Khí Trùng Tinh Hà

Chương 271: Là cao nhân sao?

Lê Thiên

26/03/2013



Tần Vô Song mỉm cười hờ hững:

- Ngươi có miệng của ngươi, rượu ngươi cũng đã uống, chẳng lẽ ta có thể bịt miệng ngươi không cho nói sao?

Kẻ đó cười hắc hắc, đảo mắt một vòng, tay giơ tấm bảng:

- Tại hạ tên Lý Bố Y, là lạc đệ văn sĩ lưu lạc giang hồ, có chút hiểu biết về xem tướng. Vừa rồi tiểu sinh nhìn từ xa cứ cảm thấy rất kỳ quái, có vài câu không nói cảm thấy rất bứt rứt.

Thấy Tần Vô Song chẳng nói chẳng ràng hắn cũng chẳng nổi giận, cứ tự nhiên rót rượu uống liền ba chén rồi cười:

- Tự cổ tới nay, người nhìn mặt, cây nhìn vỏ. Trên gương mặt mỗi người đều thể hiện hết hỉ nộ ai lạc. Dù là người có che giấu giỏi thế nào thì cũng phải lộ ra một hai phần. Gương mặt của các hạ là gương mặt lạ nhất mà ta từng thấy. Từ gương mặt này, ta không thể nhìn ra được bất cứ điều gì trong nội tâm các hạ. Nhìn các hạ mỉm cười nhưng thực ra trong lòng chưa chắc đã cười. Nét mặt và nội tâm của các hạ hoàn toàn không ăn khớp, như vậy là vì sao?

Tần Vô Song hơi giật mình, hắn đeo mặt nạ đương nhiên sẽ không có biểu hiện vui buồn. Nhưng người này nói vậy rốt cuộc là ám chỉ hắn đeo mặt nạ hay thật sự không biết huyền cơ bên trong? Tần Vô Song bất giác nhìn hắn:

- Lý Bố Y?

- Chính là tiện danh của tiểu sinh.

Lý Bố Y cười.

- Ngươi đến uống rượu hay xem tướng?

Tần Vô Song hỏi, vẻ mặt nửa cười nửa không.

- Một là đến uống rượu, hai là xem tướng. Chỉ là thiên sinh dị tướng của các hạ quả thật tiểu sinh nhìn không ra, thật lạ, thật lạ. Ha ha…

Lý Bố Y cười một tràng dài, rồi lại uống thêm vài chén, nháy mắt đã hết cả hũ rượu.

Lý Bố Y cầm hũ rượu lên nheo mắt nhìn vào bên trong, cố đổ vài cái, cuối cùng nhỏ ra được hai giọt, hắn thè lưỡi ra liếm, chép miệng vài cái mới đặt hũ rượu xuống.

Liếc thấy Tần Vô Song đang nhìn hắn cũng chẳng thấy ngại, cười cười được đằng chân lân đằng đầu:

- Nếu các hạ chịu mời tiểu sinh uống thêm hai hũ nữa, tiểu sinh xin dâng một thông tin. Tin này đổi lấy mười hũ mới đủ, ta chỉ đổi ba hũ, quá lời rồi còn gì!

Tần Vô Song ra hiệu gọi tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn Lý Bố Y thì vẻ mặt biểu hiện sự căm ghét, rồi nói với Tần Vô Song:

- Khách quan, tên lừa đảo này mấy ngày nay đều ở đây lừa ăn lừa uống, ngài đừng nghe hắn nói lăng nhăng. Đã không biết bao nhiêu khách qua đường bị cái miệng hắn nói cho đầu óc choáng váng, bị hắn lừa ăn lừa uống, rồi còn bị lừa cả tiền của nữa.

Tần Vô Song gật đầu nói:

- Ngươi cứ mang lên ba hũ rượu ngon, đồ nhắm đem lên một bàn.

Với Tần Vô Song thì tiền bạc không phải là vấn đề. Hắn muốn hiểu rõ về tên Lý Bố Y này rốt cuộc là lừa đảo giả thần giả quỷ hay thật sự là người có bản lĩnh.

