Khí Trùng Tinh Hà

Chương 623: Chạy bán sống bán chết

Lê Thiên

27/03/2013



Đừng nói là Ngụy Thăng Long, ngay cả kẻ hiểu nhiều biết rộng như Hạ Hổ đầu cũng bị một màn bất ngờ trước mắt mà làm cho ngây người, loại thủ đoạn thần thông này quả thực là cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.

Ngay cả là kẻ nào ra tay hắn cũng không thấy được.

Nhìn quanh bốn phía đều là trống trơn, hắn bất luận khuếch tán thần thức thế nào cũng không thể nào mà tìm được. Ngoài mấy kẻ đệ tử của Tinh La Điện ở trước mặt thì căn bản là không có một kẻ nào khác.

Hạ Hổ đầu dáng vẻ sợ hãi, sống lưng nhất thời toát một luồng khí lạnh. Ẩn ẩn ý thức được tình hình hôm nay có điều bất ổn.

Ngụy Thăng Long là kẻ hiểu chuyện, một chiêu bất thành liền biết chuyện không ổn, lập tức dừng lại, không hề công kích thêm lần nữa, mà nhanh chóng trở về để phòng thủ môn hộ.

Hoàng Thanh Hổ lại không biết ý nghĩ của Ngụy Thăng Long, thấy Ngụy Thăng Long dừng tay không tiếp tục tấn công, nhịn không được hỏi:

- Ngụy sư huynh, sao lại ngừng lại rồi?

- Đừng nói nữa, lui về sau!

Ngụy Thăng Long một tay túm lấy Hoàng Thanh Hổ liền hướng mặt sau mà chạy về.

Đệ tử của Tinh La Điện cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết là đang xảy ra chuyện gì.

- Hạ Thiên Minh, vài năm không gặp, gan của ngươi cũng lớn lên không ít.

Trong hư không có một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Hạ Hổ đầu nghe cái âm thanh ấy trực tiếp gọi thẳng tên mình, trong lòng phát lạnh. Thanh âm này sao lại quen thuộc đến như vậy?

Ngẫm nghĩ lại, Hạ Hổ đầu toàn thân giật mình một cái, nhịn không được run run lên, sắc mặt đại biến. Hắn đột nhiên nhớ tới một kẻ, một cái tên vô cùng đáng sợ nhất thời hiện lên trong đầu hắn.

- Tần Vô Song?

Hạ Hổ đầu hoảng sợ thất sắc, nhìn nhìn chung quanh, thần thái giống như ma xui quỷ khiến, vô cùng hoảng hốt sợ hãi.

Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hổ đầu như vậy đều vội vàng chạy tới, nhẹ giọng hỏi:

- Nhị Hổ đầu, là kẻ nào?

- Là kẻ nào? Các ngươi không nghe ra sao?

Thanh âm của Hạ Hổ đầu đều có chút run rẩy.

Ngụy Thăng Long cùng Hoàng Thanh Hổ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng thấy là âm thanh này quen thuộc, có chút lĩnh ngộ, hai cái miệng cơ hồ đồng thanh hô:

- Tần Vô Song?

Cái tên này vừa hô ra thì quang mang trong mắt bọn chúng cũng là thất sắc, lộ vẻ sợ hãi. Ngay cả bọn chúng là thiên kiêu chi tử của Long Hổ Môn, gần đây lại có được một vài kỳ ngộ, tiến vào Cao Linh Võ Cảnh, nhưng đối với cái tên Tần Vô Song này, đối với các quốc gia nhân loại mà nói, là sự tồn tại sớm đã giống như một ngọn núi cao, bọn chúng căn bản là không thể vượt qua cao độ của hắn.

Đừng nói là đám người Long Hổ Môn đang phản ứng kịch liệt, ngay cả mấy gã đệ tử của Tinh La Điện khi nghe mấy tên đó đều giật mình không thôi:

- Tần Vô Song, trò đùa gì vậy?

