Chương 561: La Nghị!
Lê Thiên
27/03/2013
Ba chữ Tần Vô Song từ miệng La Thông Thiên nói ra, thật sự là cảm xúc lẫn lộn. Cho dù hắn đã cố gắng đè nén khống chế tình tự của mình, nhưng một loạt biến cố liên tiếp, khiến ba chữ ‘Tần Vô Song’ quả thực trở thành ma chú đáng sợ, loại cừu hận lớn dần theo từng ngày này, khiến người đứng đầu một tông như La Thông Thiên cũng không cách nào bình tĩnh tự nhiên.
- Đại Đạo tôn. Tần Vô Song đó…
Điền Minh Sơn hiển nhiên có chút khó tiếp nhận được hiện thực như vậy.
La Hoành Dã cũng hồ nghi hỏi:
- Đại Đạo tôn, Tần Vô Song đó, dưới sự truy sát dọc đường của Đạo Trường, căn bản không có chỗ nào ẩn trốn, sao hắn có thể có can đảm đánh tới Thần Chiếu Phủ được?
Nghi vấn đồng dạng, trong lòng mỗi người ít nhiều đều có một chút. Nếu nói người trẻ tuổi của các quốc gia nhân loại đó có thể khiến La Thiên Đạo Trường chật vật không chịu nổi như vậy, thì có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức, kinh nghiệm của bọn họ. Trong mắt bọn họ, các quốc gia nhân loại chính là nơi yếu nhược, căn bản không lọt được vào trong tầm mắt của bọn họ.
La Thông Thiên bây giờ có nỗi khổ mà nói không ra, từ chỗ Đan Hà Phủ đã bắt đầu để ý đến manh mối, mấu chốt của chuyện này, nằm ở Lỗ Tiên Lâu.
- La Nghị!
La Nghị được gọi đúng tên, không khỏi run rẩy một trận trong lòng, cẩn thận từ trong đám người đi ra, ấp úng kêu lên một tiếng:
- Đại Đạo tôn.
- Ở Đô thành của Đan Hà Phủ, Lỗ Tiên Lâu rút cuộc đã đưa thứ gì cho tên thanh niên đó?
La Nghị mặt buồn rười ruợi:
- Đại Đạo tôn, lúc đó uy áp của Lỗ Tiên Lâu quá nặng, ép ta không dám lại gần, ta không cách nào nhìn thấy bọn họ rút cuộc giở thủ đoạn gì. Nhưng ta nghe Lỗ Tiên Lâu lớn tiếng quát tên kia, hình như là tên đó kêu Lỗ Tiên Lâu chế luyện linh phù gì đó, nhưng không có tiền trả thù lao.
La Thông Thiên sắc mặt vô cùng khó coi:
- Lỗ Tiên Lâu, Lỗ Tiên Lâu… Không ngờ đến lúc ngươi sắp chết còn mang phiền phức đến cho ta!
La Thông Thiên không phải là La Nghị, hắn và Lỗ Tiên Lâu là kẻ thù lâu đời, đối với tình huống của Lỗ Tiên Lâu hắn biết rất rõ ràng. Lỗ Tiên Lâu trách mắng gã thanh niên đó, tất nhiên là hành động che mắt kẻ địch mà thôi.
La Nghị há to miệng, không dám nói gì cả, lén lút lui trở về.
- Gã thanh niên đó, nhất định là do Lỗ Tiên Lâu sắp xếp! Lỗ Tiên Lâu cả đời là kẻ thù của ta, chỉ có hắn, mới có thể biết nhiều bí mật của La Thiên Đạo Trường như vậy, cũng chỉ có hắn, mới có thể dẫn dắt tên tiểu tử đó xông vào Thần Chiếu Phủ. Có lẽ, Lỗ Tiên Lâu còn đưa cho hắn rất nhiều thứ, để tiểu tử đó có đủ tự tin xông vào La Thiên Đạo Trường!
- Đại Đạo tôn, vậy người giết chết bốn vị Trưởng lão La Triển ở trấn Triêu Dương chính là bọn người Tần Vô Song sao?
- Trấn Triêu Dương, chính là cửa đột phá của bọn chúng!