Dù sao, dù có là cường giả Tiên Thiên Linh Võ Cảnh cũng không thể nhìn ra được Tần Vô Song đeo mặt nạ, nhưng một thuật sĩ giang hồ lại có nhãn lực tốt hơn sao? Bên trong đó nhất định có điều gì đó.

Nếu đã gặp được khách quý, tiểu nhị kia dù có lòng tốt đến đâu thì cũng không thể có tiền mà không kiếm, lắc đầu cười khổ rời đi. Hiệu suất làm việc của tửu lầu này cũng không tồi, rất nhanh đã đầy một bàn rượu.

Tên Lý Bố Y cũng chẳng khách khí, nhìn cái tướng ăn của hắn chẳng có chút ăn nhập gì với cách ăn mặc văn sĩ, quả thật là hắn đã vứt toẹt xuống đất cái gọi là ‘nho nhã’.

Tần Vô Song vẫn chỉ cười mỉm nhìn Lý Bố Y, hắn muốn nhân lúc này quan sát kỹ Lý Bố Y, nhưng nhìn thế nào thì hắn vẫn luôn ăn đều đều, không có khoảnh khắc nào tỏ ra sẽ chậm lại cả. Chỉ là sự ăn như rồng cuốn của hắn cho người ta cảm giác đây là một con ma đói chưa được đầu thai.

Một lúc lâu sau, khí thế ăn hùng hồn của Lý Bố Y cuối cùng cũng chấm dứt. Bôi hai tay đầy dầu mỡ lên bàn, Lý Bố Y nhìn Tần Vô Song rồi ra vẻ nho nhã, cung tay nói:

- Tiểu sinh đã ở vùng này xem tướng cũng vài tháng rồi, nhưng chưa từng gặp người nào hào phóng như huynh đài. Dám hỏi đại danh của huynh đài?

- Võ Tinh Hà!

Tần Vô Song đương nhiên không thể nói ra ba chữ ‘Tần Vô Song’, mà hắn dùng tên của kiếp trước.

- Võ Tinh Hà?

Lý Bố Y khựng lại, bấm tay tính toán rồi vẻ mặt như gặp phải ma, ánh mắt có vài phần kỳ lạ, nhìn Tần Vô Song lẩm bẩm:

- Không đúng, không đúng!

- Cái gì không đúng?

- Vừa rồi tiểu sinh không thể tính được mệnh cách của các hạ. Ngón tay sắt của tiểu sinh, trong thiên hạ này không có ai là không tính ra được. Nhưng huynh đài lại thật kỳ quái. Võ Tinh Hà… cái tên này không thể tính được chút nào hết…

Lý Bố Y nửa cười nửa không nhìn Tần Vô Song:

- Nhưng tiểu sinh lại cảm thấy huynh đài không phải là giấu danh tính, thế là tại sao? Tại sao?

Lý Bố Y dùng một bàn tay đầy dầu mỡ cào lấy cào để lên đầu, biểu hiện đó như mười năm chưa gội đầu, đầu đầu chấy rận vậy, miệng thì không ngừng làu bàu:

- Thật kỳ quái, quái quá, lạ quá! Võ Tinh Hà, Võ Tinh Hà…

Còn tay kia thì không ngừng bấm bấm tính tính, miệng lẩm nhẩm, bộ dạng như cao nhân vậy. Lúc này thì Tần Vô Song có chín phần cảm thấy hắn đang giả thần giả quỷ nhưng không vạch trần, hắn đứng dậy cười nói:

- Các hạ cứ từ từ tính, ta thất lễ đi trước! Bàn tiệc này ta trả, dù sao thì các hạ cũng đã phải tính toán vất vả rồi!

Lý Bố Y vẫn không hay biết gì, không để tâm đến những lời Tần Vô Song nói, vẫn đang nhăn nhó mặt mày tính toán, vẻ mặt thật khổ sở.

