Chương 436: Phong cách Tần gia
Lê Thiên
26/03/2013
Bắt được một đệ tử Tần gia?
Tần Vô Song hơi giật mình, không khỏi kinh ngạc. Nhưng hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, đẩy cửa đi ra, trên hành lang, các gã tán tu ngũ hồ tứ hải lần lượt xông xuống lầu dưới.
- Đi xem thử xem, hẳn là tiến hành xử quyết tại chỗ!
- Hắc hắc, Tần gia châu Bách Diệp, xem ra lần này hết thật rồi!
Trong tiếng rít, từng tốp từng tốp tán tu nối đuôi nhau chạy xuống lầu dưới, lần lượt chạy theo tiếng kèn trống.
- Lão Đại, chúng ta cũng đi xem xem?
Bao Bao nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song tự nhủ phải trấn tĩnh, quyết không được tự loạn trận tuyến, lập tức nói:
- Đi xem xem!
Dù thật sự là đệ tử Tần gia hắn cũng không được mạo hiểm ra cứu, phải vì đại cục chứ không phải vì một người mất đi.
Một khi đệ tử Tần gia châu Bách Diệp thề chết bất khuất, đồng sinh cộng tử cùng với Tần gia Thiên Đế Sơn, đệ tử Tần gia châu Bách Diệp này chắc chắn là đã hạ quyết tâm chuẩn bị cho cái chết.
Một người hy sinh, tuy đáng tiếc, tuy lừng lẫy, nhưng Tần Vô Song cũng không thể mạo hiểm. Nếu tùy tiện ra tay, làm hỏng cả một đại cục, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Đi theo đại đội nhân mã đến một nơi rộng lớn trong Hắc Nha Vương Thành. Nơi này, chính là phía trước của Công hội Liên minh Tán tu, một quảng trường rộng lớn trước cửa, khí thế khoáng đạt, tất nhiên là rất hoành tráng.
Lúc này, tại quảng trường rộng lớn này chỗ nào cũng đầy những người. Có đại hán khôi ngô Cô Đơn mở đường, ba người rất nhanh đã đi đến phía trước. Tại quảng trường, một gã thanh niên, mặt mày, thân thể đầy vết thương, máu chảy ròng ròng, làm người xem kinh sợ.
Bên cạnh gã thanh niên là một nam tử to béo, nắm chặt mái tóc gã thanh niên túm ra đằng sau.
- Đây là kết cục của đệ tử Tần gia, những người tư thông với Tần gia Thiên Đế Sơn, hãy lấy đây làm gương.
Gã đệ tử Tần gia kia vẻ mặt thản nhiên, liếc nhìn xung quanh một lượt, nhếch miệng cười đầy vẻ khinh thường.
- Phì!
Một ngụm nước miếng bắn thẳng vào mặt tên to béo đó, hắn vội tránh nhưng tránh không kịp. Nước miếng văng đầy mặt, làm cho tên to béo kêu lên giận dữ, không ngừng ra quyền cước lên thân thể gã thanh niên đó.
- Mập mạp, đón lấy này, lấy roi mà đánh hắn.
Một tên mắt híp đứng bên cạnh vứt cho tên béo một sợi roi.
Tên to béo kia bắt lấy, vung sợi roi trong tay quất thẳng vào những vết thương trên người gã thanh niên, thân thể, cơ mặt của gã thanh niên không ngừng run rẩy.
Nỗi đau đớn này nghĩ đến đã thấy run.
Nhưng mà gã thanh niên này rất kiên cường, dù đau đớn đến mức nào cũng không kêu lấy một tiếng. Khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười lạnh lùng mà bất khuất, dường như tra tấn thế nào cũng không làm hắn thay đổi ý chí.
Tên to béo kia đánh bên trái, đánh bên phải, không ngừng đánh đánh đánh.
Tần Vô Song thấy khuôn mặt gã thanh niên này có nét giống với Tần Quan, chắc cũng là đệ tử Tần gia châu Bách Diệp.
Mỗi roi quất ra, Tần Vô Song lại cảm thấy lồng ngực phập phồng, hắn cũng biết, là nam tử hán, một chút đau đớn này cũng không tính là gì.
Cái mà hắn thưởng thức chính là phong cách của đệ tử Tần gia này, không sợ chết, khí phách không sợ tất cả này, dù bị đánh tới tấp nhưng vẫn quyết chí không thay đổi. Sự cường liệt này, không những làm Tần Vô Song cảm động, mà Bao Bao và Cô Đơn cũng âm thầm khâm phục.
Bọn chúng càng thêm kính trọng phong cách của đệ tử Tần gia.
Bao Bao truyền âm nói:
- Lão Đại, hay là để đệ và Cô Đơn ra tay cứu người, thế nào?
Tần Vô Song lúc đầu luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng việc đến nước này, nhìn một hảo hán bị người ta tra tấn như vậy, hơn nữa khó có thể giữ được tính mạng, trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Nhưng mà, hắn vẫn giữ bình tĩnh, truyền âm nói:
- Đừng vội, phải chuẩn bị trước. Hãy nhớ, nếu xác định xung quanh có mai phục thì tuyệt đối không được tùy ý hành động.
Bao Bao nói:
- Yên tâm đi, Lão Đại, đệ và Cô Đơn đều là Hư Võ Cảnh cường giả, có thể tùy ý biến hình, để bọn đệ đi thay đổi ngoại hình trước, ngộ nhỡ có gì bất trắc, đệ sẽ dùng Địa Hành Thuật, mang theo họ cùng chạy, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tần Vô Song nói:
- Hắc Nha Vương Thành này lớn hơn Thiết Mộc Châu Thành, chỉ sợ có Động Hư Cảnh cường giả. Tóm lại, tất cả phải thật cẩn thật.
o0o
Bao Bao và Cô Đơn ra khỏi đám đông, lặng lẽ trở về quán trọ. Huyễn hóa thân hình cũng có vài trình tự, không thể làm được ở nơi đông người.
Cũng may, chúng làm việc hiệu suất vô cùng nhanh, Tần Vô Song nhìn thấy hai khuôn mặt lạ từ trong đám đông bước ra, hơi tỏa ra một chút khí quen thuộc, Tần Vô Song đã nhận ra chúng, biết Bao Bao và Cô Đơn đã biến hình xong, lập tức chậm chậm lại gần chỗ Bao Bao và Cô Đơn.
- Lão Đại, huynh đừng ra mặt, tất cả hãy để đệ.
Bao Bao dặn dò.
Tần Vô Song nói:
- Ta ở phía sau, hai đệ ra đó gây sự chú ý, vạn nhất có cường giả siêu cấp xuất hiện, ta có thể dùng Thần Tú Cung mà bắn lén. Đương nhiên, không đến bước vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra mặt.
Đang nói, trong quảng trường chợt vang một tiếng:
- Tô Tổng quản đến!
Câu nói này lập tức có hiệu lực, tốp người vốn tụ tập xung quanh lần lượt đứng nghiêm, vẻ mặt trang trọng.
Một người trung niên mặc y phục cẩm tú, dắt theo hai tên thủ hạ hai bên. Người này khuôn mặt trắng nõn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh vô cùng quý giá.
Nhưng ông ta vừa xuất hiện đã mang theo một khí trường làm người khác không thể không tránh ra. Hơn nữa, người này không kiềm chế dòng khí này, mà để nó tùy ý phát tán lan tràn.
- Khá lắm, dùng khí thế làm người khác phải kinh sợ.
Trong lòng Tần Vô Song cũng hơi trấn động, thực lực của người này thực sự rất mạnh.
Trên người ông ta còn có một thứ khí tức rất quen thuộc, chỉ có Hư Võ Cảnh cường giả mới có khí tức này. Hơn nữa, khí tức này hình như còn nồng đậm hơn khí tức của Bao Bao và Cô Đơn rất nhiều.
- Chẳng lẽ là Hóa Hư Cảnh cường giả?
Tần Vô Song giật mình nhìn về phía Tô Tổng quản mấy lần.
Bao Bao cũng giật mình nhìn, Cô Đơn cũng ngạc nhiên không kém, hiển nhiên là cũng cảm thấy khí trường của người này vô cùng mạnh.
Tần Vô Song chậm rãi gật đầu, ra hiệu hắn đã biết được thực lực của người này.
Tô Tổng quản ra vẻ tư thái của một người chiến thắng, đi vào giữa quảng trường, liếc nhìn đệ tử Tần gia kia một cái, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo như nhìn một con kiến hôi.
- Kẻ này tên là gì?
- Thưa Tô Tổng quản, tiểu tử này là đệ tử Tần gia châu Bách Diệp, hắn không chịu khai tên họ cụ thể.
- Không chịu khai?
Mắt Tô Tổng quản lóe lên.
- Người sống, ắt sẽ có cách bắt hắn phải khai, trừ khi hắn biến thành người chết.
Tô Tổng quản khẩu khí lạnh lùng, nhưng lại có khẩu khí của một thẩm phán.
Tần Vô Song hít một hơi, trong tất cả những người hắn quen, e rằng chỉ có Vân Tuyết Trần tiền bối là có thực lực vượt qua được Tô Tổng quản này. Những người khác, ngoại trừ cái gã Lý Bố Y thâm bất khả trắc ra, e rằng ngay cả Mộ Dung tiểu thư cũng không mạnh bằng Tô Tổng quản này! Người này vô cùng đáng sợ!
