Chương 229: Gặp phải thám hoa.
Lê Thiên
26/03/2013
Sau trận quyết đấu bốn vòng, những người lọt vào tám hạng đầu cũng đã được công bố ra. Môn hạ của Đại Điện chủ có ba danh ngạch, môn hạ của Nhị Điện chủ có hai danh ngạch, còn lại tam vị Điện chủ khác mỗi người chiếm một danh ngạch.
Số lượng phân bố này cũng giống như năm trước, hơn nữa cụ thể cũng không có gì biến hóa, ngoài Lữ Đằng của nhất mạch Nhị Điện chủ gặp phải cao thủ bị đào thải, bổ sung thêm một kẻ mới là Tần Vô Song, mà gã đứng thứ bảy của năm ngoái bị Tần Vô Song đào thải lại ở danh sách bên ngoài, cùng năm trước hoàn toàn giống nhau. Mà giờ phút này, Tần Vô Song bị định nghĩa là con hắc mã kiệt xuất e rằng cũng không có kẻ nào có bất kỳ điều dị nghị gì cả. Kẻ nào cũng biết, mặc dù là Vi Dực, lần đầu tiên tham gia thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm thì cũng không có được như thành tích của Tần Vô Song bây giờ, tiến vào tám hạng đầu.
Bất luận là có tiếp tục tiến tới phía trước nữa hay không thì cũng không hề nghi ngờ là hắn đã sáng tạo ra một lịch sử mới. Chỉ riêng một điểm lập lên kỷ lục mà nói thì đã có thể vượt qua cả Vi Dực rồi.
Trước đây, có kẻ nghĩ thấy con đường thăng cấp của Tần Vô Song có chút may mắn. Vòng thứ nhất, vòng thứ hai gặp đối thủ không mạnh, mà vòng thứ ba thì đối thủ rõ ràng là tự nhận thua trước khi đấu, càng chẳng có gì gọi là lực thuyết phục.
Nhưng tới vòng thứ tư này, biểu hiện của Tần Vô Song lại hướng tới những kẻ nghi ngờ hắn, như giáng hai cái tát vào mặt bọn họ. Nói cho bọn họ biết hắn có thực lực thiên tài, tại sao hắn là Quán quân của khảo hạch Đệ tử Cao cấp, tại sao hắn có thể đạt được sáu hạng điểm tuyệt đối!
Đó tuyệt đối không phải là dựa vào sự may mắn nhất thời, mà là dựa vào thực lực của hắn, từng bước từng bước bước ra.
Hồng Lệ ở trong nhất mạch Đại Điện chủ, xếp vị trí thứ tư, lực công kích của hắn mặc dù là cao thủ năm hạng đầu trong số các Đệ tử Trung tâm, ngoài Vi Dực ra, chỉ e rằng chẳng kẻ nào muốn đối đầu với hắn. Dù sao công kích của một đối thủ mạnh mẽ như vậy, thật sự có điểm khó chơi, quá đùa giỡn với tính mạng của mình rồi.
Nhưng mà lực khống chế của Tần Vô Song lại không để cho Hồng Lệ có thể phát huy được khả năng của mình. Lực công kích cường hãn của Hồng Lệ trước kia bị hắn áp chế tới hỏng không còn gì cả, từ đầu đến cuối, một chút biểu hiện cũng là không có.
Rất nhiều người quan chiến đã tổng kết ra, Tần Vô Song có thể trở nên yêu nghiệt như vậy đó là nhờ vào bộ pháp kỳ dị dưới chân hắn. Nhìn qua thì lộn xộn bừa bãi, làm cho kẻ khác hoàn toàn không nhìn ra lý lẽ của bộ pháp. Nhưng bộ pháp kia phối hợp với sự công kích của hắn lại khiến cho Hồng Lệ căn bản không thể rảnh tay mà phát động công kích.
Kết hợp với trận chiến cùng với Hạ Phi Hồng, mọi người đều có thể nhẹ nhàng đưa ra kết luận, Tần Vô Song này là một kẻ cao thủ nắm bắt tiết tấu, hắn đối với sự khống chế tiết tấu của trận đấu có thể nói đã tới một bước biến thái kỳ dị nào đó.
Hạ Phi Hồng muốn chiến đấu nhanh, Tần Vô Song có thể khiến cho hắn chậm lại, ở trong chậm thủ thắng, một kiếm tùy ý liền có thể khiến cho Hạ Phi Hồng không kịp ứng phó, vô cùng chật vật khổ sở.
