Chương 118: Kẻ nào cản ta, chết!
Lê Thiên
26/03/2013
Tên áo đen bị Tần Vô Song nhìn, đầu óc quay cuồng tê dại như vừa bị rơi xuống khe băng.
- Ta cứu ngươi một mạng, đúng không?
Cuối cùng Tần Vô Song cũng chịu mở lời, khẩu khí lạnh lùng. Tên áo đen bị điểm huyệt toàn thân chỉ có thể chớp chớp mắt thể hiện đồng ý.
- Cái mạng ngươi bây giờ là do ta cứu, ta cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Bây giờ xem ngươi có thể tự cứu mạng mình được hay không.
Nói xong, hắn ngừng lại giây lát rồi giải hết huyệt trên người tên áo đen. Tên áo đen ánh mắt nhấp nháy bất định, mặt vàng như đất nói:
- Muốn ta làm gì?
- Rất đơn giản, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó. Đây là cơ hội duy nhất để ngươi tự cứu mạng mình.
Khẩu khí của Tần Vô Song không nặng nhưng lạnh lẽo như dao, dường như chẳng có chút hơi thở nào của con người.
- Nên nhớ, ta không muốn nghe nửa lời nói dối. Nếu như ngươi muốn chơi đùa với mạng sống của mình thì cứ việc. Rõ chưa?
- Hiểu, hiểu.
Tên áo đen không hề nghi ngờ chuyện người đang ngồi trước mặt có khả năng lấy mạng sống của mình.
- Được, câu hỏi thứ nhất. Chuyện những thiếu nữ ở Xích Mộc Lĩnh mất tích có phải liên quan đến Xích Mộc Vương hay không?
- Có liên quan. Đó chính là mệnh lệnh của Xích Mộc Vương, Hạ Vũ Phi phụ trách chủ trì.
Tên áo đen trả lời rất ngắn gọn, không hề lắp bắp.
- Quả nhiên!
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên một tia giận dữ:
- Thật đáng hận, kẻ khốn kiếp hãm hại con dân trên lãnh địa của mình mà cũng xứng đáng làm Vương?
- Câu hỏi thứ hai, gần đây các ngươi có đi trấn Đông Lâm của quận La Giang bắt một cô gái tên Tần Tụ không?
- Các hạ, chúng ta chỉ là thủ hạ của Hạ Vũ Phi, chuyện bắt người do tâm phúc của Hạ Vũ Phi làm. Chúng ta không có quyền hỏi tới.
Tần Vô Song trừng mắt:
- Làm thế nào để tìm được những kẻ bắt người đó?
- Chúng ta mỗi người đều được phân công, những người không liên quan thật không thể nào biết được việc của nhau. Câu hỏi này e là chỉ có Hạ Vũ Phi mới trả lời các hạ được.
Cơn giận trong lòng Tần Vô Song mỗi lúc một lớn, hắn trầm giọng quát:
- Cái này không biết, cái kia cũng không biết, cái mạng này của ngươi đã mất một nửa rồi. Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi bắt nhiều con gái như vậy rốt cục là để làm gì? Có phải để mua vui cho Xích Mộc Vương không? Nhốt ở đâu?
- Chuyện này, Xích Mộc Vương cả đời kiêu hùng, về phương diện nữ sắc cũng không đến nỗi thèm khát, biến thái vậy. Hình như bắt nhiều con gái như thế để dùng vào chuyện khác. Cụ thể nhốt ở đâu tiểu nhân chưa bao giờ được biết. Nhưng theo những điều mà thường ngày tiểu nhân cùng đồng đạo cùng nhau bàn luận vui thì hình như không nhốt bên trong Xích Mộc Vương Phủ.
Tần Vô Song lộ vẻ trầm tư, xem ra hôm nay bắt tên này chỉ có thể xác nhận chuyện mất tích của tỷ tỷ có liên quan đến Xích Mộc Vương Phủ. Nếu muốn tìm thêm được nhiều manh mối e rằng có chút khó khăn. Nhưng có thể xác định liên quan đến Xích Mộc Vương Phủ, thế là đã đủ rồi.
Những manh mối khác đều là chuyện sau này. Chỉ cần xác định được vậy là Tần Vô Song đã có cách.
Đang định nói chuyện thì bên ngoài thoáng qua một bóng người, là Đồng Dao.
- Tần công tử, phải chuyển địa điểm rồi. Tất cả cao thủ của Xích Mộc Vương Phủ đều đã xuất động, chia làm bốn đội tỏa đều Đông Tây Nam Bắc nhằm kéo một mẻ lớn. Nơi này sớm muộn rồi sẽ không an toàn.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Tốt lắm, Đồng tiểu thư, cô mau rời đi, chỗ này không những không an toàn mà ta cũng không có ý định lưu lại đây.
Đồng Dao ngạc nhiên:
- Tần công tử định đi đâu?
- Ta đến từ đâu thì sẽ quay về đó!
Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, ánh mắt thì lóe lên một tia sát khí.
- Huynh lại định đến Xích Mộc Vương Phủ?