Tần Vô Song thở dài bất lực, những tên lừa bịp giang hồ ăn uống no say rồi thì cũng nên hạ màn thôi. Nhưng tên này, nhìn cái vẻ của hắn cứ như muốn diễn đến cùng vậy.

- Chẹp chẹp, dù là hạng lừa bịp diễn trò, với tinh thần yêu nghề này cũng đáng được bàn rượu này rồi.

Tần Vô Song thầm cười:

- Nếu hắn mà ở kiếp trước, chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất này ít nhất cũng thành Ảnh Đế, sống tạm bợ qua ngày mà đạt được cảnh giới nhập tâm thế này cũng là hiếm có.

Đúng lúc định đi ra thì Lý Bố Y bỗng kêu lên:

- Đừng đi đừng đi, huynh đài đừng đi!

Nhưng Tần Vô Song không dừng lại, vẫn tiếp tục đi.

Lý Bố Y thì vẫn dính lấy như đỉa đói, mặt cười toe toét, giang tay chắn trước mặt Tần Vô Song:

- Đừng vội đừng vội. Huynh nói sinh thần bát tự của huynh đi.

- Không thể nói!

Đã nhận định hắn là tên lừa bịp thì đương nhiên Tần Vô Song không thể lằng nhằng với hắn nữa.

- Không thể nói?

Lý Bố Y cười:

- Cũng không sao, ta có một món tuyệt kỹ, tên là Thức Văn Tháp Mạch Thuật, chỉ cần nhìn đường chỉ tay hoặc nghe mạch tượng là có thể biết sinh thần bát tự của huynh.

Tần Vô Song cười nhẹ:



- Nếu không tính ra được thì sao?

Lý Bố Y mặt đầy vẻ tự tin:

- Không tính ra được, huynh nói thế nào thì như thế!

Tần Vô Song quan sát Lý Bố Y rồi cười khổ:

- Ta thấy ngươi chả có cái gì, tính sai rồi thì có thể mất cái gì chứ? Không tính, không tính!

Lý Bố Y cắn răng:

- Tính sai thì ta sẽ truồng chạy trên đường, từ giờ trở đi sẽ không làm ăn ở đây nữa!

Truồng chạy? Như vậy không phải là cởi truồng chạy nhông sao? Nhưng Tần Vô Song lại không có cái ác ý đó, hắn thở dài:

- Dù có vậy thì cũng chỉ làm trò cười cho người khác, ta chẳng có lợi gì. Không tính, không tính!

Lý Bố Y giơ tấm bảng ra, hét toáng lên:

- Xem tướng miễn phí, xem vận khí miễn phí! Chỉ ba người duy nhất, ba người! Muốn thử hãy đến báo danh!

Nghe tiếng rao của Lý Bố Y, không ít người đi đường quay lại nhìn. Tuy thấy Lý Bố Y không có dáng vẻ của cao nhân giang hồ nhưng đã miễn phí thì không xem cũng phí. Vậy là chỉ một lúc, xung quanh Lý Bố Y chật ních những người.

- Tiên sinh, có thật là không thấy một đồng nào không?

Có người hỏi. Lý Bố Y hào sảng:

- Không lấy, không lấy. Nếu xem sai còn bù một lạng bạc.

Thiên hạ có chuyện tốt vậy sao? Mọi người trở nên nhiệt tình hẳn lên, lao lên như ong vỡ tổ. Ban đầu mọi người chỉ muốn đứng đó miễn phí hỏi chút vận khí. Nhưng khi nghe Lý Bố Y nói xem sai còn bù tiền thì rất nhiều người đến với hi vọng có được một lạng bạc. Có vài kẻ còn định dù xem đúng thì cũng sống chết bảo sai để có tiền.

Lý Bố Y đắc ý liếc nhìn Tần Vô Song:

- Có phải chân tài thực học hay không, huynh đài nhìn sẽ biết. Tránh việc huynh nói ta sắp đặt trước, huynh tùy ý chọn ra ba người lại đây.

