Chương 795: Nơi Vô Song hạ lạc
Lê Thiên
27/03/2013
Tân Thiên Vấn hồi tưởng lại, cái động tác đột ngột lúc đó của Hiên Viên Uy quả thật vô cùng kỳ quặc. Với một cường giả như Hiên Viên Uy lại dùng búa đốn củi, hơn nữa động tác vô cùng thô cứng, có cảm giác rất khó khăn.
Liên tưởng đến lời cảnh cáo vừa rồi của Hiên Viên Uy, làm hắn không thể coi thường một đại tông môn đã truyền thừa mấy vạn năm như Tần gia, Tân Thiên Vấn kinh ngạc nói:
- Uy đại nhân phải chăng lúc đó nhắc nhở thuộc hạ, đối phó với Tần gia không hề dễ dàng?
Hiên Viên Uy thở dài nói:
- Đến hôm nay ngươi mới chỉ lĩnh hội được một phần ý tứ. Thôi, để ta nói cho ngươi biết. Khi đó ta làm động tác đó, là muốn nói cho ngươi biết, đối phó với Tần gia, phải một kích tất trúng, cho dù có phải hy sinh một chút cũng phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài, bọn ngươi càng bất lợi. Ngoài ra, ngươi phải lựa chọn hành động trảm thủ, đem Tần Khiếu Thiên một kích hủy diệt. Không còn Tần Khiếu Thiên, Tần gia sẽ như rắn mất đầu, không còn đáng ngại nữa!
Tân Thiên Vấn lúng túng không nói nên lời, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất:
- Hừ, ngươi hiện tại nói những điều này có tác dụng gì chứ, lúc đó hà tất giả thần giả quỷ, chẳng nói thẳng ra, còn phải giả làm cao nhân. Nếu trực tiếp nói với ta, đã không có tình trạng như ngày hôm nay.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nghĩ trong lòng, còn trên miệng, cho hắn thêm một trăm lá gan nữa, cũng chẳng dám nói trước mặt Hiên Viên Uy.
Hiên Viên Uy ánh mắt sâu xa, xa xa nhìn về phía Đông:
- Vô Tận Đông Hải thông cáo thiên hạ, nói rằng Kim Ô Thú đã sống lại, không biết thật giả thế nào? Chỉ e đây là cách tạo thế để bọn chúng đoạt Thần Tú Cung mà thôi.
- Thần Tú Cung, quả thật đã bị Tổ Long Tộc đoạt được rồi sao?
Tân Thiên Vấn nhịn không được hỏi.
Hiên Viên Uy hừ một tiếng:
- Ta đoán mười phần đúng tám.
Tân Thiên Vấn không hứng thú lắm với việc ai đã đoạt được Thần Tú Cung, trên thực tế, hắn ngược lại càng hy vọng Tổ Long Tộc đã đoạt được Thần Tú Cung.
Như vậy ít nhất có thể chứng minh một điểm. Chính là, Tần Vô Song có thể đã chết, cho dù không phải chết trong khe nứt không gian, thì cũng bị Tổ Long Tộc tiêu diệt rồi. Thần Tú Cung thuộc về ai cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Đế Môn. Chỉ cần không phải ở trong tay Tần Vô Song, thì đó chính là tin tốt. Chỉ cần Tần Vô Song chết rồi, thì đó chính là tin cực kỳ tốt.
Tân Thiên Vấn mang theo vài phần nghi hoặc, nhằm hướng chiến trường Vấn Đỉnh Sơn chạy về.
o0o
Vòng xoáy vô tận, cuốn lấy Tần Vô Song, giằng xé Tần Vô Song. Mỗi cỗ lực lượng đều tràn ngập cảm giác vặn xoắn điên cuồng, Tần Vô Song có cảm giác thân thể mình sắp tan ra, những lực lượng xoay vần không có quy tắc này, phảng phất như đem hắn biến thành một đám bột mì, hung hăng nhào nặn.
Tần Vô Song cuối cùng cũng đã thể hội được, khe nứt không gian vì sao lại đáng sợ đến thế. Thì ra, ở bên trong khe nứt không gian này, hắn không có bất cứ khả năng điều khiển thân thể nào, chỉ có thể theo sóng trôi đi, giống như một con diều đứt dây, đã không còn khả năng khống chế vận mệnh.
Sau đó, lực thôn phệ này, dù cuồng dã thế nào, cũng không thể nào đánh tan thân thể Tần Vô Song. Thân thể Tần Vô Song như đang ở trong tinh không vô tận, trôi nổi trong vũ trụ bao la, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế vận mệnh của mình.
Từ khi xuất đạo đến nay, Tần Vô Song đã trải qua bao lần nguy cơ sinh tử, nhưng chưa có lần nào giống như lần này, hắn hoàn toàn không có khả năng nắm bắt vận mệnh của chính bản thân mình.
Những loạn lưu của khe nứt không gian, cũng không biết sẽ đưa Tần Vô Song đến đâu, chỉ biết rằng, thân thể hắn đang ngày càng chìm xuống, nhưng Thần hồn thủy chung tỉnh táo, không hề tan ra.
Trong hoàn cảnh này, cho dù là Hóa Thần Đạo cường giả cũng rất khó bảo trì được Thần hồn tỉnh táo, nhưng Tần Vô Song lại làm được!
Hết thảy, tự nhiên là nhờ vào vô thượng tố tạo của Thần Thụ Tộc. Khối thần lực mà Thần Thụ Tộc đưa vào, tích tụ trong cơ thể Tần Vô Song, vẫn chưa kịp phóng thích hoàn toàn thì Tần Vô Song đã bị cuốn vào trong vòng xoáy của khe nứt không gian, cũng chính bởi thế, nguồn thần lực nồng đậm của Thần Thụ Tộc, cho Tần Vô Song rất nhiều sự giảm xóc đáng kể, cung cấp cho nhục thể của Tần Vô Song nguồn lực chống đỡ to lớn.
Nếu không có nguồn thần lực thêm vào đó, nhục thể của Tần Vô Song cho dù đã qua thần quang tẩy lễ, chỉ e cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Mà trước mắt, nguồn thần lực dư thừa này, lại trở thành cứu sinh phù của Tần Vô Song.
Nếu nói Giá Tiếp Thần Công của Thần Thụ Tộc làm cho Tần Vô Song tăng cân trong thời gian ngắn, thì lúc này chính là giai đoạn giảm cân. May mà, Thần Thụ Tộc giá tiếp một nguồn thần lực đủ lớn, làm cho giai đoạn giảm cân trong khe nứt không gian có một cái đáy rất tốt.
Cho dù như vậy, nhục thân của Tần Vô Song vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên trong bóng tối bao la, phảng phất có một cỗ lực lượng thần kỳ đang bảo hộ cho Tần Vô Song hắn.
Bất luận không gian loạn lưu kia có cuồng dã thế nào, hung hãn ra sao, Tần Vô Song trước sau đều không bị thôn phệ hoàn toàn.
Phiêu đãng như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng Tần Vô Song cảm thấy cỗ loạn lưu này cuối cùng đã dần dần giảm đi, giống như nước biển lúc triều rút vậy, dần dần khôi phục lại sự yên bình.
Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt Tần Vô Song là một khung cảnh vô cùng hoang lương. Đập vào trong tầm mắt là một cảnh tượng đổ nát!
Bốn phía đều là đại thụ sâm u, tường vách tan vỡ, ngoài ra còn xen lẫn một vài bộ thi cốt, cho nhân loại ta một cảm giác đổ nát hoang tàn. Cảm giác này, giống như đột nhiên đi vào phế tích sau ngày tận thế vậy. Tần Vô Song bước đi, cẩn thận suy xét, biết mình đã đến đáy của Vô Tận Đông Hải. Tuy bốn phía đều không nắm bắt được thủy ba lưu động, nhưng khí lưu áp lực ở bốn phía đều rõ ràng cao hơn bình thường mấy chục lần. Nếu Tần Vô Song không phải là Thần đạo cường giả có thể dùng nội tức hô hấp, chỉ e là đã bị chết ngạt.
Ngạc nhiên đi trên mảnh đất này, nơi Tần Vô Song bước chân lên, hoặc là thi cốt của nhân loại, hoặc là tàn cốt, tứ chi, đầu lâu, thân thể của Thú Tộc, rải rác khắp nơi.
Mỗi khi đặt chân xuống, đều có thể cảm nhận được trên mảnh đất này đã từng trải qua thảm họa hủy diệt thảm liệt biết chừng nào.
- Đây là địa phương nào?
Tần Vô Song trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên, Tần Vô Song như nhớ ra điều gì, lấy ra Ngọc bài Truyền thức, lắc thử một cái, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ, lẩm bẩm một mình:
- Quả nhiên, nơi này hoàn toàn phong tỏa thần thức giao lưu. Ngọc bài Truyền thức ở chỗ này cũng chỉ là một khối phế vật.
Bất đắc dĩ đem Ngọc bài Truyền thức thu lại, Tần Vô Song tiếp tục cất bước. Lọt vào trong tầm mắt đều là một cảnh hoang lương, bất luận hắn đi đến đâu tựa hồ đều như vậy cả.
- Không gian loạn lưu này không lẽ đã đưa ta ra khỏi Đại lục Thiên Huyền rồi hay sao?
Tần Vô Song bất đắc dĩ cười khổ:
- Nếu đúng như thế, thì đây quả là một tai nạn to lớn.
Kiếp trước từ Địa Cầu xuyên việt đến Đại lục Thiên Huyền này, nếu bây giờ lại từ Đại lục Thiên Huyền xuyên việt đến một nơi nào khác, vất vả khổ sở xây dựng các mối quan hệ, tự nhiên cũng tiêu tan rồi.
Đây là điều Tần Vô Song không thể chấp nhận được. Kiếp trước, một tỷ tỷ đã làm cho hắn vô cùng tiếc nuối và áy náy rồi, kiếp này không những đã có gia đình, có phụ thân, tỷ tỷ, cháu trai, còn có vị hôn thê, có bao nhiêu đồng môn, bao nhiêu tộc nhân… Hết thảy, đều là thứ Tần Vô Song không thể dứt bỏ.
- Không!
Tần Vô Song nắm chặt bàn tay.
- Bất kể thế nào cũng phải trùng kiến thiên nhật, trở lại Hiên Viên Khâu, trở lại các quốc gia nhân loại!
Nghĩ vậy, Tần Vô Song không còn bước chân vô định, mà đã nghiêm túc tra xét địa hình, cố tìm cho ra một chút manh mối.
Chỉ là, dù hắn có cố gắng thế nào, dường như trước mắt đều chung một cảnh tượng, hoàn toàn tìm không ra một chút manh mối. Ngoài thảm liệt, lại là thảm liệt. Ngoài hoang lương, vẫn là hoang lương!
- Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào thế?
Tần Vô Song suy nghĩ:
- Nơi này, dù thế nào vẫn là đáy của Vô Tận Đông Hải, chưa thể nào thoát ly Đại lục Thiên Huyền. Chỉ có văng ra khỏi tầng khí quyển của Đại lục Thiên Huyền, văng lên tinh hà mênh mông, thì mới có thể rời khỏi Đại lục Thiên Huyền. Ta thế này, cùng lắm chỉ là từ bề mặt của Đại lục Thiên Huyền tiến vào trong địa tâm mà thôi!
Tần Vô Song an ủi bản thân như vậy.
Đi nửa ngày, đột nhiên thấy phía trước có một đám kiến trúc dày đặc, tuy chỉ là tường vách đổ nát, một mảnh hoang tàn, nhưng từ xa nhìn lại, có thể cảm nhận ít nhiều quang cảnh ngày trước.
Đó là một quang cảnh vô cùng tráng lệ, cho dù đã vô cùng đổ nát, nhưng vẫn toát lên khí chất của bậc vương giả khi thất thế, uy nghiêm bất khuất.
Tần Vô Song nhìn thấy có chút manh mối, liền đẩy nhanh cước bộ, nhanh chóng hướng về phía đám kiến trúc kia bước tới.
Ở nơi này, Tần Vô Song phát hiện ra, tu vi của mình vẫn chưa bị cấm cố, tất cả vẫn có thể vận dụng tự nhiên, điều này làm cho Tần Vô Song nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ cần thực lực vẫn còn là tốt rồi, ít nhất cũng thêm chút hy vọng.
Đến trước đám kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy phía trước nhất quả nhiên là cửa trước của một cung điện, hàng chữ ở trên rất tối nghĩa khó hiểu. Tần Vô Song nhìn một hồi, cũng không rõ có ý nghĩa gì, chỉ có thể đại khái phán đoán ra đó gồm có bốn chữ.
Nhưng bốn chữ này có ý nghĩa gì thì hắn hoàn toàn không rõ.
Cảm thụ vẻ tráng lệ của tầng kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy trên cột đá ở cổng trước có điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế.
Những hoa văn này tràn ngập ý vị viễn cổ, hiển nhiên là văn lý của một trận pháp vô cùng cường đại. Chỉ là, những văn lý này đến nay đều đã ảm đạm vô quang, hiển nhiên là đã không còn linh lực chống đỡ, trận pháp đã mất đi hiệu lực. Nếu không, những văn lý này chắc chắn sẽ tràn ngập sức sống, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã tâm trì thần diêu.
Tần Vô Song nhẹ nhàng vuốt ve lên những cây cột, cảm thụ khí tức hồng hoang của thời đại Thái cổ, Tần Vô Song trong lòng thầm nghĩ:
- Lẽ nào nơi này, là nơi cư trú của Thái Cổ Tộc. Đây quả là điều lạ kỳ, vòng xoáy không gian kia cường đạo đến vậy, nơi này sao có thể ở được, làm thế nào để câu thông với thế giới bên ngoài chứ? Không đúng!
Tần Vô Song đột nhiên nảy ra một ý niệm:
- Nơi này đã từng có người cư ngụ, chắc chắn phải có biện pháp câu thông với thế giới bên ngoài, nhất định phải có thông đạo đi ra thế giới bên ngoài.
Nghĩ như vậy, Tần Vô Song đột nhiên tinh thần nhất động. Bất kể suy luận này có đúng hay không, ít nhất nó cũng đem lại cho hắn chút động lực.
Hắn cũng biết, trong sự loạn lưu vô tận của khe nứt không gian kia, tìm thấy đường ra căn bản là không có khả năng, thân thể hắn trong hoàn cảnh đó căn bản không thể có hành động gì. Chứ đừng nói đến việc tìm thấy đường ra ngoài. Cho nên, muốn thoát ra, buộc phải tìm thấy thông đạo đặc biệt.
Nhưng mà, thông đạo đó thật sự tồn tại hay sao? Nếu có tồn tại, thì nó ở nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.