Đồng Dao không tin vào phán đoán của mình.
- Đồng tiểu thư không phải nói cao thủ của Xích Mộc Vương Phủ đều đi lùng bắt rồi sao? Đúng lúc tại đó đã không còn ai, ta mà đến bái phỏng, nhất định sẽ cho Xích Mộc Vương các hạ một niềm vui bất ngờ.
Một chút tà khí phảng phất xuất hiện trên gương mặt trẻ trung của Tần Vô Song. Rõ ràng sự phẫn nộ thù hận trong lòng hắn đã lên tới cực điểm.
Vương tộc, chủ một Lĩnh, không những không làm điều gì cho con dân, ngược lại còn hãm hại con dân. Loại hại dân hại nước này bất kể là đời này hay kiếp trước, Tần Vô Song đều hận vô cùng. Điều mấu chốt là lần này Xích Mộc Vương lại động vào tỷ tỷ của hắn.
Người nhà là tài phú quý giá nhất kiếp này của Tần Vô Song. Tu hành võ đạo, tài phú địa vị đều phải dựa vào nỗ lực bản thân mới có được. Mà người thân thì không thể thay thế được… Có thì có, một khi đã mất là mất đi vĩnh viễn, không bao giờ có cơ hội lấy lại được!
- Tần công tử, bên cạnh Xích Mộc Vương có rất nhiều cao thủ mà bản thân hắn cũng là cao thủ đỉnh cấp. Xích Mộc Vương Phủ có thể gọi là nơi ngọa hổ tàng long. Huynh đi thăm dò lần thứ hai, e rằng bọn họ sớm đã bày sẵn trận chờ đợi rồi.
- Ngọa hổ tàng long?
Tần Vô Song xùy nhẹ một tiếng khinh bỉ:
- Ta thấy là tàng ô nạp khấu mới đúng. Dù Xích Mộc Vương Phủ có núi đao biển lửa, chỉ cần là kẻ thù của ta, ta cũng khiến hắn núi đao cũng đổ, biển lửa cũng tắt! Đồng tiểu thư, Thanh sơn bất cải, Lục thủy thường lưu, hôm nay xin cáo từ ở đây!
Nói đoạn hắn xách theo tên áo đen, hai ba bước đã biến mất trong đêm tối.
Đồng Dao buồn bã nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, miệng lầm bầm:
- Quả nhiên mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất. Những vụ án mất tích tất cả đều có liên quan đến Xích Mộc Vương Phủ. Tần công tử, mong huynh được bình an vô sự.
Tên áo đen dưới sự khống chế của Tần Vô Song ngoan ngoãn vô cùng, làm thế nào để tiếp cận Vương phủ, làm thế nào đi được đường tắt, làm thế nào để tránh tai mắt, tất cả đều được khai ra hết.
Tần Vô Song chẳng mất tí sức nào, với thân pháp của một cao thủ, hắn đã lại dễ dàng vào được hậu viện Xích Mộc Vương Phủ một lần nữa.
Theo những gì tên áo đen nói thì Hạ Vũ Phi sống ở dãy nhà phía Tây Nam của Vương phủ. Có một đám tử sĩ chuyên môn phụ trách bảo vệ.
Cho dù Xích Mộc Vương Phủ có xảy ra chuyện lớn cỡ nào thì trách nhiệm có bọn chúng chỉ có một, bảo vệ Nhị công tử. Tên áo đen bị Tần Vô Song xách, cũng phải trở về Vương phủ cùng hắn, sợ đến nỗi tè cả ra quần nhưng bị khống chế nên chẳng cựa quậy được gì, chỉ há mồm ngáp ngáp mấy cái, than thầm trong bụng.
Quy mô của Xích Mộc Vương Phủ quả nhiên rất lớn. Nếu như không được hướng dẫn, Tần Vô Song có muốn vào đây tìm vị trí của Hạ Vũ Phi chắc chắn không dễ.
Tránh hết mấy tầng kiểm soát, trạm gác nổi, trạm gác ngầm cuối cùng cũng đến được nơi ở của Hạ Vũ Phi.
Phía sau hòn giả sơn nấp vài bóng người, Tần Vô Song quan sát bốn phía thấy có chừng sáu khí thế, nấp ở sáu vị trí khác nhau hình thành thế bao vây chỗ ở của Hạ Vũ Phi. Nói cách khác muốn tiếp cận Hạ Vũ Phi thì phải phá vỡ vòng bảo vệ của sáu cao thủ này trước.
Từ cách bọn họ hô hấp và khống chế, Tần Vô Song có thể đoán được tu vi cá thể của những cao thủ này có lẽ cũng phải Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Sáu người phân ở sáu vị trí, rất cẩn thận, có lẽ sớm đã được luyện tập thế hợp kích. Vì vậy, muốn phá được vòng bảo vệ của sáu người này không phải chỉ đối mắt với sáu Chân Võ Cảnh thất đẳng mà rất có thể là sự công kích của cả một tổ hợp.