La Thông Thiên cuối cùng cũng đem manh mối này lôi ra, tiếp tục nói:
- Đột phá được trấn Triêu Dương, bọn chúng khẳng định sẽ tiến thẳng đến Thần Chiếu Phủ. Chỉ hận chúng ta đều cảm thấy hắn nhất định sẽ lao tới nhờ cậy Tần gia Thiên Đế Sơn. Chúng ta đã đánh giá thấp dũng khí của tên tiểu tử này. Càng không ngờ hắn lại dám xông vào Thần Chiếu Phủ.
- Nói như vậy, đi tìm Tả phú hộ Tả Ngọc Đình, mượn danh nghĩa của Tả phú hộ, tiến nhập vào Thiên Dương Sơn, tiến vào biệt viện Trúc Hải, đều là tiểu tử đó một tay bày ra sao?
- Thật đáng sợ, tên Tần Vô Song đó, thật sự là yêu nghiệt sao? Đại Đạo tôn, bây giờ toàn bộ Hiên Viên Khâu, có thể đều đang nhìn chúng ta chê cười? Một tên tiểu tử của các quốc gia nhân loại, hai mươi tuổi đầu, lại dám làm La Thiên Đạo Trường chúng ta thảm hại như vậy.
Một luồng sát khí nghiêm nghị từ trong mắt La Thông Thiên bắn ra:
- Chuyện đến nước này, chúng ta càng không còn đường quay đầu để đi. Các ngươi cảm thấy, chuyện này còn có thể để yên không?
Giết La Đĩnh, hủy sơn môn, bất cứ chuyện cừu hận nào đều vô cùng sỉ nhục. Đặc biệt là sau khi sơn môn bị hủy, nếu La Thiên Đạo Trường thờ ơ lãnh đạm, vậy La Thiên Đạo Trường cũng không cần lăn lộn ở Hiên Viên Khâu nữa.
La Hoành Dã lại nói:
- Chư vị, ta cuối cùng còn có một nghi vấn, tính tình của Tả Ngọc Đình đó ta không nói làm gì, nhưng Trưởng lão La Dương, là người có tính cách cực kỳ mạnh, vô cùng hiếu thắng. Cho dù hắn bị Tần Vô Song đánh bại, có lẽ cũng không đến mức phản bội lại La Thiên Đạo Trường. Tại sao từ Tả phú hộ, đến Trưởng lão La Dương, giống như đều một lòng hướng về, tận lực vì tên tiểu tử đó mà bán mạng chứ?
La Thông Thiên cười lạnh nói:
- Lỗ Tiên Lâu quỷ kế đa đoan, khẳng định phát minh ra độc vật mê hoặc tâm thần gì rồi, bằng không, La Dương sao có thể bị một tên tiểu tử bên ngoài kích động được?
- Chỉ sợ đúng là như vậy!
La Hoành Dã thở dài một tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người La Thông Thiên. Bây giờ, tất cả manh mối đều đã được tìm ra, hơn nữa còn lại rất rõ ràng. Mấu chốt nhất là, bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Phái chủ hòa giống như Pháp vương Kim Tu, dù sao cũng chiếm số ít. Hơn nữa chuyện đã phát triển đến trình độ này, Pháp vương Kim Tu cũng hiểu không có khả năng giảng hòa với Tần Vô Song.
Dù sao, cơ nghiệp truyền thừa vạn năm của La Thiên Đạo Trường tựa hồ bị hủy diệt trong chốc lát, quan trọng là, không biết đến lúc nào mới có thể xây dựng lại được rầm rộ như trước đó.
- Chư vị, những lời vừa rồi của Kim Tu, các ngươi cũng nghe thấy rồi. Tránh để các ngươi nói ta không nghe lời khuyên bảo, bây giờ, ta sẽ cho các ngươi cơ hội, nói thoải mái đi! Đem những gì trong lòng các ngươi muốn nói, toàn bộ nói hết ra. La Thiên Đạo Trường, nên làm như thế nào, mỗi người các ngươi đều có tư cách, cũng có nghĩa vụ bày mưu tính kế!
La Thông Thiên khó khăn lắm mới nói ra được những lời rộng lượng như vậy, đem tất cả tình tự chế ngự lại, dùng một loại khẩu khí vô cùng ôn hòa mà nói.