Mà Hồng Lệ, thích công kích mạnh mẽ dồn dập, Tần Vô Song lại có thể đem tiết tấu đẩy nhanh lên, để Hồng Lệ hoàn toàn không thể có cơ hội kéo dài ra chút ít khoảng cách nào, dùng phương thức đánh giáp lá cà, đem Hồng Lệ đánh tới tơi tả. Đây chính là tiết tấu, một tiết tấu khống chế hoàn thiện.
Ngay cả nhân vật như Vi Dực cũng không thể không bội phục khả năng ấy của Tần Vô Song, dường như hắn có thể tìm ra một phương thức chiến đấu hợp nhất, dùng phương diện mà hắn am hiểu nhất để công kích vào mặt mà đối phương không am hiểu. Lấy sở trường tấn công sở đoản. Như vậy mà không giành được thắng lợi mới là kỳ lạ. Truân Trung Trì lúc này có thể nói là nở mày nở mặt vô cùng. Hắn cơ bản có thể kết luận, nhất mạch của mình sẽ đạt được ba vị trí trong mười hạng đầu, điều đó coi như không có vấn đề gì nữa.
Tám hạng đầu thì không cần phải nói nữa, nhưng một danh ngạch còn lại, Lữ Đằng cùng Giản Duệ có thể nói là một đôi đảm bảo. Có hai kẻ bọn chúng cùng nhau tấn công sâu vào, thì ghế thứ chín và thứ mười ít nhất cũng có thể giành được một cái.
Trước mắt trong sự tranh đoạt hạng thứ chín và mười, kẻ nguy hiểm nhất thì đã bị Tần Vô Song đào thải chính là Hồng Lệ, tên cường giả năm ngoái xếp danh thứ bảy. Nhưng trận chiến với Hồng Lệ này đã bị Tần Vô Song làm cho bị thương bả vai, tuy rằng không có bị mất cánh tay nhưng kiếm khí xâm nhập vai, nghỉ ngơi một ngày hiển nhiên là không có khả năng phục hồi lại thực lực mười phần như cũ.
Bởi vậy, dù cho Lữ Đằng gặp Hồng Lệ, cũng chưa chắc là không có cơ hội thủ thắng, thậm chí có thể nói, cơ hội thủ thắng cũng rất lớn. Bên cạnh đó, bài danh của hai kẻ bọn họ năm trước cũng là hai vị trí liền kề nhau, một kẻ thứ bảy một kẻ thứ tám.
Trận đấu tới giai đoạn này rồi không khí hiển nhiên là ngày càng tăng vọt. Không khí của toàn bộ Tinh La Điện cũng theo những trận đấu cuối cùng của trận bài danh mà càng thêm cuồng nhiệt. Cho tới hôm nay vẫn còn ba câu hỏi đặt ra.
Thứ nhất, kẻ gặp Vi Dực trong vòng đấu tiếp theo có dùng toàn lực để chiến đấu với Vi Dực hay không?
Thứ hai, con hắc mã Tần Vô Song này có thể tấn công sâu vào ba hạng đầu hay không?
Thứ ba, môn hạ của nhất mạch Nhị Điện chủ có đạt được ba trong số mười hạng đầu hay không?
Về câu hỏi thứ nhất thì mọi người đều không cảm thấy khả thi, bởi vì thực lực của Vi Dực so với bất kỳ kẻ nào mà nói thì quả thật cũng cách quá xa. Tu vi của Trung Linh Võ Cảnh mặc dù chỉ là vừa mới tiến vào Trung Linh Võ Cảnh mà thôi, nhưng cũng không phải những kẻ Đệ tử Trung tâm khác có khả năng so sánh được.
Còn về câu hỏi thứ hai càng làm cho kẻ khác có chút chờ mong. Trên lịch sử của Tinh La Điện, không có Đệ tử Cao cấp nào vừa thăng lên Đệ tử Trung tâm lại có thể trực tiếp tiến vào ba hạng đầu của Đệ tử Trung tâm, đây là một bản ghi chép chưa từng có tiền lệ. Nếu Tần Vô Song có thể lập ra được một bản ghi chép như vậy, thì không chỉ đơn giản là vượt qua Vi Dực mà thôi, mà là trực tiếp viết lên một trang sử mới chưa từng có trong lịch sử Tinh La Điện, trở thành một kẻ được mãi mãi duy trì trong sổ ghi chép kỷ lục.
Đây chính là một thành tựu quá xuất sắc, Tinh La Điện truyền thừa lại ngàn năm không biết bao nhiêu đời, vậy mà kỷ lục đó cũng chưa bị phá vỡ, có thể thấy sự khó khăn lớn như thế nào.
Về phần câu hỏi thứ ba, cùng với nhất mạch Nhị Điện chủ của Thanh Vân Điện có quan hệ. Tình hình hiện tại, ngoài nhất mạch Đại Điện chủ, cũng chỉ có nhất mạch Nhị Điện chủ là có tư cách đánh sâu vào ba hạng đầu. Trong tình thế này, dưới con mắt của mọi người rõ ràng có sự ngóng đợi. Vòng rút thăm thứ năm này, lại trình diễn một lần nữa.