Tuy không hoàn toàn tin Lý Bố Y nhưng thấy dáng vẻ đó của hắn Tần Vô Song cũng thấy hiếu kỳ. Vẫy vẫy tiểu nhị trong tiệm, Tần Vô Song nói:

- Ngươi để hắn xem một lát, ta cho năm lạng bạc.

Tiểu nhị mừng húm, vội vàng lau tay lên người:

- Được được, tiên sinh muốn xem thế nào, tiểu nhân nghe hết!

Lý Bố Y nghiêm mặt:

- Ban đầu ngươi nói ta là lừa đảo giang hồ, không sợ ta nói những lời ma quỷ lừa ngươi sao?

Tiểu nhị cười cười:

- Tiên sinh muốn nói gì cứ nói, dù sao ta không tin là được rồi.

Tên tiểu nhị cũng thật trơ trẽn, một câu chặn luôn họng Lý Bố Y. Lý Bố Y vạch bàn tay tiểu nhị ra xem:

- Khắc Mão, giờ Thìn, ngày hăm ba, tháng giêng, năm Giáp Tý…

Tiểu nhị hơi biến sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc, tay run run rút về:

- Sao tiên sinh biết?

Nếu nói khi Lý Bố Y tính ra được sinh thần của tiểu nhị ít nhiều còn có dáng cao nhân, thì lúc sau thuần túy là vẻ tiểu nhân đắc chí. Hắn dương dương tự đắc:

- Phương pháp, đây chính là phương pháp. Người tầm thường lẽ nào lại hiểu được phương pháp của ta? Nay ngươi còn dám nói ra là lừa đảo không?

Bị nói trúng ngày sinh tháng đẻ, tiểu nhị như bị người ta nhìn thấu chuyện xấu, nhất thời không thể tin nổi, ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi. Dù sao chuyện này hoàn toàn đã làm đảo lộn suy nghĩ thông thường của nhân loại, thuộc vào chuyện không thể xảy ra nhưng lại xảy ra rồi. Sắc mặt tái mét, tiểu nhị lắc đầu nói:

- Tiểu nhân không biết tiên sinh lại có dị thuật. Là tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đến tiên sinh. Năm lượng bạc này tiểu nhân không lấy nữa, coi như hiếu kính tiên sinh!

Lý Bố Y cười ha hả, nói với khẩu khí thanh cao:

- Năm lạng này là của ngươi, lẽ nào bản đại sư lại lấy chút lợi lộc nhỏ nhặt này của ngươi?

Lý Bố Y nhìn Tần Vô Song như thị uy. Tần Vô Song rất bình tĩnh ném năm lạng cho tiểu nhị. Tiểu nhị vội vàng nhận lấy, rồi vội vã đi vào trong tửu lầu không dám ló mặt ra nữa.

- Ngươi tìm tiếp hai người nữa xem, bản đại sư đã xem là đúng, tuyệt đối không hàm hồ!

Lý Bố Y cười.

Nhưng Tần Vô Song không tin, hắn nghi tên tiểu nhị kia là do Lý Bố Y sắp xếp, nhưng nhìn vẻ mặt của tiểu nhị thì quả thật không giống giả vờ. Nếu là giả thì quả thật tài diễn xuất của hắn không thua gì Lý Bố Y. Nếu nói một người có tài diễn xuất, hắn tin, nói hai người diễn xuất tốt, hắn cũng tin.

Nhưng ở Ngân Diệp Quốc này không thể nào ai cũng là Ảnh Đế được! Tần Vô Song nhất định không tin. Vô hình chung hắn đã có thêm vài phần hoài nghi tên Lý Bố Y này.

Nhiều người như vậy, tìm ai không tìm, hắn lại cứ tìm mình? Hành vi này có phải có dụng tâm gì không? Trong đầu Tần Vô Song đầy nghi vấn nhưng không vội vạch trần.

Lúc hắn đang nghĩ thì bỗng một người cao to lực lưỡng đẩy đám đông đi ra. Người này miệng ngậm một cái que nhỏ, dáng vẻ rất tùy tiện, hỏi lớn:

- Là ngươi bảo xem tướng miễn phí đúng không? Xem sai còn bồi thường mười lạng bạc?