Mọi người đều chần chờ, hiển nhiên, bọn họ vẫn chưa thăm dò được tâm tư của Đại Đạo tôn La Thông Thiên, không biết đây có phải là nói hờn mát hay không.
La Hoành Dã cười khổ nói:
- Đại Đạo tôn, ta cảm thấy chủ ý vẫn nên do ngươi quyết định.
- Ta quyết định, cũng không xung đột với phát biểu kiến nghị của các ngươi. Lão Nhị, chi bằng ngươi nói trước đi.
Địa vị của La Hoành Dã ở La Thiên Đạo Trường xem như là siêu nhiên, là sự tồn tại không nhiều trong đại bộ phận trường hợp có thể ngang vai ngang vế với La Thông Thiên.
Lập tức gật gật đầu:
- Vậy ta nói trước mấy câu. Chuyện đã đến bước này, ta cũng không muốn nói ra những lời chán nản gì cả, cũng không muốn nói những lời khách sáo gì cả. Ta chỉ muốn nói, tai họa lần này, mặc dù rất thảm trọng, nhưng cái gọi là cơ hội trong họa có phúc, trong phúc có họa cũng không phải không có.
Lời này lập tức thu hút lực chú ý của mọi người, còn có thể trong họa có phúc sao?
La Thông Thiên cũng cười nói:
- Lão Nhị, cơ hội ở đâu, ngươi nói xem nào.
- Đại Đạo tôn, ngươi xem. Mệnh mạch của Thiên Dương Sơn, đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, nếu xây dựng lại không biết cần bao lâu. Những dãy núi đổ nát cũng căn bản không thể dựng lên một lần nữa. Hơn nữa một khi linh mạch bị phá hủy, giá trị xây dựng lại nơi này lớn thế nào, vẫn là con số chưa biết được.
- Lão Nhị, nói như vậy lẽ nào ngươi cảm thấy chúng ta nên vứt bỏ cơ nghiệp này sao?
La Hoành Dã mỉm cười nói:
- Nếu có lựa chọn tốt, tại sao không chọn chứ?
Trong mắt La Thông Thiên nhiệt mang chợt lóe, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Ngươi muốn nói đến Thiên Đế Sơn?
- Đúng, chính là Thiên Đế Sơn!
La Hoành Dã nghiêm nghị nói:
- Nếu Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào cảnh giới Thần đạo, vậy Thiên Đế Sơn đó, chúng ta chưa chắc không có tư cách đi khiêu chiến một chút!
- Hiên Viên Khâu hiện tại, giữa các thế lực nhị lưu, thực lực không sai biệt nhiều lắm. Mặc dù lần này chúng ta tổn thất rất nhiều Đệ tử Trung tâm, và bộ phận Trưởng lão đều bị chôn vùi bên trong. Nhưng số lượng cao thủ của chúng ta tuyệt đối cũng không giảm bớt. Thế lực nhị lưu, trước mắt căn bản không có Thần đạo cường giả. Nếu Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả, lập tức sẽ tấn thăng lên thế lực nhất lưu! Ở Hiên Viên Khâu, thế lực nhất lưu chỉ có mười hai nhà. Ngoài tám môn Thiên Đế Sơn, còn có bốn nhà mà thôi.
La Hoành Dã đem thế lực của Hiên Viên Khâu, thuộc như lòng bàn tay, liệt kê ra rõ ràng, tiếp tục nói:
- Giả thiết Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả, vậy thì chúng ta chính là thế lực nhất lưu nhà thứ mười ba! Nếu La Thiên Đạo Trường có thể trong liên quân đả kích Tần gia Thiên Đế Sơn, xuất ra sức mạnh đủ dùng, Lôi Đình Tông, Thiên Phạt Sơn Trang, chắc chắn sẽ ủng hộ La Thiên Đạo Trường chúng ta nhập vào Thiên Đế Sơn, thay thế địa vị của Tần gia Thiên Đế Sơn!
Trung tâm của vấn đề, đã được điểm ra. Tất cả mọi người, đều gật gật đầu có chút suy nghĩ. Trên thực tế, cho dù không có tầng nhân tố Tần Vô Song, La Thiên Đạo Trường cũng luôn mưu đồ chuyện này, muốn thay thế địa vị của Tần gia Thiên Đế Sơn ở Thiên Đế Sơn.
Nếu có thể tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, vậy cơ nghiệp nhỏ bé Thiên Dương Sơn. Có gì mà không vứt bỏ được chứ?
La Thông Thiên cũng bị những lời này của La Hoành Dã kích động đến huyết dịch sôi trào. Trầm ngâm nói:
- Thiên Dương Sơn bị hủy, xem ra thật sự giống như Lão Nhị đã nói, chỉ là một kỳ ngộ. Kỳ ngộ nhân họa được phúc! Chư vị, so sánh Thiên Đế Sơn với Thiên Dương Sơn, lựa chọn như thế nào, không cần ta phải giải thích chứ?
Nếu có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, vậy còn lời gì để nói? Tám môn Thiên Đế Sơn, đó là trung tâm tuyệt đối của Hiên Viên Khâu, là tồn tại đỉnh cao không cần phải tranh luận.
- Đại Đạo tôn, nếu có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, tin rằng liệt tổ liệt tông của La Thiên Đạo Trường nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng, tuyệt đối sẽ không trách cứ chúng ta đã phá hủy cơ nghiệp của La Thiên Đạo Trường!
- Đúng vậy, đây là một cơ hội tốt để lấy công chuộc tội! Đại Đạo tôn, tình cảnh hiện nay của chúng ta, xây dựng lại Thiên Dương Sơn căn bản không có ý nghĩa gì, cũng không có khả năng hoàn thành. Vậy chi bằng thay đổi. Cái gọi là dựa vào thủ đoạn nguy hiểm để đoạt lấy thành quả!
Khóe miệng La Thông Thiên hiện lên một nụ cười khoái trá, xem ra, Thiên Đế Sơn vẫn có lực hấp dẫn đủ lớn đối với mọi người. Vì chí nguyện to lớn này, cho dù kêu người ta đi liều mạng, cũng tuyệt đối không có ai lùi bước.
Nếu thật sự có thể tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, mất đi cơ nghiệp tổ tông, thì sao có thể nói là đắc tội gì? Chỉ có thể nói là người tới chỗ cao hơn mà thôi!
La Hoành Dã trái lại rất thờ ơ nói:
- Đại Đạo tôn, tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, chỉ là một mục tiêu. Cơ nghiệp của Thiên Dương Sơn, cũng không thể hoang phế. Bất luận như thế nào, cho dù Thiên Dương Sơn bị phá hủy, chung quy cũng là địa bàn của chúng ta. Có thể để chúng ta tiến lui có cứ điểm. Thiên Dương Sơn vẫn cần xây dựng lại. Như vậy, chúng ta mới có thể có đường tiến lui.
La Thông Thiên bản thân cũng sâu sắc cho rằng như vậy:
- Lão Nhị nói rất có đạo lý. Xây dựng lại Thiên Dương Sơn, mấu chốt ở chỗ tấm Trấn Ma Thạch Bia. Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đều tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc xem tình hình. Kim Tu, Trùng Quang, hai người các ngươi, tiếp tục phụ trách trông coi trong Thiên Dương Sơn. Bất luận như thế nào, phải bắt được La Dương đem về quy án!
Pháp vương Kim Tu trong lòng vẫn có một tảng đá lớn đè xuống, nghe khẩu khí này của Đại Đạo tôn, có lẽ sẽ không truy cứu tội danh trước đó của hắn. An nguy cá nhân tạm thời không cần lo lắng nữa. Nhưng thấy bộ dạng khí phách phấn chấn của La Thông Thiên, trong lòng Pháp vương Kim Tu vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Tiến vào chiếm giữ Thiên Đế Sơn, cho dù mọi người đều ôm ấp hy vọng, hắn vẫn cảm thấy chuyện này cũng không dễ dàng như mọi người tưởng tượng.
Đặc biệt là trở thành kẻ địch của Tần gia Thiên Đế Sơn, rút cuộc hắn vẫn cảm thấy, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt. Bất luận như thế nào, lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa to. Đã từng là gia tộc Thiên Đế, bây giờ dù sa sút, nhưng há có thể là loại mà thế lực nhị lưu bọn họ có thể mạo phạm sao?
Nhưng mà, lúc này hắn cũng không thể làm mọi người cụt hứng, hắn cũng biết, nếu hắn không thể đạt được sự công nhận của mọi người, chỉ có thể yên lặng đi chấp hành nhiệm vụ được phân phối cho hắn
- Đại Đạo tôn. Tần Vô Song đó…
Điền Minh Sơn hiển nhiên có chút khó tiếp nhận được hiện thực như vậy.
La Hoành Dã cũng hồ nghi hỏi:
- Đại Đạo tôn, Tần Vô Song đó, dưới sự truy sát dọc đường của Đạo Trường, căn bản không có chỗ nào ẩn trốn, sao hắn có thể có can đảm đánh tới Thần Chiếu Phủ được?
Nghi vấn đồng dạng, trong lòng mỗi người ít nhiều đều có một chút. Nếu nói người trẻ tuổi của các quốc gia nhân loại đó có thể khiến La Thiên Đạo Trường chật vật không chịu nổi như vậy, thì có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức, kinh nghiệm của bọn họ. Trong mắt bọn họ, các quốc gia nhân loại chính là nơi yếu nhược, căn bản không lọt được vào trong tầm mắt của bọn họ.
La Thông Thiên bây giờ có nỗi khổ mà nói không ra, từ chỗ Đan Hà Phủ đã bắt đầu để ý đến manh mối, mấu chốt của chuyện này, nằm ở Lỗ Tiên Lâu.
- La Nghị!
La Nghị được gọi đúng tên, không khỏi run rẩy một trận trong lòng, cẩn thận từ trong đám người đi ra, ấp úng kêu lên một tiếng:
- Đại Đạo tôn.
- Ở Đô thành của Đan Hà Phủ, Lỗ Tiên Lâu rút cuộc đã đưa thứ gì cho tên thanh niên đó?
La Nghị mặt buồn rười ruợi:
- Đại Đạo tôn, lúc đó uy áp của Lỗ Tiên Lâu quá nặng, ép ta không dám lại gần, ta không cách nào nhìn thấy bọn họ rút cuộc giở thủ đoạn gì. Nhưng ta nghe Lỗ Tiên Lâu lớn tiếng quát tên kia, hình như là tên đó kêu Lỗ Tiên Lâu chế luyện linh phù gì đó, nhưng không có tiền trả thù lao.
La Thông Thiên sắc mặt vô cùng khó coi:
- Lỗ Tiên Lâu, Lỗ Tiên Lâu… Không ngờ đến lúc ngươi sắp chết còn mang phiền phức đến cho ta!
La Thông Thiên không phải là La Nghị, hắn và Lỗ Tiên Lâu là kẻ thù lâu đời, đối với tình huống của Lỗ Tiên Lâu hắn biết rất rõ ràng. Lỗ Tiên Lâu trách mắng gã thanh niên đó, tất nhiên là hành động che mắt kẻ địch mà thôi.
La Nghị há to miệng, không dám nói gì cả, lén lút lui trở về.
- Gã thanh niên đó, nhất định là do Lỗ Tiên Lâu sắp xếp! Lỗ Tiên Lâu cả đời là kẻ thù của ta, chỉ có hắn, mới có thể biết nhiều bí mật của La Thiên Đạo Trường như vậy, cũng chỉ có hắn, mới có thể dẫn dắt tên tiểu tử đó xông vào Thần Chiếu Phủ. Có lẽ, Lỗ Tiên Lâu còn đưa cho hắn rất nhiều thứ, để tiểu tử đó có đủ tự tin xông vào La Thiên Đạo Trường!
- Đại Đạo tôn, vậy người giết chết bốn vị Trưởng lão La Triển ở trấn Triêu Dương chính là bọn người Tần Vô Song sao?
- Trấn Triêu Dương, chính là cửa đột phá của bọn chúng!
La Thông Thiên cuối cùng cũng đem manh mối này lôi ra, tiếp tục nói:
- Đột phá được trấn Triêu Dương, bọn chúng khẳng định sẽ tiến thẳng đến Thần Chiếu Phủ. Chỉ hận chúng ta đều cảm thấy hắn nhất định sẽ lao tới nhờ cậy Tần gia Thiên Đế Sơn. Chúng ta đã đánh giá thấp dũng khí của tên tiểu tử này. Càng không ngờ hắn lại dám xông vào Thần Chiếu Phủ.
- Nói như vậy, đi tìm Tả phú hộ Tả Ngọc Đình, mượn danh nghĩa của Tả phú hộ, tiến nhập vào Thiên Dương Sơn, tiến vào biệt viện Trúc Hải, đều là tiểu tử đó một tay bày ra sao?
- Thật đáng sợ, tên Tần Vô Song đó, thật sự là yêu nghiệt sao? Đại Đạo tôn, bây giờ toàn bộ Hiên Viên Khâu, có thể đều đang nhìn chúng ta chê cười? Một tên tiểu tử của các quốc gia nhân loại, hai mươi tuổi đầu, lại dám làm La Thiên Đạo Trường chúng ta thảm hại như vậy.
Một luồng sát khí nghiêm nghị từ trong mắt La Thông Thiên bắn ra:
- Chuyện đến nước này, chúng ta càng không còn đường quay đầu để đi. Các ngươi cảm thấy, chuyện này còn có thể để yên không?
Giết La Đĩnh, hủy sơn môn, bất cứ chuyện cừu hận nào đều vô cùng sỉ nhục. Đặc biệt là sau khi sơn môn bị hủy, nếu La Thiên Đạo Trường thờ ơ lãnh đạm, vậy La Thiên Đạo Trường cũng không cần lăn lộn ở Hiên Viên Khâu nữa.
La Hoành Dã lại nói:
- Chư vị, ta cuối cùng còn có một nghi vấn, tính tình của Tả Ngọc Đình đó ta không nói làm gì, nhưng Trưởng lão La Dương, là người có tính cách cực kỳ mạnh, vô cùng hiếu thắng. Cho dù hắn bị Tần Vô Song đánh bại, có lẽ cũng không đến mức phản bội lại La Thiên Đạo Trường. Tại sao từ Tả phú hộ, đến Trưởng lão La Dương, giống như đều một lòng hướng về, tận lực vì tên tiểu tử đó mà bán mạng chứ?
La Thông Thiên cười lạnh nói:
- Lỗ Tiên Lâu quỷ kế đa đoan, khẳng định phát minh ra độc vật mê hoặc tâm thần gì rồi, bằng không, La Dương sao có thể bị một tên tiểu tử bên ngoài kích động được?
- Chỉ sợ đúng là như vậy!
La Hoành Dã thở dài một tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người La Thông Thiên. Bây giờ, tất cả manh mối đều đã được tìm ra, hơn nữa còn lại rất rõ ràng. Mấu chốt nhất là, bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Phái chủ hòa giống như Pháp vương Kim Tu, dù sao cũng chiếm số ít. Hơn nữa chuyện đã phát triển đến trình độ này, Pháp vương Kim Tu cũng hiểu không có khả năng giảng hòa với Tần Vô Song.
Dù sao, cơ nghiệp truyền thừa vạn năm của La Thiên Đạo Trường tựa hồ bị hủy diệt trong chốc lát, quan trọng là, không biết đến lúc nào mới có thể xây dựng lại được rầm rộ như trước đó.
- Chư vị, những lời vừa rồi của Kim Tu, các ngươi cũng nghe thấy rồi. Tránh để các ngươi nói ta không nghe lời khuyên bảo, bây giờ, ta sẽ cho các ngươi cơ hội, nói thoải mái đi! Đem những gì trong lòng các ngươi muốn nói, toàn bộ nói hết ra. La Thiên Đạo Trường, nên làm như thế nào, mỗi người các ngươi đều có tư cách, cũng có nghĩa vụ bày mưu tính kế!
La Thông Thiên khó khăn lắm mới nói ra được những lời rộng lượng như vậy, đem tất cả tình tự chế ngự lại, dùng một loại khẩu khí vô cùng ôn hòa mà nói.
Mọi người đều chần chờ, hiển nhiên, bọn họ vẫn chưa thăm dò được tâm tư của Đại Đạo tôn La Thông Thiên, không biết đây có phải là nói hờn mát hay không.
La Hoành Dã cười khổ nói:
- Đại Đạo tôn, ta cảm thấy chủ ý vẫn nên do ngươi quyết định.
- Ta quyết định, cũng không xung đột với phát biểu kiến nghị của các ngươi. Lão Nhị, chi bằng ngươi nói trước đi.
Địa vị của La Hoành Dã ở La Thiên Đạo Trường xem như là siêu nhiên, là sự tồn tại không nhiều trong đại bộ phận trường hợp có thể ngang vai ngang vế với La Thông Thiên.
Lập tức gật gật đầu:
- Vậy ta nói trước mấy câu. Chuyện đã đến bước này, ta cũng không muốn nói ra những lời chán nản gì cả, cũng không muốn nói những lời khách sáo gì cả. Ta chỉ muốn nói, tai họa lần này, mặc dù rất thảm trọng, nhưng cái gọi là cơ hội trong họa có phúc, trong phúc có họa cũng không phải không có.
Lời này lập tức thu hút lực chú ý của mọi người, còn có thể trong họa có phúc sao?
La Thông Thiên cũng cười nói:
- Lão Nhị, cơ hội ở đâu, ngươi nói xem nào.
- Đại Đạo tôn, ngươi xem. Mệnh mạch của Thiên Dương Sơn, đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, nếu xây dựng lại không biết cần bao lâu. Những dãy núi đổ nát cũng căn bản không thể dựng lên một lần nữa. Hơn nữa một khi linh mạch bị phá hủy, giá trị xây dựng lại nơi này lớn thế nào, vẫn là con số chưa biết được.
- Lão Nhị, nói như vậy lẽ nào ngươi cảm thấy chúng ta nên vứt bỏ cơ nghiệp này sao?
La Hoành Dã mỉm cười nói:
- Nếu có lựa chọn tốt, tại sao không chọn chứ?
Trong mắt La Thông Thiên nhiệt mang chợt lóe, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Ngươi muốn nói đến Thiên Đế Sơn?
- Đúng, chính là Thiên Đế Sơn!
La Hoành Dã nghiêm nghị nói:
- Nếu Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào cảnh giới Thần đạo, vậy Thiên Đế Sơn đó, chúng ta chưa chắc không có tư cách đi khiêu chiến một chút!
- Hiên Viên Khâu hiện tại, giữa các thế lực nhị lưu, thực lực không sai biệt nhiều lắm. Mặc dù lần này chúng ta tổn thất rất nhiều Đệ tử Trung tâm, và bộ phận Trưởng lão đều bị chôn vùi bên trong. Nhưng số lượng cao thủ của chúng ta tuyệt đối cũng không giảm bớt. Thế lực nhị lưu, trước mắt căn bản không có Thần đạo cường giả. Nếu Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả, lập tức sẽ tấn thăng lên thế lực nhất lưu! Ở Hiên Viên Khâu, thế lực nhất lưu chỉ có mười hai nhà. Ngoài tám môn Thiên Đế Sơn, còn có bốn nhà mà thôi.
La Hoành Dã đem thế lực của Hiên Viên Khâu, thuộc như lòng bàn tay, liệt kê ra rõ ràng, tiếp tục nói:
- Giả thiết Đại Đạo tôn có thể tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả, vậy thì chúng ta chính là thế lực nhất lưu nhà thứ mười ba! Nếu La Thiên Đạo Trường có thể trong liên quân đả kích Tần gia Thiên Đế Sơn, xuất ra sức mạnh đủ dùng, Lôi Đình Tông, Thiên Phạt Sơn Trang, chắc chắn sẽ ủng hộ La Thiên Đạo Trường chúng ta nhập vào Thiên Đế Sơn, thay thế địa vị của Tần gia Thiên Đế Sơn!
Trung tâm của vấn đề, đã được điểm ra. Tất cả mọi người, đều gật gật đầu có chút suy nghĩ. Trên thực tế, cho dù không có tầng nhân tố Tần Vô Song, La Thiên Đạo Trường cũng luôn mưu đồ chuyện này, muốn thay thế địa vị của Tần gia Thiên Đế Sơn ở Thiên Đế Sơn.
Nếu có thể tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, vậy cơ nghiệp nhỏ bé Thiên Dương Sơn. Có gì mà không vứt bỏ được chứ?
La Thông Thiên cũng bị những lời này của La Hoành Dã kích động đến huyết dịch sôi trào. Trầm ngâm nói:
- Thiên Dương Sơn bị hủy, xem ra thật sự giống như Lão Nhị đã nói, chỉ là một kỳ ngộ. Kỳ ngộ nhân họa được phúc! Chư vị, so sánh Thiên Đế Sơn với Thiên Dương Sơn, lựa chọn như thế nào, không cần ta phải giải thích chứ?
Nếu có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, vậy còn lời gì để nói? Tám môn Thiên Đế Sơn, đó là trung tâm tuyệt đối của Hiên Viên Khâu, là tồn tại đỉnh cao không cần phải tranh luận.
- Đại Đạo tôn, nếu có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, tin rằng liệt tổ liệt tông của La Thiên Đạo Trường nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng, tuyệt đối sẽ không trách cứ chúng ta đã phá hủy cơ nghiệp của La Thiên Đạo Trường!
- Đúng vậy, đây là một cơ hội tốt để lấy công chuộc tội! Đại Đạo tôn, tình cảnh hiện nay của chúng ta, xây dựng lại Thiên Dương Sơn căn bản không có ý nghĩa gì, cũng không có khả năng hoàn thành. Vậy chi bằng thay đổi. Cái gọi là dựa vào thủ đoạn nguy hiểm để đoạt lấy thành quả!
Khóe miệng La Thông Thiên hiện lên một nụ cười khoái trá, xem ra, Thiên Đế Sơn vẫn có lực hấp dẫn đủ lớn đối với mọi người. Vì chí nguyện to lớn này, cho dù kêu người ta đi liều mạng, cũng tuyệt đối không có ai lùi bước.
Nếu thật sự có thể tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, mất đi cơ nghiệp tổ tông, thì sao có thể nói là đắc tội gì? Chỉ có thể nói là người tới chỗ cao hơn mà thôi!
La Hoành Dã trái lại rất thờ ơ nói:
- Đại Đạo tôn, tiến nhập vào Thiên Đế Sơn, chỉ là một mục tiêu. Cơ nghiệp của Thiên Dương Sơn, cũng không thể hoang phế. Bất luận như thế nào, cho dù Thiên Dương Sơn bị phá hủy, chung quy cũng là địa bàn của chúng ta. Có thể để chúng ta tiến lui có cứ điểm. Thiên Dương Sơn vẫn cần xây dựng lại. Như vậy, chúng ta mới có thể có đường tiến lui.
La Thông Thiên bản thân cũng sâu sắc cho rằng như vậy:
- Lão Nhị nói rất có đạo lý. Xây dựng lại Thiên Dương Sơn, mấu chốt ở chỗ tấm Trấn Ma Thạch Bia. Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đều tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc xem tình hình. Kim Tu, Trùng Quang, hai người các ngươi, tiếp tục phụ trách trông coi trong Thiên Dương Sơn. Bất luận như thế nào, phải bắt được La Dương đem về quy án!
Pháp vương Kim Tu trong lòng vẫn có một tảng đá lớn đè xuống, nghe khẩu khí này của Đại Đạo tôn, có lẽ sẽ không truy cứu tội danh trước đó của hắn. An nguy cá nhân tạm thời không cần lo lắng nữa. Nhưng thấy bộ dạng khí phách phấn chấn của La Thông Thiên, trong lòng Pháp vương Kim Tu vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Tiến vào chiếm giữ Thiên Đế Sơn, cho dù mọi người đều ôm ấp hy vọng, hắn vẫn cảm thấy chuyện này cũng không dễ dàng như mọi người tưởng tượng.
Đặc biệt là trở thành kẻ địch của Tần gia Thiên Đế Sơn, rút cuộc hắn vẫn cảm thấy, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt. Bất luận như thế nào, lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa to. Đã từng là gia tộc Thiên Đế, bây giờ dù sa sút, nhưng há có thể là loại mà thế lực nhị lưu bọn họ có thể mạo phạm sao?
Nhưng mà, lúc này hắn cũng không thể làm mọi người cụt hứng, hắn cũng biết, nếu hắn không thể đạt được sự công nhận của mọi người, chỉ có thể yên lặng đi chấp hành nhiệm vụ được phân phối cho hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.