Ngày diễn ra trận thi đấu thứ năm, thời tiết vẫn trong sáng. Ngày hôm nay diễn ra vòng đấu thứ năm không đơn giản chỉ là quyết đấu trong tám hạng đầu mà cả hạng thứ chín và hạng thứ mười cũng cùng lúc quyết đấu. Bởi vì mười sáu hạng đầu, bất kỳ quyết định thứ hạng nào cũng đều phải thông qua quyết đấu. Mà phương pháp quyết đấu lần này với cách quyết đấu trong tám hạng đầu là hoàn toàn giống nhau.
Hạng thứ chín thì giống như tranh đoạt vị trí Quán quân trong tám hạng đầu vậy, từ trình tự đến quá trình cũng đều diễn ra y như vậy.
Đại Điện chủ dưới con mắt của hàng vạn người đang theo dõi, cười dài, mở miệng nói:
- Lần này trong số tám hạng đầu, có hai gương mặt mới, đây cũng là điều đáng mừng. Điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho Tinh La Điện chúng ta không hề khuyết thiếu đi sự mới mẻ, không thiếu đi sự thay đổi. Cũng chỉ có sự cạnh tranh như vậy, tài năng của tất cả các đệ tử mới có thể cảnh giác duy trì phong độ. Vì sự vinh sự vẻ vang, vì danh tiếng, vì sự tôn nghiêm mà đi chiến đấu. Lời thừa không nói nhiều nữa, trở về chủ đề chính, đầu tiên là rút thăm tám thẻ số thứ tự. Lần này bất luận rút thế nào thì đều cần phải dùng hết sức đối chiến. Những trận quyết đấu tiếp đó, càng ngày càng ngoạn mục tuyệt vời.
Hàng vạn đệ tử của Tinh La Điện đều là nhiệt huyết sôi trào, lộ ra sự điên cuồng trong ánh mắt, giương mắt nhìn chăm chú vào cái thùng rút thăm lớn kia, mỗi kẻ đều trông chờ mong ngóng, hi vọng kết quả rút thăm sẽ thật nhanh được thông báo. Bọn họ rất muốn biết tình huống sau khi rút thăm.
Những kẻ vô cùng ghét con hắc mã, đối với Tần Vô Song có chút địch ý, thậm chí trong lòng cũng cầu nguyện, để Tần Vô Song gặp phải Vi Dực sư huynh đi…
Đương nhiên, đây chỉ là lòng dạ của một bộ phận nhỏ, còn đại bộ phận các đệ tử khác đều là hi vọng Tần Vô Song đừng đụng tới Vi Dực, bọn họ rất muốn hắc mã này vọt lên từng bước. Ngũ Điện chủ tiến lên, rút ra cái thứ nhất, lại là môn hạ của Tam Điện chủ, đệ nhất môn đồ Triệu Mục Chi.
Còn kẻ thứ hai bị rút ra, vẻ mặt của Ngũ Điện chủ có chút cổ quái, liếc mắt nhìn Nhị Điện chủ Truân Trung Trì, thở dài nói:
- Đối thủ của Triệu Mục Chi là Tần đại hắc mã. Triệu Mục Chi đấu với Tần Vô Song!
Kết quả thứ nhất đã rút ra như vậy!
Sắc mặt của Truân Trung Trì vô cùng bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười suy ngẫm.
Vẻ mặt của Tam Điện chủ cũng là không có cảm giác, tự nói thầm chính mình:
- Đại hắc mã? Ha ha, lộ trình của đại hắc mã cũng chỉ có thể chạy tới đây mà thôi.
Truân Trung Trì cũng thản nhiên nói:
- Cái đó cũng chưa chắc. Lão Tam, Triệu Mục Chi là môn đồ mà ngươi đắc ý nhất, nhưng một trận chiến này rốt cuộc ai thắng ai bại, khó có thể nói trước.
Tổ đối thủ thứ hai là sinh ra trận quyết đấu giữa hai môn đồ ưu tú nhất của Nhị Điện chủ và Tứ Điện chủ.
Chu Phù đấu Đặng Bá Hổ!
Đặng Bá Hổ trước kia đã đào thải nhất mạch Nhị Điện chủ Lữ Đằng, hôm nay gặp Chu Phù có thể nói là có hàm xúc ý tứ báo thù bên trong. Tổ thứ ba là phát sinh nội chiến trong nhất mạch Đại Điện chủ, Vi Dực đối với Tam đệ tử Hoàng Triêu Dương.
