đến Mộng Huyễn Thiên Trì? Lúc huynh vào Công hội Liên minh Tán tu ta thấy huynh có vẻ buồn bực chuyện gì.
Cửu Phương Vân Phi thở dài, nét mặt phảng phất đầy sự thương cảm.
- Vô Song huynh, từ sau khi từ biệt huynh ở Bài Sơn Phủ, tiểu đệ về gia tộc vài tháng rồi ra ngoài tu luyện. Vì Cửu Phương Tộc bị Thiên Đế Sơn nghiêm cấm xuất hiện ở Hiên Viên Khâu, nên ta đến Mộng Huyễn Thiên Trì, nhưng không ngờ lại gặp phải tai họa chết người.
- Ồ, sao vậy?
Tần Vô Song sững người nhìn nét mặt buồn bã của Cửu Phương Vân Phi, không kìm được hỏi:
- Lẽ nào Cửu Phương huynh gặp phải ‘họa đào hoa’?
Tuy Cửu Phương Vân Phi rất thoải mái nhưng bị Tần Vô Song hỏi thẳng như vậy bất giác cảm thấy giật mình:
- Sao Vô Song huynh biết?
Tần Vô Song lắc đầu cười khổ:
- Ta chỉ đoán bừa thôi!
Cửu Phương Vân Phi thở dài:
- Đúng như huynh nói, ta đã gặp phải khắc tinh trong đời. Ở một thời điểm sai lầm, sai lầm gặp cô ấy, sai lầm rơi vào biển tình, một bước đi sai khó bề rút chân lại.
Tần Vô Song thấy Cửu Phương Vân Phi thương cảm như vậy, trong lòng cũng thở dài nghĩ bụng, không phải Cửu Phương Vân Phi đen đủi gặp phải một nữ đệ tử đang trong giai đoạn ‘đột phá ải tình’ đấy chứ?
Nếu như vậy thì Cửu Phương Vân Phi chính là vật hy sinh hoàn hảo. Nữ tu luyện giả của Mộng Huyễn Thiên Trì đều xem cửa tình chính là cản trở lớn trong việc tu luyện. Họ coi đó là cửa ải lớn trong tu luyện, mỗi lần qua được là tu vi sẽ tăng tiến. Khi ‘đột phá ải tình’ họ đều tìm những nam tử trẻ tuổi, phong độ để nâng cao độ khó. Đương nhiên, thường thì họ chỉ làm giả vờ chứ không bao giờ có tình cảm thật sự. Trừ một số ít kịch giả tình thật.
Nhưng họ giả vờ, mà những người rơi vào bẫy một khi đã chìm sâu vào biển tình thì khó có thể tự thoát ra được. Lẽ nào Cửu Phương Vân Phi đã gặp phải việc này?
- Cửu Phương huynh, huynh nói khắc tinh trong đời không phải là nữ đệ tử của Nga Mi Đạo Trường đấy chứ?
Cửu Phương Vân Phi uể oải gật đầu:
- Đúng thế, mãi sau này ta mới biết, trên dưới Nga Mi Đạo Trường đều oán hận nam tử, nếu đã thế sao cô ấy lại tìm ta chứ?
- Cửu Phương huynh, đây chính là cái họa từ sự phong độ của huynh đó. Nếu huynh là nam tử bình thường thì họ đã không chọn huynh rồi!
- Thế là sao?
Cửu Phương Vân Phi không hiểu.
- Cửu Phương huynh, không phải huynh không biết, nữ đệ tử Nga Mi Đạo Trường dùng ‘đột phá ải tình’ là cửa ải tu luyện dẫn đến đột phá. Nói khó nghe chút thì những nam tử bị họ chọn chỉ là một công cụ mà thôi. Đương nhiên, để nâng cao độ khó thì những nam tử càng ưu tú càng tốt!
Cửu Phương Vân Phi tái mặt:
- Thật vậy sao?
- Ta nghe Chưởng môn nhân Tần gia nói vậy. Nữ đệ tử Nga Mi Đạo Trường hận nam tử trong thiên hạ e là không sai đâu. Nếu không thì sao họ lại không nhận nam đệ tử?
Cửu Phương Vân Phi như bị điện giật, ngẩn người ra:
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Ta đang nghĩ tại sao đã hẹn ba năm sau gặp mặt ở Vạn Hoa Cốc nhưng lại không gặp được… Thì ra là thế… Không được, ta phải đi Vạn Hoa Cốc một chuyến. Vừa rồi tên Lợi Dụng không phải nói rồi sao? Nga Mi Đạo Trường bày lôi đài chiêu thân, ta phải đi xem. Ta không tin cô ấy gạt ta…
Cái gọi là ái tính, người trong cuộc hồ đồ, người ngoài cuộc mới tỉnh táo. Tuy Tần Vô Song cảm thấy nhất định là đối phương coi Cửu Phương Vân Phi là vật hy sinh, nhưng Cửu Phương Vân Phi lại nhất định không chịu đối mặt với sự thật đó. Hắn cũng không thể tạt gáo nước lạnh, chỉ nói:
- Vậy thì huynh đi xem sao. Vừa hay ta cũng muốn xem Nga Mi Đạo Trường ra sao!
Cái Tần Vô Song quan tâm không phải việc nữ tu luyện giả Nga Mi Đạo Trường chiêu thân mà hắn muốn tìm hiểu thông tin về cung trang phụ nhân kia và cả nơi ở hiện nay của Thủy Nhược Lan.
Đặc biệt là cô gái đơn thuần như Thủy Nhược Lan lại bị người đàn bà độc ác kia đưa đi, tuyệt đối là một kiểu hủy hoại biến tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.