Nhất định phải phân tán sự chú ý của họ, chí ít thì phải phân tán được sự chú ý của một hai người. Chỉ cần không bị sáu người đồng loạt bao vây thì chuyện lẻn vào trực tiếp khống chế Hạ Vũ Phi chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng chỉ cần bị sáu người vây lấy thì dù có không sợ hợp kích cũng phải đề phòng bị giữ chân chờ cao thủ đỉnh cấp thực sự của Vương phủ tới. Nếu như Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng cùng xuất hiện thì dù Tần Vô Song hắn có lợi hại đến đâu cũng khó lòng đối phó nổi.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song đột nhiên có một ý tưởng cực kỳ hiểm độc, một mũi tên trúng hai đích. Hắn kéo tên áo đen lại gần, mở huyệt đạo cho hắn rồi mỉm cười nói:
- Bây giờ ta sẽ thả ngươi, có thể thoát thân hay không toàn bộ phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi.
Nói xong, ngón tay hắn khẽ dịch chuyển, giải toàn bộ huyệt đạo cho tên áo đen. Rồi cánh tay hắn giật mạnh, ném thẳng tên này về phía sáu người.
Tên áo đen hồn siêu phách tán, lộn mấy vòng trên không, mũi chân chạm vào lan can rồi lao thẳng ra ngoài, không ngừng than thầm trong bụng. Chiêu này đúng là quá độc ác.
Quả nhiên sáu gã cao thủ đang đứng canh ở sáu góc đều đã nhìn thấy tên áo đen. Hai gã đứng gần đó nhất một trái một phải đuổi theo quát lớn:
- Đứng lại!
Cái Tần Vô Song muốn chính là khoảng khắc sơ hở này. Vừa thấy hai bóng người rời đi, hai chân hắn lập tức đạp liên hồi trên không, trực tiếp bay vào trong sân.
Lần tấn công này Tần Vô Song đã ấp ủ từ rất lâu. Phương vị, độ và góc đều được tính toán vô cùng chuẩn xác. Chỉ còn chờ mỗi khoảng thời gian này nữa thôi.
Quả nhiên, khi vị trí của hai người này vừa bị bỏ trống Tần Vô Song liền chớp ngay thời cơ lẻn vào, chỉ nghe thấy bốn tên cao thủ còn lại hét liền mấy tiếng, cùng xông tới:
- Công tử, cẩn thận! Có thích khách.
Tần Vô Song cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng kỳ dị, mũi chân trơn như bôi dầu, tốc độ thì nhanh như cá lặn, chỉ lướt mấy cái đã chui vào được hành lang.
Tần Vô Song nhìn quanh, bốn phía chỉ có mỗi một gian là đèn vừa tắt nên lập tức đoán ngay ra vị trí của Hạ Vũ Phi.
Thì ra Hạ Vũ phi nghe thấy bên ngoài có tiếng cảnh báo nên cảnh giác tắt hết đèn. Bóng tối sẽ khiến kẻ thù mất phương hướng, kéo dài thêm thời gian. Chỉ có điều hắn không thể nghĩ được tốc độ của người này lại nhanh đến mức chẳng để hắn chẳng kịp phản ứng. Lúc đám hộ vệ thuộc hạ của hắn lên tiếng cảnh báo cũng là lúc Tần Vô Song đã lẻn đến trước mặt.
Chưởng phong lăng liệt, chỉ một chưởng cánh cửa đã bị hất tung. Hạ Vũ Phi đang định ra ngoài bằng cửa sổ phía sau liền bị Tần Vô Song quát một tiếng, giật mình toàn thân run bần bật. Hắn chỉ thấy cả người như bị mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn ra.
Ngay sau đó đã bị năm ngón tay của Tần Vô Song túm chặt lấy cổ họng, cười gằn một tiếng, xách trên tay nhảy ra ngoài cửa.
- Kẻ nào cản ta, chết!
Tần Vô Song thét lớn, cánh tay còn lại vẽ một vòng tròn, Viêm Dương chân khí được đẩy ra, cuồn cuộn như sóng cồn, như miệng núi lửa đang phun trào giận dữ, trực tiếp đẩy hai tên hộ vệ vừa xông đến văng xa hơn mười thước, va rầm rầm vào mấy cột trụ, đứt hết toàn bộ kinh mạch, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Bốn tên họ vệ còn lại thấy bên này đột nhiên kinh biến thì ngạc nhiên vô cùng, vội vã huýt còi cảnh báo toàn bộ Vương phủ.
Chỉ một lát bốn phương tám hướng đã có những tiếng huýt đáp lại, vô số bóng người bắt đầu xông đến.
Tần Vô Song bật cười ha hả, cũng không vội bỏ đi mà nhảy lên chỗ cao hơn quan sát địa hình, cao giọng nói:
- Xích Mộc Vương, xin mượn con trai ngài một lát.
Nói rồi hắn lại cười lớn, tiếng cười lớn rền vang như sấm, nội kình vận dụng nội công Sư Tử Hống không ngừng khếch tán khiến đám cao thủ hoa mắt chóng mặt, khí huyết quay cuồng, vài tên bắt đầu nôn ọe!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.