Chương 408: Chặn đường ngoài ý muốn
Lê Thiên
26/03/2013
Trong rừng, loại thanh âm xoát xoát xoát không ngừng truyền ra, phảng phất như gió thổi lá cây, sột soạt rung động. Tần Vô Song dùng tay ra hiệu về phía Bao Bao.
Bao Bao lập tức hiểu ý, chạy trở lại, trốn sau người Tần Vô Song. Ở Chi Tế Sơn này, thân phận của Bao Bao là chuyện không bí mật nhất, hôm nay, toàn bộ Chi Tế Sơn, phỏng chừng đều đã lan truyền khắp nơi về tin tức Bao Bao tiến hóa thành Kim Hầu Vương. Vì vậy, cho dù lúc này Bao Bao xuất hiện với hình dáng trước khi nó tiến hóa, nhất định cũng sẽ bị nhận ra.
Bao Bao trở lại trước mặt Tần Vô Song, thân hình thoáng một cái, đã khôi phục lại hình dạng của thiếu niên gầy gò. Cứ như vậy, ngoại trừ người có đẳng cấp tu vi cao hơn Bao Bao rất nhiều, nếu không tuyệt đối không nhìn ra được người thiếu niên này là Bao Bao. Chí ít ở Chi Tế Sơn, vẫn chưa có sự tồn tại nhãn lực nào tốt như vậy.
Tần Vô Song vận dụng thần thức, đã cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có mai phục. Dừng lại cước bộ, thản nhiên nói:
- Là người nào, mau xuất hiện đi.
Trong hư không, một chuỗi tiếng cười tùy ý vang lên khắp nơi, những luồng thân ảnh, không ngừng từ chỗ tối chui ra, một tên, hai tên, ba tên… tổng cộng có khoảng mười người!
Mười người này, tất cả đều ăn mặc theo kiểu người mạo hiểm nhưng giữa khuôn mặt, vẫn lóe lên một loại hàm xúc gian trá nào đó, hiển nhiên, người tới bất thiện.
- Các ngươi…
Tần Vô Song trầm ngâm, ánh mắt lạnh nhạt, quét qua tất cả những người đứng trước mặt. Hắn tò mò, những người này rút cuộc là có mưu tính gì, mà dám ở trong Chi Tế Sơn này công nhiên chặn đường.
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi, gan cũng không bé, đơn thương độc mã, một mình dám xông vào Chi Tế Sơn.
Một tên gia hỏa mắt tam giác, âm trầm nói.
- Chư vị giữa ban ngày ban mặt công khai chặn đường, không biết là có chủ ý gì?
Tần Vô Song thử hỏi một câu thăm dò.
- Có chủ ý gì cũng không quan trọng, một khi ngươi đã tới đây, thì phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Nếu thức thời, thì hãy lôi những thứ đáng giá trên người ra, có lẽ mấy đại gia còn có thể suy nghĩ tha cho tính mạng của ngươi.
Một gã tướng mạo hào sảng khác, khẩu khí như của người tuyên án, căn bản không đem Tần Vô Song đặt trong mắt bọn chúng.
Tần Vô Song chăm chú nhìn đánh giá tất cả bọn chúng, hiển nhiên, mười người này, đều thuần một màu là Tiên Thiên cường giả. Mặc dù không biết nước cờ của bọn chúng, nhưng từ cách ăn mặc của bọn chúng mà nhìn có lẽ là người mạo hiểm đến từ các quốc gia nhân loại.
Chỉ là, nếu là người mạo hiểm đến từ các quốc gia nhân loại, căn cứ vào kinh nghiệm từ trước đến nay, giữa những người mạo hiểm rất ít có hành vi công khai cường đạo giống như vậy.
Chuyện người mạo hiểm cướp bóc lẫn nhau, cũng không phải không có. Nhưng bình thường đều xác định rõ ràng đối phương đã có được bảo bối vô cùng đáng giá ở Chi Tế Sơn, hơn nữa còn có thể xác định vật đó đang nằm trên người đối phương. Loại chặn đường cướp bóc giữa ban ngày không có động cơ, không có bất cứ phương hướng nào giống như vậy, tựa hồ chưa từng nghe nói đến.
Ánh mắt lãnh đạm, hành động bình tĩnh, khiến Tần Vô Song mới nhìn căn bản không có bất cứ một chút áp lực nào trên người. Biểu hiện này, trái lại khiến những người đó kinh ngạc:
- Này, đang nói chuyện với ngươi đấy! Bị hù dọa đến phát đần rồi sao?
Khóe miệng Tần Vô Song giật giật, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Tính ra, các ngươi có mười người, trên người ta cho dù có chút đồ đáng giá, sợ rằng các ngươi không dễ phân chia.
Tên gia hỏa mắt tam giác cười gằn một tiếng:
- Phân chia như thế nào là chuyện của chúng ta, ngươi đem đồ ra trước đi, xem xem có thể đổi được cái mạng nhãi nhép của ngươi không.
Tần Vô Song chậc chậc lắc đầu:
- Được rồi, vậy ta sẽ coi các ngươi làm thế nào.