Tổ thứ tư, còn lại là hai kẻ cuối cùng ở trong tám người, một kẻ là môn hạ đệ tử còn lại của Ngũ Điện chủ, Miêu Trung Hiệp, đấu với môn hạ nhất mạch của Đại Điện chủ Trác Bất Đàn, Nhị đệ tử Lục Thiếu Nam. Hai kẻ này lần trước một kẻ xếp danh thứ năm, một kẻ xếp danh thứ sáu, cũng đã từng đánh qua một lần. Lúc ấy là Miêu Trung Hiệp thảm thắng đối thủ. Mà lần này, chiến đấu thăng cấp, lại một lần nữa gặp nhau, cũng coi như là có duyên. Bốn tổ đối thủ, mỗi bên đều có một điểm thú vị riêng, mỗi bên đều có điểm đặc sắc ngoạn mục.
Ngoài đội của Vi Dực thì không có điểm gì cần mong ngóng thì ba trường đấu khác đều có điểm đặc sắc. Ví dụ như Đặng Bá Hổ có thể thắng được Chu Phù hay không, ví dụ như số mệnh trong lúc quyết đấu của Lục Thiếu Nam và Miêu Trung Hiệp, có thể xuất hiện một cục diện khác không? Hay lại ví dụ như con hắc mã Tần Vô Song này có tiếp tục giương oai hay không? Có thể đem thám hoa trong trận bài danh Đệ tử Trung tâm năm ngoái kéo xuống đài hay không?
Sau khi kết quả của cuộc rút thăm ra, Tần Vô Song tâm yên như nước. Hắn biết từ lúc diễn ra trận thi đấu bài danh đến đây, lần này hắn gặp phải trận chiến khó nhất.
Triệu Mục Chi, sau khi kết thúc trận chiến đấu ở lôi đài cá cược, lúc hắn giành được giải thưởng từng có đối mặt qua một lần. Lúc ấy Triệu Mục Chi còn nghi vấn hỏi lai lịch của hắn, bị Tần Vô Song nói khéo mà cự tuyệt trả lời.
Triệu Mục Chi lúc đó trong lòng vẫn còn một chút hiềm khích. Lúc này thấy Tần Vô Song là đối thủ của mình, suy nghĩ tới sự tranh đấu ngầm giữa sư phụ và Nhị Điện chủ, suy nghĩ sư đệ Tề Ngâm Phong đã từng bị Tần Vô Song làm nhục, Triệu Mục Chi thấy bất luận thế nào cũng đều phải đem hết toàn lực mà đá văng tên hắc mã này xuống đài.
Không hề nghi vấn, ý niệm trong đầu Tần Vô Song với hắn có thể nói là cùng trên một đường. Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, một hướng thẳng tới phía trước, qua được một cửa này của Triệu Mục Chi, đường hoàng tiến tới tứ cường, cùng sư tỷ Chu Phù bài danh bốn hạng đầu.
Triệu Mục Chi lúc này, đã thay đổi cách ăn mặc là một tên thư sinh, mà bây giờ là một bộ trang phục chiến đấu, một khuôn mặt tuấn tú cũng được bao phủ lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Tần Vô Song.
- Tần sư đệ, lúc trước ở Vạn Tượng Cốc, ngươi đã từng cố ý giấu diếm thân phận, thật không ngờ ngươi lại hiện ra là một tên đại hắc mã như vậy. Nhưng mà, Triệu Mục Chi ta năm vừa rồi có một cái biệt danh bất nhã là Sát thủ Hắc mã. Tất cả các hắc mã tới cửa này của ta thì cũng phải im bặt mà đứng lại!
Tần Vô Song bật cười khanh khách, đúng là lang sói nói lời của lang sói, vậy mà sao lại vẫn có thể nói mấy lời văn nhã như vậy?
Hắn lập tức cười nhàn nhạt:
- Triệu sư huynh, ta không có được cái biệt danh dữ tợn như ngươi, nhưng lại biết, trên lôi đài, dựa vào thực lực mà nói chuyện, chứ không phải dùng mồm mép. Nhỡ đâu nói vẹn toàn hoàn hảo quá, sau đó không thực hiện được há không phải là trên mặt không còn chút phong quang nào sao?
Hai người trong lúc nói chuyện, đã có chút kình lực tranh đấu ngấm ngầm.
Trận chiến này, nhất định là trận chiến đấu trí đấu dũng vô cùng khó khăn. Tần Vô Song ở bất kỳ mặt nào cũng không cho phép chính mình lạc hậu ở trên khí thế. Tranh đấu trước khi trận đấu bắt đầu, rất có thể sẽ khiến toàn bộ chiến cuộc xuất hiện sự biến hóa bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.