Rõ ràng chỉ có một lượng mà hắn lại nói mười lượng, nghe khẩu khí là biết là loại lưu manh.

- Ngươi muốn xem?

Lý Bố Y trợn mắt hỏi.

- Muốn xem, muốn xem, miễn phí sao lại không xem chứ? Nhưng xem sai là phải bồi thường mười lạng, một xu cũng không được thiếu!

Cơ mặt hắn giật giật:

- Trả thiếu là đại gia ta bẻ xương ngươi…

- Đưa tay ra!

Lý Bố Y cũng chẳng gây hấn chỉ nói lạnh lùng.

Kẻ này có tên Độc Giác Long là lưu manh nổi tiếng ở vùng, chuyên đi sách nhiễu, có thể nói là ác hán không chuyện xấu gì không làm.

Những người xung quanh thấy Độc Giác Long tới gần thì đều lùi cách ra một khoảng, những kẻ gan nhỏ hơn thì len lén bỏ đi. Nhưng người quen tính của Độc Giác Long đều biết hắn đến gây sự chứ chẳng phải xem mệnh gì hết.

- Năm Nhâm Dần, tháng Mão, giờ Thìn…

Một lúc sau Lý Bố Y nửa cười nửa không nói:

- Cái sinh thần này, chà chà…

Độc Giác Long vốn có ý định đến sách nhiễu tiền của, chỉ đợi Lý Bố Y nói xong là phủ nhận rồi đòi tính nợ với Lý Bố Y.

Nhưng nghe Lý Bố Y chà chà mấy tiếng thì liền giật mình:



- Sinh thần này làm sao? Có gì không tốt?

Lý Bố Y khẽ cười:

- Ta xem có sai không?

Độc Giác Long lắc lắc cái đầu:

- Sai, sai rồi. Nhưng cứ cho là ngươi nói đúng thì sao? Giờ đó làm sao?

- Giờ không sao, năm tháng cũng chẳng sao, nhưng hợp lại thì lại là đại hung. Ngươi năm nay ba mươi lăm tuổi, theo ta tính toán, trong vòng ba năm chắc chắn có tai họa đổ máu. Tai họa này không phải kiện cáo, chẳng liên quan nữ sắc, là họa không tên, không thể nói, không thể nói a!

Sắc mặt Độc Giác Long trở nên khó coi, theo tính cách của hắn vốn sẽ không tin, cái hắn muốn là muốn mười lạng bạc kia. Nhưng vừa mở miệng đã bị người ta nói trúng giờ sinh, cũng giống như tiểu nhị ban nãy, khó tránh việc cảm thấy chột dạ. Nhưng khi nghe những lời đằng sau của Lý Bố Y thì có phần tin rồi, tai họa đổ máu…

Mấy chữ đó không hề khó hiểu, nhiều người cũng đã từng nhắc đến, nhưng phàm mấy chữ đó mà xuất hiện là chưa từng có chuyện gì tốt, mười phần chỉ có đường chết. Độc Giác Long cả đời ngang ngược bá đạo, sống đến ba mươi lăm tuổi đương nhiên là chưa đủ. Vừa nghe những lời đó, khí thế lập tức xẹp xuống, nhưng vẫn nói gay gắt:

- Không phải tên lừa đảo quạ đen ngươi đang dọa bản đại gia đấy chứ?

- Lời của thuật sĩ giang hồ, tin thì có, không tin thì không có. Ngươi có tin hay không tùy vào ngươi thôi. Nhưng khi hối hận thì đã muộn, đừng trách bản đại sư không cảnh báo trước.

Đống thịt mỡ trên người Độc Giác Long co giật, hai con mắt nheo lại thành một sợi chỉ, sống càng sung sướng thì càng sợ chết, đấy là tính cách của người đời tự cổ đến nay.