Trong tay nhoáng lên, cây thương tổ truyền trong tay, cắm xuống thật sâu, lún xuống dưới đất, lắc lư mấy cái.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Cây thương này, nghe nói là vũ khí cấp bậc Hư Võ Cảnh. Nếu chư vị thích thì cứ lấy đi. Không biết cây thương này, có thể đổi được mấy cái mạng?
Tên hán tử hào sảng trước đó nói:
- Cấp bậc Hư Võ Cảnh? Tiểu tử ngươi không nói khoác chứ?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Đương nhiên không nói khoác rồi.
Tay phải nhẹ nhàng vỗ, rơi xuống trên báng súng. Cây thương tổ truyền phút chốc bay lên, giống như trường long bay lượn, cuộn vút lên trời cao, cấp bách lượn vòng trong không trung, chuyển động giống như vòng tròn, leng keng!
Trường thương rơi xuống đất, mạnh mẽ đâm xuống một tảng đá. Thế rơi xuống của trường thương giống như xuyên qua một miếng đậu phụ, thoải mái vô cùng. Một phát đâm này, phần thân của trường thương đã đâm vào hơn quá nửa.
Khóe miệng Tần Vô Song vẫn là nụ cười ung dung vô cùng:
- Có đáng giá hay không, xin chư vị tự mình xem xét.
Động tác này của hắn, cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng nhìn ra được dụng ý. Không có gì ngoài ý muốn, đương nhiên chính là thị uy rồi! Tên gia hỏa mắt tam giác tựa hồ là người hành động đầu tiên, tròng mắt vừa chuyển, ngón tay đặt vào môi, huýt nhẹ một tiếng bén nhọn.
Mười người tựa hồ với động tác đồng dạng, rút vũ khí ra, lần lượt tản ra, bao vây Tần Vô Song.
Tên mắt tam giác khẩu khí âm trầm, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào, mau báo danh đi!
Tần Vô Song cười to ha ha:
- Ta là người phương nào sao? Ta còn chưa hỏi các ngươi là người phương nào?
Đại hán hào sảng quát:
- Đừng phí lời với hắn, mọi người cùng tiến lên, loạn đao phân thây hắn.
Bao Bao nhận được ám hiệu của Tần Vô Song, nãy giờ vẫn không lên tiếng, nghe đám gia hỏa này ồn ào kêu lên, khẩu khí rất giống một đám cường đạo, mỉm cười nói:
- Lão Đại, bọn chúng thật sự là một đám cường đạo sao?
Tần Vô Song cười lạnh không nói, từ đầu đến cuối hắn không tin, đám người này có thể là cường đạo. Mười Tiên Thiên cường giả, nói mạnh không hẳn là mạnh, nhưng ở các quốc gia nhân loại, có mười cường giả cấp bậc Tiên Thiên như vậy, cũng là một thế lực vô cùng cường thế rồi. Bình thường đội ngũ người mạo hiểm, không thể có trang bị số người chỉnh tề như vậy. Huống hồ, cho dù bọn chúng là người mạo hiểm, nhưng người mạo hiểm làm cường đạo chặn đường, hắn vẫn không thể nào tin được. Hắn vẫn có hoài nghi đối với thân phận của nhữung người này.
Tử Điện Phần Diệm Thú nghe Bao Bao mở miệng, cũng không yếu thế, rống to một tiếng, nhe răng cười:
- Lão Đại, đám gia hỏa này thật không có nhãn quang, cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ tiêu diệt bọn chúng, không để Lão Đại phải xuống tay.
Tần Vô Song uy nghiêm gật đầu, truyền âm nói:
- Nhớ kỹ lưu lại nhân chứng.
Bao Bao lại nói:
- Lão Đại, lẽ nào không có phần của ta sao?
- Người thấy ắt có phần!
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng.
Lời còn chưa nói xong, Tử Điện Phần Diệm Thú đã như tia chớp vọt đi. Nanh vuốt trí mạng vung lên, đã vọt tới trước mặt tên mắt tam giác.
Tốc độ cực nhanh, giống như di động trong khoảng khắc. Tên mắt tam giác còn chưa định hình rõ là chuyện gì, hai bên bả vai đã bị Tử Điện Phần Diệm Thú túm lấy:
- Nghiệt súc to gan!
Gia hỏa mắt tam giác vừa mở miệng, đột nhiên kêu thảm một tiếng:
- A!
Tiếng kêu thảm thiết này, vang vọng tới trời xanh, muốn thê thảm bao nhiêu thì có thê thảm bấy nhiêu.
Rầm một tiếng, song trảo của Tử Điện Phần Diệm Thú đã hướng ra phía ngoài xé rách, xé tên mắt tam giác thành hai nửa, máu chảy ròng ròng, lục phủ ngũ tạng tung tóe khắp nơi. Đường đường là cường giả Tiên Thiên Trung Linh Võ Cảnh, trước mặt Tử Điện Phần Diệm Thú, quả thực ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Tính tình hung hăng của Tử Điện Phần Diệm Thú đại phát, bị thân thể máu me khơi dậy sát tính. Điên cuồng hét lên mấy tiếng, tốc độ cực nhanh, qua lại hai bên như con thoi, trong nháy mắt, lại có ba tên lần lượt rơi vào móng vuốt của nó. Không có ngoại lệ, tên này nối tiếp tên kia, giống như bẻ một miếng bánh nướng, bẻ một phát thành hai nửa.
Tốc độ của Bao Bao cũng không chậm, một cây đại bổng trong tay, trái một tên, phải một tên, không ngừng đánh ra, trong nháy mắt đã đánh ngã ba tên.
Đối mặt với thảm cảnh thình lình xảy ra như vậy, người còn lại lúc này mới phản ứng trong kinh hoàng. Bay cũng giống như chạy quay đầu, muốn thê lương thì có thê lương.
Tử Điện Phần Diệm Thú giết chết bốn tên, Bao Bao đánh ngã ba tên. Còn lại ba người, là cách khu vực nguy hiểm xa nhất, vì vậy cơ hội chạy trốn cũng ưu thế hơn những người khác một chút. Ba luồng thân ảnh, giống như thấy quỷ, chạy bán sống bán chết, tốc độ cực nhanh. Đại bổng của Bao Bao vung lên, rời khỏi tay lao đi.
Một tiếng nổ vang, đại bổng vút lên trời cao giống như có người chỉ huy, thẳng tắp đuổi theo kẻ chạy trốn phía trước. Một gậy đập xuống, đầu của tên đó giống như một quả dưa hấu bị búa tạ đập xuống, một tiếng phốc, nhất thời nứt ra, vừa đỏ vừa trắng tung tóe ra. Toàn bộ cơ thể nhất thời bị giã thành nát bấy.
Còn Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không thua kém, thân hình phảng phất như trang bị thêm lò xo, hai chân vừa đạp, đã vọt tới sau lưng một tên trong số đó, song trảo đáp xuống, đã nắm chặt bả vai của tên đó. Hai tay hai chân của kẻ đó không ngừng giãy dụa, tuyệt vọng phát ra tiếng kêu thê lương. Tần Vô Song nhìn thấy Tử Điện Phần Diệm Thú điều khiển như vậy, vội quát:
- Để lại tù binh!
Còn Bao Bao nghe xong lời này, cũng thu hồi lại đòn cự bổng đập xuống cuối cùng, nhếch miệng cười:
- Lão Đại, ta quên mất rồi, hắc hắc.
Hai tên gia hỏa này, đều là hạng ham mê giết chóc, một khi chiến đấu mở ra, tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, trong gân cốt của bọn chúng, dù sao dòng máu cũng là thú huyết, trong xương cốt chỉ là một loại tàn nhẫn nguyên thủy.
Bao Bao thuận tay nhấc người đó lên, ném tới trước mặt Tần Vô Song, đại bổng đứng vững trên đỉnh đầu của người đó, lười biếng nói:
- Thứ không có mắt như ngươi, cây gậy này của đại gia chỉ cần hơi dùng lực một chút đã có thể đưa ngươi quy thiên, có tin hay không?
Người đó sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, động tác giết người của Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú vừa rồi quá nhanh, hơn nữa thủ đoạn thực sự quá mức tàn nhẫn, quả thực là khiến người ta sợ hãi.
Vì vậy, trận chiến này mặc dù trong nháy mắt đã kết thúc, nhưng lực đánh vào tâm lý để lại trong lòng người này, căn bản trong phút chốc không cách nào tiêu trừ được. Có thể nói, toàn bộ tâm lý của hắn đều hoàn toàn bị phá hủy.
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng hùng hùng hổ hổ đi tới:
- Không đã ghiền, lúc này mới giết được bốn tên, hơn nữa dường như tu vi cũng chưa dùng đến. Lão Đại, lưu lại hai con cá con này làm gì, đều giết hết đi.
Nó nói tới nói lui, nhưng trước khi Tần Vô Song cho phép, cũng không dám manh động, càng không dám tự mình chủ trương. Ngượng ngùng ném tên tù binh của hắn xuống đất.
Người này bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, tâm lý càng hoàn toàn sụp đổ, không kìm chế được đại tiện, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân giống như chim cút, run cầm cập không ngừng.
Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đều không kìm được cười rộ lên:
- Lão Đại, người này tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cường giả, tại sao lại vô tích sự như vậy, bị hù dọa thành bộ dạng như vậy, ha ha.
Tần Vô Song cũng cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng suy nghĩ đến thủ đoạn giết người của Tử Điện Phần Diệm Thú vừa rồi bá đạo như vậy, người này rơi vào trong tay Tử Điện Phần Diệm Thú, tâm lý sụp đổ cũng không có gì là quá kỳ lạ.
- Bao Bao, lục soát trên người bọn chúng một chút, xem xem có gì chứng minh thân phận và trang bị liên quan đến người mạo hiểm không?
Tần Vô Song phân phó nói.
Bao Bao theo lời mà làm, lục soát một vòng, cũng không thu hoạch được gì. Ngoài một số trang bị phế phẩm đã không cách nào lọt vào mắt của Tần Vô Song, làm gì còn trang bị và vật liệu nào liên quan đến người mạo hiểm?
Quả nhiên không phải người mạo hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.