Chương 483: Lão Đại đi trước
Lê Thiên
26/03/2013
Vừa vượt qua ngọn núi lớn:
- Có người phát hiện ra chúng ta rồi!
Nhãn lực của Bao Bao rất tốt nên có thể nhìn thấy hết tình hình phía sau.
Hai Hư Võ Đại viên mãn cường giả đều đã dốc toàn lực đuổi theo nhưng tốc độ của Hỏa Vân Phượng cũng rất nhanh. Mặc dù không thể so sánh được với hai Hư Võ Đại viên mãn cường giả nhưng từ đầu đến cuối luôn duy trì một khoảng cách không thể thu hẹp nhưng cũng không thể kéo giãn. Lúc này, Ô Lực Hổ đang áp chặt vào người Yến Thanh Vân.
Một luồng sáng màu vàng kỳ dị đột nhiên phóng ra giống như có một lực đẩy cực lớn vừa được bắn ta từ cơ thể Ô Lực Hổ!
Ô Lực Hổ bình thường bắn tên đã lợi hại, lúc này lại có được sức mạnh gấp đôi, hai tay kéo rộng. Một tay giương cung, một tay kéo tên.
Chíu! Một tên, rồi một tên nữa.
Cung tiễn đó, dù không lợi hại được như Thần Tú Cung nhưng dưới sự thi triển của Hư Võ Đại viên mãn cường giả vẫn có khí thế thôn thổ phong lôi, hủy thiên diệt địa.
Mũi tên đó mang theo khí thế phá hư không, chớp mắt đã bắn về phía trước.
Bao Bao vội vàng cho Hỏa Vân Phượng bay thấp xuống. Mũi tên đó gần như bay xẹt qua tai bọn họ, bắn thẳng vào vách núi đối diện, chạm vào một cái keng rồi đột ngột quẹo một góc chín mươi độ. Vách núi bị bắn trúng lập tức xuất hiện một vết lõm lớn rộng chừng vài mẫu.
Tần Vô Song khẽ giật mình, uy lực của mũi tên này đủ sánh với một quả bom của kiếp trước.
- Mũi tên này vừa rồi chỉ là cảnh cáo!
Không trung vang lên giọng nói lạnh lùng của Ô Lực Hổ:
- Sau ba mũi tên, nếu không dừng lại ta sẽ cho các ngươi nếm mùi vị vạn tiễn xuyên tim.
Vừa nói, hắn vừa túm liền một lúc mười mấy mũi tên, trong tay hắn những mũi tên ấy như được gắn keo, dính chặt vào dây cung.
- Lão Đại!
Bao Bao có vẻ lo lắng:
- Tiễn pháp của người này rất lợi hại. Tình hình có vẻ không ổn cho lắm.
Mặc dù trong lúc tính toán kế sách, Tần Thời Tốn đã tính hết tất cả những điều hiện có lợi và bất lợi nhưng hắn không thể nào ngờ được Ô Lực Hổ vẫn còn tuyệt chiêu này.
Cô Đơn đỏ mắt:
- Mũi tên đầu tiên mà uy lực đã mạnh như vậy, thì những mũi tên sau làm sao tránh được.
Trên thực tế, ba mũi tên vừa rồi của Ô Lực Hổ mặc dù liên tiếp được bắn ra nhưng cũng chỉ là tên này nối tiếp tên kia chứ không hề thi triển phương pháp bắn nhanh. Mục đích chỉ nhằm ép bọn Tần Vô Song dừng lại để lấy lại những thứ đã bị Tần Thời Tốn cướp. Vì vậy, hắn vẫn chưa thi triển tiễn pháp mạnh nhất.
- Lão Đại, hay là chúng ta quay lại, liều một phen với chúng.
Cô Đơn dù sắp phải đối diện với sinh tử quan nhưng huyết khí thì vẫn không giảm, hảo hán không sợ chết.
- Không được!
Bao Bao gạt đi ngay.
- Nếu quay lại sẽ chẳng có ai trong số ba chúng ta địch lại nổi Hư Võ Đại viên mãn!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Bao Bao, để ta ra phía sau đổi chỗ cho hai người.
Bao Bao vội nói:
- Lão Đại, bây giờ huynh mà ra phía sau thì nhiều lắm cũng chỉ đỡ được một tên, sao có thể giúp chúng ta đỡ nhiều tên được.
Cô Đơn cũng nói:
- Vậy để ta ra phía sau, ta phòng ngự tốt hơn, da thô thịt dày.
Tần Vô Song thở dài:
- Lực công phá của Hư Võ Đại viên mãn không đơn giản chỉ là công kích vào da thịt! Khẳng định sẽ là thấu thẳng vào nguyên thần. Hơn nữa cảnh giới nguyên thần của chúng ta hiện có chỉ là vừa mới hình thành, không thể chịu nổi đòn công kích của Hư Võ Đại viên mãn. Cho Hỏa Vân Phượng bay thấp xuống chút nữa!
- Lão Đại, Hỏa Vân Phượng này mặc dù là chiến thú khôi lỗi nhưng nó vẫn có một chút ý thức bản năng, chúng ta càng xuống thấp nhiệt khí càng lớn, dù nó có là Hỏa Vân Phượng thì cũng không chịu nổi, chúng ta rồi sẽ bị nóng chảy hết.
- Cho dù có bị nóng chảy thì cũng còn hơn phải chết trong tay đám khốn kiếp này.
Đang than thở thì Bao Bao đột nhiên nói:
- Lão Đại, Tần Thời Tốn tiền bối vì muốn tạo cơ hội cho chúng ta mà hi sinh chính mình. Bây giờ, có lẽ đã đến lúc ta và Lão Nhị hi sinh vì huynh. Lão Nhị, nếu như để Lão Đại đi một mình, ngươi có đồng ý không?
Cô Đơn hai mắt rực lửa, hừ một tiếng nói:
- Từ khi ta được Lão Đại giải phong ấn thì đã xác định mạng sống này chỉ tồn tại vì huynh ấy. Chỉ là chết thôi mà, nhân loại còn không sợ, linh thú chúng ta sao lại thua họ được chứ.
Tần Vô Song đang định nói gì thì Bảo Bảo đã ngăn lại:
- Lão Đại, lúc này nếu huynh không đi thì ba chúng ta sẽ chết! Còn nếu huynh đi, huynh có thể sống sót và giúp hai chúng ta trả thù.
Tần Vô Song trầm giọng:
- Hai người đi, ta ở lại yểm trợ.
Bao Bao thảm thiết nói:
- Lão Đại, hai chúng ta không thể đi được. Chúng ta chưa đến trình độ ngự không phi hành, căn bản không thể tự bay được. Chỉ có huynh mới đủ bản lĩnh tiếp tục điều khiển Hỏa Vân Phượng bay sâu xuống vực, huynh cứ bay dọc về phía trước, tiếp tục hạ thấp, khói càng đặc thì càng có thể giúp huynh trốn thoát!
- Lão Đại, đi, mau đi đi!
Cô Đơn cũng hét theo.
Tần Vô Song sống cả hai kiếp, chưa bao giờ phải trải qua cảnh bỏ rơi bạn bè đồng đội. Mặc dù bị bọn Bao Bao thúc giục nhưng liên tục nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
- Lão Nhị, Lão Tam, khi bước vào Hiên Viên Khâu chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau lịch lãm, cùng nhau kiến lập thanh danh.
Tần Vô Song khẽ nhíu mày:
- Bây giờ bảo bỏ các ngươi lại, ta không làm được!
Bao Bao vội nói:
- Lão Đại, huynh đừng quên, gia đình huynh, sư môn huynh, và cả gia tộc Tần gia đều đang đợi huynh.
Đang tranh cãi thì từ xa lại truyền tới giọng nói của Ô Lực Hổ:
- Muốn bay thấp, trừ phi các ngươi trực tiếp lao xuống vực, nếu không, đừng hòng thoát khỏi đòn công kích của ta, ta đếm đến mười, nếu không dừng lại, các ngươi hãy chuẩn bị tiến hành một trận hỏa táng bi tráng ở Cuồng Diễm Nhai này đi.
Bao Bao và Cô Đơn quay sang nhìn nhau. Rồi chẳng cần bàn bạc, nhất loạt quay sang đẩy mạnh vai Tần Vô Song, trầm giọng nói:
- Lão Đại, đi trước.
Tần Vô Song bị hai người họ đẩy bất ngờ, không kịp phòng bị, trực tiếp bay thẳng ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Rồi hai chiếc cánh sau lưng tự động xòe rộng, gần như cùng lúc đó, Bao Bao và Cô Đơn cũng chuyển hướng phóng thẳng về phía gò đất.
Ô Lực Hổ biến sắc, hừ một tiếng:
- Là các ngươi tự nạp mạng đấy nhé!
Cô Đơn lớn tiếng mắng:
- Cháu trai, muốn giết chúng ta, chờ kiếp sau đi.
Bao Bao và Cô Đơn cùng xuất chưởng trực tiếp đánh vào hai cánh của Hỏa Vân Phượng. Hỏa Vân Phượng trúng đòn đau, hai cánh lập tức cứng đờ, chao đảo một lúc giữa không trung rồi lộn nhào rất nhanh xuống vực.
Vận tốc rơi tự do đương nhiên là rất nhanh, chỉ thấy ngọn lửa bùng lên như một con mãnh thú dữ nuốt chửng lấy Bao Bao và Cô Đơn. Tần Vô Song chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Hỏa Vân Phượng rồi tất cả chìm vào im lặng. Ngực hắn như vừa bị người ta đâm vào một con dao nhọn, đau nhói.
Kê Quan Sơn! Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ được Kê Quan Sơn này lại biến thành nơi hắn và bọn họ sinh ly tử biệt.
Tai họa ập đến lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Việc Bao Bao và Cô Đơn tự nhảy xuống vực tự sát cũng khiến Ô Lực Hổ tròn mắt ngạc nhiên, thu lại cung tiễn, ngơ ngác ngó xuống dưới. Dưới đó chỉ thấy vô số mầm lửa không ngừng trồi lên, sục sôi giận dữ như con mãnh thú đã bị giam cầm mấy vạn năm, khiến một cường nhân như Ô Lực Hổ nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Đang ngơ ngác thì Yến Thanh Vân cũng vừa đuổi kịp tới, hỏi:
- Sao rồi?
Ô Lực Hổ bật cười khổ sở lắc đầu:
- Rơi xuống rồi!
- Rơi xuống?
Yến Thanh Vân ngỡ ngàng nhìn ngọn lửa hừng hực bên dưới như một hỏa lò đang sôi sùng sục, lúc nào cũng có thể bắn ra ngọn lửa địa ngục hủy diệt trời đất.
- Đám con cháu Tần gia này, hình như chẳng có kẻ nào biết sợ chết.
Nếu bảo Ô Lực Hổ nhảy xuống đây, dù sau lưng hắn có vô số kẻ thù truy sát thì hắn cũng không có đủ dũng cảm để làm.
- Ngươi xác định đám người này cũng là của Tần gia chứ?
- Không phải con cháu Tần gia, kẻ nào dám bán mạng cho Tần Thời Tốn.
Rồi Ô Lực Hổ đột nhiên hỏi lại:
- Nhưng cũng không chắc, chúng ta đuổi theo Tần Thời Tốn đến tận đây, cả quãng đường có thấy kẻ nào ra tay trợ giúp đâu.
Yến Thanh Vân cảm thấy trong này chắc chắn phải còn điều gì uẩn khúc. Mặc dù Tần Thời Tốn chết rồi, nhưng đồ vật thì vẫn chưa lấy được, không biết quay về phải ăn nói sao với các vị tiền bối.
Thiệt hại về người của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đã quá đủ để Tần Thời Tốn chết được nhắm mắt. Bôn ba lâu nhe vậy, tiêu phí biết bao nhiêu người và của, lãng phí bao nhiêu thời gian, vậy mà kết quả đạt được lại chẳng có gì.
Theo như thỏa thuận giữa Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang thì Lôi Đình Tông sẽ được chia ba phần những thứ lấy được về. Có lẽ vì ba phần này mà Lôi Đình Tông mới chịu phái cường giả ra tay trợ giúp. Vậy mà kết quả lại là tay trắng.
Nhưng hình như kết quả này lại chẳng thu hút được sự chú ý của Ô Lực Hổ. Hắn vẫn đang quan sát xem hai bóng người trên con Hỏa Vân Phượng có tiếp tục bò lên từ miệng vực không. Chuyện bọn họ tự động lao xuống khiến nội tâm Ô Lực Hổ chấn động dữ dội, nhất thời không nghĩ được việc gì khác.
o0o
Tần Vô Song lòng đau như cắt, lặng lẽ bay về phía trước. Cũng không biết đã bay bao xa, bay bao lâu, cuối cùng cũng ra khỏi địa bàn Kê Quan Sơn.
Tần Vô Song lúc này cũng chẳng còn tâm trạng để ý, bây giờ trong trí não mơ hồ của hắn chỉ có duy nhất khuôn mặt tươi cười của Bao Bao và Cô Đơn. Rồi những gì vừa diễn ra lại hiện lên trong đầu hắn, Tần Vô Song lúc này chẳng biết làm gì ngoài âm thầm cầu nguyện:
- Bao Bao, Cô Đơn, hai người sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Không xảy ra chuyện gì hết! Đừng quên, khi vào Hiên Viên Khâu chúng ta đã từng hứa không rời xa nhau.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Việc bay quá nhanh trong Cuồng Diễm Nhai khiến nguyên thần của Tần Vô Song bị thôi động tới cực điểm. Lại thêm tâm trạng phiền não nên cảnh giới vẫn chưa được củng cố. Sự hi sinh của bọn Bao Bao khiến tâm thần của hắn bị đả kích cực mạnh, dẫn đến nguyên thần đại thương.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy hai cánh sau lưng không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, ý thức cũng ngày một mơ hồ nên đành miễn cưỡng đáp xuống.
Vừa đáp xuống đất, tâm thần đột nhiên nhộn nhạo dữ dội, cũng chưa kịp biết là đáp xuống đâu đã bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.