Khí thế của Độc Giác Long bị vài câu của Lý Bố Y đánh xẹp. Hắn giơ bàn tay to như cái quạt ra quạt lấy quạt để. Giờ là tháng sáu, thời tiết nóng nực, bị dọa cho như vậy mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, một tay chống hông thở hổn hển:

- Vậy ngươi nói xem tai họa đổ máu này có tránh được không?

- Tai họa trên thế gian phần lớn là do mình tự gây ra. Tai họa này của ngươi không phải thiên tai đương nhiên có thể tránh. Nhưng khá phiền phức.

- Không sợ phiền phức, tính mạng là quan trọng. Tên lừa đảo miệng quạ đen ngươi nói thử xem.

- Ài, cái gọi là ông trời có đức tính hiếu sinh. Tuy ngươi là loại chẳng ra gì nhưng rốt cuộc cũng là một mạng người. Con sâu con kiến còn muốn sống, huống chi con người? Thôi được rồi, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng.

Bình thường, nếu có kẻ nào dám nói như vậy với Độc Giác Long thì cái bàn tay to như cái quạt kia đã tát tới rồi. Nhưng Độc Giác Long lúc này lại ngoan ngoãn như cừu non, rửa tai lắng nghe.

- Đường đó ở phía Đông, ngươi cứ đi về phía Đông tìm một nơi kín đáo ẩn náu, không được gặp người khác. Hàng ngày chỉ được ăn một bữa cơm, mà chỉ được ăn đồ chay, đồ tanh phải kỵ hoàn toàn. Nhớ là sau khi ẩn nấp không được gặp người khác. Nếu có nhìn thấy người thì phải lập tức quay người đi không được nói chuyện, càng không được gây chuyện thị phi. Nếu không đó chính là lúc của tai họa đổ máu!

Độc Giác Long há miệng ra để thở, sắc mặt căng thẳng, gật đầu lia lịa.

- Ăn chay, không được gặp ai, rượu thịt kỵ hết…

Vừa nhắc lại lời của Lý Bố Y, ruột nóng như lửa đốt, Độc Giác Long lầm bầm:

- Ẩn nấp kiểu này đúng là lấy nửa cái mạng của ta rồi. Nhưng nửa cái mạng vẫn tốt hơn một cái mạng. Chỉ là không biết cần ẩn nấp bao nhiêu ngày?

- Bao nhiêu ngày? Ngươi đừng tưởng bở. Không phải tính bằng ngày mà là bằng năm. Khoảng tám đến mười năm thì sẽ không có chuyện lớn xảy ra. Nhưng sau khi ngươi ra ngoài thì phải an phận thủ thường. Không được có những hành động chèn ép mọi người nữa. Nếu không, tai họa đổ máu trở lại, lúc đó thần tiên cũng không cứu được ngươi…

Độc Giác Long vốn có ý phản bác, nhưng vừa nghe mấy chữ ‘thần tiên cũng không cứu được’ thì chút tâm lý tức giận ban đầu hoàn toàn sụp đổ. Kỳ lạ là hắn còn chủ động lấy ra một túi bạc cung kính để xuống, đẩy đám người ra rồi chạy đi như bay.

Lý Bố Y đắc ý vô cùng, nhìn bóng dáng của Độc Giác Long với ánh mắt cổ quái. Tần Vô Song nhìn thì biết ngay những lời đằng sau của Lý Bố Y là dọa cho tên kia một trận, nhưng vô hình chung đã trừ hại cho dân.

Lúc này Tần Vô Song lại có chút cảm giác kính trọng. Dù động cơ Lý Bố Y cứ bám lấy Tần Vô Song là gì thì ít nhất hắn cũng có bản lĩnh thật sự. Sống hai kiếp rồi nhưng Tần Vô Song cũng chưa nghe nói có cách nhìn đường chỉ tay mà tính được giờ sinh thần diệu như vậy.

- Còn ai muốn xem nữa không?

Lý Bố Y hắng giọng:

- Người cuối cùng. Sau ba người, dù tiền công nghìn vàng cũng đừng mong ta xem cho.

Hắn nhìn Tần Vô Song cười cười:

- Đương nhiên, trừ huynh đài này ra.