Đây là cảm giác của Tần Vô Song!
Một tên mặc áo đen khô gầy bên trái Tô Tổng quản nhe răng nanh cười:
- Tô Tổng quản, để thuộc hạ.
Tô Tổng quản gật nhẹ:
- Được!
Tên mặc áo đen đến trước mặt đệ tử Tần gia đó, đang định nói gì thì gã thanh niên Tần gia đó cười lớn:
- Đã bắt được ta, muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém, việc gì phải lôi thôi dài dòng? Nghe rõ đây, lão tử tên Tần Chiếu, Tần trong Tần gia Thiên Đế Sơn, Chiếu trong dương quang phổ chiếu.
Tên mặc áo đen kia cười ha ha, quay đầu nói với Tô Tổng quản:
- Tổng quản đại nhân, xem ra tên tiểu tử này đã khiếp sợ, chỉ giả bộ anh hùng.
Lời còn chưa nói xong, gã thanh niên lại phì một tiếng, nước miếng lại bắn ra, chỉ có điều không biết tu vi của tên áo đen cao hơn bao nhiều lần so với tu vi của tên béo kia, hơi nghiêng mình đã tránh được nước miếng bắn vào mặt.
Đệ tử Tần gia lớn tiếng nói:
- Trẻ con mới sợ đám ác tặc ẩn danh vô liêm sỉ các ngươi. Cái đám gia tộc vô liêm sỉ ở Thiên Đế Sơn kia, muốn đối phó Tần gia thì hãy quang minh chính đại một đấu một. Ân oán các gia tộc trên Thiên Đế Sơn phải dựa vào bản lĩnh mà giải quyết, quẳng tiền nhờ đám binh tôm tướng cua các ngươi giúp. Chỉ là chó săn của người khác, thì có bản lĩnh gì chứ? Đừng tưởng bây giờ các ngươi dương oai diễu võ, nhưng vẫn chỉ là con chó săn cho người ta mà thôi. Có gì oai phong? Nhất mạch Tần gia ta hương hỏa khắp thiên hạ, như ánh mặt trời chói chang tạm thời bị mây đen che phủ, sẽ có một ngày nó lại chiếu sáng. Tần gia quyết không khuất phục, tuyệt đối cũng sẽ không ngã xuống. Tần gia sáng cùng trăng sao, thọ cùng nhật nguyệt.
- Sáng cùng trăng sao, thọ cùng nhật nguyệt?
Tô Tổng quản lạnh lùng cười:
- Tần gia Thiên Đế Sơn, chúng ta không quản được, nhưng Tần gia châu Bách Diệp các ngươi lần này bị diệt tộc là chắc rồi. Để xem các ngươi lấy gì mà thọ cùng nhật nguyệt.
Tô Tổng quản hơi ngưng lại:
- Đao phủ đâu?
Lập tức, một đại hán cường tráng từ phía sau đi lên, tay cầm quỷ đầu đao, cánh tay xích lõa, hung hãn dị thường.
- Tô Tổng quản, đao phủ chờ lệnh!
Tô Tổng quản ngạo nghễ nhìn bốn phía nói:
- Tất cả nghe đây. Những người liên quan đến Tần gia, hãy lấy người này làm gương.
- Những người nào muốn tham gia tấn công Tần gia châu Bách Diệp lần này hãy đến Liên minh Tán tu mà báo danh!
Gã mặc áo đen bên cạnh Tô Tổng quản bổ sung thêm một câu.
Tô Tổng quản hài lòng gật đầu, ánh mắt sắc như đao, nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên giơ tay lên:
- Hành hình!
- Tuân lệnh!
Tên đao phủ nghe xong, vung cánh tay, mắt trợn lên, rống lên một tiếng, xoay cánh tay chém xuống.
- Khoan đã!
Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng hét, tên đao phủ chưa kịp phản ứng, quỷ đầu đao trong tay đã không cánh mà bay.
Sau đó, một bóng người giống như mũi tên bay đến, bóng người như hư ảnh đánh úp từ bốn phương tám hướng.
Tô Tổng quản hét to:
- Cẩn thận!
Cây quạt trong tay hắn vung lên phi thẳng về phía bóng người đó.
Bao Bao và Cô Đơn vốn muốn chờ thời cơ ra tay, nhưng thấy có biến cố, liền kiềm chế kích động, nhìn sang một cách nghi ngờ.
Bóng người đó mặc áo màu lam, phong thái khoáng đạt, bay đến bên cạnh đệ tử Tần gia. Hắn liên tục múa cây kiếm trong tay, gạt hết những người tới gần.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.