Trong hư không, một đạo thân ảnh giống như từ không khí lượn lờ mà ra, từ hư đến thực, dường như từ hư không biến hóa xuất hiện ra vậy. Tần Vô Song căn bản là không muốn phí sức với Hạ Hổ đầu, lạnh lùng nhìn hắn:

- Hạ Thiên Minh, ngươi vẫn chưa hồ đồ đến mức đó chứ? Thế nào, nhìn điệu bộ của ngươi hôm nay, xem ra là ngươi đang thừa nước đục thả câu đúng không?

Hạ Hổ đầu lắp ba lắp bắp nói:

- Tần… Tần Vô Song? Ngàn vạn chỉ là điều hiểu lầm. Chúng ta hôm nay tới chỉ là để điều tra một chút tình huống. Thăm dò Tinh La Điện một chút, xem xem thế cục ở khu vực phía đông có thể tiến tới đâu.



Những lời này vừa nói xong, hắn cũng tự mình cảm thấy vẫn chưa đủ lý lẽ.

Tần Vô Song cười lạnh, khoát khoát tay áo:

- Ta không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ngươi. Nghe nói Long Hổ Môn còn giết không ít môn hạ đệ tử của Tinh La Điện, có việc này hay không?

- Cái này… cái này khẳng định chỉ là sự hiểu lầm.

Hạ Hổ đầu ứa mồ hôi lạnh.

- Hiểu lầm sao?

Ánh mắt Tần Vô Song phát lạnh, lạnh giọng hỏi:

- Vừa rồi là kẻ nào kêu gào ở trong này? Đó không phải là Hạ Hổ đầu ngươi sao?

Hạ Hổ đầu ngay cả lòng chuẩn bị chết cũng đã có rồi, bây giờ thì hắn cũng bất chấp cái gì gọi là tự tôn, đối ứng không tốt rất có thể là kết quả toàn quân bị diệt vong.

Với thủ đoạn thần thông thể hiện vừa rồi của Tần Vô Song, muốn tiêu diệt bọn chúng quả thật là dễ như trở bàn tay, lập tức cười khổ nói:

- Là Hạ mỗ ta không hiểu chuyện, muốn ở trước mặt mấy kẻ vãn bối giả bộ một chút. Thực ra…

- Hãy bớt sàm ngôn đi, Hạ Thiên Minh, ta muốn giết ngươi thì cũng đơn giản giống như là giết một con chó. Ta hôm nay cũng thật không định giết ngươi, cũng không sợ thả ngươi đi. Nhưng ngươi hãy nhớ lấy, một tháng sau, trên trên dưới dưới của Long Hổ Môn ngươi tới sơn môn của Tinh La Điện ta ba quỳ chín lạy thẳng tới đại điện Tinh La Điện mới thôi. Đến lúc đó, năm vị Điện chủ có tha hay không tha chết cho các ngươi thì còn phải xem ý kiến bọn họ. Đừng có quên, hung thủ giết đệ tử Tinh La Điện của ta, bất kể là kẻ nào cũng đều ngoan ngoãn giao ra, nếu không thì Thiên Cơ Tông hôm qua chính là Long Hổ Môn các ngươi ngày mai.

Hạ Hổ đầu toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ. Hắn biết, Tần Vô Song tuyệt đối không phải là kẻ nói năng xằng bậy. Thủ đoạn của Tần Vô Song, hắn đã từng nghe qua, cũng đã từng nhìn qua. Bất kể là đối với Đại Ngô Quốc hay là đối phó với Thiên Cơ Tông, thủ đoạn cũng đều là vô cùng độc ác.

Lúc này nào còn cơ hội bao biện giải thích, liền gật đầu liên tục, mang theo một đám thủ hạ của Long Hổ Môn chạy bán sống bán chết.

Đồng Ngôn với Tây Môn Tinh tiến lên, nhìn thấy người của Long Hổ Môn bình yên mà rời đi, trong lòng có ít nhiều nghi hoặc.

- Các ngươi có phải là muốn hỏi vì sao ta lại thả cho bọn chúng đi không?