Tần Vô Song vẫn luôn bàng quan, nghe khẩu khí đó của Lý Bố Y cũng không kìm được mà bật cười. Lý Bố Y nhìn có vẻ không có ác ý, nhưng hành động của hắn là có ý đồ gì, Tần Vô Song vẫn không đoán ra được.

Nếu đã không hiểu thì chi bằng cứ xem tiếp, tùy cơ mà hành sự, xem xem Lý Bố Y rốt cuộc muốn làm gì.

Lý Bố Y có hai ví dụ kia lập tức đã chinh phục được toàn bộ người xem, đúng là thần toán, là thần tiên sống à! Xem đâu là chuẩn đấy, nhân vật như vậy xem mệnh miễn phí, không tranh thủ cơ hội thì không phải não có vấn đề sao?

Ai ai cũng thấy tiếc ban đầu không tranh thủ, tự nhiên phí mất hai suất.

Suất thứ ba là một lão thái thái tóc bạc phơ, quần áo rách rưới, gương mặt xanh xao, giống như một người ăn mày, khoảng sáu bảy mươi tuổi, đi lại cũng run rẩy, chống gậy đi tới thì được Lý Bố Y chọn.

Sau khi nhìn đường chỉ tay, Lý Bố Y chau mày:

- Không đúng, lão thái thái, rái tai thái thái dày rộng, sống mũi cao, chỉ tay rõ ràng, theo lý mà nói thì là mệnh phú quý, sao lại ra nông nỗi này?

Lại xem một lúc nữa, sau khi nói ra giờ sinh tháng đẻ, lão thái thái cũng ngạc nhiên vô cùng, run rẩy nói:

- Tiên sinh, ta từ quê lưu lạc đến kinh thành tìm con trai. Nay đã bốn năm năm rồi, phú quý gì chứ, ta không mong, chỉ hi vọng trước khi lâm chung được gặp con trai một lần!

Lý Bố Y gật đầu rồi bỗng bật cười:

- Lão thái thái có mệnh phú quý nửa đời sau. Sau năm mươi tuổi có một tai họa. Sau khi qua đi thì sẽ là mệnh phú quý. Lão thái thái cứ đợi đi, phúc duyên đến rồi. Ta muốn hỏi quý tính đại danh con trai thái thái?

- Họ Triệu, tên Chí Cao.

- Triệu Chí Cao?

Một trong số những người đứng xung quanh kêu lên:

- Đó không phải đương triều Tể tướng gia sao?

- Đúng thế, nhắc đến Triệu Tướng quốc, đúng là ngài tìm mẹ khắp nơi. Lão thái thái rời quê mấy năm rồi? Triệu Tướng quốc tìm mẹ ít nhất ba năm nay rồi. Chuyện này ở Ngân Diệp Quốc có rất nhiều người biết!

- Triệu Tướng quốc? Con trai Chí Cao của ta là Tướng quốc sao?

Lão thái thái sững sờ.

Lý Bố Y mỉm cười:

- Đây là thiện duyên, ai có lòng tốt hãy đưa lão thái thái đến phủ Tướng quốc, tiền thưởng chắc chắn rất hậu hỉ, ha ha…

Rồi hắn đứng dậy nói với Tần Vô Song:

- Huynh đài, hôm nay đến đây thôi. Tin hay không là ở huynh thôi.

Tần Vô Song nói:

- Ta tin ngươi. Nhưng ta không hiểu, chúng sinh nhiều như vậy, sao tiên sinh lại chỉ muốn xem mệnh cho ta?

- Chỉ vì tên của huynh đài ta tính mãi mà không thể ra được mệnh cách của huynh đài. Tính hiếu kỳ hại chết người đấy! Nếu không phải thiên sinh dị nhân, lẽ nào lại không tính ra được?

Lý Bố Y cảm thán, lắc lắc tấm biển định đi. Lần này lại đến lượt lòng hiếu kỳ của Tần Vô Song nổi lên:

- Lý tiên sinh xin dừng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khí Trùng Tinh Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook