Chương 786: Kim Quang Long Vương
Lê Thiên
27/03/2013
Trận thế của mười tám Long Tộc đã bày xong, Kim Quang Long Vương và ba gã Tổ Long cường giả, sừng sững trên cao, quan sát địa hình xung quanh.
Một gã Tổ Long cường giả nói:
- Bệ hạ, Phù Tang Lâm này, quả nhiên là một nơi thần kỳ, xung quanh đều là khe nứt không gian, lốc xoáy khí lưu dày đặc. Chỉ có một đường thông đạo. Trừ phi, chúng ta dùng thần thông to lớn, mạnh mẽ xây dựng một đường thông đạo, bằng không, chỉ có thể từ quỹ đạo vốn có mà tiến vào…
- So với tốn lực khí đi xây dựng thông đạo, vậy chi bằng dùng cái có sẵn đi. Tiểu tử Tần gia đó công phu tu luyện được bao lâu? Bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình. Bệ hạ, tiểu tử đó không kiêng nể gì cả với Tổ Long Tộc ta như vậy, lẽ nào biết sau lưng người mình có chỗ dựa lưng vững chắc, mới dám như vậy?
Kim Quang Long Vương ánh mắt sâu xa, ẩn chứa một đạo kim quang mơ hồ, mỉm cười, vuốt chòm râu nói:
- Hắn là không biết, chuyện này, các ngươi yên tâm đi. Nếu hắn biết, sẽ không nghìn dặm xa xôi đến Vô Tận Đông Hải rồi. Chỉ cần mở miệng cầu xin Chưởng Khống Giả ra tay, chút vấn đề nhỏ của Tần Vô Song, căn bản không thành vấn đề…
- Vậy làm sao bây giờ? Tiểu tử đó hiển nhiên đã kiên định tâm tính. Nếu chúng ta tiến vào, hắn tuyệt đối cũng dám dùng Thần Tú Cung công kích chúng ta. Nếu Chưởng Khống Giả che chở cho tên tiểu tử này, chúng ta khẳng định không thể giết hắn. Bị tiểu tử đó công kích, lại không thể giết hắn, đến lúc đó mười tám Long Tộc sẽ nhìn chúng ta như thế nào?
Kim Quang Long Vương khẽ mỉm cười:
- Bổn vương tự có chủ trương… Thế nào? Các ngươi không nhìn thấy những tu luyện giả ngoại lai, mong chờ muốn thử sao?
Nói đến đây, khóe miệng Kim Quang Long Vương lộ ra một nụ cười quỷ dị, trong lòng cũng nói:
- Nếu tiểu tử Tần gia đó chết trong tay những tu luyện giả ngoại lai, Chưởng Khống Giả cũng không trách tội được Tổ Long Tộc ta? Đương nhiên, kết quả tốt nhất là, tiểu tử đó không chết, tự mình đào tẩu.
Kim Quang Long Vương cũng biết, Tần Vô Song có thể không chết, tốt nhất là đừng chết:
Nếu chết, cho dù Tổ Long Tộc không có trách nhiệm gì cũng khó bảo đảm Chưởng Khống Giả sẽ không giận chó đánh mèo Tổ Long Tộc, ngoài mặt sẽ không làm khó dễ Tổ Long Tộc, nhưng thầm kín gây khó dễ cho bọn chúng, đến lúc mở ra Thần Khí Chi Môn, hơi tạo chút phiền phức cho Tổ Long Tộc, là đủ đau đầu rồi.
Một trận kim quang bất chợt hạ xuống, người phụ trách của mười tám Long Tộc đều tiến lên trước yết kiến:
- Long Vương bệ hạ, đã bố trí xong trận thế, Phù Tang Lâm này, đã hoàn toàn bị phong tỏa.
- Tốt lắm!
Kim Quang Long Vương mỉm cười, xua xua tay, khóe mắt liếc nhìn về phía những tu luyện giả ngoại lai thản nhiên cười:
- Chư vị, các ngươi đường xa mà đến, Vô Tận Đông Hải ta nếu giành công kích trước, các ngươi nhất định sẽ nói không công bằng. Bổn vương không có ý muốn giành của các ngươi! Cho nên bổn vương cho các ngươi một cơ hội công bằng. Trận thứ nhất các ngươi đi đánh. Đánh thế nào, xử trí như thế nào là chuyện của các ngươi. Vô Tận Đông Hải chúng ta tuyệt đối không làm hỏng chuyện của các ngươi. Nếu các ngươi đánh không được, Vô Tận Đông Hải chúng ta lại xuất mã, không có phần của các ngươi. Sắp xếp như vậy, công bằng rồi chứ?
Những tu luyện giả ngoại lai, mới đầu nhìn thấy Vô Tận Đông Hải sắp xếp tình hình không có phần của bọn họ, trong lòng kỳ thật sơm đã oán trách hờn giận.
Dù sao, vừa rồi Kim Quang Long Vương ngoài miệng nói rất tốt đẹp, tùy ý để bọn họ đối phó Tần Vô Song. Nhưng Long Tộc bao vây như vậy, làm gì có cơ hội của bọn họ? Vốn đã không ôm hy vọng, lại nghe Kim Quang Long Vương nói như vậy, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Vui mừng là bọn họ có thể đánh trận đầu, lo sợ chính là, Kim Quang Long Vương tại sao hào phóng như vậy? Há không phải muốn bọn họ đi xung phong chịu chết sao?
Kim Quang Long Vương phảng phất có thể hiểu rõ tất cả, giống như nhìn thấu nội tâm của bọn họ, cười lớn nói:
- Từ biểu tình do dự của các ngươi, bổn vương có thể nhìn ra, các ngươi nhất định cảm thấy bổn vương là đang tính kế hãm hại các ngươi, lừa gạt các ngươi đi xung phong chịu chết. Quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi, nếu các ngươi từ bỏ, lập tức có thể rời khỏi. Người đang chờ đợi của mười tám Long Tộc của Vô Tận Đông Hải rất nhiều..
Những tu luyện giả ngoại lai đó ít nhiều có chút xấu hổ, trước mặt Kim Quang Long Vương, bọn họ giống như không mặc quần áo, bị người ta hoàn toàn nhìn thấu.
- Trận đầu này, đánh hay không đánh, các ngươi một lời mà quyết. Nếu từ bỏ, lập tức rời khỏi, bổn vương tuyệt đối không ngăn cản!
Kim Quang Long Vương nói đến đây, đột nhiên quát:
- Các dũng sĩ của Long Tộc, các ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?
- Gào!
Tiếng gầm gừ điên cuồng của đám người Long Tộc, giống như tiếng động của thiên lôi, thiên địa vì đó má biến sắc.
Những tu luyện giả ngoại lai đó, biết cơ hội khó có được. Cho dù xung phong đi đầu nguy cơ trùng trùng, nhưng tất cả những tu luyện giả này đều vô cùng tự tin, trao đổi ánh mắt với nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được biểu tình mong chờ muốn thử.
- Long Vương bệ hạ, nếu chúng ta xông trận thành công, Tần Vô Song đó nếu chúng ta đoạt được, Long Tộc tuyệt đối không mạnh mẽ cướp đoạt chứ?
Một gã tu luyện giả cả gan hỏi.
- Bổn vương sớm đã nói qua, ân ân oán oán của Tần Vô Song và các ngươi, bổn vương cũng không hỏi đến. Trận chiến này, chủ yếu là diệt trừ Thần Thụ Tộc, hủy diệt Phù Tang Lâm!
- Được, vậy chúng ta tiện tay giúp Long Vương bệ hạ diệt trừ Thần Thụ Tộc, cũng là báo đáp phần ân đức rộng lượng này của bệ hạ!
Những tu luyện giả ngoại lai nghe Kim Quang Long Vương nhận lời như vậy, trong lòng cũng yên tâm.
- Chư vị, bệ hạ rộng lượng như vậy. Đem cơ hội xung phong đi đầu nhường cho chúng ta, bất kể Phù Tang Lâm này địa thế hiểm nguy ra sao, chỉ cần thực lực chúng ta đủ mạnh, cũng không sợ gì cả. Nếu thực lực không đủ, mất mạng ở Phù Tang Lâm này, đó cũng là chúng ta học nghệ không tinh. Bệ hạ đã hết tình hết nghĩa rồi!
Tu luyện giả này rõ ràng là ca ngợi Kim Quang Long Vương, kỳ thực là đem ý tứ này, truyền đạt đến tất cả tu luyện giả ngoại lai, đồng thời âm thầm kêu gọi mọi người đoàn kết lại. Đối mặt với cường thế của Long Tộc, những tu luyện giả ngoại lai này cũng chỉ có đoàn kết lại, mới có thể mò được ưu đãi trong Phù Tang Lâm.
- Được, chúng ta cùng nhau xông vào, không thể phụ lại ý tốt của Long Vương bệ hạ.
- Đúng, cùng nhau xông vào, bắt được Tần Vô Song, đó là bản lĩnh của chúng ta, bệ hạ đồng ý không can thiệp rồi. Bắt không được, đó là chúng ta vô dụng, lại nhìn cường giả của Long Tộc phá trận.
Kim Quang Long Vương khẩu khí nghiêm nghị:
- Không, nếu các ngươi phá trận không được, sẽ không có tư cách lưu lại nơi này. Hoặc là rời đi, hoặc là chết!
Thái độ của Kim Quang Long Vương, vô cùng rõ ràng.
- Được, nếu chúng ta không thể thành công, cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này. Cứ làm như vậy đi!
- Chư vị đạo hữu, chúng ta bày kế hoạch một chút, điều khiển như thế nào. Phù Tang Lâm này xung quanh đều là khe nứt không gian, lốc xoáy vô số, nếu không quy hoạch tốt, vốn không có bất cứ phần thắng.
- Đúng, quy hoạch một chút, nhất định phải bắt được tiểu tử đó ra!
o0o
Tần Vô Song bên trong Phù Tang Lâm, thần thức mở rộng, quan sát tất cả động tĩnh bên ngoài, tâm tình cũng giống như nước Đông Hải, lao nhanh lên không thôi.
Thần Tú Cung nắm ở trên tay, khóe miệng tràn ra một nụ cười tà mị, Tần Vô Song trong lòng dứt khoát:
- Trận chiến hôm nay, là khó khăn nhất từ khi ta xuất đạo, thậm chí là trận chiến chín phần chết một phần sống. Hoặc là, phá kén thành bướm, đạt thành thực lực cao hơn. Hoặc là thân chết tại đây, an giấc nghìn thu ở Phù Tang Lâm này.
Hắn cười cười tự giễu, nhìn tả hữu xung quanh, thở dài:
- Phù Tang Lâm này hoàn cảnh tuyệt đẹp, không tranh giành thế sự, nếu là an giấc nghìn thu, thật sự không có nơi nào lý tưởng hơn. Chỉ tiếc, nơi này là sào huyệt của Kim Ô Thú, chỉ sợ ta thật sự có lòng muốn an giấc nghìn thu ở đây, Kim Ô Thú cũng không chấp nhận ta? Ha ha, nghĩ quá nhiều rồi. Nếu là bại trận, chỉ sợ những người đó, căn bản không chấp nhận cho ta an giấc nghìn thu ở đây. Có được toàn thây sao? Đây quả thực là nằm mơ!
Tần Vô Song thật ra tự mình biết mình, nếu bản thân thật sự không địch lại, những người này, khẳng định sẽ đem mình băm thành vạn đoạn, đốt thành tro bụi. Hắn một chút cũng không hoài nghi, giơ giơ Thần Tú Cung trong tay, nói:
- Thần Tú Cung à Thần Tú Cung, cho dù Tần Vô Song ta hôm nay chết trận, cũng tuyệt đối không để đám sài lang đó cướp đoạt Thần Tú Cung. Thần vật cực tốt, rơi vào trong tay những sài lang đó, cũng là phí của trời.
Tần Vô Song lắc lắc đầu, lại lẩm bẩm tự nói:
- Đáng tiếc, thời gian vẫn là quá ngắn. Nếu cho ta tám năm mười năm, với ưu thế địa lý của Phù Tang Lâm này, bản thân đã hấp thu căn cơ linh lực của tám gã Thần đạo, đột phá Hóa Thần Đạo cũng không hẳn không có khả năng.
Chỉ cần đột phá Hóa Thần Đạo, kết hợp với uy lực của Thần Tú Cung, cùng với ưu thế địa lý độc đáo của Phù Tang Lâm, cho dù cường giả của Tổ Long Tộc cường đại, hắn cũng có tự tin đối kháng.
Có lẽ, chính diện đối mặt, đánh không được loại cường giả tuyệt thế như Kim Quang Long Vương. Nhưng mà, dưới Chân Thần Đạo, đến lúc đó Tần Vô Song thật sự chưa chắc đặt trong mắt.
Giữa lúc đang suy nghĩ, trong thần thức đột nhiên nhớ tới thanh âm cổ xưa của Thần Thụ Tộc:
- Nhân loại, lần này ngươi đến, gây lớn chuyện rồi!
Tần Vô Song tỏ ra rất là vô tội, cười cười:
- Thần Thụ đại nhân, mặc dù ta không biết ngươi cụ thể là cây Thần Thụ nào. Nhưng mà, ta suy đoán, ngươi có lẽ là Thần Thụ Vương của Phù Tang Lâm. Không thể không nói, phiền phức lần này, cũng không phải ta gây ra!
- Chuyện này, ta đương nhiên biết. Tổ Long Tộc muốn hủy diệt Thần Thụ Tộc Phù Tang Lâm ta, cũng không phải là bí mật một ngày hai ngày. Ý tứ của ta là, ngươi căn bản không cần phải cuốn vào trong.
Tần Vô Song trái lại rất thành thật, sờ sờ mũi, cười khổ nói:
- Lẽ nào ngươi không nhìn ra, Phù Tang Lâm này cũng là đường lui duy nhất của ta sao?
- Ha ha, thật là nhân loại kỳ quái. Tu luyện giả nhân loại các ngươi, luôn thích che giấu động cơ của mình. Ngươi trái lại rất thẳng thắn, không có tìm các loại lý do mũ miện đường hoàng. Chuyện này rất tốt, chí ít, chứng minh ngươi là người đáng tin. Hiện tại, ta hỏi ngươi, có hứng thú, cùng nhau hợp tác ngăn địch hay không?
- Hợp tác?
Tần Vô Song nhất thời chấn chỉnh tinh thần, vừa nhớ đến lực chiến đấu của Thần Thụ Tộc, Tần Vô Song lập tức hưng phấn:
- Đúng vậy, lực chiến đấu của Thần Thụ Tộc các ngươi cũng vô cùng kinh người. Kéo dài ngàn dặm, đều là Phù Tang Thần Thụ, cho dù những người đó tiến vào toàn bộ…
- Nếu tiến vào toàn bộ, Thần Thụ Tộc xong đời rồi.
Thanh âm đó lạnh lẽo nói:
- Chỗ mạnh của Thần Thụ Tộc ta nằm ở liên hợp công kích, nếu đơn thể công kích, căn bản không đủ đối kháng với nhân loại và tu luyện giả của Long Tộc. Nếu cường giả Đồ Đằng của Long Tộc không đến, tất cả sẽ dễ nói, nhưng Đồ Đằng cường giả, nhất là Kim Quang Long Vương đã đến rồi… Hắn một khi đã đến, một đạo công kích, có thể khiến Phù Tang Thần Thụ ta tử thương trên hai ba thành.
- Hai ba thành? Bá đạo như vậy sao?
- Đúng vậy, thuộc tính của hắn là kim, vừa vặn khắc chế chúng ta. Cái gọi là kim khắc mộc, chính là đạo lý này. Đại Huyễn Diệt Kim Chung Cực Quang của Kim Quang Long Vương, một khi thi triển, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
- Đại Huyễn Diệt Kim Chung Cực Quang? Đó là cái gì?
Tần Vô Song trong lòng chấn động, thì thào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.