Đồng Ngôn cùng Tây Môn Tinh miễn cưỡng cười cười, cũng không nói gì. Tần Vô Song thở dài:

- Ta hôm nay đã gia nhập vào Tần gia Thiên Đế Sơn, là người thuộc về Hiên Viên Khâu, không thể dễ dàng can thiệp vào tranh chấp của các quốc gia nhân loại. Nếu một mình ta một người thì không sao, chỉ sợ địch nhân của Tần gia nhân đó mà lấy cớ công kích Tần gia. Bọn Long Hổ Môn không chút tiền đồ này, về sau này ắt có năm vị Điện chủ đến tính sổ với bọn chúng.

Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh lúc này mới giật mình lĩnh ngộ, tám gã đệ tử khác cũng đều tiến lên, vây quanh trước mặt Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn được nhìn thấy phong thái của Tần Vô Song sư huynh.

Tần Vô Song nói với Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh:

- Các ngươi đi đem tập trung tất cả các đệ tử của Tinh La Điện tới đi, không cần phải trốn tránh ẩn núp nữa đâu.

Đồng Ngôn với Tây Môn Tinh đều vô cùng hưng phấn vui mừng, Tần Vô Song trở về nghĩa là người tâm phúc của Tinh La Điện đã về, lưng của Tinh La Điện đã có người chống đỡ rồi.

Điều này khiến cho bọn chúng vô cùng phấn chấn, rất nhanh, những đệ tử đang trốn ở trên đỉnh núi Lăng Vân Phong cũng đều trở về trong Tinh La Điện.

Mấy tên đệ tử này tự nhiên cũng giống như bọn Đồng Ngôn, đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ vốn đã từ từ tuyệt vọng, nghĩ rằng sự phục hưng Tinh La Điện là điều không thể. Cũng đã chuẩn bị tốt vì Tinh La Điện mà tuẫn thân. Lúc này nhìn thấy Tần Vô Song trở về, biết là cứu tinh đã trở lại, sự vui mừng đều hiện ra bên ngoài.

Đồng Ngôn lớn tiếng nói:

- Chư vị đồng môn, thế lực ác độc của Cấm địa của Thần kia gọi là La Thiên Đạo Trường, bọn chúng châm ngòi ly gián, nói là bởi vì Tần Vô Song sư huynh mới đúng là hạ độc thủ với Tinh La Điện, mọi người ngàn vạn lần không được trúng độc kế của bọn tiểu nhân bỉ ổi đấy. La Thiên Đạo Trường kia chính là đứng phía sau ủng hộ bọn Cửu Cung Phái. Bọn chúng xuống tay với Tinh La Điện cũng đều bởi vì trả thù cho Cửu Cung Phái. Tuyệt không phải là vì ân oán với Tần Vô Song sư huynh. Hơn nữa, Cấm địa của Thần tranh đấu, vốn không được can thiệp vào các quốc gia nhân loại, La Thiên Đạo Trường làm người ngang ngược, sớm muộn cũng bị trời phạt.

Đồng Ngôn nói như vậy cũng là vì để giải trừ sự hiểu lầm.

Cũng may đám đệ tử của Tinh La Điện đều không phải là người ngốc ngếch, đều biết những lời của Đồng Ngôn cũng đều là tình hình thực tế, đều nói:

- Tần sư huynh, ngươi ngàn vạn không nên tự trách, đệ tử Tinh La Điện chúng ta trên dưới một lòng, tuyệt đối sẽ không vì kẻ khác châm ngòi mà trách cứ ngươi.

- Đúng vậy. Tần sư huynh đối với Tinh La Điện mà cống hiến, điều đó đều quá rõ như ban ngày, nếu ai trách cứ Tần sư huynh kia mới thật là vong ân phụ nghĩa.



Mấy tên đệ tử của Tinh La Điện đối với Tần Vô Song đều là vô cùng cảm phục, đặc biệt là vừa rồi nghe kể lại Tần Vô Song đã quát mắng Hạ Hổ đầu của Long Hổ Môn giống như con vậy, khiến cho đối phương ảo não mà cút đi, càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn dị thường.

Mấy năm gần đây, mấy đệ tử còn sót lại của Tinh La Điện này bị Long Hổ Môn làm cho vô cùng khó chịu, luôn luôn bị bọn chúng công kích đuổi giết. Hôm nay nghe nói Long Hổ Môn cụp đuôi quay về mà tự cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tần Vô Song thấy đồng môn tụ tập đông đủ, lúc này mới nói:

- Chư vị đồng môn, Vô Song còn chút việc rất quan trọng cần phải làm, việc này liên quan tới tiền đồ của Tinh La Điện, ta tạm thời xin phép vắng mặt. Mọi người ở lại trong Tinh La Điện đi, không cần phải trốn. Nếu như Long Hổ Môn lại tới đây gây chuyện, bọn chúng phải chết là điều không cần nghi ngờ.

Tần Vô Song để lại năm đầu Linh thú Phong ấn phân biệt là tam đầu linh thú Động Hư Cảnh, Độc Giác Thần Mã, Khiếu Nhật Thiên Phượng và Tịnh Đàn Bảo Trư. Còn có hai đầu Hóa Hư Cảnh là Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố.

Năm đầu linh thú này chính là lúc trước ở Chi Tế Sơn, Tần Vô Song dùng làm chủ lực để tiêu diệt đám tán tu. Có bọn chúng tạm thời tọa trấn Tinh La Điện, cho dù là thế lực cực mạnh của các quốc gia nhân loại đến xâm lược thì cũng chỉ có thể đến được mà không về nổi.

Còn Tần Vô Song cùng với Mộ Dung Nhạn tiếp tục đi tới Đế đô của Đế quốc Đại La.

Đế đô tuy rằng phồn hoa như trước nhưng rõ ràng là bởi vì Tinh La Điện bị công kích mà khiến cho diện mạo của Đế quốc Đại La cũng vô cùng không tốt. Điểm này ở Đế đô cũng là vô cùng rõ ràng.

Dường như mọi người ai cũng ý thức sự huy hoàng của Đế quốc Đại La đã như ánh chiều tà, thời gian tươi sáng cũng còn không bao lâu nữa. Một Đế quốc Thượng phẩm mới trỗi dậy này thật giống như ngôi sao băng, vụt qua trong phút chốc.

Cho nên không khí ở Đế quốc Đại La cũng thực áp lực. Trên là Hoàng đế, dưới là bình dân đều tràn ngập một loại tình cảm buồn thương, nhìn trên mặt mỗi người đều không thể nhìn thấy hình dáng có tinh thần phấn chấn.

o0o

Tần Vô Song mang theo Mộ Dung Nhạn đi tới trước một cái ngõ nhỏ. Tần Vô Song nhìn thấy một tấm đá kéo dài tới tận sâu tít trong ngõ nhỏ, khẽ một tiếng:

- Hẳn là chỗ này rồi?

Mộ Dung Nhạn tò mò hỏi:

- Tần đại ca, huynh tới nơi đây để gặp ai sao?

Tần Vô Song gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:

- Có thể nói là như vậy, nếu như người đó ở đây thì có thể gặp một lần. Nếu như đã không còn ở đây rồi thì ta đành đem đồ vật kia ra sử dụng.

Trong lúc nói thì hai người đã tới một cái nội viện, tiến vào, bên trong cũng là một cái sân không lớn, trong sân đó trồng một chút trái cây, bên góc của vườn còn có một cái giếng một màu xanh trong.

- Hồ lão trượng có ở nhà không?

Tần Vô Song vừa mới hỏi xong thì trong phòng bước ra một lão hán đang run rẩy, trong tay nắm một cây quải trượng, lụ khụ dùng tiếng khàn khàn hỏi:

- Chàng trai, ngươi tìm ai?

Tần Vô Song nói:

- Trên đỉnh đầu đầy sao trời!

Lão già kia rùng mình:

- Đại cục dưới chân!

Tần Vô Song lại nói tiếp:

- Gỡ sao xuống làm quân cờ!

Ông lão kia cũng nói tiếp:

- Mời nhật nguyện chung một ván!

Hai người nói xong đều cười rộ lên, ông lão kia đảo qua, dáng vẻ lụ khụ già yếu lúc trước biến thành một vẻ mặt tháo vát thông minh, ánh mắt như điện dò xét Tần Vô Song.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khí Trùng Tinh Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook